Đọc truyện Tiệm Hoa Của Tô Anh – Chương 205: Tô Anh, anh yêu em
Edit: Xuân Cung Đồ
Beta: Thư Thư
Chiếc rương ấy vô cùng tinh xảo. Dẫu nó bị rêu xanh bùn đất phủ dày, người ta vẫn có thể trông thấy từng lớp hoa văn được điêu khắc đẹp đẽ tinh tế, vừa nhìn đã biết nó có lịch sử lâu dài.
Tô Anh và xương rồng, cột lông xanh – cả ba vây quanh chiếc rương và ngắm một hồi. Cột lông xanh rất kích động, nó vươn bộ rễ tới để mở, tức thì bị Tô Anh vỗ một phát, đẩy ra.
“Cẩn thận một chút, coi chừng hỏng đấy. Với lại… em tìm ở đâu ra thứ này?”
Cột lông xanh chỉ vào ngọn núi.
Tô Anh lại hỏi: “Còn nhớ ở chỗ nào không?”
Cột lông xanh vẫy vẫy mấy chiếc lá nhỏ, đương nhiên là biết!
Tô Anh nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Cô đeo bao tay vào, chuẩn bị mở rương ra xem rốt cuộc trong đây chứa gì.
Thoạt nhìn, cột lông xanh còn mong chờ hơn cả cô. Cả người nó run lẩy bẩy, tỏ vẻ không thể chờ thêm được nữa.
Tô Anh vốn định gọi Khương Triết, nhưng anh nhận được cuộc gọi từ trợ lý Diêu, lúc này đây anh đang ngồi trước máy tính và dự cuộc họp từ xa. Cô không quấy rầy anh nữa, tự mình trốn ở bãi cỏ ngoài xe rồi mở rương ra xem.
Cô vốn cho rằng trong rương sẽ có châu báu trang sức, nhưng không ngờ lại là mấy thỏi vàng rực rỡ sáng chói! Chúng được sắp xếp lộn xộn trong rương, khoảng chừng hai mươi mấy thỏi. Cô đã từng thấy cảnh này trên TV! Bây giờ cột lông xanh lại đào được từ trong núi…
Tô Anh trợn mắt há mồm!
Dường như cột lông xanh không có hứng thú. Nó nhảy thình thịch vài cái rồi rũ lá cây xuống, tỏ vẻ vô cùng thất vọng.
… Chẳng lẽ nó nghĩ trong rương này có thực vật thời cổ khoảng mấy trăm năm sao?
Trước đó Tô Anh còn nói nó thông minh, bây giờ xem ra nó vẫn ngây ngô như cũ.
Cô vui vẻ đi tìm Khương Triết. Anh đang ngồi yên tĩnh trên ghế sofa, cặp mắt khép hờ, tựa như đang suy tư điều gì đó. Có vẻ anh đã họp xong rồi.
Cô rón rén đến gần, ngồi xổm dưới chân, lôi kéo vạt áo anh: “Khương Triết.”
Cặp mắt Khương Triết không mở to hơn, anh chỉ khẽ cất tiếng “ừm”.
Tô Anh nói: “Cái rương vừa rồi ấy, em đã mở ra xem, anh có biết bên trong chứa gì không? Chứa vàng đó! Tất cả đều là vàng, những thỏi vàng cực lớn! Không biết cột lông xanh đào ở đâu ra nhỉ, chẳng lẽ nó…”
Đang nói giữa chừng thì một bàn tay đã vươn ra che miệng nhỏ của cô lại, cô nghi ngờ, “ưm ưm” mấy tiếng.
Khương Triết dìu cô dậy, để cô ngồi lên đùi mình: “Yên lặng, còn một đề án cuối cùng.”
Tô Anh “ồ” lên, quả nhiên máy tính nơi bàn trà vẫn còn mở, trên màn hình là một văn phòng rộng rãi, người đàn ông thoạt nhìn còn rất trẻ đang báo cáo trước màn hình. Cô ngửa đầu nhìn Khương Triết mới phát hiện mình không để ý đến ống nghe trong tai kia của anh.
Biết anh đang vội, cô vỗ vỗ ngực anh, muốn nhảy khỏi đầu gối anh nhưng vòng eo đã bị anh đè xuống. Mái đầu tròn tròn kia vùi vào cổ cô, hơi thở phà vào xương quai xanh, vừa ngứa vừa tê rất khó chịu.
