Đọc truyện Tiệm Ăn Của Quỷ (Tiệm Ăn Âm Dương) – Chương 4: Đi bắt quỷ háo sắc
Edit: Hân Hân Bảo Bối
Bạch Thường ngồi trên xe thể thao của mỹ nữ, đi tới một khu biệt thự yên tĩnh sang trọng.
Tuy nói gặp qua đủ loại người giàu, nhưng chân chính đi tới nhà giàu vẫn là lần đầu tiên.
Nơi này mỗi một tòa biệt thự đều giống như có một vườn độc lập riêng, nước hồ cây xanh vờn quanh, nhất định chính là một cái Thế Ngoại Đào Nguyên*.
* Là thế giới biệt lập với bên ngoài
Bạch Thường mặc dù không có biệt thự cùng xe thể thao, nhưng những người từng tìm hắn nhờ vả đều là những người nhà giàu đều là đối với hắn cúi người gật đầu.
Cho nên, Bạch Thường đảo cũng không cảm thấy mất bình tĩnh, mặc dù hắn lúc ra cửa ngay cả áo làm bếp cũng không thay.
Sau khi xuống xe, Bạch Thường nghênh ngang đi theo sau lưng mỹ nữ, vào biệt thự, phát hiện trong biệt thự yên tĩnh, không có một người, nhưng cùng lúc cũng có chút âm khí đi vào phòng, so với bên ngoài nhiệt độ thấp rất nhiều.
Bạch Thường tùy ý đi hai vòng trong phòng, liền phát hiện trong biệt thự chỗ dị thường.
Ở thời điểm này, hắn đã biết tên của mỹ nữ này là Khâu Tiểu Điệp, là một thiên kim nhà có công ty riêng.
Lúc này, Khâu Tiểu Điệp đang cảm thấy tên đầu bếp này thật là giống như Hoàng Đế đang đi lanh quanh cung điện của mình như thế.
Đồ cổ chữ vẽ đều có giá trị liên thành, đủ loại đồ trang trí bằng gốm, thiết kế xa hoa, những thứ này đủ khiến một người bình thường trợn mắt hốc mồm hết thảy. Bạch Thường thật giống như hoàn toàn không nhìn thấy những thứ quý giá như thế, chẳng qua là nhàn nhạt nhìn qua.
Khâu Tiểu Điệp hơi có chút ngoài ý muốn, đừng nói là một tên đầu bếp, ngay cả những công tử nhà giàu tiểu thư kia, đến nhà cô, còn phải khiếp sợ.
“Thật giống như không có gì đặc biệt, phòng ngủ của cô ở đâu?” Bạch Thường quay đầu nói.
Khâu Tiểu Điệp cảm giác mình đầu hơi choáng váng, chỉ món đồ cổ kế bên Bạch Thường nói: “Không có gì đặc biệt? Ngươi đang nói đùa sao, bên cạnh ngươi là gốm màu đời Đường hàng thật, ba ba của ta tốn mấy triệu mua về…”
“Há, mấy triệu? Ha ha, thì có quan hệ gì với tôi, tôi chỉ là tới bắt quỷ, ba mươi đồng một con. Còn nữa, gốm màu đời Đường là vật chôn theo người, không có chuyện không nên sắp xếp ở nhà, mời quỷ à.” Bạch Thường từ tốn nói.
“Híc, được rồi, lát tôi bảo người ta dọn đi…” Khâu Tiểu Điệp hậm hực nói, cô càng ngày càng cảm thấy, cái tên đầu bếp này thật đặc biệt.
Hai người sau đó lên lầu hai, đi tới phòng ngủ của Khâu Tiểu Điệp, Bạch Thường ngay cả giày cũng không cởi, trực tiếp liền bước lên tấm thảm lông Italy mấy trăm vạn.
Khâu Tiểu Điệp có chút nhức nhối bĩu môi, cũng không tiện nói gì, đem giầy cỡi ra, lộ ra một đôi chân trắng như tuyết, cứ như vậy để chân trần, phơi bày chân dài ra vẻ công chúa ngồi ở trên giường.
Bạch Thường quan sát một vòng, vừa vặn quay đầu, đã nhìn thấy Khâu Tiểu Điệp dùng cái tư thế này để chọc hắn, con mắt lập tức ngây dại, có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm Khâu Tiểu Điệp.
Không thể không nói, cô bé này thật sự là rất đẹp, hơn nữa vừa lúc là Bạch Thường thích cái loại này thanh thuần, ngũ quan tinh xảo, vóc người lại rất tốt.
