Tiệm Quan Tài Phố Tây

Chương 37: Không dễ đoán


Đọc truyện Tiệm Quan Tài Phố Tây – Chương 37: Không dễ đoán

Editor: mèomỡ

Tòng Tố và Thanh Vũ trơ mắt nhìn ba người Đường Phong bị một trận gió mang đi, không khỏi sửng sốt mất một lúc. Tòng Tố phản ứng lại trước, hỏi:“Đạo trưởng đưa bọn họ đi đâu vậy?”

Bạch Nham cười nói:“Cánh rừng ngoài thành.”

Thanh Vũ hoảng hốt:“Trong rừng cây có rất nhiều yêu ma , đạo trưởng đưa bọn họ vào trong rừng, chẳng phải bắt bọn họ chịu chết sao? Tuy rằng bọn họ bắt nạt Bạch Bạch, nhưng…… nhưng bọn họ chắc hẳn không phải người xấu?”

“Có chuyện tìm nơi nào yên tĩnh rồi nói.” Chưởng quầy Ly hiện thân, cắt ngang ba người nói chuyện.

Vì thế Tòng Tố và Thanh Vũ đưa chưởng quầy Ly cùng Bạch Nham đến một tiểu viện hoang phế, cũng là nơi bọn họ sống nhờ nhiều ngày qua.

Trên đường chưởng quầy Ly lặng lẽ bám vào bên tai Bạch Bạch, đề nghị nó hóa thành hình người, đừng rêu rao như vậy mang thêm phiền toái đến cho bọn họ, cũng đỡ cho tất cả mọi người trong thành trốn bọn họ, nhưng Bạch Bạch lại quay đầu, không để ý tới nàng. Chưởng quầy Ly tức giận, báo tuyết này quả thật cứng đầu. Dường như ngoại trừ Thanh Vũ nói, nó sẽ chẳng nghe lời ai khác, rõ ràng là một con báo mà thôi sao tính tình lại bướng bỉnh như vậy, còn dám không nể mặt chưởng quầy Ly.

May mắn Bạch Nham vẫn luôn lưu ý chưởng quầy Ly, trước khi nàng ra tay dạy dỗ Bạch Bạch kịp ngăn cản nàng, nhẹ giọng nói đùa với nàng:“Nàng muốn giúp đám đạo sĩ Huyền Tôn giáo kia hàng yêu phục ma sao? Chuyện cỏn con này mà cũng cần nàng ra tay sao?”

Chưởng quầy Ly hừ một tiếng, nói:“Mấy ngày nay trong lòng nhiều nhiều chuyện không thoải mái, đang muốn tìm một chỗ trút giận, ai bảo con báo này tự đưa lên cửa. Ta là loại người hay bắt nạt người khác sao? Lúc đầu lẽ ra nên để con hồ yêu ngàn năm kia cắn chết nó, ta không mong nó tri ân báo đáp, nhưng ta cũng không nuốt trôi cơn tức này được.”

Qua nhiều năm thanh nhàn, Thiên Khê Vân Nhai, ngũ hành phong ấn lại phá hỏng những ngày thảnh thơi của chưởng quầy Ly. Nếu lúc trước nàng còn có chút ý định không để ý tới những việc này tiếp tục sống những ngày tiêu diêu tự tại. Nhưng bây giờ biết được quá khứ của Bạch Nham, chẳng khác nào buộc nàng đối mặt, buộc nàng lựa chọn. Mặc dù nàng rất kiêng kị Thiên Khê, đối với Vân Nhai cũng có tình cảm huynh muội, khiến nàng không muốn mang danh “Phản bội”, nhưng mặt khác, nàng cũng không thể buông tay Bạch Nham được. Tâm sự của chưởng quầy Ly Bạch Nham cũng biết ít nhiều, tính tình nàng vốn không hiền lành, gần đây lại càng nóng nảy. Mà con báo tuyết này từ đầu đến cuối luôn tỏ ra hờ hững, xa cách với chưởng quầy Ly và Bạch Nham, khiến chưởng quầy Ly ngứa mắt đã lâu, chỉ là nàng chưa chấp nó mà nó. Nếu chưởng quầy Ly thật sự muốn so đo thì còn khó ứng phó hơn ba tên đạo sĩ bằng Đường Phong kia nhiều.

