Đọc truyện Tiệm Bánh Bao Âm Dương – Chương 47
Trạng thái cơ thể Triệu Mạn không tốt lắm, vô cùng suy nhược. Mộc Tử Dịch đơn giản là làm người tốt thì làm đến cùng, cùng Cố Cảnh đưa cô đến tận nhà.
Xong việc, Triệu Mạn đưa cậu tám mươi vạn tiền thù lao, so với năm mươi vạn đã nói lúc trước nhiều hơn không ít.
Cô còn đặc biệt ngại ngùng cười nói: “Cảm ơn các cậu đã cứu tôi…. Số tiền này là tôi dành dụm được mấy năm nay, nếu cảm thấy quá ít….” Cô có thể hỏi cha mẹ, chỉ là cô không muốn cha mẹ cô lo lắng, dù sao chuyện gặp phải lần này cũng quá đáng sợ rồi.
Nhưng điều Triệu Mạn không nghĩ tới chính là, giới truyền thông loạn thất bát tao trên mạng đã sớm đem mặt mũi ba người bọn họ cộng thêm một con mèo phơi bày ra rồi. Chuyện này có sức ảnh hưởng lớn với xã hội, cha mẹ cô biết được, cũng là chuyện sớm muộn thôi.
Mộc Tử Dịch vung vung tay, cười nói: “Đủ rồi, cảm ơn nha! Đúng rồi, nhớ đốt nhiều giấy tiền cùng mấy thứ hiếm lạ dưới địa phủ cho ông nội cô. Còn có, nhớ qua bên thành Đông mà mua, giấy tiền chỗ đó tuy mắc một chút, nhưng dưới địa phủ tương đối đáng giá.”
Tiền âm phủ cũng phân loại tốt xấu và giá trị. Có vài loại tiền giấy chỉ được tính là tiền giấy, so với giấy lộn còn đáng vứt đi. Nhưng cũng có loại tiền giấy được chứng nhận. Loại tiền này, ở nhân giới được bán với giá tương đối mắc.
Triệu Mạn dùng sức gật đầu đáp lại, quyết tâm sau đó sẽ đi hốt sạch cửa tiệm tiền giấy kia. Cô phải đốt cho ông cô tám tấn tiền tài, phải cho ông sống dưới địa phủ tốt một chút. Ít nhất cũng không để cho một quỷ hồn chết lâu như vậy rồi còn phải chạy đến tiệm bánh bao nhân giới mới có thể ăn!
Điều cô không biết chính là, bánh bao của tiệm bánh bao Âm Dương, đối với quỷ hồn mà nói đã là món ngon xa xỉ rồi. Phải biết mấy món ăn ở địa phủ đa số đều không có hương vị gì — Bất cứ nguyên liệu tươi sống nào từ thời khắc nhập vào địa phủ liền chết mất, tự nhiên sẽ biến thành không hương vị.
Dưới tình hình này, tiệm bánh bao Âm Dương thông qua phương pháp bí mật làm cho quỷ hồn có thể thưởng thức được hương vị tươi mới, nóng hổi, định giá đối với quỷ hồn cũng đương nhiên biến thành có chút xa xỉ.
Sau khi từ biệt, Mộc Tử Dịch vốn muốn thực hiện ước định lúc trước mang Cố Cảnh đi ăn khắp thành phố, còn mang mèo mập nhỏ nhà mình đi mua giá trèo, mua đồ chơi đồ ăn.
Nhưng Cố Cảnh thời khắc này hoàn toàn không thẹn với biệt danh “Lão tiên sinh” mà Mộc Tử Dịch đặt cho, một bộ nghiêm túc nói: “Không cần vội, vẫn là quay về nghỉ ngơi cho tốt đi, cậu một đêm không ngủ rồi.”
“Không sao, tôi đêm thường không về nhà, hôm sau vẫn sinh long hoạt hổ như thường.” Mộc Tử Dịch vỗ vỗ ngực, không hề để ý vấn đề này.
Sắc mặt Cố Cảnh khẽ sầm lại, mím môi, vẫn là nhịn không được hỏi: “Đêm không về nhà?”
Mộc Tử Dịch hậu tri hậu giác phát hiện, người này không phải Lý Tùng Tử, không thể câu nào cũng hiểu được ý cậu. Đây là lão cán bộ không thích lên mạng một mặt nghiêm túc “Cố lão tiên sinh” đó! Cậu vội vàng thành thật nói: “Anh đừng hiểu lầm, ý của tôi là trước đây tôi thường tiếp nhận nhiệm vụ, sau đó buổi tối đi bắt quỷ. Quỷ mà, đa số chỉ đợi đến nửa đêm mới xuất hiện. Bởi vậy, tôi mới thường buổi tối không ở nhà ngủ, hôm sau vẫn có thể đi làm chuyện khác.”
