Đọc truyện Tiệm Quan Tài Phố Tây – Chương 68: Đại chiến trên núi Thiên Ngu
Editor: mèomỡ
(http://bjchjpxjnh.wordpress.com)
Toàn bộ trời đất tràn ngập
trong cuồng phong, huyết vũ, lửa cháy phừng phừng. Gió xoáy điên cuồng giống
như một con sư tử khổng lồ nổi giận xông về chưởng quầy Ly mở ra cái miệng rộng
như bồn máu, gió lốc từ bốn phương tám hướng xoắn tới xé rách ống tay áo vạt
váy của nàng, mái tóc màu vàng rối loạn, bốn cánh xòe ra gian nan cản gió xoáy
đột kích. Nàng bị nhốt trong mắt gió của Thiên Khê, giống như chiếc chuông gió
treo bên cửa sổ để gió tùy ý lay động. Ngân cung bay loạn xạ lại bị gió lốc
đánh ngược trở lại, thật vất vả mới cắt ra được một vết nứt trên bức tường gió
lại lập tức bị phong kín.
Dưới chân núi Thiên Ngu đã là biển lửa, Tam Muội Chân Hỏa của chưởng quầy Ly
tạo nên một bức tường lửa không thể vượt qua quanh thư các trên sườn núi trong
phạm vi ba dặm, bảo vệ Thanh Vũ, Sí Hoàng cùng Tiểu Tuyền trong thư các. Tam
Muội Chân Hỏa của nàng nhờ có sức mạnh của Hỏa Vân Thần Đan mà uy lực tăng gấp
bội, lại dung hợp thêm Thiên Ngoại Lưu Hỏa trong nguyên thần Bạch Nham mà càng
trở nên rực rỡ mạnh mẽ. Tam Muội Chân Hỏa vốn có thể đốt yêu quái thành tro
trong nháy mắt, nay ngay cả bụi cũng có thể thiêu đốt sạch sẽ, thật sự là kỳ
cục bá đạo mạnh mẽ. Ngoài tường lửa chật kín yêu ma, đông nghìn nghịt có đếm
cũng không xuể. Những kẻ xung phong xông qua tường lửa còn chưa kịp phát ra một
tiếng kêu thảm thiết đã bị thiêu hủy cả nguyên thần, yêu ma khác thấy vậy không
dám tiến về phía trước nửa bước, vì thế chúng nó đành đứng dọc theo tường lửa
vây quanh thư các, chỉ đợi Thiên Khê phá vỡ tường lửa.
Chưởng quầy Ly và Đỗ Tuyền đã tới chậm, nàng và Bạch Nham đều không ngờ Thiên
Khê lại xuống tay nhanh như vậy, hơn nữa còn mang theo một đám yêu ma chém giết
lên tận núi Thiên Ngu. Vốn nghĩ trên núi Thiên Ngu chính khí thuần hậu cuồn
cuộn, kết giới vô số, dù là Thiên Khê cũng không thể tiến thẳng vào sườn núi
bắt Thanh Vũ đi, nhưng bọn họ đã quá coi thường Thiên Khê.
Khi bọn họ đến núi Thiên Ngu trăm dặm xung quanh đều đang mưa, mưa to như trút
nước, mưa máu, máu loãng tanh hôi dinh dính từ trên trời giáng xuống, mang đến
một trận mưa ghê tởm bi thảm nhất thế gian. Cơn mưa máu này rốt cuộc chứa bao
nhiêu mạng người đã không thể tính nổi, chỉ sợ ngay cả Thiên Khê cũng không
tính rõ được mình đã giết bao nhiêu người mới có thể tạo ra cơn mưa máu này.
Nhưng hắn không cần, hắn vui khi thấy bao nhiêu người phải chết. Mưa máu xuyên
qua chính khí trên núi Thiên Ngu, giống như dội một chậu nước lên đống lửa,
dùng huyết sát khí áp chế tiên khí trên núi Thiên Ngu. Chúng yêu ma dưới cơn
mưa máu vui mừng, cười, gầm rú nhằm thẳng về phía thư các Thanh Vũ ẩn thân.
Chưởng quầy Ly nhận ra sự tình không ổn, vì thế đem một viên Ngưng Thần Đan
trên người giao cho Tiểu Tuyền, bảo hắn thay nàng chuyển đến tay Thanh Vũ, cũng
chuyển lời nàng: Đợi chưởng quầy Ly dùng Kí Linh Thuật liên lạc mới có thể ăn
Ngưng Thần Đan, đồng thời khởi động Thuần Nguyên Hóa Cảnh, nếu không án binh
bất động.
Tiểu Tuyền gật đầu nhoáng lên một cái hóa thành một luồng sáng bay vào thư các.
