Tiệm Quan Tài Phố Tây

Chương 71: Không thể nào quên


Đọc truyện Tiệm Quan Tài Phố Tây – Chương 71: Không thể nào quên

Editor: mèomỡ

(http://bjchjpxjnh.wordpress.com)

Mơ mơ màng màng, trước mắt có
một khoảng sáng mông lung ôn hòa, chưởng quầy Ly cảm thấy mình mệt muốn chết,
thân thể rất nặng, nhưng lại rất thả lỏng, nàng muốn ngủ……

Đợi nàng tỉnh táo lại không
biết đã ngủ bao lâu. Mở mắt ra nhìn thấy chính phòng mình, không phải căn phòng
nhỏ ở Đan thành, mà là phòng ở núi Bình Đỉnh, tường thạch bích bốn phía khắc
văn cổ, đưa tay sờ phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường hàn ngọc, nàng trở
về lúc nào? Trở về bằng cách nào?

Lần trước nàng tỉnh tại trong
gian phòng này là vì pháp thuật của Dực Thánh Chân Quân, khiến nàng nhập vào
thần thức của chính mình, bây giờ thì sao? Nàng lại nằm mơ?

Cửa đá nặng nề bị đẩy ra,
chưởng quầy Ly quay đầu lại nhìn, người tới mặc váy dài màu trắng dịu dàng
phiêu dật, đôi tay nhỏ nhắn mềm mại thon dài bưng một ly trà.

“Đã tỉnh rồi à?”

Giọng nói này, chưởng quầy Ly
ngẩng lên nhìn cho rõ ràng người tới,“Cô cô?”

“Đứng lên uống ngụm nước đi.”

Chưởng quầy Ly ngồi dậy đón lấy
chén trà, uống một ngụm. Trong nước trà lành lạnh mang theo một chút ngọt, là
nước suối của núi Bình Đỉnh. Nàng thật sự đã trở lại?

“Cô cô? Con…… Con trở về
bằng cách nào?” Chưởng quầy Ly nhìn Cửu Thiên Huyền Nữ, hơn tám trăm năm không
gặp cô cô vẫn là bộ dáng đó, giọng điệu và vẻ mặt khi nói chuyện đều không thay
đổi, giống như nàng chưa bao giờ rời đi, chẳng lẽ cô cô không trách nàng nhiều
năm qua làm xằng làm bậy như vậy sao?

“Hiệu lực Ngưng Thần Đan hết
khiến con hư thoát thôi.” Huyền Nữ nhìn chưởng quầy Ly, khẽ thở dài,“Trở về thì
tốt rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Chưởng quầy Ly thấy Huyền Nữ
đứng dậy định đi, lập tức ngăn bà lại:“Cô cô, con trở về bằng cách nào? Bạch
Nham đâu? Bạch Nham đâu?”

Chuyện cuối cùng chưởng quầy Ly
nhớ rõ đó là giọng nói hoảng hốt của Bạch Nham, hình ảnh cuối cùng nàng nhìn
thấy là trời xanh mây trắng núi Thiên Ngu, vì sao nàng lại tỉnh dậy ở núi Bình
Đỉnh? Vì sao người ở bên nàng không phải Bạch Nham?

Huyền Nữ biết không lừa được
nàng lâu, liền thẳng thắn nói thật, lấy từ trong tay áo cốt tiêu của Bạch Nham
đặt vào tay chưởng quầy Ly:“Du Dao, đây là tiểu tử Bạch gia bảo ta thay hắn
chuyển cho con.”


“Thay chàng chuyển? Có ý gì?”
Trong lòng chưởng quầy Ly bất an đang cắn nuốt lý trí của nàng, cô cô đưa nàng
về núi Bình Đỉnh tức là thiên đình đã biết kết quả của trận chiến trên núi
Thiên Ngu, hơn nữa còn phái người tới? Có phải là Bạch Nham đã bị mang về thiên
đình? Bạch Nham giao cốt tiêu cho cô cô, có nghĩa là hắn không thể tới gặp nàng
sao? Chưởng quầy Ly càng nghĩ càng sợ, bàn tay nắm lấy cánh tay cô cô không
khỏi run rẩy.

