Bạn đang đọc Tiệm Hoành Thánh Số 444 – Chương 5: Nhiệm Vụ Mới
“Người?” Người đàn ông kia nhếch miệng cười, cái miệng càng lúc càng lớn, thẳng đến thành một cái miệng rộng đỏ lòm, dọa Trình Tiểu Hoa sợ đến mức ngã ngồi dưới đất, lúc này gã mới khép miệng về lại bộ dáng bình thường, cười nói: “Tôi tên Lý Đại Khoan, đã chết được hơn 60 năm rồi, bởi vì lúc còn sống làm chút việc ác mà bị phán vào Luyện Ngục chịu phạt 99 năm.
Mẹ nó! Tôi đã gói vằn thắn suốt năm năm, vì biểu hiện tốt mà năm nay được giao cho nhiệm vụ giao hàng, cuối cùng cũng có thể ra ngoài một chốc.”
Trình Tiểu Hoa: “Chúc mừng!”
Lý Đại Khoan nói: “Cảm ơn cô! Cô gái, cô phải bán đắt khách một chút, bán nhiều thì tôi mới có cơ hội được ra ngoài nhiều hơn.
Cô không biết đâu, ở Luyện Ngục rất rất khổ cực!”
“Được, được, tôi sẽ cố gắng!”
Lý Đại Khoan leo lên xe, lái chiếc xe tải màu đen đi giao hàng tiếp, trước khi đi còn không quên vẫy tay tạm biệt Trình Tiểu Hoa.
Trình Tiểu Hoa bỏ vằn thắn trong hộp vào tủ lạnh, nhớ tới buổi chiều Cảnh Thù nói cô vứt chỗ vằn thắn từ hôm trước đi mà cảm thấy đau lòng.
Cô là đứa trẻ lớn lên ở nông thôn, quen sống giản dị, làm gì có chuyện vứt bỏ như vậy? Cho dù là nhà Triệu Mỹ Mỹ giàu nhất thôn cũng không làm vậy.
Nhưng quả thật đúng là bán không hết.
Trước đó cô nghe Cảnh Thù nói, mỗi cửa hàng mới đều được giao lượng vằn thắn ít nhất, ước chừng khoảng 20 bát vằn thắn.
Trong đó còn tính cả lượng ăn của nhân viên.
Nếu như ở cửa hàng của con người, vằn thắn không bán được chắc chắn nhân viên phải bồi thường.
Không rõ là do Địa phủ Tư quản không nghiêm Ban Hậu cần ở Nhân gian hay là nguyên nhân khác mà lượng tiêu thụ vằn thắn ở đây không bị giám sát.
Thân là chủ tiệm, Cảnh Thù cũng không thèm để tâm, hai ba ngày không về tiệm.
“Cho một chén vằn thắn, ăn ở đây, không mang về nữa!” Đêm đến, cô nhóc kia lại hào hứng bước vào, vẫn mặc váy trắng, khuôn mặt bầu bĩnh, mắt to, miệng cười ngọt ngào nhìn như một em gái nhà bên.
Nhưng mà giờ Trình Tiểu Hoa cũng không dám coi cô như một đứa trẻ bình thường.
“Được, cô đợi một chút.”
Trông nồi vằn thắn, Trình Tiểu Hoa liếc trộm cô bé, đánh bạo hỏi: “Muốn ăn chay hay là có cả nước?”
Cô bé nghĩ một chút: “Có cả nước đi, tôi muốn uống canh nóng hơn.”
Dù lá gan Trình Tiểu Hoa không lớn lắm, nhưng đã nhận công việc này rồi (thật ra là không bỏ được) nên muốn làm thật tốt, cho dù khách hàng không phải là người.
Chắc là do thấy cô bé là một Quỷ sai dễ gần, Trình Tiểu Hoa lớn gan, hỏi han: “Cô tên Thường Tiểu Bạch đúng không?”
Cô bé vừa nhai vừa gật đầu: “Sao cô lại biết tên tôi? Chẳng lẽ cô quen tôi sao? Trước kia cô làm Quỷ sai ở đâu? Sao lại bị điều đến chỗ này bán hàng rồi? Tôi nói này, làm ở ban Hậu cần không có tương lai đâu, lên được chủ tiệm đã là tốt lắm rồi.”
