Đọc truyện Tiệm Cà Phê Hoàng Tử Số 1 – Chương 1: Mở đầu
PHẦN MỞ ĐẦU
Chiếc xe nhập khẩu bóng lộn màu chàm đỗ xịch trước cửa tiệm. Chú Hong, vừa mới mở cửa tiệm cà phê, ngừng tay lau sàn nhà, nhìn chàng thanh niên khoác chiếc áo da màu be bước xuống xe.”Xem cách ăn mặc của cậu ta kìa! Còn nữa chứ, chiếc xe đó đẹp thật!”Chú Hong tự nhủ với mình, anh chàng kia không thể nào kinh doanh thứ gì xung quanh đây khi anh chàng nhìn về phía cửa tiệm. Không, phải nói (krfilm.net) là liếc qua thì đúng hơn. Chàng trai nhìn tấm bảng hiệu tồi tàn và và tấm màn cửa bằng nhựa hoa văn là những bông hồng đang che phủ những cánh cửa sổ, mặt anh ta biểu lộ như không thể tin vào mắt mình
“Gì chứ, cậu ta thấy nó xơ xác lắm sao?” – Chú Hong lấy hết sức bình sinh quắc mắt nhìn anh chàng. Thời gian và tuổi tác đã khiến mí mắt chú chùng xuống như một người Mông Cổ phía Bắc, không khác gì một con chó con đang ngủ.
“Đừng có trố mắt ra thế được không? Thật rùng cả mình. Đi đi, đi đi…Không bán cà phê cho mày đâu, để xem tao có bán không…”
Trong khi chú Hong tự lầm bầm, anh chàng kia làm vẻ mặt hạ mình và khẽ lắc đầu. Biểu hiện của anh ta như muốn quát lên “Tôi thà uống loại cà phê tự động rẻ tiền ở trạm xe bus còn hơn uống cà phê ở đây”. Nhưng ngay cả như thế, chàng trai vẫn bước về phía cửa tiệm. Anh ta dừng lại ở tấm bảng “Cần thuê người” treo trước cánh cửa kiếng trước khi bước vào trong.
Nó muốn làm việc ở đây sao? Nó à? Không đời nào..Ở tuổi tác cỡ đó..
“Chúng tôi vẫn chưa mở cửa” – chú Hong chuẩn bị lên tiếng, nhưng trước khi kịp mở miệng, chú phải nheo mắt lại.Có thể vì anh chàng đó đứng xoay lưng lại với ánh mặt trời, nhưng cũng hình như trên đầu anh ta có một vầng hào quang vậy. Ánh sáng đó chói đến độ chú Hong không thể nhìn rõ anh ta, (krfilm.net) chú Hong mất cơ hội lên tiếng, và trước khi chú kịp nhận ra, thì anh chàng đó đã ngồi xuống chiếc bàn gần cửa sổ.
“Làm ơn, 1 tách cà phê”
” Oh, được”
Đó chỉ là phản xạ. “Chết tiệt, mình đâu có muốn nói thế..” – chú Hong nghĩ thầm trong lúc bước vào bếp. Cái đồng hồ cúc cu treo trên tường bắt đầu gõ 11 tiếng. Bây giờ chú không thể nói là tiệm vẫn chưa mở cửa. Hơn nữa, trên cửa cũng đã treo bảng rõ ràng : Giờ mở cửa : 11h”
Anh chàng đó đúng là dạng công tử bột thượng lưu hiếm thấy ở khu phố này. Anh ta đúng là rất sạch sẽ và đẹp trai. Khoảng 27 tuổi? Hay 28? Anh ta ngồi nhìn ra cửa sổ, đuôi mắt khá dài. Gương mặt anh ta có chút gì đó sắc sảo và lạnh lùng, nhưng con người anh ta toát ra vẻ gì đó rất vênh váo. Loại vải của chiếc quần anh ta mặc đủ làm mọi (krfilm.net) cô gái mê mẩn, còn chiếc áo khoác da thì bám chặt vào cơ thể anh ta như da thịt vậy. Không chỉ có vậy, kích thước vòng đùi của cái quần nhìn có vẻ nhỏ hơn 6 inches. Không hiểu bằng cách quái gì mà chân của cậu ta mặc vừa nữa? Cậu ta là gì chứ, kẻ quái dị sao? Không biết thế giới bây giờ là sao nữa? Đó mà là chân của đàn ông à? Thật là ẻo lã…
Chú Hong di chuyển thân hình thấp bé mập mạp của mình để bưng cà phê đến. Chú đặt tách trước mặt anh chàng công tử bột
“Dùng ngon miệng!”
