Tiệm Bánh Bao Âm Dương

Chương 83


Đọc truyện Tiệm Bánh Bao Âm Dương – Chương 83

Edit: 诸葛钢铁

Beta: Hạ Y

……

Ông Trần còn chưa trả lời, đã nghe thấy giọng lạnh nhạt của Mộc Tử Dịch vang lên từ xa: “Không có.”

Ông Trần hiểu ngay, mỉm cười: “Xin lỗi, cậu ấy không ở đây.”

“Rầm” một tiếng cửa đóng lại. 

Chỉ trong chớp mắt quay người, đã thấy hai người đó bỗng lao xuống từ trên trời. Nét mặt ông Trần hơi tức giận, vung cái chổi phía sau cửa lên, với tư thế càn quét thiên quân vạn mã lao về phía hai người đó mà tấn công. 

Hai người nọ cũng không thèm nhìn đến ông Trần, lóe một cái tránh sang bên cạnh. Không ngờ đến cái chổi đó lại kèm theo quỷ lực, lực sát thương cực lớn. Cho dù bọn họ tránh được cái chổi, nhưng sức mạnh bám trên chổi như chuôi kiếm, trực tiếp công kích đến trước mặt bọn họ. 

Trong lòng hai người cả kinh, vội vàng ném lá bùa ra, miễn cưỡng triệt tiêu đi lực còn lại trên cây chổi. 

Ông Trần nhướn mi một cái, còn muốn tấn công lần nữa, lại bị Cố Cảnh bỗng lên tiếng kêu dừng: “Ông Trần, dừng lại.”

Ông Trần lạnh lùng liếc nhìn hai người nọ một cái, cất chổi vào trong góc sau cửa, quay người đi đến đứng bên cạnh Mộc Tử Dịch. Hai tay ông đan vào nhau để phía trước người, ngẩng đầu thẳng lưng, bày ra tư thế tiêu chuẩn của vệ sĩ. 

Mộc Tử Dịch hơi bất đắc dĩ mà ôm nhóc mèo lại từ trong lòng Cố Cảnh, nhét vào trong lòng ông Trần, cười nói: “Ông Trần, nhóc con đói rồi, ông đút cho nó ăn chút gì đó đi nhé.”

Cái dáng vẻ vệ sĩ đứng đắn nghiêm túc của ông Trần thay đổi trong nháy mắt, tay chân ông luống cuống nhận lấy nhóc mập, hơi chần chờ, gật đầu mang theo nhóc con rời đi. 

Trước khi đi, ông không quên nháy mắt một cái với đại nhân nhà mình. Mặc dù một người đàn ông trung niên trong hai người đó, vừa nhìn là biết có quan hệ máu mủ với Mộc Tử Dịch. Nhưng với xã hội bây giờ mấy trò cha con giết nhau có nhiều lắm, hơn nữa rõ ràng Tử Dịch cũng không muốn gặp hai người đó. 

Cố Cảnh âm thầm gật đầu với ông, có anh ở đây, cho dù là bố vợ cũng không thể nào bắt nạt người của anh ngay dưới mí mắt anh được. 

Sau khi ông Trần ôm nhóc mập rời đi, Mộc Tử Dịch chỉ bàn đá, lễ phép mà xa cách nói: “Cha, đạo trưởng, mời ngồi.”

Cha Mộc cùng với lão đạo sĩ nhìn nhau một cái, im lặng đi qua ngồi xuống. Mộc Tử Dịch cũng ngồi xuống, để Cố Cảnh giúp cậu đi pha một ấm trà mang qua đây. 

Biết cậu muốn đẩy anh đi nhưng Cố Cảnh vẫn không yên tâm, cũng không muốn rời đi. Mộc Tử Dịch vỗ vào tay anh, thấp giọng nói: “Không sao đâu.”

Cố Cảnh im lặng một lúc, mới quay người rời đi. Chỉ là trước khi đi, anh không quên nhét vào trong tay Mộc Tử Dịch một người giấy nhỏ. Mặc dù biết cha Mộc sẽ không thật sự làm hại đến Tử Dịch, nhưng người bên cạnh ông kia không biết rõ lai lịch thế nào, cũng không dám chắc chắn được. 

Sau khi Cố Cảnh rời đi, cha Mộc thấp giọng hỏi: “Người con hồi phục thế nào rồi?”

Vừa nghe thấy câu nói của ông, Mộc Tử Dịch liền biết ông đã biết chuyện cậu bị thương nằm viện lần trước. Cậu ngoài cười trong không cười: “Không sao, cảm ơn đã quan tâm.”

Cha Mộc thở dốc một lúc, rất nhanh đã bình tĩnh lại. Ông nói: “Xin lỗi, là cha không làm hết trách nhiệm của người làm cha.”