Chưởng quầy Ly lập tức gọi ra ngân cung bắn tên Hỏa Vũ dựng lên tường lửa.
Thiên Khê không biết từ khi nào đã ngẩng đầu lẳng lặng nhìn chưởng quầy Ly, tay
áo vung lên một cơn gió xoáy cuốn về phía chưởng quầy Ly sau đó dựng lên như
tấm chắn.
Bên tai vang lên tiếng Thiên Khê:“Ta còn nghĩ ngươi sẽ đến sớm hơn một ít, thế
nào? Ứng Long đâu? Cứu binh đâu? Lấy năng lực của ngươi chẳng qua là châu chấu
đá xe mà thôi, không có Vân Nhai, ta xem còn có ai có thể che chở cho ngươi!”
Pháp lực của Thiên Khê cao hơn chưởng quầy Ly không ít, nàng không phá được bức
tường gió của Thiên Khê. Bây giờ vẫn chưa đến lúc ăn Ngưng Thần Đan, thời gian
tăng pháp lực là hữu hạn, nếu nàng không kịp xử lý Thiên Khê đã kiệt sức, vậy
chỉ còn con đường chết. Nhưng giờ phút này Bạch Nham không ở đây, không ai có
thể ngăn được Thiên Khê xuyên qua tường lửa của nàng rẽ ra một con đường thông
đến thư các. Tam Muội Chân Hỏa dù mãnh liệt cũng chỉ có thể giữ chân Thiên Khê
một lúc mà thôi, nếu để Thiên Khê bắt được Thanh Vũ hậu quả lại càng khó lường!
Chưởng quầy Ly cắn răng một cái lấy từ trên người một viên Ngưng Thần Đan nuốt
vào trong bụng. Một sức mạnh mềm mại ấm áp chậm rãi lan ra, giống như một cơn
gió xuân phất qua đánh thức sinh linh đang ngủ say lúc trời đông giá rét, nàng
có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh của mình đang trào dâng, mạnh mẽ hơn, mỗi
một giọt máu trong cơ thể đều tràn ngập sức sống.
Ngân cung theo tiếng gọi của chủ nhân trở lại bên người chưởng quầy Ly, khi bay
ra tốc độ và sức mạnh tăng vọt, ầm một tiếng vách tường gió bị phá tan, chưởng
quầy Ly mở cảnh thoát khỏi bức tường gió.
Thiên Khê giương mắt nhìn cảnh tượng đó, mày không khỏi nhíu lại. Pháp lực của
chưởng quầy Ly đến mức nào hắn rất rõ ràng, đột nhiên mạnh lên nhất định là vì
có đan dược khác trợ giúp, xem ra có người ở sau lưng giúp nàng. Trong nháy mắt
vẻ mặt Thiên Khê khôi phục bình tĩnh, môi hắn nhếch lên có một chút ý cười như
có như không, cho dù ai giúp chưởng quầy Ly cũng không ngăn được hắn, huống chi
còn là kẻ nhát gan không chịu lộ mặt.
Thiên Khê cản ngân cung của chưởng quầy Ly, phóng người lên, phẩy tay áo một
cái đánh bật lưỡi dao sắc bén bổ thẳng về phía hắn, ống tay áo còn lại đột
nhiên dài ra cuốn lấy chưởng quầy Ly, giống như lúc trước ở Phong Đô dùng ống
tay áo cuốn lấy Phong Cơ vậy. Một đoạn ống tay áo không chỉ càng ngày càng dài,
còn càng ngày càng rộng, nhìn như sắp có thể che lấp mặt trời.
Ngân cung của chưởng quầy Ly vòng trở về, nàng đưa tay cầm cung bắn liên tục
bốn mũi tên Hỏa Vũ phá vỡ dải gấm trắng kia.
Mà ống tay áo Thiên Khê lại giống như vật còn sống không chỉ tự né tránh tên
Hỏa Vũ mà còn lấy phương hướng góc độ cực kỳ xảo quyệt vây lấy chưởng quầy Ly,
quấn chặt chưởng quầy Ly như nhân bánh trẻo.
Tên Hỏa Vũ liên tục được bắn ra, mặc dù đã ăn Ngưng Thần Đan cũng chỉ đánh
ngang tay được với Thiên Khê, chưởng quầy Ly cắn răng trong lòng ngóng trông
Bạch Nham mau mau đến, dưa dây cùng Thiên Khê như vậy nàng không thể bày trận
Thái Cực Càn Khôn được.
