Tích Ý Kéo Dài

Chương 20


Đọc truyện Tích Ý Kéo Dài – Chương 20

Bầu trời mới khoảng 6h đã bắt đầu hửng sáng, từ bên ngoài khung cửa sổ hẹp có từng làn sương mù mỏng manh tiến vào, những tia nắng đầu tiên bắt đầu dừng lại bên thành cửa sổ, phong cảnh hữu tình.

Anh tỉnh dậy nhưng không đứng lên ngay, chỉ nằm yên nhìn lên xà ngang trên nóc nhà, như đang nghĩ ngợi điều gì, nhưng cái gì cũng không nhớ được. Cứ lẳng lặng nằm yên đến cả chục phút mới dịch chuyển thân mình miễn cưỡng ngồi dậy, tối hôm qua không cởi bỏ cái giá đã nằm ngủ, hơn nữa lại nằm trên phản gỗ cứng, tuy rằng đã có chút đệm mỏng bên dưới nhưng thắt lưng và chân vẫn tê cứng không thể động đậy, đành phải chậm rãi chờ đợi thật lâu mới dám nâng đùi phải xuống giường.

Động tác đi giày bình thường vốn rất đơn giản, vậy mà giữa sáng sớm mát mẻ thế này trán anh lại phủ kín một tầng mồ hôi. Lấy tay với cây gậy cố gắng vịn bàn đứng lên, vừa cử động đã thấy đau thấu tim, tay trái cầm gậy chống hiện đầy gân xanh, cắn chặt răng lại vẫn ngã ngồi xuống giường. Cảm giác như lửa cháy xuyên qua nhưng anh vẫn lấy tay điều chỉnh đùi phải, lại gắt gao nắm lấy gậy chống giống như đó là điểm tựa duy nhất của mình. Anh run run cho tay vào túi sờ soạng cái lọ nhỏ, mở ra, đổ ra lòng bàn tay, cũng không nhìn rõ là mấy viên, ngửa đầu lên nuốt hết.

Bầu trời bên ngoài đã sáng rõ, sương mù tan hết, nắng sớm rơi trên mặt đất trong trẻo, ánh nắng giống như một chiếc cột ánh sáng chống đỡ cả vũ đài cô tịch, chống đỡ toàn bộ không gian. Anh chậm rãi từ phòng ngủ đi thong thả vài vòng mới đi ra ngoài, bởi vì buổi sáng mới ngủ dậy máu chưa lưu thông tốt, lực ở thắt lưng chưa đủ để kéo đùi phải nên đi đứng khó khăn, phải đi vài vòng mới có thể dần dần khôi phục trạng thái bình thường.

Ngoài hiên không khí so với trong phòng càng mát mẻ hơn, xa xa còn có hương xà phòng tự nhiên bay tới. Anh cẩn thận quan sát lối đi rồi nâng đùi phải bước ra cửa, đến lúc ra đến cửa lớn, ngẩng đầu lên chỉ có thể đứng lăng lăng một chỗ, cảm thấy giống như lớp sương mù dầy đặc thật lâu không tiêu tan trong giấc mộng của anh như bị ánh mặt trời trong nháy mắt đâm thủng, ánh sáng nhu hoà không làm anh loá mắt, chỉ là có điểm hoảng hốt, chỉ là cảm thấy không chân thực.

Nàng hơi cúi người, mái tóc dài ẩm ướt buông trước ngực, nước trong chậu vẫn còn ấm, bốc hơi lên nào mơ hồ nửa bên mặt của nàng. Nàng cúi đầu dội nước lên tóc, nhẹ nhàng xoa. Nàng không dùng dầu gội mà dùng xà phòng nguyên thuỷ, hương vị thản nhiên lan toả trong không khí. Lá sen trong đầm sau lưng nàng bị ánh mặt trời chiếu vào toả ra ánh sáng lấp láng.

