Đọc truyện Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân – Chương 39
Bầu không khí dường như đông cứng lại, ngay sau đó liền nứt toạc ra…!
Vương thị càng thêm oán hận nói: “Làm nhục? Thù lớn của phụ thân ngươi còn chưa trả, người còn có tâm trạng ở đây uống trà nói chuyện phiếm, lại còn ở cùng với nữ nhân dối trá giả tạo này?”
Đường Nguyễn Nguyễn không thể hiểu được, vội vàng nói: “Đại tẩu, rốt cuộc ta lúc nào trêu chọc tới tẩu? Vì sao lại nói ta như vậy?”
Vương thị nhổ một bãi nước bọt, nói: “Ngươi không trêu chọc ta, nhưng phụ thân của ngươi chẳng lẽ không cùng hội cùng thuyền với Tả tướng sao? Năm đó nếu không phải đám quan văn các ngươi tận lực khuyên cầu hòa, làm sao có thể bỏ lỡ thời cơ tốt nhất? Tả tướng thì tốt rồi, cầu hòa xong thuận lợi trở về, còn được ban thưởng.
Mà phu quân của ta hộ tống hắn tới Bắc Tề, lại trúng gian kế của kẻ gian, chết thảm ở Vô Nhân Cốc!”
Tất cả những oán hận mà Vương thị ẩn nhẫn lâu nay trong lòng, nàng ta đều mượn cơ hội này mà phát tác, trong chớp mắt, mọi người đều bị làm cho kinh ngạc.
Minh Hiên vẻ mặt mê man mà nhìn Thanh Hiên, Thanh Hiên lại nói: “Mẫu thân……Chuyện này không có quan hệ gì tới Tam thẩm.”
Vương thị lại không để ý tới Thanh Hiên, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Bây giờ ngươi còn có thể đường đường chính chính ngồi ở đây sinh hoạt nhàn nhã, mà phu quân của ta thì đã sớm trở thành bộ xương khô chôn sâu trong lòng đất! Bây giờ…ngươi còn muốn tới đây lừa gạt hài nhi của ta sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn bị mắng như vậy thì ủy khuất tới cực điểm, nhưng nàng cũng không biết ẩn tình năm đó, cho nên lúc này không biết nên mở miệng phản bác thế nào.
Thanh Hiên vẫn từ tốn giải thích: “Mẫu thân? Làm gì có chuyện lừa gạt gì? Tam thẩm cũng không có làm ra chuyện gì khác người…”
Vương thị cắt ngang: “Các ngươi đều bị ả ta dụ dỗ tới mức không còn đường lui rồi, sân viện của mình cũng không thèm trở về, còn không phải là bị ma quỷ ám ảnh sao?”
Lúc này, Minh Hiên đứng dậy, nói: “Mẫu thân! Không nên trách Tam thẩm! Là con tới xin Tam thẩm làm điểm tâm cho chúng con ăn!”.
Nó có chút sốt ruột, bộ dáng muốn khóc.
Nó thật sự không biết, vì sao ăn một chút đồ ăn vặt mẫu thân liền tức giận như vậy?
Vương thị siết chặt roi trong tay, nói: “Người còn dám nói chuyện vì ả ta?”
Lúc này không biết vì sao lá gan của Minh Hiên lại lớn như vậy, vẫn phản bác: “Mẫu thân, lời con nói chính là sự thật! Mỗi lần đại ca trở về, người không bắt huynh ấy đi Phật đường yên tĩnh quỳ bên cạnh người thì cũng là bắt huynh ấy đốc thúc con học văn thơ…Có lúc nào người chịu quan tâm tới chúng con chưa? Có lúc nào người làm gì đó cho chúng con ăn không?”