Công tử Bột vẫn không thèm nhìn đến. Đến gần, người anh ta thoang thoảng mùi nước hoa.
“Đàn ông gì mà…” – chú Hong nhăn nhăn mũi suy nghĩ. Vừa lúc đó chú nhận ra cái nhìn chăm chăm và do dự của chàng trai. Nhanh chóng, chú nở nụ cười cầu tài, nhưng Công tử Bột nhìn đằng sau của chú. Anh ta nhìn vào nhà bếp, bước tường, gạch … Biểu hiện (krfilm.net)của anh ta chẳng khác gì lúc ở ngoài cửa tiệm cả…
Đây là gì chứ, chuồng lợn? Chuồng ngựa – ánh mắt anh ta như nói lên điều đó. Thì sao chứ? Liên quan gì đến mày? Đừng có trố mắt lên nữa, thằng nhóc. Nếu mày là khách hàng thì cứ uống cà phê rồi biến dùm đi. Mày nghĩ mày đang làm gì chứ, há hốc mồm ra nhìn quanh thế này à? Này! Mày nghĩ mày là ai mà có quyền xem xét ? Tao là chủ! Mày cứ nhìn chằm chằm cái gì chứ? Sao? Mày thích phong cách của tao à?
Chú Hong không thể tiếp tục im lặng và đang mơ màng nổi nóng vì nhiều chuyện giận bốc lửa. Quanh một cổ tay của Công tử Bột, cánh tay đang nhấc ly cà phê lên, là một cái đồng hồ sáng ngời. Chú Hong vừa định quay lại nhà bếp, tiến tới cạnh anh chàng đó (krfilm.net)như có một ma lực vậy…
“Uh…Hình như…cậu…không ở gần đây…”
Cái đồng hồ phát ra ánh sáng bằng bạch Kim, là sản phẩm nổi tiếng của Thụy Sĩ. Chú Hong nhận biết nhãn hiệu, dù chỉ mới nghe đến mà thôi. Chú Hong không còn cách nào khác nhưng cảm thấy có chút khúm núm…
“Cậu hẹn với ai ở đây à?”
“Phải. Ở đây không có nhân viên nào khác sao?” – Công tử Bột hỏi, tay mân mê mép cốc.
“Oh, có chứ, nhưng anh ta vừa nghỉ việc. Thế nên tôi treo bảng ở đằng kia, tìm người làm thêm”
“Vừa nghỉ việc” mà chú Hong vừa nói đến nghĩa là khoảng thời gian 8 tháng. Có một anh chàng làm việc bán thời gian ở đây nhưng cuối cùng đã nghỉ việc vì kinh doanh quá ế ẩm. Thật ra, việc làm ăn tệ đến nỗi chú Hong có thể làm việc một mình mà vẫn còn nhiều thời gian dư dả, nhưng dù sao cũng rất khó kiếm tiền trả tiền thuê nhà. Nên chú đã rao bán cửa tiệm, nhưng mọi chuyện chỉ vừa yên ắng trong 2 tháng trở lại đây. Cuối cùng, vài ngày trước, có người đến yêu(krfilm.net) cầu cửa tiệm ký hợp đồng, nhưng chú Hong vẫn chưa nói cho gia đình biết.
Xe bán thức ăn dạo, chết tiệt thật. Trong 39 năm của cuộc đời, mình chưa bao giờ làm gì khác ngoài bán cà phê…
“Ở đây chú dọn dẹp cửa tiệm, pha cà phê, phục vụ và thu tiền à? Một mình chú làm cả sao”
“Tôi phải làm vậy thôi, biết làm sao chú? Cậu biết thời buổi này rất khó tìm người làm thêm trung thực mà..?”