Hình ảnh trước mắt làm anh nhớ đến lúc nàng nghịch nước bên hồ ở trung đình bằng đá cẩm thạch ở nhà hàng Pháp Lan trước đây, ngay cả trong những thước phim dùng kỹ xảo tinh tế nhất cũng không thể có hiệu quả ánh sáng đẹp đẽ đến hoàn mỹ như vậy. Xinh đẹp như nàng cũng không quá hiếm gặp, nhưng lại luôn ở trong từng cảnh tượng riêng có thể gây xúc động lòng người. Dù khóc hay cười, động hay tĩnh… mỗi biểu tình đều có thể khắc sâu trong lòng anh, muốn xoá đi cũng không được.

Nàng ngẩng đầu nhìn thấy anh đứng trước cửa, cười rạng rỡ, “Anh dậy rồi à?”

Anh sửng sốt một hồi lâu mới phục hồi tinh thần, chỉ nhẹ nhàng đáp lại, “Ân”.

“Tối hôm qua anh có biết anh làm tôi khổ sở biết bao nhiều không hả?” Nàng vuốt bớt nước trên tóc rồi với cái khăn mặt ở bên cạnh, nhẹ nhàng lau mái tóc ướt.

Dĩ nhiên là mộng, tất là hư ảo, chung quy là hồi tỉnh. “Cuối cùng không phải bị em lợi dụng sao?” Anh chẳng hề để ý cất bước đi sang phía bên kia, nhìn đầm sen trước mặt.

“Tối hôm qua anh không có say. Anh chắc chắn là tỉnh, có phải hay không?” Nàng cắn răng nói ra, người này thật là, ai lợi dụng ai chứ?

“Tôi cái gì cũng không biết, là thật sự say. Đúng rồi, em tối hôm qua rốt cuộc có lợi dụng tôi không? Tôi rõ ràng là ngủ ở bên ngoài, sau lại làm sao cso thể đi vào bên trong đâu?” Anh thể hiện mình hoàn toàn không biết gì cả, vẫn là thật sự chân thành.


“Anh… Tôi hôm nay sẽ về Thượng Hải, về phần anh muốn nghỉ phép thế nào, xin cứ tự nhiên.” Nàng tức giận không kìm nổi, nói xong thu dọn chậu mang vào trong nhà, tránh lãng phí khí lực.

Lúc nàng trở về phòng thu dọn quần áo vào trong túi, lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì. Rốt cuộc là thiếu vài thứ đã phủ đầy bụi. Nàng ngồi xổm bên giường, với tay vào trong gầm giường lấy ra một hộp sắt, vốn là hộp bánh trung thu cũ, đã lâu lắm rồi nên có phần hoen rỉ.

Nàng mất thật nhiều sức lực mới mở được cái nắp hộp đã bẹp, hiện ra trên cùng là bằng tốt nghiệp tiểu học, trung học cùng đại học, rút ra tập ảnh ở dưới cùng, hai khuôn mặt trẻ măng vô tư lự tươi cười qua bao tháng năm nở rộ trước mặt nàng, ảnh đã ố vàng cùng bụi bặm nhưng lại làm mắt nàng mờ đi.

Hai người bọn họ chụp không nhiều ảnh lắm, nên lại mở ra xem. Đây là trong một buổi liên hoan văn nghệ ở học viện, anh là chủ trì, còn nàng đảm nhiệm vị trí chỉ huy dàn đồng ca. Nàng còn nhớ rõ đó là một mùa đông rất rẩt lạnh, còn phải mặc một bộ lễ phục dạ hội hở ngực khoa trương, chân đi giày cao gót đến 9cm, thật là xinh đẹp khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Đêm đó diễn xong nàng chạy vào hậu trường tìm anh, anh vừa đau lòng xoa xoa tay nàng, vừa trách nàng sao không mang theo áo khoác, nàng chỉ cười nói quên. Không ngờ học trưởng lại chụp lại ảnh bọn họ vui đùa, đứng ở phía trước nói lớn một câu: “Nhìn qua bên này này!” Bọn họ sửng sốt một chút, nhất tề ngẩng đầu lên rồi tươi cười sáng lạn. Sau này ảnh rửa ra rồi mọi người còn trêu đùa bọn họ có tướng làm vợ chồng, sau này kết hôn không được thiếu thiệp mời. Dương Miễn vừa cười nói nhất định nhất đinh, vừa cúi đầu nói vào tai nàng rằng anh sẽ không để cho cô dâu của mình mặc áo cưới khó coi như vậy đâu. Nàng nóng bừng hai má đứng lên chạy ra.