Vương thị sửng sốt, Minh Hiên lại tiếp tục nói: “Thẩm thẩm tuy rằng được gả vào phủ không lâu, nhưng mà thẩm ấy sẵn lòng tự tay xuống bếp làm điểm tâm cho chúng con ăn, cùng chúng con trò chuyện uống trà…”
Cả người Vương thị run rẩy, môi trắng bệch tới dọa người, nàng ta oán hận nhìn chằm chằm ba người đối diện, đôi mắt tức giận tới đỏ như máu.
Thanh Hiên thấy mẫu thân giống như không thích hợp, vội vàng ngăn Minh Hiên lại: “Đừng nói nữa!”
Minh Hiên cũng vì bị đè nén lâu ngày cho nên nổi nóng, nó nói hết tất cả những bất mãn của nó đối với mẫu thân: “Trong lòng người chỉ có một mình phụ thân thôi! Cuối cùng thì chúng con có phải là con của người hay không? Mỗi ngày người đều không vui vẻ, cho nên không muốn người khác sống thoải mái luôn, sống với người thật sự rất khó chịu!”
Minh Hiên nói xong, giơ tay lên quệt nước mắt trên mắt nó, thấp giọng khóc nức nở.
Thanh Hiên thấy thế liền nhanh chóng dỗ Minh Hiên: “Đệ đệ, đừng khóc…”
Nhưng Đường Nguyễn Nguyễn lại nhìn thấy khuôn mặt đang cứng đờ giống như tác phẩm điêu khắc của Vương thị lúc này dường như có một vết nứt, từng giọt từng giọt nước mắt của nàng ta theo cái khe nứt này chảy xuống.
Giọng nói của nàng ta hết sức bình tĩnh: “Các ngươi, sống cùng ta rất khó chịu sao?”
Cũng không biết là nàng ta đang hỏi bọn nhỏ hay hỏi chính bản thân mình.
Thanh Hiên cảm nhận được tình huống của mẫu thân có chút không đúng.
Nàng ta hiện tại giống như bình yên trước cơn bão, lại giống như thôn làng đang ngon giấc trước khi cơn lũ vỡ đê tràn về, thật sự rất kỳ lạ.
Hắn thập phần bất an, tiến lên một bước quỳ xuống, nói: “Mẫu thân, đều do hài nhi sai, không nên tự tiện ra ngoài mà không thông báo với người một tiếng, mẫu thân đừng buồn, bây giờ con lập tức cùng người trở về lãnh phạt.”
Vương thị còn chưa lên tiếng, Minh Hiên đã vội vàng tiếp lời: “Mẫu thân, không cần phạt ca ca! Muốn phạt thì phạt con đi!”
Vương thị đưa tay lên quệt đi nước mắt.
Đột nhiên từ trong trạng thái bình tĩnh trở thành điên cuồng cười to: “Ha ha ha! Giỏi! Thật sự rất giỏi!”
Roi trong tay nàng quất trên mặt đất tạo nên âm thanh “chát chát”, nàng ta đi về phía Thanh Hiên đang quỳ: “Các ngươi đều rất gỏi, anh em hòa thuận tôn kính lẫn nhau, thúc cháu thuận hòa, chỉ có ta là người xấu!”
Thanh Hiên và Minh Hiên thấy bộ dáng của nàng ta, không khỏi cảm thấy sợ hãi.
“Sống cùng với ta rất khó chịu đúng không?”.
Nàng ta tức giận tới mức cười ra tiếng: “Vậy thì sẽ như các ngươi mong muốn!”.
Nàng ta giơ roi lên, thẳng tay mà đánh về phía Thanh Hiên.
“Ca ca!”.
Minh Hiên sợ tới mức nhào qua ôm lấy người Thanh Hiên, Thanh Hiên lại nhanh tay ôm ngược lại nó, đưa lưng của mình về phía mẫu thân, tùy ý nàng ta đánh.
“Không được!”.
Đường Nguyễn Nguyễn cũng sợ hãi hét lên một tiếng…!
Thanh Hiên ôm đệ đệ nhắm chặt hai mắt, roi “chát” một tiếng mà rơi xuống!
Nhưng lại không có đau đớn giống như hắn dự kiến.
