Tiêm Bạch Thâm Uyên

Chương 30: Người trung gian


Đọc truyện Tiêm Bạch Thâm Uyên – Chương 30: Người trung gian

Tiệm mô hình Constance bán “vũ khí mô phỏng” chân thật nhất.

Súng lục, súng tự động, súng trường, súng máy, súng shotgun, súng phóng lựu và súng phun lửa, súng bắn tỉa, lựu đạn và Crossbow, lưỡi lê và dao găm, gậy cảnh sát và súng xung điện, chỉ cần vũ khí bạn muốn đều có thể đặt hàng.

Cũng có các loại vũ khí lạnh, bao gồm kiếm phương Tây và nguyên bộ đao Nhật Bản, đao mổ bụng từ ngắn đến dài, Wakizashi, Uchigatana, Tachi, kiếm Trung Quốc và côn nhị khúc.

Judy dựa trên quầy đọc sách, cô mặc chiếc áo khoác da bó sát, rãnh ngực sâu hút hóa thành một đường đen, trong cửa hàng đang phát một bài nhạc jazz không rõ tên, bờ mông mang váy ngắn của Judy đong đưa qua lại theo âm nhạc, hệt như được lên gây cót.

Oscar đẩy cửa kiếng treo bảng “Opening”, hắn ngửi thấy mùi cần sa nồng đậm trong không khí.

“Hoan nghênh quý khách.”

Judy cũng không ngẩng đầu thuận miệng nói một câu. Oscar chậm rãi đi vào, hắn ngắm nhìn bốn phía, nhìn những món hàng vô cùng “hợp pháp” kia. Từ trên giá gỡ xuống một thanh đao võ sĩ, nhìn qua quả thực rất tuyệt, không có một chút dấu vết mô phỏng.

“Đừng dùng tay chạm vào lưỡi đao, đó là hàng không bán.”

Oscar đặt lại chỗ cũ, tiếp tục xem những món khác.

“Anh muốn gì?” Judy vẫn cắm đầu xem tiểu thuyết, động tác lắc mông cũng không ngừng lại.

“Súng.”

“Oh, cho tôi biết mẫu mã, nếu không cần thay đổi, sẽ có ngay bây giờ.”

Oscar đến trước mặt cô: “Ruger P-85, lắp thêm kính ngắm hồng ngoại, sửa đổi dung lượng đạn.”

“Khi nào cần?”

“Ngay bây giờ.”

Judy ngẩng đầu, mắt trái gắn mi giả rất dài, đôi môi màu tím sậm.

“Nửa giờ sau anh đến lấy, thu thêm phí lấy gấp.”

“Có thể giảm giá không?” Oscar nhìn vào đôi mắt cô, đưa tờ giấy xanh lam vẽ bạch ưng tới: “Tôi có thẻ VIP.”

Judy nhận mảnh giấy kia, ánh mắt vẫn luôn không rời khỏi gương mặt Oscar.


“Xin lỗi, tấm này quá hạn rồi.”

“Tôi muốn gặp Luppy Troisi, cô ấy có đây không?”

“Anh muốn gặp làm gì?”

“Có người bạn cũ nhờ tôi đưa cái này cho cô ấy.” Oscar từ trong túi lấy ra viên đạn súng ngắn Daisy đưa cho hắn, là do Allen để lại, người trung gian của hắn chắc hẳn nhận ra.

Khi Judy vươn tay muốn cầm, Oscar rút tay về: “Không được, tôi muốn đích thân giao cho cô ấy.”

“Nghe đây.” Judy dùng cặp mắt bất đồng trừng Oscar: “Đừng nhắm vào chồng tôi, bằng không viên đạn đó sẽ tặng vào đầu anh đấy.”

Cô nói xong gọi với vào gian phòng bên trong một tiếng: “Quentin!”

Một người đàn ông da đen cơ bắp cuồn cuộn từ trong phòng bước ra, hắn gần như cao hơn Oscar cả một cái đầu, làn da ngăm đen như quét một lớp dầu ô liu bóng loáng.

Judy hất mắt, nói với người da đen Quentin kia: “Anh ta muốn gặp Luppy.”

