Tiệm Hoa Của Tô Anh

Chương 22: Cây ngô đồng


Đọc truyện Tiệm Hoa Của Tô Anh – Chương 22: Cây ngô đồng

Edit: heka

Beta: Thuỳ An

Ban đêm mưa rất to, cuồng phong gào thét, Tô Anh giật mình tỉnh giấc, đi xem thì thấy hoa nhài đã bị thổi đến tàn tạ không thôi. Nó sợ gió thổi cùng mưa tạt, giọng nói kinh hoảng vang lên: “Anh Anh, Anh Anh!”.

Tô Anh chạy nhanh đi đóng cửa sổ lại. Chỉ có xương rồng là không sợ, nó còn có thể ưỡn ngực oai vệ, khí phách hiên ngang hát quốc ca!

Cửa sổ vừa đóng, âm thanh mưa rền gió dữ liền bị ngăn cách ngoài cửa sổ. Tiếng mưa nhỏ bớt, hoa nhài thở phào một hơi: “Thật đáng sợ, em cảm thấy như mình sắp bị thổi đi luôn rồi.”

Lá cây run lên, cánh hoa màu trắng non nớt cũng rơi xuống theo, rải rác trên cửa sổ.

Muốn khóc…

Xương rồng nói: “Ngươi cũng quá nhu nhược.” Nó ưỡn thẳng cái eo, những gai nhọn trên người bởi vì mưa gió rửa sạch ngược lại càng thêm sáng bóng.

Hoa nhài: “Ngươi cho rằng ta thô cứng như ngươi sao?”.

“Ta đây rõ ràng là kiên cường! Trưởng thành trong mưa gió!”.

“Hừ…!”

“Ngươi thì đúng là tàn tạ trong mưa gió nha.”

Hoa nhài được Tô Anh nuông chiều chăm sóc, không giống như xương rồng đã trải qua sự đời, nó tức giận: “Đừng nói nữa, ngươi thật sự rất phiền đó!”.

Xương rồng cười hì hì: “Đừng sợ đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Tô Anh bất đắc dĩ: “Đừng lắm lời, chị đi xuống lầu nhìn xem.”

Ầm ầm —

Một tiếng vang lớn làm kinh động cả bầu trời, tia chớp chia thế giới ngoài cửa sổ thành hai màu trắng đen.

Tô Anh lập tức chạy xuống lầu dưới.

Cô còn nhớ rõ trước khi ngủ có mấy cây hoa muốn đến bên cửa sổ hóng gió đêm, nghĩ đến ở đây trị an không tệ, lại có lan can bảo vệ, hẳn là không có việc gì… Nói chung sẽ không có người tới trộm mấy bồn hoa đi đâu nên cô không hề đóng cửa.

Hiện tại mưa to gió lớn, chắc chắn đã ướt hết.

Quả nhiên, lúc cô đến đó, những khóm hoa nhỏ đã bị thổi lung lay, ai ai cũng kêu to.

Cánh hoa bị thổi đến cửa sổ, dưới mặt đất, lung tung rối loạn.

Thủy tiên ưỡn đến thẳng tắp mà giờ đã bị thổi cong, may mắn là không bị gãy.

Tô Anh lần lượt đếm từng cái, trừ hoa nhài cùng xương rồng ở trên lầu ra, dưới lầu có tầm ba mươi bảy cây, trên cửa sổ lại chiếm hơn một nửa. Thật là tổn thất nặng nề!

Tô Anh cảm thấy vừa may mắn vừa tức giận: “Xem đi, các em không cho đóng cửa sổ. Thấy gió đêm thổi thế nào hả?”

Bị cái kiếp nạn lớn này, rốt cuộc không dám rên rỉ với Tô Anh.

“Em đã nói trời sắp mưa mà…”

Một giọng nói yếu ớt truyền đến từ giàn trồng hoa bên kia. Bởi vì giọng nói quá nhỏ, Tô Anh còn tưởng bản thân mình nghe lầm, cô dừng lại một chút, nói: “Em biết trời muốn mưa sao?” Nhưng lại không biết mình đang nói cùng ai.

Sau một lúc lâu: “Vâng!”

Điều này làm Tô Anh ngạc nhiên, động thực vật rất mẫn cảm đối với hoàn cảnh của thiên nhiên cùng biến hóa của trời đất, nhưng cô không hề biết cây mắc cỡ cũng có thể cảm giác được trời sẽ mưa?