Ba trăm năm trước Thiên Khê vì Vân Nhai mà không giết chưởng quầy Ly, lúc này
đây hắn cố ý để cánh tay đắc lực như Vân Nhai lại núi Ngũ Hành chính là vì
không muốn hắn lại vướng chân vướng tay che chở chưởng quầy Ly. Cản trở Thiên
Khê hắn, thần ma đều giết.
Dưới tình huống cận chiến như lúc này Thiên Khê và chưởng quầy Ly giằng co
không dứt, cho đến khi Tòng Tố cùng một đám đạo sĩ Huyền Tôn Giáo tới, vô số
yêu ma trong núi Thiên Ngu nối đuôi nhau tấn công những kẻ đột nhiên xâm nhập
vào núi.
Tòng Tố và những đạo sĩ này đã sớm chuẩn bị tâm lý gặp phải yêu ma thành đàn,
cũng sớm có kế hoạch đối phó chúng nó như thế nào, mặc dù không thể lại bày
Thất Tinh Trận, lấy pháp lực pháp khí của từng người bọn họ vẫn có thể chống
đỡ, chém giết mấy tiểu yêu tiểu quỷ, nhưng vẫn như muối bỏ biển. Yêu ma như
hồng thủy đánh úp lại, làm cho đám người Tòng Tố trong lòng khó tránh khỏi lo
lắng sợ hãi, hơn nữa mưa máu còn khiến chính khí trên núi Thiên Ngu tan rã, bọn
họ càng dễ dàng bị tà khí ăn mòn, không bao lâu bọn họ sẽ bị đám yêu ma này lột
da róc xương.
Chưởng quầy Ly trong lòng thầm kêu không ổn, quay người lại muốn vào trong núi
bắn vài mũi tên Hỏa Vũ, cắt đứt vài đoạn yêu ma đang nối liền không dứt. Một
tay giơ ngân cung ngăn cản đòn tấn công của Thiên Khê, một tay lấy hạc giấy Kí
Linh của Tiểu Tuyền:“Tiểu Tuyền! Ra giúp một tay!”
Đỗ Tuyền tuân lệnh lập tức lắc mình ra khỏi thư các, nhảy tới giữa không trung
thấy chân núi quang ảnh lập lòe yêu ma khí cuồn cuộn. Lấy công lực của Tiểu
Tuyền không thể lao ra khỏi tường lửa của chưởng quầy Ly, nhưng hắn là Thủy
linh thuần khiết, mà dưới núi Thiên Ngu có rất nhiều dòng nước, rất thích hợp
để Tiểu Tuyền phát huy. Hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt nâng tay, theo tư tưởng
của hắn những dòng suối đan hòa vào nhau dưới chân núi bỗng nhiên cuồn cuộn
dâng lên, thủy thế tăng vọt, trong khoảnh khắc hóa thành một con rắn nước lao
về phía đám yêu ma, triệt tiêu công kích của chúng nó lên đám người Tòng Tố.
Mà đám người Tòng Tố nhận được cơ hội tốt như vậy, đều tự rút ra pháp bảo, niệm
pháp quyết, bằng tốc độ nhanh nhất, pháp chú mạnh mẽ nhất, dốc sức tiêu diệt
nhiều yêu ma nhất có thể.
“Hừ,” Thiên Khê hừ lạnh một tiếng, nói,“Yêu ma ta triệu đến có thể đông kín cả
ngọn núi Thiên Ngu, ngươi cho rằng vài con người có thể làm được gì? Chẳng qua
là chết chậm lại một chút, đau đớn thêm một chút mà thôi.”
Chưởng quầy Ly đối diện với vẻ mặt lạnh lùng của Thiên Khê, cười nhạo nói:“Bọn
họ có chết hay không là vận mệnh của bọn họ, mà ngươi khó tránh khỏi số mệnh!”
“Không ngờ ngươi ở cùng đạo sĩ kia lâu ngày, khẩu khí cũng thay đổi không ít,
chậc chậc, đáng tiếc cho một đôi uyên ương xấu số.” Dứt lời một cơn lốc kéo tới
định bao vây tay chân chưởng quầy Ly.
Thiên Khê không thể không kinh ngạc vì chưởng quầy Ly, hắn không dự đoán được
Tam Muội Chân Hỏa của nàng lại mạnh mẽ như thế, đây là thất sách đầu tiên của
hắn, hắn cũng không ngờ rằng nàng có linh đan giúp nhanh chóng tăng pháp lực,
đây là thất sách thứ hai của hắn. May mắn hắn cũng không ngốc, vẫn có thể khống
chế thế cục. Nhưng giờ phút này Bạch Nham không ở đây không có nghĩa là hắn sẽ
không đến, hắn không muốn bị tổn thất, lại càng không muốn hao phí quá nhiều
sức, nhưng lúc này không nghĩ được nhiều như vậy, cứ tiếp tục thế này sẽ không
có lợi cho hắn.
