Đọc truyện Tiệm Bánh Bao Âm Dương – Chương 95: Hoàn Chính Văn
Livestream xong thì Mộc Tử Dịch thật sự liên hệ với các nhân viên trong cửa hàng phía trước, phát thêm cho mỗi người ba tháng tiền lương rồi cho tất cả nghỉ việc.
Sau đó cậu gọi người lại đây gỡ bảng hiệu của cửa hàng bánh bao xuống, sửa lại cửa hàng thành nhà kho.
Đương nhiên là để buổi tối ra ngoài ăn khuya cho tiện thì cậu vẫn để lại một cánh cửa nhỏ, bình thường không có việc gì thì sẽ khóa lại.
Còn hai người kia, streamer và bạn của anh ta xông vào nhà cậu gây ra nhiều phiền toái như vậy thì Mộc Tử Dịch cũng làm y như trong livestream đã nói: khởi tố họ.
Bởi vì họ lén lút xông vào nhà dân, xâm phạm quyền riêng tư và quyền chân dung, bịa đặt sinh sự nên cậu thắng kiện rất nhanh chóng, đạt được một khoản tiền bồi thường nho nhỏ.
Đương nhiên, thứ cậu quan tâm không phải là mấy đồng tiền này mà là đưa kết quả lên internet, dùng để giết gà dọa khỉ.
Khi mọi việc xử lý xong xuôi thì nháy mắt cũng đã đến gần ngày kết hôn mà ông Trần xem trọng.
Mộc Tử Dịch nhanh chóng kéo Cố Cảnh nào là thử lễ phục, nào là chọn thiệp mời, nào là chọn nơi tổ chức… Cũng may lúc trước ông Trần đã chế định ra trước vài phương án, họ chỉ cần chọn ra cái tốt nhất là được.
Sau khi bận bận rộn rộn một hồi lâu thì lễ cưới cũng đúng hạn tới.
Lễ cưới của họ là ban ngày một lần, buổi tối một lần.
Ban ngày chủ yếu là mời người thân bạn bè của Mộc Tử Dịch và một phần nhỏ người sống mà Cố Cảnh và ông Trần quen biết ở nhân gian, địa điểm là ở khách sạn lớn nhất, xa hoa nhất trong trung tâm thành phố này.
Tiệc buổi tối mời bạn bè và tâm phúc của Cố Cảnh dưới địa phủ, địa điểm là cửa hàng bánh bao.
Hôm nay, trời vừa sáng, sau khi hai người thức dậy thì cùng thay đổi cùng kiểu Âu phục màu trắng với áo sơ mi màu hồng nhạt.
Hai người thay quần áo xong thì Mộc Tử Dịch kéo Cố Cảnh soi gương, sau đó cậu cười nói: “May mà cả hai chúng ta đều rất trắng, nếu không mặc áo sơ mi màu hồng nhạt sẽ xấu lắm.” Cậu lại đỏm dáng soi trái soi phải, cuối cùng xoa mặt cảm thán: “Đẹp trai quá đi mất!”
“Cảm ơn đã khen, em cũng đẹp trai lắm.” Cố Cảnh rất tự nhiên tiếp lời cậu.
“Em nói em cơ mà!” Mộc Tử Dịch lườm anh một cái: “Còn anh ấy hả, so với em thì vẫn còn kém một chút xíu.”
Vừa nói xong thì cậu nhìn thấy con mèo béo nhà mình đang đứng ngoài cửa ngó vào bên trong, một bên đầu còn đội một cái mũ dạ màu trắng nho nhỏ, vô cùng đáng yêu.
Mộc Tử Dịch nhìn mà mắt tỏa ánh sáng, cậu vừa vẫy tay với nó vừa cảm khái: “Ánh mắt của ông Trần đúng là không tệ, chọn cái mũ này đúng là đẹp trai ngây người luôn đó.”
Nhóc mập nghe cậu khen thì động tác nhanh hơn rất nhiều, nó nhanh chóng lộ ra cả người.