Huyền Nữ nhìn sắc mặt chưởng
quầy Ly trắng bệch, hô hấp dồn dập, cả người đều run rẩy, tay nắm lấy tay bà
dùng sức như muốn bóp nát xương cốt bà. Huyền Nữ đưa tay vuốt ve hai má chưởng
quầy Ly, nói:“Du Dao, còn nhớ rõ trước khi xuống núi cô cô đã nói với con như
thế nào không? Trăm ngàn lần đừng động tình. Con không nghe, yêu Dực Thánh Chân
Quân hủy đi đạo hạnh của mình thì không nói, còn khiến bản thân đau khổ mấy
trăm năm. Nay lại bén rễ tình với tiểu tử Bạch gia kia, chẳng lẽ con không
biết quy định của thiên đình? Xưa nay thần tiên phát sinh tình niệm sẽ không có
kết quả tốt. Nhất là sau khi xảy ra chuyện của bảy tiên nữ, Ngọc đế và Vương
mẫu đối với chúng tiên nữ, nữ quan, thần nữ trói buộc càng nghiêm khắc hơn. Ba
trăm năm trước Long thái tử phải chịu cực hình Thần Diệt cũng bởi vì Ngọc đế và
Vương mẫu không chấp nhận thần tiên lưu luyến trần tục. Chỉ có duy nhất một lần
thôi, tiểu tử Bạch gia đã là một, thì tuyệt không đối sẽ không có cơ hội có lần
thứ hai, thứ ba. Có lẽ con và hắn có duyên, nhưng duyên phận này đến đây là hết
rồi.”

Chưởng quầy Ly sững sờ nghe
Huyền Nữ nói xong, mãi vẫn không thể phục hồi tinh thần, tay cầm lấy tay Huyền
Nữ bất giác siết chặt thêm vài phần, trái tim đập thình thịch rối loạn, ngực
giống như có một đám khí thực trướng, thực nghẹn.

“Cô cô……” Qua một lúc lâu,
chưởng quầy Ly mới run giọng hỏi,“Rốt cuộc Bạch Nham đã xảy ra chuyện gì?”
Trong lòng nàng tràn đầy dự cảm xấu, nhưng nàng phải biết rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì, nàng chỉ mới ngủ một giấc, vì sao người đàn ông nói muốn ở bên nàng ngàn
năm vạn năm đã biến mất?!

“Tiểu tử Bạch gia vọng động
phàm tâm, trộm đá Vô Sắc là tội lớn nhất, ba trăm năm trước bị phán Cực hình
Thần Diệt, việc này coi như đã xong. Nhưng hôm nay hắn chưa bị hủy thần hình,
nói cách khác lúc trước là hắn không thành thật chịu hình mà là chạy trốn, đây
cũng là tội lớn. Khiêu chiến uy nghiêm quyền lực của Ngọc đế, dù là ai cũng khó
thoát khỏi thiên hình.”

Chưởng quầy Ly nóng nảy, gần
như là kêu lên:“Nhưng hắn ngăn cản Thiên Khê, hóa giải đại nạn cho tam giới,
công đức này nên tính thế nào?”

“Lấy công chuộc tội cũng không
có nghĩa là có thể xóa sạch tội lỗi ba trăm năm trước. Ngọc đế hạ chỉ, đưa
nguyên thần của tiểu tử Bạch gia nhập luân hồi, ngộ đạo một lần nữa, cho đến
khi hắn ngộ ra được tình yêu thì trở về thiên đình khôi phục chức vị Long thái
tử Đông Hải.”

“Đưa nguyên thần nhập luân
hồi?! Tìm hiểu tình yêu?!” Vậy chẳng phải là nói khi nào Bạch Nham đạt đến mức

‘không yêu’ mới có thể trở về sao?! Không yêu không phải sẽ giống Viên Hạo
sao?! Đến lúc đó cho dù hắn trở về, muốn nàng đối mặt với hắn thế nào đây?! Có
phải sẽ không nhớ rõ hắn đã từng yêu nàng như vậy?!

