Đọc truyện Tiệm Hoa Của Tô Anh – Chương 213: Kết thúc
Edit: Xuân Cung Đồ
Beta: Thư Thư
Mang thai đột ngột như vậy, ngay cả bản thân Tô Anh cũng sợ không ít. Hơn nữa tính theo thời gian cũng là khi cô nghe được đám hoa nói chuyện mấy ngày qua, chẳng lẽ…?
Cô không dám khẳng định rốt cuộc có phải vì mình mang thai nên mới nghe thấy đám hoa nhỏ nói chuyện? Nhưng bên cạnh cô chẳng hề xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngẫm lại cẩn thận, có lẽ tám chín phần là vậy.
Hiện giờ trong bụng cô vô tình có thêm một sinh mệnh bé bỏng…
Cô chưa kết hôn với Khương Triết! Chưa kết hôn mà đã có thai rồi.
Tô Anh rối rắm rất lâu, nhưng nội tâm nói cho cô biết rằng thật ra cô cũng không chán ghét đứa bé này đến với mình, thậm chí còn yêu thích và rất chờ mong. Cô nghĩ không biết nó có phải là đứa bé đã mất trong kiếp trước không, nếu vậy thì càng thêm luyến tiếc…
Tô Anh không biết nên làm gì cả.
Nghe nói cô mang thai, Lưu Vận kinh ngạc một lúc lâu: “Khương Triết nhà mấy người lợi hại quá.”
Tô Anh liếc Lưu Vận: “Đừng kéo nữa, mình đang nói chuyện quan trọng với cậu đấy!”
Lưu Vận buông tay: “Khương Triết nói thế nào?”
Tô Anh nói: “Anh ấy không nói gì cả.”
Lưu Vận nhíu mày: “Không phải anh ta không chịu nhận chứ? Làm mà không nhận thì chẳng phải đàn ông!”
Tô Anh mỉm cười: “Không phải, không phải anh ấy không nhận mà là sợ mình không cần.”
Lưu Vận bất ngờ: “… Cậu không cần thật sao?”
Tô Anh im lặng một hồi lâu mới nói: “Không phải không cần, nếu mình cần thì phải lập tức kết hôn với Khương Triết, nhưng bây giờ tạm thời mình chưa muốn, làm sao đây?”
Lưu Vận miết cằm: “Nếu cậu không muốn kết hôn mà lại cần đứa bé, vậy thì làm mẹ đơn thân đi. Hoặc bây giờ cậu chưa cần, đợi cậu quyết định xong cũng không muộn; hơn nữa thời gian phát hiện khá sớm, không gây quá nhiều thương tổn cho cơ thể, có thể tới bệnh viện phá…”
Chữ còn lại chưa được thốt ra, Tô Anh đã nói ngay: “Tiểu Vận, đừng nói nữa.”
Lưu Vận nhìn cô.
Sắc mặt Tô Anh hơi tái đi, có lẽ vì cô từng trải qua sự đau đớn khi đứa bé trôi tuột khỏi cơ thể mình, điều đó tuyệt vọng biết bao; cho nên bây giờ chỉ mới nghe thôi cô đã sợ hãi khủng hoảng, giống như quay lại những tháng ngày tăm tối vô biên trong bệnh viện trước kia…
Cô cắn môi: “Để mình suy nghĩ lại.”
Lưu Vận thở dài, vỗ vai Tô Anh: “Cô nàng ngốc, coi cậu luyến tiếc kìa, muốn giữ thì cứ giữ đi. Nếu Khương Triết không nhận, mình nhận! Dù sao mình cũng chẳng gả đi đâu, vừa khéo làm cha nuôi của nó, coi như có người kế nghiệp!”
Tô Anh: “Sao lại là cha nuôi?”
Lưu Vận: “Cơ thể mình là mẹ, nhưng nội tâm là cha.”
Tô Anh: “…”
Lưu Vận lại cười: “Hơn nữa vừa khéo có thể cho bé cưng một gia đình có cha có mẹ, không phải sao?”
Tô Anh: “…”
– —
Đối với việc Tô Anh mang thai, Khương Triết chấn động, đám anh em bên cạnh anh cũng hết hồn.
Lâm Thành Phong kêu to: “Cái gì? Anh Anh mang thai?!”
Đào Nhiên nhướng mày, cười xấu xa: “Người anh em thật là gắng sức.”
