Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt

Chương 21: Hồi Bảy Tạm Nghỉ Giải Lao B


Bạn đang đọc Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt – Chương 21: Hồi Bảy Tạm Nghỉ Giải Lao B


Trịnh Khả hài lòng nhìn bàn ăn đã được càn quét sạch sẽ.

Bà vui vẻ gọi người giúp việc lên dọn dẹp, còn bản thân thì quay sang chăm sóc ba đứa nhỏ với ông chồng của mình.

Ngôi biệt thự của Trịnh gia rộng hơn một ngàn mét vuông, chưa bao gồm cả diện tích sân vườn trong đó.

Nơi đây có tới sáu phòng ngủ, năm phòng cho gia chủ và một phòng cho khách ở.

Vợ chồng Trịnh Nguyên Khanh dự tính sẽ biến chỗ này thành một vườn trẻ náo nhiệt, nên mới xây nhiều phòng ngủ như vậy.

Tiếc là giấc mộng đó vẫn còn dang dở mãi…!
Đám người Vệ Minh chưa buồn ngủ, nên kéo nhau ra ngoài nhà mát trong vườn nhậu tiếp.

Trịnh Xuân Vinh cùng Vệ Lô Địch khiêng cái lò nướng BBQ để kế bên bộ bàn ghế bằng sắt.

An Kỳ và Vệ Minh, người thì khiêng két bia, kẻ thì lấy nguyên liệu nấu nướng ra chế biến.

Sau đó mọi người lần lượt kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu bàn bạc công chuyện với nhau.

Vệ Lô Địch khui lon bia, uống cạn một hơi, rồi cười cười hỏi:
– Cú Vọ chỉ tịch thu vũ khí, còn quần áo và đồ dùng cá nhân thì trả lại cho em à?
– Phải.

Em đánh hơi thấy mùi bất thường trong chuyện này, song không biết nên giải quyết thế nào cho hợp lý.

– Vệ Minh phết dầu olive lên miếng cá.

Vừa làm vừa trầm ngâm đáp.

– Làm gì có chuyện như thế nhỉ? Cảnh sát chứ có phải phụ huynh đâu, mà chỉ tịch thu tang vật và phạt tiền rồi thôi.

Tôi không phải là người có ác ý với cậu chủ và anh Kỳ, song thực tâm vẫn thấy mức án xử phạt này quá nhẹ đến khả nghi.

An Kỳ khoát khoát tay, đáp:
– Chúng tôi biết mà, cậu đừng lo.

Tội danh tàng trữ vũ khí trái phép, gây rối trật tự công cộng và tuyên truyền thông tin sai sự thật, gây hoang mang dư luận là đủ để khép vào tội khủng bố rồi.

Vệ Lô Địch im lặng một lát.

Rồi bất chợt quay sang hỏi Trịnh Xuân Vinh:
– Hôm qua cậu dùng thuốc kích dục với Viên Thùy phải không?
Trịnh Xuân Vinh cười cười, không đáp.

Nhưng cũng đủ để cho Vệ Lô Địch hiểu.

Anh giơ tay vỗ vỗ đầu hắn mấy cái, rồi nói:
– Lần sau là sẽ bị Viên Thùy xé xác ra đấy.

Bớt nghịch ngu giùm tôi đi ông tướng.

– Loại thuốc đó có giống loại Liễu Tinh dính không? – Vệ Minh trở cá, tiếp tục phết dầu olive lên nó.

Trịnh Xuân Vinh vừa nướng bánh phồng tôm, vừa nói:
– Loại của tôi nhẹ hơn.

Bắn tinh ra là xong.

Còn của Liễu Tinh là phải quan hệ trực tiếp.

Không biết tên nào liều mạng vậy.

Dám đùa giỡn với y như thế.

Vệ Lô Địch nghe xong, anh cười khùng khục, rồi trở lại chủ đề cũ:
– Ngày mai chúng ta sẽ ghé các địa điểm mà em và An Kỳ từng đi qua, để tìm hiểu xem bọn Cú Vọ có tới đó không.

Sau đó chúng ta mới tính tiếp được.

– Thôi, lo nhậu đi.

Mười giờ rồi.

Ăn nhanh còn đi ngủ sớm nữa.