Tuy nói có chút đại tính tiểu thư, nhưng ở trong một gia đình như vậy lười biếng một chút cũng phải, đùi đẹp nhìn không sót một cái gì, cổ áo mở rộng ra, đầy ngực nửa lộ, thật đủ để cho bất kỳ người đàn ông nào có thể làm người tốt, ý nghĩ kỳ quái.
Khâu Tiểu Điệp hiểu lầm, lập tức đứng lên, khẩn trương nói: “Thế nào, trên giường của tôi có phải quỷ hay không?”
Bạch Thường lúc này mới phục hồi tinh thần lại, sờ lỗ mũi một cái nói: “À, đó cũng không phải, bất quá, làm phiền cô mặc quần áo lại, cái bộ dáng này, không cần phải nói sắc quỷ muốn ám lên cô, ngay cả tôi cũng không nhịn được.”
Khâu Tiểu Điệp mặt đỏ lên, bận rộn đem váy sửa lại, sau đó chỉ thấy Bạch Thường quay đầu đi, từ trên người lấy ra một bọc gạo, lấy một cái thanh đang rớt trong xó phòng ngủ.
“Đây là cái gì?” Khâu Tiểu Điệp tò mò hỏi.
“Nếp.” Bạch Thường lại đi trên đất vẩy một cái, nói: “Trong phòng này âm khí rất nặng, tôi có thể cảm giác được nó đang ở gần đây, nhưng nó giấu đi, tôi muốn dùng loại phương pháp này tìm ra nó.”
“Nếp không là chỉ dùng để đối phó cương thi ư, bắt quỷ cũng được?”
“Cái cô nói đó là phim Hồng Kông à. Cương thi thực sự cũng không phải dùng nếp là có thể bắt được.”
“Chẳng lẽ anh đã gặp qua cương thi?”
“Ha ha, nếu cô muốn gặp, tôi có thể dẫn cô đi xem, vé vào cửa ba chục ngàn, không bớt.”
Khâu Tiểu Điệp càng nghe càng hiếu kỳ, trên đời này chẳng lẽ còn có chuyện nuôi cương thi làm cảnh cho người ta đi thăm quan? Nói bậy nói bạ…
Bạch Thường vừa nói chuyện, bỗng nhiên nhét một hột nếp vào trong miệng, nhắm ngay lên góc xó xỉnh trên trần, há mồm liền phun ra ngoài.
Nếp trực tiếp bám ở trên trần nhà, sau đó, hình ảnh mờ ảo của quỷ hiện ra.
Là một nam quỷ hơi 20 tuổi, mặt màu xanh trắng không rõ, trên mặt có mấy chỗ bị thương, mặt đầy tà ác nhìn chằm chằm Bạch Thường.
Bạch Thường không chút do dự, trực tiếp bấm một đạo Khốn Hồn*, quát một tiếng: “Định!”
*Khốn Hồn: khống chế hồn
Một đạo phù đánh ra, quỷ nam lập tức bị trói lại, không ngừng giùng giằng, từ trên trần nhà rớt xuống, hiện ra một mảnh xanh thăm thẳm.
“Tôi còn tưởng rằng là nhân vật lợi hại nào. Thì ra là một dâm quỷ không dám gặp người.” Bạch Thường nhìn người nam kia quỷ, dễ dàng nói.
Bạch gia từng có một Bản Tổ truyền Bách Quỷ Chí Dị, bên trong ghi lại, sắc quỷ chỉ là một loại gọi chung, ở Đạo Môn toàn bộ danh hiệu đều nói là muốn có sắc quỷ, là một loại nhân vật rất mạnh mẽ, trong truyền thuyết muốn bắt được sắc quỷ thì ở ban đêm vào mộng cùng đàn bà, hơn nữa pháp lực cường đại, rất khó đối phó.
Mà dâm quỷ, ngay cả sắc quỷ cũng không phải, chẳng qua là đáng thương một chút âm hồn không tiêu tan, bọn họ nhiều lắm là có thể ở trong mơ quấy rầy một chút, để cho người con gái làm Xuân Mộng, còn cái khác cũng không có năng lực.
Bất quá đối với Bạch Thường mà nói, một con dâm quỷ cũng đủ để làm gia vị, dù sao sắc quỷ năng lực quá mạnh mẽ, chồng của chị Hồ cũng hơn sáu mươi tuổi rồi, chỉ sợ là không dừng được a…
Hơn nữa cái này là Quỷ Môn*, xuyên qua, đi ra ngoài là Lục Hỏa**, cái này đã nói lên, đây chỉ là một sơ cấp oán linh, đối với Bạch Thường mà nói, rất dễ dàng đối phó.
