Bạn đang đọc Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt – Chương 18: Hồi Sáu Cùng Tôi Chơi Trò Đuổi Bắt Nào! D
Vệ Minh bực bội quay vào trong bàn bạc tiếp với Kim Mẫn Quỳnh.
Mặc dù trong lòng không yên tâm nhưng bên ngoài vẫn phải tỏ ra vui vẻ, để tránh người khác sinh nghi, rồi hỏi tới thì phiền toái lắm.
Kim Mẫn Quỳnh có khách.
Hắn cười xòa, cáo lỗi với Vệ Minh, rồi lỉnh ra ngoài bán thịt.
Còn lại một mình Vệ Minh, cậu nhàm chán mở điện thoại xem tin nhắn của Mạc Ưu Đàm tối qua gửi đến.
Mẹ kiếp thật! Tin nhắn này là tin nhắn giả mạo.
Mạc Ưu Đàm có một tật xấu.
Cuối tin nhắn thường viết một câu cực kỳ dài, phẩy phết liên tục.
Nhưng kỳ khôi ở chỗ, cuối câu lại không bao giờ có dấu chấm.
Hiếm hoi lắm, chú mới chịu chèn thêm cái Icon mặt quạu làm dấu chấm tạm thời mà thôi; để người nhận phân biệt được đâu là đoạn hai của mẩu tin nhắn.
Còn đằng này thì…!
Tin nhắn này được chia thành năm câu.
Mỗi câu không quá mười hai từ, chưa bao gồm dấu câu trong đó.
Lối viết này, rất giống một người đang làm nhân viên trong tiệm trà sữa MoMo…!
Không thể như vậy được.
Là một người trong giới lưỡng đạo, cậu biết chắc chắn không ai mù quáng đến mức tin tưởng giao thiết bị điện tử của mình cho người khác hết; để tránh việc bị cài phần mềm theo dõi.
Mạc Ưu Đàm vốn dĩ là người hay lo xa và hơi nhạy cảm, nên lúc nào viết hay nói cái gì đều phải thật dông dài, vì sợ người khác không hiểu rõ hay nắm được suy nghĩ mà bản thân mình muốn truyền tải.
Chính vì vậy, cậu thật không thể nào hiểu nổi tại sao chú ấy lại tin tưởng người này đến vậy chứ? Chẳng lẽ hai người họ lại đi thông đồng với nhau à?
– Anh kia! Kiếm ai hả? Sao cứ đứng ngó vào quầy của tôi mãi thế? – Kim Mẫn Quỳnh có tật giật mình, nên vừa nói vừa huơ huơ con dao bầu lên đe dọa.
An Kỳ nhã nhặn đáp:
– Tôi đợi bạn của mình.
Mong anh thông cảm cho.
Ba má Kim Mẫn Quỳnh đặt tên cho con trai hoàn toàn trái ngược với trí tuệ của hắn, đầu óc sao mà ngu muội quá chừng, nghe ai nói ngọt một câu liền bùi tai, đến nỗi thiếu điều muốn nhào ra tiếp đãi như thượng khách.
Cho nên việc hắn rút khỏi Thiên Hải môn, là một tin cực kỳ đáng mừng cho anh em ở đấy.
Bọn họ sợ sẽ có ngày bị cú vọ “hỏi thăm” cả lũ thì khốn.
Vợ của Kim Mẫn Quỳnh sống bằng nghề hàng thịt, mặt mũi cũng ưa nhìn lắm, nhưng ngặt nỗi vì cái nghề nên chả ai dám lấy.
Ngoại trừ, hắn.
Nên Mễ Mễ cưng chồng vô cùng, lúc nào cũng sẵn sàng nhảy ra xử mấy tên dám đến lừa gạt hắn.
Ngay cả Vệ Minh còn phải khiếp vía vì con chằn tinh không nanh này mà.
Bây giờ chị đang ở nhà mẹ trông nom đứa con mới sinh có vài tháng, không thể ra quầy phụ bán cùng chồng được.
Vì vậy mà cậu cảm thấy tâm hồn nhẹ nhõm khôn xiết.
Thà là ngồi nghe chú già lải nhải, còn hơn là giáp mặt con mụ này nha.
Cũng có vài người không ưa Mễ Mễ, thường hay chọc ngoáy chị là con bán thịt ít học.
Chị nghe xong, cười gằn và đáp:
– Tao bán thịt chứ không có bán nước.