Hắn hoảng loạn mở mắt ra, bên trong đôi mắt toàn là sương mù, nhìn thấy một thân ảnh nhu nhược đang che chắn trước người hắn, Thanh Hiên cực kỳ hoảng sợ: “Thẩm thẩm!”
Đường Nguyễn Nguyễn cũng không biết nàng mới vừa lấy dũng khí từ đâu ra, gấp gáp tới nỗi ba bước cũng thành hai, chạy vội tới chắn trước huynh đệ bọn họ, cương quyết lãnh luôn một roi này.
Vương thị đang trong trạng thái điên cuồng, một roi này nàng ta dùng toàn lực quất xuống vai trái của Đường Nguyễn Nguyễn rồi bổ xuống dưới cổ, đánh cho nàng lùi lại một bước, thiếu chút nữa là ngã xuống bên người Thanh Hiên.
“Tiểu thư! Chảy máu rồi!”.
Thải Vi đứng phía sau Vương thị, nàng ta rất ảo não vì không thể ôm Vương thị lại.
Đường Nguyễn Nguyễn thở ra một ngụm khí lạnh, bị đau đớn phải che vai trái lại, vết máu đỏ tươi chậm rãi thấm ra, nàng run giọng nói: “Đại tẩu hà tất phải như thế? Bọn nó cũng không có phạm phải sai lầm lớn gì!”
Vương thị thấy nàng chắn ở giữa, bộ dàng hiên ngang lẫm liệt, thần kinh yếu ớt của nàng ta càng bị kích động: “Ta quản giáo hài tử của ta, ngươi giả vờ làm người tốt cái gì? Rõ ràng là muốn ly gián tình mẫu tử của chúng ta!”
Nàng ta vừa thẹn lại vừa giận dữ giơ tay lên chuẩn bị quất tới một roi khác, Đường Nguyễn Nguyễn không biết võ công, sợ tới mức vội vàng đưa tay lên muốn bảo vệ mình…!
“Mẫu thân đừng như vậy nữa!”.
Minh Hiên cũng sợ hãi duỗi tay ra, kéo kéo góc váy của Vương thị.
“Dừng tay!”.
Một tiếng gầm giận dữ vang lên.
Mọi người quay đầu lại thì thấy Tần Tu Viễn giống như vừa chạy vừa bay từ ngoài cửa tiến vào.
Hắn đi vài bước liền xuất hiện trước mắt mọi người, chặn ở giữa Vương thị cùng Đường Nguyễn Nguyễn, bảo hộ bọn họ ở sau lưng hắn.
Hắn đảo mắt nhìn qua bả vai của nàng đang thấm ra một tầng đỏ ửng, giận tím mặt: “Đại tẩu đang làm gì vậy?”
Vương thị thấy là Tần Tu Viễn tới, cười lạnh một tiếng: “Ta quản giáo nhi tử của ta, nàng ta cứ thích làm anh hùng, cho nên ta liền cho nàng ta được như ý nguyện!”
Tần Tu Viễn không kiềm chế được cơn giận của hắn, dứt khoát đoạt lấy roi trên tay nàng ta, lạnh lùng nói: “Nguyễn Nguyễn là phu nhân của ta, cho dù nàng ấy có làm sai chuyện gì, đại tẩu cũng không nên động thủ với nàng ấy như vậy.”
Vương thị vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt oán hận, Tần Tu Viễn cũng không chút sợ hãi mà đón nhận ánh mắt của nàng ta: “Ta tin tưởng Nguyễn Nguyễn không phải là người thích gây chuyện thị phi.”
Vương thị quát: “Ý của ngươi là ta mới là người gây chuyện thị phi?”
Ánh mắt của Tần Tu Viễn càng thêm lạnh lẽo: “Ta kính trọng đại tẩu, vẫn luôn thông cảm cho nỗi khổ của đại tẩu, nhưng đại tẩu không nên đối đãi với ngươi nhà như thế!”
