Bạn đang đọc Tiệm Cơm Nhỏ – Chương 62-3
Triển Linh liếc nhìn Tịch Đồng một cái, bỗng cảm thấy nên nhanh chóng mướn một người chuyên may vá về.
Bằng không khi ra ngoài gặp gỡ cố nhân, mà lễ vật đều là nguyên liệu tốt, ngược lại may vá thâm tệ thế thì…
Nghĩ đến liền lắc đầu, hai người lại đi phòng bếp.
Vịt nướng ăn rất ngon, nhưng công đoạn làm khá là phiền toái, đầu tiên là xử lý nội tạng, rồi đến căng da thịt, ướp nước màu rồi đem hong gió, hôm nay thật đủ thứ việc bận cả một đêm, sáng sớm hôm sau đem treo bếp lò nướng, buổi trưa mang đi cùng bọn Chư Cẩm ăn cùng.
Đúng rồi, còn phải làm riêng một con cấp cho Chư Thanh Hoài.
Người ta tặng nhiều đồ vật như vậy, một con vịt tuy không đáng giá nhưng thắng ở chỗ hiếm lạ, thêm phần tâm ý càng khiến người hài lòng.
Trong lúc nàng xử lý vịt, Tịch Đồng yên lặng đi tẩy mì căn, buổi tối bọn họ ăn mì lạnh cùng với dưa chuột.
Cọng mì dai, cùng nước mì ngọt, dưa chuột tươi giòn, một đũa lại một đũa khó dừng lại được.
Triển Linh ăn một ngụm, che miệng kích động nói “Chính là cái mùi vị này, chính là cái mùi vị này a!”
Biết hôm nay muốn cùng Hoàng đại tiên đấu pháp, Triển Linh phá lệ ý chiến dạt dào, mới sớm mơ liền bận rộn.
Sáng nay ăn hoành thánh nhỏ.
Gồm hai loại nhân, thịt heo cùng thịt gà.
Nàng nhồi bột làm vỏ bánh, Tịch Đồng đi chặt thịt rồi băm nhỏ.
Triển Linh nấu nướng riết quen tay, mỗi cái vỏ bánh nàng bao vừa nhanh lại vừa giống y như nhau, Lý thị nhìn đến không chớp mắt!
Đây là kiểu công phu gì!
“Sư phụ thật lợi hại, ta không biết đến bao giờ mới được thuần thục như vậy.” Lý thị hâm mộ nói, tay cũng cầm một cái vỏ bánh lên luyện tập.
Triển Linh liền cười, tay cầm cán trúc múc thịt, xoa nhẹ hai mặt vỏ, mấy đầu ngón tay chuyển động, rất nhanh lại một chiếc hoành thánh ra tới.
“Không cần coi nhẹ mình, tẩu thông minh, lại chịu khó, rất nhanh sẽ học được thôi.”
Lý thị nghe được khen đến đỏ mặt, có chút bối rối “Sư phụ luôn thế, nói ta thông minh càng khiến ta ngượng ngùng.”
“Thật mà, ta cũng không nói dối.” Triển Linh nghiêm mặt nói.
Thật sự Lý thị không ngu ngốc, đối trù nghệ có vài phần linh tính, những loại cơ bản thường, chỉ cần Triển Linh dạy qua nàng ta liền nhớ kỹ.
Chỉ là hơn hai mươi năm qua cuộc sống người phụ nữ này quá nhiều khổ đau cùng áp lực, không được mọi người nhận định, vì là nữ nhân chỉ có thể thành thật ở trong nhà nuôi dạy con cái, phụng dưỡng cha mẹ chồng, không được học tập, mọi phát sinh bên ngoài không quan hệ tới bản thân.
Chỉ cần nhớ kỹ, ngươi là nữ nhân, mà nữ nhân chỉ cần bảo vệ tốt bổn phận của mình…
Tâm tính hình thành từ hoàn cảnh xã hội, gia đình chèn ép đem nàng vây chặt, bởi vậy tạo thành thái độ tự ti cực độ, thiếu tự tin bản thân.
Nàng thậm chí không có tên của mình!
“Đúng rồi, tẩu có nghĩ muốn chọn cái tên cho mình không?” Triển Linh giả bộ lơ đãng hỏi.
Ánh mắt Lý thị liền sáng lên, lại chợt ảm đạm xuống, vừa muốn nói lại vì thói quen mà không dám, nhưng khi thấy được sự ủng hộ của sư phụ từ đáy mắt, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, mặt bỗng đỏ lên, lắp bắp nói “Ta, ta, ta muốn cái tên!”
Cuối cùng nói ra mấy chữ, tựa như lấy hết sức mà hô lên.
Đến âm cuối liền tiêu tán trong không khí, bỗng Lý thị cảm thấy thực nhẹ nhàn, một cảm giác xưa nay chưa từng có, giống như có cái gì vẫn luôn đè chính mình đang vỡ vụn.
