Đọc truyện Tiệm Quan Tài Phố Tây – Chương 12: Hương hoa lưu lại trăm năm
Hồ nước trong suốt, từng trận gió nhẹ thổi qua làm mặt hồ gợn sóng, có
tiếng nhạc khoan thai lại làm cho người nghe có cảm giác đau lòng. Người ngồi thổi tiêu bên hồ là ai? Vì sao tiếng tiêu lại bi thương đến thế?
Nàng muốn đi tới để nhìn cho rõ mặt người kia, nhưng vì sao dường như
vĩnh viễn cũng không đi hết đoạn đường ngắn ngủi vài bước này?
……
Chưởng quầy Ly dường như đã mơ một giấc mơ rất dài, giống như vĩnh viễn sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Lúc tỉnh lại phát hiện mình đang rúc vào trong lòng Bạch Nham, nàng có
hơi kinh ngạc. Giây phút nàng mở mắt ra, dường như nàng thấy Bạch Nham
dấu vật gì đó hắn vừa cầm trong tay đi.
“Ngươi…… A!” Chưởng quầy Ly vừa động đậy đã khiến vết thương trên lưng
đau đớn. Theo lý thuyết, miệng vết thương trên lưng nàng hẳn là đã khép
lại rồi mới phải, nhưng nàng vẫn cảm thấy đau nhói.
“Đau thì đừng cựa quậy.” Bạch Nham mỉm cười nói, còn nhè nhẹ vuốt bả vai chưởng quầy Ly coi như trấn an.
“Còn không phải đều tại ngươi sao!” Chưởng quầy Ly vừa định phát giận,
giương mắt nhìn lên lại thấy Bạch Nham trước mắt không phải bộ dáng lão
đạo sĩ râu ria lôi thôi nữa, mà là gương mặt tuấn tú vô cùng kia. Tóc
dài đen bóng rối tung, khuôn mặt thoạt nhìn có hơi tiều tụy.
Trên người hắn vẫn mặc đạo bào màu xám xanh nhưng lại hoàn toàn không
giống như một đạo sĩ. Giờ phút này, trước mắt chưởng quầy Ly là một
người trẻ tuổi tuấn tú, nhã nhặn mà ôn hòa, nhìn qua thì giống như văn
nhân học phú ngũ xa, nhìn kỹ lại có cảm giác như vương tôn công tử trời
sinh quý khí, không hề giống thuật sĩ giang hồ.
Thật ra tướng mạo trẻ tuổi anh tuấn này của Bạch Nham, chưởng quầy Ly
cũng gặp không nhiều lắm. Dường như hắn thích bộ dáng lão già cổ hủ kia
hơn, trong mấy trăm năm số lần hắn khôi phục dung mạo trẻ tuổi có thể
đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa mỗi lần thời gian cũng rất ngắn.“Sao ngươi lại thành ra thế nào?”
“Thành ra thế nào?” Bạch Nham ngẩn người, giật mình hiểu được, nói,“Quá
mệt mỏi, không muốn hóa thành bộ dáng kia nữa, hơn nữa nơi này cũng
không có người ngoài.”
“Mệt?” Lúc này Chưởng quầy Ly mới phát hiện trên người Bạch Nham có
thương tích, nhìn miệng vết thương là biết do tên Hỏa Vũ của nàng tạo
thành, nàng có hơi chột dạ nói,“Bị thương chắc là không nghiêm trọng đến mức ấy chứ, đừng có giả vờ tội nghiệp.”
Bạch Nham cười cười, cũng không có ý trách tội chưởng quầy Ly, nói:“Bị thương không nặng, nhưng quả thật là rất mệt mỏi.”
Chưởng quầy Ly ngẩn người, nói:“À, cũng phải thôi. Đã nhiều ngày nay
ngươi chưa nghỉ ngơi chút nào đúng không? Vậy ngươi ngủ một canh giờ
đi?”
Bạch Nham khẽ lắc đầu.
