Đọc truyện Tiệm Bánh Bao Âm Dương – Chương 60
Edit: Cá
……
Bên ngoài tiểu khu xa hoa nọ, Lý Tùng Tử lo lắng nói: “Cậu có chắc là cậu không cần tôi dẫn vào không?”
Mộc Tử Dịch xua tay: “Không cần đâu, cậu chỉ cần báo một tiếng với chị ta là được.”
Lý Tùng Tử lắc lắc điện thoại: “Đã báo rồi, cậu cứ báo tên của chị ấy lúc gặp bảo vệ là được. Cơ mà…”
Chu Minh Điền chen ngang lời hắn nói: “Tùng Tử, chúng ta chẳng biết gì cả, đừng gây thêm phiền phức cho thầy Dịch.”
“Em cũng chỉ lo cho cậu ta mà thôi!” Lý Tùng Tử nhìn Mộc Tử Dịch, nói, “Trước kia tôi thấy khi chuẩn bị đi bắt quỷ, cậu đều cảm thấy rất nhẹ nhàng, không có cảm giác áp lực gì cả. Nhưng lần này suốt cả đường đi cậu không nói một câu nào, lại còn rất nghiêm túc nữa chứ.”
Mộc Tử Dịch nói: “Tôi đang đói meo đây này, cậu còn muốn tôi lãng phí sức lực nói chuyện à?”
Lý Tùng Tử chột dạ, để cho bạn tốt nửa đêm phải đi làm việc thế này, quả thật là lỗi của hắn. Hắn đề nghị: “Nếu không thì tôi ở đây chờ cậu, khi nào cậu ra thì chúng ta đi ăn khuya?”
“Được thôi.” Mộc Tử Dịch không từ chối làm gì, chỉ dặn dò: “Vậy hai người cách xa nơi đây một chút, đừng đứng gần tiểu khu này quá.”
“Được!” Lý Tùng Tử dứt khoát, sau đó quay sang nói với Chu Minh Điền: “Anh Chu, để em hạ ghế sau cho anh, anh cứ ngả lưng nghỉ ngơi tí đi nhé.”
Chu Minh Điền gật đầu: “Em cũng lại đây đi, nằm chung với anh này.”
Lý Tùng Tử đồng ý luôn, vẫy tay với Mộc Tử Dịch rồi chạy xe đi tìm chỗ đậu.
Mộc Tử Dịch xoay người, đi vào trong tiểu khu. Lúc đang tìm địa chỉ thì cậu chợt cảm nhận được một cỗ oán khí không bình thường cho lắm.
Ánh mắt cậu tối xuống, không thèm tìm địa chỉ nữa mà trực tiếp đi theo cỗ oán khí mà cậu cảm nhận được. Vài phút sau, cậu dừng chân trước một căn biệt thự cỡ vừa, tách biệt với những căn biệt thự khác trong tiểu khu, bấm chuông.
Điện thoại ngoài cửa xuất hiện một cô gái tóc tai bù xù, cô ta thấy người ngoài cửa là Mộc Tử Dịch thì đi ra mở cửa.
Mộc Tử Dịch vào nhà, phát hiện cô gái này chắc cũng cỡ 30 tuổi, trên trán quấn băng gạc, trên băng gạc còn nhuốm một ít máu.
Cô ta trông rất hoảng hốt, cả người căng cứng, vừa nhìn là biết tinh thần không được bình thường. Cô nói: “Là cậu Mộc đúng không?”
Mộc Tử Dịch nở một nụ cười vô hại: “Đúng vậy, chị Lý Mộng, tôi đến giúp chị xử lí tiểu quỷ.”
Lý Mộng sốt sắng làm một động tác “suỵt”, rồi nói: “Nói nhỏ thôi, coi chừng nó nghe thấy.”
Mộc Tử Dịch chớp mắt một cách vô tội: “Xin lỗi, tôi sẽ chú ý hơn. Bây giờ chị dẫn tôi đi gặp nó nhé?”
