Bạn đang đọc Tiệm Rượu Nương Tử Nhát Gan – Chương 33: Hình Như Lệnh Lang Có Duyên Phận Khác 1
“Đoạn đại nhân, tiểu nữ tới đây làm gì chắc Đoạn đại nhân biết rồi,” Chuyện từ hôn cuối cùng vẫn được tiếp diễn, “Hôm nay Thanh Mai tới đây, thứ nhất là biểu đạt thành ý, tiếp theo là trả thiếp sinh nhật.”Thiếp sinh nhật – tức là thiếp canh mà cổ nhân thời xưa trao đổi lẫn nhau trước khi tiến hành lễ thành hôn.Đây là lần đầu tiên Đỗ Tam Tư thấy thứ này, không nhịn được nhìn chăm chú.
Trong trí nhớ nguyên chủ, chuyện trao đổi thiếp canh là do bà mối hoặc trưởng bối trong nhà thực hiện.
Nữ chính lại tự mình tới cửa… chứng minh nữ chính thật sự dũng mãnh!Không bàn đến chuyện Lạc gia có đồng ý từ hôn hay không, chỉ riêng việc trực tiếp nâng danh mục sính lễ đến trả cũng đủ để nói câu: Từ trước đến nay chưa ai dám làm điều ấy.Chẳng trách nam chính trong nguyên tác cảm thấy tò mò, kinh ngạc và ái mộ nữ chính.Đỗ Tam Tư không khống chế được mắt mình, tầm mắt lặng lẽ rời tới chỗ con chó Tiểu Bạch, sau đó chậm rãi dừng ở nam nhân ngồi bên phải.Đó chính là Đông Cung Thái Tử – Tư Mã Thanh, cũng chính là nam chính trong nguyên tác! Trong sách miêu tả hắn là “Phong thái chững chạc, quân tử dịu dàng, trời sinh cao quý”, so với chàng thiếu niên Đoạn Tam Lang hay xúc động, dễ nổi nóng thì nam nhân này khiến người ta cảm thấy cực kỳ an toàn.Chẳng qua từ tới trước nay Đỗ Tam Tư không tưởng tượng được thế nào là cao quý.
Nhưng hiện tại thấy trên người Tư Mã Thanh quả nhiên có khí thế khiến người ta xấu hổ, thẹn thùng, lại dịu dàng ấm áp khiến người khác không thể khinh thường.Có lẽ đây là “Cao quý” chăng.Đỗ Tam Tư thầm nghĩ, sau đó lại chú ý tới ánh mắt hắn, quả nhiên hắn đang hứng thú nhìn nữ chính, tức khắc nàng trở nên phấn khích.Trời đất ơi, thế mà nàng gặp may chứng kiến ngày đầu tiên nam chính gặp nữ chính, biết đâu có thể lập tức ôm hai cái đùi vàng* này, nàng không cần lo cuộc đời về sau nữa!(*Ôm đùi: tiếng lóng trong khẩu ngữ tiếng Trung hiện đại, dùng để chỉ việc dựa vào người có tiền hoặc có quyền để hưởng lợi)Ánh mắt Đỗ Tam Tư nhìn Tư Mã Thanh càng ngày càng nóng rực, không hề phát hiện thiếu niên đẹp trai ngồi bên cạnh đang lạnh lùng nhìn chằm chằm chính mình.Thấy mắt Đỗ Tam Tư sáng quắc nhìn Đổng Thanh, tầm mắt gần như lửa nóng khiến Đoạn Tam Lang âm thầm nghiến răng.Chàng thiếu niên bất mãn, chén trà trong tay bị ném mạnh xuống bàn.Khống khi đang tĩnh lặng trước lời nói của Lạc Thanh Mai bỗng chấn động.
Mọi người cho rằng Đoạn Tam Lang thẹn quá thành giận khi bị từ hôn trực tiếp, không khí lập tức căng thẳng.Đỗ Tam Tư cũng rất lo lắng, nữ chính có hào quang tỏa sáng, cầu mong tiểu phản diện đừng có tự tìm đường chết nhé.Tuy Đoạn Cửu biết danh tiếng của con mình không tốt, có thể sẽ ảnh hưởng tới nhân duyên.
Nhưng khi ngày bị từ hôn xuất hiện, ông không nhịn được thương xót cho con mình.Con ông từ nhỏ đến lớn luôn biết vâng lời, người khác không biết nhưng trong lòng ông hiểu rõ.Tam Lang là đứa trẻ ngoan.Nhưng……Tầm mắt lướt qua Đổng Thanh đang ngồi bên cạnh hóng chuyện, Đoạn Cửu than thở, xụ mặt buông chén trà xuống: “Thanh Mai, chuyện hôn nhân còn phải xem ý kiến của cha mẹ cháu và người mai mối, cháu bộc phát như thế, không sợ tương lai hối hận à?”Nữ chính có dũng có mưu, đương nhiên sẽ không kiên quyết đối đầu trực tiếp với Tri phủ đại nhân ở Đoạn phủ, nàng chỉ cười, nói: “Lời Đoạn đại nhân nói không sai, nhưng mà mẹ đẻ tiểu nữ đã qua đời, gia phụ đi xa bên ngoài, mẹ cả ốm đau trên giường, thật sự không tiện di chuyển.”“Mà bà mối chỉ kéo thuyền làm mai, chưa từng thấy họ ngăn cách nhân duyên người khác? Cho nên tiểu nữ đành phải tự tới đây, dâng trả thiếp này,” Lạc Thanh Mai giữ thái độ không kiêu ngạo không khiêm tốn, nói tiếp “Huống hồ… thời gian gần đây tiểu nữ nghe thấy hình như lệnh lang có duyên phận khác, chẳng lẽ tiểu nữ lại làm cây gậy vô tình chọc tổ uyên ương hay sao?”Nói xong, ánh mặt Lạc Thanh Mai đầy hứng thú nhìn về phía Đỗ Tam Tư.Đỗ Tam Tư ngây ngốc.Lạc Thanh Mai lại dùng chính mình làm cớ để từ hôn! Nhưng… Nhưng nguyên nhân cũng quá hoang con mẹ nó đường mà? Phàm là kẻ có đầu óc đều có thể nhìn ra chính mình vừa rồi sợ tiểu phản diện đến mức tránh không kịp.Sắc mặt Đỗ Tam Tư âm trầm, lại không dám nổi giận, cuối cùng đành phải uất ức như con chó Tiểu Bạch khi bị quát: Ta nhỏ yếu, vô tội, lại không có chút sức lực nào, thế mà cô không biết xấu hổ lợi dụng ta?Cũng may Lạc Thanh Mai vẫn còn lương tâm, ánh mắt lướt qua, từ tốn nói: “Huống hồ lúc mẫu thân qua đời đã từng nói cho Thanh Mai rằng, cuộc đời nữ tử phần lớn lệ thuộc vào một người nên phải chọn một phu quân tương xứng mới không phụ kiếp này.”Sắc mặt Đoạn Cửu đen hoàn toàn.Cái gì mà “Chọn phu quân” chứ? Đây không phải là có ý nói Đoạn Tam Lang không phù hợp ngay trước mặt ông sao? Chẳng khác gì tát vào mặt ông!.