– Trịnh Xuân Vinh huých vai Vệ Lô Địch nhắc nhở.

Cả bọn ngồi nhậu đến hơn một giờ đêm, mới miễn cưỡng lò dò đi ngủ.

Trịnh Xuân Vinh và Vệ Lô Địch cùng ngủ chung một phòng.

Còn lại An Kỳ và Vệ Minh, cả hai khập khiễng nhắm bừa một phòng vào ngủ.

Vệ Minh ngồi trên đùi An Kỳ, cậu bất ngờ cúi xuống, ngậm lấy môi anh.


Hôn một cách nồng nhiệt nhất có thể.

Mở đầu cho một đoạn tình đầy mờ mịt sau này…!
– Say rồi à? Thảo nào loạn tính thế…!- An Kỳ dùng ngón trỏ vén vài lọn tóc mai xoăn xoăn qua một bên.

Anh cợt nhả bảo.

“Chát.”
Cú bạt tai trời giáng của Vệ Minh khiến An Kỳ choáng váng, anh ngẩn người nhìn cậu, miệng cứ lắp bắp mãi mà không thể nói thành lời.

Đây là lần đầu tiên có một người dám tát thẳng tay vào mặt anh…!
– Hi hi hi…!- Cơ thể Vệ Minh gần như ngả hẳn vào nửa thân trên của An Kỳ.

Va chạm phải cánh tay phải đang bị bó bột, lại một lần nữa, khiến anh lãnh đủ.

Cậu cười rũ rượi, cười đến nước mắt, nước mũi chảy ra cùng một lượt.

Đủ để anh hiểu được rằng, cậu đang khóc.

– Chúng ta…!có thể trao đổi với nhau một chút về đời sống hôn nhân trước đây được không?
– Được thôi! – Vệ Minh tựa đầu vào vai An Kỳ, cậu dụi dụi mắt và hỏi.

– Nụ hôn khi nãy, anh có cảm thấy ghê tởm không? Trả lời thật lòng cho tôi nghen.

An Kỳ vỗ vỗ lưng Vệ Minh, anh ngọt ngào nói:
– Không hề.

– Vậy mà có…!
Bàn tay An Kỳ nhẹ nhàng chặn miệng Vệ Minh.

Anh mở đầu câu chuyện đời tư của mình:
– Tôi cưới vợ năm hai mươi tám tuổi.

Hai năm sau mới có con.

Đứa đầu là Dĩ Mai.

Đứa kế là Dĩ Thâm.

Tụi nó cách nhau một tuổi.

– Sao gấp vậy? – Vệ Minh tò mò hỏi.

– Cổ mới sinh mà, sức khỏe còn yếu, lại phải mang thai thêm một đứa nữa.

– Bị vỡ kế hoạch.

Tôi cũng không thể ngờ.

Chỉ sau mười tháng, cổ tiếp tục mang thai Dĩ Thâm.

Kết quả sinh non, khoảng hơn bảy tháng là nó ra đời.

Này!
Vệ Minh đang thiu thiu ngủ, bất chợt bị An Kỳ nắm tóc kéo dậy.

Cậu lầm bầm vài tiếng, rồi nửa tỉnh nửa mê nói:
– Tôi kết hôn với cô gái ấy vào năm hai mươi tuổi.

Đó là một cuộc hôn nhân kinh tế, bởi sự sắp đặt giữa hai gia tộc.

Tôi và cổ âm thầm bàn bạc, sẽ sinh một đứa con rồi mau chóng ra tòa ly dị.

Vệ Khương chào đời là nhờ công nghệ thụ tinh nhân tạo đấy.

Cổ cũng không chịu sinh thường, mà đòi sinh mổ.

Để…!để dành cho…!người mà cổ thương.

Câu nói cuối cùng ấy, Vệ Minh ấp úng mãi mới thốt ra được.

Song cũng là một câu nói sứt sẹo, không đầu không đuôi.

An Kỳ phì cười, mở miệng trêu:
– Vậy là cậu “Cúc hoa toàn vẹn” à?
– Hì, quỷ…!- Vệ Minh ngượng ngùng, giơ tay véo đùi An Kỳ một cái thật sâu.

– Ngủ đi.

Mai còn phải tìm trường cho mấy đứa nhỏ nữa.

