Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân

Chương 19


Đọc truyện Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân – Chương 19


Đường bá nói: “Lão nô cho rằng, còn hơn là không ăn được cái gì.”
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu tán thành.
Vào đến Ngọc Quỳnh Uyển, nàng để Thải Vi và Thải Bình lưu lại bên ngoài, một mình đi vào nội tẩm*.
(*) – 寝殿: nhà trong, chỗ để nghỉ ngơi, buồng ngủ.
Vừa đẩy cửa ra, Đường Nguyễn Nguyễn liền ngửi được một mùi thuốc bắc thập phần nồng nặc.

Cửa sổ căn phòng này được đóng kín mít, một chút gió cũng không thể lọt vào, kể cả ánh mặt trời cũng bị cản lại ở bên ngoài.

Cả căn phòng cực kỳ lạnh lẽo, rõ ràng là buổi trưa, nhưng lại giống như thời tiết lúc nửa đêm.
“Mẫu thân?”.

Nàng dè dặt gọi một tiếng.
Xuyên qua hai tầng màn lụa, nàng mơ hồ nhìn thấy có người đang nằm trên giường.

Nàng nhẹ nhàng vén màn lụa lên, thấy rõ người trên giường…
Một gương mặt trắng bệch, gầy đến nỗi hai má hóp lại, đầu tóc tán loạn trên gối, che hết nửa khuôn mặt, lại có vài phần đáng sợ.

Trái tim của Đường Nguyễn Nguyễn giống như đang treo lơ lửng, tuy rằng trong lòng biết phụ nhân nằm trên giường là mẫu thân của nguyên thân, cũng biết rõ bà rất yêu thương mình, nhưng nhìn thấy bộ dáng gầy trơ xương này, nàng có chút đồng tình cũng có chút sợ hãi.
Người trên giường giống như cảm giác được có người tới, khó khăn mở mắt ra, suy yếu nói: “Nguyễn Nguyễn…? Là…Là con sao?”
Nghe được thanh âm quen thuộc từ ái, nỗi sợ hãi của Đường Nguyễn Nguyễn cũng tan đi vài phần, nàng yên lặng ngồi ở mép giường, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân, là con.”
Đường phu nhân chậm chạp vươn cánh tay khô gầy ra, muốn sờ sờ mặt của nữ nhi, lại hết sức khó khăn, Đường Nguyễn Nguyễn tiếp nhận tay bà, nhẹ nhàng đặt ở trên mặt chính mình.
Đường phu nhân chậm rãi mở miệng: “Nguyễn Nguyễn, hắn đối đãi với con có tốt không?”.
Đường phu nhân vừa dứt lời, một giọt nước mắt chảy xuống trên gò má hốc hác.
Nhìn thấy Đường phu nhân như vậy, trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn rất chua xót, trả lời: “Chàng ấy đối xử với con rất tốt, mẫu thân yên tâm.”
“Mẫu thân đây là làm sao vậy? Vì sao trị bệnh lâu như vậy vẫn không thấy tốt lên?”.

Nàng lo lắng sốt ruột hỏi.
Đường phu nhân lắc đầu, đầy vẻ mệt mỏi: “Ta ăn uống không vô, mỗi ngày chỉ có thể miễn cưỡng uống mấy muỗng cháo trắng, nếu không phải vì để uống thuốc, ngay cả cháo cũng không muốn uống…”
Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày, hỏi: “Mẫu thân như vậy đã bao lâu rồi?”
Đường phu nhân suy nghĩ hồi lâu, trả lời một cách khó khăn: “Thật ra cũng là do thân thể suy nhược, thường xuyên phải uống thuốc trị bệnh…Hai tháng trước, đại phu có kê một phương thuốc mới, ban đầu thuốc này hiệu quả rất tốt, nhưng dần dần lại ăn không ngon…”
Ánh mắt đường Nguyễn Nguyễn biến đổi, trên mặt bất động thanh sắc, nói: “Dạ, nữ nhi đã biết…Mẫu thân phải bảo trọng thân thể cho thật tốt, nữ nhi lại tìm hiểu xem có cách nào khác giúp người điều trị một chút hay không…”
Đường phu nhân lắc đầu: “Không cần…Hiện giờ đã có người chiếu cố con, mẫu thân liền an tâm rồi…”
Giọng nói của Đường phu nhân mang theo chút tuyệt vọng: “Dù sao ta ở hay là không ở, đối với phụ thân của con mà nói, cũng không có gì quan trọng.