Chỉ thấy trên người nó mặc một chiếc áo khoác tây trang nhỏ màu trắng, cổ còn đeo một cái nơ con bướm màu đen, lại kết hợp với cái mặt mèo to đùng đang ỉu xìu xìu kia nữa, nhìn như thế nào cũng có vẻ…
Ừ, bên trong đẹp trai mang theo một chút nghịch ngợm, bên trong nghịch ngợm lại có một tia buồn cười.
Đương nhiên là Mộc Tử Dịch không dám đả kích nhóc mập này, cậu chỉ đưa tay đón nhóc mập đang nhào tới rồi nói: “Bé ngoan của ba, ngày hôm nay thật là đẹp trai, con chắc chắn là con mèo đẹp trai nhất toàn thành phố rồi!”
Một câu nói khiến nhóc mập vui vẻ đến đầu óc choáng váng, bốn, năm sáu, cái đuôi dài vểnh lên thật cao, cả mèo đều sắp bay lên.
Sau đó, nó liền thật sự bay lên.
Cố Cảnh nhấc nó lên đặt trên giường bên cạnh, còn đàng hoàng nghiêm túc dạy dỗ nó: “Lát nữa ba con sẽ cử hành lễ cưới với ta, trên lễ phục không thể dính lông mèo được.
Con ngoan nhé, đừng dựa gần người em ấy.”
Nhóc mèo mập: “…….” Anh bắt nạt mèo tui không hiểu chuyện đấy hả? Rõ ràng là anh không chịu nổi mèo tui thân thiết với chủ nhân nên ghen tị thì có!
Cố Cảnh không chột dạ chút nào mà kéo tay Mộc Tử Dịch, vừa đi ra ngoài vừa cười nói: “Đi thôi, sắp đến giờ rồi.”
Mộc Tử Dịch vừa đuổi theo bước chân của anh vừa quay đầu lại ngoắc ngoắc đầu ngón tay với con mèo mập, nhóc mập thấy thế thì chỉ đành bất đắc dĩ tự mình đi theo sau.
Khi hai người tới trong sân thì đã có một nhóm thuộc hạ đông đúc của Cố Cảnh chờ sẵn ở đó từ lâu rồi.
Những người đó đứng thành hai hàng, hôm nay tất cả đều mặc tây trang màu đen, đeo kính râm đen, tư thế thẳng tắp dáng người cường tráng, nhìn rất hút mắt.
Thấy hai chồng chồng này đi tới còn khí thế kinh người đồng loạt hô: “Chúc hai vị đại nhân tân hôn hạnh phúc!”
Mộc Tử Dịch cười híp mắt rút từ trong túi áo của Cố Cảnh ra một chồng bao lì xì đen như mực, đưa cho Cố Cảnh một nửa, sau đó mỗi người một bên lần lượt phát cho họ.
Trong những bao lì xì này đều là tiền chôn theo người chết cả, đối với đám ma quỷ khoác xác người này mà nói thì thực dụng hơn tiền của người sống nhiều.
Phát xong lại thu hoạch một đống “Cảm ơn”.
Mộc Tử Dịch một tay kéo Cố Cảnh, một tay ôm nhóc mèo mập rồi giơ lên giữa không trung: “Xuất phát!”
Nhóc mèo mập bị giơ lên: “Meo?!!”
Cửa lớn trước sân vừa mở, Mộc Tử Dịch nhìn mười chiếc siêu xe trước mắt mà chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Cậu đưa tay chọc chọc Cố Cảnh rồi thấp giọng hỏi: “Những chiếc xe này không đều là anh mua đấy chứ?”
Cố Cảnh khả nghi trầm mặc một nháy mắt, tiếp theo nhu cầu sống sót rất mạnh nói: “Lần này có thể trả lại được.” Chỉ là bị trừ không ít tiền mà thôi.
Mộc Tử Dịch: “.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.”
Cậu hít sâu một hơi, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu không phải đang làm lễ cưới thì anh xem em có véo chết anh hay không!”