Lão đạo sĩ bên cạnh ông lắc đầu mười phần tiên khí nói: “Con à, con không trách cha con được. Ông ấy chẳng qua là bất đắc dĩ thôi. Con có biết ngũ tệ tam khuyết…”

“Xin lỗi, ông là ai?” Mộc Tử Dịch không hề khách khí ngắt lời ông ta. “Nhiều năm về trước, bỗng xuất hiện trong trường học của tôi, dạy tôi thuật che mắt hình như là ông nhỉ? Vẫn chưa hỏi đến, ông là ai?”

Vẻ mặt lão đạo sĩ cứng lại, thở dài: “Ta là ông nội con…”

“Ồ”. Mộc Tử Dịch mỉm cười: “Vừa nãy ông muốn nói với con, cha con vì ngũ tệ tam khuyết mới không thể không cách xa con phải không?”

Lão đạo và cha Mộc nhìn nhau một cái, cha Mộc cười khổ: “Xem ra, con biết không ít.”

“Không không không, nhờ phúc của cha, vốn dĩ con không biết cái gì cả. Chỉ là, lần trước cái tên tà thuật sĩ gì đó bỗng bắt bạn của con, dẫn con ra, muốn nhân cơ hội cướp con đi. Hắn ta còn nói con là người mang mệnh ngũ tuyệt, con mới biết một vài thứ.”

Mộc Tử Dịch cố gắng hết sức nói nhẹ như gió thoảng, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn không tránh được nảy sinh một chút oán hận, làm gì có người cha như vậy, làm gì có người thân như vậy chứ!

Nói là vì tốt cho cậu, không dạy cậu khả năng bảo vệ mạng sống. Nhưng bọn họ cũng không biết nếu như mấy lời tên lão đạo sĩ bắt cậu là thật, thì bản thân cậu không khác gì một đứa bé năm tuổi mang trên người bảo vật to lớn lại không có năng lực tự vệ. Nếu lúc đó không phải có Cố Cảnh và nhóc mập xuất hiện, ai có thể cam đoan lúc này cậu có còn sống hay không!

Dùng cái danh nghĩa vì muốn tốt cho cậu, mà không thèm quan tâm đến cậu. Cậu bị người ta bắt bọn họ không biết, suýt chút nữa cậu bị cướp bọn họ cũng không biết, cậu bị thương nặng nhập viện mấy ngày trời bọn họ vẫn không biết. 

Đây gọi là người thân sao? Hờ…


Vẻ mặt cha Mộc ảm đạm, cười khổ: “Tối qua bọn ta cũng mới biết được, địa phủ áp giải hai thi thể hai tên làm ra mấy chuyện ác đó, triệu tập tất cả gia tộc thuật sĩ đối đầu nhau, bọn ta mới biết được… Vốn là một gia tộc mà nhà họ Mộc chúng ta qua lại thân thiết có nhiều thiên tài thuật sĩ nổi tiếng, âm thầm cấu kết với nội gián ở các gia tộc khác, nghiên cứu ra phương pháp bất tử.”

Nhà họ Mộc chúng ta cũng có nội gián, bọn họ từ trong miệng nội gián biết được số mệnh của con đặc biệt, mới nhắm vào con. Chỉ là, bọn họ không kiếm được lợi ở chỗ của con, bèn nghĩ ra chủ ý dùng cấm thuật chế tạo ra người bất tử…”

“Dưới sự hỗ trợ của âm binh địa phủ, lần này các gia tộc cũng bắt được nhiều người có ý đồ làm loạn. Chỉ là…”

Cha mộc thở dài: “Trách chúng ta suy nghĩ không thấu đáo, lại chưa từng bảo vệ tốt bí mật về số mệnh của con, suýt chút nữa hại con…”

“Con không có hứng thú biết mấy thứ khác.” Mộc Tử Dịch gần như thờ ơ hỏi: “Con muốn biết, lí do mọi người đến đây?”

“Con đừng như vậy… Cha, cha thật sự chỉ muốn quan tâm con thôi!” Cha Mộc vội vàng nói: “Con là đứa con duy nhất của cha, là đứa con được sinh ra dưới sự dào dạt mong chờ của cha và mẹ con. Cha… nếu không phải vì bất đắc dĩ, sao cha có thể xa cách con, xa cách mẹ con!”

Lão đạo cũng khuyên nhủ: “Năm đó, sau khi mẹ con sinh con ra, cha con mới tính ra nó ứng với góa vợ, lẻ loi trong ngũ tệ tam khuyết. Hai cái xấu này, là chỉ mất vợ, mất con hoặc không con. Vì để không liên lụy đến vợ con, biện pháp duy nhất là phải cách xa hai mẹ con con.”