Người da đen nghe thấy câu này đi đến trước mặt Oscar, từ trên cao cúi nhìn hắn, sau đó đột ngột vung quyền nện mạnh xuống huyệt Thái Dương của hắn. Oscar chỉ cảm thấy trước mắt một mảng tối đen, lập tức ngã xuống, mất đi tri giác.

Trên thế giới này có rất nhiều người chuyển giới, bọn họ không hài lòng giới tính của mình, dùng đủ mọi cách đối nghịch với Thượng đế và gien di truyền.

Thế nhưng thành thật mà nói, Oscar chưa từng gặp qua người như Luppy.

Nếu không phải đầu óc đau nhức khiến tầm mắt hắn mơ hồ, Oscar tin rằng ánh mắt đầu tiên của hắn sẽ bị Luppy thu hút.

Trước mặt hắn tuyệt đối là một mỹ nữ.

Cô ta quả thực xinh đẹp đến mức khiến người tuyệt vọng.

Luppy Troisi dùng thế ngồi rất bình thường xuất hiện trước mặt Oscar. Cô mặc chiếc áo sơ mi vải dệt mềm mại màu trắng, cởi bỏ một cúc áo, trong chiếc áo hơi hé mở kia có thể trông thấy rãnh ngực nhàn nhạt và đường cong bụng dưới đẹp đẽ, chiếc quần bó chẽn jean nhạt ôm sát phần mông, hai chân thon dài thẳng tắp bắt chéo nhau, đôi chân trần trắng muốt, đong đưa theo bắp chân nhấp nhô lên xuống.

Luppy dùng ngón tay thon dài đùa nghịch mái tóc vàng thuần khiết như ánh mặt trời, đôi mắt màu lam nhạt, con ngươi sâu thẳm nhô ra.

Hiện tại, đôi mắt khiến người mê hoặc kia đang chằm chằm không chớp nhìn Oscar, cô nghiêng người dựa vào ghế, một tay đặt trên tay vịn không ngừng xoay chiếc bút máy rực rỡ.

“Chào anh.”


Giọng nói kia cũng thật êm ái, Oscar từ mặt đất lạnh cóng đứng dậy, hắn đưa tay sờ trán, nơi đó nhất định bầm tím, đến giờ còn rất đau.

“Mời ngồi, Quentin luôn ra tay nặng như vậy, tôi từng bảo anh ta phải hữu hảo với khách hàng, nhưng anh ta chỉ nghe được một nửa.”

“Tôi rất muốn biết là nửa nào.”

Luppy đảo mắt nói: “Anh ta đối với phụ nữ rất dịu dàng.”

“Đó là thói quen tốt.”

Oscar tìm chiếc ghế ngồi xuống, hắn luôn chằm chằm nhìn Luppy, bỗng vô cùng đường đột cũng trực tiếp hỏi: “Cô sửa cả gương mặt?”

“Chỉ sửa thân thể.” Luppy không ngần ngại chỉ vào ngực mình: “Ở đây.”

“Không tin nổi, tôi quả thực không tưởng được người trung gian của White Falcon là người như cô.”

“Thế thì trước khi chưa nhìn thấy tôi, trong tưởng tượng của anh Luppy Troisi là người thế nào?”

“Một phụ nữ chân chính, thế nhưng hẳn là như Pisa Leon, hoặc là mặc áo da và giày cao gót, tóc đen, nhìn có chút đáng sợ.”

Luppy cúi đầu bật cười: “Quán quân thể hình nữ lại thêm nữ vương SM? Trí tưởng tượng của anh thực sự rất phong phú.”

Luppy đứng dậy từ trong tủ đựng rượu rót hai ly rượu whisky, đưa một ly cho Oscar: “Trước mười sáu tuổi bởi vì tướng mạo mà chuốc lấy không ít phiền phức, về sau trái tim phụ nữ trong tôi thức tỉnh, trở thành như bây giờ.”

“Tôi cảm thấy phụ nữ quả thực khá phù hợp với cô.”