“Cởi bỏ phong ấn cho ta khiến ngươi tiêu hao ngươi không ít chân lực
đúng không. Ngươi giỏi chịu đựng thế sao không chịu đựng đến cùng luôn
đi?”
“Ha ha ha……” Bạch Nham cười khẽ, nhẹ nhàng vươn tay ôm chưởng quầy Ly
vào gần, để đầu nàng tựa vào trước ngực mình, nhẹ giọng nói:“Nàng không
thể không ầm ỹ với ta? Không thể im lặng để ta nghỉ ngơi một lát sao?”
Chưởng quầy Ly kinh ngạc, bỗng nhiên cười khẽ, nhắm mắt lại dựa vào
trong ngực Bạch Nham tiếp tục ngủ, tiếp tục mơ tiếp giấc mộng còn dang
dở. Ở trong mơ tìm kiếm tiếng tiêu du dương không dứt kia.
Nhìn chưởng quầy Ly dần dần chìm vào cảnh trong mơ, Bạch Nham mỉm cười,
quả thật rất hiếm khi nào nàng lại im lặng như vậy. Ngón tay hắn nhẹ
nhàng mơn trớn mái tóc màu vàng nhạt của nàng, cảm giác này ở trong trí
nhớ đã cách hắn rất xa rất xa. Nếu là lúc bình thường, nàng sao có thể
rúc vào trong lòng hắn giống như con mèo nhỏ thế này, sao có thể lộ ra
diện mạo thật trước mặt hắn được? Nghĩ vậy, Bạch Nham cười rộ lên. Hai
người bọn họ thật sự rất hiếm khi chân thành đối mặt nhau như vậy, rất
ít có cơ hội hưởng thụ khoảng thời gian bình yên như lúc này.
Không biết có phải ở trong mơ nàng gặp chuyện không vui không? Vì sao
lông mày của nàng vẫn hơi hơi nhăn lại? Đầu ngón tay hắn chạm nhẹ lên mi tâm nàng, muốn giúp nàng vuốt phẳng nếp nhăn kia nhưng vì sợ đánh thức
nàng mà không dám dùng nhiều lực.
Trong tay Bạch Nham bỗng nhiên xuất hiện một cây tiêu trắng như tuyết,
là cây tiêu được tạo ra từ xương trắng. Hắn đặt tiêu tới bên môi, nhẹ
nhàng thổi lên, vẫn là khúc đó, vẫn là giai điệu mềm mại ngân nga kia,
tâm tình dường như có hơi khác trước.
Bọn họ ở lại trong sơn động không lâu. Khi chưởng quầy Ly tỉnh lại đã về tới nhà, mà Bạch Nham từ lâu đã không còn ở bên cạnh nàng.
Chưởng quầy Ly đưa tay ra sờ vết thương trên lưng, nhưng với không tới,
không biết vì sao lại thở dài một tiếng, dường như trong lòng trống
trải, không nỡ. Nhớ tới cảnh trong mơ, nhớ tới Bạch Nham, trong lòng
nàng luôn luôn có chút cảm giác không nói rõ được thành lời.
Nữ Bạt đã bị giết chết, một đám cương thi cũng đã bị giết sạch, chưởng
quầy Ly vốn tưởng rằng chuyện này sẽ chấm dứt tại đây, nhưng mọi chuyện
lại không đơn giản như nàng nghĩ.
Chưởng quầy Ly nằm ở trên giường hơn nửa ngày, cho đến khi Bạch Nham tới gõ cửa phòng nàng.
“Tỉnh chưa?” Bạch Nham ở ngoài cửa hỏi.
“Ừ, ngươi vào đi.”
Bạch Nham đi vào trong phòng, dừng lại ở ngoài tấm màn lụa dày, nói:“Nàng đỡ hơn chưa?”
“Tiểu Tuyền thế nào rồi?”
“Còn chưa tỉnh, phải qua nửa ngày nữa mới tỉnh.”