Lúc đó mặt hai người ở thật gần nhau, góc máy cũng rất khá, chân tướng vô luận như thế nào đều phân không ra cảm giác, khả đúng là vẫn còn càng đi càng xa .

Nàng lấy hết tập ảnh ra, dưới xấp ảnh là một cái hộp nhạc, là một loại hộp gỗ rất đặc biệt, trên nắp hộp khắc hoa văn tinh xảo, mở ra, âm thanh đơn thuần phiêu đãng ở bên tai, cảm thấy thời gian như đang chậm rãi quay trở lại, tự nhiên cảm thấy khó chịu. Bên trong hộp có một lớp lót bằng vải nhung màu lam, phía trên chỉ có một đôi hoa tai mạ bạc có hai cái chuông nhỏ xíu, xung quang uốn hình bông hồng đơn giản. Lớp bạc bên ngoài thật thô ráp đơn sơ, không phải bóng loáng như vẫn thấy. Vừa nhìn qua đã biết là đồ rẻ tiền, nhưng đó lại chính là món quà đầu tiên nàng tự mua cho bản thân mình.

Hộp âm nhạc này là quà Dương Miễn tặng nàng vào dịp Noel năm thứ 1 đại học. Anh nói không đủ tiền mua trang sức nên tặng nàng hộp nhạc đựng đồ trang sức đẹp đẽ này trước, sau này kiếm được nhiều tiền sẽ sắm cho nàng thật nhiều thật nhiều trang sức sau. Nhưng nàng lại ngứa ngáy tâm can, mỗi ngày nhìn cái hộp trống rỗng đều thấy thật vô nghĩa nên lén đi đến 1 cửa hàng nhỏ gần trường mua một đôi khuyên tai, không đắt đỏ lắm, chỉ mất 15 đồng, lại còn lén đi bấm lỗ tai, mừng rỡ đến phát điên. Sau bị anh phát hiện vẫn không tránh khỏi bị mắng, nhưng anh vẫn tự tay đeo cho nàng, ở bên tai nàng nói lời xin lỗi, nói về sau nhất định sẽ mua loại đẹp nhất cho nàng. Nàng vênh mặt nói với anh, về sau tiền lương đều do nàng quản lý, làm gì có chuyện để cho anh chi tiêu tuỳ ý chứ…

Hiện tại, anh đi làm có lẽ đã đủ tiền để mua được chiếc khuyên tai tốt nhất, nhưng lời hứa kia qua bao thời gian đã mất đi rồi, không tìm lại được nữa.

Nàng buông hộp sắt định để lại xuống gầm giường, lúc đứng lên xoay người lại chợt nhìn thấy anh đang đứng tựa cửa, chỉ lẳng lặng nhìn nàng mà không lên tiếng.

“Ân, nếu anh thực sự muốn ở đây ngắm cảnh, tôi sẽ tìm bằng hữu dẫn anh đi thăm quan sơn trại gần đây, nơi đó mới được khám phá, phong cảnh cũng không tệ lắm đâu. Kỳ thực nơi này có rất nhiều…” Nàng thầm nghĩ cũng không đến nỗi tẻ ngắt.

Anh lại cắt ngang lời của nàng, “Tôi tới để tìm em.”

Nàng đang cầm hộp nhạc trong tay, cúi đầu, “Tôi hôm nay đi rồi.”


“Tôi và em cùng đi.”

