Tiệm Quan Tài Số 7

Chương 71


Đọc truyện Tiệm Quan Tài Số 7 – Chương 71

Lời nói của Bạch Dược vừa dứt, trong lòng Bạch Yên liền ‘thịch’ một tiếng.

Quả nhiên, tươi cười trên mặt Đồng Thất dần dần biến mất, từ từ biến thành vẻ mặt không chút thay đổi, đầu của y hơi cúi thấp xuống, mái tóc che đi hai mắt.

Ngón tay thon dài của y vuốt ve ấm trà, từng chút từng chút một: “Ta đối Đồng gia đã hết trách nhiệm, vẫn còn chưa đủ sao?” Giọng nói của Đồng Thất rất nhẹ, giống như là sợ quấy rầy đến thứ gì đó.

“Thất nhi……” Đồng lão gia tử kích động kêu tên Đồng Thất.

Đồng Thất nở nụ cười, tiếng cười từ miệng y truyền ra, lại khiến cho Bạch Dược cảm thấy rùng cả mình.

Đồng Thất ngẩng đầu, không có chút cảm tình nói: “Thực xin lỗi, kẻ cùng ta tiến hành giao dịch chỉ sợ là toàn bộ Đồng gia đều không đắc tội nổi, cho nên ta phải đi Ma đô.” Đồng lão gia tử há miệng thở dốc, cũng không nói được cái gì.

Bạch Yên thầm than một tiếng, sau đó điều chỉnh không khí nói: “Người Thất thiếu gia giao dịch đến cùng là đại hộ khách nào a?” Đồng Thất thản nhiên nói: “Mị Dạ.” .

“Mị Dạ!” Sau khi nhìn chằm chằm thứ nằm úp sấp lên kính thủy tinh một lúc lâu, Thẩm Trạch kinh ngạc hô ra tiếng.

“Ngươi sao lại đến đây?” Mị Dạ cười hì hì xoay người từ trên mặt kính leo xuống, tùy ý mở cửa xe ra, trên mặt tóc vàng sớm đã phủ kín mồ hôi, hắn hoảng sợ nhìn Mị Dạ đột nhiên xuất hiện.

Biết là một chuyện, nhìn thấy lại là một chuyện khác.


Thẩm Trạch chưa bao giờ thấy cảm kích Mị Dạ như vậy, hắn rất nhanh từ trong xe đi xuống, vui vẻ nói: “Ngươi làm sao lại đến đây?” Mị Dạ nhún nhún vai, nói: “Tùy tiện đi dạo, sau đó nhìn thấy ngươi cùng nhân loại kia rời khỏi Đồng Thất, cuối cùng lại xảy ra tranh cãi.” Thẩm Trạch kinh ngạc, nói: “Ngay từ đầu ngươi đã đi theo chúng ta?” Mị Dạ vô tội gật gật đầu, nói: “Ta chỉ là muốn nghiên cứu nhân loại một chút.” Thẩm Trạch dở khóc dở cười, đột nhiên cảm thấy thực ra Mị Dạ cũng rất đáng yêu.

Đầu ngón tay của Mị Dạ tùy ý vòng vòng vài cái, chiếc xe phía sau Thẩm Trạch liền bay lên khỏi mặt đất, tiếng thét chói tai của tóc vàng từ bên trong truyền ra.

Trong nháy mắt kia, Thẩm Trạch chỉ cảm thấy may mắn là tốc độ lái xe của tóc vàng thật nhanh, hiện tại bọn họ đã muốn đi ra khỏi nội thành, xung quanh không có người ở.

Ngón tay của Mị Dạ lại xoay tròn, xe hung hăng rơi xuống mặt đất, túi khí bên trong xe mạnh mẽ mở ra, tóc vàng vẫn còn năng lực cử động nghiêng ngả lảo đảo từ trong xe đi ra.

