Đọc truyện Tiềm Thủy Loan – Chương 40
Edit: Tiểu Viên
Beta: Thanh Thanh
“Em nói cái gì?!” Sở Thiên Dịch mắt phượng nheo lại, hơi thở bồng bềnh ám muội giữa hai người bị câu gầm nhẹ cửa hắn đánh tan không còn dấu vết.
“Tôi vừa nói cái gì anh còn không nghe rõ?!” Chu Thần cũng cao giọng rống, không chịu thua kém tăng đề-xi-ben.
Xa xa ngoài cửa truyền đến tiếng mẹ Chu “Có chuyện gì từ từ nói, dám cãi nhau thì khỏi ăn cơm!” Đẳng cấp đề-xi-ben cảnh cáo của thái hậu vẫn là thượng thừa.
Sở Thiên Dịch cường ngạnh lôi kéo Chu Thần đi sâu vào trong phòng, trong bóng tối hiện ta chiếc giường trải ga Kitty màu hồng nhạt.
Lời nói kia của Chu Thần là ý tứ sau này gặp mặt chính là người dưng? Sở Thiên Dịch nhất thời cảm thấy được mình bị một câu “không quen không biết” của đối phương làm cho nổi trận lôi đình.
Chu Thần cố kìm chân lại phía sau, thân thể lại bị lôi về phía trước.
Sở Thiên Dịch kéo mạnh Chu Thần đến ngã trên giường, rồi nằm đè lên y, thanh âm trầm thấp nồng đậm mùi uy hiếp: “Bỏ cô ta đi!”
“Không bao giờ có chuyện đó!” Tuy rằng bị người ta đè xuống dưới, khí thế cũng không thể thua.
Sở Thiên Dịch đưa tay vuốt nhẹ trên cổ y, chậm rãi trượt xuống xương quai xanh, dọc theo khung xương nổi lên chạm đến cúc áo thứ hai trên sơ mi của Chu Thần.
“Vậy anh sẽ khiến em thành người của anh.”
Ngón tay lành lạnh dán lên da thịt ấp áp, người nọ còn cố tình nói chậm lại, hơi thở vấn vít bên tai, Chu Thần không kìm được mà giật nảy người, đầu ông một tiếng, giống như bị ai cầm búa đập thật mạnh.
Thì…thì ra… Sở Thiên Dịch tán tỉnh người ta như thế này sao???
“Tôi…tôi xem anh dám!?”
Sở Thiên Dịch cúi đầu, môi đặt lên nơi ngón tay hắn vừa chạm tới, vài giây sau mới có chút thất bại thở nhẹ một hơi: “Nếu anh làm thật, hai bác sẽ biết chuyện, như vậy thì không dễ giải quyết rồi.”
Hắn vẫn giữ nguyên tư thế như vậy mà nói với y, hơi thở nóng rực mơn trớn trên làn da, vừa mới ướt át hôn môi lúc này còn nhẹ nhàng cọ xát. Chu Thần cả người phát nhiệt, đến khi nghe được câu nói kia của Sở Thiên Dịch, y điên tiết tự xé áo, hai ba cái liền cởi sạch áo sơ mi, đẩy tên kia ra tiếp tục cởi quần, vừa cởi vừa mắng: “Cái đồ của nợ này, con mẹ anh dám uy hiếp tôi, có giỏi thì cởi sạch ra, làm thì làm, tôi sợ anh chắc!”
Sở Thiên Dịch đơ người đến hai giây, tận đến khi Chu Thần cởi xong dây lưng, một góc underwear màu trắng đã lộ ra ngoài, hắn mới luống cuống tay chân đem áo sơ mi khoác tạm lên người Chu Thần, sau đó vội vã cầm lấy tay y, ôm chặt y vào lòng: “Đừng hiểu lầm anh… anh không có ý uy hiếp em.”
Hắn nói như vậy, vốn là sợ cha mẹ Chu Thần phát hiện ra điều gì, cho nên sẽ tuyệt đối không manh động, lại không lường trước được Chu Thần nghe xong lại hiểu lầm hắn.
“Chu Thần, chúng ta có thể từ từ nói chuyện được không?”
Hắn thừa nhận, từ khi Chu Thần từ chức, bắt đầu dần dần rời xa hắn, mọi sự liền rối loạn.
Hắn cũng không thể không nhận ra hắn càng ngày càng không giống hắn trước đây, dù là phong cách làm việc hay nói chuyện.
Chu Thần không chịu tin hắn cũng là việc tất nhiên, nhưng ngoài cách này, hắn cũng không rõ mình nên làm cái gì bây giờ.
Chẳng lẽ lại giống như trước đây tỏ ra lãnh đạm với y, xa lánh y? Dù có muốn hắn cũng không làm nổi chuyện như vậy nữa…
“Em tin cũng được, không tin cũng không sao, anh thật sự yêu em. Anh biết em đã chờ anh lâu lắm, không thể trong chốc lát có thể tin anh, cho nên anh chỉ xin em một cơ hội, nhưng thế nào em lại không cho anh, mà lại tìm người kết hôn như vậy…”
Chu Thần lúc trước chăm chăm cấu véo chỗ thịt bên hông Sở Thiên Dịch, tuyệt đối không lưu tình, lại thấy người kia càng ôm chặt y, có chút không đành lòng mà khẽ tựa vào vai hắn.