Lý Mộng gật đầu, nhẹ tay nhẹ chân dẫn cậu lên lầu. Sau đó cô dừng lại khi đến cuối hành lang lầu hai. Cô quay đầu nhìn Mộc Tử Dịch, thấy cậu đang mỉm cười với cô, bèn hít sâu một hơi rồi cẩn thận đẩy cửa ra.
Dưới ánh sáng le lói, lọt vào tầm mắt cậu là một căn phòng lớn. Trong phòng, ngựa gỗ nhỏ, cầu trượt nhỏ, các món đồ chơi cho trẻ em được đặt lung tung cả lên. Ngoài ra còn có một chiếc bàn gỗ được đặt dựa vào tường, trên bàn được bày một miếu thờ nom rất tinh xảo. Giữa miếu thờ nhỏ kia là một con búp bê bằng gỗ hình người.
Con búp bê kia không biết được chế tạo từ gỗ gì, toàn thân đen bóng, thế nhưng lại ánh lên một màu đỏ máu như có như không, nhìn là biết ngay đó là điềm xấu. Con búp bê đó được chạm trổ không thật cho lắm, nhưng đôi mắt lại mở to, một đôi mắt không có con ngươi, lại kết hợp với đôi môi đang nhếch lên một cách kì lạ, khiến người ta cảm thấy không thoải mái tí nào.
Trước miếu thờ còn có một lư hương, hiện tại đang nghi ngút khói. Trên bàn còn bày khá nhiều đồ ăn vặt, không hợp với lư hương kia chút nào.
Mộc Tử Dịch nghiêm mặt nhìn Lý Mộng, chỉ thấy cô ta đi đến trước miếu thờ, nói thật khẽ: “Chị có dẫn theo một người đến chơi cùng em nè.”
Vừa nói xong, cô lấy một con dao từ trong túi áo, rồi đột nhiên cắt một đường thật sâu trên bắp tay, máu theo cánh tay chảy đến đầu ngón tay cô, cô đặt ngón tay mình lên người búp bê, rồi cứ để máu chảy lên người búp bê như thế. Thế nhưng, máu vừa mới rơi xuống thì đã biến mất, cứ như là thấm vào búp bê kia vậy.
Mộc Tử Dịch cười khẩy: “Con tiểu quỷ này xém nữa thì giết chết chị, thế mà chị còn cho nó uống máu mình?”
Lý Mộng nói khẽ: “Nếu không cho, tôi còn chết nhanh hơn.”
“Uầy, cũng đúng. Nuôi tiểu quỷ, ngoại trừ cung phụng nó ra, còn phải lâu lâu đút nó máu tươi nữa. Cơ mà xem bộ dáng của chị hiện tại, chắc là hai ba ngày nay, tiểu quỷ quậy tưng lên nên chị mới cho nó máu đúng không?”
“Tại sao cậu biết?” Lý Mộng kinh ngạc, nói.
“Trên tay chị có vết thương, cộng với vết thương khi nãy thì chỉ có 3 chỗ mà thôi, hơn nữa cũng rất mới.” Mộc Tử Dịch chắc chắn là cái cô này ngu vl, “Chị nói thật đi, có phải vốn dĩ chị không hề trông cậy vào tôi có thể giúp chị thu phục tiểu quỷ này phải không?”
Tay Lý Mộng run lên, hơi thở hơi loạn, nhưng một lát sau thì bình tĩnh trở lại, nói: “Nhìn cậu trẻ như thế, không giống người có khả năng thu phục tiểu quỷ.”
“Nhưng nếu tôi có thì sao?”
“Đã chậm rồi.” Lý Mộng che lại miệng vết thương đã ngừng chảy máu, quay lại, trầm mặt nói: “Nó luôn tra tấn tôi, một chút máu của tôi không đủ để đút cho nó. Hiện tại nó muốn giết cậu.”
