Đọc truyện Tiệm Cơm Nhỏ Thành Trường An – Chương 103: Lật lại vụ án Ngô Vương
Cấm quân bao vây một tòa đạo quán trong phường Thường Nhạc. Ở tiền viện, binh sĩ hùng hổ xông vào bắt giữ mấy đạo sĩ đang tụng kinh và một số khách hành hương, một đạo sĩ gắng phản kháng thì bị binh sĩ dùng sống dao đánh hôn mê, đám khách hành hương thì ôm đầu run sợ, từ hậu viện truyền tới tiếng đánh nhau đứt đoạn.
Ở một số phường khác như Phong Nhạc, Cư Đức, Phụ Hưng cũng diễn ra cảnh tượng tương tự.
Bách tính xung quanh nhao nhao chạy trốn, lại không nhịn được nhìn ngó hỏi thăm, chuyện gì thế này, có người mưu phản sao?
Đồng thời, cửa thành cũng đóng lại, đội cấm quân vây quanh phủ đệ, các loại cửa hàng buôn bán của Triệu Vương ở kinh thành, trong đó bao gồm cả quán rượu Vân Lai ở phường Sùng Hiền.
Động tĩnh lớn thế này, tin gì cần biết đều đã biết, mấy vị tướng công, thượng thư bộ Hình, Đại Lý Tự Khanh và các công khanh có liên quan tới bộ Hình vừa sai người dò hỏi vừa vội vàng mặc quan phục chuẩn bị tiến cung. Các quan viên còn lại có hỏi thăm, có sợ hãi, có suy đoán…
Trống chiều đã điểm, đêm nay thành Trường An đã định sẵn là không thể yên ổn.
Trong cung Đại Minh, hoàng đế hỏi thăm Hà Dương Vương một số chi tiết. Sau khi nghe xong chuyện “gặp phục kích ở cửa cung” thì hoàng đế sầm mặt: “Không ngờ rằng trẫm đây ngày ngày đều ngủ chung với rắn độc.”
Hà Dương Vương mỉm cười: “Thảo nào mấy hôm trước ngươi cứ nói ngủ lạnh buốt…”
Cơn giận của hoàng đế bị câu “lạnh buốt” của hắn dập mất một nửa.
Hoàng đế nhếch miệng: “Ngươi còn mặc cái thứ xiêm y này làm gì nữa? Đi, đi đổi một bộ thường phục của ta đi!”
“Y phục của ngươi ta đâu có mặc được…”
Hoàng đế cho rằng hắn đang nói chuyện vượt bổn phận, đang định lên tiếng thì lại nghe Hà Dương Vương nói: “Thắt lưng ngươi to thế, ta mặc không đẹp.”
Hoàng đế: “…”
Hoàng đế thật sự là chỉ cần gặp vị huynh đệ này lại thấy phiền, đang định bảo hắn về nhưng cuối cùng vẫn lo lắng: “Bên ngoài không yên ổn, ngươi vừa mới chắn họa giúp ta, chớ để đám giặc kia chó cùng rứt giậu lại nhằm vào ngươi. Tới điện Minh Đức nghỉ ngơi đi, chờ vài ngày nữa rồi lại đi.”
“Tạ ơn a huynh, nhưng mà đám mỹ nhân của ta…” Thấy sắc mặt hoàng đế, Hà Dương Vương không dám lỗ mãng, bĩu môi, hành lễ xong rồi đi ra ngoài.
Ở trước cửa điện vừa khéo gặp thống lĩnh cấm quân Tần Tường và thiếu doãn Kinh Triệu Lâm Yến.
Ba người cũng coi như từng “chung áo” nằm chung một mương, thấy sắc mặt Tần Tường, Hà Dương Vương nhướng mày: “Sao thế? Không thuận lợi sao?”
Tần Tường đang định lên tiếng thì Hà Dương Vương đã giơ tay lên ngăn lại: “Khỏi phải nói với ta, thánh thượng đang chờ các ngươi đấy.” Nói xong thì vắt tay sau lưng nhàn nhã cất bước.
Đúng là Tần Tường đang bực bội trong lòng, vừa rồi mới được báo lại là không bắt được tên Lý Vực con trai thứ tư của Triệu Vương! Ban đầu chuyện đang trôi chảy lại vì vậy mà trở thành không trọn vẹn, hơn nữa còn là một sự không trọn vẹn rất to. Mặc dù Tần Tường cũng không phải là người nhìn xa trông rộng gì nhưng cũng biết bắt được Lý Vực đóng vai trò vô cùng quan trọng đối với việc chống lại Triệu Vương sau này. Thật là một đám nuôi tốn cơm!