“Mẹ con năm đó cũng biết được, mạng bà ấy lớn, có thể suôn sẻ sinh ra con, cũng không phải sợ con hay cha con khắc bà ấy. Bà ấy sợ con với cha con khắc nhau, sẽ làm hại một bên. Vậy nên bà ấy với cha con mới nhanh chóng ly hôn, lại một mình nuôi con. Mà cha của con, mở một tiệm bánh bao nối thông âm dương ở đây. Cho đến khi, bà ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn…”

“Sau khi mẹ con qua đời, cha con đưa con về tiệm bánh bao. Chỉ là, sau khi ở chung với con sức khỏe của nó lại dần không ổn… Cho dù sau này con tự mình đến trường nội trú ở, tình trạng của nó vẫn không tốt hơn. Mãi đến khi ta cưỡng ép nó quay về nhà họ Mộc dưỡng sức, lúc đó nó mới liên lạc với con, muốn xem con có đồng ý tiếp quản tiệm bánh bao này hay không.”

Mộc Tử Dịch nhìn cha Mộc, lại thấy trên mặt ông đầy khổ sở. Trong lòng cậu cũng rất khó chịu, trên mặt lại không hề lộ ra chút nào, lạnh lùng nói: “Vậy bây giờ thì sao? Bây giờ, lại không sợ khắc với con nữa?”

Cha Mộc lắc đầu: “Cha… nghe nói lần trước con bị thương nặng phải nằm viện, lại nghĩ tới vị tiên sinh kia ở cùng một chỗ với con lần trước, lúc này mới không kìm được đến thăm con.”

Ông dừng một lúc, hỏi: “Vị tiên sinh kia rốt cuộc là ai, con có hiểu rõ hắn không? Còn cả vị tiên sinh vừa nãy, cả người là quỷ lực. Con là người sống, thật sự không thích hợp ở chung lâu ngày với người cõi âm…”

Ông vừa vào cửa đã thấy con trai ông với người khoác vỏ bọc người sống kia, không nhìn ra được lai lịch người đàn ông đó, mặc quần áo cùng kiểu với con mèo, trên áo còn in hình mà Mộc Tử Dịch chưa bao giờ làm. Nhìn từ xa, rất giống một nhà ba người. Việc này khiến ông bất an trong lòng, nhịn đến giờ mới hỏi ra câu. 

Mộc Tử Dịch nhẹ nhàng sờ người giấy nhỏ trong tay, cười nói: “Không cần cha lo lắng, anh ấy là người yêu con.”

Mắt cha Mộc bất giác mở to: “Con với hắn đều là nam, hơn nữa hắn còn là người cõi âm…”

“Thế thì đã sao!” Mộc Tử Dịch nhìn thẳng vào ông, cười nhạt: “Con thích anh ấy, anh ấy thích con. Số mạng con là ngũ tuyệt, anh ấy là quỷ vật số một, không sợ con khắc. Hai chúng con ở bên nhau, chẳng phải là ông trời tác hợp sao!”

Hơi dừng lại, cậu lại nói: “Cha, ông nội, nếu như hai người không chấp nhận nổi anh ấy, không sao hết. Con chỉ mong sau này hai người, cũng cứ như trước kia, cố gắng hết sức bớt xuất hiện trước mặt bọn con, cố gắng đừng can dự vào cuộc sống của bọn con.”

“Nỗi khổ của cha con đã biết, nhưng hơn hai mươi năm trước, người chưa từng làm hết trách nhiệm của người làm cha với con, đây là sự thật. Bây giờ, con không còn cần người nữa, người vẫn cứ canh cánh trong lòng về số mệnh, đắn đo quá đà, không dám hết lòng vì tình cảm cha con với con. Như vậy, cũng không cần nói nhiều nữa. Hai vị, mời.”

Cậu đứng dậy, đi đến cửa, mở cửa chính ra. 

Vẻ mặt Cha Mộc cùng lão đạo ngẩn ngơ, nhìn nhau cười khổ. Qua một lúc lâu, hai người mới đứng dậy, đi ra cửa. 

Cha Mộc quay đầu, nhìn Mộc Tử Dịch cười khổ: “Con với người đó… Nếu như, có gì cần thiết, có thể gọi điện cho cha. Chỉ cần cha con sống một ngày, số điện thoại sẽ không đổi.”

Mộc Tử Dịch lạnh nhạt nói: “Cảm ơn cha. Cha cũng vậy, nếu ngày nào đó muốn quay về tiệm bánh bao, con nhất định làm hết trách nhiệm và nghĩa vụ làm con, chăm sóc người đến cuối đời.”

Cha Mộc cười khổ, không hề trả lời, cùng lão đạo sĩ ra ngoài. Đi được một đoạn xa, lão đạo sĩ thở dài: “Đứa cháu này của ta, tính nết không biết là giống ai nữa.”

