Đọc truyện Tiệm Quan Tài Phố Tây – Chương 17: Nửa thật nửa giả
Bốn người ngồi quanh đống lửa, Bạch Nham mở lời trước, nói:“Tiểu sư phụ
Tòng Tố có còn nhớ trì châu trong tay ngươi đã từng bị Bạt đánh đứt
không?”
“Nhớ rõ.” Tòng Tố nhìn thoáng qua trì châu trong tay, trong lòng đã hiểu Bạch Nham có thể tìm được mình nhất định là do hắn động tay động chân
trên trì châu, có lẽ đã hạ chú gì đó.
“Tiểu sư phụ chớ trách lão đạo ngày đó tự quyết định, dùng sợi tơ đặc
biệt xuyên chuỗi trì châu này cho tiểu sư phụ, hôm nay dựa vào sợi tơ
này mới tìm được sơn cốc.”
Tòng Tố đẩy hạt châu ra một ít, nhìn nhìn sợi tơ bạc bên trong nhưng
thật sự không tìm ra được chỗ nào đặc biệt, so với sợi tơ trên quải
châu cũng không nhận ra sự khác biệt nào, liền hỏi:“Xin hỏi đạo trưởng,
sợi tơ này có chỗ nào đặc biệt?”
Bạch Nham nói:“Đây không phải sợi tơ bình thường mà là một sợi râu rồng, không chỉ chứa linh lực mà còn chắc chắn dẻo dai hơn những loại tơ
thường gấp trăm lần ngàn lần. Tiểu sư phụ đã từng dùng chuỗi trì châu
này, chắc hẳn có thể hiểu.”
Tòng Tố gật gật đầu, trên đường đi tới đất Thục, hắn gặp không ít yêu ma quỷ quái, trong lòng đã sớm cảm thấy chuỗi phật châu trong tay này pháp lực mạnh hơn trước.
Chưởng quầy Ly tò mò nhìn Bạch Nham, nàng sớm biết Bạch Nham có rất
nhiều đồ kỳ lạ cổ quái, nhưng không ngờ hắn còn có cả râu rồng. Thấy hắn dễ dàng đưa cho Tòng Tố bảo vật quý hiếm này, trong lòng hơi hơi nổi
lên một chút ghen tuông. Bạch Nham là đồ ra vẻ đạo mạo, bí mật nhiều hơn nàng mà luôn oán nàng không tin hắn, nhưng hắn có bao giờ tin nàng đâu?
“Việc này cũng do lão đạo không tốt, biết rõ việc này vô cùng nguy hiểm, lại vẫn nói cho tiểu sư phụ chuyện thi thể Lâm tiểu thiếu gia bị cướp
đi. Khi đó ta và chưởng quầy Ly đều có lòng riêng, thật không phải với
tiểu sư phụ, thiếu chút nữa hại tiểu sư phụ mất mạng.” Bạch Nham nói rất thành khẩn, vẻ mặt lại vô cùng hối hận, làm người ta rất khó trách hắn.
Tòng Tố là người trong phật môn sao có thể trách mắng ai, còn nữa lúc ấy cũng là chính hắn kiên quyết muốn tới. Nhưng Tòng Tố cũng không phải là kẻ ngu dốt, không cố tình vạch trần chuyện Bạch Nham lợi dụng mình.
Tòng Tố chỉ nói:“Tiểu tăng hiểu đạo trưởng và chưởng quầy Ly cũng không
phải cố ý muốn hại ta, nhưng xin đạo trưởng và chưởng quầy Ly có thể nói rõ ràng mọi chuyện từ đầu chí cuối cho ta.”
Bạch Nham gật đầu, nói:“Đó là đương nhiên.”
Vẻ mặt Chưởng quầy Ly vẫn bình tĩnh trấn định, thản nhiên nhìn Bạch
Nham. Hắn sao có thể nói thật, bản lĩnh nói dối của lão đạo này có thể
sánh với khả năng bắt yêu cao thâm của hắn rồi.
“Kẻ mang Lâm tiểu thiếu gia đi là ma tên Thiên Khê, lão đạo từng nghe
người ta nói, hắn thành ma đã mấy trăm năm, pháp lực sâu không lường
được, mặc dù chưa bao giờ tự nhận mình là đứng đầu ma giới, nhưng trên
thực tế Ma giới vẫn luôn e sợ hắn. Lão đạo vắt óc suy nghĩ nhiều ngày,
thật sự không nghĩ ra trên đời này ngoại trừ Thiên Khê còn có loại yêu
ma nào có thể khiến cho nữ Bạt thành ma kiêng kị như thế, cho nên đã đi
chung quanh tìm hiểu một phen, biết được Thiên Khê muốn tới Phong Đô,
đúng là hướng ngày ấy nữ Bạt đi. Đây không đơn giản chỉ là trùng hợp mà
thôi. Nếu lão đạo đoán không sai, chúng ta có hợp lực cũng không thể đối phó nổi Thiên Khê, chỉ sợ thiên thần giáng thế cũng khó thu phục được ma này.”