Tưởng Diễn: “Cô nhóc có cô nhóc nhỏ rồi à? Mình phải chuẩn bị vài bộ truyện cổ tích, ngoài ra còn phải xây dựng lại công viên trò chơi, nhà trẻ, trường tiểu học, trung học cấp 2, cấp 3, đại học…”
Triệu Vũ không tỏ vẻ gì, cực kỳ lạnh nhạt: “Ờ.”
Lâm Thành Phong nói: “Mấy cậu đang nói gì thế? Anh Anh mang thai, đương nhiên phải kết hôn mới sinh bé cưng được! Tên Khương Tứ cầm thú này, chắc chắn cậu ta cố tình gài bẫy bé hoa nhài!”
Đào Nhiên: “… Ồ? Khương Tứ, không tệ nha! Có phải cậu luôn tìm cách đâm xuyên hang động mấy lần không?”
Tưởng Diễn: “… Không phải đâu! Đồ cặn bã!”
Triệu Vũ: “…”
Khương Triết: “…”
Anh đen hết cả mặt, lạnh lùng liếc Đào Nhiên: “Cậu tưởng ai cũng thông minh giống cậu à?”
Đào Nhiên: “Ngại quá ngại quá, mình ngốc nhất.”
Khương Triết cười lạnh: “Ờ.”
Anh mới hòa hảo với Tô Anh như lúc ban đầu, đêm nào cũng có thể hôn môi làm tình với cô, cần gì phải gài bẫy vào lúc này chứ? Rõ ràng anh đang tiến hành mọi việc thuận lợi, cho dù mất kiềm chế cũng nhớ kỹ mình không được gây tổn thương cô, chẳng lẽ lại bất cẩn rơi xuống nước sao…?
Khương Triết bóp trán, tâm trạng không hẳn quá tốt.
Tuy quan hệ của anh và cô gắn bó như keo sơn, nhưng anh cũng biết trước đó không hề vững vàng, hiện giờ chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay, có thể hai người sẽ xong luôn. Dù anh muốn tính toán gì thì cũng sẽ chờ đến ngày sau, huống hồ bây giờ anh thật sự không vội kết hôn, trong nhà còn một đống hỗn tạp đang chờ anh xử lý.
Thật ra suy nghĩ của anh rất trực tiếp, nếu so với đứa bé thì anh rất chờ mong, nhưng so với Tô Anh thì đứa bé không phải điều quan trọng nhất.
– —
Hiếm khi Khương Triết và Tô Anh tách ra ngủ một đêm, ai cũng yên tĩnh.
Nhưng đêm nay quá vắng lặng. Khương Triết trằn trọc mất ngủ, anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, đốt một điếu thuốc rồi hút.
Anh nhớ kiếp trước.
Sau tai nạn giao thông, Tô Anh bị thương tổn đến gốc rễ, không chỉ khó mang thai mà ngay cả cơ thể cũng rất yếu ớt, gần như bị trầm cảm sau sinh. Cho dù luôn điều dưỡng nhưng cơ thể cô vẫn không hồi phục được như lúc trước, hè thì sợ lạnh, đông thì sợ rét, mảnh mai đến đáng thương, ăn bao nhiêu thực phẩm dinh dưỡng cũng không bồi bổ lại được, khuôn mặt nhỏ thường xuyên tái nhợt.
Hiện giờ Tô Anh mang thai, anh lo lắng sẽ lại xảy ra chuyện gì đó, nhưng thái độ vẫn rất rõ ràng.
“Tô Anh, nếu em muốn, chúng ta sẽ kết hôn. Nếu em không cần, anh cũng sẽ theo ý em.”
Tô Anh nhíu mày nói: “Tùy ý em? Anh không thích ư?”
“Những gì em cho, anh đều thích cả.” Anh xoa mái đầu của cô gái nhỏ, giọng nói lạnh lùng trở nên dịu dàng hiếm thấy: “Nhưng bé hoa nhài của anh không nên bị đứa trẻ ràng buộc, anh hy vọng em thật lòng gả cho anh chứ không phải vì đứa trẻ.”
Tô Anh: “…”
Trong khoảnh khắc, cô không nói gì cả, cực kỳ phiền não và do dự.
Tuy nhiên, cũng nhờ cô mang thai đột xuất nên ban đêm không còn xuất hiện khí thế sục sôi ngất trời kia nữa; cho dù mỗi sáng thức giấc, cô vẫn cảm thấy lửa nóng của người đàn ông này chạm vào mình, thỉnh thoảng anh động vào tay chân cô, nhưng thật sự chẳng dám làm gì cả.