Cha Mộc lắc đầu: “Cha, năm đó mẹ thằng bé mất, khi nó đuổi theo âm sai bắt hồn đi nhầm vào địa phủ, con đã biết có lẽ con sai rồi. Bao năm không thăm không hỏi, không để cho nó làm một người bình thường hạnh phúc được một ngày nào, ngược lại khiến nó thành đứa không sợ chết…”

Lão đạo sĩ cũng chỉ có thể lắc đầu: “Ta cũng chưa từng nghĩ đến…”

Từ nhỏ đã mất mẹ, lại không có anh chị em làm bạn, cũng không có cha bảo vệ. Điều kiện vật chất có tốt hơn nữa, thì có thể làm sao?

Đứa nhỏ này, trong lòng không có ràng buộc, tính cách càng ngày càng tùy hứng, cũng có thể càng ngày càng không để ý đến sống chết của chính mình, thậm chí còn thích người ở cõi âm…

Ngược lại với dự tính ban đầu của bọn họ muốn đứa nhỏ này trải qua cuộc sống bình thản của người bình thường, trái ngược rồi. 

Sau khi hai người rời đi, Mộc Tử Dịch đóng cửa, quay lại ngồi xuống ghế đá. 

Có người ôm lấy cậu từ phía sau, Mộc Tử Dịch thuận thế dựa vào, hít sâu mùi hương nhàn nhạt quen thuộc trên người người nọ. 

Một lúc lâu sau, cậu mới buồn bực nói: “Cố Cảnh, em vẫn nghĩ trong lòng em không còn cảm xúc gì nữa.”


Cố Cảnh ôm cậu càng chặt hơn một chút, không nói chuyện. Anh biết, Mộc Tử Dịch cần là anh lắng nghe cậu.

“Em vẫn nghĩ em sẽ không cảm động, nhiều năm như vậy em nên tê liệt rồi. Nhưng em đánh giá cao bản thân rồi, nhìn thấy bọn họ trong lòng em không thoải mái, nghe thấy bọn họ nói mấy nguyên nhân kết quả, em khó chịu muốn chết…”

“Số mệnh gì chứ, khắc với không khắc gì chứ. Có khắc đến thế nào, chẳng là là một cái mạng thôi. Người chết rồi, chẳng phải hồn vẫn còn sao. Suốt ngày lấy cái danh vì tốt cho em, đối xử với em còn không bằng bạo lực lạnh. Thật là…”

“Anh nói xem cha em, cũng là bố chồng anh, ông ấy đen đủi thì cũng thôi đi, sao đầu óc lại chập chạm vậy chứ! Tự mua dây buộc mình, tự mình đau khổ hơn nửa đời thì thôi đi, năm đó còn suýt chút nữa khiến em trở thành thanh niên phản nghịch…”

“Mẹ em cũng khá đen đủi, gả cho một người chồng đen đủi như vậy, đẻ được đứa con xui xẻo như em…”

Mộc Tử dịch dựa vào lòng Cố Cảnh, như muốn dùng một hơi xả hết tất cả những gì không vui trong mấy năm qua. Nói lộn xộn, lung tung hết cả.

Cố Cảnh cũng không ghét bỏ, luôn im lặng nghe, cũng yên lặng đau lòng…

Cho đến khi ánh chiều tà le lói, gió lạnh buổi đêm mang theo lá khô trên mặt đất, cậu mới từ từ ngừng lại.

Cậu đứng dậy, vành mắt đỏ hoe hơi ngại ngùng nói: “Không để ý là lại lắm mồm, xin lỗi.”

Cố Cảnh ôm lấy cậu, nhẹ giọng nói: “Đừng khó chịu, quãng đời còn lại… có tôi làm bạn với em.”

“Meo grao!” – Âm thanh không hài lòng của nhóc mập vang lên từ xa, meo đây cũng muốn làm bạn!

Cố Cảnh và Mộc Tử Dịch nhìn sang, lại thấy nhóc con đó đứng trên vai ông Trần, cách đó không xa ngẩng cái đầu nhỏ, tỏ vẻ ra oai. 

Mộc Tử Dịch không nhịn được bật cười: “Vâng vâng vâng, còn có nhóc mập của chúng ta nữa!”

Nhóc mập lại giơ móng vuốt lắc phản đối cái xưng hô thân mật “Nhóc mập”, nhưng Mộc Tử Dịch lại làm như không thấy. 

Cậu ngẩng đầu nhìn sân vườn dần tối, có chút tiếc nuối: “Tiếc quá trời vừa nãy đẹp, còn muốn chụp tấm ảnh gia đình mà.”

Ông Trần cười hớn hở nói: “Vào trong tiệm chụp đi, trong tiệm bật đèn vàng ấm áp, hiệu quả nhất định tốt đó.”

Mộc Tử Dịch nhìn về phía Cố Cảnh, thấy một sự chờ mong trong mắt người kia. Vì vậy cậu gật đầu, kéo người kia vào trong tiệm. 

