Bạn đang đọc Tiệm Hoành Thánh Số 444 – Chương 8: Nhắc Nhẹ
Chương 8: Nhắc nhở nhẹ nhàng
Việc buôn bán của tiệm hoành thánh mấy ngày nay khá tốt, ngoài Thường Tiểu Bạch và A Phòng thường xuyên đến ăn, thỉnh thoảng lại có những Quỷ sai khác ghé tiệm.
Nghe nói là do gần đây Địa phủ Tư ra một thông báo nói rõ rằng, nếu như phát hiện Quỷ sai đến tiệm cơm ở Nhân gian ăn cơm thì sẽ trừ tiền lương tháng.
Trình Tiểu Hoa sinh sống tại Nhân gian nên với cô, Minh tệ chẳng có tác dụng gì.
Nhưng với những Quỷ sai hơn nửa thời gian sống ở Địa phủ kia thì Minh tệ rất có tác dụng.
Đêm nay lúc hơn mười một giờ, Trình Tiểu Hoa nhận được một cuộc điện thoại.
Từ đầu bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc: “Tiểu Hoa, nghe nói cậu cũng đến Vọng Giang à, sao lại không gọi cho mình?”
Người gọi điện là bạn hồi nhỏ của Trình Tiểu Hoa, tên là Triệu Mỹ Mỹ.
Trước lúc Tiểu Hoa mười tuổi, hai người có mối quan hệ rất thân thiết.
Sau khi ba mẹ Tiểu Hoa qua đời, người trong thôn đồn thổi nói Tiểu Hoa mệnh cứng, khắc chết ba mẹ.
Người nhà Triệu Mỹ Mỹ nghe vậy, lập tức ngăn cấm, không cho con gái chơi cùng Tiểu Hoa nữa.
Quan hệ giữa hai người cũng dần xa lạ.
Sau này lúc học trung học, hai người được học cùng lớp.
Nhưng tính tình Triệu Mỹ Mỹ giờ cũng đỡ thay đổi, không phải là trở thành xấu xa mà là khi nói chuyện, ngữ điệu khoe khoang, nay mua sách đắt, mai mua váy hàng hiệu mới.
Như thể sợ rằng người khác không biết ba cô ở trong thành phố kiếm được bao nhiêu tiền.
Sau đó, Trình Tiểu Hoa không thể tiếp tục đi học, còn Triệu Mỹ Mỹ đỗ vào Đại học Sư Phạm Lâm Giang.
Cũng không rõ cô nàng nghe tin từ đâu mà biết Trình Tiểu Hoa cũng đã đến Lâm Giang.
Trình Tiểu Hoa nghĩ bụng, tôi gọi điện cho cậu làm gì? Gọi rồi nói cái gì? Chẳng lẽ nói rằng tôi bị bắt đến Địa phủ Tư làm việc, chỉ có thể nhận tiền lương là Minh tệ à?
Chưa đợi cô nghĩ ra câu trả lời, Triệu Mỹ Mỹ đã tiếp tục: “Tiểu Hoa này, thứ bảy tuần này là sinh nhật mình, mình mời mấy người bạn thân thiết đến tham dự tiệc sinh nhật.
Sáu giờ tối gặp nhau ở quảng trường Tịch Giang.
Ăn cơm xong thì cùng nhau đi hát karaoke, chơi suốt đêm luôn.
Cậu nhất định phải tới nhé!”
Trình Tiểu Hoa nói: “Tớ có việc mất rồi, không đến được đâu, quà sinh nhật sẽ gửi cho cậu sau nhé.”
“Đừng viện cớ! Ban ngày cậu cũng đi làm, tối lại có việc là sao?! Cứ thế nhé, thứ bảy gặp!”
Trình Tiểu Hoa chưa kịp nói thêm gì, đầu dây bên kia đã truyền đến những tiếng “tút, tút, tút”.
Triệu Mỹ Mỹ đã gác máy, màn hình di động lại sáng lên, một hàng thông báo xuất hiện: [Địa phủ Tư nhắc nhẹ ngài: đã hết một nửa thời gian thực hiện nhiệm vụ, nếu như không thể hoàn thành đúng hạn sẽ nhận trừng phạt nghiêm khắc].
Tâm trạng của Trình Tiểu Hoa bỗng chốc tụt dốc không phanh.
Nhắc nhẹ! Nhắc nhẹ cái mẹ mày!!!
Thật ra, không phải do Trình Tiểu Hoa không muốn làm nhiệm vụ, mà là do nhiệm vụ lần này vượt quá sức cô.
Cô đã từng hỏi nhỏ Thường Tiểu Bạch và A Phòng về cách bắt quỷ.
Thường Tiểu Bạch và A Phòng đều cho rằng đây là lỗi hệ thống.
Sao lại có thể bắt một người không có linh lực cũng không phải thực tập sinh như cô đi bắt ma chứ.
Trình Tiểu Hoa cũng hỏi thêm được một chút thông tin về Bạch Triều Lộ.