Thiên Khê nhìn về phía chưởng quầy Ly cười cười, huýt một tiếng, sau một lát
bốn vệt sáng đỏ từ bốn phía khác nhau bay đến. Đợi chúng nó dừng lại chưởng
quầy Ly mới thấy rõ, đây không phải bốn nữ đồ đệ của Phong Cơ sao, xem ra bây
giờ bọn chúng phục tùng mệnh lệnh của Thiên Khê.
“Bái kiến Huyền Kỳ Đế Quân.” Như Nhứ cười duyên liếc mắt đưa tình với Thiên
Khê, chưởng quầy Ly nhìn mà buồn nôn.
Thiên Khê không để ý tới Như Nhứ, chỉ ra lệnh:“Giữ chân nàng.”
Bốn nữ yêu eo lắc một cái, đồng thời vây công chưởng quầy Ly.
Bốn nữ yêu lấy Như Nhứ cầm đầu này đạo hạnh cao hơn hẳn đám yêu ma dưới kia,
tuy là đệ tử của Phong Cơ nhưng cộng lại cũng có gần năm ngàn năm đạo hạnh,
muốn tiêu diệt bọn chúng chưởng quầy Ly không thể không khổ chiến một trận, mà
ngay lúc ấy Thiên Khê đã tiến vào núi Thiên Ngu, tự mình đi phá tường lửa của
chưởng quầy Ly.
Chưởng quầy Ly cắn răng lấy một địch bốn, tuy rằng chiếm thượng phong nhưng lại
bị bọn chúng quấn chặt không buông, so với Thiên Khê còn phiền toái hơn.
Ngay lúc chưởng quầy Ly đang tức giận, một luồng kiếm quang nhanh như chớp đâm
thẳng vào ngực của một nữ yêu trong đó. Bọn chúng hiển nhiên không nhận ra Bạch
Nham không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau chúng.
Kiếm Cự Khuyết quay vòng tách Như Nhứ và hai nữ yêu khác khỏi chưởng quầy Ly.
“Du Dao, nàng không sao chứ?” Bạch Nham lắc mình đến bên chưởng quầy Ly,“Nàng
đã ăn ngưng Thần đan rồi sao?”
Chưởng quầy Ly gật đầu:“Không còn cách nào khác, muội muội chàng đâu?” Nàng còn
hy vọng Bạch Doanh Chi đến giúp bọn họ một tay, cho dù chỉ ngăn cản đám yêu ma
dưới núi này cũng tốt.
Bạch Nham nói:“Muội ấy đến núi Ngũ Hành cứu Tiêu Thừa, ta nghĩ Thiên Khê muốn
cởi bỏ Ngũ Hành Trận sẽ chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ ở núi Ngũ Hành trước, Tiêu
Thừa là rồng không phải hắn nói thu là có thể thu, bây giờ nhất định đang bị
nhốt ở trong núi Ngũ Hành.”
“Nguy rồi,” Chưởng quầy Ly chau mày,“Vân Nhai canh giữ ở núi Ngũ Hành!”
Trong lòng Bạch Nham cũng không khỏi run lên, Doanh Chi không phải đối thủ của
Vân Nhai,“Đừng nghĩ chuyện này nữa, trước đối phó Thiên Khê quan trọng hơn,
Doanh Chi sẽ có cách bảo toàn mạng sống.”
Hai người vừa né tránh đòn tấn công của ba nữ yêu Như Nhứ, vừa nghĩ cách.
Chưởng quầy Ly gật đầu:“Chàng mau ăn Ngưng Thần Đan đuổi theo Thiên Khê, ta bày
trận.”
“Được.” Bạch Nham nhanh chóng lao xuống núi.
Chưởng quầy Ly thông qua hạc giấy Kí Linh nói với Thanh Vũ:“Thuần Nguyên Hóa
Cảnh!”
Ngay sau đó trong núi Thiên Ngu tuôn ra một luồng sáng trắng, trong phút chốc
chiếu sáng cả trời đất. Trong lòng chưởng quầy Ly mừng thầm, sức mạnh của Nữ Oa
trong cơ thể Thanh Vũ quả nhiên rất mạnh.
Ngay lúc Như Nhứ bị ánh sáng trắng chiếu vào mắt, ngân cung của chưởng quầy Ly
đã bay tới trước người nàng ta, chặt ngang thắt lưng nàng ta.
Hai nữ yêu còn lại thấy vậy lập tức định chạy trốn, đáng tiếc các nàng có nhanh
đến mấy cũng không nhanh bằng tên Hỏa Vũ, cả hai bị tên Hỏa Vũ thiêu cháy.