Đọc truyện Tiệm Quan Tài Số 7 – Chương 51
Trần Bình không có phản ứng, ngược lại là càng nhiều rắn dũng mãnh hướng về phía thi ngao, mấy con trùng nhỏ liền bị ngăn chặn từng lớp từng lớp.
Tốc độ cắn nuốt thi thể của thi ngao có nhanh đến mấy cũng không thể đấu lại nhiều rắn như vậy, rất nhanh đã bị che lấp không nhìn thấy. Đàn rắn cũng không vì có thể che lấp được thi ngao mà lơi lỏng, giống như tự sát lao vào tập kích.
Đàn rắn dùng máu thịt mở ra một con đường, một đám rắn có màu sắc tiên diễm trườn về hướng Đồng Thất, cùng lúc đó, phía sau Đồng Thất cũng truyền đến tiếng phì phì.
Trần Bình âm hiểm nói: “Hoảng cái gì, chỉ cần Đồng tiên sinh chết, chúng ta còn sợ mấy con trùng nhỏ này sao?” Thành viên đội khảo cổ nghe được lời của Trần Bình một đám đều trở nên im lặng, tiếp tục quan sát Đồng Thất ở phía trước.
Đồng Thất hai mặt chống địch, trước sau đều là đàn rắn nhung nhúc, y đem hai tay khép lại, quát: “Tán!” Phảng phất như như có một đạo khí phát ra, lại giống như một thanh lợi kiếm vô hình, lấy Đồng Thất làm trung tâm phát tán. Những con rắn gần đó đều bị chém làm hai nửa, máu tươi từ trong cơ thể của loài bò sát này phun ra ngoài, mùi máu tươi dày đặc lan tràn trong huyệt động.
Thừa dịp vòng tròn rắn mới chưa kịp bò lại đây, ngón trỏ tay phải của Đồng Thất ở trong không trung vẽ ra một vòng tròn, môi hé mở bật ra một chữ ‘Hộ’. Trong huyệt động tối tăm đột nhiên phát ra một mạt bạch quang, bạch quang giống như có sinh mệnh quấn quanh Đồng Thất, hình thành một tầng lá chắn mỏng nhàn nhạt.
Lá chắn mỏng manh này so với kết giới màu vàng yếu hơn không ít, khóe miệng Trần Bình lộ ra một nụ cười châm chọc.
“Như thế nào? Đồng tiên sinh nhanh như vậy đã không trụ được sao?” Đồng Thất mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn Trần Bình.
Trần Bình rất nhanh liền cười không nổi, hắn phát hiện tầng lá chắn kia tuy rằng thoạt nhìn rất yếu, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh cường đại. Đàn rắn đi đến gần lá chắn mỏng manh kia nhưng dù thế nào cũng không thể đi tiếp được, hơn nữa giống như phát điên bắt đầu tấn công lẫn nhau.
Thi ngao giống như bị mùi máu tanh kích thích, phát điên giết hết đàn rắn, bọn chúng không còn luyến tiếc thi thể hư thối nữa mà hết sức chuyên chú đối phó đàn rắn trước mắt.
Thế cục lại một lần nữa thuộc về Đồng Thất, Đồng Thất tựa hồ muốn rời đi, đáng tiếc là thành viên đội khảo cổ lại giống như không muốn để cho y dễ dàng rời đi.
Trong lúc tiến thoái lưỡng nan đó, một tiếng gầm dài không biết từ nơi nào truyền đến.
Trần Bình vừa nghe thấy tiếng gầm liền biến sắc, không nói gì liền quay người chạy vào trong huyệt động, thành viên đội khảo cổ cũng theo chân Trần Bình chạy vào trong huyệt động.
Đàn rắn mất đi khống chế rất nhanh liền chia năm xẻ bảy, chạy đi không thấy bóng dáng.
Đồng Thất nhìn thi ngao ăn sạch đám thi thể trên mặt đất, thì thầm: “Ẩn.” Thi ngao lại như chưa từng xuất hiện biến mất trong không khí.