Hắn lại chỉ vào hai huynh đệ đang run bần bật kia nói: “Đại tẩu nhìn Thanh Hiên cùng Minh Hiên xem! Có đứa nào không phải là đứa trẻ ngoan ngoãn không? Nhưng đại tẩu động một chút liền muốn phạt bọn nó, tẩu xem bây giờ còn ai muốn đến gần tẩu không?”
Tần Tu Viễn không e dè gì mà nói thẳng hết ra, giống như một cây đao nhọn cắm vào trong lòng Vương thị, cả người nàng ta run rẩy, bất lực mà phản bác: “Ngươi nói bậy! Bọn nó là con của ta, sao có thể không muốn đến gần ta?”
Vương thị kiên quyết nói: “Đi! Cùng ta trở về Phi Vân Các!”
Nàng ta nói xong liền đi lên muốn kéo Thanh Hiên và Minh Hiên, ai ngờ Thanh Hiên lại không tự giác mà rụt tay lại, tay nàng ta rơi vào một khoảng không.
Minh Hiên cũng còn thấp thỏm lo lắng mà ôm lấy ca ca, nó khóc không ngừng: “Không muốn! Con không muốn về! Ca ca, huynh cũng đừng đi! Nương sẽ đánh chết hai chúng ta!”
Vương thị nghe nó khóc như vậy, tức giận tới tột cùng, nàng ta cuồng loạn nói: “Ngươi nói cái gì? Ngươi….hai ngươi…đều không cần ta sao?”
Minh Hiên bị bộ dáng điên cuồng này của nàng ta dọa cho sợ càng khóc lớn, dùng hết sức chui rúc trong lòng ngực của ca ca, không dám trả lời.
Thanh Hiên có chút tuyệt vọng, hắn lại kiên định ngẩng đầu lên, nói: “Mẫu thân, cầu xin người đừng như vậy nữa!”
Vương thị cuối cùng cũng khóc thét ra tiếng: “Các ngươi là đồ vô lương tâm, ai cũng muốn bỏ ta mà đi sao? Trên đời này…vậy mà không có ai có thể mãi mãi ở bên cạnh ta sao?”
“Ngươi tỉnh táo một chút đi!”.
Một thanh âm già nua mang ý khiển trách vang lên sau lưng nàng ta, Minh Sương đang dìu Tần lão phu nhân vội vàng đi về hướng bên này.
Lúc nảy Minh Sương vừa thấy Vương thị tới, nàng ta liền có dự cảm bất thường, thừa dịp bọn họ đang tranh chấp, liền lén chạy ra ngoài đi tìm viện binh.
Tần lão phu nhân nhìn tới Tần Tu Viễn cùng Đường Nguyễn Nguyễn, thấy Đường Nguyễn Nguyễn bị thương, nhíu nhíu mày, lại thấy được hai đứa cháu trai đang quỳ bò ở trên mặt đất, bà lạnh lùng buông lời: “Vân Vọng, ngươi điên rồi sao? Ngươi lại động thủ với người trong nhà?”
Vương thị lúc này cả khuôn mặt đều là nước mắt, nhưng nàng ta vẫn quật cường quay mặt sang một bên, nước mắt cứ như thế mà tuôn xuống như mưa.
Nhìn thấy Tần lão phu nhân tới, thần trí của nàng ta mới thanh tỉnh ra vài phần.
Kỳ thật nàng cũng không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy, nàng vốn dĩ chỉ muốn dẫn bọn nhỏ về, còn chưa vào trong Phi Diêm Các đã nghe thấy tiếng cười nói của Đường Nguyễn Nguyễn cùng bọn nhỏ của nàng, trong lòng nàng liền cảm thấy ghen tị.
Đã rất lâu rồi nàng chưa nhìn thấy bộ dáng vui vẻ như vậy của Thanh Hiên cùng Minh hiên.