“Sao em cứ cả ngày nghĩ cách mưu hại chồng mình thế?” Cố Cảnh vừa nói vừa mở cửa xe để cậu đi vào.
Mộc Tử Dịch không chịu thua: “Sao anh cứ cả ngày nghĩ cách làm em tức chết thế?”
“Không phải anh muốn cho em một lễ cưới cực kì có mặt mũi, cực kì xa hoa à…”
“Vậy cũng không cần mua xe, anh thuê không được hả?”
“Không được, hôn lễ của chúng ta sao có thể dùng xe thuê được…” Cố Cảnh lại ngoài ý muốn giữ vững điểm này, lễ cưới của anh và Mộc Tử Dịch thì, cái gì cũng phải dùng tốt nhất, mới nhất mới được.
Mộc Tử Dịch: “…” Loại cảm giác xúc động trong cảm động lại muốn giết chồng này sao lại mãnh liệt như thế cơ chứ!
Ngày đó, rất nhiều người nhìn thấy mười chiếc siêu xe loại cao cấp nhất, trên thân xe dán đầy bóng bay và dải lụa, hoa tươi đi rêu rao khắp nơi.
Nhưng lúc tất cả mọi người đang cảm thán đây là vị đại gia nào kết hôn thì không biết rằng bên trong chiếc xe dẫn đầu kia, hai chú rể đang cãi nhau tưng bừng.
Nhóc mèo mập trong xe giơ chân mèo không biết phải ủng hộ ai mới tốt.
Ủng hộ chủ nhân thì cha dượng nó nói sẽ mua ổ mèo mới cho nó, ủng hộ cha dượng thì chủ nhân nó lại nói sẽ mua thức ăn cho mèo hương vị cá khô mới cho nó ăn…
Ôi, thật là làm cho đầu mèo cũng trọc!
Đi vòng quanh hơn một nửa thành phố, khi sắp đến trước khách sạn thì hai người không hẹn mà cùng đình chiến.
Mà ở ngoài khách sạn, Lý Tùng Tử đã chờ ở đây từ rất sớm đang giơ điện thoại di động ngóng trông họ, vừa chờ vừa không quên trò chuyện với các cư dân mạng bên trong buổi livestream.
“Tôi nói với mọi người nhé, tất cả phải quý trọng cơ hội lần này đấy, còn có cố gắng đẩy tôi lên hot search nữa nha, để tôi cũng được cảm nhận cảm giác lên hot search một cái xem sao.
Vất vả lắm tôi mới vòi được cơ hội làm livestream cho mọi người từ Mộc Tử đấy, mọi người không thể khiến sự vất vả của tôi bị uổng phí đâu đó…”
Khi đang nói chuyện thì dàn siêu xe sang đã xuất hiện trong màn ảnh rồi.
Lý Tùng Tử không khỏi kích động nói: “Đến rồi đến rồi, pháo hoa chuẩn bị xong chưa? Nhanh lên một chút nhanh lên một chút…”
Mà trong livestream, tất cả mọi người đều đang cằn nhằn, đoàn siêu xe xa hoa thì có xa hoa, nhưng mà nổi quá là nổi: tất cả đều là màu đỏ thẫm!
Trước khi Mộc Tử Dịch và Cố Cảnh xuống xe thì đều cùng nhau đeo lên khuôn mặt tươi cười hoàn mỹ nhất của mình, sau đó cùng nhau xuống xe.
Nhóc mèo mập tự giác chạy đến trong lòng Cố Cảnh để anh ôm đi, nó không cho chủ nhân ôm là vì bớt việc, dù sao đến cuối cùng thì Cố Cảnh cũng sẽ xách nó ra khỏi cái ôm của chủ nhân mà thôi…
Trên mặt hai người một mèo đều có nụ cười giống nhau như đúc, họ phất tay một cái với đám người đang chờ ở phía cửa rồi bình tĩnh thong dong đi vào trong khách sạn dưới một mảnh pháo hoa vàng chói lọi.