Tiếng anh cất lên rất trong trẻo lạnh lùng: “Đừng làm rộn.”
Tô Anh: “…”
Anh chàng này…
Cô không kiềm được mà véo mạnh vào cánh tay cơ bắp rắn chắc của anh.
Cuộc họp qua video kết thúc sau mười mấy phút đồng hồ, Tô Anh dựa vào ngực anh, mơ màng muốn ngủ. Mãi đến khi nghe thấy tiếng nói trong trẻo lạnh lùng của anh ra lệnh, cô mới vực dậy tinh thần, hai tay dụi mắt. Khương Triết tháo tai nghe, ôm lấy gương mặt của cô gái nhỏ rồi hôn lên môi cô…
Một lát sau, hai má ửng hồng, cô bị Khương Triết kéo ra ngoài xe. Sau khi nhìn thấy chiếc rương đầy những thỏi vàng, vẻ mặt anh cũng hơi bất ngờ: “Anh Anh, em định xử lý mấy thứ này như thế nào?”
Tô Anh sửng sốt một hồi, cô vẫn chưa nghĩ tới vấn đề này: “Mấy thứ đó xem như đồ cổ nhỉ? Nếu tới mấy thập kỷ, hẳn là nên nộp cho quốc gia?”
Khương Triết: “Nếu em thích thì cứ giữ lại.”
Tô Anh: “…”
Cô đong đưa tay anh, khóe mắt cong cong: “Nếu em thích, bất kỳ cái gì anh cũng cho em sao?”
Khương Triết nhếch môi nhìn cô, thản nhiên cất tiếng lạnh lùng trong trẻo: “Có điều kiện.”
Tô Anh truy hỏi với vẻ tò mò: “Điều kiện gì?”
Khương Triết nói: “Phải xem em có ngoan hay không.”
Tô Anh khẽ hừ: “Thế nào mới được tính là ngoan? Em không nghe lời anh, bất đồng ý kiến với anh là không ngoan à?”
Ánh mắt thâm sâu của anh tựa như đầm nước yên tĩnh mà rét lạnh, hoàn toàn không thể nhìn thấu.
Tô Anh bị anh nhìn chằm chằm nên không kiềm được mà phát bực, khiến người ta sợ hãi…
Cô lùi ra sau một bước.
Khương Triết cười, véo khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của cô: “Anh Anh ngốc. Với anh mà nói, em ngoan hay không, điều đó chỉ thể hiện ở một chỗ.”
Tô Anh nhíu mày: “Cái gì?”
Anh vẫn cứ cười, ánh mắt khó lường, ngón tay véo mặt cô đã chuyển sang vuốt ve cánh môi, ám chỉ sự quyến rũ tận cùng…
Khuôn mặt Tô Anh bỗng chốc đỏ bừng, cô đẩy tay anh ra, chuyển đề tài khác: “Thoạt nhìn thì mấy thỏi vàng đó giống như được lấy ra từ mộ, em có giữ cũng không dùng để làm gì; nên giao cho quốc gia thôi, nhân tiện tìm thử mộ cổ kia xem.”
Khương Triết không hề bất đồng ý kiến với Tô Anh. Anh chẳng để ý mấy thứ này, chỉ cần Tô Anh muốn, anh sẽ giúp cô hoàn thành mọi việc.
Khương Triết mau chóng lên kế hoạch xong xuôi, trước tiên theo cột lông xanh vào núi để xác nhận địa chỉ, những chuyện kế tiếp thì giao cho Dương Lỗi, bảo anh ta liên hệ để Cục Văn vật (hiện vật văn hóa khảo cổ) đến đây thăm dò.
Đợi đến khi làm xong những việc ấy thì đã đến ban trưa, Tô Anh chiên vài món chay. Lúc ăn cơm, cô nói với Khương Triết: “Hôm nay anh đi bộ trong núi mấy lần nên chắc rất mệt. Nếu không gấp thì chiều nay chúng ta nghỉ ngơi, ngày mai đi tiếp nhé?”
Tô Anh đang quan tâm anh, anh không có lý để từ chối.