Bạch Triều Lộ này cũng được coi như một con ma lâu năm ở Vọng Giang.
Đã chết hơn một trăm năm rồi, thời gian trước luôn an phận ở dưới đáy sông, chưa bao giờ có hoạt động bất thường nên Địa phủ Tư cũng không thèm quản ả.
Nhưng năm nay không biết là do nguyên cớ gì mà lại thường xuyên gây chuyện, hại bao người mất mạng.
Ả có nước sông che chở nên những Quỷ sai bình thường cũng không làm gì được nàng.
Việc này sớm đã đến tai Địa phủ Tư nhưng lại không thấy lãnh đạo phát Tuần kiểm quan đến bắt ả.
Không ai nghĩ tới nhiệm vụ này sẽ rơi lên đầu Trình Tiểu Hoa.
Nghe thế, Trình Tiểu Hoa bị dọa sợ luôn rồi, đến cả Quỷ sai cũng không làm gì được thì cô có thể làm cái gì? Địa phủ Tư tạo hệ thống kiểu gì vậy, suốt ngày có lỗi, mà lỗi này còn rơi trúng cô?
A Phòng bày cho Trình Tiểu Hoa một cách, đấy là cố gắng dụ Bạch Triều Lộ lên bờ.
Đến lúc đó, cô ấy và hai anh em Tiểu Bạch sẽ hợp sức bắt ả giúp Tiểu Hoa.
Trình Tiểu Hoa nghe vậy, cảm động không thôi, nắm chặt tay A Phòng với Tiểu Bạch, nói: “Cảm ơn, hai cô thật tốt! Nhưng tôi nhát gan, sợ ma.
Hay là các cô cứ xuống nước bắt ả đi, tôi ở trên bờ cổ vũ các cô! Sau khi xong việc, tôi mời cô ăn hoành thánh.”
A Phòng dùng sức rút tay lại, ghét bỏ nói: “Tôi không thích phụ nữ, cô đừng có mà chạm vào tôi.”
Thường Tiểu Bạch nói: “Chị gái nhỏ ơi, không phải tụi em không muốn giúp chị đâu.
Chỉ là em cũng sợ nước.
Với cả đây là nhiệm vụ của chị mà, nếu chị không tự tay làm chút gì đó thì sẽ tính là nhiệm vụ thất bại đấy.
Tụi em chỉ có thể ở trên bờ giúp chị chút chút thôi.
Nhưng mà vẫn nhớ phải mời người ta ăn hoành thánh đấy!”
A Phòng cười khanh khách, chỉ vào Trình Tiểu Hoa nói: “Cô gọi cô ấy là chị? Ôi, tôi không nghe nhầm chứ, cô cũng đã mấy trăm tuổi rồi, không biết ngượng à?”
Thường Tiểu Bạch cưỡng lại: “Dù sao lúc chết tôi mới mười tuổi thôi nhé.”
Có một số ít Quỷ sai là yêu quái tu luyện, sau đó bị bắt đi làm Quỷ sai, cũng coi như là có cơ hội cải tà quy chính.
Ví dụ như A Phòng, cô ấy là một hồ ly tinh có đạo hạnh năm trăm năm.
Một số ít khác là Quỷ hồn người chết, ví dụ như anh em Thường Tiểu Bạch và Tôn Danh Dương.
Nhưng cho dù là loại nào thì đều cần phải có duyên.
Nói thẳng ra thì là phải vừa đúng lúc Địa phủ Tư ra thông báo tuyển dụng.
Hơn nữa, mười kiếp trước đều phải là người tốt thì mới có tư cách ứng tuyển.
Như Trình Tiểu Hoa, một người sống sờ sờ, thì chỉ có thể do lỗ hổng hệ thống và vận *ứt chó ☺ Tất nhiên, Trình Tiểu Hoa không nghĩ như vậy.
—–
Sinh nhật Triệu Mỹ Mỹ vào buổi tối, Trình Tiểu Hoa suy tính, đến sáng hôm thứ bảy thì xin phép Cảnh Thù: “Chủ tiệm, tối nay là sinh nhật bạn tôi, tôi muốn đến dự, anh có thể cho tôi nghỉ được không?”
Cảnh Thù nhàn nhạt nói: “Cô cứ khóa cửa lại là được.”
Giữa trưa, cô bán được hơn mười chén hoành thánh, thu một chút tiền lãi.
Sau khi dọn vệ sinh tiệm, Trình Tiểu Hoa đi tắm, mặc một bộ quần ảo sạch sẽ, lúc hơn bốn giờ ra khỏi tiệm.
Quảng trường Tịch Giang cách tiệm hoành thánh hai mươi ki lô mét, phải chuyển ba chuyến xe bus mới đến nơi.
Ngồi xe bus hơn một giờ đồng hồ làm đầu óc cô choáng váng, may mà đã đến quảng trường.
Quảng trường Tịch Giang là khu mua bán sầm uất nhất Vọng Giang, có hai trung tâm thương mại lớn và hai con phố đông người mua bán nhất.