Mộc Tử Dịch lạnh lùng cười: “Thế nên thứ chị muốn, không phải là thuật sĩ, mà là kẻ chết thay chứ gì?”
Trên mặt Lý Mộng thế nhưng lại xuất hiện một tia áy náy: “Tôi xin lỗi, ngày mai tôi sẽ liên hệ với Tùng Tử, cố gắng bồi thường cho cậu.”
“Tôi không còn cách nào khác cả, hôm nay tôi đã phải hứng chịu kích thích rất lớn, vô tình nói với Tùng Tử về chuyện này, lúc đó những người khác đều nghe thấy. Nếu tôi không làm theo ý nó thì có thể ngày mai sự nghiệp của tôi sẽ sụp đổ, tôi sẽ chết!”
“Nhưng nếu tôi làm theo lời nó nói, nó sẽ giúp tôi. Đến lúc đó tôi sẽ nổi tiếng hơn, sự nghiệp của tôi, cả mạng sống của tôi nữa, sẽ tốt hơn rất nhiều!”
Mộc Tử Dịch nhướng mi: “Tôi e là một người không đủ để cho tiểu quỷ đó ăn no đâu, chỉ sợ lúc đó chị lại dụ dỗ Lý Tùng Tử hoặc một người nào đó đến đây, rồi lại cướp đi mạng sống của họ chứ gì?”
Lý Mộng chột dạ, quay đi chỗ khác: “Làm sao có thể chứ, tôi vẫn xem Lý Tùng Tử như là em trai của tôi vậy…”
Chưa nói xong, đột nhiên cô bị một thứ gì đó va phải, rồi lui về sau hai bước, sau đó hét to rồi té xuống đất.
Cô cố gắng bò dậy, thì thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện một người có làn da trắng bệch, hai mắt đen ngòm, không có tròng trắng đang nhìn cô chằm chằm, rồi nó nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng nhọn hoắc, đáng sợ vô cùng.
Cả người Lý Mộng run rẩy, vừa khóc vừa lùi về phía sau, mãi đến khi chạm vào góc tường thì mới dừng lại.
Cô hoảng sợ co người thành một cục, hy vọng tiểu quỷ hãy mau chú ý đến người còn lại trong phòng, đừng đụng đến cô.
Như cô mong muốn, tiểu quỷ bỏ qua cô, mắt nhìn thẳng vào người sống còn lại trong phòng.
Nó nở một nụ cười âm trầm lại tràn đầy ác ý với người nọ, một hàm răng sắc nhọn trông rất nguy hiểm. Sau đó, nó hé miệng, rít lên một tiếng, quỷ lực trên người nó chợt bùng lên, rồi ngay lập tức nhắm về phía Mộc Tử Dịch.
Mộc Tử Dịch bình tĩnh duỗi tay, trong chớp mắt bàn tay cậu xuất hiện một chiếc lưới màu đỏ sậm, bay thẳng về phía tiểu quỷ kia.
Thế nhưng tốc độ của tiểu quỷ kia cũng rất nhanh, cũng rất linh hoạt, lách người vài cái đã né được chiếc lưới kia của cậu, lấy một góc độ rất xảo quyệt nhào đến tấn công Mộc Tử Dịch lần nữa.
Cỗ hàn khí kia đập thẳng vào mặt, Mộc Tử Dịch không thèm né. Cậu vươn tay, trên tay được bao phủ một tầng linh lực, đánh thẳng về phía tiểu quỷ.
Trên người tiểu quỷ oán khí rất nặng, quỷ lực cũng không thấp chút nào. Như một viên đạn bắn về phía cậu, chẳng sợ bàn tay đang chứa đầy linh lực kia của Mộc Tử Dịch, khi tiểu quỷ va chạm vào cậu, cậu chợt cảm thấy được một dòng khí lạnh như băng đang ngấm vào trong xương cốt mình.