Thẩm Trạch nhìn tóc vàng còn chưa kịp hồi phục tinh thần, nói: “Ta chưa muốn trở về, ít nhất cũng không phải bây giờ.” Tóc vàng nuốt mấy ngụm nước miếng, run run nói: “Thẩm……Thẩm thiếu gia! Lão gia thật sự là ra lệnh cho tôi mang cậu trở về.” Thẩm Trạch nói: “Đến đúng lúc tôi tự nhiên sẽ quay về, nhưng là không phải hiện tại. Cậu quay về nói với ông nội, qua một thời gian nữa tôi sẽ trở về.” Tóc vàng giống như còn muốn nói cái gì nữa, nhưng Thẩm Trạch nắm lấy cánh tay Mị Dạ nâng lên, tóc vàng rùng mình một cái, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Một bộ dáng muốn nói lại thôi của tóc vàng khiến Thẩm Trạch cảm thấy có chút quái dị, hắn đột nhiên nhớ ra chuyện mình đến tiệm quan tài cũng do một tay tóc vàng bày ra, thậm chí còn dùng đến cái cớ ‘Lão gia hy vọng cậu có một công việc’ nữa.

“Trong nhà không có chuyện gì xảy ra chứ?” Thẩm Trạch lo lắng hỏi lại một lần nữa.

Tóc vàng cười khổ lắc đầu.

Thẩm Trạch không nghi ngờ, gật đầu nói: “Vậy tôi đi trước, tự cậu lo lấy đi.” Nói xong, đi đến chỗ chiếc xe hầu như không bị tổn hại gì mở cửa đi vào.

Mị Dạ nhìn nhìn tóc vàng ở bên ngoài, cuối cùng theo Thẩm Trạch vào trong xe.


Thẩm Trạch sau khi thử điều chỉnh chiếc xe thật tốt, không nói hai lời liền lái xe rời đi, tóc vàng vị bỏ lại liền hít phải một hơi khói.

Tóc vàng tận mắt nhìn chiếc xe càng ngày càng chạy xa, thở dài, sau đó lấy ra điện thoại di động.

“Lão gia, tôi là Hoàng Bính Tường. Vâng, đúng vậy……nhưng là thiếu gia bị……một người tên là Mị Dạ đến mang đi. Không phải, bọn họ hình như biết nhau……Đúng vậy, được rồi, tôi đã biết.” Cất điện thoại đi, biểu tình trên mặt tóc vàng lại nghiêm túc không ít.

Thiếu gia bốc đồng a, cậu chừng nào thì mới có thể hiểu được cho nỗi khổ tâm của lão gia.

.

Sau khi Đồng Thất phun ra hai chữ kia, bên trong tiệm lâm vào trầm mặc quỷ dị, ngay cả Đồng lão gia tử thân ở địa vị cao cũng không khỏi cảm thấy kinh dị.

Theo đạo lý mà nói, những người có việc cầu đến Đồng gia hoặc là năng lực bản thân không đủ hoặc là người có thân phận khiến cho hắn không thể làm được chuyện hắn muốn, mà Mị Dạ rõ ràng là không thuộc cả hai loại này.

Năng lực của Mị Dạ cao hơn Đồng Thất rất nhiều, mà thân phận độc nhất vô nhị của hắn ở U Minh cũng khiến cho hắn không có việc gì là không thể làm.

Quan trọng hơn là, Thiên ma này, Đồng gia xác thực là không đắc tội nổi.

Đồng Thất cười nhạt nói: “Ngươi xem, hắn tới tìm ta bàn chuyện làm ăn, bởi vì Đồng gia đã nuôi ta trong nhà nhiều năm như vậy, cho nên ta không có từ chối.” Lời nói này của Đồng Thất khiến cho Bạch Dược á khẩu không trả lời được, ngay cả Bạch Yên đầu óc luôn luôn thông minh cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.


Cuối cùng, Đồng lão gia tử thở dài một tiếng, nói: “Thôi thôi, ngươi muốn đi thì cứ đi đi.” Khóe miệng Đồng Thất lại lộ ra tươi cười, mơ hồ còn có ý châm chọc.

“Nhưng mà……” Đồng lão gia tử chuyển giọng, nói: “Ngươi phải nhớ cho kỹ, ngươi là người kế thừa duy nhất của Đồng gia!” Trên mặt Đồng Thất không nhìn ra vui giận, y chỉ bình tĩnh nói: “Không phải, một thế hệ này của Đồng gia cũng không phải là chỉ có một mình ta. Huống hồ mấy đứa nhỏ của các anh ta ước chừng cũng đã đến tuổi, ông nội đại khái là có thể tìm được một đứa nhỏ có tư chất, bồi dường từ bé.” Đồng lão gia tử hai mắt trừng lớn nhìn Đồng Thất bình tĩnh nói ra một hồi như vậy, vẻ mặt chính là không thể tin.