Một người như vậy, từ ngàn dặm xa xôi vượt núi vượt sông đến đây, chỉ để nói một câu, anh muốn đi cùng nàng. Không phải không cảm động, chỉ có điều lòng nàng bị hàng ngàn hàng vạn điều trói buộc, cuối cùng vẫn là không nhìn thấy mặt trời.

“Cảm ơn anh!” Nàng đi cạnh anh ra ngoài, sau lại dừng ở phía sau, “Đừng đối xử tốt với tôi, không đáng…” Giọt lệ trong khoé mắt trào ra như vỡ đê, trong lòng cảm thấy như bị bóp thật chặt, không khí nặng nề mà áp lực khiến người ta khó chịu.

Đi dọc theo sườn núi đến thị trấn lân cận chừng 4km, đi bộ cũng mất hơn 2 tiếng. Lúc rời nhà nàng đi, anh quay đầu nhìn thoáng qua ngoài hành lang có một cặp chuông gió hình hồ lô thật đẹp. Lơ đãng hỏi, “Cái đó dùng để làm gì?”

“Người già ở đây cảm thấy treo nó ở cửa có thể trừ tà, nhưng đó là chuyện từ ngày xưa rồi…”

“Có thể cho tôi một cái được không?”

“Cái đó đã cũ lắm rồi, nếu anh thật sự thích, tôi có thể hỏi Cửu thúc nhà bên…”

“Tôi chỉ muốn cái đó thôi.” Anh chỉ vào vật tồi tàn đó, muốn lấy xuống cho vào túi.

Nàng nhìn vẻ mặt chân thật của anh, thở dài song vẫn lấy xuống cho anh, anh lại giống như đứa trẻ được nhận món quà thật lớn, cười đến híp mắt.

Dọc theo đường đi từng phiến đá dưới chân trơn bóng, nàng đi ở phía trước, vẫn có khi trượt chân suýt ngã, chỉ nghe được người đằng sau thở càng ngày càng dồn dập, nhìn lại anh thấy sắc mặt trắng bệch, mồ hôi trơi xuống cằm, “Có muốn nghỉ ngơi một chút không?”

Anh cười cười lắc đầu, tay trái chống gậy càng bước nhanh hơn.


Ở phía trước có một phụ nữ thấp bé đi tới, chừng 50 tuổi, nhìn nhìn Dung Ý vài lần mới mở miệng hỏi: “A Dã, là A Dã phải không?” Cười đến độ lộ ra hàm răng đen bóng.

Nàng sửng sốt một chút song vẫn cười nói: “Đúng vậy, con về nhà có chút việc, hôm nay lại đi rồi.” Thì ra là Phan A Di ở trại bên cạnh, ở đây đường núi vốn khó đi lại dễ lạc, mấy năm gần đây du lịch mới phát triển, bà giúp du khách chuẩn bị hàng lý, dẫn đường kiếm thêm tiền chi tiêu.

“Haha, vài năm không gặp, đã trổ mã thành đại cô nương rồi, haha…” Vừa cười vừa đi xa dần.

“A Dã là tên gọi thân mật của em sao?” Anh chưa theo kịp nàng, đứng tại chỗ hỏi.

Nàng nghe được giọng nói phía sau, dừng bước cười nói, “Tôi là đứa trẻ bị vứt bỏ, mới mấy tháng đươcj ba nhặt về nuôi, mọi người xung quanh đều gọi như vậy.” Nàng trả lời thực bình tĩnh, giống như đã thành thói quen. “Haha, tên của tôi còn có chuyện buồn cười lắm, lúc ba mang tôi về nhà, còn chưa nghĩ ra tên gì để đặt cho tôi nên gọi Cửu thúc ở bên cạnh sang, vừa nói “Đặt tên không phải thật dễ dàng sao? Gọi là…” Cửu thúc còn chưa nói hết câu, ba đã cười haha nói, gọi là Dung Ý, tên này thật là dễ nghe. À, mà tên của anh có nguồn gốc như thế nào?” Nàng quay đầu nhìn anh.