Cố Cảnh trầm mặc rồi, anh để Trần thúc tra qua tư liệu của Mộc Tử Dịch, trong tư liệu nói rằng cậu từ cấp ba đã bắt đầu tiếp nhận ủy thác rồi. Lúc mới bắt đầu là cậu tự tìm đến vài khách hàng tiềm năng, sau khi có tiếng rồi thì là người khác đến tìm cậu.
Nhưng mà anh chưa từng nghĩ qua, một học sinh cấp ba, như thế nào để lo cho cả sự nghiệp lẫn việc học. Huống hồ, anh nhớ trong tư liệu còn nói Mộc Tử Dịch nhờ vào bản lĩnh của chính mình mà thi đậu vào một học viện không tồi.
Đối với một thanh thiếu niên mà nói, những khổ cực phải bỏ ra trong đó khó có thể tưởng tượng được. Trong lòng có chút khó chịu chua chua cùng gợn sóng, lần này, Cố Cảnh không còn nghĩ đây là vấn đề của thân xác nữa. Anh biết, anh đại khái là đau lòng Mộc Tử Dịch rồi.
Anh đột nhiên nhớ ra gì đó, hỏi: “Cậu trước đây từng livestream ngủ ba ngày không dậy, trước đó là đã bao lâu không nghỉ ngơi?”
“Không nhớ rõ nữa, hình như là bốn năm ngày đi, trong khoảng thời gian đó cũng có nghỉ ngơi một chút, dù sao tôi cũng là người, không thể qua một khoảng thời gian dài vậy mà không chợp mắt.” Mộc Tử Dịch cười đến vô tâm vô phế, “Lúc đó ba tôi đột nhiên đem tiệm bánh bao giao lại cho tôi, trước đó tôi vừa hay tiếp nhận một ủy thác. Vì không để đánh mất danh tiếng, tôi chỉ có thể nhanh chóng giải quyết sự việc.”
Sau đó cậu phát hiện: “Nói tới mới nhớ, anh làm sao biết tôi một lần ngủ hẳn ba ngày?”
Cố Cảnh khẽ ho một tiếng, che miệng nói: “Lúc trước trên weibo, tìm thấy tên phòng livestream của cậu. Trong thanh tìm kiếm, đứng top 1 chính là “Một lần ngủ thành danh”.”
Mộc Tử Dịch nửa tin nửa ngờ, nhìn chằm chằm gương mặt như không có biểu tình gì của Cố Cảnh, nói: “Tôi làm sao lại cảm thấy, cái cụm từ này từ miệng anh nói ra, đặc biệt không đứng đắn! Còn có, không phải là anh vẫn luôn chú ý tôi chứ?”
*Chú ý ở đây là follow phòng livestream của MTD í.
Cố Cảnh quay đầu, làm như bình tĩnh mà bước nhanh về phía trước, vừa đi còn vừa nói với tốc độ cực nhanh: “Quay về nghỉ ngơi đi, không thể ỷ vào còn trẻ tuổi mà có thể tự tung tự tác được.”
Nhìn bóng lưng như chạy trối chết của người kia, Mộc Tử Dịch hơi nheo mắt, vuốt vuốt mèo mập nhỏ lười biếng trong lòng, nói: “Nhóc con, ngươi nói xem, anh ta không phải là bị ta nói trúng rồi đi?”
Mèo mập nhỏ vung vẫy đuôi dài: “Meo~” Rõ ràng rồi đó meo!
“Anh ấy chú ý ta làm gì? Ngươi nói xem không phải anh ấy đang yêu thầm ta đi?”
Mèo mập nhỏ lông xõa tung: “Meo ngao ngao!” Mới không phải, anh ta nhất định là đối với chủ nhân có ý đồ bất chính, không có ý tốt, chủ nhân tuyệt đối không thể cùng hắn ở cùng một chỗ đó nha ngao meo!
Mộc Tử Dịch vỗ một cái vào cái mông béo của nó, cười mắng: “Đùa thôi, ngươi kích động cái gì chứ!”
Mèo mập nhỏ ủy khuất mà “meo u” một tiếng, lại làm tổ trong lòng cậu. Trong lòng lại đang nói thầm, còn không phải đối phương biểu hiện với cậu rõ ràng đến thế rồi, mà cậu cũng không thẳng, hắn còn đẹp trai như vậy! Chỉ sợ cậu bị câu dẫn một chút, liền triệt để cong luôn.