“Nhưng tôi cũng không vứt bỏ thân phận đàn ông.” Luppy áp sát đến trước mặt Oscar, đôi mắt khiến người ngạt thở kia nhìn thẳng vào hắn, dùng một loại âm thanh đè thấp nói: “Tôi hai phái đều được, đừng cho Judy biết chuyện chúng ta uống rượu, cô ấy chính là hủ dấm chua trang bị đủ hỏa lực.”

“Ách…” Oscar lùi về sau, hắn để mình cách xa Luppy một chút, sau đó nói: “Chúng ta nhanh chóng vào vấn đề chính, Luppy, về Allen Scott, chính là sát thủ được gọi là White Falcon kia, tôi hi vọng cô có thể cho tôi biết tung tích của anh ta.”

“Anh muốn giết người nào sao?”

“Không, không có.”


“Vậy tôi cũng hết cách thôi, tôi chỉ giới thiệu người ủy thác cho hắn ta, cho dù anh là fan hâm mộ hay là kẻ thù của hắn ta, đừng mong từ chỗ tôi moi ra được tin tức nào, tôi tuy rằng chỉ là người trung gian, nhưng cũng có đạo đức nghề nghiệp, tôi vẫn không muốn bị Allen bắn lủng đầu đâu.”

“Được.” Oscar nhìn cô: “Như vậy tôi chỉ hỏi một vấn đề, suốt tuần nay, cô có tin tức nào của anh ta không? Tôi đảm bảo cô không có, cô không tìm được anh ta, đúng không? Allen Scott mất tích, anh ta nếu như vĩnh viễn mất tích, buôn bán của các người cũng đi tong, không có tiền bạc to lớn chống đỡ, bộ ngực nở nang của cô liệu có thể giữ vẻ hoàn mỹ kia được bao lâu?”

Luppy im lặng nghe hắn nói, thoạt nhìn cũng không tức giận, tuy rằng chưa từng có người nói những lời vô lễ kia trước mặt cô.

“Anh là ai?”

“Oscar Sammul, một cảnh viên bình thường.”

Arthur từng nhắc nhở hắn không được tiết lộ thân phận của mình, thế nhưng Oscar hiện tại không muốn quanh co vòng vèo, hắn thậm chí quyết định phải áp dụng một vài thủ đoạn vi phạm nghề nghiệp của mình.

Luppy tiếp tục nhìn hắn, bọn họ đối đầu gay gắt.

“Anh biết hậu quả của một cảnh sát, xâm nhập vào đây chứ?”

“Đương nhiên, hoặc là thông đồng cấu kết, hoặc là bị giết.”

“Thông đồng cấu kết là ý gì?”

“Là tôi dùng từ không đúng, được rồi, chúng ta đừng chơi chữ nữa.”

“Tôi cũng không thích chơi chữ, Quentin, anh vào đây, ngài cảnh quan đây muốn chơi vài động tác với anh.”

Thủ hạ da đen giống như tòa tháp đen xì khom người đi vào căn phòng dưới tầng hầm.

Hắn không nói không rằng đi đến tóm vai Oscar, lôi hắn đứng lên khỏi ghế, sau đó nắm đấm to lớn như thiết chùy vung xuống gò má Oscar.

Oscar rụt đầu thoát khỏi một đòn này, nắm tay phải lọt qua hai cánh tay Quentin đánh thẳng vào cằm dưới của hắn, thế nhưng cảm giác đánh trúng lại giống như đập vào vách tường cứng rắn, đầu Quentin hất lên, nhanh chóng khôi phục vẻ thường, trọng quyền vung ra đấm vào bụng Oscar, khiến thân thể hắn bay vọt về sau, chợt ho ra một búng máu, giống như ngũ tạng lục phủ đều bị đánh nát.

Oscar nặng nề ngã vào tủ rượu, đụng vỡ rất nhiều bình rượu và ly thủy tinh, khi rơi xuống đất quả thật không tin được mình gần như chỉ trúng một đấm, gã kia tại sao có thể có sức lực đáng sợ đến vậy.

Quentin bước lại muốn kéo hắn đứng lên, Oscar lăn sang bên cạnh, giơ chân dùng lưng bàn chân đá mạnh vào giữa hai chân Quentin (=.=), Quentin phát ra tiếng hô đau trầm đục, cả người đều gập xuống.