Chưởng quầy Ly chỉ cảm thấy
toàn thân lạnh lẽo, còn lạnh hơn hồ băng trên núi Đại Tuyết gấp mười gấp trăm
lần, chỉ có ngực nóng như bị hỏa thiêu, đốt nàng đau, đau đến mức không còn sức
kêu ra tiếng. Nàng bỗng ho khan một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, khiến
Huyền Nữ hoảng sợ.

“Du Dao!”

“Khụ khụ khụ.” Chưởng quầy Ly
che miệng lại, mùi máu tươi ngai ngái quá mức đậm đặc tràn ngập trong miệng trong
mũi nàng. Nàng lau qua loa máu tươi bên miệng, chưởng quầy Ly chỉ hỏi,“Cô cô,
nói cho con biết, chàng ở đâu?! Chàng đang ở đâu?!”

“Du Dao! Con còn muốn tìm hắn
sao, chính bản thân con còn khó bảo toàn!” Huyền nữ cũng có chút nóng nảy, đứa
cháu gái này từ nhỏ không ngoan thì thôi, không ngờ xuống núi một lần là hơn
tám trăm năm không về, động phàm tâm, nhập ma đạo, hủy đạo hạnh, bà quả thật là
không quản nổi. Nhưng dù sao cũng là cháu gái mình, sao có thể không thương cho
được, bà sao có thể nhẫn tâm để cháu gái đau khổ. Nhưng việc này là ý chỉ của
Ngọc đế, cũng không còn cách nào khác,“Nhiều năm như vậy trên lưng con đeo bao
nhiêu sát nghiệt chính con cũng không tính nổi đúng không? Mặc dù có công trừ
ma, nhưng con vẫn là ma, con cho rằng Ngọc đế sẽ để yên sao? Ngọc đế có chỉ,
lệnh cho con trong vòng hai ngày đến Tây Thiên theo Văn Thù Bồ Tát tu phật, khi
nào có thể rửa sạch ma tính thì mới cho phép trở về.”

Nhưng chưởng quầy Ly giống như
hoàn toàn không nghe thấy Huyền Nữ nói gì, chỉ hỏi:“Bạch Nham đâu? Nói cho con
biết! Bạch Nham ở đâu?!”

“Hắn đã rơi vào luân hồi trùng
sinh, ta tận mắt thấy hắn nhập luân hồi! Con không cần tìm hắn, dù tìm được thì
hắn cũng không phải Bạch Nham! Hắn không nhớ con, không nhớ những chuyện đã
qua, hắn chỉ là một người phàm thôi!”

“Sẽ không!” Tim nàng giống như
bị bóp nát, không còn đập nữa, đau đến mức chết lặng là cảm giác duy nhất của
nàng. Hất tay Huyền Nữ đang giữ lấy hai tay mình, nàng cầm lấy cốt tiêu của
Bạch Nham. Nàng cầu nguyện đây chỉ là một cơn ác mộng, nàng sẽ tỉnh lại trong
lồng ngực rộng lớn ấm áp của Bạch Nham, sau đó hắn sẽ lau khô nước mắt cho
nàng, dỗ nàng nói vĩnh viễn không xa không rời, vĩnh viễn không quên lời thề.
Nàng chỉ muốn có hắn ở bên!!

Mỗi một tấc một tấc hoa văn
trên cốt tiêu trong tay đều giống như có nhiệt độ cơ thể của Bạch Nham, có hơi
thở của hắn, đều giống như lời ngon tiếng ngọt của Bạch Nham đang dỗ nàng,
nhưng Bạch Nham rốt cuộc đang ở đâu?

Huyền Nữ nhìn cháu gái thất hồn
lạc phách khuôn mặt tái nhợt, đau lòng không thôi, không khỏi nghĩ lúc ấy lẽ ra

không nên đồng ý với tiểu tử Bạch gia giao cốt tiêu này cho Du Dao. Muốn hoàn
toàn kết thúc thì nên mạnh tay, nhưng bà nhìn Bạch Nham lại cảm thấy không đành
lòng chia rẽ bọn họ. Chẳng qua mới chỉ qua một nén nhang, hai người bọn họ đau
đớn tan nát cõi lòng, Huyền Nữ đều nhìn thấy. Si mê, si luyến, si tâm đều hóa
thành lệ, nhưng cuối cùng vẫn không thay đổi được gì. Vô tình nhất là ông trời.
Nếu không sao lại có câu ‘Chỉ muốn làm một đôi uyên ương không muốn làm thần
tiên’, nếu không sao lại có nước Vong Xuyên. Huyền Nữ đột nhiên nghĩ, nếu còn
có nước Vong Xuyên thì tốt rồi, quên được thì tốt rồi.