Trước mắt đúng là một gốc cây mắc cỡ, nó còn là một cây con, cành lá không tính là tươi tốt. Một gốc cây gọn gàng, đóa hoa hình cầu hồng nhạt nho nhỏ, thoạt nhìn dáng vẻ đáng yêu thẹn thùng thật đúng với tên gọi của nó.

Tô Anh nghi hoặc hỏi nó: “Em làm thế nào biết trời sẽ mưa?”


Cây mắc cỡ nói: “Cảm giác đó, em cảm giác được.”

Thật giống như một loại bản năng.

Cây mắc cỡ thật ngây thơ, chính xác là nó cũng không thể hiểu rõ, chỉ là cảm giác.

Kỳ thực trước đó, cây mắc cỡ giống như không tồn tại, nó không giống xương rồng hoạt bát gào to, không ai chú ý đến thì xương rồng sẽ tự mình tìm niềm vui, tự chơi tự vui, hoặc khiến cho người khác chú ý. Cây mắc cỡ thì thật an tĩnh, an tĩnh đến nỗi người ta bỏ qua sự tồn tại của nó.

– —

Trấn an nhóm hoa nhỏ xong, xác định cửa sổ đều đã đóng kĩ, lúc này Tô Anh mới lên lầu.

Đảo mắt hoa nhài cùng xương rồng đã hòa hảo như lúc đầu, nhìn thấy Tô Anh, xương rồng liền hỏi: “Chúng nó thế nào rồi? Thật thảm, em nghe được tiếng khóc.”

Hoa nhài: “Không có việc gì chứ?”.

Tô Anh bất đắc dĩ chọc chọc xương rồng, nói: “Không có việc gì. Chỉ là bị dọa sợ rồi.”

Thủy tiên thật sự bị dọa sợ, nếu cành hoa của nó bị thổi gãy thì tuổi thọ của nó sẽ bị giảm bớt mất.

Xương rồng nói: “Em biết mà, bọn chúng nó đều là bé da mỏng! Bị chọc vài cái liền không còn một giọt máu!”

Lần này Tô Anh không thể không thừa nhận, xương rồng nói rất đúng.

Đám hoa này, đều quá yếu ớt.

– —

Sáng sớm, mưa to đã dừng, đám hoa thoi thóp kia trải qua nửa đêm điều dưỡng lại trở nên sinh long hoạt hổ, ríu rít vui đùa không ngừng. Tô Anh hấp thụ tâm của thực vật xong, lần lượt đi kiểm tra nước ở trong chậu hoa, cô lo nước quá nhiều sẽ tổn thương đến rễ của chúng nó.

“Aiz…”

Từ rất xa, Tô Anh đã nghe được âm thanh này nhiều lần.

“Ai da, các em đừng thở dài nữa, mưa đã tạnh, không có việc gì đâu.” Tô Anh vừa nói xong, tiếng thở dài kia lại truyền đến, cô cười bất đắc dĩ.

Ngày hôm qua mưa rền gió dữ, tiếng sấm chớp rất dọa người, cô bừng tỉnh đến hơn nửa đêm cũng chưa thể ngủ tiếp, cô không có tâm tư để ngủ, lên mạng tra kiến thức về cây mắc cỡ, lúc này mới phát hiện thì ra cây mắc cỡ thật sự có thể dự báo thời tiết. Bởi vì phần cuống lá nó có một tổ chức tế bào thành mỏng và trống – gọi là bọng lá, hiệu ứng cụp lá có liên quan chặt chẽ đến độ ẩm trong không khí…

Tô Anh không thấy sáng tỏ hơn chút nào, tóm lại, cây mắc cỡ có ích hơn xương rồng!

Tô Anh: “Về sau có cây mắc cỡ ở đây, trời mưa cũng không sợ.”

Hoa nhài gật đầu một cách nghiêm túc: “Đúng vậy!” Lại bắt đầu dặn dò cây mắc cỡ đừng nhút nhá, có việc gì thì cứ nói! Cây mắc cỡ thẹn thùng đồng ý.