* tại giải nghĩa là nơi yếu nhất trên cơ thể của quỷ
** cấp bậc màu sắc phân chia sự oán khí
Rất nhiều người đều biết, quỷ hồn có màu sắc khác nhau. Thực tế, màu sắc này chính là quỷ hồn, Hồn Hỏa. Chỉ có ở Quỷ Môn, cũng chính là cái trán, nơi có thể thấy được.
Thông thường Quỷ Hồn, theo như màu sắc cùng việc hại người cấp bậc mà nói đại khái chia làm tam đại loại.
Màu trắng phổ biến nhất, đây là Quỷ Hồn vô hại, ở Tây Phương bị kêu là u linh, cũng là thường là loại dễ thấy nhất, dưới tình huống bình thường, mọi người thì sẽ không thấy bọn họ.
Quỷ Hồn màu xám tro cũng vô hại cơ bản, bọn họ phần lớn sau khi chết có lòng ràng buộc, hoặc là không cam lòng, thích đùa dai, ví dụ như trong nhà xuất hiện vô hình tiếng động lạ, nếu như có người bị nhiều bệnh, lại không đủ dương khí, đụng loại này quỷ sẽ bệnh nặng một trận.
Quỷ màu xanh là thuộc về oán linh loại một rồi, bọn họ có lúc sẽ chủ động công kích con người. Thật ra thì loại quỷ này tụ tập lại rồi lại sinh ra nhau, nửa đêm đi bộ không đúng lúc một khi đụng vào, không chết cũng bị thương.
Đương nhiên, dân gian trong truyền thuyết còn có Hoàng Y quỷ, Hồng Y quỷ, Nhiếp Xanh quỷ vân vân.
Nhưng đạt tới loại trình độ đó, thật ra thì đã không phải là quỷ.
Là Sát.
Đối với Bạch Thường mà nói, như vậy một cái màu xanh oán linh, hoàn toàn chính là thức ăn khai vị.
Khâu Tiểu Điệp trơ mắt nhìn trên đất một mảnh lục quang không ngừng giãy giụa, biết Bạch Thường tìm thấy con quỷ đó, vội vàng kêu lên: “Quỷ ở chỗ nào, ở chỗ nào, tôi muốn nhìn một chút, cho tôi nhìn thử một chút không sao chứ.”
Bạch Thường cạn lời nói: ” Xin nhờ, đại tiểu thư, gặp quỷ không phải là chuyện đùa, cô nhất định phải thấy?”
Khâu Tiểu Điệp cắn răng nghiến lợi nói: “Người này hành hạ tôi hơn nửa tháng nay, tôi không phải là muốn nhìn một chút hắn rốt cuộc là cái thứ gì sao. Lại nói, tôi đều bị những tên kia lường gạt làm sợ, ai biết anh có phải lừa tôi hay không?”
“Cô nói như vậy…” Bạch Thường suy nghĩ một chút, nếu cô hoài nghi, vậy hãy để cho cô gặp một chút cũng không sao.
Bạch Thường đưa cho Khâu Tiểu Điệp một cái bình nhỏ: “Đem đồ vật bên trong bôi ở trong mắt, là có thể nhìn thấy quỷ.”
“Đây là cái gì?” Khâu Tiểu Điệp hỏi.
“Đây là Liễu Diệp Thủy* cùng nước mắt trâu, hòa chung một chỗ, có thể làm cho cô mở mắt âm dương trong vòng nửa tiếng.
*nước của cây liễu
Khâu Tiểu Điệp không kịp chờ đợi đem nước trong bình nhỏ bôi lên mắt, liền xuất hiện một bộ mặt dữ tợn
“Thì ra là ngươi!” Khâu Tiểu Điệp kinh hãi, cả người run rẩy không ngừng lui về phía sau, cô nhìn dâm quỷ, trong mắt tràn đầy kinh hoàng.
Bạch Thường có chút ngoài ý muốn, chẳng lẽ Khâu Tiểu Điệp cùng tên dâm quỷ… Lại còn là người quen?
Bảo Bối: Dạo này ta rất siêng năng, còn post trước hạn nữa. Sau khi lọt hố ta mới phát hiện là truyện khá dài nên nếu có khả năng và sự lười biếng không trỗi dậy thì ta sẽ làm thêm một truyện ngắn nữa nhé