“Chú cũng đa năng thật nhỉ”
“Ha ha, tôi cũng có chút ít khả năng” – Chú Hong cười sảng khoái
“Vậy chú học pha cà phê ở đâu?”
Gì chứ, pha cà phê cũng cần có chứng chỉ sao?
“Tôi không học ở đâu cả, nhưng tôi có nhiều kinh nghiệm. Tôi từng làm thêm ở một tiệm cà phê suốt thời gian học đại học. Nó còn quen thuộc với tôi hơn cả chuyên ngành (krfilm.net) của mình nữa. Ha ha ha”
“Chú mở cửa tiệm này bao lâu rồi?”
“Năm nay là ba năm. Địa điểm cũng không tốt lắm”
“Chú biết không, địa điểm không hẳn là khuyết điểm hoàn toàn, phải chứ? Nói vậy cũng như một thành ngữ về người thợ mộc đổ thừa cái đục của mình vậy…”
Mày nói quái gì hả, thằng nhóc?
“Tôi đi ngang qua nhiều cao ốc rất đẹp trên đường đến đây”.
“Phải, năm ngoái có vài ngân hàng và công ty cổ phần khai trương ở quanh đây. Nhưng làm thế có gì tốt chứ? Cái cửa hiệu Bucks and Seattle ở đó giết chết cả khu này. Không chỉ có thế, nhưng cả cái siêu thị lớn ở đó cũng hoàn toàn giết cả những cửa hàng nhỏ gần bên. Thấy chưa, đây đúng là điểm yếu của đất nước chúng ta. Không phải người ta nên ủng hộ những cửa (krfilm.net) hàng buôn bán nhỏ trước hay sao? Nếu như vậy kinh tế của người bình dân mới phát đạt, và chỉ khi kinh tế của người bình dân thịnh vượng thì đội bóng đá của nước ta mới đạt thành tích nổi bật, cậu nghĩ phải không? Ha ha ha”
Công tử Bột không cười khiến chú Hong có chút xấu hổ
Công tử Bột tiếp tục xoay cái tách bằng những ngón tay, sau đó lần lượt xem xét cái dĩa, cái khay, muỗng cà phê và hũ đựng đường. Sau đó cậu ta nâng(krfilm.net) cốc lên như nâng ly rượu. Tự nhiên chú Hong cảm thấy khó thở và căng thẳng, không hiểu tại sao lồng ngực chú cảm thấy như co lại. Chú phát hiện mình đang nhìn chăm chăm vào đôi môi của Công tử Bột. Chú biết nhìn như vậy rất quái dị, nhưng chú không thể nào quay đi hướng khác.
Lúc đó Công Tử Bột dùng môi nhắm một hớp cà phê…Chú Hong muốn hỏi “Cậu cảm thấy sao?” nhưng cổ họng nghẹn lại không thể thốt ra lời. Công Tử Bột nhăn mặt. Cậu ta(krfilm.net) nhổ hớp cà phê ra khỏi miệng và thử nuốt một ngụm khác, sau đó quăng cái tách xuống bàn như không bao giờ muốn nhìn thấy nó nữa vậy..
Cái thằng này bị quái gì vậy chứ?Chú Hong bắt đầu nổi đóa. Nếu không còn gì khác, chú đã đặt danh dự của mình vào tách cà phê mà chú pha rồi…
“Cậu không hợp với mùi vị này sao??” Chú Hong cố nở nụ cười..
“Mùi vị y như lá cây bị nấu lên vậy”
“Huh”
“Tôi cho là nếu chú nấu nó đủ lâu, nó sẽ biến thành màu này, phải không?”
– Công tử Bột lạnh lùng nói. Điều này càng khiến chú Hong nổi đóa. Vừa lúc đó, cửa tiệm mở ra thật mạnh….
“À chú Hong, có phải chú đang kiếm người làm việc bán thời gian không?” Chú Hong nhìn En Chan tự nhủ, mình tưởng nó đã đi rồi chứ.
“Huh? À… uh…”
“Lẽ ra chú nên nói với cháu sớm hơn chứ! Chú không biết là cháu cũng đang tìm việc làm thêm à?”