Tòng Tố cau mày hỏi:“Đạo trưởng sao lại biết rõ ràng như vậy? Và sao lại biết Thiên Khê?”
“Không dối gạt tiểu sư phụ, rất lâu trước kia lão đạo đã từng đến Phong
Đô, ở nơi đó nghe được người ta nói. Mặc dù chưa bao giờ gặp hắn, nhưng
nghe nói Thiên Khê hóa thành hình người, trên mu bàn tay trái có một ấn
ký đặc biệt, rất dễ phân biệt.”
Thiên Khê, Vân Nhai, chưởng quầy Ly, trên người ba người đều có ấn ký
Hỏa luân giống nhau.Chẳng những người thường không nhìn thấy được ấn ký
này, ngay cả thần tiên thiên binh cũng không nhìn thấy, trừ phi chính
bọn họ không che giấu ma tính trên người, để cho người ta thấy.
Bạch Nham đã thấy ấn ký kia hai lần, lần đầu tiên là khi gặp chưởng quầy Ly đang bị Thiên Khê và Vân Nhai đuổi bắt. Thiên Khê sử dụng mười thành pháp lực muốn bắt chưởng quầy Ly, ấn ký trên tay trái mới hiện ra; Lần
thứ hai là khi Bạch Nham thừa lúc chưởng quầy Ly trọng thương, phong ấn
Tinh nguyên của nàng, trên tay nàng cũng hiện lên ấn ký đó, sau này ấn
ký không xuất hiện nữa.
Bạch Nham lừa Tòng Tố không phải muốn hại hắn, Bạch Nham nói như vậy vì
không muốn Tòng Tố nhận ra Thiên Khê, không muốn bọn họ phát sinh xung
đột chính diện. Tòng Tố thông minh đến mấy, luận đạo hạnh pháp lực hay
là tâm cơ đều không thể so với Thiên Khê. Đưa hắn đi Phong Đô đã là mạo hiểm lắm rồi, sợ là sợ Tòng Tố lấy sức mạnh đánh địch mà mất luôn mạng
nhỏ.
Lúc trước Bạch Nham nhắc đến Thiên Khê với Tòng Tố, để hắn tới đất Thục này, là vì muốn mượn Tòng Tố giúp hắn và chưởng quầy Ly tìm Thiên Khê,
nhưng không thể đánh rắn động cỏ. Thiên Khê và bọn họ có thể nói là kẻ
thù lâu năm, không chỉ có pháp lực cực cao mà ma tính cũng rất mạnh, thủ thuật che mắt bình thường bọn họ dùng vốn không thể lừa được Thiên Khê. Bạch Nham có lẽ còn có thể lừa được, nhưng chưởng quầy Ly và Thiên Khê
là sư huynh muội mấy trăm năm, cho dù có thay da đổi thịt cũng chưa chắc thoát khỏi ánh mắt của Thiên Khê. Mà Tòng Tố tuổi còn trẻ chưa bao giờ
tới đất Thục, càng chưa từng đến Phong Đô, gương mặt này là ngụy trang
tốt nhất của bọn họ. Tuy rằng lợi dụng Tòng Tố, nhưng Bạch Nham cũng đã
bảo vệ hắn rất tốt, đỡ sinh tội nghiệt.
“Vậy vì sao Thiên Khê phải cướp di thể tiểu thiếu gia Lâm phủ? Vì sao
phải đến Phong Đô?” Tòng Tố hỏi,“Ta đi theo hướng đạo trưởng chỉ cho ta, cũng chưa chính mắt gặp được Thiên Khê này, nhưng dọc đường đi cũng gặp không ít yêu quái đều đang hướng về đất Thục, nên cũng đi theo. Lần này núi tuyết Tây Lĩnh đất rung núi chuyển quần ma hỗ đấu đều là do Thiên
Khê làm ra sao?”
Bạch Nham lắc đầu nói:“Ta cũng không dám khẳng định. Trước khi đi ta đã
hỏi qua vài vị bằng hữu, bọn họ đa phần đều nghe phong thanh rằng Thiên
Khê bỗng nhiên hiện thế muốn tới Phong Đô, sợ Phong Đô sẽ xảy ra chuyện
lớn, vì thế có thể trốn đều trốn hết. Nhưng rốt cuộc đã xảy ra cái gì,
hoặc là sẽ phát sinh cái gì, chỉ sợ rằng phải đến Phong Đô mới có thể
biết được.”