Tô Anh bất đắc dĩ buồn cười, nhìn trán anh đổ mồ hôi, nghiến răng nghiến lợi kiềm chế: “Sao lại có được nhỉ?”
Cô trợn mắt, cười nhạt: “… Ai bảo ngày nào anh cũng đòi? Bây giờ thì hay rồi, thấy em có phiền không?”
Anh ôm cô từ phía sau: “Bây giờ cũng thèm, bé hoa nhài ngoan, kẹp chặt chân nào.”
Tô Anh hừ hừ mấy tiếng, nằm sấp kia, mặc kệ anh làm bậy.
Anh còn nhớ trong bụng cô có em bé nên không dám làm quá lâu, phát tiết rút ra thật nhanh rồi thở dài, ôm chầm cô vào lòng, vuốt ve cái bụng nho nhỏ bằng phẳng của cô, khẽ nói: “Thằng nhóc này, chưa ra đời mà đã tra tấn cha mẹ nó rồi.”
Khuôn mặt Tô Anh ửng đỏ, cô dựa vào ngực anh, cái miệng nho nhỏ đo đỏ khẽ nhếch lên, cõi lòng không kiềm được mà run rẩy.
Cô không thể phủ nhận rằng mình rất cần đứa bé, không nỡ bỏ nó.
Sau đó, Tô Anh không còn quá nhiều phiền não. Cô yên tĩnh chờ đợi, không đề cập điều gì với Khương Triết cả. Khương Triết nhạy cảm nhận ra tâm tư con gái, cô muốn giữ đứa bé, nhưng không nhắc tới việc gả cho anh.
Điều này khiến anh khó xử, anh không ngờ cô vẫn còn lựa chọn này.
Chẳng qua nếu đã hiểu thấu tâm tư con gái, anh sẽ có cách bắt được cô thôi.
– —
Khương Triết chuẩn bị lễ cầu hôn long trọng tại tòa nhà cao tầng phồn thịnh sang trọng nhất thành phố C. Anh không chỉ dùng danh nghĩa của mình để mở tiệc chiêu đãi đám người Khương gia mà còn chiêu đãi tất cả nhân vật quyền quý nổi tiếng. Khương Quân và Trình Ngọc Thư đều tới, Khương Chí Thành không xuất hiện.
Trong khi Tô Anh mặc chiếc váy đỏ, bị Lâm Thành Phong bịt mắt và dẫn vào sảnh tiệc lấp lánh sắc màu thì người đàn ông của đời cô đang đứng bên kia thảm đỏ, quỳ một gối xuống, giơ nhẫn mong cô đồng ý lời cầu hôn của mình. Mọi người đều ồ lên!
Ánh đèn lấp lánh, tiếng xì xào vang lên, nhưng trong khoảnh khắc ấy, phân lượng của Tưởng Diễn đứng phía sau cô lại có vẻ khác hẳn.
Khoảnh khắc nhìn thấy Khương Triết, Tô Anh đã biết mình không thoát khỏi anh. Cô sợ hãi đến mức run rẩy, nhưng đồng thời cũng vui sướng và kích động.
Bên ngoài cửa sổ sát đất là tiếng pháo hoa nổ đì đùng trong không trung, màn hình điện tử to đùng viết tên Tô Anh và Khương Triết. Anh đang công bố với toàn thế giới tình yêu mình dành cho cô, không ai có thể phản đối và ngăn cản anh.
Tưởng Diễn nói: “Không ngờ cô nhóc này vẫn bị cục phân chuột Khương Tứ tóm lấy. Anh Anh, nếu em suy nghĩ kỹ, không đồng ý thì anh đây sẽ lập tức đưa em đi!”
Tô Anh: “…”
Khương Triết: “…”
Cái này… Quả nhiên là anh em!
Khương Triết lạnh lùng liếc Tưởng Diễn, đáng tiếc giờ đây anh quỳ một gối, lực uy hiếp nhỏ đi nhiều, không ai thèm sợ anh.
Lâm Thành Phong bật cười, ngay cả đám người Đào Nhiên đứng bên cạnh cũng che miệng buồn cười, hiếm khi thấy Khương Triết cam chịu như vậy.
Lâm Thành Phong nói: “Đúng vậy, mình đồng ý với Tưởng Ngũ đấy. Anh Anh không muốn, cậu làm thế nào được?”