Đồng Thất giống như lại muốn nói cái gì đó, y cười cười lắc đầu, thấp giọng nói: “Dù sao cũng đều là anh em ruột, huyết thống của bọn họ không chừng còn thuần khiết hơn ta một chút.” Sắc mặt của Đồng lão gia tử biến trắng, lão một tay che ngực một tay chỉ vào Đồng Thất nửa ngày không nói nên lời, Bạch Yên thấy tình cảnh như vậy liền nhanh chóng lấy từ trong túi ra một cái bình sứ, đổ ra một viên thuốc nhét vào miệng Đồng lão gia tử.

Đồng Thất nheo mắt lại.

Sau khi Đồng lão gia tử uống thuốc thì sắc mặt tốt hơn không ít, hô hấp cũng không còn kịch liệt như vừa rồi, Bạch Yên ở một bên giúp lão thuận khí, Bạch Dược thì âm lãnh nhìn chằm chằm Đồng Thất.

“Ông nội.” Ngữ khí lần này của Đồng Thất đã tốt hơn nhiều lắm.

“Ta không có cách nào để không đi Ma đô, nhưng là ta nghĩ, sau khi mối làm ăn này kết thúc, ta đại khái sẽ không nhận một vụ làm ăn nào nữa.” “Ta nghĩ muốn cùng người ta yêu, bình yên trải qua một đời.” Đồng Thất kiên định nhìn Đồng lão gia tử.

Đồng lão gia tử tựa hồ bị câu nói vừa rồi của Đồng Thất đả kích không ít, tinh thần cũng không còn tốt như vừa rồi nữa, lão còn chưa nói gì, liền nhìn thấy một nam hài cùng một nam nhân có hơi thở tràn ngập mê muội đi vào tiệm quan tài.

Đồng Thất nhìn thấy nam hài kia, ý cười rốt cuộc cũng tiến vào trong mắt, y nói: “Tiểu Trạch, như thế nào lại cùng Mị Dạ quay về vậy?” Đúng, ở trong mắt Đồng lão gia tử, Thẩm Trạch chỉ là một nam hài.

Đồng lão gia tử nhìn biểu tình của tôn tử nhà mình khi nhìn Thẩm Trạch, đột nhiên hiểu được tất cả. Lão thậm chí đã không còn muốn đi chú ý Mị Dạ kia, ánh mắt lão vẫn luôn dừng lại ở trên người Thẩm Trạch.

Thẩm Trạch đương nhiên cũng chú ý đến Đồng lão gia tử, hắn bất an suy đoán, lại rõ ràng câu nệ kêu lên: “Chào ông nội.” Đồng lão gia tử cái gì cũng không nói, cõi lòng lão đầy phức tạp nhìn vào mắt Đồng Thất, sau đó lão phát hiện trong ánh mắt của tôn tử khi nhìn về phía lão lại tràn ngập kiên định.


Đồng lão gia tử giống như mỏi mệt nói: “Thất nhi, ngươi nhớ kỹ lời nói của ông nội. Chờ đến khi ngươi làm xong mối làm ăn này liền trở về nhà, ông nội sẽ đưa thứ ngươi vẫn muốn cho ngươi.” Nói xong, Đồng lão gia tử liền khoát tay áo, mang theo Bạch Yên cùng Bạch Dược rời khỏi tiệm quan tài.

Khi ra khỏi cửa, lão lại nghĩ tới mạt cười Đồng Thất đã lộ ra khi Thẩm Trạch đi vào cửa kia.

Tiểu Thất nhi của mình, dường như từ sau khi biết rõ chân tướng, vốn không có vui vẻ cười như vậy.

Đồng lão gia tử đi rồi, Thẩm Trạch đột nhiên mạnh mẽ đem điện thoại di động ném xuống đất.