Chưởng quầy Ly khẽ gật đầu, hỏi:“Ngươi tới là có chuyện muốn nói đúng
không?” Trực giác của chưởng quầy Ly luôn luôn rất chuẩn, đặc biệt là
lúc đối mặt với Bạch Nham, không biết là do ở bên nhau quá lâu hay là
ăn ý trời sinh nữa.
“Là chuyện Lâm phủ.”
Bạch Nham không nhắc thì chưởng quầy Ly suýt quên. Ngày ấy lúc nàng một
mình đối phó với nữ Bạt thì Bạch Nham đi tìm thi thể tiểu thiếu gia Lâm phủ, nhưng dường như hắn không mang được cái gì về.
“Thi thể tiểu thiếu gia Lâm phủ làm sao à?”
“Bị mang đi rồi.” Bạch Nham ngồi xuống trên ghế thái sư ngoài phòng, tự rót cho mình một chén trà, nói.
“Cái gì?!” Có người nào, yêu ma nào, thần tiên ma quái nào có thể mang xác tiểu thiếu gia Lâm phủ khỏi tay Bạch Nham sao?!
Bạch Nham yên lặng một lát, nói:“Là Thiên Khê.”
Chưởng quầy Ly đột nhiên ngẩn người, một lúc lâu sau mới hoàn hồn. Sao
có thể là Thiên Khê? Thiên Khê…… đã ba trăm năm, vì sao lại nghe thấy
cái tên này?!
Bạch Nham tiếp tục nói:“Ngày ấy, ta đi theo chú pháp của mình tìm được
thi thể tiểu thiếu gia Lâm gia, một đám tiểu quỷ mang theo thi thể tiểu
thiếu gia không biết định chạy đi đâu, ta liền đi theo. Được nửa đường
Thiên Khê bỗng nhiên xuất hiện, giải chú pháp ta hạ trên thi thể tiểu
thiếu gia. Ta sợ bại lộ hành tung nên chỉ có thể rút về đây trước, thi
thể kia chỉ sợ đã bị Thiên Khê mang đi rồi.”
“Thiên Khê…… Hắn muốn thi thể của một đứa trẻ để làm gì?” Chưởng quầy Ly thì thào lẩm bẩm.
Bạch Nham lắc đầu, nói:“Tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.”
“Hắn sẽ mang thi thể đi đâu?” Chưởng quầy Ly lại hỏi.
Lúc này Bạch Nham lại biết đáp án :“Phong Đô.”
Thành quỷ Phong Đô, khu vực nằm giữa sinh – tử, không thuộc dương gian,
cũng không phải âm phủ, diêm vương mặc kệ, thần tiên không quản, phàm
nhân không thể dễ dàng ra vào, yêu ma cũng không thể tùy ý lui tới.
Phong Đô quả thực là nơi long xà hỗn tạp, thần, ma, tiên, yêu quái, tinh linh, quỷ, người, chúng sinh tam giới đều có thể sống trong đó.
“Ngươi chắc không?”
“Chúng ta đã ẩn cư ba trăm năm, quả thực đã mất linh thông với những
tin tức ở ma đạo quỷ giới. Ta mới đi tìm một người bạn cũ, từ hắn mà
biết được chút chuyện, Phong Đô hiện giờ đang vô cùng náo nhiệt.”
“Phong Đô vẫn là do quỷ mẫu Hỏa Linh làm chủ sao?”
Bạch Nham gật đầu nói:“Ừ. Phong Đô vẫn đang do quỷ mẫu Hỏa Linh làm chủ, nhưng nghe nói quỷ mẫu Hỏa Linh đã bế quan hơn mười năm, hiện tại ở mặt ngoài Phong Đô coi như bình thường nhưng trên thực tế lại vô cùng hỗn
loạn.”
“Vậy có liên quan gì đến Thiên Khê? Có liên quan gì đến tiểu thiếu gia Lâm gia?”
“Nghe nói mấy ngày nữa quỷ mẫu sẽ xuất quan, yêu lực tăng nhiều, rõ ràng có ý nhất thống Ma giới, cũng không biết là lời đồn hay là sự thực.