Đối diện với Lâm Yến, Tần Tường hơi ngượng ngùng. Toàn bộ kế hoạch mai phục đều là do vị Lâm thiếu doãn này tấu lên, do cấm quân hợp tác với phủ Kinh Triệu thực hiện. Người của Kinh Triệu có hạn, truy lùng và điều tra ngầm lại là thế mạnh của cấm quân, cho nên Lâm thiếu doãn đã giao lại tin tức rõ ràng cùng với hai địa điểm mà bọn họ truy tìm được cho cấm quân, cấm quân lại từ đó tìm được một sào huyệt khác của đối phương. Lúc đó một người trong số đó từng thấy một lang quân trẻ tuổi mặc áo gấm, người đi điều tra cho rằng đó là Lý Vực, nhưng tới khi bắt được thì… ai ngờ lại chỉ là thế thân! Tên Kiều Hợi kia quả không hổ là mưu sĩ đắc lực bên cạnh Triệu Vương.
Bỏ lỡ mất thời cơ tốt nhất rồi, nếu muốn tìm một người giữa kinh thành lớn thế này…
“Chạy rồi?” Nghe xong lời bẩm báo của Tần Tường, hoàng đế cau mày một cái, dừng một lúc rồi lại nói: “Hắn đã tới rồi thì chắc chắn là không thể trốn xa được, lúc xảy ra chuyện ắt phải ở trong kinh. Cửa thành đã đóng, hắn cũng không chạy đi đâu được, cứ lùng bắt khắp trong thành là được.”
Tần Tường và Lâm Yến đều hành lễ đáp vâng.
Bởi vì chuyện tra xét phủ đệ và sản nghiệp của Triệu Vương vẫn đang được tiến hành, Tần Tường lại nuôi hy vọng “lỡ như” bắt được Lý Vực, bẩm báo xong tiến trình tra xét và cả chuyện Lý Vực thì Tần Tường quay trở lại giám sát, để lại Lâm Yến một mình bẩm tấu.
Hoàng đế rất hài lòng với vị thiếu doãn Kinh Triệu trẻ tuổi này, từ chuyện mai phục cứu giá lần này tới chuyện xử lý tin đồn ở kinh thành đợt hè và cả biểu hiện hằng ngày ở phủ Kinh Triệu đều lộ rõ thái độ quả quyết nghiêm túc, hơn nữa còn rất có sách lược, không liều lĩnh một cách mù quáng. Kinh Triệu ở nơi nhiều quý nhân, lắm thị phi, nếu phủ Kinh Triệu mà yếu đuối hoặc ngu xuẩn thì kinh thành sẽ lập tức hỗn loạn.
Mấy năm nay, phủ doãn và thiếu doãn phủ Kinh Triệu thường xuyên thay đổi, hoàng đế cảm thấy lần này rốt cuộc cũng tìm được một người làm được lâu dài rồi – hoặc cũng nên đổi một chút, để Bạch lão tới Lạc Dương dưỡng lão đi, chẳng phải hắn vẫn luôn mong mỏi được nhậm chức ngoài kinh sao? Thế thì đưa Lâm Yến lên làm Kinh Triệu doãn, tìm cho hắn một vị quan phụ tá.
Nhìn Lâm Yến, hoàng đế cười một cái, cái gì cũng tốt hết, chỉ có tuổi hơi trẻ quá…
Khi hoàng đế đang suy tính về vấn đề bổ nhiệm quan viên trong phủ Kinh Triệu thì suy nghĩ trong đầu Lâm Yến lại là… tra xét lại vụ án Ngô Vương năm đó.
Tra xét hồ sơ về Thẩm gia thì không tránh khỏi liên quan tới vụ án Ngô Vương. Từ trong hồ sơ, từ lời kể lại của Sở Lệ và những người biết chuyện khi đó, từ một số chi tiết lặt vặt tìm được ở phủ Kinh Triệu và bộ Hình, Lâm Yến có vài suy đoán về vụ án Ngô Vương – trong số những người bị ảnh hưởng nặng nề nhất trong vụ án Ngô Vương thì nổi tiếng nhất không phải là Thẩm công mà là tiết độ sứ Hà Đông Hoắc Sâm.
Nhưng có khi thật ra là Ngô Vương bị Hoắc Sâm liên lụy thì sao? Dù sao Ngô Vương cũng chỉ là một thân vương nhàn nhã, mà tiết độ sứ Hà Đông cai trị Thái Nguyên, quản lý nhiều châu quận, trong tay lại có binh để đề phòng người Hồ vi phạm cảnh giới, vị trí của hắn quá quan trọng.