Trong huyệt động nhất thời trở nên tĩnh lặng đáng sợ, giống như ngoại trừ Đồng Thất ra thì không còn sự sống nào tồn tại.
.
Thẩm Trạch lại biến thành con người.
Nam tử áo xanh giống như là chủ soái của đội quân này, Thẩm Trạch nghe được có một đám người gọi y là ‘Tướng quân’, mà ngoài gọi y là tướng quân thì có người còn gọi y là ‘Điện hạ’.
Người gọi là điện hạ so với gọi là tướng quân có nhiều hơn.
Thẩm Trạch bắt đầu suy nghĩ, trong lịch sử có người nào vừa làm Tướng quân lại vừa là Hoàng tử không nhỉ? Hơn nữa, đội quân này thấy như thế nào cũng rất chật vật, mà loại chật vật này cũng không phải là do địch nhân.
Thẩm Trạch bất đắc dĩ đối với lịch sử cổ đại Trung Quốc thiếu nghiên cứu, nghĩ bung đầu cũng không nghĩ ra nguyên nhân. Càng bi ai là Thẩm Trạch phát hiện chính mình sau khi đi vào nơi kỳ quái này lại không thể đi ra, nói cách khác, hắn không có cách nào liên hệ với Đồng Thất.
Nam tử áo xanh đang ở trước soái trướng cầm một cái chén lớn, y như trước không hề mặc thêm chiến giáp, trước soái trướng có một đống người tụ tập, vẻ mặt của bọn họ đều tràn ngập nghiêm túc.
Nam tử áo xanh cất cao giọng nói: “Các vị tướng sĩ –“ “Các ngươi theo ta đã nhiều năm, mặc dù vẫn là thuộc về triều đình, nhưng lại giống như binh sĩ của ta! Nay ta bị người hãm hại, rơi vào đường cùng phải trốn vào trong rừng núi. Trước có mãnh hổ, sau có sói đói, thật là vất vả.” “Ta vốn muốn về kinh, ai ngờ trong triều xảy ra biến cố, đệ đệ muốn hại chết huynh trưởng, ta trong lòng thật bi thương, lại không thể nói ra miệng! Ta không muốn tranh chấp với đệ đệ, không muốn xảy ra xung đột, chỉ có cách là phải rời đi.” “Ta sau này chắc chắn sẽ bị đệ đệ đuổi giết, các ngươi càng khiến cho ta lo lắng hơn, ta không đành lòng để các ngươi phải sống lang thang, nên lấy đi binh phù này. Nếu chư vị tướng sĩ rời đi, trong tư khố của ta vẫn còn bạc, các vị tướng sĩ đều có thể đến lĩnh!” “Nếu chư vị tướng sĩ muốn cùng ta làm bạn, ta nguyện hôm nay cùng kết làm huynh đệ! Không cầu sinh cùng năm, nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm!” Nói xong, nam tử áo xanh ngửa đầu đem rượu uống cạn, sau đó đem bát hung hăng đập xuống đất.
Chúng tướng sĩ nhiệt huyết sôi trào, tuyết báo dẫn đầu đem rượu uống cạn, đập bát xong liền quỳ gối.
“Thề chết vì điện hạ!” Có tuyết báo dẫn đầu, tướng sĩ một người tiếp một người quỳ gối, áo giáp trên người rung động phát ra tiếng.
“—Thề chết vì điện hạ!” Lời thề rung trời, cái loại không khí hào hùng này không phải là thứ mà điện ảnh hiện đại có thể tả lại được, Thẩm Trạch bị rung động thật sâu, trong miệng không tự chủ được lẩm bẩm nói: “Thề chết vì điện hạ……” Những lời này giống như ma pháp, khiến cho Thẩm Trạch khi lấy lại tinh thần thì phát hiện hắn đã đứng ở trong đại quân.
Không phải đứng bên cạnh người khác, là Thẩm Trạch một người chân thật mặc áo giáp đi trong quân.