Trình Tiểu Hoa xấu hổ cười: “Tôi không quen cô, là nghe chủ tiệm tôi nói về cô thôi.
Trước kia tôi cũng không làm Quỷ sai ở Địa phủ Tư, tôi chỉ là người bình thường, cũng không biết sao lại đến nơi này làm, ha ha..”
“Khụ khụ” Thường Tiểu Bạch giống như bị dọa, sặc nước canh, ho khan mấy cái rồi nói: “Cô là người? Người sống?”
Khi nói còn đưa tay sờ đầu Trình Tiểu Hoa, sau khi xác định cô là người sống, càng kinh ngạc trợn tròn mắt: “Tôi còn tưởng là cô trêu tôi thôi.
Mẹ ơi, cô thật sự là người!”
Cô bé có chút bất ngờ, ngay từ đầu mình lại không hề phát hiện ra Trình Tiểu Hoa là người sống.
Trình Tiểu Hoa nói: “Tôi cũng thấy lạ, rõ ràng tôi là người, không hiểu sao lại bị mấy người nhìn trúng rồi tuyển vào làm nữa.”
“Là do lỗi hệ thống sao?” Thường Tiểu Bạch lấy điện thoại ra, trên điện thoại của cô bé cũng có app Địa phủ.
Cô bé mở khóa, xem xét rồi nói: “Tôi nói cho cô biết nè, hệ thống này là ý tưởng gần đây mới có thôi, rất nhiều lỗi, tôi đoán chắc cô bị hệ thống vô ý chọn trúng thôi.”
Nghe cô bé nói vậy, Trình Tiểu Hoa bừng tỉnh đại ngộ: “Chắc là vậy rồi! Chủ tiệm của tôi còn nói không thể bỏ được, nếu không sẽ bị vạn quỷ cắn thân.”
Thường Tiểu Bạch nói: “Tất nhiên rồi, nếu cứ để cô tự ý rời đi, không phải là càng chứng minh cái app này có sai sót sao? Trước kia không có cái app này, Quỷ sai bọn tôi rất tự do, thỉnh thoảng trong giờ làm ở Nhân gian chơi đùa một chút cũng không ai biết.
Giờ thì hay rồi, app này có tự động định vị, không thể nào trốn làm được.
Ngay cả đi ăn đêm cũng chỉ có thể ăn tại tiệm của Địa phủ Tư thôi.
Thật ra, vằn thắn này, tôi đã chán ngấy rồi.
Nếu chuyện app này có lỗi truyền ra ngoài, đám Quỷ sai nhất định sẽ kháng nghị, yêu cầu gỡ bỏ đấy.”
Trình Tiểu Hoa nghe thấy sự việc có vẻ nguy hiểm, vội che miệng.
Thường Tiểu Bạch cười: “Chị gái nhỏ yên tâm, tôi hứa sẽ không nói, sẽ kín miệng mà.
Với lại kháng nghị cũng vô dụng thôi.
Ông chủ của chúng ta đã độc tài cả mấy vạn năm, làm gì có chuyện vì vài tên Quỷ sai mà thay đổi chủ ý chứ?”
“Ông chủ?”
“Là Minh vương đó, đại boss của chúng ta.”
Trình Tiểu Hoa lại nhìn di động của Thường Tiểu Bạch, là I Phone 8, cũng là máy mới, giá cũng không hề rẻ.
“Lương của cô trả bằng Minh tệ hay Nhân dân tệ?”
Thường Tiểu Bạch nói: “Minh tệ, Địa phủ không phát hành Nhân dân tệ.”
Chủ tiệm không lừa cô mà….
“Vậy di động này của cô mua kiểu di? Chẳng lẽ Địa phủ cũng bán di động sao?”
“Cũng có, nhưng khoa học kỹ thuật ở Địa phủ kém hơn Nhân gian rất nhiều.
Có phép thuật ai lại đi nghiên cứu khoa học làm gì.”
Thường Tiểu Bạch nhìn quanh rồi hạ giọng nói: “Tiền mua di động của tôi là nguồn thu ngoài.