Buối tối hôm đó, weibo Streamer đang hot của Lục Giang livestream Mộc Tử, đăng một bài weibo

[Mộc Tử V: Ảnh gia đình #Hình ảnh.JPG#]

Edit: 诸葛钢铁

Beta: Hạ Y

……

Ông Trần còn chưa trả lời, đã nghe thấy giọng lạnh nhạt của Mộc Tử Dịch vang lên từ xa: “Không có.”

Ông Trần hiểu ngay, mỉm cười: “Xin lỗi, cậu ấy không ở đây.”

“Rầm” một tiếng cửa đóng lại. 

Chỉ trong chớp mắt quay người, đã thấy hai người đó bỗng lao xuống từ trên trời. Nét mặt ông Trần hơi tức giận, vung cái chổi phía sau cửa lên, với tư thế càn quét thiên quân vạn mã lao về phía hai người đó mà tấn công. 

Hai người nọ cũng không thèm nhìn đến ông Trần, lóe một cái tránh sang bên cạnh. Không ngờ đến cái chổi đó lại kèm theo quỷ lực, lực sát thương cực lớn. Cho dù bọn họ tránh được cái chổi, nhưng sức mạnh bám trên chổi như chuôi kiếm, trực tiếp công kích đến trước mặt bọn họ. 

Trong lòng hai người cả kinh, vội vàng ném lá bùa ra, miễn cưỡng triệt tiêu đi lực còn lại trên cây chổi. 

Ông Trần nhướn mi một cái, còn muốn tấn công lần nữa, lại bị Cố Cảnh bỗng lên tiếng kêu dừng: “Ông Trần, dừng lại.”


Ông Trần lạnh lùng liếc nhìn hai người nọ một cái, cất chổi vào trong góc sau cửa, quay người đi đến đứng bên cạnh Mộc Tử Dịch. Hai tay ông đan vào nhau để phía trước người, ngẩng đầu thẳng lưng, bày ra tư thế tiêu chuẩn của vệ sĩ. 

Mộc Tử Dịch hơi bất đắc dĩ mà ôm nhóc mèo lại từ trong lòng Cố Cảnh, nhét vào trong lòng ông Trần, cười nói: “Ông Trần, nhóc con đói rồi, ông đút cho nó ăn chút gì đó đi nhé.”

Cái dáng vẻ vệ sĩ đứng đắn nghiêm túc của ông Trần thay đổi trong nháy mắt, tay chân ông luống cuống nhận lấy nhóc mập, hơi chần chờ, gật đầu mang theo nhóc con rời đi. 

Trước khi đi, ông không quên nháy mắt một cái với đại nhân nhà mình. Mặc dù một người đàn ông trung niên trong hai người đó, vừa nhìn là biết có quan hệ máu mủ với Mộc Tử Dịch. Nhưng với xã hội bây giờ mấy trò cha con giết nhau có nhiều lắm, hơn nữa rõ ràng Tử Dịch cũng không muốn gặp hai người đó. 

Cố Cảnh âm thầm gật đầu với ông, có anh ở đây, cho dù là bố vợ cũng không thể nào bắt nạt người của anh ngay dưới mí mắt anh được. 

Sau khi ông Trần ôm nhóc mập rời đi, Mộc Tử Dịch chỉ bàn đá, lễ phép mà xa cách nói: “Cha, đạo trưởng, mời ngồi.”

Cha Mộc cùng với lão đạo sĩ nhìn nhau một cái, im lặng đi qua ngồi xuống. Mộc Tử Dịch cũng ngồi xuống, để Cố Cảnh giúp cậu đi pha một ấm trà mang qua đây. 

Biết cậu muốn đẩy anh đi nhưng Cố Cảnh vẫn không yên tâm, cũng không muốn rời đi. Mộc Tử Dịch vỗ vào tay anh, thấp giọng nói: “Không sao đâu.”

Cố Cảnh im lặng một lúc, mới quay người rời đi. Chỉ là trước khi đi, anh không quên nhét vào trong tay Mộc Tử Dịch một người giấy nhỏ. Mặc dù biết cha Mộc sẽ không thật sự làm hại đến Tử Dịch, nhưng người bên cạnh ông kia không biết rõ lai lịch thế nào, cũng không dám chắc chắn được. 

Sau khi Cố Cảnh rời đi, cha Mộc thấp giọng hỏi: “Người con hồi phục thế nào rồi?”

Vừa nghe thấy câu nói của ông, Mộc Tử Dịch liền biết ông đã biết chuyện cậu bị thương nằm viện lần trước. Cậu ngoài cười trong không cười: “Không sao, cảm ơn đã quan tâm.”

Cha Mộc thở dốc một lúc, rất nhanh đã bình tĩnh lại. Ông nói: “Xin lỗi, là cha không làm hết trách nhiệm của người làm cha.”