Hơn nữa mấy ngày gần đây, anh phát hiện ngủ trưa là chuyện tốt. Mỗi khi cô gái nhỏ ngủ mơ mơ màng màng, bị anh hôn môi, cả người cô đều dán vào người anh, vừa tươi ngọt vừa mềm mại; cho dù kéo bàn tay nhỏ của cô để giải vây cho anh, cô cũng chỉ nói nhỏ, ngoan ngoãn nắm lấy…
Khả ái động lòng người.
Trưa hôm nay, sau khi Tô Anh mệt mỏi buồn ngủ, lúc cô tỉnh dậy đã tầm bốn giờ. Cô quan sát bên trong xe thì không thấy bóng dáng Khương Triết đâu nữa.
Tô Anh đứng dậy xuống giường, vào toilet rửa mặt rửa tay. Mãi đến bây giờ, cô mới kinh ngạc phát hiện trên ngón tay mình đeo một chiếc nhẫn.
Cô nhớ tới buổi trưa mông lung, khi mình quấn lấy người đàn ông kia trên giường, thậm chí sau đó anh còn ôm cô vào toilet rửa tay; dường như chính lúc ấy, anh lấy nhẫn ra đeo vào ngón tay cô. Khi đó vừa mệt vừa mỏi, cô chỉ nhớ anh nói vào tai mình rằng anh yêu cô, vĩnh viễn yêu cô, còn cô gật đầu.
Tô Anh nhíu mày nhìn chiếc nhẫn, kết hôn sao?
Bây giờ cô xác thực mình đang ở bên Khương Triết, nhưng lại chưa từng cân nhắc đến chuyện kết hôn.
Khương gia vẫn luôn khiến cô sợ
hãi.
– —
Lúc ra khỏi nhà xe, Tô Anh không thấy Khương Triết, anh cũng không ở phòng điều khiển. Cô nghi hoặc, đi loanh quanh nhà xe mấy vòng mà vẫn chẳng thấy người, đành gõ cửa sổ xe và hỏi cột lông xanh: “Khương Triết đâu?”
Cột lông xanh chỉ ra bờ sông. Tô Anh đáp “ờ” rồi chạy chầm chậm qua đó.
Đi được một đoạn, quả nhiên cô nhìn thấy anh đang đứng ngay dưới thân cây.
Trên người anh mặc áo khoác dài, đứng ngay chiều gió thổi. Dưới ánh chiều tà ảm đạm, bóng dáng anh cao ngất như cây bạch dương. Nhìn từ xa, cả người anh vẫn lạnh lùng trong trẻo như vậy, khiến người ta sợ hãi không dám đến gần.
Bước chân cô hơi ngừng lại, rón ra rón rén đi qua, muốn hù dọa anh.
Nhưng khi sắp đến gần, cô chợt nghe anh nói với người ta trong điện thoại rằng: “… Chẳng qua Tề Viễn chỉ là con hổ giấy, bây giờ Tề Duyệt bị giam trong tù, không ai giúp hắn; Tề gia chẳng phải đèn cạn dầu, cứ thả thêm mồi đi, lâu dài thì Tề gia sẽ không xong đâu. Huống hồ Tề Viễn vốn không sạch sẽ, mắt nhìn người của Tề Thịnh Lâm cũng chẳng tinh lắm. Tôi bảo cậu tra, tra ra sao rồi?”
“Để ý Khương Minh và Khương Kỳ một chút; ngày tôi trở về, tôi hy vọng bọn họ không còn ở thành phố C nữa.”
“Dù ba tôi ầm ĩ thì cũng đừng xen vào, cứ mặc ông ta, chỉ cần ông ta không tới công ty sai khiến lung tung… Ừ, nếu ông ta tới công ty thì lập tức cắt thẻ.”
“Phía ông nội thì sao à…”
Tiếng nói của anh đột ngột dừng lại. Anh chợt quay đầu, sự tàn nhẫn sắc bén trong mắt gần như có thể đâm thủng người ta!
Tô Anh vẫn giữ tư thế cẩn thận tới gần.
Khương Triết hơi nheo mắt, anh cúp máy ngay.
Tô Anh nhìn anh, đứng thẳng người, yên lặng không nói gì.
Khương Triết mĩm cười rồi tới gần, bàn tay xoa đầu cô một cách tự nhiên: “Thức rồi à, có đói bụng không?”
Tô Anh lắc đầu. Cô cắn môi, giọng nói hơi gấp gáp: “Khương Triết, có phải anh đang nghĩ tới…”
Khương Triết nói: “Nghĩ tới chuyện gì?”