Lý Tùng Tử đi thẳng ở phía trước họ, ngang hàng với người quay phim, còn rất tận chức tận trách thuyết minh cho các cư dân mạng: “Hiện tại, người đang đi về phía chúng ta chính là hai vị chú rể trong lễ cưới lần này.
Họ mặc Âu phục màu trắng cùng kiểu, ngọc thụ lâm phong, tiêu sái đẹp trai, lang tài lang mạo, trời đất tạo nên…”
Mộc Tử Dịch thính tai, cậu nghe mấy câu nịnh hót liên miên như thế thì cũng biết là người anh em này của mình tra không ít tư liệu, đọc thuộc lòng không ít câu khen ngợi đâu.
Cậu lén lút giơ ngón tay cái về phía Lý Tùng Tử, kết quả Lý Tùng Tử vừa cao hứng đã quên từ, nịnh hót cũng đứt đoạn.
Mộc Tử Dịch không nhịn được lườm hắn một cái, thật là khen mà cũng không xong!
Trước khi làm lễ cưới, Mộc Tử Dịch đã nói không muốn làm quá phức tạp, có thể cắt bớt vài phân đoạn vài quy củ đi, chỉ cần giữ lại những phân đoạn quan trọng nhất là được rồi.
Vậy nên lễ cưới lần này không có đoàn anh em đoàn chị em, không có phù rể cũng không có em bé tung hoa gì hết.
Lễ cưới cũng không phải tổ chức ở trong khách sạn mà là cử hành trên sân cỏ của khách sạn.
Tiệc mời khách cũng không phải cơm nước thành bàn mà dùng hình thức tiệc đứng, rượu thịt rau cỏ, bánh trái bia rượu không thiếu gì cả.
Thậm chí vì cách lễ cưới không xa có một bể bơi nên đến cả áo tắm quần bơi họ cũng cung cấp cả, ai muốn xuống nước thì cứ đi thay quần áo là được.
Người chủ trì lễ cưới là ông Trần, ông ấy mặt mày hồng hào cầm micro, kích động nói: “Hiện tại, mời hai chú rể của chúng ta vào sân!”
Trên sân vang lên hành khúc đám cưới, Mộc Tử Dịch và Cố Cảnh nhìn nhau nở nụ cười, nắm tay ôm mèo, bước từng bước một trên thảm đỏ thêu hoa văn hình rồng tới trước mặt ông Trần.
Ông Trần hắng giọng một cái rồi rất trang trọng nói: “Hai vị chú rể có đồng ý quãng đời còn lại đồng sức đồng lòng, vĩnh kết đồng tâm, sinh tử gắn bó, không rời không bỏ hay không?”
“Lời thề này không giống với lời thề trên TV lắm” Mộc Tử Dịch nghĩ: “Có điều cảm giác nghe còn êm tai hơn trên TV nữa kìa…”
Cậu và Cố Cảnh nhìn chăm chú vào nhau, trong mắt đều nổi lên ý cười.
Sau đó, hai người trăm miệng một lời: “Tôi đồng ý.”
“Meo ngoao ~” Em cũng đồng ý!
Mộc Tử Dịch buồn cười đưa tay cào cào cổ nó, nhóc mập thuận thế vỗ vỗ vào cái mũ gài trên đầu nó ra hiệu cho chủ nhân tháo xuống.
Mộc Tử Dịch chỉ cho rằng nó cảm thấy đội mũ không thoải mái nên cậu đưa tay cởi xuống cho nó, nhưng sau khi cởi xuống thì cậu mới phát hiện, hóa ra trong mũ còn có một cái hộp nho nhỏ nữa.
Ông Trần thúc giục: “Mở ra nhìn đi.”
Mộc Tử Dịch không cần đoán cũng biết bên trong là cái gì.
Quả nhiên, sau khi mở ra thì cậu nhìn thấy trong hộp là một cặp nhẫn kim cương kiểu nam.
Ông Trần cười nói: “Hiện tại, mời hai chú rể đeo nhẫn cho nhau.”
