Bạn đang đọc Tiệm Hoành Thánh Số 444 – Chương 19
Chương 19: Sự kiện mèo mất tích hàng loạt
Thật vất vả ổn định tình hình, Hứa Vĩnh Bình lại ồn ào muốn Cảnh Thù tìm mèo con trả ông.
Trình Tiểu Hoa buôn bán đến giữa trưa thì đóng cửa, cùng ông lão đi tìm mèo.
Mèo của ông Hứa cũng không phải giống mèo quý gì, nhưng nó rất thông minh, cho dù thỉnh thoảng có chạy đi chơi thì vẫn có thể tìm thấy đường về.
Mất tích suốt một ngày một đêm là chuyện chưa bao giờ xảy ra, nếu không phải không thuộc trách nhiệm của cảnh sát, Hứa Vĩnh Bình đã gọi báo 110 rồi.
Trình Tiểu Hoa tìm cả một buổi trưa mà vẫn không thấy, cô đoán chắc là có người bắt đi rồi, xác suất tìm thấy cực kỳ thấp.
Nhưng lời này khó mà có thể nói khỏi miệng, chỉ đành an ủi ông lão.
Đến cửa tiệm, cách cửa thủy tinh, Hứa Vĩnh Bình thấy Cảnh Thù đang nhàn nhã ngồi bên trong nghịch điện thoại, lúc đó, ông tức giận không có chỗ phát tác nên đẩy cửa xông vào muốn Cảnh Thù đền mèo cho ông.
Cảnh Thù không rời mắt khỏi điện thoại, nói: “Mèo của ông chết rồi, có tìm thấy cũng chỉ còn cái xác thôi.”
Những năm gần đây, con cái không ở canh, vợ cũng mất rồi, tất cả mối quan tâm của Hứa Vĩnh Bình đều đặt lên con mèo, bình thường đều cùng ăn cùng ngủ, ngay cả đi dạo cũng phải mang mèo theo.
Con mèo đó cũng rất quấn lão, lúc lão ra ngoài cũng chạy ngay theo, giống như một con chó con.
Nay đột nhiên lạc mất, trong lòng lão lo lắng không thôi.
Giờ lại nghe Cảnh Thù nói vậy, tức đến cả người đều phát run.
“Cậu nói bậy! Mèo của ông phúc lớn mạng lớn, sẽ không chết đâu!” Nếu không phải có Trình Tiểu Hoa giữ lại, chắc Hứa Vĩnh Bình sẽ lao lên đánh người mất.
Trình Tiểu Hoa khuyên mãi ông mới chịu ngồi xuống một chỗ, sau đó cô đến trước mặt Cảnh Thù, nói nhỏ: “Điện hạ, có lẽ ngài không biết, giờ có rất nhiều ông lão bà cụ cô đơn, họ nuôi mèo nuôi chó coi như con mình, thật ra để tinh thần có chỗ dựa vào.
Giờ ngài nói mèo của ông ấy đã chết, trong lòng ông ấy sẽ rất đau buồn đấy.
Tôi thấy ông ấy sắp khóc luôn rồi.”
Cảnh Thù nói: “Bản quân đâu có nói sai.
Mèo của lão chết rồi, hồn đã bị câu đi.
Cô không tin có thể đi hỏi Thường Tiểu Bạch, đây cũng thuộc trách nhiệm của cô ta.” Thân là Diêm La, hắn chỉ cần bấm ngón tay là có thể biết rõ sinh tử của vạn vật.
“Vậy…” Trình Tiểu Hoa có chút khó xử, quay đầu nhìn Hứa Vĩnh Bình ngồi cách đó không xa đang giơ tay lau nước mắt, cảm thấy không biết nói sao với ông ấy nữa.
Người đã hơn bảy mươi tuổi rồi, lỡ nghe tin, kích động không gượng dậy được thì làm sao đây.
Thôi bỏ đi, cứ để ông ấy nghĩ là chỉ mất tích thôi, như vậy còn có chút hy vọng.
Trình Tiểu Hoa lại đi qua an ủi Hứa Vĩnh Bình vài câu, dỗ ông về nhà nghỉ ngơi trước, mai lại đi tìm tiếp.
Dù sao tìm mấy ngày mà không thấy, ôm ấy sẽ nghĩ là có người ôm về nuôi rồi, so với biết nó đã chết thì tốt hơn nhiều.
Tiễn Hứa Vĩnh Bình, Trình Tiểu Hoa nhìn bên ngoài vắng vẻ không một bóng người, hỏi Cảnh Thù: “Kỳ lạ, sao không thấy mấy người u mê anh tìm đến nữa nhỉ?”
Cảnh Thù cười nhẹ: “Có gì lạ đâu, bản quân thi triển phép thuật, tác động nên sóng não, xóa đi một đoạn ký ức của bọn họ, nên không ai nhớ rõ mục đích là đến gặp ta, nên đành phải rời đi.
Nực cười, vài cái phàm nhân mà lại ôm vọng tưởng tiếp cận bản quân!”
