Bạn đang đọc Tiệm Hoành Thánh Số 444 – Chương 128
Chuyện Triệu Mỹ Mỹ muốn đến miếu Nguyệt Lão là do Trình Tiểu Hoa nghe trộm được rồi báo lại cho Thường Thanh.
Giờ bọn họ xảy ra chuyện, tất nhiên là nghĩ đến miếu Nguyệt Lão đầu tiên rồi.
Nửa đêm, miếu Nguyệt Lão ban ngày tấp nập người qua kẻ lại còn giờ cổng đã đóng lại, bên trong tối om.
Chỉ có thể nương theo ánh trăng nhìn thấy cái bóng mơ hồ của những kiến trúc trong miếu.
Nhân viên quản lý đều đã chìm trong giấc mộng đẹp, không ai có thể nghĩ rằng lúc này trong miếu đang có một căn phòng được trang trí như phòng tân hôn.
Tất cả các đồ dùng trong căn phòng ấy đều có màu đỏ, đến cả ánh nến hắt lên mặt cũng có màu đỏ.
Thường Thanh, Triệu Mỹ Mỹ bị dây tơ hồng trói vào ghế tựa, Vọng Trần đứng đó nhìn hai người, vẻ mặt trang trọng, trang nghiêm nói: “Hai người là nhân duyên từ trời định, phải quý trọng nhau mới đúng.
Nhất là ngươi!”
Hắn nói với Thường Thanh: “Tại sao ngươi không thể yêu nàng ta?”
Không đợi Thường Thanh trả lời, hắn lại hưng phấn nói: “Tình yêu giữa người và ma, rất đặc sắc.
Quả thực rất giống những chuyện xưa tích cũ! Mỹ Mỹ, ngươi mau kể cho ta nghe chuyện giữa hai người các ngươi đi.
Ta biết trước đây ngươi không kể hết!”
Triệu Mỹ Mỹ nói: “Rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Tại sao lại muốn bắt chúng ta?”
Vọng Trần nói: “Làm gì sao? Nghe chuyện cũ nha! Ta đã sớm nói với ngươi rồi mà, ta thích nhất là được nghe kể chuyện cũ, đặc biệt là những câu chuyện tình yêu.”
Nói xong, hắn nhấc tay biến ra một cái chai thủy tinh, bên trong chai chứa rất nhiều những viên đá đủ màu, mỗi một viên đều sáng lấp lánh.
Hắn chỉ vào bình thủy tinh: “Biết đây là cái gì không?”
Không đợi người ta trả lời, hắn lại tự hỏi tự đáp: “Cái này là đá tình yêu đấy.
Màu nóng là hài kịch, màu lạnh là bi kịch.
Ta đã góp nhặt đủ 999 viên đá tình yêu.
Giờ chỉ cần một viên của hai người các ngươi nữa đủ một nghìn viên rồi đấy.”
Nói xong, hắn cho tay vào bình, nhặt một viên đá màu đỏ ra, ánh sáng đỏ lóe lên trong phòng, chiếu lên tường rồi trở thành một màn hình giống như TV, trên đó tua nhanh quá trình một đôi nam nữ từ lúc quen biết, yêu đương đến lúc kết hôn.
“Nhìn thấy gì không? Cô gái đó vốn dĩ không thích chàng trai kia, mà chàng trai kia lại thích thầm cô ta rất rất lâu.
Sau này là ta trộm dắt tơ hồng giúp bọn họ nên bọn họ mới có thể ở bên nhau.”
Sau đó, hắn cầm lên một viên đá màu xanh da trời, ánh sáng chiếu vào trên tường, cũng giống như đoạn phim trước, chiếu lại một câu chuyện tình yêu.
Chẳng qua là trong câu chuyện này, kết thúc là chàng trai hiến tặng trái tim mình cho cô gái.
Giọng điệu của Vọng Trần cũng buồn theo: “Cô gái này tên Tiểu Lan, bị bệnh tim từ khi sinh ra, không thể yêu đương được.
Sau này, cô ấy yêu một người con trai.
Người con trai này vì để cô được sống mà đã hiến trái tim mình.
Rất cảm động, đúng không? Ta từng vì câu chuyện này mà khóc rất lâu đấy.”
Triệu Mỹ Mỹ hỏi hắn: “Anh là Nguyệt Lão sao?”
Nếu như không phải Nguyệt Lão thì sao có thể nối tơ hồng cho người ta? Lại còn thích nghe những câu chuyện tình yêu nữa?
Vọng Trần không trả lời, chỉ cười nhẹ.
Thường Thanh nói: “Có thể anh tìm nhầm người rồi, tôi không yêu.”
Triệu Mỹ Mỹ nghe anh nói vậy, trong lòng như bị dao cắt, mắt đã rưng rưng.
Vọng Trần nói: “Sao ngươi lại không yêu được? Bạn gái ngươi yêu ngươi như vậy cơ mà.
Chẳng lẽ là ngươi thay lòng đổi dạ?”