Tô Anh cho rằng đã gần như trấn an ổn rồi, nhưng mà tiếng thở dài kia vẫn văng vẳng bên tai như cũ, liên tiếp hai lần, cô thấy kì quái đứng lên, nhìn xung quanh một vòng. Trừ thủy tiên trải qua kiếp nạn có chút uể oải, cây hoa baby đang lắc lư những bông hoa nhỏ bé của nó, nhìn rất vui vẻ.

Cô ngẩn người, mãi cho đến khi tiếng thở dài lại vang lên.

Sau một lúc lâu, rốt cuộc Tô Anh xác định được, tiếng thở dài này từ xa truyền đến.

Buông cái xẻng xuống, Tô Anh nói: “Xương rồng xem cửa hàng, chị đi ra ngoài nhìn một chút.”

Xương rồng vội hỏi: “Anh Anh đi đâu thế?”

Tô Anh nói: “Chị cảm giác hình như có người đang gọi chị, chị đi xem thử. Các em giữ nhà nha.”

Tô Anh đã chạy ra khỏi tiệm.

Hoa nhài chậm rãi nói: “Anh Anh ngốc, nếu ăn trộm tới, chúng ta có thể cùng hắn đánh một trận chắc! “

Xương rồng: “Không sao cả, ta có thể dùng gai đâm hắn mà!”

Một cây xương rồng khác thở dài với nó: “Ngươi biết trò Plants vs zombies rồi đúng không?”


Hoa nhài: “…”

– —

Trải qua mưa to cùng gió lớn, mặt đường ướt dầm dề bị phủ đầy bởi những vũng nước cùng lá rụng. Cây lớn ven đường bị thổi đến nghiêng ngả, những chạc cây bị quật gãy rơi đầy mặt đất.

Thật yên tĩnh, người đi đường rất ít.

Xoạt, xoạt, xoạt – tiếng quét rác rõ ràng, rất dễ nghe.

Tiếng thở dài kia đứt quãng, mờ mịt hư vô, Tô Anh đi dọc theo đường phố một khoảng dài, cũng không thể tìm được nơi phát ra âm thanh. Nếu không phải tin bản thân mình không nghe lầm, cô hoài nghi có phải bản thân mình bị ảo giác.

Hơn nữa cô rất tò mò, tò mò thứ gì phát ra âm thanh như vậy, có thể xuyên thấu xa như vậy, truyền tới tai cô?

Mãi đến khi cô nghe được người ven đường nói chuyện, đêm qua, tia sấm chớp đã bổ trúng một cây cổ thụ già…

Tô Anh có linh giác, đi nhanh qua.

Đó là một cây ngô đồng không thể nói là cao lớn. Có thể thấy trước đêm qua, cây có cành lá tươi tốt, chỉ tiếc trải qua đêm này, lá cây rơi rụng không ít, chạc cây cũng bị thổi gãy. Thảm hại hơn, rễ của nó bị sét đánh chia thành hai, giờ phút này nó đứng xiên xiên vẹo vẹo, sống sót gian nan.

“Aiz…”

Lại là tiếng thở dài kia.

Đúng là nó!

Tô Anh tiến lên, cẩn thận nhìn bốn phía, chỉ mới qua bảy giờ, may mắn trên đường không có nhiều người. Cô nghi hoặc hỏi: “Ông có thể nói không? Sao chỉ biết thở dài vậy?”.

“…”

Cây ngô đồng không ngờ có người nghe được bản thân mình thở dài, còn có thể nói chuyện với nó, qua một lúc ngẩn người, lão chậm chạp: “…Con người?”. So với đóa hoa non nớt, giọng nói của lão nghe trưởng thành hơn.

“Đúng vậy. Vừa rồi tôi ở nhà nghe được tiếng thở dài kỳ quái của ông, cho nên tìm đến đây.” Tô Anh ngẫm nghĩ, kỳ quái: “Tôi cho rằng chỉ cây hoa mới có thể nói chuyện, vì sao ông cũng nói được?”.

Cây ngô đồng đều nở hoa từ tháng sáu đến tháng bảy, tháng mười kết trái, mà nay đã giữa tháng tám… Có lẽ còn lưu lại một hai đóa hoa nhỏ?

“Không đúng đâu, chỉ là sau mùa hoa, chúng tôi sẽ từ từ ngủ say để nuôi dưỡng hạt giống mà thôi.” Ngô đồng nói: “Tôi bị sét đánh tỉnh lại, không thể làm gì.”