Tô Anh nhíu mày: “… Bằng không tại sao bây giờ anh vẫn đối phó với Tề gia? Đối phó với Khương Minh, Khương Kỳ?”
Khương Triết nở nụ cười, ánh mắt nhìn cô như đang nhìn kẻ ngốc: “Anh Anh khờ, phải chăng cái đầu nhỏ này của em nghĩ anh quá tốt, tưởng anh là người tốt à?”
Tô Anh khó hiểu.
Khương Triết nói: “Trước đó anh vẫn chưa nói với em. Diêu Lượng sai người bắt em đi, thật ra không chỉ vì Tưởng Hiểu Hiểu ở giữa gây khó dễ, mà là do Khương Minh tra ra em, sau đó liên hệ với Diêu Lượng. Bọn họ tưởng em có năng lực đặc biệt, chữa khỏi được một số vết thương khó bề xoay chuyển…”
Anh cười lạnh: “Bọn họ muốn đối phó em, anh quên được sao?”
Tô Anh vẫn khó hiểu: “Vậy Tề gia…”
Khương Triết: “Tuy Tề Duyệt ngồi tù là do cô ta gieo gió gặt bão, nhưng trong đó cũng có nguyên nhân từ anh. Chính anh đưa cô ta vào tù, Khương gia và Tề gia vốn ở thế không đội trời chung, giống như nước với lửa, cục diện “anh chết thì tôi mất mạng”.”
Tô Anh không ngờ Khương Triết lại có thể âm thầm tính kế như vậy. Cô cúi đầu, trong lòng vô cùng phức tạp, tưởng đâu những chuyện đó đã qua đi nhưng thật ra không phải.
Anh thở dài, ôm cô vào lòng mình: “Không nói cho em biết vì không muốn khiến em phiền lòng. Bé hoa nhài của anh hẳn là cô nhóc hạnh phúc nhất đấy. Hơn nữa những kẻ đó cứ lừa gạt người ta, quá bẩn thỉu.”
Tô Anh nói: “Em biết, nhưng tất cả đều liên quan đến em. Em không muốn mình chẳng hay biết gì, càng không thích anh gạt em.”
Khương Triết gần như không chút do dự, nói: “Được, nếu em muốn biết, sau này bất cứ chuyện gì, anh đều sẽ nói cho em nghe.”
Tâm trạng Tô Anh thả lỏng, cô cười cười, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đảm bảo chứ? Không được gạt em chuyện gì nữa, bằng không…”
Khương Triết nhướng mày: “Bằng không cái gì?”
Tô Anh nói: “Bằng không em sẽ không tha cho anh.”
Đồng tử Khương Triết hơi co rút, khuôn mặt anh hơi biến đổi. Anh hôn trán cô gái nhỏ, khẽ nói: “Bé hoa nhài của anh quả là thông minh, biết uy hiếp anh đấy.”
Tô Anh kéo áo anh: “Thế nào?”
Khương Triết: “Tô Anh, anh yêu em.”
Tô Anh im lặng một lát: “Nói lảng qua chuyện khác à?”
“Không, anh chỉ muốn bày tỏ với em.”
“… Sao gần đây anh cứ nói như vậy nhỉ? Không giống anh tí nào.”
“Hứ.”
Anh nhìn cô rồi buông cô ra. Bất thình lình rời khỏi cái ôm ấm áp, Tô Anh bị gió lạnh thổi vào nên run người, mái tóc dài mềm mại tung bay. Cô vén tóc, nghe thấy tiếng cười lạnh từ đỉnh đầu truyền tới, sau đó bị ôm vào trong xe. Khương Triết bảo cô: “Đồ yếu ớt.”
“… Hứ.”
– —
Kể từ sau lần ấy, quả nhiên Khương Triết không còn giấu diếm Tô Anh nữa.
Qua những lời anh nói, cô
biết việc phát triển của Khương Minh ở Lâm thị gặp trở ngại, công trình bị đình công, lỗ một khoản tiền rất
lớn. Khương Chí Thành hết sức tức giận, nói năng lực của Khương Minh không đủ, cần phải học tập, tiếp tục đào tạo chuyên sâu hơn. Không biết có phải ông chú đó nói một câu, rằng trước kia Khương Minh không học được gì trong nước cả, lần này chẳng bằng ra nước ngoài học đi không?