Tụi nó ở nhà chơi lâu quá rồi.


Vệ Minh giật mình nhớ ra, Vệ Khương đã nghỉ học hơn nửa tháng nay rồi.

– Ừm, đi ngủ, đi ngủ.

Chúng ta còn phải lo cho mấy đứa nhỏ nữa.

Không nên ôm khư khư quá khứ mãi được.

An Kỳ nhìn Vệ Minh từ tốn nằm xuống cạnh mình.

Một hồi lâu sau, đợi cho Vệ Minh đã say ngủ, tay trái anh cầm lấy bàn tay trái của cậu, áp lên gò má đo đỏ do cái tát lúc nãy.

– Ngủ ngon nha Minh.

…!
“Anh hỏi em yêu anh đến nhường nào.
Em yêu anh nhiều nhiều vô cùng…”
Băng Duyên vừa hát vừa dọn cơm mời chồng cùng Đường Thiên Lạc ra ăn.

Hôm nay chị nấu cơm trễ hơn mọi khi, vì phải tiếp đón cảnh sát, nên bây giờ khuya khoắt vầy mới có thể dùng bữa được.

– Lại đây ăn đi, Thiên Lạc.

Xem xem có vừa miệng không?
Canh khoai mỡ tôm khô, cá kho “hủn hỉn” và sườn khìa.

Tuy hình thức hơi xấu một tẹo, nhưng chất lượng thì miễn chê.

Đường Thiên Lạc hít hà mùi thức ăn thơm ngào ngạt, cậu bưng chén cơm lên, ăn lấy ăn để một cách ngon lành.

– Băng Tùy chết rồi…!- Băng Duyên bình thản nói.

Chị kéo ghế ngồi xuống, sau đó rót nước trà vào ly uống.

– Anh ấy mới chết cách đây khoảng một tiếng đồng hồ.

Còn chưa kịp ăn bữa cơm cuối nữa…!
Đường Thiên Lạc gắp một miếng sườn vào chén, anh nhẹ nhàng hỏi:
– Chị định đi đâu?
– Đi theo ảnh.

– Băng Duyên không nhanh không chậm đáp.

– Còn cậu? Không trở về với người ấy à?
– Em vẫn không biết nữa…!- Đường Thiên Lạc cười khổ, nói.

oOo
Đám người Vệ Minh quyết định sẽ đến khu chợ mà hôm trước mà cậu cùng với An Kỳ đã ghé thăm.

Cũng là để dò la tin tức luôn.

Mới tới đầu chợ mà tiếng kèn trống đám ma đã vang lên inh ỏi.

Hai người đã ngờ ngợ có điều gì bất thường ngay từ đầu.

Giống như là có ai đó thúc giục họ đến đây vậy.

An Kỳ và Vệ Minh hẹn Trịnh Xuân Vinh cùng với Vệ Lô Địch sẽ gặp lại nhau tại đây, vào lúc 11:00 giờ trưa.

Còn hai người sẽ ghé tiệm thuốc của Băng Tùy xem thử.

– Xin lỗi, anh là…!
Người đàn ông tứ tuần kia mặt mũi vô cùng bình thường.

Duy chỉ có cái mũi lân là làm cho người khác phải ấn tượng sâu sắc.

Bởi nó rất giống với diện mạo của Băng Tùy.

Anh ta mặc quân y, chân đi giày “bốt”, đang hớt ha hớt hải trong việc tiếp đãi khách khứa đến viếng tang cha mình.

Có vẻ như là anh ta về nhà rất vội, nên trang phục lấm bẩn mà không kịp thay.

Băng Dương biết là người quen của cha mình, nên vội vàng mời hai người vào nhà.

Song họ từ chối ở lại, mỗi người chỉ lần lượt tới thắp nhang và gửi tiền phúng điếu rồi xin phép rời đi.

– Băng Duyên đâu không thấy nhỉ? – Vệ Minh khó hiểu hỏi An Kỳ.

– Chắc là ở nhà dưới rồi.


– An Kỳ đáp bừa.

Chứ không lẽ là bỏ đi à. – Anh phỏng đoán.

Cả hai định đi ra ngoài xe trước.

Nhưng bất thình lình, trời đổ mưa to, nên bọn họ đành tấp vào quán cà phê gần đó trú tạm.