Lão đạo sĩ bên cạnh ông lắc đầu mười phần tiên khí nói: “Con à, con không trách cha con được. Ông ấy chẳng qua là bất đắc dĩ thôi. Con có biết ngũ tệ tam khuyết…”

“Xin lỗi, ông là ai?” Mộc Tử Dịch không hề khách khí ngắt lời ông ta. “Nhiều năm về trước, bỗng xuất hiện trong trường học của tôi, dạy tôi thuật che mắt hình như là ông nhỉ? Vẫn chưa hỏi đến, ông là ai?”

Vẻ mặt lão đạo sĩ cứng lại, thở dài: “Ta là ông nội con…”

“Ồ”. Mộc Tử Dịch mỉm cười: “Vừa nãy ông muốn nói với con, cha con vì ngũ tệ tam khuyết mới không thể không cách xa con phải không?”

Lão đạo và cha Mộc nhìn nhau một cái, cha Mộc cười khổ: “Xem ra, con biết không ít.”

“Không không không, nhờ phúc của cha, vốn dĩ con không biết cái gì cả. Chỉ là, lần trước cái tên tà thuật sĩ gì đó bỗng bắt bạn của con, dẫn con ra, muốn nhân cơ hội cướp con đi. Hắn ta còn nói con là người mang mệnh ngũ tuyệt, con mới biết một vài thứ.”

Mộc Tử Dịch cố gắng hết sức nói nhẹ như gió thoảng, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn không tránh được nảy sinh một chút oán hận, làm gì có người cha như vậy, làm gì có người thân như vậy chứ!

Nói là vì tốt cho cậu, không dạy cậu khả năng bảo vệ mạng sống. Nhưng bọn họ cũng không biết nếu như mấy lời tên lão đạo sĩ bắt cậu là thật, thì bản thân cậu không khác gì một đứa bé năm tuổi mang trên người bảo vật to lớn lại không có năng lực tự vệ. Nếu lúc đó không phải có Cố Cảnh và nhóc mập xuất hiện, ai có thể cam đoan lúc này cậu có còn sống hay không!

Dùng cái danh nghĩa vì muốn tốt cho cậu, mà không thèm quan tâm đến cậu. Cậu bị người ta bắt bọn họ không biết, suýt chút nữa cậu bị cướp bọn họ cũng không biết, cậu bị thương nặng nhập viện mấy ngày trời bọn họ vẫn không biết. 

Đây gọi là người thân sao? Hờ…

Vẻ mặt cha Mộc ảm đạm, cười khổ: “Tối qua bọn ta cũng mới biết được, địa phủ áp giải hai thi thể hai tên làm ra mấy chuyện ác đó, triệu tập tất cả gia tộc thuật sĩ đối đầu nhau, bọn ta mới biết được… Vốn là một gia tộc mà nhà họ Mộc chúng ta qua lại thân thiết có nhiều thiên tài thuật sĩ nổi tiếng, âm thầm cấu kết với nội gián ở các gia tộc khác, nghiên cứu ra phương pháp bất tử.”

Nhà họ Mộc chúng ta cũng có nội gián, bọn họ từ trong miệng nội gián biết được số mệnh của con đặc biệt, mới nhắm vào con. Chỉ là, bọn họ không kiếm được lợi ở chỗ của con, bèn nghĩ ra chủ ý dùng cấm thuật chế tạo ra người bất tử…”

“Dưới sự hỗ trợ của âm binh địa phủ, lần này các gia tộc cũng bắt được nhiều người có ý đồ làm loạn. Chỉ là…”

Cha mộc thở dài: “Trách chúng ta suy nghĩ không thấu đáo, lại chưa từng bảo vệ tốt bí mật về số mệnh của con, suýt chút nữa hại con…”

“Con không có hứng thú biết mấy thứ khác.” Mộc Tử Dịch gần như thờ ơ hỏi: “Con muốn biết, lí do mọi người đến đây?”

“Con đừng như vậy… Cha, cha thật sự chỉ muốn quan tâm con thôi!” Cha Mộc vội vàng nói: “Con là đứa con duy nhất của cha, là đứa con được sinh ra dưới sự dào dạt mong chờ của cha và mẹ con. Cha… nếu không phải vì bất đắc dĩ, sao cha có thể xa cách con, xa cách mẹ con!”

Lão đạo cũng khuyên nhủ: “Năm đó, sau khi mẹ con sinh con ra, cha con mới tính ra nó ứng với góa vợ, lẻ loi trong ngũ tệ tam khuyết. Hai cái xấu này, là chỉ mất vợ, mất con hoặc không con. Vì để không liên lụy đến vợ con, biện pháp duy nhất là phải cách xa hai mẹ con con.”