Tần Tu Viễn nói chuyện tuy không lọt tai, nhưng có đôi khi nàng cũng tự cảm thấy được, bọn nhỏ sớm đã sợ hãi nàng, trốn tránh nàng.
Từ sau khi phu quân chết, dường như nàng gặp được chuyện gì không vừa lòng, liền không thể nào khống chế được cảm xúc của bản thân.
Nàng thường xuyên lơ lửng bên bờ vực sắp sụp đổ, luôn cố gắng tìm một lối thoát, đem hết những cực khổ trong lòng nàng toàn bộ phát tiết ra ngoài, giống như một phát pháo nổ một lần rồi tan xác.
Tần lão phu nhân thấy Vương thị không nói lời nào, liền lạnh lùng nói: “Chuyện hôm nay, người thật sự quá mức! Ngươi vẫn là trở về Phi Vân Các của ngươi, đóng cửa tự mình kiểm điểm đi!”
Trước giờ bà cũng khuyên bảo quá nhiều lần, nhưng vẫn luôn không có hiệu quả, Tần lão phu nhân nhất thời cũng chỉ có thể nghĩ ra biện pháp này.
Việc này nếu còn tái diễn, ngươi cứ trở về nhà mẹ đẻ của ngươi đi! Con dâu và cháu trai của phủ Trấn quốc tướng quân ta không phải để cho ngươi tùy ý đánh chửi.”
Vương thị nghe xong cũng không có phản ứng gì, chỉ lặng lẽ rơi lệ.
Tần lão phu nhân lại tiếp tục nói: “Bọn nhỏ như vậy cũng không nên trở lại Phi Vân Các nữa.
A Viễn, hôm nay để cho bọn nhỏ tá túc ở Phi Diêm Các có được không?”
Tần Tu Viễn gật gật đầu: “Được.”
Thanh Hiên cùng Minh Hiên đang sợ hãi cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vương thị bỗng nhiên ngẩng đầu, lên tiếng: “Không! Mẫu thân! Người đừng cướp đi hài tử của con!”.
Nàng ta lôi kéo tay áo của Tần lão phu nhân, ra sức cầu xin.
Khóe mắt của Tần lão phu nhân đã có chút ướt, bà vẫn tận tình khuyên bảo: “Nếu ngươi không muốn tình mẫu tử này rạn nứt, thì trở về suy nghĩ lại cho thật kỹ, sau này muốn đối đãi với bọn nhỏ như thế nào! Người mà còn vô cớ đả thương người như vậy, hài tử thật sự không thể để lại ở trong viện của ngươi!”
Vương thị ngẩn ra, suy sụp buông thỏng tay, bắt đầu che mặt khóc thút thít.
“Minh Sương, đưa đại phu nhân trở về Phi Vân Các”.
Tần lão phu nhân phân phó.
Minh Sương cũng có chút sợ hãi, nhưng vẫn phải y theo lời phân phó mà nửa đỡ nửa kéo Vương thị ra khỏi Phi Diêm Các.
Giờ phút này, nàng ta giống như một con búp bê vô hồn, nháo loạn ầm ĩ một hồi lại chìm vào yên lặng vô tận, giống như một con rối gỗ giật dây, mặc cho người ta điều khiển.
Tần lão phu nhân thở dài, quay người nhìn Thanh Hiên cùng Minh Hiên: “Hai người các ngươi cũng đừng khóc, nước mắt của nam nhi sao lại có thể dễ dàng rơi như vậy, hay là bị thương?”
Thanh Hiên đáp: “Không có, nhờ có thẩm thẩm chúng con mới có thể bình an không có thương tích gì”.
Hắn đứng lên lau mặt, lại kéo đệ đệ lên cùng.
“Thương thế của nàng như thế nào?”.
Tần Tu Viễn cau mày, nhìn vai trái của Đường Nguyễn Nguyễn.
Vừa rồi nàng không kịp để ý, lúc này vừa xong chuyện liền cảm thấy đau rát và nóng.