Hoắc Sâm gặp chuyện không may, người được lợi là ai? Triệu Vương được nuôi dưỡng ở phủ Thái Nguyên nhận lệnh tiếp quản binh quyền của Hoắc Sâm, rồi quản tới tận bây giờ…
Vừa khéo mùa hè năm ngoái khi lời đồn nổi lên khắp kinh thành, tình huống khi đó giống với những năm cuối đời của tiên đế cỡ nào, mà toàn bộ suy đoán của A Tề đều chĩa vào Bắc Đô Thái Nguyên. Trên người mấy tên cướp kia có mùi thịt muối, ở cùng phường mà vừa có quan hệ với Bắc Đô vừa có một lượng lớn thịt muối thì chính là quán rượu Vân Lai – đó là sản nghiệp của Triệu Vương.
Lúc đó Lâm Yến từng sai người lén vào kho của quán rượu Vân Lai để kiểm tra, nơi đó được quét dọn rất sạch sẽ, hoàn toàn chẳng có dấu vết gì, nhưng có đôi lúc bản thân việc quá sạch sẽ lại chính là dấu vết.
Nhưng chỉ dựa vào những suy đoán này, dựa vào chút lời khai móc ra được từ trong miệng đám tử sĩ thì không thể nào định tội cho một thân vương đang trấn giữ cả một vùng.
Nhưng bọn họ lại quá thiếu kiên nhẫn, mùa đông năm nay lại bắt đầu, lần này lại còn làm lớn hơn. Mấu chốt là địa điểm bọn họ chọn để ra tay lại là ở Thẩm Ký, mà ở đó thì có một A Tề có thể tới làm quan ở bộ Hình hoặc Đại Lý Tự…
Dính dáng tới cấm quân, dính dáng tới người Hồ, hành động quá vội vã, sắp xếp mai phục cho bọn hắn là chuyện hết sức dễ dàng.
Nghĩ tới Thẩm Thiều Quang, Lâm Yến mỉm cười một cái, sau đó nghiêm trang lấy từ trong tay áo ra bản ghi chép lại phần thẩm vấn sơ bộ những phạm nhân bắt được ở quán rượu. Thời gian ngắn, lại đều là tử sĩ nên kết quả thu được có hạn, đành phải để người của bộ Hình và Đại Lý Tự từ từ tiến hành.
Được trình lên cùng còn có tình hình điều tra sư môn và quê nhà Ngụy Châu của “Đại Đức Thanh Diệu Phụ Nguyên chân nhân” do hắn sai người âm thầm tới Bắc Đô tiến hành.
Lâm Yến thỉnh tội với hoàng đế trước: “Thần chưa được bệ hạ cho phép đã tự ý điều tra vụ án Ngô Vương năm đó, xin bệ hạ trị tội.”
Hoàng đế khoát khoát tay. Nếu đổi lại là trước kia thì hắn làm vậy, hoàng đế chắc chắn sẽ không vui, nhưng bây giờ thì chỉ cảm thấy hắn thông minh nhanh nhạy.
“Mời bệ hạ xem, đây là những thứ tra được ở Bắc Đô.”
“Tiên đế băng hà, vị Đại Đức Thanh Diệu Phụ Nguyên chân nhân kia thanh thản rời đi, người quen bên ngoài nói hắn đã đắc đạo thành tiên bay về trời, cũng có người nói hắn đã cưỡi mây bay đi, nhưng trên thực tế thì hắn đã tới, hoặc nói đúng hơn là đã trở về Bắc Đô. Ở đây có lời chứng của đạo sĩ trong đạo quán Thanh Tịnh ở Thái Nguyên, một vị “quý nhân” của phủ Triệu Vương mỗi năm đều tới đạo quán trú lại mấy ngày, nghe nói là yêu tấm bia đá ở sau đạo quán. Vị “quý nhân” này đã qua đời năm kia, chôn ở trên núi phía sau đạo quán kia, tên viết trên bia đá là “Vương Thanh Diệu”.”
“Mời bệ hạ xem phần Ngụy Châu ở sau đó, vị chân nhân này họ “Vương”, không có tên, người ở quê chỉ gọi theo thứ hạng trong nhà là “đại lang”. Thanh Diệu chân nhân và tên Kiều Hợi mà chúng ta bắt được hôm nay vừa là đồng hương lại vừa là đồng môn, tên Kiều Hợi này vốn tên là Hắc Thỉ*, lúc còn nhỏ xuống sông bắt cá bị cá cắn, da thịt bị thối rữa phải dùng dao cắt bỏ, để lại một vết sẹo rất lớn – theo lời của Lưu lão tẩu chơi cùng với bọn họ năm đó thì là do vị chân nhân kia đích thân xử lý. Thần đã nhìn thấy vết sẹo này.”