“Mẹ con năm đó cũng biết được, mạng bà ấy lớn, có thể suôn sẻ sinh ra con, cũng không phải sợ con hay cha con khắc bà ấy. Bà ấy sợ con với cha con khắc nhau, sẽ làm hại một bên. Vậy nên bà ấy với cha con mới nhanh chóng ly hôn, lại một mình nuôi con. Mà cha của con, mở một tiệm bánh bao nối thông âm dương ở đây. Cho đến khi, bà ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn…”

“Sau khi mẹ con qua đời, cha con đưa con về tiệm bánh bao. Chỉ là, sau khi ở chung với con sức khỏe của nó lại dần không ổn… Cho dù sau này con tự mình đến trường nội trú ở, tình trạng của nó vẫn không tốt hơn. Mãi đến khi ta cưỡng ép nó quay về nhà họ Mộc dưỡng sức, lúc đó nó mới liên lạc với con, muốn xem con có đồng ý tiếp quản tiệm bánh bao này hay không.”

Mộc Tử Dịch nhìn cha Mộc, lại thấy trên mặt ông đầy khổ sở. Trong lòng cậu cũng rất khó chịu, trên mặt lại không hề lộ ra chút nào, lạnh lùng nói: “Vậy bây giờ thì sao? Bây giờ, lại không sợ khắc với con nữa?”

Cha Mộc lắc đầu: “Cha… nghe nói lần trước con bị thương nặng phải nằm viện, lại nghĩ tới vị tiên sinh kia ở cùng một chỗ với con lần trước, lúc này mới không kìm được đến thăm con.”

Ông dừng một lúc, hỏi: “Vị tiên sinh kia rốt cuộc là ai, con có hiểu rõ hắn không? Còn cả vị tiên sinh vừa nãy, cả người là quỷ lực. Con là người sống, thật sự không thích hợp ở chung lâu ngày với người cõi âm…”

Ông vừa vào cửa đã thấy con trai ông với người khoác vỏ bọc người sống kia, không nhìn ra được lai lịch người đàn ông đó, mặc quần áo cùng kiểu với con mèo, trên áo còn in hình mà Mộc Tử Dịch chưa bao giờ làm. Nhìn từ xa, rất giống một nhà ba người. Việc này khiến ông bất an trong lòng, nhịn đến giờ mới hỏi ra câu. 

Mộc Tử Dịch nhẹ nhàng sờ người giấy nhỏ trong tay, cười nói: “Không cần cha lo lắng, anh ấy là người yêu con.”

Mắt cha Mộc bất giác mở to: “Con với hắn đều là nam, hơn nữa hắn còn là người cõi âm…”


“Thế thì đã sao!” Mộc Tử Dịch nhìn thẳng vào ông, cười nhạt: “Con thích anh ấy, anh ấy thích con. Số mạng con là ngũ tuyệt, anh ấy là quỷ vật số một, không sợ con khắc. Hai chúng con ở bên nhau, chẳng phải là ông trời tác hợp sao!”

Hơi dừng lại, cậu lại nói: “Cha, ông nội, nếu như hai người không chấp nhận nổi anh ấy, không sao hết. Con chỉ mong sau này hai người, cũng cứ như trước kia, cố gắng hết sức bớt xuất hiện trước mặt bọn con, cố gắng đừng can dự vào cuộc sống của bọn con.”

“Nỗi khổ của cha con đã biết, nhưng hơn hai mươi năm trước, người chưa từng làm hết trách nhiệm của người làm cha với con, đây là sự thật. Bây giờ, con không còn cần người nữa, người vẫn cứ canh cánh trong lòng về số mệnh, đắn đo quá đà, không dám hết lòng vì tình cảm cha con với con. Như vậy, cũng không cần nói nhiều nữa. Hai vị, mời.”

Cậu đứng dậy, đi đến cửa, mở cửa chính ra. 

Vẻ mặt Cha Mộc cùng lão đạo ngẩn ngơ, nhìn nhau cười khổ. Qua một lúc lâu, hai người mới đứng dậy, đi ra cửa. 

Cha Mộc quay đầu, nhìn Mộc Tử Dịch cười khổ: “Con với người đó… Nếu như, có gì cần thiết, có thể gọi điện cho cha. Chỉ cần cha con sống một ngày, số điện thoại sẽ không đổi.”

Mộc Tử Dịch lạnh nhạt nói: “Cảm ơn cha. Cha cũng vậy, nếu ngày nào đó muốn quay về tiệm bánh bao, con nhất định làm hết trách nhiệm và nghĩa vụ làm con, chăm sóc người đến cuối đời.”

Cha Mộc cười khổ, không hề trả lời, cùng lão đạo sĩ ra ngoài. Đi được một đoạn xa, lão đạo sĩ thở dài: “Đứa cháu này của ta, tính nết không biết là giống ai nữa.”