Đổi, tên, nàng muốn cái tên, tên của chính nàng!
Triển Linh cười gật đầu, hơi suy tư liền nói “Tuệ, thông minh, thông tuệ, có linh tính, ta đối với tẩu có hy vọng, có chờ mong.
Gọi là Lý Tuệ, thấy được không?”
Lý thị, không, Lý Tuệ ngơ ngẩn, dường như mê muộn niệm lại mấy lần.
“Lý Tuệ, Lý Tuệ…”
Ban đầu nói còn không rõ ràng, giống như chưa thực thích ứng, sau lại càng niệm càng nhanh, càng lưu loát.
“Lý Tuệ!” Nàng bỗng cười rộ lên, lộ ra hai hàm răng trắng chỉnh tề “Ta có tên, gọi là Lý Tuệ!”
Lý Tuệ, thật là dễ nghe a.
Đợi chút ăn cơm xong rồi, nàng muốn đi hỏi Nhị Cẩu Tử một chút, hai chữ này viết như thế nào.
Nàng nhất định phải biết viết tên của mình!
Hoành thánh bao xong, nước canh xương thịt hầm tốt liền thả bánh vào, trôi nổi trong nồi nước dùng là màu tuyết trắng bánh hoành thánh nhỏ, màu xanh biếc cùa rau thơm cùng hành lá thái.
Thịt gà dùng nước trong nấu, thả vào ít hải sản cấp cho Chư Cẩm, mùi hương thơm lừng khó mà cưỡng được.
Ăn liền hai chén hoành thánh nóng, lại uống thêm chén canh đến nỗi no căng cái bụng, rất ấm áp và thoải mái!
Gần tới trưa, bánh tráng xong, vịt nướng cũng làm xong.
Tuy rằng lò nướng vịt bằng đất, nhưng trước đó Triển Linh dùng cái này nướng khoai lang vài lần, ấm đem khống chế nhiệt độ khá thuần thục, cho nên rất là thành công.
Vịt nướng mới ra lò da màu nâu đỏ, bề mặt bóng mỡ, nhìn rất là đẹp mắt, đã vậy hương thơm thì khỏi nói đi, rất tuyệt!
Triển Linh nhanh tay lấy bánh tráng, hành thái sợi cũng dưa chuột thái sợi, tương ngọt bao một bên.
Lại đem vịt vây kín mít, dùng them mền bông giữ ấm, cùng Tịch Đồng chạy nhanh vào thành.
Hôm nay là ngày nghỉ lớn, khó khan có được món vịt nướng này, không thể trì hoãn, lạnh rồi ăn không ngon!
Để tránh phát sinh sai lầm, bọn họ để Triển Hạc ở nhà, kêu nhũ mẫu trông bé.
Triển Hạc tất nhiên rất không vui, nhưng vì Triển Linh giảng giải nông sâu, lại có thức ăn ngon bồi, cho nên đã đồng ý.
Bất quá trước khi đi vẫn cùng Triển Linh ngoéo tay, nói nếu trước trời tối chưa trở lại, bé sẽ không nhận tỷ tỷ này.
Tức khắc Triển Linh bị dồn áp lực như núi.
Sau khi cùng Tịch Đồng phi vào thành, hội hợp cùng Chư Cẩm thì liền nói “Mau mau mau, đem cái này đưa cho Chư đại nhân!”
Nhìn bộ dạng như thể lửa cháy đến mông của nàng, Chư Cẩm cùng Hạ Bạch giật nảy mình, còn tưởng chứng cứ gì đó, ai ngờ liền nghe nàng nói tiếp “Bằng không vịt nướng nguội mất!”
Chư Cẩm & Hạ Bạch: “…”
Vịt nướng mới nướng xong, ngon ngọt vừa miệng, ăn cùng tương ngọt, hành thái, dưa chuột thái cuốn với bánh tráng, một người ăn nửa con vịt cũng không chê quá no!
Chư Cẩm không cần người hầu hạ, tự mình nhanh tay cuốn lấy, khen không dứt miệng “Quá ngon tỷ tỷ, sau này mở cửa hang nên làm món này!”
Triển Linh không dám đáp ứng.
Trước mắt làm món này thôi đã khó khăn, gia vị cũng không dễ tìm, người bình thường nào dám muốn ăn, thong thả nhìn sau đi.
Chờ bọn họ ăn xong cảm thấy mỹ mãn, đánh ợ lên một cái lại uống một chén trà xanh giải ngấy, chuyện Hoàng đại tiên hôm qua lại lần nữa xuất hiện.
Hôm nay bá tánh lại nhiều hơn một chút, Hoàng đại tiên lại đem kỹ xảo hôm qua diễn lại một lần, thành công bắt được tà ám gì đó trên người bá tánh, nhận được từng trận reo hò.
Chư Cẩm thật sự nhìn không được, trăm lần cũng nghĩ không ra “Vừa thấy chính là gạt người, vì cái gì còn có người tin a?”