Đào Nhiên gật đầu tán thành: “Tính luôn mình nhá!”
Đám anh em ăn chơi trác táng theo bọn họ cũng không ngừng gọi chị Tô Anh, dù sao thì cũng hiếm có cơ hội tỏ vẻ uy phong trước mặt Khương Triết như bây giờ, tất nhiên phải dốc hết sức mà ra vẻ, ha ha ha ha, khiến sắc mặt Khương Triết thoạt nhìn rất khó coi, vừa lạnh vừa đen. Nếu là trước kia thì họ không dám náo loạn, nhưng hiện giờ trước mặt có Tô Anh chống lưng, ngược lại càng ầm ĩ càng hăng say.
Còn Tô Anh, vốn dĩ căng thẳng và sợ hãi nhưng cũng bị cảnh tượng ầm ĩ thế này làm cho buồn cười, cô nhìn thấy Khương Quân và Trình Ngọc Thư đứng cách đó không xa.
Trình Ngọc Thư ăn mặc đẹp đẽ mà trầm tĩnh, nụ cười điềm nhiên; trái lại, Khương Quân ngoài mặt tuy cười nhưng đôi khi có thể nhìn ra cảm xúc miễn cưỡng của ông ta.
Cô biết quan hệ giữa ông ta và Khương Triết không tốt, bây giờ Khương Triết gọi ông ta tới, chỉ e anh muốn người ngoài thấy ông ta coi trọng lần cầu hôn này.
Tô Anh thấy cả Trần Thục Phân và Lưu Vận trong đám đông. Hai người trang điểm tỉ mỉ, xinh đẹp lạ thường. Lúc này đây họ đang nhìn cô, len lén vẫy tay.
Có lẽ anh không để bụng người ngoài nhìn cô thế nào, nhưng anh đang dùng hành động thực tế để nói với họ rằng cô gái này chính là đầu quả tim anh, bất kỳ ai cũng không được xem thường.
Anh nói: “Tô Anh, anh yêu em, chúng ta kết hôn đi.”
Tô Anh nhìn thấy chiếc nhẫn kia không còn là kiểu nhẫn kiếp trước, hơn nữa còn nổi bật và tinh xảo hơn. Cô biết ắt hẳn tên cô và anh được khắc trên chiếc nhẫn ấy, như thể dấu ấn đó được hai người khắc sâu vào tim.
Cô vươn tay ra: “Đeo vào cho em đi.”
Hiếm khi thấy gương mặt đẹp trai lạnh lùng của anh nở nụ cười ôn hòa thanh nhã, anh quả quyết đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, đồng thời hôn lên đôi môi dịu dàng của cô.
Chào em, bé hoa nhài, vợ của anh.
Anh kéo tay cô gái nhỏ, ôm chầm cô vào lòng mình.
“Do dự lâu như vậy, anh còn tưởng em muốn từ chối ấy.”
“Em tưởng anh định chơi xấu, bắt nạt em…” Giọng nói rầu rĩ của cô tới tai anh: “Cuối cùng người chịu tội vẫn là em, vậy thì không bằng sảng khoái một chút, bắt nạt anh trước.”
Khương Triết nở nụ cười: “Bé hoa nhài của anh thật là thông minh.”
Tô Anh ngẩng đầu lên: “Đương nhiên rồi!”
Cô cũng nên dũng cảm tiến lên một bước, cô tin bây giờ mình đã có thể đối mặt với bất cứ khó khăn âm mưu nào, hơn nữa sẽ không để bản thân mình rơi vào hoàn cảnh đáng sợ kiếp trước.
Cô yêu Khương Triết, cũng yêu bản thân mình.
– —
Sau hôm Tô Anh đồng ý lời cầu hôn của Khương Triết, Khương Triết dẫn cô đến Cục Dân chính để lĩnh giấy chứng nhận kết hôn. Dù sao cũng có con rồi, rất nhiều chuyện phải giải quyết cho xong.
Chuyện duy nhất mà Tô Anh khó xử nhất là cô không muốn đến ở trong nhà họ Khương.
Thật ra Khương Triết không hề miễn cưỡng cô điều gì, anh sớm đã sai người xây một nhà kính trồng hoa ở sân sau Khương gia, hơn nữa còn bảo trợ lý Trần thu thập thật nhiều hoa tươi đưa tới.