Không ít yêu ma đều đã chạy tới Phong Đô tìm hiểu tình thế. Mà Thiên Khê phải đi tặng lễ vật cho quỷ mẫu.”
“Lễ vật?” Chưởng quầy Ly vô cùng kinh ngạc, Thiên Khê đi tặng lễ vật cho người khác? Chẳng phải không có ý tốt sao?
“Tình huống cụ thể phải đợi ta điều tra thêm đã. Ta nghĩ những ngày nhàn nhã của chúng ta chỉ sợ phải chấm dứt tại đây thôi.” Trong lời nói của
Bạch Nham lộ ra sầu lo và bất đắc dĩ.
Chưởng quầy Ly yên lặng một lát, lại hỏi:“Ngươi gặp được Thiên Khê, vậy Vân Nhai thì sao?”
“Hai người họ không ở cùng nhau.”
Chưởng quầy Ly hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn là hai kẻ đó không ở cùng nhau. Chưởng quầy Ly bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, hơi cong khóe
môi, cười nói:“Hừ, chẳng trách ngươi lại cởi bỏ tầng phong ấn thứ bảy
một cách thoải mái như vậy, thì ra là sợ ta không ứng phó được Thiên
Khê, vô duyên vô cớ bị ta liên lụy.”
Bạch Nham cười nhẹ một tiếng, khẽ lắc đầu, cũng không cãi lại.
Chưởng quầy Ly bất giác nắm chặt tay, vì sao nàng phải trốn tránh ba
trăm năm?! Vì sao nàng lại luôn bị Bạch Nham áp chế?! Vì sao nàng không
thể liều mạng cùng Thiên Khê và Vân Nhai bằng bất cứ giá nào?! Nàng thật sự là uất ức muốn chết!!
Bạch Nham nhận thấy sát khí của chưởng quầy Ly tăng vọt, nói:“Thiên Khê
không phát hiện ra ta, tạm thời cũng sẽ không tìm thấy chúng ta. Chuyện ở Phong Đô ta sẽ đi điều tra, chúng ta yên lặng quan sát trước, không
phải bất đắc dĩ thì đừng nên tranh chấp với bọn họ.”
“Chẳng lẽ ta phải sợ bọn họ sao?!!” Chưởng quầy Ly tức giận nói.
“Nàng không sợ, ta sợ, sợ bọn họ làm đảo lộn những ngày thanh tịnh của
chúng ta.” Dứt lời Bạch Nham đứng dậy rời đi, lúc đi tới cửa, lại quay
đầu lại nói thêm một câu,“Nếu nàng muốn đến Phong Đô, thì chí ít hãy chờ ta hỏi thăm rõ ràng rồi sẽ đi cùng nàng.”
“Không cần ngươi xen vào việc của người khác.” Là phúc thì không phải
họa, nếu phải tới thì sẽ tới. Chuyện của nàng không cần liên lụy đến
Bạch Nham và Đỗ Tuyền.
Bạch Nham khẽ cười một tiếng, nói:“Từ ba trăm năm trước đã không phải là chuyện của ‘người khác’ nữa rồi, lúc trước nhúng tay hiện tại sao có
thể không quản.”
Bạch Nham đóng cửa phòng, khẽ thở dài một cái, trong lòng phiền muộn.
Giấu kín ba trăm năm, giờ có phải lúc nên buông tay hay không? Được ăn
cả ngã về không?
Cái gì đại nghĩa thiên hạ, cái gì trừ ma vệ đạo, cái gì trăm họ tam
giới, đối với Bạch Nham và chưởng quầy Ly mà nói đều là chuyện vớ vẩn.
Có đôi khi chính bọn họ cũng cảm thấy mê man, trong cuộc đời mấy trăm
năm thậm chí hơn một ngàn năm, rốt cuộc bọn họ đang truy tìm cái gì? Để ý cái gì? Khi thời gian khiến tất cả mọi việc trở nên vô vị, không còn ý
nghĩa, cuộc sống vô tận của bọn họ cũng bắt đầu trở nên nhàm chán, buồn
tẻ.