Bạch Nham khẽ cười nói:“Nếu nàng muốn tìm người chuốc giận, vậy tìm ta đi, ta cam đoan bị đánh không đánh trả, bị mắng không mắng trả.”


Chưởng quầy Ly liếc trắng mắt:“Huynh đang trách ta nóng nảy sao?!”

“Ha ha, nàng nóng nảy với ta cũng không sao. Nhưng Bạch Bạch có thêm năm trăm năm đạo hạnh nữa cũng không đủ cho nàng trút hết giận, đến lúc đó tiểu nha đầu Thanh Vũ còn vừa khóc vừa quỳ xin nàng, tội gì phải náo loạn như vậy?”

“À, thì ra huynh nói nhiều lí do thoái thác như vậy là vì còn có điều băn khoăn đối với của thân phận Thanh Vũ.” Chưởng quầy Ly lạnh lùng nói,“Nếu có suy đoán gì, không ngại nói cho ta nghe. Hay là huynh lại định lừa ta tính toán cái gì?”

Bạch Nham rầu rĩ nở nụ cười, khiến Thanh Vũ cùng Tòng Tố vô cùng tò mò nhìn hắn, hắn nhịn cười, nhẹ giọng nói với chưởng quầy Ly:“Chờ lát nữa sẽ nói với nàng.”

Thanh Vũ hỏi:“Đạo trưởng cười cái gì?”

“Không có gì không có gì, chúng ta sắp đến chưa?”

“Sắp rồi, ngay tại con phố phía trước, rẽ vào là đến .” Thanh Vũ gật gật đầu.

Bạch Nham gật đầu nói:“Vậy chúng ta đi nhanh thôi.”

Tiểu viện này quả thực vô cùng cũ nát, bốn bức tường thì sụp mất hai rưỡi, phải dùng hàng rào vây quanh. Phòng ở không có cái cửa sổ nào nguyên vẹn, ngói trên nóc nhà có gộp tất cả lại cũng chưa chắc che kín được một nửa nóc nhà, dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua là căn nhà này sẽ sụp đổ.

Chưởng quầy Ly vỗ trán than thở, Tòng Tố và Thanh Vũ cũng thật biết tìm chỗ, cái nơi rách tung toé thế này mà bọn họ cũng có thể tìm được, thật đúng là chăm chỉ .


Bạch Nham bất đắc dĩ cười gượng hai tiếng, không bình luận.

Tòng Tố và Thanh Vũ thích ứng trong mọi tình cảnh, một người trực tiếp ngồi xếp bằng trên đất, dường như lập tức hóa thành một pho tượng phật, một người ngồi xuống ghế đá trong viện, báo tuyết dùng cái đuôi quét bụi cho nàng, còn mình thì nằm úp sấp bên chân nàng.

Bạch Nham thì thế nào cũng được, chưởng quầy Ly cũng quen thoải mái, không để mình chịu thiệt chút nào, vì thế vẫy vẫy ống tay áo hóa ra một đụm mây nhỏ, để nó bay là là khoảng thắt lưng, thế là có chỗ ngồi.

Thanh Vũ mở to hai mắt nhìn, vô cùng tò mò:“Chưởng quầy Ly, này này…… pháp thuật này có thể dạy ta không?”

Chưởng quầy Ly cười cười, nói:“Có thể dạy cô pháp quyết nhưng không biết cô có làm được không, thử xem xem.”

Thanh Vũ hưng phấn gật đầu, từ trên ghế đá nhảy dựng lên, tiến đến bên chưởng quầy Ly chuyên tâm học pháp quyết.

Pháp quyết cũng chỉ có ba câu, rất đơn giản, nhưng để hóa ra được một đám mây thì không dễ dàng, muốn hóa ra đám mây có thể cho người ngồi lại càng không. Cái gọi là tu đạo, ngoại trừ tu luyện pháp thuật thì quan trọng hơn là ngộ đạo. Từ quan sát thiên hạ, hiểu biết tự nhiên, triệt ngộ vạn pháp, mỗi tiếng nói cử động đều đang ngộ đạo, ngộ ra hay không thì hoàn toàn dựa vào thiên phú. Giống như thuật bước trên mây, chỉ có hiểu tự nhiên vạn pháp mới có thể khống chế sức mạnh. Mà người tu đạo bình thường, phải ba mươi năm mới học nổi pháp thuật này.