“Thanh Hiên và Minh Hiên rất cảm kích thẩm thẩm ra tay cứu giúp!”.
Thanh Hiên lôi kéo Minh Hiên quỳ xuống hành lễ với Đường Nguyễn Nguyễn.
Đường Nguyễn Nguyễn cũng dùng hết sức đáp lại: “Ta không có việc gì…Các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, nếu đêm nay ở lại Phi Diêm Các thì cũng đừng lo lắng gì nữa.”
Tần Tu Viễn thấp giọng lẩm bẩm: “Cũng đã bị thương thành như vậy rồi, mấy chuyện này nàng cũng không cần phải nhọc lòng…”
Tần lão phu nhân không vui trừng mắt nhìn Tần Tu Viễn: “Tới thê tử của mình mà còn không bảo vệ được, còn ra thể thống gì! Còn không mau đi vào xem miệng vết thương của nó như thế nào!”
Thấy vẻ mặt ghét bỏ của bà, Tần Tu Viễn không không dám trái lời.
Hắn gật đầu nói: “Dạ…Con sẽ chăm sóc nàng ấy thật tốt.”
“Ta…ta tự mình xem là được, chắc là không có gì nghiêm trọng đâu”.
Đường Nguyễn Nguyễn nhớ tới lần đó, Tần Tu Viễn kéo váy lên giúp nàng kiểm tra vết thương ở chân, vành tai liền có chút nóng.
Tần Tu Viễn nhíu mày: “Roi dài là bản lĩnh xuất chúng của đại tẩu, một roi đánh xuống liền có thể da tróc thịt bong, nàng đừng có xem thường!”.
Hắn lập tức giải thích, lôi kéo Đường Nguyễn Nguyễn trở về phòng ngủ.
Đường Nguyễn Nguyễn có chút xấu hổ, nàng hướng mắt về phía Thải Vi muốn xin giúp đỡ, ý bảo nàng ta tới hỗ trợ nàng, ai ngờ Thải Vi lại làm như không nhìn thấy.
Tần lão phu nhân lúc này đã phục hồi tinh thần, mắt hơi nhướng lên: “Thải Vi, đi thu thập thư phòng một chút, để Thanh Hiên cùng Minh Hiên ở lại tối này.”
Thải Vi đi rồi, trong viện lúc này chỉ còn lại ba người Tần lão phu nhân cùng huynh đệ Thanh Hiên.
Tần lão phu nhân dặn dò mấy lời: “Mẫu thân của các ngươi chịu khổ lâu lắm rồi, có lẽ đã sớm quên mất cuộc sống bình thường là như thế nào.
Các ngươi chớ có ghi hận mẫu thân của các ngươi, phải khuyên nhủ nàng nhiều hơn.”
Mặc dù trong lòng Thanh Hiên và Minh Hiên vẫn còn sợ hãi, nhưng vẫn gật gật đầu.
Tần lão phu nhân thở dài một tiếng, thầm nghĩ: Nếu con trai cả vẫn còn sống thì tốt biết bao! Một đứa con dâu tốt như Vân Vọng cũng sẽ không thay đổi thành như vậy…!
–Dịch: Autumnnolove–
Đường Nguyễn Nguyễn bị Tần Tu Viễn lôi kéo tiến vào phòng ngủ, Tần Tu Viễn để nàng ngồi ở mép giường, chính mình đi tìm kim sang dược*.
Một lát sau, hắn bưng một khay chai lọ vại bình trở về.
Thấy Đường Nguyễn Nguyễn còn ngồi ngơ ngác, nhíu mày nói: “Nàng như thế nào còn không cởi y phục ra?”
(*): thần dược cầm máu thời cổ đại.
(Wattpad: Autumnnolove)
Hai mắt Đường Nguyễn Nguyễn trừng to như hai chiếc chuông đồng: “Cởi y phục?”