Nên cóc có cái gì phải hổ thẹn hết.
Rồi thờ ơ bỏ vào trong cửa hàng, nhưng hai hàng nước mắt nóng rẫy đã chảy xuống từ khi nào mà bản thân chị không hề hay biết.
Chị cũng có ước mơ chứ, song hoàn cảnh gia đình đã cản bước lại rồi, nên đành hẹn lại kiếp sau thôi…!
…!
Vệ Minh nghe thấy tiếng An Kỳ, cậu liền bước ra ngoài ngó thử.
– Anh đi đâu vậy hả?
An Kỳ dí dí túi nilon vào mũi Vệ Minh, anh giở giọng trêu chọc:
– Đoán xem, là cái gì nào?
– …!Kẹo kéo?
– Giỏi.
– An Kỳ xoa xoa đầu Vệ Minh, sau đó dúi túi kẹo vào tay cậu.
– Hồi nãy tôi thấy xe bán kẹo kéo chạy ngang qua, nên mãi lo đuổi theo mà quên thông báo cho cậu biết.
Xin lỗi nghen.
– Bao nhiêu cây?
– Hai mươi.
Vệ Minh lấy ra một thanh kẹo kéo, cho vào miệng, nhai rau ráu, nghe ê cả răng.
Kim Mẫn Quỳnh chợt vẫy tay ngoắc ngoắc Vệ Minh lại, hắn vừa nói vừa lấm lét quan sát An Kỳ:
– Xong rồi.
Cậu ra sau nhà nhận “nguyên liệu” đi…!Còn tên kia, cho theo không?
– Chiến hữu của tôi.
Không sao cả đâu.
– Vệ Minh đưa tay quẹt miệng.
Đôi môi cậu ưng ửng hồng tựa như vừa mới thoa son vậy.
An Kỳ để mặc Vệ Minh lôi đi xềnh xệch, anh buồn ngủ quá trời quá đất, do trong thuốc có chứa thành phần gây buồn ngủ, khiến giờ này anh chỉ muốn nằm xuống ngủ khò thôi.
– Bốn khẩu súng lục, tám băng đạn, sáu quả lựu đạn khói, hai đoản đao, một ít thuốc gây mê và hai ký phi tiêu…!Hai ký phi tiêu? ĐM đứa nào bán cái này thế hả? – Vệ Minh đọc đến đoạn đó, cậu nổi sùng lên, song vẫn cố gắng kiềm chế cơn tức giận đến cùng.
Chứ nếu la lên là thể nào cả đám cũng bị “hốt” về đồn.
– Vật giá leo thang.
Tình hình kinh tế khó khăn.
Nguyên liệu khan hiếm.
Dự báo mười năm tới các mỏ tài nguyên khoáng sản ở nước ta sắp cạn…!
– Tao muốn giá của năm nay.
Không phải là giá của mười năm tới.
– Vệ Minh nắm cổ áo Từ Xán, nghiến răng nghiến lợi nói.
– ĐM mày có biết việc tái chế sắt vụn là cực khổ thế nào không hả? Bọn tao phải thu mua, phân loại, xử lý, tái chế,…!Sau đó đem đi gia công vào ban đêm ở chỗ người quen.
Thức đêm thức hôm khổ nhọc mới có được loại “hàng” tốt đến nhường này.
Vậy mà mày lại nỡ lòng nào kỳ kèo một hai đồng bạc lẻ với tao chứ? – Từ Xán sụt sùi kể lể.
Hắn chỉ thiếu nước quỳ xuống kéo vạt áo lên chấm nước mắt nữa là y hệt mấy tên thái giám trong phim kêu oan với “pi sà”.
– Nó tốt nghiệp ngành Kinh tế và Luật đấy.
Cãi không lại nó đâu.
Mau giao tiền liền đi Báo Hoa Mai, cho yên cái đầu.
– Kim Mẫn Quỳnh ngoáy ngoáy lỗ tai, nói.
Vệ Minh lực bất tòng tâm, đành chấp nhận mức giá Từ Xán đưa ra.
Cậu vừa hoáy ghi chi phiếu, vừa nguyền rủa An Kỳ lẫn Từ Xán một vạn lần.
Tất cả là do tên mặt sẹo xui xẻo này gieo rắc tai ương cho cậu mà!!!