Lúc này, đèn hoa vừa sáng, người qua kẻ lại tấp nập.
Trước đó có nói là sẽ gặp nhau ở đài phun nước.
Lúc Tiểu Hoa đến đài phun nước, nhìn quanh một vòng cũng không thấy bóng dáng Triệu Mỹ Mỹ nhưng lại thấy một cô gái mặc một chiếc váy dài hở vai màu đỏ rượu, chân đi giày cao gót.
Cô gái đó cực kỳ thu hút, không chỉ bởi vì ăn mặc mà càng bởi vì cô đang cùng một người con trai ôm hôn thắm thiết.
Trình Tiểu Hoa chỉ nhìn lướt qua một chút rồi vội nhìn đi chỗ khác, lòng thầm than thở: Người thành phố thật không biết xấu hổ mà.
Trong thôn tôi mà dám làm như vậy là sẽ bị người ta chỉ chỏ, đặt điều.
Đúng lúc này, vai bỗng nhiên bị vỗ một cái: “Tiểu Hoa!”
Là giọng Triệu Mỹ Mỹ, cô quay đầu lại.
Hóa ra cô gái mặc váy dài, trang điểm kỹ lưỡng kia là Triệu Mỹ Mỹ.
Triệu Mỹ Mỹ cười nói: “Tiểu Hoa, lâu rồi không gặp, cậu vẫn giống như trước đây.”
Trình Tiểu Hoa nói: “Cậu thay đổi nhiều thật đó.
Mũi cao hơn, mắt thì…”
“Ây za, cái này là do trang điểm mà.
Đẹp không? Còn bộ đồ này là nằm trong bộ sưu tập thu đông năm nay, đại minh tinh Shirley Chu từng mặc nó đi thảm đỏ đấy.”
“Rất đẹp, nhưng mà nhìn có vẻ lạnh.” Trình Tiểu Hoa kéo áo khoác vào sát người một chút.
Buổi tối đầu thu đã có chút lạnh rồi.
“Lạnh gì mà lạnh, cậu chẳng hiểu gì cả” Triệu Mỹ Mỹ bĩu môi, đi đến nắm tay người con trai: “Tiểu Hoa, giới thiệu với cậu, đây là bạn trai mình, tên là Hứa Phong, học ở Đại học Anh Hoa.
Cậu có biết Đại học Anh Hoa không? Là trường quý tộc hàng đầu ở nước mình ấy.
Không những thành tích học tập tốt mà lại còn vừa có tiền vừa có tài năng.
Hứa Phong, đây là Tiểu Hoa mà em đã nói với anh, bạn tốt của em lúc nhỏ, còn là bạn học thời trung học.”
Hứa Phong lớn lên tuấn tú lịch sự, mặc cũng toàn đồ hiệu, chẳng qua là nhìn cô với vẻ không hài lòng lắm.
Chắc là tại Trình Tiểu Hoa quá quê mùa, áo đã bạc màu còn mặc.
Trong lúc giới thiệu lại có thêm hai nữ một nam nữa đến, chắc là bạn học của Triệu Mỹ Mỹ.
Hai cô gái, một người tên Tiền Lệ, một người tên Lâm Mạn, là bạn thân cùng học đại học với Triệu Mỹ Mỹ.
Cậu con trai, Tiểu Hoa nhận ra đó chính là Vương Kỳ – người ngồi cùng xe hôm trước với cô.
Cậu ta là bạn trai của Tiện Lệ.
Mọi người đều đã đến đủ, Triệu Mỹ Mỹ dẫn bọn họ tới một nhà hàng cao cấp, đã đặt trước bàn.
Trong phòng bao có cả KTV, có thể vừa ăn vừa chơi.
Trình Tiểu Hoa mua tặng Triệu Mỹ Mỹ một chiếc vòng tay 925 tệ, đồ mua trên Taobao.
Cô ấy cũng không tỏ vẻ khinh thường, ngược lại còn rất vui vẻ đeo lên cổ tay.
Ăn cơm xong, hát hò một chút, lúc rời khỏi nhà hàng đã sắp mười giờ đêm.
Bởi vì mọi người đều ăn no nên có người đưa ra ý kiến đến bờ sông đi bộ một chút cho tiêu bớt.
Quảng trường Tịch Giang rất gần sông, ngày thường đoạn sông này rất ồn ào.
Hôm nay, chắc vì đã khuya, cửa hàng gần đó đều đóng cửa nên bờ sông cũng không có người.
Đi một đoạn, cả bọn thấy một bến tàu, có mấy con thuyền đang neo ở đó.
Triệu Mỹ Mỹ nói: “Mình chưa ngồi thuyền bao giờ.
Tiếc là giờ khuya rồi, không thì có thể ngồi thuyền ngắm cảnh đêm ở Tịch Giang.”
Tiền Lệ chỉ vào giữa hồ, vui mừng nói: “Có! Có đó! Đằng kia có một chiếc thuyền đang tới gần kìa!”