Nàng vội vàng xua tay: “Không cần phiền tướng quân động thủ, ta, ta tự mình thoa thuốc là được! Rốt cuộc…nam nữ khác biệt…”
Tần Tu Viễn sửng sốt trong nháy mắt, lại dùng ngữ khí khiến người ta không thể kháng cự: “Cởi!”
Nàng vẫn cứ lắc đầu.
Tần Tu Viễn thở dài: “Đại phu còn đang trên đường tới, nếu không xử lí kịp, chỉ sợ miệng vết thương sẽ dính vào quần áo…”
Đường Nguyễn Nguyễn thấy vẻ mặt sầu lo của hắn, cũng không dám tiếp tục kháng cự, không tình nguyện mà bắt đầu cởi áo.
Nàng mặc một cái áo khoác nhỏ màu trắng hoa mơ, bên dưới là áo váy trung y*, cũng may là ngày xuân nàng không có ăn mặc quá mỏng manh, bằng không lãnh một roi kia chỉ sợ là đánh tới tận xương nàng.
(*): Hán phục thường có ba lớp, lớp đầu tiên chính là trung y.
Nàng hết sức chậm chạp và miễn cưỡng cởi áo ngoài ra, bên trong là một kiện trung y màu trắng mà phía trên đã loang lổ vết máu.
Nàng nhẹ nhàng cởi bỏ dây cột trung y, bả vai chuyển động đụng đến miệng vết thương, nàng bị đau lên kêu lên một tiếng.
Tần Tu Viễn thấy động tác của nàng quá chậm, đã sớm hết kiên nhẫn: “Nàng đừng nhúc nhích, để ta!”
Đường Nguyễn Nguyễn thật sự là đau tới mức không thể nâng tay lên được nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn tùy ý cho hắn đùa nghịch.
Tần Tu Viễn nhẹ nhàng cởi lớp trung y ra, lại phát hiện một ít vết máu đã có chút khô, kết vảy dính vào miệng vết thương.
Hắn cau mày nói: “Khó trách sẽ đau như vậy, dính lại hết rồi, nàng cởi y phục giống như vừa rồi chỉ sợ là càng làm cho miệng vết thương bị rách ra lớn hơn nữa.”
Đường Nguyễn Nguyễn có chút sợ hãi: “Phải làm sao bây giờ?”
“Ta phải thấm một ít nước thuốc lên miệng vết thương của nàng mới có thể gỡ phần y phục dính trên đó ra khỏi miệng vết thương được.”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong trong lòng không khỏi khẩn trương, nàng trầm mặc không lên tiếng ngồi ở trên giường, ngón tay gắt gao bấu chặt mép giường.
Tần Tu Viễn lấy băng gạc sạch sẽ, thấm chút nước thuốc, nhẹ nhàng phủ lên phần bả vai trên ngực của Đường Nguyễn Nguyễn.
Động tác của hắn cực kỳ dịu dàng, để cho băng gạc nước thuốc thấm từng chút từng chút lên quần áo của nàng, nước thuốc thấm ra ngoài, phạm vi càng lúc càng rộng, ướt một mảnh…!
Đường Nguyễn Nguyễn chỉ cảm thấy trước ngực có chút hơi lạnh, qua một lúc, quần áo dính máu của nàng liền bị thấm nước thuốc ướt đẫm.
Tần Tu Viễn gỡ băng gạc xuống, nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo dính máu, tuy rằng động tác nhẹ nhàng lại chậm rãi, nhưng Đường Nguyễn Nguyễn vẫn đau tới nhe răng trợn mắt.
Vật vã một hồi hắn mới có thể giúp nàng cởi bỏ toàn bộ trung y.
Da thịt tuyết trắng lộ ra, toàn bộ vết thương từ bả vai lan xuống đến trước ngực, chỗ đón nhận lực đạo nặng nhất thì da thịt bong tróc, nhìn có chút dọa người.
Giữa mày của Tân Tu Viễn nhíu lại thành một chữ “川”*: “Nàng cũng không biết sợ chết là gì, ai cho nàng đi đỡ roi?”.