“Anh từ nhỏ đến lớn cho tới bây giờ chưa từng ở một chỗ lâu dài, cũng chưa từng có bạn bè thân thiết. Cho đến khi chuyển đến bên cạnh nhà em, cuối cùng mới có một người chịu làm bạn với anh. Anh vẫn luôn ép em trở thành thằng bạn tốt nhất, cho dù em không muốn vậy, anh cũng không muốn mất đi em. Anh không nghĩ tới khi anh nhất thời xúc động nói rằng anh không thích đàn ông, em vẫn có thể ở lại bên cạnh anh, anh cứ nghĩ đã nói đủ rõ ràng rằng anh không muốn quan hệ với em theo kiểu đó. Nhưng sau đó em lại cư xử như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ở bên anh, thế là anh mới chậm rãi yên lòng; cũng bởi vậy, anh không thể ngờ mình chỉ thuận miệng nói em ẻo lả, em liền rời đi.”
Sở Thiên Dịch nói thật nhiều, không giấu diếm thở dài rồi lại tiếp tục nói: “Anh không thể đoán trước nếu thành thật với em sẽ dẫn đến kết quả gì, cho nên thà anh không nói, nhưng rốt cuộc lại khiến cho em cảm thấy anh lãnh đạm với em. Hiện tại anh không muốn tự lừa mình dối người nữa, em lại nhất định không tin anh, anh cảm thấy mình càng cố gắng thì càng đi sai đường, thật sự không biết phải làm sao…”
Nghe được trong giọng nói của hắn có chút oán trách, Chu Thần đột nhiên muốn cười.
Đến chính y cũng không hiểu nổi bản thân mình, bị người ta lạnh lùng cự tuyệt cũng chưa chết tâm mà còn mặt dày tiếp tục quấn quýt người ta, đến khi bị hắn mắng thêm một câu kia, lại bị dọa chạy đến không còn bóng dáng.
Lúc Sở Thiên Dịch nói không thích y, y nhất nhất khẳng định rằng hắn là không phát hiện ra tình cảm thật của mình thôi, đến khi người kia thừa nhận thích y, đúng như mong ước bấy lâu, y lại nhanh chân trốn mất.
Đây không phải là có bệnh thì là cái gì?
Nếu, nếu như Sở Thiên Dịch thật sự thích y thì sao? Nếu mỗi một câu của Sở Thiên Dịch đều không lừa y thì sao?
Y cũng không cần cố chấp cho rằng đối phương đùa giỡn y a!
Sở Thiên Dịch cho rằng cũng như lúc trước, Chu Thần đang giả bộ nghe hắn nói, rồi trong lúc hắn yên tâmliền thụi cho một quả.
Hắn không nghĩ ra được còn có thể dùng cách nào để thuyết phục Chu Thần, huống hồ hai người lúc này ở một nơi không thích hợp cho hắn giải thích bất cứ điều gì.
Đang lúc uể oải không muốn cử động, trên lưng bỗng cảm thấy cánh tay của ai đó khẽ siết lại, một cánh tay khác cũng đặt ở trên lưng hắn.
Sở Thiên Dịch bất chợt nhận ra thời khắc này là thời khắc làm hắn cảm động nhất trên đời; đôi tay kia dù là chỉ khoác hờ bên hông hắn, lại khiến cho hắn cảm thấy cái ôm này so với bất cứ điều gì đều trân quý.
Nếu hắn không ngu dốt đến vậy, hạnh phúc thế này có lẽ đã sớm đến với hắn từ lâu…
“Được chưa?” Chu Thần hỏi.
Sở Thiên Dịch ôm chặt y thêm chút nữa mới chịu buông tay, thấy áo của y vẫn còn để mở, liền giúp y cài cúc lại, chính là lần mò nửa ngày cũng không thấy cúc áo đâu, Chu Thần bứt đứt hết cả rồi, có chút buồn cười ngầng đầu hỏi y: “Làm sao bây giờ?”
Tuy rằng hai người cái gì cũng chưa làm, quần áo lại te tua như vậy, giải thích thế nào đây.
Chu Thần không nói, xoay mặt sang một bên.
Sở Thiên Dịch bây giờ mới phát hiện, cả khuôn mặt Chu Thần hồng đến lợi hại.
“Anh cười cái quái gì!”
Sở Thiên Dịch cố nén cười, cởi áo khoác xuống đem sơ mi của chính mình đưa cho y: “Áo của em để anh mặc vậy, tốt xấu gì vẫn còn cái cúc đầu tiên, anh mặc bên trong áo vest chắc cũng không đến nỗi lộ liễu.”
Hai người đổi quần áo xong, nhìn đối phương một cái đều cảm thấy quỷ dị.
Chu Thần mặc áo của Sở Thiên Dịch rõ ràng to hơn một cỡ, cả người nhìn đều nhỏ đi một chút, nhưng nhìn không kỹ chắc đoán không ra.
Chu Thần nghĩ tới hai ông bà già nhà mình, từ khi y vào cửa cũng không đến mức để ý y lắm, chắc là sẽ không nhìn ra y vừa đổi áo đi…
Sở Thiên Dịch nhìn mình mặc đồ của Chu Thần có chút dở khóc dở cười, hai vai chật căng hơi khó cử động, vẫn còn may cúc áo chưa cài còn có áo khoác che đậy.
Hắn thấy y đi ra ngoài, lập tức giữ chặt lại hỏi: “Em đồng ý rồi phải không?”
“Cái gì?”
“Cho anh một cơ hội.” Hắn nói thật nghiêm túc, làm cho Chu Thần muốn châm chọc hay cười có lệ cho qua đều không được.
“Đờ mờ, anh còn dám làm tôi sởn hết cả gai ốc lần nữa hả?!”
Sở Thiên Dịch bước lại gần y, nhẹ nhàng nắm lấy cằm y đung đưa đung đưa: “Em không hợp mắng chửi người, cai thuốc đi, cai cả mấy cái từ bậy bạ đó nữa.”
“Con mẹ nó tôi cai luôn cả anh bây giờ!”
*ây gu, Thần Thần dễ thương quớ*