Sẵn tiện hỏi thăm một vài chuyện luôn.

Vệ Minh gọi hai ly nước rau má đậu xanh uống cho mát.

An Kỳ tinh mắt, kêu thêm một phần rau câu trái dừa cho cậu ăn.

– Ăn phụ tôi.

Sáng mới dùng xong điểm tâm no hơi nên ăn không hết.

– Vệ Minh múc một muỗng rau câu đút cho An Kỳ ăn.

Cứ thế, anh ăn một muỗng, cậu ăn một muỗng.

Chẳng mấy chốc mà đã “thanh toán” xong món rau câu trái dừa.

– Ở chỗ tôi bán còn có thêm sầu riêng.

Giá tiền nhỉnh hơn một chút mà chất lượng hơn.

An Kỳ rút khăn giấy, lau miệng hộ Vệ Minh.

Sau đó anh cất lời, bảo:
– Cậu thích ăn sầu riêng? Tôi thấy Boo mỡ rất thích ăn.

Sáng nào quán mở nó cũng xin Thần múc kem sầu riêng cả.

Có khi lại vòi bánh bông lan kem sầu riêng.

Vệ Minh khe khẽ cười, con trai ruột mà, không giống sao được hả?
– Xin phép tôi có thể ngồi chung với hai vị được không ạ? – Băng Dương gọi xong ly bạc xỉu, liền đi đến chỗ họ, xin phép ngồi cùng.

– Cứ tự nhiên.

– Hai người niềm nở nói.

– Xin anh đừng khách sáo.

– Hai vị đây chắc có quen biết với ông Băng Tùy, cũng tức là cha của tôi, phải không?
– Hai hôm trước chúng tôi có ghé mua thuốc ở chỗ ông ấy, tiện thể nhờ ông băng bó giùm luôn.

– An Kỳ nhìn thấy con báo đang lười biếng ngậm ống hút trong miệng, nên đành trả lời thay cho cậu.

– Vậy à…!- Băng Dương đăm chiêu suy nghĩ.

Một lúc lâu sau, mới mở miệng hỏi tiếp.

– Hai vị có gặp ai nữa không? Là một người phụ nữ tên Băng Duyên, độ tuổi khoảng ba mươi bảy.

– Có.

Nhưng…!có chuyện gì à? – Vệ Minh nhả ống hút ra, sốt sắng hỏi Băng Dương.

– Bà ấy vẫn chưa chịu siêu thoát…!- Băng Dương thở dài, rồi chậm rãi kể chuyện.

– Hồi một giờ sáng hôm qua, bà ấy đã gọi điện thông báo cho tôi biết.

Bà ấy cũng là người đã sắp xếp tang lễ cho ba tôi.

– Khoan đã.

“Siêu thoát?” – Vệ Minh ngây người hỏi lại.

Băng Dương cười dài và đáp:
– Phải.

Siêu thoát.

Bà ấy chết cách đây hơn hai mươi mấy năm rồi.

Song không chịu đi đầu thai mà cứ quấn quýt mãi bên cạnh ba tôi tới giờ.

Anh như chìm khuất vào hồi ức của những năm tháng ngọt ngào ấy.

Giọng điệu u buồn, hòa cùng tiếng mưa rơi tí tách ngoài hiên, khiến cho người nghe không khỏi thương cảm…!
Năm đó Băng Tùy gặp gỡ Phù Dung tại trung tâm chăm sóc người bị phơi nhiễm HIV/Aids.

Chị vốn dĩ là một điều dưỡng viên làm công tác ở đây.

Song không may bị dính, nên bị gia đình hai bên từ mặt.

Là một con người lạc quan, nên chị không bao giờ đầu hàng số phận.

Chị dành quỹ thời gian ít ỏi của mình, đi giúp đỡ những bệnh nhân khác, từng ly từng tí, yêu thương họ như người trong một nhà vậy.

Vợ của Băng Tùy bị băng huyết khi sinh con, nên trong nhà chỉ có hai cha con ông sống thui thủi với nhau.

Ông cũng muốn đi bước nữa, nhưng sợ Băng Dương gặp phải mẹ kế “khác máu tanh lòng” nên cứ do dự mãi.