Mộc Tử Dịch giành trước một bước đeo nhẫn lên cho Cố Cảnh.
Cố Cảnh cũng không tranh với cậu, chờ đeo xong thì anh mới cầm lấy chiếc nhẫn dư lại kia đeo lên cho Mộc Tử Dịch.
Sau đó ông Trần lại nói rất nhiều câu chúc phúc cho hai người, cuối cùng thì lễ cưới có chút ngô không ra ngô khoai không ra khoai này cũng tạm có một kết thúc rồi.
Hai người cùng nhau nói chuyện với các khách mời, cười cười nói nói, cũng coi như chủ và khách đều vui vẻ cả.
Phần lớn khách mời ở đây đều là bên Mộc Tử Dịch: có thầy cô trong trường cấp hai của cậu, có một ít khách quen cũ có liên hệ trường kỳ, cộng thêm Lý Tùng Tử và Chu Minh Điền.
Cậu vốn không muốn mời các khách quen cũ, chỉ là sau khi cậu hỗ trợ bắt quỷ thì những người này vẫn rất khách khí với cậu ngày lễ ngày tết cũng tặng không ít quà cáp.
Mộc Tử Dịch nghĩ, tính toán một chút thì nhận của người ta nhiều quà như thế thì mời người ta ăn một bữa cơm cũng là phải phép.
À, tiện thì nói luôn: lễ cưới của cậu không thu tiền mừng.
Vì Mộc Tử Dịch cũng không tham gia lễ cưới của đại đa số người tới đây, không trả lễ được thì cậu cũng không tiện thu tiền mừng của người ta, không chỉ không thu mà lúc tiễn khách cậu còn chuẩn bị phát bao lì xì cho mỗi người nữa kìa, coi như cho người ta dính chút không khí vui mừng.
Còn dư lại một phần nhỏ khách mời là bên Cố Cảnh, ông Trần đang tiếp đãi họ.
Có mấy người trong số khách mời của Mộc Tử Dịch có vẻ như muốn bắt chuyện với ông Trần hoặc Cố Cảnh, nhưng vừa nghĩ tới những chuyện hung tàn cũ của Mộc Tử Dịch thì họ lại yên lặng bỏ ý nghĩ đó đi.
Vậy nên trong các khách mời cũng bình an vô sự cả.
Mà trong livestream của Lý Tùng Tử thì đang cực kì náo nhiệt.
[Đây không phải người giàu nhất thành phố chúng ta sao? Sao ông ấy cũng tới tham gia hôn lễ này thế, hơn nữa còn ngồi bên bạn bè của Mộc Tử nữa?]
[Còn cả người bên kia nữa, hình như tôi từng thấy ông ấy trên tạp chí tài chính kinh tế đấy, ông ấy cũng ngồi bên bạn bè của Mộc Tử nữa kìa…]
[Mộc tử giao thiệp trâu thật đấy? Lợi hại quá đi mất… Chẳng trách cậu ấy lại muốn đóng cửa hàng bánh bao, cho dù không có lão Cố thì chính cậu ấy cũng có thể trở thành đại gia rồi…]
[Người ở bên cạnh ông Trần mới thật sự là đại gia kia kìa, nằm trong top năm mươi bảng xếp hạng những người giàu nhất trong nước đấy! Còn vị kia nữa, hình như là tai to mặt lớn giới chính trị đấy…]
[Lần này tôi đúng là được mở mang tầm mắt… Không chỉ nơi tổ chức lễ cưới được trang trí xa hoa, tiệc đứng không thiếu món gì cả, còn có nhiều tai to mặt lớn như vậy nữa.
Tùng Tử khá lắm, đưa anh em của cậu lên hot search nào!]
Lý Tùng Tử một mặt kinh ngạc: “Này này này, là đưa tôi lên hot search mà, không phải cậu ấy! Hot search sắp biến thành nhà cậu ấy mở rồi đấy, mọi người không thể đưa tôi lên sao?”