Trình Tiểu Hoa: “…”
Cho nên lúc trưa cô dùng hết sức lực chắn ở cầu thang vừa đe dọa vừa dụ dỗ là thừa hơi sao?
Lúc sắp mở cửa buổi tối, Trình Tiểu Hoa lấy di động ra, vào app Địa phủ Tư nhắn tin cho Thường Tiểu Bạch.
Trình Tiểu Hoa A2: “Tiểu Bạch, gần đây em có câu hồn mèo nào không?”
Thường Tiểu Bạch T3: “Gần đây em câu nhiều hồn mèo lắm, chị hỏi con nào nạ?”
Trình Tiểu Hoa A2: “Một con mèo đen, trên trán có một cái nhúm lông màu trắng, năm nay bảy tuổi rồi, tên gọi là Bảo nhi”
Thường Tiểu Bạch T3: “Đêm qua anh trai em có câu một hồn mèo giống như chị tả.
Chẳng lẽ là mèo chị nuôi, sao em không thấy nó trong tiệm chị nhỉ?”
Trình Tiểu Hoa A2: “Không phải chị nuôi, là một ông lão trong tiểu khu nuôi.
Chị muốn hỏi một chút xem là con mèo đó sao lại chết? Chỗ chị đường ít, còn mèo kia lại thông minh, chắc không phải bị xe đâm chết đâu nhỉ?”
Thường Tiểu Bạch T3: “Chết thảm lắm, mổ bụng lột da, không rõ nguyên nhân tại sao lại làm vậy nữa.
Bọn em chỉ phụ trách câu hồn thôi, còn oan khuất của nó đến Địa phủ Tư sẽ có người giải quyết cho nó.”
Trình Tiểu Hoa nhìn chằm chằm tin đó.
Mổ bụng, lột da? Quá thảm! Quá đau đớn! Nếu ông Hứa biết, chắc sẽ đau lòng đến chết đi sống lại mất.
Trình Tiểu Hoa A2: “Em vừa nói dạo này câu rất nhiều hồn mèo, khu Lâm Giang này sao có thể chết nhiều mèo như vậy được? Tụi nó chết như nào thế?”
Thường Tiểu Bạch T3: “Đều giống như con mèo kia, lột da, mổ bụng”
Trình Tiểu Hoa A2: “Ngoài mèo ra thì gần đây Lâm Giang có nhiều người chết không?”
Thường Tiểu Bạch T3: “Người không chết nhiều lắm, chủ yếu là chó mèo thôi, cực kỳ nhiều luôn ấy.
Mỗi đêm em với anh trai đều câu được cả trăm hồn chó mèo.
Mệt chết đi được.
Bình thường mỗi đêm chỉ có vài hồn thôi.
Chị tính xem, đây là gấp mấy chục lần! Nhiều đến mức em không thể đến tiệm chị ăn khuya được đấy!”
Có mấy tin này cộng với nhiệm vụ giao tối qua, Trình Tiểu Hoa nghĩ, chẳng lẽ tỉ lệ tử vong tăng cao bất thường là do có nhiều động vật đột nhiên chết?
Lúc sáu giờ tối, công việc trong tiệm hoành thánh Tiểu Hoa bắt đầu trở nên nhiều hơn.
Trình Tiểu Hoa bưng chén hoành thánh đặt ở trước mặt một cô gái nhìn có vẻ rất trí thức, cô gái này đang ngồi lướt weibo.
Trình Tiểu Hoa vô ý nhìn màn hình di động của cô ấy, thấy trên đó xuất hiện một bức ảnh chụp một người con trai, diện mạo và khi chất đều khá quen mắt.
Động não thì nhận ra đây không phải là Diêm La điện hạ sao!
Cô gái kia thấy Trình Tiểu Hoa ngây người nhìn bức ảnh nên hỏi: “Rất đẹp đúng không? Đây là có người may mắn gặp được nam thần bán hoành thánh rồi chụp lại đăng weibo đấy.
Aaaa, thật sự rất…”
Chưa nói hết đã thấy nam thần trong ảnh đi đến ngồi sau quầy thu ngân, không vui nói: “Trình Tiểu Hoa, hôm qua cô lại quên không gọi người tới sửa ổ cắm trong phòng ta à?”
“AAA” Một tiếng thét chói tai vang lên.
Sau đó cô gái kia lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai chạy đến sau quầy thu ngân, kích động nói: “Oa, là nam thần hoành thánh này! Không thể tưởng tượng được là có thể gặp anh ở đây, em ở trên mạng thấy rất nhiều người muốn đi tìm gặp anh nhưng mà đều không thấy!”
Cảnh Thù hơi híp híp mắt lại, Trình Tiểu Hoa thấy vẻ mặt cô gái kia vừa rồi còn đầy kích động giờ đã chuyển thành mơ màng, sau đó xoay người rời khỏi tiệm.
Không chỉ không nhớ phải ngắm nam thần mà cả hoành thánh cũng quên ăn.