Đột nhiên En Chan biến đổi sắc mặt. Đôi mắt đen láy, nước da trắng, dáng điêu hấp tấp nhưng khuôn mặt nó thì quả là xinh trai. Chẳng có đứa con gái nào ở những trường học quanh đó mà không biết tới Ko En Chan. Chúng thậm chí còn tụ tập bên ngoài cửa lớp dạy võ Taekwondo chỉ để nhìn loáng thoáng thấy En Chan. Lũ trẻ lúc nào cũng thật buồn cười.
“Cái gì đây? Những tiêu chuẩn này là gì vậy? Chiều cao tối thiểu 5feet9inch? hmm… vừa đủ. Cháu vẫn đang lớn mà, lâu rồi cháu cũng không đo nhưng cháu chắc là khoảng 5feet8inch. Nếu cháu chỉ chạy bàn thì vẫn được đúng không chú Hong?”
“À, uh… Nghe này__”
“Yêu cầu hình thức: đẹp trai, mặt mũi sáng sủa” En Chan xoay xoay người trước mặt chú Hong như đang đứng trước camera. “Cháu cá là chú đã biết cháu được bình chọn có khuôn mặt đẹp trai nhất 9 tuần liên tục trên mạng đúng không?”
“À, chú có nghe nói.”
“Chắc chắn là chú đã nghe nói rồi vì đấy là sự thật mà, mặc dù nó đã xảy ra 3 năm trước rồi.” En Chan tiếp tục đọc mẩu quảng cáo dán ở cửa kính.
“Nụ cười quyến rũ, thân thiện.” Quá dễ. “Được các bà các cô lớn tuổi yêu mến” Tốt thôi, xem nào, ha ha. Lại còn gì nữa? ” Phải có tài năng đặc biệt. Chưa có người yêu?” Tại sao lại phải cầu kỳ thế nhỉ? “Này, chú Hong, chú đang định mở 1 công ty nhân tài đấy à? Có phải chú đang cố gắng trở thành người nổi tiếng không đấy?”
” K-Không… Ý chú không phải thế…”
Thực ra, mẩu quảng cáo đấy được người chủ mới của cửa tiệm gởi cho chú Hong qua email. En Chan hoài nghi đọc tiếp những yêu cầu trong mẩu quảng cáo. Lúc mới nhận được tờ quảng cáo này, chú Hong cũng kinh ngạc chẳng kém gì En Chan lúc này. Chú cũng có suy nghĩ giống hệt như nó.
Cái gì thế này, một công ty nhân tài à?
“Năm đôla một giờ. C-Cái gì? Thật sao? Bao gồm cả ăn trưa, tối và 5 đô mỗi giờ à? Woah! Nghĩa là gấp đôi những gì cháu đang kiếm được! Chú Hong, chú thuê cháu đi? Ngày mai cháu sẽ bắt đầu làm việc ngay! Chú làm ơn đi? Đi mà chú Hong?”
“Này chú Hong, nhìn cháu đi, chú thuê cháu đi mà-”
“Nói cách khác, cháu hoàn toàn phù hợp. Hmm… Công việc này là dành cho cháu.”
Chú Hong đứng ngây người chẳng biết nói gì. Tờ quảng cáo in đen trắng kia nói rõ là chỉ tuyển con trai. Không hiểu cái con bé En Chan này đã bao giờ nhìn vào gương khi nó đi tắm chưa nhỉ? Tại sao một-đứa-con-gái-hai-mươi-tư-tuổi đầu vẫn không thể phân biệt nổi giới tính của nó nhỉ? Không lẽ đến bây giờ nó vẫn tưởng nó là một thằng con trai sao?
“Công việc kinh doanh chắc cũng hơi tệ đúng không chú? Chắc là chú đang muốn bắt đầu những cách thức khác đúng không?”
“Không phải mẩu quảng cáo của chú đâu.”
“Huh? Thế nó của ai vậy chú? Một cửa tiệm khác à?” En Chan đột nhiên nhìn chằm chằm và lén tới chỗ chú Hong. Nó liếc mắt thì thầm, ” Một quán bar phải không chú?”
“Này, mày đừng nói những câu vô nghĩa nữa đi. Người ta có bao giờ trả cho mày năm đôla một giờ ở một quán bar không hả?”