Đồng Thất hơi kinh ngạc nói: “Làm sao vậy?” Thẩm Trạch cũng không cố kỵ Mị Dạ đứng ở ngay bên cạnh, nói: “Ông chủ, ông nội có phải là không thích ta hay không? Nhưng ta cũng chưa có làm cái gì a.” Thanh âm kia, tràn ngập ủy khuất.

Đồng Thất dịu dàng nói: “Ông ấy làm sao mà không thích ngươi? Là ta mang về, ông ấy đều thích.” Thẩm Trạch tức giận nói: “Nhưng là ông ấy đều không thèm nhìn ta mà đã đi rồi!” Đồng Thất nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đó là vì ta, không liên quan đến ngươi.” Thẩm Trạch vẫn là nắm tay lại, phùng má lên.

Đồng Thất thở dài, nói: “Thật sự, chờ mối làm ăn này xong, ta liền mang ngươi về nhà của ta, được không?” Hai cái má phùng lên của Thẩm Trạch lúc này mới chịu xẹp xuống.

Đồng Thất bất đắc dĩ nói: “Thực hoài nghi ngươi là mười hai tuổi hay là hai mươi mốt tuổi đây.” Thẩm Trạch hừ hừ hai tiếng, sau đó nói: “Đúng rồi, ta cũng phải đi Ma đô.” Đồng Thất lạnh nhạt nói: “Không được.” Thẩm Trạch trừng mắt lên: “Vì cái gì không được?!” Vẻ mặt của Đồng Thất chính là không thể thương lượng: “Ta nói không được là không được.” Thẩm Trạch giận, nói: “Thực ra nơi đó rất nguy hiểm đúng không! Lời nói của nam nhân kia ta đều nghe được hết, tóm lại, ngươi không mang ta đi theo thì cả ngươi cũng không được đi!” Đồng Thất nói: “Không được. Nếu ngươi ngang ngạnh muốn đi, hiện tại ta liền đem ngươi đuổi việc.” Vẻ mặt Thẩm Trạch là không thể tin nhìn Đồng Thất, khi nhìn thấy biểu tình của Đồng Thất vẫn là một bộ dáng không thay đổi như trước, hắn oán hận đạp cửa đi vào phòng ngủ.

Đồng Thất tuyệt không kích động, y nghĩ, tiểu hài tử nhà mình gần đây có phải hay không xem nhiều kịch truyền hình, loại chuyện này đều có thể làm được.

Mị Dạ đột nhiên tiến đến bên cạnh Đồng Thất, nói: “Ta nghe được là các ngươi đang nói ta.” Đồng Thất liếc nhìn Mị Dạ, gật gật đầu: “Đúng, ông nội ta không đồng ý cho ta đi Ma đô, nhưng là Đồng gia không đắc tội nổi ngươi.” Mị Dạ lại nói: “Lão nhân kia là ông nội của ngươi? Hắn sống không được bao lâu nữa.” Đồng Thất sau khi nghe xong không hề phản ứng, y hờ hững nói: “Nhân loại có một câu là ‘Sinh tử tại mệnh, phú quý tại thiên’.” Mị Dạ cười hì hì nói: “Ngươi thật sự là nghĩ như vậy sao? Vậy ngươi vì cái gì phải tiếp nhận mối làm ăn này đâu.

Phải biết rằng, ta đã nói cho ngươi biết nếu ngươi không nhận mối làm ăn này thì ta sẽ đi tìm lão nhân kia.” Đồng Thất nhìn Mị Dạ, nói: “Ngươi nhớ ra rồi?” Mị Dạ gõ gõ đầu mình: “Ta không biết, tổng cảm thấy vẫn là quên cái gì đó.” Đồng Thất nhìn vào khóe mắt của Mị Dạ, nơi đó vẫn như trước không có gì cả.

Mị Dạ chú ý đến tầm mắt của Đồng Thất, tay hắn không tự chủ được sờ lên khóe mắt, nói: “Nơi này có cái gì sao?” Đồng Thất lắc đầu, nói: “Cái gì cũng đều không có.” Mị Dạ thả tay xuống, nghiêng đầu nói: “Đúng rồi, Thẩm Trạch kia, cùng đi Ma đô với chúng ta.” Mị Dạ dùng ngữ khí giống như trần thuật, tựa như không có gì quan trọng nói ra một câu như vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.