Thế là Khương Minh bị đưa đi xa. Nói là học tập, thực chất chỉ là đuổi cổ mà thôi.
Về phần Khương Kỳ, chồng cô ta mắc sai lầm đến nỗi rớt đài, bị điều động nhân sự nên đành theo đó mà rời khỏi thành phố C.
Khương Quân cực kỳ bất mãn, lấy thế lực Khương gia ra mà còn không bảo vệ nổi hai anh em Khương Minh – Khương Kỳ sao? Thậm chí bảo vệ được cả chồng Khương Kỳ kia mà! Hiện giờ xảy ra chuyện như vậy, Khương Quân vô cùng bất mãn nên tranh cãi với lão gia tử, khiến lão gia tử tức đến độ tái phát bệnh đau đầu. Ông gọi một cú điện thoại cho Khương Triết, Khương Quân lập tức bị đưa đến châu Úc.
Khương Triết nói: “Trong mắt ông nội, anh với đám người Khương Quân – Khương Minh – Khương Kỳ có quan hệ huyết thống, không thể làm chuyện quá tuyệt tình, nếu không ông ấy sẽ kiêng kỵ anh. Nhưng mà…”
Tô Anh truy hỏi: “Nhưng mà sao?”
Khương Triết mỉm cười, ánh mắt anh không hề ấm áp: “Rời khỏi tầm mắt ông nội thì có thể làm rất nhiều chuyện.”
Giọng nói của anh vừa tuyệt tình vừa lạnh nhạt, khiến Tô Anh bất chợt trố mắt, không biết nói gì.
Anh cười, nắm lấy bàn tay cô, đặt vào lòng bàn tay mình mà thưởng thức: “Sợ ư?”
Tô Anh lắc đầu: “Không có.”
Chỉ là cô nhận thức vẻ ngoài anh tuấn lạnh băng của anh một lần nữa, dường như cô có thể tưởng tượng ra tại sao thái độ ngày trước anh đối với mình cứ như gần như xa. Anh sớm đã quen lạnh lùng tàn khốc, càng quen với việc khống chế tất cả. Anh lạnh nhạt kiêu ngạo, trong từ điển của anh chỉ có đen và trắng, muốn hay không, chưa từng có con số trung gian.
Vì vậy đối với cô, anh chỉ rất yêu mà thôi, không hề có bất cứ nhân tố nào khác quấy nhiễu.
Anh là người phức tạp nhất, nhưng tình cảm trong anh lại thuần khiết nhất.
Nhưng cô vẫn không hiểu vì sao anh yêu mình?
– —
Tô Anh và Khương Triết trở về thành phố C đã là chuyện của mười ngày sau.
Đứng trước tiệm hoa lần nữa, cô cảm thấy gần gũi gấp bội phần, nhưng bầu không khí yên tĩnh lại làm cô yên lặng. Cô có thể tưởng tượng ra hoa nhài, hoa trinh nữ, hoa bách hợp, hoa lan… Chắc chắn chúng nó sẽ rất kích động và vui vẻ, lải nhải kể cô nghe mấy chuyện xảy ra gần đây nhất…
Nhưng cô chẳng nghe thấy gì.
Cô đưa xương rồng trở về vị trí vốn có, thầm thở dài.
Khương Triết đi tới và nói: “Cột lông xanh và cột lông hồng ở đâu?”
Nhà Tô Anh quá nhỏ, hoàn toàn không chứa nổi chúng nó. Từ lúc chưa về đến nhà, cô đã luôn âu sầu trước vấn đề này, nên làm gì bây giờ đây? Không thể nào bắt chúng nó nằm mãi, bất lợi cho sự sinh trưởng.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này, cô đã hiểu hết bản lĩnh của Cột Lông Xanh, cảm thấy tiệm hoa nhỏ này sắp không giữ được chúng nó ở lại.
“Em biết em không nên quá ích kỷ, nhưng em thật sự không nỡ bỏ bọn nó.”
Khương Triết nói: “Chuyển sang căn nhà lớn hơn, dựng một giàn hoa, đến lúc đó em cũng ở đấy, không cần phải lo xa rời chúng.”
Tất nhiên Tô Anh hiểu, nhưng cô không muốn rời khỏi đây: “Để em suy nghĩ đã, trước tiên tạm thời đưa chúng nó đến chỗ sơn trưởng kia đi.”