Chưởng quầy Ly dễ dàng dạy pháp quyết cho Thanh Vũ, thực ra là muốn thử nàng ta. Nếu chưởng quầy Ly đoán không sai, Thanh Vũ có thể dễ dàng làm được.

Thanh Vũ thầm nhẩm ba câu pháp quyết, theo những gì chưởng quầy Ly dạy, tĩnh tâm định thần, cảm giác gió thổi bên người, mây bay bên tai, trong tay kháp quyết, đáy lòng niệm chú, một đụm mây từ giữa không trung sinh ra, non nửa khắc đã đùn lên bay trên đỉnh đầu Thanh Vũ. Thanh Vũ hoảng hốt lại vui vẻ, trong lúc không tập trung lỡ bỏ pháp quyết trong tay, áng mây kia liền tan đi.


“A!!!”

Quả nhiên…… Thanh Vũ không phải người phàm, nàng ta có linh lực mạnh mẽ mà chính nàng ta cũng không biết, nếu có thể khống chế, tu vi của nàng ta còn trên Đỗ Tuyền. Đỗ Tuyền tu mấy ngàn năm mới tu thành hình người, tu mấy trăm năm mới có thể đưa linh nguyên nhập vào trong cơ thể, không bị ràng buộc hạn chế, lịch kiếp mấy lần mới có tu vi như bây giờ, mà linh lực của Thanh Vũ lại là bẩm sinh, nhưng chính nàng ta không biết thôi.

Chưởng quầy Ly dù trên mặt vẫn cười nhưng trong lòng không vui nổi, để nàng đoán đúng cũng không phải chuyện tốt, mà là vô cùng vô cùng không tốt.

“Ha ha, không sao không sao,” Bạch Nham cười nói,“Thanh Vũ cô thử lại một lần nữa xem, lần này nên chuyên tâm, chỉ khi nào tập trung tinh thần đám mây của cô mới có thể ổn định.”

Thanh Vũ gật đầu, nhắm mắt lại, thử lại một lần, lúc này đám mây rất ổn định nhưng đáng tiếc nàng ngồi xuống một cái là tan, cuối cùng đặt mông ngã ngồi lên đuôi Bạch Bạch, nàng ngã cũng không đau. Liên tục thử năm lần, Thanh Vũ mới ngồi ổn .

Thanh Vũ trong lòng vui mừng, nhưng không dám làm động tác quá mạnh, sợ lại ngã dưới, chỉ có thể toét miệng cười, còn người thì ngồi rất ngay ngắn.

Mà Tòng Tố cũng âm thầm học theo, đáng tiếc ngay cả hình mây cũng không hiện ra, niệm chú lần thứ hai bên cạnh ngay cả chút gió cũng không có, vì thế đành từ bỏ, cũng âm thầm xấu hổ. Tòng Tố tuy có thiên tư hơn người, nhưng dù sao cũng chỉ là người phàm.

Ngoạn náo loạn nửa ngày, lúc này mới về tới vấn đề chính.

Tòng Tố hỏi:“Đạo trưởng và chưởng quầy Ly trở lại nhanh như vậy, là đã tìm hiểu được chuyện ở Phong Đô rồi sao?”

Bạch Nham lắc đầu:“Không những không hiểu được, ngược lại ngày càng rối.”

“Xin…… Chỉ giáo cho?”

“Ba đạo sĩ vừa rồi là đệ tử của thiên hạ đệ nhất đạo giáo – Huyền Tôn giáo, trong đó người trẻ tuổi nhất tên Đường Phong kia, mấy ngày trước đây đã đến Đan thành, ta và chưởng quầy Ly từ hắn mới biết được một tin tức.”


Bạch Nham chậm rãi nói, Tòng Tố và Thanh Vũ nín thở yên lặng lắng nghe.

“Đạo trưởng Huyền Tôn giáo Minh Dục hai năm trước nhận được một lời thần dụ, nói là thiên hạ sắp xảy ra đại loạn. Sau đó liền phái đệ tử thủ hạ xuống núi Vân Đài hàng yêu phục ma, nữ Bạt ngàn năm trong Đan thành cũng là một trong số những mục tiêu của bọn họ. Không lâu trước đây, Đường Phong nhận được truyền tin của sư môn nên chạy đến đây. Cho nên ta và chưởng quầy Ly cũng theo tới.” Bạch Nham nói,“Ta nghĩ chuyện sắp sửa phát sinh là đại sự tai họa tam giới, nhưng rốt cuộc là chuyện gì, vì sao lại phát sinh thì không có đầu mối.”