Cũng không biết là do giác quan của động vật nhỏ nhạy cảm hơn, hay là do người qua đường nên thấy được rõ ràng. Sau chuyện minh hôn lần này, mèo mập nhỏ liền sâu sắc cảm nhận được Cố Cảnh đối với chủ nó có ý tứ! Chính là kiểu ý tứ giữa nam nữ với nhau của nhân loại, tuyệt đối không phải là tình huynh đệ gì!
Nó cùng âm sai chán ghét kia tam quan không hợp, mới không cần hắn làm bố dượng của nó đâu ngao meo!
Không để ý đến nhóc con đang phát điên, Mộc Tử Dịch nhanh chóng đuổi theo Cố Cảnh đang đứng đợi cậu ở phía xa.
Hai người một mèo về đến tiệm bánh bao, mỗi người đều tự về phòng mình nghỉ ngơi. Thẳng cho đến chạng vạng, Mộc Tử Dịch mới tỉnh lại từ một trận gõ cửa.
Cậu ngáp một cái, xoa xoa cái đầu tóc ổ gà của mình, cả người đầy oán khí mà ra mở cửa phòng.
Ngoài cửa, Cố Cảnh đã thay một bộ đồ bình thường, trên mặt mang theo vài tia tiếu ý, nói: “Ăn cơm xong lại ngủ tiếp, không thôi sẽ thương tổn dạ dày.”
Mộc Tử Dịch: “….. Anh biết không? Hồi nhỏ mẹ tôi chính là như thế này, mỗi sáng cuối tuần bảy tám giờ đã đem tôi từ ổ chăn đào ra, bắt tôi ăn rồi lại ngủ tiếp.”
Cố Cảnh đương nhiên tán đồng nói: “Ba bữa đúng giờ mỗi ngày tốt cho thân thể.”
Mộc Tử Dịch mặt không biểu tình: “Nhưng mỗi lần tôi ăn xong, người đã tỉnh táo lại, hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa.”
“Anh có thể tưởng tượng, cảm giác ngày trước cuối tuần toàn lén lút chơi game đọc truyện đến nửa đêm mới ngủ, sáng sớm ngày hôm sau đã bị gọi tỉnh chỉ vì ăn một bữa sáng, ăn xong anh tỉnh táo lại rồi mẹ anh lại kêu anh về phòng đi ngủ?” Mộc Tử Dịch nói một hơi như bắn đạn pháo.
Cố Cảnh một mặt hoang mang: “Điều này không tốt sao?” Anh chưa trải nghiệm qua, không tưởng tượng được.
Đáp lại anh, là một tiếng “oành” cực lớn. Cố Cảnh sờ sờ cái mũi thiếu chút va vào cửa, cúi đầu nhìn mèo mập nhỏ nghe thấy tiếng động chạy tới.
Anh hiếm khi chủ động mà bắt chuyện với mèo mập nhỏ: “Cậu ấy giận rồi sao?”
Mèo mập nhỏ thưởng cho anh một cái trợn mắt, giương cao lồng ngực, cao quý lãnh diễm mà ngẩng đầu tao nhã rời đi. Đáng! Đem tính khí lúc mới rời giường của chủ nó bức ra rồi chứ gì!
Một âm sai ngốc như vậy, còn mưu đồ cùng nó tranh chủ nhân?
Mèo mập nhỏ trong lòng trực tiếp đem quyền thi đấu của Cố Cảnh loại bỏ, chủ nhân nhà nó mới sẽ không xem trọng một người không có nhãn lực thế này đâu!
Cố Cảnh ngơ ngác đứng ngoài cửa cả nửa ngày, nghĩ thật lâu mới hậu tri hậu giác hiểu ra — Mộc Tử Dịch đây là không thích anh ồn đến lúc cậu đang ngủ.
Anh đứng ngẩn người nhìn cánh cửa, kiểm điểm bản thân, anh làm sai rồi sao?
E rằng, đối với Mộc Tử Dịch mà nói, ngủ so với ăn càng quan trọng hơn?
Vậy nếu không thì, sau này trước khi cậu ngủ anh sẽ căn dặn cậu, ăn no rồi lại ngủ? Như vậy, chắc sẽ không cần lo lắng cậu ngủ quá lâu mà bỏ bữa nữa…..
Tính khí lúc rời giường của Mộc Tử Dịch đến nhanh mà đi cũng nhanh, nằm trên giường lăn lộn hai vòng cũng qua rồi. Cậu bò dậy đổi quần áo, chải tóc, tinh thần sảng khoái mở cửa phòng.
Cửa vừa mở, cậu liền thấy Cố Cảnh gặp cậu thì đứng nghiêm lại theo bản năng, cả người căng thẳng, đôi mắt còn lộ vẻ hoang mang.