Thẩm Trạch ở trong đội quân lấy thân phận là một người được điện hạ đích thân cứu về, đảm nhận chức trách một tiểu binh đứng ở trước trướng. Tất cả những thứ này thật quá mức huyền huyễn, Thẩm Trạch đã muốn hoàn toàn hôn mê, hắn không rõ lắm chính mình là đang nằm mơ hay đã xuyên không.
Hiện tại Thẩm Trạch đang ngồi ở cạnh bàn, bưng bát ngây ngốc ăn chung cùng với điện hạ và tuyết báo.
Sau khi ăn xong, điện hạ mặc áo xanh đứng ở bên cạnh bản đồ lo lắng điều gì đó, Thẩm Trạch đứng ở một bên, điện hạ đột nhiên lên tiếng: “Trạch cho rằng chúng ta hiện tại hẳn là nên chạy theo hướng nào?” Thẩm Trạch sửng sốt, nhìn bản đồ hắn hoàn toàn xem không hiểu, quanh co nói: “Ta thấy……là hướng tây nam đi……” Điện hạ hai mắt sáng ngời.
“Trạch cũng cho là như vậy sao?” Thẩm Trạch gật gật đầu, thầm nghĩ không phải là hắn nghĩ thế, chỉ là hắn nghe trộm được điện hạ cùng Bạch tướng quân nói chuyện mà thôi.
Điện hạ cùng tuyết báo tựa hồ đối Thẩm Trạch rất có hảo cảm, Thẩm Trạch cũng đối bọn họ không chút nào sợ hãi, trong mê mang giống như có thứ gì đó nói cho hắn biết điện hạ cùng tuyết báo sẽ không thương tổn hắn.
Thẩm Trạch thật sự không nghĩ tiếp tục thảo luận về vấn đề chạy đi đâu này, nhanh chóng dời đề tài.
“Đúng rồi, Bạch tướng quân đâu?” Bạch tướng quân chính là tuyết báo.
Về phần điện hạ, Thẩm Trạch trước mắt chỉ biết y tên là Việt.
Điện hạ hơi hơi mỉm cười.
“Hắn đi nói lời tạm biệt với tộc nhân của hắn.” Thẩm Trạch khó hiểu nhíu mày, tuyết báo không định mang theo đàn báo đi sao? Cái này so với lúc trước hắn nhìn thấy không giống nhau a.
Thẩm Trạch còn đang nghi hoặc, điện hạ bên kia lại thản nhiên nói một câu: “Trạch biết hắn thực ra không phải là người?” Hô hấp của Thẩm Trạch cứng lại, theo như hắn đã quan sát nhiều ngày, điện hạ nếu đã dám ở trước mặt hắn nói ra điều này liền đại biểu rằng y thật ra đã muốn xác định.
Thẩm Trạch còn không có nghĩ xong phải đối phó với nan đề trước mắt này như thế nào, điện hạ lại nói: “Trạch không cần lo lắng, chúng ta đồng dạng cũng biết ngươi không thuộc về nơi này, ta nghĩ chúng ta có thể trở thành bằng hữu.” Được, Thẩm Trạch nhận mệnh.
“Ân, ta biết Bạch tướng quân là một con báo màu trắng, ta quả thật cũng không thuộc về nơi này.” Điện hạ thấy Thẩm Trạch đã thừa nhận, cười nhẹ nói: “Tộc nhân của A Tháp không chỉ có báo, còn có một dân tộc từ xa xưa, bọn họ tôn sùng báo màu trắng là thiên thần.” A Tháp! Nguyên lai Bạch tướng quân chính là A Tháp, Thẩm Trạch đã biết chính mình sẽ không vô duyên vô cớ gặp được chuyện ly kỳ như thế này! Sắc mặt Thẩm Trạch thay đổi mấy lần, điện hạ khó hiểu nói: “Sao vậy? Trạch từng nghe qua chuyện có liên quan đến A Tháp sao?” “Ừ……” Thẩm Trạch cảm thấy vẻ mặt của mình nhất định là rất khổ sở.
“Chúng ta ở nơi ấy cũng có truyền thuyết về A Tháp……” Điện hạ cười nhạt.