Cây ngô đồng này vẫn luôn ở chung cùng con người, mấy chục năm rồi, so vơi xương rồng cùng hoa nhài thì hiểu chuyện hơn rất nhiều.

Tô Anh lại hỏi: “Ở gần đây, có nhiều cây có thể nói chuyện như ông không?”

“Có đấy, có rất nhiều, chờ khi hoa nở, nơi này đặc biệt náo nhiệt…” Ngô đồng cảm thấy bản thân mình gần như sắp chết, liền kể lể về hồi ức.

Nó nói rất nhiều, hoài niệm nối tiếp hoài niệm.

Nhưng Tô Anh chỉ nhớ kĩ một điều: Tuy rằng cây chúng nó đứng yên vài chục năm, chỉ ở lì một chỗ, nhưng lại có thể thấy những nơi ở rất xa rất xa, bởi vì chúng nó dùng rễ để truyền lại tin tức. Rễ chôn dưới mặt đất, có ở khắp mọi nơi.

Tô Anh động tâm, thật sự động tâm.

Cô nhìn chỗ cháy đen dưới tàng cây kia, lại hỏi: “Ông thật sự sắp chết sao?”

“Đêm qua, tia sấm kia đã làm rễ của tôi bị thương.”

Điều này làm khó cô.

Lão ngô đồng lại hỏi Tô Anh: “Không ngờ lúc tôi sắp chết, có thể gặp được một con người có thể nghe thấy tiếng nói của tôi. Sao cô lại có thể nghe thấy chúng tôi nói chuyện?”

Tô Anh: “Tôi cũng không biết. Đột nhiên một ngày tỉnh lại, tôi phát hiện nhà tôi có hoa nhài biết nói.” Cô mỉm cười: “Tôi có một tiệm hoa, trong tiệm có rất nhiều đóa hoa có thể nói chuyện giống ông.”


Ngô đồng nói: “Cô có sợ hãi không?” Ở trong nhận biết của lão, con người luôn mang lòng nghi ngờ cùng sự sợ hãi đối với những điều hay sinh vật thần bí. Nếu không có cách không chế, liền tiên hạ thủ vi cường [1].

[1] Tiên hạ thủ vi cường ( 先下手为强): ra tay trước để chiếm được lợi thế.

Tô Anh nói: “Không sợ nha, chúng nó rất đáng yêu, cũng rất đơn thuần.”

Cây ngô đồng trầm mặc, lại một tiếng thở dài.

Tô Anh cau mày: “Có cách nào cứu ông không?”

“Không có.”

– —

Tô Anh trở lại tiệm hoa, bọn xương rồng liên tục hỏi Tô Anh, hỏi cô đi làm cái gì? Cũng không thấy mua đồ, sao lại hồn bay phách tán thế kia?

Tô Anh lắc đầu: “Không có việc gì. Chỉ là thấy một gốc cây bị sét đánh, một cây ngô đồng sắp chết.”

“A…”

Tâm tình đám hoa trầm xuống, trong lòng xúc động đối với sống chết của đồng loại, huống hồ đêm qua chúng nó cũng vừa trải qua kiếp nạn lớn đó.

Cây mắc cỡ thẹn thùng mở miệng: “Không thể tìm một bác sĩ chữa trị sao?”

Những đóa hoa khác cũng phụ họa theo: “Đúng đúng đúng, tìm một bác sĩ chữa trị, bác sĩ loài người rất lợi hại.”

Xương rồng nói: “Bác sĩ loài người chữa trị cho người mà, không trị cho cây.”

“… Vậy làm sao bây giờ?”

“Nếu không thì bón phân cho nó, hay phun nông dược đi.”

“Nông dược có trị sét đánh không?”

“Không trị à?”

“Thử coi sao!”

“Thử coi.”

Tô Anh: “…”

Cô tỏ vẻ bất đắc dĩ, nông dược thật sự không trị được sét đánh, bón phân thì có thể thử xem. Cô lên mạng tra chút tư liệu, nhưng không có kết quả nào có ích, chỉ có thể nghĩ cách.

Kỳ thật cô không có quan tâm lắm đối với sự sống chết của cây ngô đồng, có thể cứu được thì thật tốt, cứu không được là do không có biện pháp.