Cứ thế đến khi Tô Anh mang thai ba tháng, cái bụng bằng phẳng của cô hơi nhô lên. Cô có chút kinh nghiệm, cho dù buồn nôn ốm nghén nhưng vẫn ứng phó được; chỉ là cô không thể ăn thịt, rất nhiều đồ tẩm bổ ăn không hết, cô muốn ăn thử một chút nhưng cuối cùng vẫn không kiềm được mà buồn nôn khó chịu, ngược lại để bản thân mình tiều tụy hơn. Rõ ràng mang thai nên béo lên, vậy mà cô chẳng phát triển thêm, vòng eo bé đến mức mỗi khi Khương Triết ôm, anh cứ hoài nghi liệu trong bụng cô thật sự có em bé sao?
Vì thế, Khương Triết đã thay đổi biện pháp, bảo Quân Duyệt bên kia chuẩn bị đồ ăn bổ dưỡng đưa tới, hoặc là mang lên một ít canh không có mùi thịt. Anh biết trong lòng cô sợ hãi và bài xích, bởi vì trận lửa lớn kia thường xuyên tra tấn cô trong mơ mỗi đêm.
Cho dù bị giày vò như thế, cô vẫn rất ngoan ngoãn, hiếm khi cáu kỉnh. Lần cô khó chịu nhất cũng chỉ ngồi trong lòng anh mà rên rỉ, mắt mũi đỏ hết cả lên, cả người đầy vẻ đáng thương tội nghiệp.
Mãi đến khi mang thai tháng thứ năm, cuối cùng những triệu chứng khó chịu kia đã giảm bớt, cả người cô trở nên tươi sáng. Cô cười tủm tỉm, bám vào người anh, thỉnh thoảng ban đêm nói muốn anh, anh dịu dàng cho cô, không dám “lấp kín” như trước kia. Cô quấn chặt lấy anh, muốn hút sạch mạng người thương.
Lời Editor: Thiệt đáng sợ -…-
Giờ phút này, cô lộ rõ sức mạnh người phụ nữ, trạng thái cô như thế mà còn có thể ứng phó anh tận hai lần. Đến lần cuối cùng, cô lười biếng ghé vào lồng ngực anh, thoải mái đến mức mỗi sợi tóc đều tỏ ra vui sướng.
Anh nhướng mày: “Trước kia không thấy em như vậy, một lát thôi là kêu không chịu nổi, em cố ý à?”
Tô Anh hừ hừ: “Hồi trước anh tàn nhẫn lắm, bây giờ rất dịu dàng.”
Đã lâu anh không làm quá nặng nề, càng không cố ý trêu chọc khiến cô không cho, đương nhiên cô có thể ứng phó anh hơn rồi.
Khương Triết sấn đến bên tai cô gái nhỏ, hỏi cô thích dịu dàng hay hung hăng, khuôn mặt Tô Anh càng đỏ, cô mấp máy miệng không trả lời, tên đàn ông này đúng là không biết xấu hổ.
Cô nhắm mắt: “Em mệt quá, ngủ đây.”
Khương Triết cười, hôn lên trán cô gái nhỏ.
Chín giờ sáng ngày hôm sau, Khương Triết đưa cô gái còn đang ngái ngủ về nhà cũ Khương gia.
Cơ thể Khương Chí Thành xem như còn khỏe, chỉ là gần đây ông thích giả bệnh, cho dù ông chẳng đau chỗ nào, bác sĩ cũng phải chạy tới chạy lui không ngừng. Lúc trước Khương Triết chuẩn bị cầu hôn đã tới gặp ông, đương nhiên ông không đồng ý nên cuối cùng không đi, nhưng vì biết Tô Anh mang thai, ông cũng không làm gì cả.
Hiện giờ Tô Anh lớn bụng, đi bệnh viện kiểm tra thì kết quả là bé trai. Khương Chí Thành có hy vọng, thỉnh thoảng bảo Khương Triết đưa cô về, dường như già rồi mà vẫn không chịu thua. Một Khương Triết làm ông thất vọng, ông muốn bồi dưỡng ra một người khác hợp ý mình hơn để làm người thừa kế.
Yêu ai yêu cả đường đi, chỉ e chính là như thế.
Thấy vậy, trái lại Tô Anh không nghĩ Khương Chí Thành là ông già chỉ xem lợi ích trên hết. Có lẽ người ta thật sự già rồi nên càng để ý tình thân hơn, thế nhưng Khương Minh và Khương Kỳ vẫn chưa hề trở lại thành phố C.