“Tuy rằng A Tháp cũng không phải thiên thần gì, nhưng là hắn đối với tộc nhân kia rất có trách nhiệm.” Thẩm Trạch gật gật đầu, xuyên qua màn trướng bị gió thổi tung nhìn sắc trời, ấp a ấp úng nói: “Điện hạ, trời cũng đã muộn, ta đi về trước.” Điện hạ nghĩ là Thẩm Trạch phải chịu đả kích quá lớn, dù sao loại chuyện có liên quan đến tín ngưỡng này quả thật rất khó chấp nhận, săn sóc nói: “Vậy Trạch đi nghỉ ngơi trước đi.” Thẩm Trạch khom người cáo lui.
Trở lại gian trướng của chính mình, Thẩm Trạch lại bắt đầu khổ sở.
Hắn là lo lắng, mình còn có thể trở về hay không. Hắn có thể cảm giác được thời gian đang trôi qua, hắn sợ rằng đây không phải là một giấc mộng.
Hắn sợ sẽ không còn được gặp Đồng Thất.
Ngày hôm sau đại quân bắt đầu đi về hướng tây nam, tuy nói là đại quân, chẳng qua chỉ có ít ỏi hơn một trăm người, so với đại quân chân chính khoảng cách còn rất xa.
Dọc theo đường đi, Thẩm Trạch nghe thấy điện hạ sắp phải đối mặt với ‘Quân chính quy’, mà quân đội của y đã muốn bị đánh đồng thành ‘Phản quân’.
Năm hiện tại gọi là năm Nguyên Quân thứ mười một, đối với niên hiệu này, Thẩm Trạch không hề nghĩ đến, bởi vì hắn biết rằng có suy nghĩ cũng nghĩ không ra.
Tình huống là như thế này, điện hạ vốn ở bên ngoài chinh chiến, phụ vương y đột nhiên truyền đến tin tức là đang bị bệnh nguy kịch. Điện hạ là một đứa con hiếu thảo, nhanh chóng lui binh quay về quốc đô, còn chưa đi đến cửa thành đột nhiên nghe thấy chuông vang chín tiếng, hơn nữa còn bị đệ đệ của y chặn ở ngoài thành.
Điện hạ chỉ được cho phép đi một mình vào quốc đô, trong lúc bi thương y cũng không có phát hiện ra bên trong có ám kế. Sau khi đám tang của phụ vương được cử hành xong điện hạ mới cảm thấy không đúng.
Điện hạ là trưởng tử, vương vị vốn là thuộc về y, nhưng trên chiếu thư lại viết là đệ đệ y. Nhưng điện hạ cũng không phải người ham quyền thế, sau khi đệ đệ y đăng cơ y thầm nghĩ muốn quay về biên quan chinh chiến vì nước.
Cũng chính lúc này, y phát hiện ra y bị giam lỏng. Binh phù từ khi tiến vào quốc đô đã giao lại cho đệ đệ, khi hắn nói muốn lấy lại binh phù thì phát hiện tân vương kiếm cớ chối từ. Cuối cùng lại ngang nhiên ở trên triều đình đem binh sĩ y tự mình huấn luyện phân đến các địa phương, thuộc hạ tâm phúc của y cũng bị đưa đi nơi khác.
Điện hạ không thể phản bác ở trên triều, không có quân quyền y sẽ không bao giờ có thể tạo thành uy hiếp gì đối với tân vương. Không chừng lúc nửa đêm còn được ban xuống một ly rượu độc.
Ngay sau đó điện hạ cùng A Tháp trốn khỏi vương cung, trốn khỏi Hoàng thành, số ít tướng lĩnh cùng binh sĩ đi theo còn chưa kịp rời khỏi đã trở thành phản quân.
Nghe xong lão binh giảng giải, Thẩm Trạch thực tình cảm thấy điện hạ thật sự bị dồn ép khổ sở, không chỉ có một đường bị dồn ép khổ sở, còn dưới tình huống hoàn toàn không hiểu gì cả.
Khi Thẩm Trạch coi như cảm thán làm một điện hạ thật không dễ dàng, liền nghênh đón duy nhất một lần trong đời, chân chính, chiến tranh