Triệu Mỹ Mỹ cười thê lương: “Anh ấy không có tâm, sao có thể thay đổi được? Thường Thanh, giờ em đã tin lời Tiểu Hoa nói, anh đúng là người không có tình.
Hóa ra, thật sự anh chưa từng yêu em.”
Thường Thanh thấy cô khóc, trong lòng có chút gờn gợn, nhưng lại không thể lý giải tại sao, tại sao cô lại đau lòng đến như vậy.
“Nếu em đã hiểu thì đừng tiếp tục lãng phí tình cảm cho anh nữa.
Hãy tìm một người con trai bình thường mà yêu đương, ít nhất người đó có thể đáp lại tình yêu của em.”
“Anh nói nghe thật dễ dàng, nhưng chuyện tình cảm đâu thể nói không yêu là không yêu nữa? Trái tim em từ lâu đã trao cho anh rồi, trừ khi anh có thể trả lại.”
“Trái tim của em vẫn ở trong người em, anh đâu có nhận được?”
“Thường Thanh, anh! Đồ đầu gỗ nhà anh!”
Vọng Trần tức giận nói: “Dừng! Dừng lại! Không được ầm ĩ! Ta đến đây để nghe chuyện tình yêu của các ngươi, lấy đá tình yêu chứ không phải để nghe các ngươi cãi nhau!”
Triệu Mỹ Mỹ nói: “Anh cảm thấy chúng tôi như vậy thì còn có tình yêu sao? Kỳ thực ngay từ đầu đều là tôi đơn phương mà thôi!”
“Không được, ta mất nhiều công sức như vậy! Sao có thể công cốc được! Ngươi không thương nàng cũng không sao, ta giúp các ngươi nối tơ hồng, các ngươi sẽ yêu nhau thôi.”
Nói xong, thật sự biến một dây tơ hồng nhỏ ra từ trong tay, một đầu dây buộc vào cổ tay Thường Thanh, một đầu buộc vào cổ tay Triệu Mỹ Mỹ.
Tơ hồng chợt léo rồi tan biến mất.
“Mỹ Mỹ, ta nói đưa ngươi tới đây nối tơ hồng thì thật sự nối tơ hồng rồi đây này.
Ta không lừa ngươi đúng không nào?”
Triệu Mỹ Mỹ không nói gì, nhưng trong lòng, hy vọng lại đang trỗi dậy.
Nếu như dây tơ hồng của Nguyệt Lão thật sự có thể khóa nhân duyên của hai người họ thì tất nhiên là cô đồng ý rồi.
Vọng Trần quay đầu, mặt đầy vẻ chờ mong nhìn Thường Thanh: “Sao rồi? Hiện giờ có phải ngươi cũng đã yêu cô gái bên cạnh rồi?”
Thường Thanh suy nghĩ một chút, sau đó đờ đẫn lắc đầu: “Ta không biết nào.”
Vọng Trần nóng nảy: “Sao lại không biết? Nếu như nàng rời khỏi, nàng chết, ngươi có khổ sở không?”
Thường Thanh nói: “Chết? Là con người thì đều sẽ chết, không đáng để khổ sở.”
Vọng Trần nổi giận, vươn tay siết chặt cổ Triệu Mỹ Mỹ, đỏ mắt hỏi Thường Thanh: “Giờ ta bóp chết nàng, ngươi cũng sẽ không tức giận? Nếu như ta làm cho nàng hồn phi phách tán?”
Trên mặt Thường Thanh không có chút sợ hãi nào, bình thản nói: “Nếu vậy tôi nhất định sẽ báo thù cho cô ấy, dù sao cô ấy cũng từng là người yêu của tôi.”
Vọng Trần hỏi: “Chỉ vậy thôi?”
Thường Thanh thản nhiên trả lời: “Chỉ vậy thôi.”
Triệu Mỹ Mỹ bật khóc.
Bị Vọng Trần siết cổ, cảm giác cái chết gần bên nhưng cô không cảm thấy tuyệt vọng bằng những lời Thường Thanh nói.
Người con trai mà bạn toàn tâm toàn ý yêu thương, từ đầu đến giờ đều không thương bạn.
Thậm chí, lúc bạn sắp bị người ta bóp chết cũng không thể thấy một chút bi thương trên mặt hắn.
“Anh đừng hỏi nữa.
Đối với một người không biết yêu, bạn gái và bạn bè bình thường không khác gì nhau đâu.” Triệu Mỹ Mỹ khóc nức nở.
Thật ra cô cũng là một cô gái thích khóc nhè, khi sợ hãi sẽ khóc, khổ sở cũng sẽ khóc, chỉ là chưa có lần nào giống như lần này, trong lòng đau đớn đến vậy, nước mắt chảy ra cũng thật chua sót, đau đớn.
Nước mắt lóe lên ánh sáng trong suốt, sau khi rơi xuống biến thành một viên đá trong suốt không màu trên tay Vọng Trần.