Bạch Nham vẫn không nói đến chuyện phong ấn Ngũ Hành trận, thứ nhất là không hy vọng Tòng Tố bị cuốn vào trong đó mà uổng mạng, thứ hai là muốn bảo vệ Thanh Vũ. Nếu hắn và chưởng quầy Ly đoán không sai, Thanh Vũ có liên quan đến huyết mạch của Nữ Oa, cũng chính là một trong số mấu chốt để phá giải phong ấn Ngũ Hành.

Nhưng điều chưởng quầy Ly và Bạch Nham không nghĩ ra là, hậu duệ Nữ Oa truyền thừa gần vạn năm, nếu vậy kế thừa thần lực Nữ Oa lẽ ra phải cực kỳ bé nhỏ, nhưng linh lực của Thanh Vũ lại vô cùng mạnh mẽ, chuyện này gần như không có khả năng. Hơn nữa hậu duệ của Nữ Oa ở tại núi Côn Luân, trải qua vạn năm sớm đã không còn tung tích, không lý nào bỗng nhiên xuất hiện ở Thục. Hơn nữa Thanh Vũ từ nhỏ đã được báo tuyết nuôi nấng, trong đó nhất định có uẩn khúc.

Tòng Tố nghe Bạch Nham nói đơn giản, trong lòng cũng thấy khó hiểu. Hắn là người trong phật môn, cũng không quen thuộc đạo sĩ tu đạo trong thiên hạ, liền hỏi:“Không biết Huyền Tôn giáo này rốt cuộc có lai lịch ra sao? Đạo trưởng đuổi ba người kia ra khỏi thành, dường như không hề lo lắng bọn họ sẽ bị yêu ma tập kích mà mất mạng.”

Bạch Nham cười cười, nói:“Huyền Tôn giáo ở Tu Chân giới chính là danh môn đại phái, ở thế gian là thanh danh đỉnh hạc. Cửa phái luôn rộng mở, nhưng người phàm trần có thể tìm lên núi phần lớn không có tiên duyên không thể nhập môn. Huyền Tôn giáo lập phái đã hơn hai ngàn năm, tổ sư gia Linh Tiêu chân nhân khai sơn lập phái dám đem bốn chữ “Huyền môn chính tông” làm tên phái khắc ở cửa phái trên núi Vân Đài, đương nhiên không phải hạng người đơn giản, còn có thần khí thượng cổ “Côn Luân kính” trấn sơn, Huyền môn chính tông này hoàn toàn xứng đáng. Nay chưởng giáo Huyền Tôn giáo chính là đạo trưởng Minh Dục, tính sơ qua là đã hơn bảy trăm tuổi, đạo hạnh khá cao từ lúc trẻ đã tu thành bán tiên, nếu có thể thuận lợi vượt qua thiên kiếp có thể phi thăng. Thủ hạ đệ tử của ông ta cũng có chút bản lĩnh, ứng phó với đám yêu ma ngoài thành này cũng dư dả, không cần chúng ta lo.”

“Theo lời đạo trưởng, thần dụ mà đạo trưởng Minh Dục chưởng giáo Huyền Tôn giáo nhận được, thiên hạ đại loạn là thực, tai ương ở núi tuyết Tây Lĩnh chẳng qua chỉ là bắt đầu sao?” Tòng Tố lại hỏi.

Bạch Nham khẽ gật đầu:“Chỉ sợ đúng là như thế.”

Thanh Vũ ngạc nhiên khẽ nhếch miệng, hồi lâu mới nói:“Chúng ta làm sao bây giờ? Thành Khương Dương cũng sẽ bị hủy diệt sao?”

“Không chỉ thành Khương Dương,” Bạch Nham than nhẹ một tiếng,“Chỉ sợ toàn tam giới đều sẽ đại loạn, đến lúc đó nhân gian này sẽ biến thành thế nào không ai có thể tưởng tượng được.”

Tòng Tố trong lòng trầm xuống, tam giới đại loạn…… Sẽ là cảnh tượng như thế nào?!

p/s: ứ chịu đâu, tôi muốn ngọt, tôi không muốn trần thuật…. cầu ngọt… cầu sủng


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.