Hơn nữa Tô Anh phát hiện những cô dì chú bác đã từng hãm hại mình, hình như họ rất ít khi xuất hiện, ngoại trừ mỗi tháng một lần họp mặt tại Khương gia thì bọn họ mới về một lần; còn những lúc khác, chẳng biết họ trốn tới nơi nào nữa.
Thỉnh thoảng có người ở trước mặt cô nói lời chua chát, nhưng rồi bị Khương Triết mỉa mai, sau đó anh dùng chút thủ đoạn, từ đó về sau, không ai dám ở trước mặt cô nói thêm gì nữa.
Song, như vậy cũng tốt. Bớt đi những kẻ phiền phức đó, cô càng mừng vì được thanh nhàn; hơn nữa bụng càng lúc càng lớn, cô cũng thêm phần lo lắng, chỉ ngóng trông sinh hạ bé cưng bình an.
Với lại khi tới những tháng cuối cùng này, cô càng “khao khát” Khương Triết, điều đó khiến mặt cô vừa đỏ vừa rầu, chẳng lẽ cứ thường xuyên hỏi anh “muốn” ư? Cũng may người đàn ông này không phải kẻ ăn chay, cô cũng ỡm ờ theo…
Mãi đến mùa xuân năm sau, cuối cùng Tô Anh cũng sinh một bé trai.
Khương Chí Thành mừng tới nỗi không khép miệng được, ôm mãi không buông. Trần Thục Phân gặp ai cũng cười, phòng cho em bé trong nhà và nhân viên chăm sóc trẻ đã được chuẩn bị từ lâu.
Ngay cả Khương Triết cũng hiếm khi vui mừng hớn hở như vậy.
Lâm Thành Phong và Đào Nhiên cũng vây xem, Lưu Vận và Trần Thục Phân mang túi lớn túi nhỏ đến thăm Tô Anh. Ngày kế tiếp, Tưởng Diễn đi máy bay tới, ngay cả Triệu Vũ rất ít xuất hiện cũng đến, hiếm khi anh bỏ đi vẻ ngoài gai góc lạnh lùng, anh ôm em bé và nhếch môi.
…rất giống tên khốn kia.
Khương Chí Thành đặt tên cho đứa bé là Khương Tranh, lấy từ mấy chữ “Thiết Cốt Tranh Tranh”[1]. Ông hy vọng bé đừng quá giống ba mình, đừng bị một người phụ nữ làm mê mẩn tâm hồn.
[1]: Thiết Cốt Tranh Tranh: chỉ người có cốt khí, xuất chúng gan dạ sáng suốt và có ý chí cứng như sắt thép, ngay thẳng kiên trinh.
Sau khi biết ý tưởng của lão gia tử, Tô Anh không nhịn được mà cười: “Em cảm thấy lão gia tử không chán ghét em mà chán ghét anh đấy.”
Khương Triết nhướng mày: “Hả?”
Tô Anh nói: “Bởi vì anh không giống như ông trông đợi, không đủ lạnh lùng, dính vào tình yêu nam nữ, bị ràng buộc. Trong mắt ông, bị ràng buộc sẽ khiến anh không đi được xa, không đủ cường đại.”
Thật ra Khương Triết vẫn luôn biết rõ kỳ vọng của Khương Chí Thành đối với mình, ông hy vọng anh có thể phát triển, làm rạng rỡ Khương thị, càng làm càng giỏi, không bị thế tục liên lụy; nhưng anh chỉ là người phàm tục, vẫn biết động chân tình, anh không thể làm một Khương Chí Thành lạnh lùng. Chẳng qua cho dù có tình, anh cũng nhất định làm Khương thị phát triển hơn.
Khương Triết không muốn nói mấy chuyện thế tục vào thời điểm này, anh bế cô gái nhỏ về phòng ngủ: “Đều tại bé hoa nhài quá mê người đó mà.” Anh hạ thấp giọng: “Anh “muốn” em lâu lắm rồi.”
Tô Anh ôm cổ anh, khuôn mặt cô dần dần đỏ lên: “Không cho anh làm quá!”
Khương Triết khàn giọng: “Được.”