Sống như vậy…còn không bằng sớm về miền cực lạc…”
Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mắt, lên tiếng ngắt lời: “Mẫu thân không được nói bậy!”
Đường phu nhân cười khổ một tiếng, không nói nữa.
Đường Nguyễn Nguyễn yên lặng lau nước mắt, nói: “Mẫu thân đừng suy nghĩ nhiều nữa, con nhất định nghĩ ra được biện pháp cứu người.”
Tay Đường phu nhân run rẩy vuốt ve gương mặt mềm mại của nữ nhi, lẩm bẩm nói: “Đứa nhỏ ngốc…”
–Người dịch: Autumnnolove–
Lúc Đường Nguyễn Nguyễn ra khỏi Ngọc Quỳnh Uyển, Thải Bình cùng Thải Vi thấy đôi mắt nàng sưng đỏ, liền sốt ruột hỏi: “Tiểu thư, lão phu nhân thế nào?”
“Mẫu thân…Tinh thần tạm ổn, nhưng mà ăn uống không được, cứ như vậy chỉ sợ là sẽ không chống đỡ được bao lâu.”
Nha hoàn của Đường phu nhân, Thải Lan cùng Thải Cúc cũng đứng ở một bên trầm mặc không nói.
Bộ dáng Đường bá muốn nói gì đó nhưng lại thôi, dù chỉ trong một khoảnh khắc, cũng bị Đường Nguyễn Nguyễn bắt được.
Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Đường bá, ngươi nói thật cho ta biết, bệnh của mẫu thân, có phải là có người động tay động chân hay không?”
Đường bá có chút sợ hãi, nói: “Cái này…Lão nô không biết…”
Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn lạnh lẽo, nàng bước tới gần, nói: “Đường bá, ngươi là lão nhân của phủ Học Sĩ.”
Đường bá có chút chột dạ, không tự chủ lui về phía sau một bước.
Đường Nguyễn Nguyễn lạnh lùng nói: “Cả đời ngươi đều sống ở phủ Học Sĩ, trung thành và tận tâm.


Sắp già rồi, ngươi cũng không muốn bản thân rơi vào cái kết cục bị buộc cho tội danh trợ trụ vi ngược* đâu đúng không?”
(*) – 助纣为虐: nối giáo cho giặc, giúp người xấu làm điều ác.
Đường bá gấp gáp lên tiếng: “Tiểu thư hiểu lầm! Lão nô sao có thể đi hại phu nhân?”
Hắn chưa từng thấy Đường Nguyễn Nguyễn như vậy, trong ấn tượng của hắn, Đại tiểu thư ở trong phủ thở cũng không dám thở mạnh, làm cho hắn không ít lần phải quan tâm chiếu cố nàng.
Đường Nguyễn Nguyễn gằn từng chữ: “Ngươi biết mà không báo, chính là giúp đỡ bao che cho hung thủ, cái này không phải trợ trụ vi ngược thì là gì?”
Đường bá cuống quýt giải thích: “Tiểu thư thứ tội…Lão nô, thật sự cái gì cũng không biết…Chỉ là, chỉ là có chút nghi ngờ thôi.”
Đường Nguyễn Nguyễn tiếp tục truy vấn: “Nghi ngờ cái gì?”
Đường quá nhìn quanh bốn phía một chút, thấy không có ai nghe lén, mới thấp giọng nói: “Lão nô cảm thấy, từ hai tháng trước bệnh tình của phu nhân đột nhiên trở nặng, có chút kỳ quặc.”
Đường Nguyễn Nguyễn thu hồi ngữ khí bức bách, trầm giọng hỏi: “Là chuyện như thế nào?”
Đường bá nói: “Trước kia phu nhân chỉ vì phiền muộn tích tụ cùng khí huyết hư tổn, cho nên thường xuyên mời đại phu đến bốc thuốc, nhưng mà cũng nhiều năm như vậy, chưa từng thấy chuyển biến xấu.”
Hắn dùng lại một chút, lại nói: “Không hiểu sao từ sao khi sau khi Hoàng thượng tứ hôn, thời điểm hai vị tiểu thư nghị thân*, liền bệnh nặng không dậy nổi? Những phương thuốc được kê trước đó hoàn toàn không còn tác dụng nữa, liền đổi thành loại có dược tính mạnh hơn, thoạt nhìn thì giống như bệnh tình có khởi sắc, nhưng trên thực tế phu nhân lại không có cảm giác thèm ăn, thân thể ngày một gầy đi không cản lại được.”
(*) – 议亲: bàn luận, thảo luận về chuyện hôn nhân.
“Cứ không ăn uống được gì, cho dù thuốc tốt tới đâu, cũng không có khả năng tục mệnh a!”.