* Thỉ đồng nghĩa với Hợi.
“Mời bệ hạ xem tiếp…”
Ngô Vương bị hoạch tội vốn là vì “lời sấm” của đạo sĩ kia, sau lại liên lụy càng lúc càng rộng, lại càng có nhiều “chứng cứ phạm tội”, Lâm Yến bắt đầu từ đây, tên đạo sĩ kia vốn là kẻ lòng dạ khó lường, càng khỏi bàn tới “lời sấm” gì!
Trước mặt những chứng cứ thế này, hoàng đế thật sự không thể nào nói những lời như là “Chỉ tra chuyện lần này, chuyện năm đó đã qua rồi cứ để nó qua đi”.
Hoàng đế mỉm cười nhìn Lâm Yến: “Tra xét toàn diện như vậy chắc chắn không phải là chuyện một sớm mà chiều mà được. Sao An Nhiên lại nghĩ tới chuyện tra xét vụ án Ngô Vương?”
“Không phải vì Ngô Vương, mà là vì nhạc phụ của thần là Thẩm công.” Lâm Yến bình tĩnh nói.
Hoàng đế hơi ngẩn ra: “Thị lang bộ Lễ Thẩm Khiêm?”
“Phải.”
Hoàng đế hơi nhíu mày, Thẩm Khiêm cáo Trần đạo sĩ họa quốc, bất bình thay Ngô Vương, tiên đế nổi giận, xử phạt rất nặng, chính hắn bị chém đầu, con trai xử treo cổ, vợ và con gái… vào Dịch Đình?
“Vị hôn thê của thần là cung nhân được thả ra mùa xuân năm kia. Không biết bệ hạ đã từng gặp qua chưa, chính là chủ quán Thẩm Ký ở Đông Thị.”
Hoàng đế chợt hiểu ra, trước đó hắn chỉ nói là chủ quán Thẩm Ký phát hiện ra đầu mối, mình chỉ đoán rằng bọn họ là bằng hữu, hắn chính là người viết lời tựa cho tập thơ kia…
Hoàng đế cười hỏi: “Lời tựa của tập thơ kia là do ngươi viết sao?”
Lâm Yến mỉm cười: “Là do thần viết.”
Hoàng đế cười: “Ta còn tưởng là có hiền tài bị lỡ mất, thì ra là đã ở trên triều của trẫm rồi.”
Lâm Yến cũng cười.
Nghĩ tới chuyện Thẩm Ký cẩn thận không bán đồ ăn cho cấm quân, còn cả món lẩu, thực đơn, tập thơ, hí lộng, Thẩm cô nương tính ra cũng thật là một… Hoàng đế hơi lưỡng lự, nếu nói “có tài” thì có vẻ không chính xác lắm, tài nữ ở trong kinh cũng đâu được như thế này, nếu nói “thú vị” thì lại không đủ…
Hoàng đế cười đùa như có ẩn ý: “Ánh mắt của An Nhiên tốt thật đấy.”
Lâm Yến mỉm cười gật đầu: “Nàng ấy thật sự rất tốt.”
Hoàng đế chưa từng thấy ai lại mặt dày khen nương tử nhà mình như vậy, không biết phải đáp lại thế nào.
“Mùa hè năm ngoái, đám cướp trong vụ án lời đồn từng mưu đồ dùng nàng để uy hiếp thần, nàng dù đứng trước gian nguy cũng không sợ hãi, chuyển dao giết cá cho thần, sau còn dựa vào mùi trên người đám cướp đó và cả khẩu vị của bọn hắn để suy đoán…”
Thấy hắn lại vòng trở lại vụ án Triệu Vương, vụ án Ngô Vương, hoặc nói đúng hơn là vụ án Thẩm Khiêm, hoàng đế mỉm cười, thôi, dù sao cũng nên cho một lời thoả đáng.
Thấy hoàng đế đồng ý, Lâm Yến trịnh trọng hành lễ.
Thấy hắn nghiễm nhiên tự coi mình như đã là con rể của Thẩm Khiêm, hoàng đế đột nhiên thấy chua xót, hậu cung của mình rất nhiều mỹ nữ, vốn dĩ đã cảm thấy như vậy rất tốt, nhưng bây giờ thấy hắn như vậy lại cảm giác dường như mình thiếu mất cái gì đó.
“An Nhiên và Thẩm cô nương lục lễ đã tới bước nào rồi?”
Lâm Yến nhấp môi: “Vẫn đang chờ trưởng bối Thẩm thị tới kinh chủ trì.”
Hoàng đế thôi không chua xót nữa, ha ha, thì ra chỉ là tự mừng một mình trước mà thôi…