Hơn nữa thông qua ngô đồng, Tô Anh biết được không phải những cây hoa có thể nói chuyện thì cũng sẽ giống những cây hoa trong nhà mình, sẽ ngoan ngoãn mà nghe lời cô. Bên ngoài thì khác, kiến thức của chúng nó rất nhiều, cũng có suy nghĩ của riêng mình. Cho dù cô muốn cùng chúng nó giao tiếp, chưa chắc chúng nó sẽ hoan nghênh cô.

Cho nên, nếu cô cứu lão, bởi vì tầng quan hệ này, dù sao lão cũng sẽ nhìn cô bằng con mắt khác. Đương nhiên nếu không cứu được, cô có thể tiếp tục tìm cây ngô đồng khác có thể nói, chỉ là phiền toái một chút.

Nếu so với xương rồng và hoa nhài, cô xem như là máu lạnh rồi.

Đương nhiên, cô vẫn hi vọng mình có thể cứu được ngô đồng.

– —

Một cô gái xinh đẹp mang theo cái thùng tới bón phân cho cây ngô đồng bị sét đánh?

Khôi hài không?

Cũng được thôi, tâm khá tốt.

Người đi đường nhìn thấy một màn này đều hứng thú ghé mắt. Ánh mắt nhìn Tô Anh có chứa nét cười thiện ý, có tò mò, có lạnh nhạt, có thoáng khinh thường quay đầu, giống như cho rằng cô đang làm màu.

Đối với mấy ánh mắt kia, Tô Anh làm như không thấy. Lần này cô đặc biệt mang theo một cái tai nghe Bluetooth qua đây, để tiện nói chuyện với ngô đồng mà không bị ngươi ta xem là bệnh tâm thần.

“Ông hấp thụ dinh dưỡng cùng nước nhiều hơn chút, nói không chừng sẽ có ích!”

“Nha đầu này, cũng thật tốt bụng.”

Tô Anh nói: “Dù sao tôi không có việc gì, lại không phiền toái, làm hết sức thôi. Đúng rồi, đám hoa nhà tôi nghe nói chuyện của ông, đều muốn tới giúp ông đó. Nhưng chúng nó ngây ngốc, cũng không biết làm gì.”


Ngô đồng nghe xong, sau khi trầm mặc hồi lâu lại là một tiếng thở dài.

Tô Anh biết, bất luận là người hay là vật, đều sẽ lưu luyến với mạng sống. Giống như ngô đồng, tuy rằng lão là một cái cây, nhưng cũng biết mạng sống trân quý. Hơn nữa bởi vì lão sinh trưởng ở một nơi vài thập niên rồi, nên cho dù đôi khi thấy buồn chán, cũng sẽ thật sự lưu luyến không thôi nếu phải rời đi.

Ngô đồng không muốn chết, bằng không lão sẽ không thở dài.

Hiện giờ cũng chỉ có thể ngựa chết coi như ngựa sống mà chữa[2].

[2] ngựa chết coi như ngựa sống mà chữa: cố gắng cuối cùng. Ẩn ý là: biết rằng vô vọng nhưng vẫn nỗ lực, hy vọng có thể cứu được.

Trước khi đi, Tô Anh nói: “Đừng nản chí nhé, trước hết ông nỗ lực thử xem, tôi trở về nghĩ xem có biện pháp khác không.”

“Ừ.”

– —

Thứ Bảy, Lưu Vận hiếm khi được ngủ nướng, đêm qua cô cùng Dương Văn Bác tám chuyện điện thoại thật lâu, sau đó lại mưa to ồn ào khiến cô không ngủ được, dứt khoát lướt Weibo đến rạng sáng, ban ngày liền ngủ như chết.

Trần Thục Phân nhìn con gái lôi thôi lếch thếch đang dụi mắt mà không khỏi thở dài: “Con nói xem con và Tô Anh đã chơi với nhau bao nhiêu năm, sao không học được một chút nào từ con bé vậy?”

Lưu Vận trợn trắng mắt, từ nhỏ, Tô Anh chính là con nhà người ta trong miệng mẹ cô, mà cô vĩnh viễn là bị ghét bỏ, cũng sớm quen rồi, có thể nghe vào tai trái cho ra tai phải.