Tòng Tố nghe Bạch Nham nói vậy, trong lòng cũng bồn chồn. Nếu Thiên Khê
thực sự là yêu ma đáng sợ như thế, sao Bạch Nham và chưởng quầy Ly không trốn ra xa, mà ngược lại lại lợi dụng hắn đi theo vô số manh mối tìm
đến đất Thục, rồi bỗng nhiên xuất hiện cứu hắn, còn muốn đến Phong Đô?
Nếu Thiên Khê thực sự có đạo hạnh mấy ngàn năm, pháp lực sâu không lường được, như vậy chỉ bằng Bạch Nham, chưởng quầy Ly và Tòng Tố cho dù có
đến Phong Đô thì cũng có thể làm gì được Thiên Khê? Nếu nói trong lòng Tòng Tố không sợ hãi chút nào là giả, dù
sao hắn cũng chỉ là một con người, vẫn là thiếu niên mới hai mươi mấy
tuổi. Mặc dù hắn hàng yêu phục ma đã mấy năm, nhưng Phong Đô là yêu đô,
là nơi yêu ma quỷ quái tụ tập. Cho dù có cộng số yêu quái nửa đời trước
hắn hàng phục cũng không bằng số yêu ma trên đường cái Phong Đô, huống
chi ở Phong Đô còn Thiên Khê mà ngay cả Bạch Nham và chưởng quầy Ly cũng phải kiêng dè.
Tòng Tố hơi hơi liếc nhìn chưởng quầy Ly, dường như tâm tư nàng cũng không ở đây, thần thái bình tĩnh thậm chí có chút thất thần. Mà Bạch Nham lại
có vẻ như tình chân ý thiết, câu nào cũng là thật, nhưng Tòng Tố nghe
vào vẫn không hoàn toàn tin. Vì thế Tòng Tố mở miệng hỏi vấn đề hắn đã
nghi ngờ rất lâu:“Ý của đạo trưởng là không thể không đi Phong Đô, đạo
trưởng nói nhiều như vậy, đơn giản là muốn nói cho ta biết chuyến đi này vô cùng nguy hiểm đúng không. Vậy trước khi đi Phong Đô xin đạo trưởng
và chưởng quầy Ly thẳng thắn nói cho tiểu tăng, rốt cuộc hai người là
loại người nào? Tư tâm mà đạo trưởng vừa nói là chỉ cái gì?”
Tòng Tố một câu đã hỏi tới trọng điểm, chưởng quầy Ly nhìn Bạch Nham,
dường như là đang chế diễu hắn, hắn nói dối nhiều như vậy, lúc này phải
nói dối thế nào để lừa tiểu hòa thượng này đây?
Cẩn thận nghĩ lại, ở cùng Bạch Nham hai ba trăm năm, cuộc sống của bọn
chính là những lời nói dối. Bọn họ không ngừng di chuyển khắp các thành
trấn châu phủ, mỗi nơi lại tạo một thân phận bối cảnh khác nhau, thứ duy nhất không thay đổi chắc chỉ có cửa hàng quan tài kia và dung mạo
chưởng quầy Ly thôi. Bạch Nham vẫn luôn phê bình kín đáo dung nhan trẻ
mãi không già của nàng, nhưng nàng vẫn luôn làm theo ý mình. Lâu ngày,
Bạch Nham cũng dần dần phát hiện khuôn mặt này gần như là cố chấp duy
nhất của nàng, vẻ xinh đẹp kia, rực rỡ kia, thanh tú kia vĩnh không
phai, dường như là đang đợi ai đó nhìn thấy nàng là có thể nhận ra nàng, hoặc là nàng không muốn bị thời gian lãng quên.
Ánh mắt Bạch Nham và chưởng quầy Ly chạm vào nhau, hắn bỗng nhiên thu
hồi ánh mắt cụp mi mắt xuống, nói:“Tiểu sư phụ cho rằng chúng ta là loại người nào?”
Tòng Tố sửng sốt, Bạch Nham lại đẩy vấn đề về cho hắn, hắn nghĩ sao? Hắn nghĩ Bạch Nham và chưởng quầy Ly không phải là người bình thường, kì
lạ, thần bí, không rõ là chính hay tà, thiện hay ác.