Hắn còn chưa kịp nhìn thấy trả lời của cư dân mạng thì vai đã bị người vỗ một cái.
Hắn quay đầu lại thì thấy Mộc Tử Dịch đang gọi: “Đừng livestream nữa, cậu và anh Chu qua đây một lúc đi, tôi giới thiệu cho hai người mấy người bạn.”
“Được.” Lý Tùng Tử biết cậu muốn giới thiệu cho họ những người có chút quan hệ trong giới giải trí, có ích cho sự phát triển trong tương lai của họ nên lập tức nói “bye bye” với các cư dân mạng đang xem livestream rồi dừng lại.
Buổi livestream đã kết thúc nhưng hôn lễ này của Mộc Tử Dịch và Cố Cảnh lại gây nên một sự quan tâm vô tiền khoáng hậu ở trên internet.
Trong đó, hai hot search # lễ cưới của streamer Mộc Tử #, # lễ cưới toàn tai to mặt lớn # đang không ngừng lên cao, không bao lâu đã chiếm lấy hai vị trí số một và số hai trên bảng hot search.
Đương nhiên là Đại Công Thần trong buổi livestream cũng không chịu thiệt, những người hâm mộ không chỉ tặng rất nhiều quà mà còn đưa hắn lên hot search nữa, mặc dù là ở vị trí cuối bảng.
Buổi trưa, sau khi hoàn thành lễ cưới, Mộc Tử Dịch và Cố Cảnh tiễn khách mời xong thì trở về trong cửa hàng bánh bao để cùng nhau nghỉ ngơi.
Đến buổi tối, hai người thay trang phục kết hôn kiểu đường trang thêu rồng với hai màu đen đỏ giao nhau.
Họ vốn định chọn đồ cổ trang tay áo rộng, nhưng Mộc Tử Dịch lại để tóc ngắn, mặc quần áo như vậy thì nhìn có hơi không hợp.
Cậu lại không muốn đeo khăn voan đỏ nên đành chọn kiểu ở giữa này vậy.
Sau khi thay xong lại đeo dải lụa, hoa đỏ và hai chiếc mũ dạ màu đen thêu chữ song hỷ thật to ở chính giữa.
Mộc Tử Dịch vừa soi gương vừa cảm thán: “Cố Cảnh ơi là Cố Cảnh, số anh tốt thật đấy, có thể gả cho một anh chàng đẹp trai có cả dung mạo lẫn trí tuệ như em đây.”
Cố Cảnh đang chỉnh lại mũ cho cậu, anh dịu dàng nói: “Đừng nói linh tinh nữa, đi thôi.”
Mộc Tử Dịch nhún vai, cậu ôm lấy nhóc mèo mập mặc áo khoác ngoài màu đỏ thêu rồng vàng ở chân mình lên, nhét vào trong lồng ngực Cố Cảnh rồi lấy điện thoại di động ra chụp vài bức ảnh chung.
Sau đó cậu nắm tay Cố Cảnh đi ra ngoài.
Trong sân, khách khứa đã đến đông đủ từ lâu.
Khách mời nơi này về cơ bản đều là ma quỷ cả, mà phần lớn lại là thuộc hạ của Cố Cảnh nên đến sớm hơn thời gian viết trên thiếp mời rất nhiều.
Vừa thấy hai người đi ra thì đám ma quỷ này đều vui sướng cùng hô lớn: “Chúc hai vị đại nhân vĩnh kết đồng tâm!”
Mộc Tử Dịch cười hì hì nói một tiếng “Được” rồi lấy ra một nắm bao lì xì ra từ trong túi Cố Cảnh ném lên không trung, lập tức hết thảy ma quỷ đều hoan hô ồn ào.
Họ cũng không để ý món tiền nhỏ trong bao lì xì, càng sẽ không vì thứ này mà đánh nhau, họ chỉ tham gia cho náo nhiệt, muốn tạo không khí mà thôi.
Trong tiếng hoan hô của một đám ma quỷ, hai người ôm nhóc mèo mập đi đến lễ đường đã được bố trí kỹ càng từ trước.