Lưu Vận nói: “Giữa trưa ăn gì vậy, con muốn ăn canh cá cay!”

“Trời ơi, sao tôi lại sinh ta một đứa con gái lười biếng thế này! Bây giờ đã hai giờ chiều rồi đấy!”.

“… A? Con bị mụ mị!” Đây đại khái đấy chính là ngủ đến trời đất tối tăm trong truyền thuyết!

Trần Thục Phân trợn trắng mắt, vẻ mặt kia chẳng khác Lưu Vận là bao, bà nói: “Tô Anh nhà người ta thức dậy từ 7 giờ, lại là bận này bận kia, còn đi bón phân cho cây ngô đồng bị sét đánh bên đường, nhìn nhìn lại con xem… Ôi!”

Lưu Vận vừa nhìn di động, thật sự là đã hơn hai giờ chiều!

“À à à! ” Lưu Vận cầm quả táo: “Con đi tìm Tô Anh học tập một chút, đi đây!”

Cô gặm quả táo nhảy vào tiệm hoa của Tô Anh.

Tô Anh đang lên mạng tra tư liệu, nhưng mà trên mạng cũng không có kiến nghị gì hữu ích về việc cứu chữa cho cây bị sét đánh, đều nói từ bỏ cùng mặc cho số phận. Ngô đồng nói rễ ở gốc của lão bị sét đánh, phần còn sót lại kia hấp thu chất dinh dưỡng quá chậm, hơn nữa còn đang chậm rãi hoại tử…

Cô gõ gõ cằm, không biết nên làm thế nào.

“Tô Anh!” Lưu Vận kéo bức màn ra, gặm quả táo kêu cô: “Nghe nói cậu đi cứu một cái cây?”

Đều là những người sống nhiều năm trên một con đường, tin Tô Anh cứu cây đã truyền ra trong thoáng chốc, rất nhiều người đều nói nàng ngốc quá, ngô đồng bị sét đánh thành như vậy, khẳng định là chết chắc rồi.

Tô Anh ừ một tiếng: “Còn chưa biết có tác dụng không nữa.”

Lưu Vận cười nói: “Cậu thật sự ngốc quá! Có phải ở cạnh hoa hoa cỏ cỏ lâu rồi, liền không nỡ thấy bọn nó bị thương chết hả?”

“Cũng không phải.”

Tô Anh không tiện giải thích quá nhiều với Lưu Vận, nói sang chuyện khác: “Nãy tớ nghe dì Trần nói cậu ngủ chưa dậy, còn chưa ăn cơm phải không? Muốn tớ kêu giúp đồ ăn gì không?”

“Không cần, đợi chút nữa tớ qua đối diện ăn chén mì, sau đó…” Cô cười tủm tỉm nhìn Tô Anh: “Buổi tối chúng mình cùng nhau ăn cơm đi!”

Tô Anh: “Hửm?”

“Ngày hôm qua Dương Văn Bác và tớ đã xác định rồi, dù sao cậu cũng là nhân chứng cho tụi tớ, cùng nhau chúc mừng một chút nào! Đi nhé?”

“Thật à? Vậy tốt rồi! Đi, khẳng định là phải đi.”

Lưu Vận tâm tình vui sướng, cắn quả táo một phát, lúc nãy bụng đói kêu vang, hiện tại cũng không cảm thấy đói bụng nữa. Cô đi một vòng trong tiệm, sau đó đột nhiên chú ý tới miếng băng gạc trên tay Tô Anh, nhớ tới vết thương lúc trước nên hỏi: “Vết thương của cậu không sao chứ?”

Tô Anh lắc đầu nói: “Không có việc gì.”

Lưu Vận đề nghị: “Một mình cậu cũng không tiện lắm, nếu không để tớ giúp cậu bôi thuốc nhé?”

“Không sao, tớ bôi rồi.”

Cô đưa tay lên miếng băng gạc, nhẹ nhàng chạm chạm. Tính thời gian thì đến bây giờ miệng vết thương cũng mới có hai ba ngày, mà sao cô chẳng còn cảm thấy một chút đau đớn nào.

Nếu không phải Lưu Vận nhắc tới, cô cũng sắp quên cánh tay mình có thương tích, trong khi ban nãy cô còn mang vật nặng.

(Như Ý: sợ tối lại quên nên up sớm cho các nàng nè 😗)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.