Có một số trường hợp, một người sắp tắt thở nhưng trên sổ sinh tử lại không có tên.
Lúc tôi đến câu hồn sẽ ám chỉ, vì có thể sống lại mà họ đưa chút tiền, coi như là tiền trà nước.
Tất nhiên là loại chuyện này lâu lâu làm chút thôi.
Địa phủ Tư cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Cũng có những tên tham lam, như tên Quỷ sai ở thành phố bên cạnh vì “ăn” nhiều mà bị tố cáo, sau đó bị đánh nhập luân hồi, mười kiếp đều làm ăn xin.
Thật rất thảm!”
Thường Tiểu Bạch tính tình thẳng thắn, nói một tràng dài.
Lúc phát hiện ra mới che miệng, nhìn chằm chằm Trình Tiểu Hoa hỏi: “Cô sẽ không tố cáo tôi chứ?”
Trình Tiểu Hoa vội lắc đầu: “Không đâu.
Hai ngày nay chúng tôi khai trương, chỉ có mỗi một khách là cô, báo cáo cô rồi vằn thắn ở tiệm chúng tôi bán cho ai đây?”
Nghe vậy Thường Tiểu Bạch cũng yên lòng, đẩy chén ra, lau miệng nói: “Trước kia, Địa phủ Tư không đặt hàng vằn thắn ở khu vực này nên Quỷ sai đều sang hàng vằn thắn ở thành phố bên cạnh ăn khuya.
Cũng có vài tên lớn mật, thường che giấu tung tích đến tiệm cơm của người sống ăn cơm.
Chờ đến mai, tôi giúp cô giới thiệu vài tên, sẽ không còn vắng khách như này nữa.”
“Vậy cảm ơn cô”
Trò chuyện một lúc, Trình Tiểu Hoa cũng không còn sợ hãi Quỷ sai nữa.
Như Thường Tiểu Bạch này, bề ngoài thật đáng yêu, tính cách vui vẻ, nếu có thể thường xuyên đến rồi ngồi lâu một chút, cô cũng đỡ buồn chán.
Nhưng mà bây giờ là giờ làm việc của Thường Tiểu Bạch, nói được một lúc cô bé đã vội vàng rời đi bắt đầu công việc.
Sau khi tiễn Thường Tiểu Bạch, cả một đêm này vẫn như đêm qua không có nổi một vị khách nào.
Sắp đến giờ tan tầm thì điện thoại bỗng “Tinh tinh”, dọa Trình Tiểu Hoa đang chống cằm ngủ gật hoảng sợ.
Cô lôi điện thoại từ trong túi ra, trên màn hình đầy vết rạn nhìn thấy một hàng chữ: [Ngài có nhiệm vụ mới, xin mở app Địa phủ để biết thêm chi tiết]
Lại có nhiệm vụ?
Vừa mở giao diện app lên thì ngay lập tức có mấy dòng chữ xuất hiện:
[Bạch Triều Lộ, người quận Phong Hải, huyện Vọng Giang.
Do bị lừa trầm mình xuống sông chết, sau chết tâm sinh ra oán hận, hồn phách lưu lại đáy sông Tịch Giang, đã hại nhiều mạng người.
Độ hung ác: 2 sao.
Yêu cầu nhiệm vụ: Phá vỡ ma thuật, buộc ma nữ đền tội.
Khen thưởng: Linh lực +10 điểm.
Trừng phạt: Bị vạn quỷ cắn thân.
Thời gian tiến hành: Trong vòng 10 ngày tính từ hôm nay.]
Trình Tiểu Hoa đọc xong thì há hốc miệng.
Quận Phong Hải, huyện Vọng Giang, đây là tên của tỉnh Vọng Giang một trăm năm trước.
Giờ lại xuất hiện, vậy là ma nữ kia ít nhất cũng đã tồn tại 100 năm rồi?
Độ hung ác của Hứa Lai Phượng mới chỉ 1 sao, Trình Tiểu Hoa còn không thể làm ả đền tội huống chi loại ma đã tồn tại hơn 100 năm, độ hung ác 2 sao.
Lại còn hình phạt “Vạn quỷ cắn thân” nữa, không thể đổi phương thức trừng phạt à? Ví dụ như đuổi việc này?