Từ Xán hạnh phúc kiểm tra tờ chi phiếu, sau đó đem túi đựng tiền “hoa hồng” giao cho Kim Mẫn Quỳnh.
Rồi nhảy chân sáo leo lên xe đạp điện chạy về nhà với chồng.
An Kỳ giả điên lờ đi khuôn mặt bí xị như khỉ ăn ớt của Vệ Minh.
Xem ra mới chỉ tới chưa đầy hai ngày, mà cậu đã mất gần hai mươi vạn rồi…!
Về nhà chắc anh sẽ bị đè ra “mần thịt” thôi.
Con quỷ kiết xu này, dễ gì cho không biếu không ai cái gì chứ nhỉ?
Nhưng mà, ngoại trừ cục mỡ Vệ Khương ra…!
– Tôi đói.
Ghé quán bún riêu ăn đi.
– Vệ Minh bất ngờ đề nghị.
– Ừm.
Quán bún riêu nằm cách chợ khoảng một trăm năm mươi mét, về hướng Tây – Tây Bắc.
Quán không đông khách mấy, nhưng vì hai chữ “Free Restroom” nên Vệ Minh mới muốn vào.
Sẵn tiện xin sạc điện thoại luôn.
Tất nhiên là cũng phải trả thêm phụ phí cho chủ quán rồi.
An Kỳ nhìn Vệ Minh ăn đến tô thứ ba mới ngưng, tự dưng bao tử của anh “dậy sóng” dễ sợ.
Ăn vậy mà vẫn gầy còm sao?
– Tạm no.
Bắt taxi về nhà thôi.
– Vệ Minh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, súc miệng sơ qua bằng nước muối cho đỡ hôi.
Sau đó trở ra tính tiền, rồi ngồi đợi An Kỳ làm vệ sinh răng miệng.
“Tin…!Tin…!Tin…”
“Tôi vẫn còn sống Hiện đang ở khu nhà trọ Hồng Lệ”
Mẩu tin viết liền không phẩy phết hay chấm hỏi, quả đúng là của Liễu Nhược Thần.
Nhưng mà, tại sao lại tình cờ đến vậy chứ?
“Bà chủ nhà ho khan dữ dội lắm.
Không biết có phải bị lao phổi không…” – Vệ Minh bịa chuyện thăm dò.
Im lặng.
Không có người hồi âm.
Đợi một chút nữa đi. – Tay trái Vệ Minh nắm thành quyền, tự trấn an mình.
“Chắc.”
Sao? – Tay trái cậu siết chặt càng tợn.
“Không phải đâu”
Mày không phải là Liễu Tinh. – Vệ Minh xô ghế đứng dậy.
Rõ ràng đầu dây bên kia còn do dự đáp án, nên lần gửi thứ nhất mới “Chấm” một cái để khẳng định.
Song vì đã có người kế bên nhắc nhở, tên đó bèn sửa lại đáp án và cố nhái theo cách sử dụng bàn phím của Liễu Nhược Thần trong lần gửi thứ hai.
Hồng Lệ cơ thể hàn, lại hay uống nước đá, nên hay bị ho khan.
Thông tin này cậu moi được từ miệng của Diệp Xuy, nên đã nắm trước được mọi thứ.
Thằng giựt dây chó chết đó đã quá coi thường cậu rồi.
An Kỳ rút cục sạc ra khỏi ổ cắm, rồi tiến tới chỗ Vệ Minh xoa đầu, gọi cậu đi.
Hai người họ quyết định sẽ thuê một phòng khách sạn, để đánh một giấc thật ngon dưỡng sức.
Sau đó mới bàn bạc xem sẽ lên kế hoạch gì cho ngày hôm nay.
Giá tiền thuê tuy không rẻ, song bù lại thì tiền nào của nấy.
Dịch vụ ở đây phục vụ rất chu đáo.
Cậu tiếp tân còn nhiệt tình hỏi bọn họ có muốn dùng bao cao su không nữa đấy.
Đổi lại là cái mỉm cười đầy ẩn ý của An Kỳ cùng Vệ Minh, khiến cậu tiếp tân run cầm cập.
Hai tay kính cẩn dâng chìa khóa phòng cho “thượng đế” sử dụng.
Số phòng là 404, thuộc lầu bốn, nhưng số bấm trong thang máy là 3B; vì sự kiêng kỵ con số tử thần này.
Song không hiểu sao lại để số phòng là 404 nếu như kiêng kỵ nó chứ?