Trình Tiểu Hoa đau khổ nói: “Điện hạ, trước khi anh dùng phép thì có thể để cô ấy trả tiền trước không? Buôn bán không dễ dàng mà.”
Ngoài ý muốn thấy Cảnh Thù cũng thở dài, nói: “Aizzz, không có tiền đúng là mệt mỏi thật.”
Ý là hắn cũng đang thiếu tiền à?
Cảnh Thù lại nói tiếp: “Nhân loại thật tâm cơ, chơi trò chơi mà còn muốn thu tiền.
Kỹ thuật của ta tốt lắm nhưng trang bị không xịn chút nào cả.”
Trình Tiểu Hoa: “…”
Cô sợ hãi hỏi: “Điện hạ, anh pháp lực cao cường, chẳng lẽ không thế biến đã thành vàng à? Vàng ở Nhân gian chúng tôi bắt đắt lắm đấy.”
Nói tới đây, Cảnh Thù không khỏi tức giận.
Lão Diêm Vương kia quá mức độc ác, ngoài mặt thì nói là sai hắn đến Nhân gian nằm vùng, chẳng qua là để hắn buông lỏng cảnh giác rồi nhân lúc hắn say rượu, phong ấn lại chín thành pháp lực của hắn.
Sau đó còn nói cái gì mà: “Người trên Nhân gian quá yếu ớt, Diêm La như cậu đến đó nếu chẳng may không khống chế được sức mạnh hồng hoang thì nhân gian sẽ gặp đại họa, cậu sẽ bị trời phạt.
Bổn vương cũng vì muốn tốt cho cậu thôi!”
Cho nên, giờ pháp lực của hắn không yếu nhưng cũng không thể biến đá thành vàng. Đương nhiên chuyện này không thể nói cho Trình Tiểu Hoa biết được, hắn vẫn làm ra vẻ cao ngạo, lạnh lùng nói: “Số lượng vàng bạc trên Nhân gian đều được hạn chế, nếu cứ biến ra như vậy sẽ tạo nên hỗn loạn!”
“Ra vậy!” Trình Tiểu Hoa sùng bái nhìn Cảnh Thù: “Điện hạ, anh thật chính trực, nhưng mà có thể biến một khối vàng nhỏ thôi cũng được? Không ảnh hưởng lớn đâu.” Nói xong còn đưa một viên đá tảng nhỏ ra: “Điện hạ, anh thi phép đi”
Cảnh Thù nói: “Đây là cái gì đấy?”
Trình Tiểu Hoa cười haha: “Đá mài dao đấy.
Chắc cũng chỉ nặng có mấy lạng thôi, không ảnh hưởng lớn đâu.”
“Ta bảo không được thì chính là không được!” Nói xong thì cất điện thoại lên tầng, để lại cho Trình Tiểu Hoa một cái bóng lưng mà hắn tự cho là có cảm giác công chính nghiêm minh, có kỷ luật và đầy vĩ đại.
Đêm nay Thường Tiểu Bạch cũng không đến ăn đêm, xem ra công việc vẫn vô cùng bận rộn.
Lúc ba rưỡi sáng, Trình Tiểu Hoa dọn dẹp trong tiệm xong xuôi.
Sau đó xách hai cái túi rác to, chuẩn bị mang đến thùng rác ở đối diện tiểu khu vứt đi.
Túi rác này quá nặng, chỗ vứt lại cách hơi xa, chứ không cô đã dùng linh lực, để chúng tự bay đi vứt rồi.
Quanh chỗ vứt rác thường có mấy con mèo hoang chó hoàng kiếm thức ăn, mấy ngày nay chó hoang mèo hoang cũng ít đi nhiều, mọi ngày đều túm năm tụm ba, nay chỉ còn lại một con mèo tam thể đang tìm đồ ăn trong đống rác.
Nghe có tiếng người đến gần, mèo tam thể cảnh giác ngẩng đầu, vừa nhìn chằm chằm Tiểu Hoa vừa lủi đi.
Trình Tiểu Hoa không muốn dọa con mèo sợ, nên vứt rác xong thì quay về cửa hàng ngay.
Lúc sắp đến cửa lại nghe thấy tiếng mèo thảm thiết kêu “Méoooo”.
Giờ này vốn rất yên tĩnh, tiếng thét thảm này nghe càng thấy bất thường.
Trình Tiểu Hoa nhanh chóng chạy đến lại, lúc gần đến chỗ mấy cái thùng rác thì thấy một người đàn ông, tay cầm một cái túi cũ đang treo ở yên sau xe điện, bên trong cái túi có con gì đó đang động đậy.
Người đàn ông động tác rất nhanh chóng, sải bước lên xe muốn đi khỏi, Trình Tiểu Hoa đứng cách đó không xa, suy nghĩ vừa chuyển, gạch vỡ trên đất bay lên đập vào đầu người đàn ông đánh bộp một cái.
Người đàn ông bị đau, tay lái loạng choạng, đầu xe đâm vọng một cái thùng rác gần đó, túi vải treo ở ghế sau cũng rơi xuống, phát ra tiếng kêu đau đớn của loài mèo.