“À, ý cháu là , chú biết đấy, năm đô một giờ chỉ là tiền lương thôi, chưa bao gồm tiền boa…”
“Thế chú mày có muốn đi làm ở quán bar không vậy hả?” một giọng nói cạnh khoé xen vào. Giật mình, chú Hong và En Chan quay lại phía Công tử Bột. Hắn đang ngồi ườn trên ghế với điệu bộ khá ngạo mạn. Hắn thôi vắt chéo chân và đứng dậy, người hắn thẳng đơ như thể đang phải vác toàn bộ trọng lượng của cơ thể và tiến về chỗ họ
“Aa…aaaaggh!!!” En Chan đột nhiên hét toáng lên như King Kong. Chú Hong sau khi phải nghe tiếng thét điếc tai của En Chan thì nhảy giật lùi ra đằng sau, tim đập thình thịch còn tai thì vo ve. En Chan mặt xanh tái nhìn Công tử Bột và nói với giọng hoài nghi,
” T-thằng cha C-cải bắp ẻo lả này là ai vậy?” Ánh mắt Công tử Bột vằn lên, với nét mặt nửa khinh bỉ nửa tức giận, hắn tiến về phía En Chan.
“Bộ quần áo này là gì đây? Mày đang định chứng tỏ “sức mạnh cơ bắp” như trong những buổi trình diễn đường phố gần đây đấy hả?”
“Cái gì? Mày là con của …..”
“Hay đây là quần áo của bọn đầy tớ?”
En Chan bóp chặt bàn tay bước đến, ánh mắt nó toé lửa và có cảm giác như nó có thể tung ngay 1 cú đá bất cứ lúc nào. Và chú Hong hiểu tại sao nó lại có thái độ như thế.
Tại sao hắn dám bảo bộ võ phục giá trị của 1 võ sư Taekwondo này là quần áo của đầy tớ kia chứ? Thằng cha này chắc có vấn đề về ngôn ngữ.
“Ha, anh chàng ẻo lả, trông anh cũng không tồi nhỉ”
“Này, ông trẻ, tôi cóc cần biết ông đang làm gì ở đây. Bàn chân sạch sẽ của ông có đau khi bước trên sàn nhà bẩn thỉu không được trải thảm này không đấy?” giọng En Chan đầy mỉa mai. Hắn không thèm liếc nửa con mắt nhìn điệu-bộ-không-giống-En Chan lúc này.
“Được thôi, tao đang đi một đôi giày đặc biệt tuyệt hảo. Đôi giày này đắt đến nỗi nếu mày có chết đi sống lại cũng không thể có được nó đâu. Nhưng ngoài đôi giày ra thì mày cũng đang nhìn chằm chằm vào tao đấy. Này thằng nhóc, tại sao không để mắt mày nghỉ ngơi thư giãn nhỉ?”
“Ông có chuyện gì? Ông muốn đi hả”
“Đi? Đi đâu? Đi chợ à? Hay ra sân chơi? Đừng lừa dối bản thân nữa thằng nhóc. Nếu mày muốn việc làm thêm thì đi chữa mắt đi, đúng là dai như đỉa”
“Cái gì!”
Công tử Bột cười khinh bỉ rồi quay sang chú Hong
“Tôi là Choi Han Kyul. Tôi mới ký hợp đồng mấy ngày trước.”
“À… vâng…” Chú Hong bắt tay Công tử Bột và tự đánh mình khi nhìn thấy Công tử Bột tiến về phía bếp. Tên của người đàn ông đã ký hợp đồng để thay người chủ tiệm cũ chính là Choi Han Kyul.
“Sao vậy? Có chuyện gì vậy chú Hong? Thằng cha cải bắp ẻo lả vừa nói gì với chú vậy?
“Huh? À, uh… chú nghĩ hắn ta chính là chủ tiệm cà phê này…”
“Cái gì? Hả, đúng là loạn rồi. Thằng ngốc kia chắc là vẫn còn mệt mỏi sau một chuyến bay dài hoặc đại loại như thế.”
“Chú đã bán tiệm cà phê rồi”
“C-chú Hong!!! Chú đang trêu cháu… phải không?!??”