Bây giờ gặp được người mình thương thật lòng thì lại gặp hoàn cảnh trớ trêu như vậy, nên hai người đành xem nhau là tri kỷ…!
Hơn bốn năm sau ngày phát bệnh, Phù Dung vì sức khỏe yếu nên qua đời sớm hơn dự kiến của mọi người.

Thi thể của chị được hỏa táng tại một nhà quàn gần đấy, rồi đem gửi vào chùa.

Nhưng xác thì tiêu tán, còn linh hồn chị vẫn cứ nấn ná nơi trần thế.

Tiếp tục ở bên cạnh cha con Băng Tùy, cho tới khi ông từ giã cõi đời này…!
“Cho đến khi chúng ta khoác lên mình tấm vải liệm thơm mùi đất.

Là khi cuộc sống đích thực mở ra cho hai ta.

Không còn gì khiến hai ta do dự nữa.

Chỉ còn lại tình yêu vĩnh cửu của hai ta khắc trên bia đá thời gian…”
Tiếng hát của CoCo Lee bỗng phát ra từ nơi nào đó, khiến cho tim của Vệ Minh lệch đi một nhịp.

Đến bao giờ, cậu mới có thể gặp được người yêu mình đến bất chấp tất cả mọi thứ như thế này đây?
oOo
Đường Thiên Lạc vẫy tay chào tạm biệt vợ chồng Băng Tùy, anh buồn tủi bước đi trên vỉa hè đọng nước mưa.

– Đậu Phộng! Cuối cùng thì tao cũng tìm được mày.

– Chồng.

– Anh giật bắn người, vội xoay lưng chạy về nơi ấy.

Hai hàng nước mắt tuôn ra từ khuôn mặt xám xanh của Đường Thiên Lạc.

Anh tức tưởi ôm ghì lấy Nhậm Viễn Phàm, khóc như chưa bao giờ được khóc vậy.

Ngạ quỷ không thể nào khóc được.

Nếu có, cũng chỉ là ảo ảnh mị người.

Nhưng thứ mà con chó hoang chạm vào trên đôi mắt bé Gay, đích thực là những giọt nước mắt.

Chẳng lẽ…!tình yêu có thể nghịch thiên sao?
– Chồng.

Vợ muốn về nhà.

Không thích ở đây đâu.

Nhậm Viễn Phàm nhẹ nhàng cúi xuống, khẽ hôn Đường Thiên Lạc.

– Ừm, về nhà của mình.

Ngoan.

Vợ đừng khóc nữa.

Bị ai ăn hiếp à?
Gật gật.

– Được, tính sổ xong tên đó rồi tụi mình về.

Leo lên lưng tao cõng cho.

Đường Thiên Lạc ngoan ngoan nghe theo, rồi cất tiếng hát.

Thỉnh thoảng lại xen lẫn tiếng nấc.

“Em có thể gạt bỏ mọi thứ qua một bên, để theo anh lang bạt khắp nơi.

Chỉ cần anh nhớ cho em một chút ánh mắt ấm áp.

Hay dành trọn cho em một đêm nồng nhiệt.

Người nào em cũng chẳng cần.

Việc gì em cũng mặc kệ hết.

Kiếp này em chỉ mong được nương náu nơi tim anh mà thôi…”
– Sau này không được tự tiện bắt xe buýt đêm nữa.

Nó vốn dĩ là cầu nối Âm – Dương vô hình đấy.

Chỉ có người trong giới Âm Dương học bọn tao là phân biệt được…!
– Ừm, em biết rồi.

– Đường Thiên Lạc ngửi ngửi mùi tóc của chồng mình.

Cái đầu này mấy ngày chưa gội thì phải? Hôi quá đi mất.

– Đang nghĩ xấu tao cái gì nữa thế hử?
– Chồng giúp họ phải không? – Bé Gay đánh trống lảng, bắt sang chuyện khác.

– Ừ…!Để về nhà tao kể cho mày nghe…!
(Trích “Ai trọng sinh vào thân xác của tôi vậy?”)
oOo
1/ “Ánh trăng nói hộ lòng em” của Đặng Lệ Quân.

2/ “A love before time” bản tiếng Anh của CoCo Lee.

3/ “Mỗi người có một ước mơ” của Lê Thụy Ân..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.