“Du Dao, quên hắn đi, quên tình
yêu ấy đi.” Lời Huyền Nữ nói nghe vào trong tai chưởng quầy Ly thực yếu ớt, vô
lực. Nếu có thể quên, nàng sẽ không vì Viên Hạo mà tự làm tổn thương mình, tự
hủy mình. Nếu có thể quên, nàng cũng không muốn quên Bạch Nham, quên tình yêu
của bọn họ. Lẽ trời đổi thay, lòng ta như cũ.

Bạch Nham đã nói hắn khác Viên
Hạo, hắn đã nói hắn tuyệt đối sẽ không quên!!

Huyền Nữ nói rất nhiều lời an
ủi chưởng quầy Ly, nhưng chưởng quầy Ly sau khi khóc xong thì không hề có chút
phản ứng nào, ngây ngẩn ngồi ở đầu giường như đã xuất hồn. Huyền Nữ không khỏi
thở dài, sức mạnh không thể thay đổi số mệnh, tình yêu cũng không phải điều sức
mạnh có thể thay đổi. Bà chỉ sợ nha đầu ngốc trước mắt này lại làm ra chuyện gì
ngốc nghếch, bất đắc dĩ đành tự mình trông coi, nếu giao cho người khác thứ
nhất là bà lo lắng, thứ hai lấy pháp lực của chưởng quầy Ly còn ai có thể coi
chừng nàng.

Ước chừng qua nửa ngày, Huyền
Nữ đang ngồi trước thư án của chưởng quầy Ly đọc sách, bỗng nhiên nghe chưởng
quầy Ly yếu ớt mở miệng:“Cô cô, người có biết chuyện về Phong Hi không?”

Huyền Nữ quay người lại, nghi
hoặc hỏi:“Chuyện nào của Phong Hi?”

“Chuyện giữa Phong Hi và Sí
Hoàng.”

Huyền Nữ hơi sửng sốt, tiện đà
gật đầu nói:“Biết được một ít.”

“Có thể nói cho con nghe
không?”

“Đây cũng là một câu chuyện bi
thương, con cần gì phải hỏi?” Huyền Nữ thở dài,“Cô cô cũng không muốn nói huyên
thuyên.”

Chưởng quầy Ly nhớ tới Thanh
Vũ, nhớ tới Phong Hi nhìn thấy trong thần thức của Sí Hoàng, nhớ tới vẻ mặt Sí
Hoàng lúc ấy lãnh đạm, bọn họ làm thế nào mới có thể buông bỏ người trong lòng?

“Vậy cô cô có thể nói cho con
biết Phong Hi có yêu Sí Hoàng không? Nàng ta sao có thể bỏ tình quên yêu? Coi
như là dạy con đi.”

Huyền Nữ nhìn chưởng quầy Ly
lắc đầu:“Ai, bỏ tình quên yêu cũng là bất đắc dĩ. Hoa rơi cố ý nước chảy vô
tình, đến cuối cùng sao có thể không buông tay?”

Chưởng quầy Ly vốn đã có cảm
giác tình cảm của Phong Hi đối với Sí Hoàng không giống như Sí Hoàng đối với
nàng ấy, nhưng trong thần thức của Sí Hoàng nàng không thấy rõ được ngọn nguồn,
cô cô hiển nhiên cũng không muốn nói. Ngẫm lại cũng đúng, ngay cả chuyện của
bản thân còn chưa lo xong, quan tâm người khác làm gì?


“Ai, con thật sự muốn biết
không bằng chính mình đến hỏi Phong Hi đi, hoặc là nàng ta tự nguyện nói cho
con nghe?”

“Hỏi Phong Hi?”