Xác thật trước đó rất nhiều bá tánh tâm còn tồn nghi ngờ, nhưng bị cảnh diễn này thực mau bị không khí cảm nhiễm, cùng tin tưởng không nghi ngờ.
Tiểu Cửu chạy lên lầu, mặt mang hưng phấn nói “Xong rồi, xong rồi, các huynh đệ đã bày xong cái sạp đối diện Hoàng đại tiên, Triển cô nương có thể đi xuống đấu võ đài! Đồ vật Triển cô nương bảo chôn cũng đã chôn hảo.”
Hắn vừa dứt lời, liền hít hít cái mũi “Cái mùi gì mà thơm quá vậy?”
Lời này vừa nói ra, cả bốn người Triển Linh đồng thời cứng đờ, sau đó nhìn người đối diện:
Hỏng rồi, quên để lại cho hắn!
Bốn người trao đổi nhanh hạ tầm mắt, sau đó Hạ Bạch phát hiện ba ánh mắt kia cùng nhìn về phía mình.
Hạ Bạch: “…”
Con mẹ nó, vậy mà ném cho mình!
Hắn ho khan một tiếng “Đi thôi, nhanh chạy xuống dưới! Tiểu Cửu còn đứng ngốc đó làm gì, còn không chạy nhanh!”
“A? Vâng!” Bỗng bị hối thúc như vậy, Tiểu Cửu cũng không nghĩ vấn đề kia nữa, ngây ngốc chạy đi theo.
Vừa xuống lầu mọi người liền thấy, một cái sạp đã được dựng xong, Tiểu Cửu còn mặc áo bào hưng phấn đứng nhảy lộn vài cái trên đó “Chỗ này, Triển cô nương, mới làm đó.”
Triển Linh chưng ánh mắt cá chết nhìn “Có ý gì đây?”
Tiểu Cửu chớp mắt, nghiêm trang nói “Bắt quỷ không phải đều là đạo sĩ sao? Hôm qua chúng ta đi Thanh Tiêu quan, ta thấy những vị đạo quan đó mặc đạo bào trông rất có khí phái, chẳng khác nào tiên nhân đạo cốt, rất là đáng tin.”
Hạ Bạch nhíu nhíu chân mày, đem hắn ấn qua một bên, ngữ khí ôn hòa lời nói nghe đáng tin hơn “Không cần bắt chước như vậy.”
Tên này trước hanh sự đều cẩn thận, lần này sao không đáng tin vậy trời?
Tiểu Cửu bị phủ quyết đạo bào cũng không nhụt chí, ném đi đạo bào, lúc sau lại không biết lấy ra từ chỗ nào một cái lá cờ lớn, trên đó có ba chữ to vui mừng giơ lên ‘Triển đại tiên!’
Triển Linh: “…”
Hiện tại đánh chết thằng nhãi này còn kịp không? Thật sự nàng còn muốn ở Châu Hoàng Tuyền làm đương gia chưởng quầy nữa không.
Không đợi nàng phân phó, Tiểu Cửu lại móc ra cái chiên cũng một chùy gõ xuống, gân cổ lên hô “Phụ lão hương thân, hôm nay Triển đại tiên cô chúng ta đi ngang qua quý bảo địa…”
Triển Linh: “…”
Còn con mẹ nó tiên cô!
Tịch Đồng đứng bên cạnh nhẫn cười muốn nghẹn chết, Chư Cẩm cùng Hạ Bạch thật sự muốn đem người kia ném đi, lại thấy Tiểu Cửu vừa chạy vừa la, nhảy nhót điên cuồng, Triển Linh thật muốn giơ ngón giữa lên trời.
Cái đồng đội chết tiệt là đây!
Ban đầu Chư Cẩm vốn có chút chột dạ, thấy vậy động tác càng thêm bất an, trộm kéo kéo Hạ Bạch “Tỷ tỷ phát tín hiệu gì vậy?”
Hạ Bạch cũng không hiểu, lắc đầu “Phỏng chừng là muốn bắt đầu tín hiệu đi?”
Cái tín hiệu này xác thật hắn không biết, bản năng cảm thấy không có vẻ thân thiện… Tỷ như không phải muốn đánh tín hiệu, mà là muốn đánh người gì đó.
Bên kia Hoàng đại tiên đang phun mưa nói với một bà nương, bà ta nói con dâu bà không hiếu thuận là do bị ma bám vào người, cậy nhờ đại tiên lét lút ‘kiểm tra’ một phen, ai ngờ đối diện bất ngờ phát lên tiếng kinh hô, nhất thời khiến mọi người giật mình sút ngã, đến Hoàng đại tiên cũng đều run lập cập.
Nghe minh bạch động tĩnh lúc sau, da mặt Hoàng đại tiên kéo xuống, đây là có kẻ muốn phá chén cơm nhà hắn ta!.