Bạch Nham lại cười, nói:“Muốn nói rõ lai lịch của ta và chưởng quầy Ly
thật sự không dễ dàng, nói tiểu sư phụ cũng chưa chắc đã tin. Huống hồ
hai chúng ta cũng không muốn bị người khác biết, mỗi người đều có bí mật không muốn bị người ta biết, điểm này xin tiểu sư phụ lượng giải.” Bạch Nham đứng dậy chắp tay ra sau lưng, đi thong thả hai bước, tiếp tục
nói,“Nói như vậy đi, ta và chưởng quầy Ly đều sớm không phải người phàm, nhưng cũng không phải yêu ma linh tinh gì gì đó, tiểu sư phụ xin cứ yên tâm. Chúng ta ẩn thân trong thành là vì tránh né một vài người. Ví dụ
như sợi râu rồng kia, nếu để người ta phát hiện chắc chắn sẽ lại dẫn đến kiếp nạn.”
Bạch Nham nói câu “Sớm không phải người phàm” rất nhẹ nhàng đơn giản,
lại khiến Tòng Tố nhíu mày, nhưng thật ra trong lòng cũng không quá kinh ngạc. Nếu bọn họ là người phàm hắn mới không thể tin nổi. Thanh Vũ còn
đang ngẩn ra nhìn chưởng quầy Ly, nghĩ rằng cô gái xinh đẹp như vậy là
thần tiên tỷ tỷ mới đúng. Điều khiến Tòng Tố thực sự không rõ là Bạch
Nham nói những lời này có dụng ý gì, rốt cuộc bọn họ muốn tránh né ai,
tránh né chuyện gì, sợi râu rồng kia là có ý gì?
Chưởng quầy Ly tiếp lời giải thích nói:“Rồng đứng đầu trong tứ thần thú, trong đó Ứng Long là mạnh nhất, sợi râu rồng dùng để xuyên chuỗi trì
châu của ngươi là râu của Ứng Long. Nhưng khoảng năm trăm năm về trước,
không biết vì sao Ứng Long bị Ngọc đế hạ lệnh xử tử, cũng do Đông hải
long vương tự mình hành hình. Từ đó về sau Ứng Long biến mất khỏi tam
giới, dù vậy, thần lực của Ứng Long vẫn tồn tại đến đời sau. Một sợi râu rồng, một mảnh vảy rồng, một tấc xương rồng đều có thể luyện ra pháp
khí vô cùng lợi hại. Nếu có thể sử dụng thành thục, lên trời xuống đất,
mở núi lấp biển, thậm chí giết thần diệt ma cũng là chuyện dễ dàng.”
Tòng Tố nhìn trì châu trong tay, nói:“Nói như chưởng quầy Ly, chẳng phải ta đang nắm trong tay tánh mạng chúng sinh thiên hạ sao?”
“Có thể nói như vậy.”
Tòng Tố bỗng nhiên cảm thấy trong lòng như bị đè ngàn cân, ép hắn không
thở nổi, nghi ngờ nhìn Bạch Nham. Sao Bạch Nham lại có được sợi râu rồng này? Vì sao lại đưa sợi râu rồng này cho hắn?
Bạch Nham nói:“Ta đưa sợi râu rồng này cho tiểu sư phụ đương nhiên không phải muốn tiểu sư phụ gặp phiền toái. Nhưng chỉ sợ tiểu sư phụ còn chưa rõ mình đang phải đối mặt với kẻ địch như thế nào thôi. Nơi tiểu sư
phụ sắp đến vô cùng nguy hiểm, có sợi râu rồng này phòng thân sẽ tốt
hơn. Huống chi phật châu của tiểu sư phụ vốn là pháp khí cực hiếm thấy,
dùng râu rồng để xâu đúng là được trời ưu ái. Trước giờ ta giữ sợi râu
rồng này cũng chỉ phí của trời, không bằng tặng tiểu sư phụ sẽ có giá
trị hơn. Hy vọng Thanh Vũ cô nương sẽ không nói chuyện này cho bất cứ
ai.”
Thanh Vũ yên lặng nghe bọn họ nói nhiều như vậy, rất nhiều chuyện nàng
không hiểu lắm, nhưng trong lòng cũng loáng thoáng hiểu những lời họ nói đều là những việc hết sức nguy hiểm. Lúc trước Bạch Nham và chưởng quầy Ly đột nhiên xuất hiện không chỉ cứu Tòng Tố còn cứu Bạch Bạch, nàng
rất đương nhiên cho rằng hai người bọn họ đều là người tốt, vì thế gật
đầu, đáp,“Ta xin thề với trời tuyệt đối sẽ không nói cho bất cứ ai.”
Bạch Nham gật đầu, nói:“Trở lại chuyện chính, thân phận thật của ta và
chưởng quầy Ly mặc dù không tiện nói ra, nhưng nếu đã đến đất Thục này,
ngồi đối mặt với tiểu sư phụ ở nơi đây, vậy có một số việc ta sẽ không
giấu diếm. Ta và chưởng quầy Ly quyết định đi Phong Đô một chuyến, xin
tiểu sư phụ làm tiên phong cho chúng ta.”