Miệng anh đồng ý, nhưng khi làm rồi thì không thu được tay, không hề cố kỵ. Anh cực kỳ phóng túng, dần dần phá tan cô! Tô Anh trốn cũng trốn không thoát, đành phải chịu đựng, cô cảm thấy trái tim mình bị anh làm cho nhảy ra, hung hăng cực độ. Cô khóc nức nở, khuôn mặt nho nhỏ ửng hồng, mềm mại nằm trong chăn, bị anh ăn sạch cả đêm.
Mãi đến khi chân trời sáng lên, anh mới cất giọng khàn khàn, xoa xoa đuôi mắt quyến rũ của cô: “Cô bé đáng thương, khóc sưng hết mắt rồi.”
Giờ phút này, anh và cô nằm chồng lên nhau trong chăn, ôm nhau thật chặt, triền miên thật sâu.
Cả người Tô Anh ê ẩm yếu ớt, mắt cô sắp không mở ra nổi, cô khẽ cất tiếng lẩm bẩm: “Không cho anh tới nữa… Đợi lát nữa em muốn đi thăm con.”
Khương Triết hôn lên mi mắt cô, triền miên một hồi lâu, sau đó mới thả cô ra.
Nhưng Tô Anh cũng không thức dậy, cô cảm thấy cơ thể không còn là của mình nữa, run rẩy lợi hại. Khương Triết thì sảng khoái tinh thần xuống lầu, không hề thấy mỏi mệt, trái lại vầng trán anh càng thêm cứng chắc, anh tuấn.
Anh nhân tiện đến phòng em bé, thăm Tiểu Hoàn Tử chỉ biết ăn uống, vệ sinh và đi ngủ. Bởi vì cơ thể Tô Anh không khỏe lắm nên lúc sinh ra, Khương Tranh rất gầy yếu; nhưng sau khi được chăm sóc một khoảng thời gian, lúc này đây bé đã có da có thịt.
Trình Ngọc Thư cũng đang ở đó, bà cưng chiều dỗ đứa bé một hồi lâu, sau đó mới nhân lúc rảnh rỗi nhìn xem thử Khương Triết. Thấy phía sau anh không có ai, bà liền biết anh vừa làm gì, đành lắc đầu nói: “Bác sĩ bảo trong hai ba năm tới, cơ thể Tô Anh không thích hợp để mang thai, con kiềm chế chút.”
Khương Triết liếc mắt nhìn Trình Ngọc Thư, xoay người ra cửa.
Kiềm chế cái gì? Anh đã sớm tới bệnh viện giải phẫu, bằng không thì cũng chẳng để cô gái nhỏ kia chạm vào thứ không nên dùng – tránh thai. Món đồ đó sớm đã bị anh liệt vào những thứ không đáng tin nhất, hơn nữa tiếp xúc trực tiếp sẽ thoải mái hơn đeo món đồ ấy nhiều.
– —
Lúc Khương Tranh biết bò, Tô Anh và Khương Triết đưa bé vào núi Thảng, tất cả đám hoa cỏ trong núi đều vui mừng hẳn lên, đối xử tử tế. Bởi vì chuyện sinh em bé nên hơn nửa năm rồi Tô Anh không đến đây.
Hiện giờ cô bế bé về, cột lông xanh khỏi phải nói kích động biết bao, ngay cả cột lông hồng cả năm không thèm động đậy như tảng đá cũng hiếm khi di chuyển mấy lần. Nó duỗi bộ rễ ra, chọc chọc vào cánh tay nung núc thịt của em bé rồi vội thu về, giống như hoảng sợ vậy; nhưng nó cũng nhanh chóng chạm vào rồi né tránh tiếp, lặp đi lặp lại như chơi đùa.
Tô Anh biết chúng nó sẽ không gây tổn thương Tiểu Hoàn Tử, để mặc bé bò loạn xạ trên cỏ trong sân, nhưng cô không ngờ cột lông xanh lại cuốn bé chạy khắp núi, bé không sợ nguy hiểm còn cười khanh khách, múa may móng vuốt nhỏ, vừa kích động vừa hưng phấn. Đợi đến khi cô phát hiện thì cột lông hồng đã đuổi theo cột lông xanh rồi…
Tô Anh cả kinh trợn mắt há hốc mồm, cô nhìn Khương Triết ở bên cạnh, dù bận nhưng anh vẫn ung dung ngồi bắt chéo chân.
Anh vô cùng thản nhiên: “Để bọn nó chơi đi.”
Tô Anh: “Anh đúng là yên tâm quá.”