Sắc mặt Đường bá có phần sâu lắng, thoạt nhìn không giống như đang nói dối.
(*) – 续命: tiếp tục cuộc sống.
Chuyện trong hậu viện, đều do một tay Như phu nhân lo liệu, bà ta có hiềm nghi lớn nhất.
Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn đã có cân nhắc, nói: “Đường bá, ta tin tưởng những gì ngươi nói là sự thật.

Việc trước mắt là phải chữa khỏi bệnh của mẫu thân…Hơn nữa, nhất định phải tìm được chứng cứ, bắt được người đứng phía sau màn.”

Ánh mắt nàng càng thêm vài phần kiên định, nhìn Đường bá: “Ngươi có nguyện ý tương trợ ta không?”
Đường bá có chút kinh ngạc, nếu như là trước đây, tiểu thư nghe xong việc này nói không chừng là đã lo lắng đến độ khóc lên, tiểu thư trước mắt lại trấn định tự nhiên, giống như đã đoán ra từ trước.
Đường bá không chút do dự gật đầu: “Tiểu thư cứ việc phân phó!”
Thải Lan cùng Thải Cúc cũng thấp giọng phụ họa: “Tiểu thư, có việc gì cần đến chúng nô tì, tiểu thư cứ việc phân phó!”
Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng nói: “Đường bá đi tìm đại phu phụ trách chẩn bệnh cho mẫu thân, viết lại phương thuốc hiện tại của bà ấy, tìm người đưa tới phủ Trấn Quốc tướng quân cho ta.”
“Thuốc mỗi ngày đưa tới, Thải Lan cùng Thải Cúc cứ như cũ nhận lấy, nhưng đừng cho uống nữa, không cần rút dây động rừng…Ta sẽ mau chóng nghĩ cách ổn định bệnh tình của mẫu thân, các ngươi cứ chờ tin tức của ta.”
Đường bá hiểu ý gật gật đầu.
–Fanpage: Bản dịch 0 đồng–
Đường Nguyễn Nguyễn thấy sắc trời đã muộn, liền không trì hoãn nữa, mang theo Thải Vi và Thải Bình trở lại chính sảnh, tính toán đi gặp Tần Tu Viễn hồi phủ.

Dọc đường đi, nàng giống như miên man suy nghĩ cái gì, làm cho hai nha hoàn đều có chút lo lắng.
“Tiểu thư…”.

Thải Bình thấy sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn không tốt, thấp giọng nói: “Người đừng có lo lắng quá…”
Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên nhớ tới cái gì, liền hỏi: “Lúc nãy Đường bá vừa mới nói, bệnh của mẫu thân hai tháng trước mới trở nặng….Lúc đó có phải là có chuyện gì xảy ra hay không?”
Thải Bình nói: “Tiểu thư người đã quên rồi sao? Lúc ấy Hoàng thượng chỉ hôn chi nữ của Nội các thủ phụ cho Trấn Quốc đại tướng quân, chỉ là không có nói rõ là vị nào.

Lão gia vốn định gả Nhị tiểu thư vào phủ Trấn Quốc tướng quân, còn nói sau đó sẽ lo tới hôn sự của người cùng Lưu công tử…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.