Mộc Tử Dịch nhịn không được cười lên, chỉ cảm thấy người này sao mà đáng yêu vậy! Cậu tiến đến gần vỗ vỗ vai anh, tiện thể khoác vai như anh em tốt, cười nói: “Nhìn bộ dạng này chắc anh đã sâu sắc ý thức được lỗi của bản thân rồi, xét đến việc anh xuất phát từ ý muốn quan tâm tôi, tôi tha thứ cho anh. Anh đánh thức tôi, tôi lại đóng cửa trước mặt anh, xem như huề vậy……”
Đi một hồi, cậu phát hiện Cố Cảnh dường như rất căng thẳng, vai đều căng cứng cả lại, xương cốt như sắp lòi ra ngoài. Cậu không nhịn được vỗ vai anh hai cái, nói: “Anh đừng có căng thẳng như vậy được không, y như tôi muốn làm gì anh vậy!”
Cố Cảnh: “……” Càng căng thẳng hơn thì phải làm sao! Lẽ nào là do từ trước tới giờ chưa từ có người dựa vào anh gần như vậy, còn da kề da nữa?
Mèo mập nhỏ xa xa nhìn thấy một màn này: “…….” Anh ta sợ không phải là đang mong cậu làm gì với anh ta sao! Mèo mập nhỏ tự cho mình thông minh tuyệt đỉnh vẫy vẫy đuôi, nhảy lên trên cây. Từ sau khi nó nhận định chủ nhân nhà nó sẽ không xem trọng âm sai ngốc nghếch này, nó càng sâu sắc cảm thấy mình không cần phải chán ghét anh đến thế.
Yêu thầm chủ nhân nó, bất kể là người hay là quỷ, đều rất đáng thương. Càng đáng thương hơn đó chính là, bản thân Cố Cảnh dường như hoàn toàn không nhận thức được điểm này, còn dám chọc cho chủ nó sinh khí……..
Mộc Tử Dịch kéo Cố Cảnh đi vào trong sân, đem anh ấn xuống trên cái ghế đá, chính mình chạy vào phòng bếp làm chút đồ ăn để lót bụng.
Đồ ăn làm không nhiều, hai người chỉ ăn đối phó một chút, Mộc Tử Dịch bèn cầm ít đồ rồi chuẩn bị đi ra ngoài. Cậu vừa ôm lấy mèo mập nhỏ vừa nói với Cố Cảnh: “Đi thôi, trước tiên đi ăn vặt.”
Mèo mập nhỏ lấy đầu của nó dụi dụi vào người chủ nhân: “Meo ngao~” Giá trèo cho mèo, đồ chơi, đồ ăn vặt, cá nhỏ!
Mộc Tử Dịch cười, chọt chọt cái trán đầy lông của nó: “Không có quên!”
Cậu thuần thục đội lên cái mũ lưỡi trai đen cùng cái kính râm lớn, khẩu trang thì lại không đeo, làm quá tận lực sẽ càng khiến cho người khác dễ chú ý.
Lần trước ở bên ngoài cậu làm phép che mắt cho mèo mập nhỏ, làm cho nó khi nhìn vào sẽ thấy một con mèo trắng. Lần này cậu lại không có ý định làm như vậy, dù sao lần này ra ngoài có thể sẽ khá lâu, cũng không ở một chỗ cố định, cậu sợ vừa không lưu tâm một cái liền bị lộ mất.
Mộc Tử Dịch cầm cái giỏ trúc nhỏ đeo phía trước, đem mèo mập nhỏ bỏ vào trong, lại đội cái mũ đen cùng kính râm lên cho nó.
Sau khi đội xong, cậu lúc này mới đem ví tiền cùng mấy loại đồ ăn bỏ vào giỏ trúc. Cố Cảnh vừa giúp cậu một tay vừa nói: “Như thế này không sợ bị người ta nhận ra sao? Cậu hiện tại cũng là người đang rất hot trên mạng rồi, fan cũng rất nhiều.”
Mộc Tử Dịch cười nói: “Anh cho rằng bây giờ là ban ngày ban mặt sao! Buổi tối như vầy rồi, ai còn nhìn chằm chằm vào người khác! Mà, thân hình của nhóc mập cũng không có lộ ra ngoài, tôi lại kéo vành mũ mình thấp chút, nón của nhóc con cũng kéo thấp là được rồi.”
Cậu thề thốt nói: “Yên tâm đi, nhận không ra đâu!”
Cố Cảnh: “………..”
Mèo mập nhỏ: “………..”
Cứ luôn cảm thấy có chút cảm giác vi diệu không rõ.