Vì vậy, cột lông xanh và cột lông hồng chưa kịp vào cửa đã bị đưa lên núi lần nữa.
Tô Anh giải thích với sơn trưởng, nhưng lại không tài nào trao đổi; song, khi thấy lá cây đong đưa, cô biết nó đã đồng ý. Tô Anh nói bệnh mình đã đỡ, tuy nhiên sơn trưởng lợi hại như vậy, ắt hẳn đã sớm nhìn ra.
“Dù tôi khỏe lại nhưng không thể nghe được tiếng nói của mấy người, rất khổ sở…”
“Khoảng thời gian qua tôi đã thử nhiều cách, đồng thời thử hấp thụ “tâm của thực vật” nhưng vẫn chưa thể làm được. Có lẽ do tôi quá tham lam, sống sót đã là kỳ tích, tôi nên hài lòng với thực tại.”
“Tuy biết không thể miễn cưỡng, nhưng tôi vẫn muốn thử xem, có lẽ ngày nào đó sẽ xuất hiện kỳ tích chăng?”
Trong khi Tô Anh lo lắng làm sao để có thể nghe thấy tiếng mấy cây hoa nói chuyện lần nữa thì Triệu Vũ và Tưởng Diễn đã về nhà được vài ngày, khoảng thời gian này xảy ra không ít chuyện. Theo như Triệu Vũ nói thì: “Khương Tứ đã chết một lần, cậu ta chính là con chó điên, tóm được ai liền cắn người đó!”
Không chỉ có hai anh em Khương Minh, Khương Kỳ gặp chuyện, ngay cả nội bộ Khương thị cũng có không ít đổng sự trưởng chịu tội, cái gì mà tham ô của công, chơi gái đánh bạc, thuốc phiện và tất cả những nguyên nhân tương tự khác. Phần lớn đều theo đó rớt đài, khiến cổ phiếu Khương thị rớt giá, lòng người hoảng sợ.
Chuyện lớn như vậy mà Khương Triết lại không ở thành phố C. Khương Chí Thành bị bệnh mấy lần, thúc giục Khương Triết trở về, nhưng anh cứ từ từ chậm rãi, đợi hết nửa tháng mới chịu về.
Khương Chí Thành thật sự không hiểu, Khương Triết gài bẫy chính nhà mình là có ý gì?
“Đương nhiên là diệt trừ mối họa về sau, làm một mẻ, khỏe cả đời.”
“Vậy sao anh không diệt trừ tôi luôn đi?”
“Ông nội à, cháu không dám.”
“Không dám? Anh còn gì mà không dám chứ? Anh có buông tha cho Khương Minh – Khương Kỳ không? Anh có niệm tình cha con với Khương Quân không? Khương Tứ, có phải tôi đã dạy anh sai rồi?”
Khương Chí Thành giận dữ, ngay cả quân cờ mà ông thích nhất cũng bị ném xuống đất.
Khương Triết cúi đầu, vẻ mặt không thay đổi, dáng người vẫn thẳng thắn.
“Ông nội, thời cuộc đổi thay, chưa nói đến chuyện đám người Khương thị không đồng lòng, chỉ nói những chuyện mà bọn họ làm toàn là chuyện trong bóng tối. Bây giờ cháu tự mình thanh lý môn hộ để còn ứng phó, Khương thị trải qua khoảng thời gian rung chuyển này rồi sẽ mau chóng ổn định lại thôi, nhưng nếu bị kẻ có tâm tư lợi dụng thì sẽ không đơn giản như bây giờ đâu.”
Khương Chí Thành hiểu ý Khương Triết, ông càng tán thưởng vì anh làm việc quyết đoán và bình tĩnh, vậy tại sao ông lại nổi giận với anh? Có lẽ bởi vì anh chưa từng nói một chữ nào với ông, đợi đến khi mọi chuyện thành kết cục đã định thì ông mới biết nên đương nhiên rất tức giận!
Hơn nữa cũng vì Khương Chí Thành cảm thấy Khương Triết ngày càng lạnh lùng, dường như máu mủ tình thân không còn là thứ mà anh để tâm.
Anh chỉ ra ngoài một chuyến thôi mà ngay cả thủ đoạn làm việc cũng thay đổi rồi.