Khương Triết cất tiếng cười, nhìn Tô Anh: “Nhưng sao anh cứ thấy em yên tâm hơn anh thế nhở?”
Thật ra tuy Tô Anh kinh ngạc nhưng cô không hề lo lắng. Cho dù cột lông xanh và cột lông hồng không hiểu chuyện, chúng nó cũng biết nguy hiểm, huống hồ còn có Sơn trưởng để mắt hộ, cô không có gì phải lo lắng.
Tô Anh bóp trán: “Lão gia tử mà biết, chắc chắn sẽ giận dữ.”
Khương Chí Thành trông nom Khương Tranh rất kỹ càng, hơi có gì một chút là ông nổi giận ngay. Vì thế, Khương Tranh còn nhỏ đã nghiễm nhiên trở thành bá chủ Khương gia, địa vị còn muốn cao hơn Khương Triết.
Khương Triết tỏ vẻ lạnh lùng: “Chẳng sao cả, không nói ra thì ông ấy cũng không biết.”
Tô Anh: “… Được rồi.”
Song, có đám cây giúp mình chăm sóc con, Tô Anh và Khương Triết có vẻ thư giãn nhẹ nhõm hơn, hiếm khi được thanh nhàn như vậy, cho dù ngày thường chuyện chăm con cũng không phiền cô đến thế.
Cô vào bếp pha hai ly cà phê. Ấn đường Khương Triết vừa động, anh bỏ tạp chí kinh tế tài chính xuống rồi đi theo, ôm cô từ phía sau. Tô Anh cười tủm tỉm quay lại, hôn lên cằm anh: “Em không biết pha, uống không ngon không được cười em đó.”
Khương Triết khẽ nói: “Được.”
Anh vùi mặt vào cần cổ duyên dáng của cô, hít thở thật sâu.
“Tô Anh.”
“Hở?”
“Tô Anh.”
“Ừm.”
Khương Triết nhếch khóe môi, bàn tay linh hoạt của anh luồn vào vạt áo rồi ấn xuống bộ ngực nho nhỏ mềm mượt của cô, mùi hương êm dịu khiến người ta thương mến…
Khuôn mặt Tô Anh nhăn lại, cô kêu một tiếng “ai da” rồi nhảy bật ra. Vừa rồi anh gọi tên cô, cô tưởng anh muốn nói gì đó, hóa ra là muốn chơi xấu! Tuy cô đã quen với kiểu thỉnh thoảng đánh lén của anh, nhưng ban ngày ban mặt thì không ổn lắm, huống hồ đang ở trong núi, rất nhiều hoa cỏ đang nhìn đấy!
Cô cắn răng hừ một tiếng: “Anh đủ rồi đó nha!”
Khương Triết cười cười, sờ sờ đôi má ửng hồng của cô: “Tô Anh.”
Cô thở hổn hển: “Làm gì vậy?!”
Ánh mắt anh ngưng đọng, nghiêm túc nhìn cô rồi nói nhỏ: “Anh thích cuộc sống như bây giờ.”
Tô Anh nghi ngờ nhìn anh.
Khương Triết: “Có em và con.”
Tô Anh mím môi, cô cũng thích cuộc sống bây giờ, giống như không có phiền não vậy, ngày nào cũng vui sướng, những thứ khiến cô sợ hãi đã không còn tồn tại, cô không cần phải lo. Thật ra điều cô sợ nhất là bản thân mình không thể đối mặt, sợ mình mềm yếu, nhưng bây giờ cô không sợ nữa.
Cô híp mắt cong cong: “Em cũng thích.”
Tô Anh đi đến trước mặt anh, đôi tay nhỏ để sau lưng, nay ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh. Cô ngẩng đầu và nói: “Anh phải đối xử với em thật tốt, không được bắt nạt em. Bằng không… em không thích anh nữa.”
Khương Triết ôm cô vào lòng, thừa nhận: “Được, cho em bắt nạt anh cả đời.”
Cô bật cười, cọ cọ vào ngực anh.
Khương Triết đột ngột nhấc chân cô lên, bế cô ngồi lên bồn rửa tay, nụ hôn trân trọng, nóng bỏng liên tục rơi vào mặt cô, chóp mũi và môi…
Cô nhắm mắt lại, khóe miệng yêu kiều nở nụ cười.
“Cô bé ngốc, hạnh phúc chứ?”
“Ừm, em rất hạnh phúc.”
– – Hoàn Chính Văn —