Phòng khá rộng, sơn hai tông màu xanh trắng dịu mát.
Giường đôi rộng rãi, phủ drap giường xanh biển trơn bóng.
Nội thất phòng tắm cũng khá đẹp, khiến cậu hài lòng hết sức.
An Kỳ tùy tiện vứt đôi giày thể thao, rồi ngã vật xuống giường, kéo gối kê đầu ngủ.
Vệ Minh đem quần áo bẩn của cả hai giao cho nhân viên tạp vụ giặt giũ.
Xong đâu vào đấy, cậu bèn đi súc miệng, tắm gội và vệ sinh vết thương trên cơ thể.
Cũng khéo tay phết đấy chứ? – Vệ Minh vuốt ve băng vải do An Kỳ cột, cậu nhoẻn miệng cười, tự nhủ.
Chần chừ hồi lâu mới chịu tháo ra và vứt nó vào sọt rác.
…!
Vệ Minh vệ sinh cá nhân xong, liền leo lên giường ngủ cùng An Kỳ.
Hai người nằm đâu lưng lại với nhau, tuy vị trí rất gần nhưng nội tâm lại vô cùng xa cách.
Anh lợi dụng cậu để có tiền trang trải cuộc sống trong khoảng thời gian túng quẫn này.
Cậu lợi dụng anh làm tấm bình phong hộ mạng cho mình, để đe dọa đám người kia.
Vệ Minh cố gắng chợp mắt ngủ một chút cho bản thân đỡ mệt mỏi.
Nhưng sự đề phòng và nghi kỵ cứ lẩn quẩn trong tâm trí Vệ Minh mãi, khiến cậu ngủ không được yên giấc mấy, nên đành gượng dậy ngồi trên ghế nghe nhạc giết thời gian.
“I let it fall, my heart
And as it fell, you rose to claim it…”
“Set fire to the rain” của danh ca Adele khe khẽ du dương trong không gian căn phòng khách sạn nửa mùa.
Tựa như là tiếng gào thét từ nơi đáy tim cậu vang vọng lên vậy.
Vệ Minh thưởng thức trà hoa cúc thơm nồng, màu sắc dịu dàng như giọt nắng đầu thu.
Thật bình lặng giữa cõi nhân trần bi tráng…!
Kẹo kéo đơn điệu một sắc trắng, vấn vương một ít hạt lạc béo ngậy.
Quê mùa trong mắt người này, song lại là giai nhân trong mắt kẻ kia.
Cậu nhón tay bẻ thanh kẹo làm phân nửa.
Một nửa ăn, một nửa săm soi, ngắm nghía.
“Sóng dâng, sóng trào.
Tựa như biển sao lấp lánh ngoài kia…” *
– Bến Thượng Hải à? – An Kỳ chống tay, nằm nghiêng nhìn Vệ Minh đang chìm đắm trong cõi riêng của cậu.
– Một sớm mai, chợt thấu hiểu
Cuộc đời muốn bình yên, phải đấu tranh bao nhiêu lần mới đủ đây?
Vệ Minh hát xong, tự cười giễu bản thân.
Vốn dĩ con đường này là do cậu chọn, có quyền hối tiếc sao?
An Kỳ nhún nhún vai, không đáp.
Anh biết Vệ Minh không thích người hôi miệng.
Sự việc xảy ra ngày hôm qua chỉ là tình thế bất đắc dĩ, nên cậu buộc phải chấp nhận mà thôi…!
– Tắm rửa đàng hoàng lại đi.
Rồi chúng ta sẽ quay về nhà.
Bằng mọi cách phải trở về nhà.
Tôi là trụ cột của cả bang, không thể trốn tránh mãi thế này được.
Nếu không sau này há còn dám nhìn mặt người nào nữa chứ? – Cậu nói xong, liền đứng dậy đi thu xếp hành lý.
Chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến sắp tới.
– Tạm thời…!Chúng ta sẽ xem nhau là chiến hữu nhé? – An Kỳ ngậm bàn chải đánh răng, vừa đánh vừa hỏi.
Động tác trên tay Vệ Minh chợt khựng lại, cậu nhắm chặt mắt, rồi đáp:
– Ừ.
Trước mắt cứ coi là thế đi, Sói Đồng Bằng…!
oOo
* “Bến Thượng Hải” của Diệp Lệ Nghi..