Cha Mộc lắc đầu: “Cha, năm đó mẹ thằng bé mất, khi nó đuổi theo âm sai bắt hồn đi nhầm vào địa phủ, con đã biết có lẽ con sai rồi. Bao năm không thăm không hỏi, không để cho nó làm một người bình thường hạnh phúc được một ngày nào, ngược lại khiến nó thành đứa không sợ chết…”

Lão đạo sĩ cũng chỉ có thể lắc đầu: “Ta cũng chưa từng nghĩ đến…”

Từ nhỏ đã mất mẹ, lại không có anh chị em làm bạn, cũng không có cha bảo vệ. Điều kiện vật chất có tốt hơn nữa, thì có thể làm sao?

Đứa nhỏ này, trong lòng không có ràng buộc, tính cách càng ngày càng tùy hứng, cũng có thể càng ngày càng không để ý đến sống chết của chính mình, thậm chí còn thích người ở cõi âm…

Ngược lại với dự tính ban đầu của bọn họ muốn đứa nhỏ này trải qua cuộc sống bình thản của người bình thường, trái ngược rồi. 

Sau khi hai người rời đi, Mộc Tử Dịch đóng cửa, quay lại ngồi xuống ghế đá. 

Có người ôm lấy cậu từ phía sau, Mộc Tử Dịch thuận thế dựa vào, hít sâu mùi hương nhàn nhạt quen thuộc trên người người nọ. 

Một lúc lâu sau, cậu mới buồn bực nói: “Cố Cảnh, em vẫn nghĩ trong lòng em không còn cảm xúc gì nữa.”

Cố Cảnh ôm cậu càng chặt hơn một chút, không nói chuyện. Anh biết, Mộc Tử Dịch cần là anh lắng nghe cậu.

“Em vẫn nghĩ em sẽ không cảm động, nhiều năm như vậy em nên tê liệt rồi. Nhưng em đánh giá cao bản thân rồi, nhìn thấy bọn họ trong lòng em không thoải mái, nghe thấy bọn họ nói mấy nguyên nhân kết quả, em khó chịu muốn chết…”

“Số mệnh gì chứ, khắc với không khắc gì chứ. Có khắc đến thế nào, chẳng là là một cái mạng thôi. Người chết rồi, chẳng phải hồn vẫn còn sao. Suốt ngày lấy cái danh vì tốt cho em, đối xử với em còn không bằng bạo lực lạnh. Thật là…”

“Anh nói xem cha em, cũng là bố chồng anh, ông ấy đen đủi thì cũng thôi đi, sao đầu óc lại chập chạm vậy chứ! Tự mua dây buộc mình, tự mình đau khổ hơn nửa đời thì thôi đi, năm đó còn suýt chút nữa khiến em trở thành thanh niên phản nghịch…”

“Mẹ em cũng khá đen đủi, gả cho một người chồng đen đủi như vậy, đẻ được đứa con xui xẻo như em…”

Mộc Tử dịch dựa vào lòng Cố Cảnh, như muốn dùng một hơi xả hết tất cả những gì không vui trong mấy năm qua. Nói lộn xộn, lung tung hết cả.

Cố Cảnh cũng không ghét bỏ, luôn im lặng nghe, cũng yên lặng đau lòng…

Cho đến khi ánh chiều tà le lói, gió lạnh buổi đêm mang theo lá khô trên mặt đất, cậu mới từ từ ngừng lại.

Cậu đứng dậy, vành mắt đỏ hoe hơi ngại ngùng nói: “Không để ý là lại lắm mồm, xin lỗi.”

Cố Cảnh ôm lấy cậu, nhẹ giọng nói: “Đừng khó chịu, quãng đời còn lại… có tôi làm bạn với em.”

“Meo grao!” – Âm thanh không hài lòng của nhóc mập vang lên từ xa, meo đây cũng muốn làm bạn!

Cố Cảnh và Mộc Tử Dịch nhìn sang, lại thấy nhóc con đó đứng trên vai ông Trần, cách đó không xa ngẩng cái đầu nhỏ, tỏ vẻ ra oai. 

Mộc Tử Dịch không nhịn được bật cười: “Vâng vâng vâng, còn có nhóc mập của chúng ta nữa!”

Nhóc mập lại giơ móng vuốt lắc phản đối cái xưng hô thân mật “Nhóc mập”, nhưng Mộc Tử Dịch lại làm như không thấy. 

Cậu ngẩng đầu nhìn sân vườn dần tối, có chút tiếc nuối: “Tiếc quá trời vừa nãy đẹp, còn muốn chụp tấm ảnh gia đình mà.”

Ông Trần cười hớn hở nói: “Vào trong tiệm chụp đi, trong tiệm bật đèn vàng ấm áp, hiệu quả nhất định tốt đó.”

Mộc Tử Dịch nhìn về phía Cố Cảnh, thấy một sự chờ mong trong mắt người kia. Vì vậy cậu gật đầu, kéo người kia vào trong tiệm. 

Buối tối hôm đó, weibo Streamer đang hot của Lục Giang livestream Mộc Tử, đăng một bài weibo

[Mộc Tử V: Ảnh gia đình #Hình ảnh.JPG#]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.