Cậu híp mặt, môi khẽ cong, tay kia bỗng nhiên giơ lên, lấy tốc độ thật nhanh tát một phát vào tiểu quỷ đang tập trung chiến đấu với cậu, khiến nó văng thật xa.
Tiểu quỷ hét lên một tiếng thật thảm thương, bị văng đến bên cạnh Lý Mộng, va vào vách tường “rầm” một cái.
Thế nhưng tên tiểu quỷ này dường như không biết đau, lập tức đứng lên, quỷ lực trên người lại bùng lên, nhắm về phía Mộc Tử Dịch.
Tay Mộc Tử Dịch nổi lên một cơn lốc, một chiếc roi đỏ sậm chợt hiện ra. Chiếc roi giống như một con rắn, nhắm thẳng vào tiểu quỷ nọ, mang theo sự hung ác và bá đạo.
Mới đầu tiểu quỷ còn có thể trốn thoát, nhưng chiếc roi của Mộc Tử Dịch vô cùng linh hoạt, không một khe hở. Chỉ vô ý một chút thôi mà tiểu quỷ đã bị quật cho một roi. Đòn tấn công này rất khó trốn thoát, khiến tầng quỷ lực bên ngoài của nó xuất hiện một lỗ hổng, không thể lành lại được.
Mộc Tử Dịch không cho nó cơ hội thở dốc thì đã tiếp tục ra tay. Lần này rõ ràng tiểu quỷ phản ứng chậm hơn một chút, vì thế cậu quyết định thừa thắng xông lên.
Cậu truyền một lượng lớn linh lực vào chiếc roi, mỗi lần roi sượt qua tiểu quỷ thì quỷ lực xung quanh nó bị tan đi một ít, động tác cũng dần chậm hơn.
Chưa đầy 10 phút sau, cậu đã dùng lưới bao vây tiểu quỷ lại, cầm trên tay.
Cậu đi đến trước mặt Lý Mộng – người đang co rúc trong góc tường và runcầm cập: “Tôi có một thắc mắc, hy vọng chị hãy giải đáp cho tôi.”
Lý Mộng giọng run rẩy, đầy kinh ngạc mà nói: “Cậu có thể giải quyết nó sao?…”
Mộc Tử Dịch mỉm cười: “Tiểu quỷ mạnh hơn nó tôi cũng đã thấy, so với chúng nó thì tiểu quỷ này có là gì đâu.”
Cậu quơ quơ tiểu quỷ trước mặt Lý Mộng, thưởng thức bộ dạng sợ sệt trốn tránh của cô, hỏi: “Về việc nuôi tiểu quỷ, chị không nói với ai cả nhưng lại cố tình nói với Lý Tùng Tử. Quan hệ giữa chị và cậu ta đâu tốt bằng quan hệ giữa chị và trợ lý hoặc người đại diện nhỉ? Cho nên chị trả lời tôi đi, vì sao lại làm thế? Tôi cảm thấy chị cố tình làm thế phải không?”
Trước đây cậu không thấy lạ chỗ nào, nhưng vừa rồi nhìn Lý Mộng không hề có gánh nặng tâm lý mà tính kế Lý Tùng Tử, thì cậu bắt đầu cảm thấy có gì đó là lạ. Ngay từ lúc đầu, Lý Mộng đã định chọn cậu làm kẻ chết thay rồi, nếu lúc này người ở đây là Lý Tùng Tử, chắc chắn cô vẫn sẽ làm như thế. Cô ra quyết định rất nhanh, không hề chần chờ một chút nào!
Ngoài ra còn một chuyện nữa, ngẫm lại cũng rất kì lạ. Lý Mộng bị như thế mà một hai đòi phải xuất viện về nhà. Nhưng nhà cô có tiểu quỷ mà, không phải cô nên chọn ở lại bệnh viện hay sao?
“Chị cố ý phải không?”