Cơ hội rất tốt, Oscar cố gắng nhịn đau đớn phần bụng, dùng khuỷu tay kiềm chặt cổ Quentin, lôi đầu hắn đập mạnh vào bức tường.

Quentin rống giận hai tay từ phía sau siết chặt lồng ngực Oscar, khiến Oscar nháy mắt cảm giác phổi gần như nổ tung.

Bọn họ đồng thời vật ngã xuống đất, Oscar dùng sức toàn thân đè hắn, không ngừng vung quyền nện xuống mặt hắn, mãi đến khi Quentin rốt cuộc bật tiếng rên rỉ vô lực, mất đi tri giác mới ngừng lại.

Oscar ra sức thở hổn hển, toàn thân hắn là vết thương, nhưng hy vọng xương sườn không bị gãy.

“Ngừng lại.”


Luppy dùng súng giảm thanh chĩa vào sau đầu hắn: “Anh làm nơi này lộn xộn cả lên, đồ sưu tầm của tôi cũng bị phá hỏng, như vậy còn muốn cùng tôi hợp tác, quả thực là thiên phương dạ đàm (*).”

(*) Thiên phương dạ đàm – Ngàn lẻ một đêm: Ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác không thực.

“So với những thứ này, cô còn lo lắng cuộc sống về sau hơn, bắn đi, bằng không trả lời câu hỏi của tôi.”

Luppy chuyển đến trước mặt hắn, cô nhìn gương mặt vì đánh nhau kịch liệt mà mồ hôi đầm đìa của Oscar.

“Anh đoán đúng rồi.”

Luppy nói: “Năm ngày trước tôi không còn nhận được bất kỳ tin tức nào liên quan đến Allen Scott, chuyện này trước đây tuyệt đối chưa xảy ra, dù cho hắn ta đến nơi hiểm ác nào chấp hành nhiệm vụ ủy thác, tôi đều nắm bắt được mọi hướng đi của hắn, dùng phương thức trao đổi chỉ riêng chúng tôi biết, hắn đôi lúc cũng sẽ không thông qua tôi tự mình tiếp nhận buôn bán, nhưng mọi người đều biết, chỉ cần tìm được Luppy Troisi, thì có thể tìm thấy White Falcon, đó là thần thoại, chúng tôi hợp tác chặt chẽ, làm ‘phiền não’ trong cuộc sống của mọi người biến mất.”

“Nhưng bây giờ cô không tìm được anh ta.”

“Đúng vậy.”

“Địa điểm liên lạc cuối cùng ở đâu?”

“Bề ngoài là đường 38 số 11, mục tiêu đối tượng Andrew Keith, câu cuối cùng Allen nói với tôi là, ‘Luppy, tôi lên rồi, giải quyết xong sẽ quay về tìm anh, mười vạn phí môi giới ít nhất trả lại cho người ủy thác một nửa, nếu không đợi tôi dùng RPG-7 đập nát phòng anh.”

Luppy thu súng, lộ vẻ bất đắc dĩ: “Kẻ bạo lực tối cao.”

“Tôi không ngờ một sát thủ còn biết thối tiền cho người ủy thác.”

“Đúng vậy, hắn ta thường xuyên nổi khùng.”

Oscar lồm cồm đứng dậy: “Cô nói bề ngoài, như vậy thực tế thì, về sau cô còn liên lạc với anh ta?”

“Không hẳn là liên lạc, tôi chỉ biết vị trí của hắn mà thôi.”

“Dùng cái gì?”

“Thiết bị theo dõi GPRS”

“Thiết bị rất tinh xảo.”

Luppy cười nhạt: “Anh nghĩ sao? Tôi làm sao tìm được hắn? Hắn như con chuột chạy loạn khắp thế giới, người đại diện không phải dễ làm như vậy.”

“Vậy cuối cùng anh ta ở đâu?”

Luppy ngồi lại xuống ghế: “Vùng núi Maxine, cách nơi này 230 km, gần khu rừng Sylvia, thiết bị định vị của hắn hỏng rồi, tôi cũng không tìm được hắn.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.