Vọng Trần buông Triệu Mỹ Mỹ ra, nhìn viên đá vô sắc trong tay mà thở dài: “Hóa ra thật sự là một đoạn tình cảm đơn phương đau khổ.
Tình yêu không được đáp lại hóa ra cũng đẹp như vậy.
Nhìn viên đá này xem, không có màu sắc gì nhưng lại làm người ta thấy vui mừng.”
Hắn chi lo thưởng thức viên đá xinh đẹp, lực khống chế tơ hồng cũng buông lỏng, Thương Thanh nhân cơ hội này thoát ra khỏi đám tơ hồng, Khóa Xích Hồn được mở ra, bay nhanh về phía Vọng Trần.
Luận thực lực, Thường Thanh chắc chắn trên cơ Vọng Trần, vừa nãy chỉ là không cẩn thận bị đánh lén mà thôi.
Lúc này giao đấu trực diện, Vọng Trần vừa tiếp chiêu vừa che chở chai thủy tinh trong tay, qua loa né mấy chiêu rồi kêu la: “Đánh thì đánh, nhưng không được động đến cái chai của ta, nếu không ta liều mạng với ngươi!”
Nhưng mà, vừa dứt lời thì nghe thấy một tiếng rắc vang giòn, Khóa Xích Hồn quét qua cái chai làm nó vỡ nát, vô số đá tình yêu bay tán loạn bốn phía, rất nhiều hạt dừng lại trên người Thường Thanh rồi biến thành nước mắt, thấm vào trong hồn phách của anh.
Linh hồn Thường Thanh bắt đầu chuyển động.
Hỉ, nộ, ái, ố – bốn vị của tình yêu luân phiên xuất hiện, chồng lên nhau, dung hòa vào nhau rồi biến mất không thấy đâu.
Nhưng mà trong tất cả các vị chỉ còn lại một vị chát, vô cùng rõ ràng – đó là vị chát đến từ tình yêu đơn phương của Triệu Mỹ Mỹ.
“Á! Đá tình yêu của ta!” Vọng Trần thấy những viên đá bay ra, thì hồn nhiên quên rằng mình còn đang giao đấu, vội vàng nhào qua, trái nắm, phải nắm, muốn thu hồi lại.
Nhưng những viên đá kia, hoặc là bay lên không trung hoặc là rơi xuống mặt đất rồi thì cũng nhanh chóng biến thành hơi nước mà bốc hơi mất.
Không có cách nào thu về được.
Cuối cùng chỉ còn dư lại một cái chai thủy tinh vỡ vụn.
“Ngươi! Ngươi dám hủy một nghìn viên đá tình yêu mà ta vất vả mới thu thập được! Ta liều mạng với ngươi!”
Vọng Trần điên lên, trừng mắt hét lớn, vô số tơ hồng tuôn ra từ trong người, giống như mạng nhện phóng về phía Thường Thanh.
Với khả năng của Thường Thanh, việc một mình chạy thoát khỏi đây là điều rất đơn giản.
Nhưng mà vào lúc quan trọng này, anh nghĩ đến Triệu Mỹ Mỹ vẫn còn bị cột chặt vào ghế tựa.
Nếu như mình chạy thoát, tơ hồng trong căn phòng này sẽ chuyển hướng sang cô, chôn sống cô! Mấu chốt là, anh cảm thấy những sợi tơ hồng này kết tụ toàn bộ sự tức giận và sức mạnh của đối phương, là thứ mà người phàm không cách nào chịu đựng được.
Không kịp nghĩ nhiều, Thường Thanh bắt lấy Triệu Mỹ Mỹ, đem cả người cô và ghế dựa đẩy mạnh ra ngoài.
Triệu Mỹ Mỹ cùng ghế dựa đập mạnh vào cánh cửa, cô bật ngược lại, rơi xuống mặt đất, đau đến mức cô suýt ngất đi.
“Thường Thanh!” Cô bất chấp đau đớn, trong lòng chỉ nghỉ đến Thường Thanh, cố dùng sức nhìn trong phòng, chỉ thấy ánh sáng chớp tắt chứ không hề thấy bóng dáng Thường Thanh.
Trong phòng, Thường Thanh bị vô sơ dây tơ hồng vây khốn, không thấy Vọng Trần đâu cả nhưng vẫn còn nghe thấy giọng gã: “Ngươi hủy thành quả của ta, ta muốn ngươi lấy mạng đền cho ta!”
Thường Thanh nói: “Ta đã chết từ lâu rồi, không có mạng mà đền cho ngươi!”
“Vậy dùng hồn phách của ngươi! Dùng một quỷ sai hơn bốn trăm năm tu vi để tẩm bổ cho tơ hồng của ta, tất có thể làm chúng mạnh lên!”
Trong lúc nói chuyện, tơ hồng siết chặt Thường Thanh lại.
Sức mạnh cường đại như muốn xé Thường Thanh ra làm trăm mảnh.