Huyền nữ gật gật đầu:“Phong Hi
ở Tây Thiên theo Phật tổ tu phật đã ngàn năm rồi.”

Cũng là để quên một đoạn tình
sao? Xuất gia niệm Phật kết thúc kiếp trước kiếp này, nếu có thể quên, cần gì
phải tụng kinh niệm phật một ngàn năm.

“Cô cô, để con ở một mình một
lát.” Chưởng quầy Ly bỗng nói, Huyền Nữ mặc dù lo lắng cũng không thể cố chấp ở
lại, chỉ đành gật đầu đi ra ngoài.

Chưởng quầy Ly cầm lấy mái tóc
dài màu vàng của mình, dùng ngón tay xoắn lại giống như đang đùa, trong đầu nhớ
tới tình cảnh mình nằm trên người Bạch Nham nghịch tóc hắn, bỗng nhiên cảm thấy
thật xa xôi. Vui vẻ và hạnh phúc đột nhiên cách nàng thật xa. Trong mắt sương
mù mênh mông lại không có nước mắt rơi xuống, Bạch Nham đã mất nàng khóc cho ai
xem? Nước mắt của nàng còn có thể làm cho ai quý trọng, làm cho ai đau lòng?

Nàng cắt một lọn tóc, lại rút
hai sợi lông vũ từ trên cánh, lấy hạc giấy Kí Linh của Bạch Nham từ trong lòng
ra đặt cùng nhau.

Trong lòng Chưởng quầy Ly đã
quyết định, nàng không thể để cho Bạch Nham quên nàng, quên tình yêu của bọn
họ, nàng nhất quyết không cho phép. Dù hắn thành người phàm, dù hắn đã không
còn những ký ức xưa, dù hắn thật sự không nhớ rõ, vậy nàng cũng muốn làm cho
hắn lại yêu nàng một lần nữa, lại yêu nàng một đời, lại yêu nàng đời đời kiếp
kiếp. Ý chỉ của Ngọc đế, nếu Bạch Nham không thể tham ngộ thì không được trở về
thiên đạo, vậy không cần về nữa. Làm người một đời, làm người vĩnh viễn, vậy
thì hãy ở lại nhân gian hưởng thụ tình yêu trong cuộc sống. Trong quá khứ bọn
họ bị trói buộc, vậy đoạn nhân duyên không chiếm được không cầu được này hãy để
cho Bạch Nham trải nghiệm đi.

Chưởng quầy Ly cắt lên cổ tay
mình một đường, dùng máu của mình vẽ một pháp trận không lớn, trong trận là
tóc, lông vũ của nàng cùng hạc giấy Kí Linh của Bạch Nham, nàng niệm pháp quyết
tạo một phân thân, một phân thân yêu Bạch Nham sâu đậm. Cho dù nàng giống Phong
Hi phải ở Tây Thiên tụng kinh niệm Phật ngàn năm, ở nhân gian cũng sẽ có một cô
gái giống như Thanh Vũ, thay thế nàng yêu Bạch Nham, thay nàng bảo vệ lời hứa
và tình yêu say đắm của bọn họ.

Kí Linh Thuật, tên như ý nghĩa
đó là đem một phần linh hồn của mình gửi vào hạc giấy, trong nguyên thần phân
thân chưởng quầy Ly tạo ra tồn tại linh hồn của Bạch Nham, cho nên cô gái này
sẽ luôn quấn quít lấy Bạch Nham, dù luân hồi bao nhiêu lần, nàng đều nhất định
có thể tìm được hắn.

Chưởng quầy Ly không có thời
gian cũng không có sức tạo ra một phân thân hoàn mỹ giống như Thanh Vũ, nàng
chỉ có thể làm ra một nguyên thần, mà nàng cũng chỉ cần một nguyên thần như
vậy. Đợi sau khi nguyên thần này rơi vào luân hồi, ‘nàng’ có thể trùng sinh, đi
tìm Bạch Nham.

Trong lòng bàn tay Chưởng quầy
Ly cầm một viên nguyên thần phát ra hào quang màu vàng, nở nụ cười. Trên trời
dưới đất, cho dù là thần hay là ma, không ai có thể chia rẽ được bọn họ, nhất
định không có!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.