Trong lễ đường chỉ có một cái ghế, người ngồi trên đó chính là cha của Mộc Tử Dịch, trong ngực của ông ấy còn ôm bức ảnh của mẹ Mộc Tử Dịch.
Mặc dù quan hệ giữa Mộc Tử Dịch và cha mình không tốt, nhưng hôn nhân đại sự thì có thế nào ông ấy cũng phải có mặt mới được.
Ông Trần cười híp mắt ôm nhóc mèo mập đi, sau đó lại nhét cho hai người họ một đóa hoa đỏ thẫm, bảo họ mỗi người cầm một đầu.
Sau đó ông cao giọng gọi: “Giờ lành đã đến, mời hai chú rể, nhất bái cao đường.”
Mộc Tử Dịch và Cố Cảnh cúi đầu trước cha Mộc, đối phương đầy mặt thấp thỏm, theo phản xạ định đưa tay ra đỡ họ, nhưng bàn tay đưa ra đến một nửa lại khựng lại một chút, sau đó yên lặng rút về.
Mộc Tử Dịch chỉ coi như không nhìn thấy, lúc cậu nghe thấy ông Trần nói “nhị bái thiên địa” lại cùng Cố Cảnh xoay người cúi đầu trước trời đất.
“Phu phu đối bái!”
Hai người mặt đối mặt, trịnh trọng mà cẩn thận khom lưng cúi đầu.
“Kết thúc buổi lễ!” Ông Trần hô xong thì cười ha hả nhìn đám ma quỷ đang ngồi nói: “Chỗ này của chúng ta không có cô dâu, chỉ có chú rể thôi.
Mọi người cũng đừng nghĩ đến chuyện nháo động phòng làm gì, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, vui vẻ xong thì trở về đi thôi.”
Không thể để cái đám lên cơn thì không dừng được này quấy rầy đến đêm động phòng hoa chúc của đại nhân và Tử Dịch được!
Một đám quỷ vật đều hiểu cả, đại nhân nhà họ tìm vợ không dễ dàng mà!
Đám ma quỷ hiểu chuyện chỉ mỗi người kính đại nhân và phu nhân nhà họ một chén rượu, một vòng rượu còn chưa uống xong thì Mộc Tử Dịch và Cố Cảnh đã có vẻ say rồi.
Ông Trần thấy thế thì nhanh chóng nhắc nhở đại nhân mời hết thảy đám ma quỷ này một chén cuối cùng rồi giục họ về phòng.
Hai người cũng không từ chối, hai người nâng nhau cùng trở về nhà chính.
Ông Trần đè nhóc mập đang rục rà rục rịch muốn đi cùng lại, nhẹ giọng dỗ nó vài câu.
Ông xoay người lại thì nhìn thấy đám ma quỷ đều đang nhìn theo hướng đại nhân nhà ông và Tử Dịch rời đi rồi âm thầm cười trộm.
Ông lườm họ một cái: “Nhìn cái gì mà nhìn! Đã nói đừng làm rộn rồi, làm lỡ đại nhân và Tử Dịch động phòng thì các ngươi có chịu trách nhiệm nổi không hả? Ăn cơm đi ăn cơm đi!”
Đám ma quỷ nhìn nhau rồi lập tức cười hô hố: ‘Đúng rồi, đúng là không chịu trách nhiệm nổi đâu!’
Mà lúc này, sau khi về phòng của mình thì Mộc Tử Dịch và Cố Cảnh đã không còn dáng vẻ say xỉn đến lúc sắp lăn đùng ra như lúc nãy nữa.
Một người dứt khoát đi đóng cửa kéo rèm, một người vội vàng đi mở nước tắm, phối hợp cực kỳ ăn ý.
Một trong ba chuyện mừng lớn nhất trong đời người: đêm động phòng hoa chúc, đương nhiên là không thể lãng phí rồi.
Không bao lâu sau thì bên trong gian phòng đã sắc xuân nồng đượm.