“Tôi cùng ca ca đều sinh ra ở Chiết Giang, gặp lúc con nước lớn, nên đặt tên là Triều Tịch.”

“Nga, anh còn có anh trai sinh đôi a!” Nàng chưa từng nghe anh nhắc tới chuyện này.

“Không phải sinh đôi, anh ấy lớn hơn tôi 2 tuổi, chỉ có điều sinh nhật không cách nhau nhiều lắm thôi.”

“Thật tốt, có ca ca, có ông ngoại… Nhà đông người thật náo nhiệt a!” Giọng nói của nàng đầy hâm mộ.

Anh không nói tiếp, người một nhà tụ tập lại được một nơi chỉ có lần mừng thọ ông ngoại năm đó, ông ngoại đi rồi thì chẳng còn có cơ hội nào nữa. Bác cả cùng gia đình ở Mỹ, bác hai ở Hương Cảng, dì và cô đều định cư ở các nước khác trên thế giới, tuy rằng bây giờ giao thông thuận tiện, hàng năm họ cũng trở về, nhưng vẫn không thể nào tìm thấy không khí náo nhiệt năm xưa.

Nàng đưa ánh mắt ra xa nhìn cây dong cổ thụ, cười nói: “Tôi giới thiệu cho anh cây của nhà tôi nhé!”

“Cây của nhà em?”

“Đúng vậy, trước đây có tên nhóc cãi nhau với tôi, tôi liền cảnh cáo không cho hắn đến cây nhà tôi nữa.”

“Cây nhà em? Vì sao lại nói là của nhà em?”


“Nó vốn gọi là cây Dong, là đặt theo họ nhà chúng tôi, còn không phải cây của nhà tôi sao?” Nàng cười đến bay lên.

Anh mỉm cười không nói, nhìn nàng chạy đến chỗ cái cây kia, chỉ có thể nhìn theo.

Đứng dưới gốc cây, nàng nhìn thân cây thật to nói với Lý Tịch: “Trước kia, mỗi lần tôi có chuyện vui hay buồn gì cũng đều viết hết ra giấy rồi nhét vào một cái bình thuỷ tinh, cái bình thuỷ tinh đó vẫn còn ở trên hốc cây. Bởi vì người già trong thôn đều nói với đám trẻ con rằng cây cối đều có linh hồn, có thể giúp chúng ta xua đi phiền não.” Nàng đưa tay vào trong hốc cây, sờ soạng một lúc thật lâu mới lấy ra được một cái bình thuỷ tinh, nàng đã cất giấu thật cẩn thận vì đây là bí mật không thể để cho người khác tìm thấy được.

“Thế những chuyện vui vẻ và nguyện vọng có đạt được không?” Anh giống như đang chiều chuộng một đứa trẻ, kiên nhẫn hỏi.

“Ân, để xem đã.” Nàng xoay nắp mở bình thuỷ tinh, đổ hết giấy trong đó ra. Tờ thứ nhất viết, ta muốn năm học này đạt hạng nhất, hạng nhất, hạng nhất, vĩnh viễn hạng nhất. Chữ viết thật non nớt, có lẽ là khi nàng học tiểu học. “Nguyện vọng này coi như đạt được, bởi vì tôi rất ít khi không đứng hạng nhất.”

“Thì ra còn có lúc không đứng hạng nhất.” Anh nhìn nàng, bộ dáng không nhịn được cười.

“Nhìn xem điều thứ hai, phải học giỏi địa lý, ta nhất định phải vào được học viện F, ta nhất định phải vào được học viên tin tức tốt nhất cả nước… Haha, điều này cũng thực hiện được.” Trong ánh mắt nàng chợt loé lên 1 tia là lạ, không phải hưng phấn mà có phần bi thương cùng bất đắc dĩ. “Xem điều tiếp theo nào…” Nhưng khi vừa nhìn thấy dòng chữ đầu tiên, tay bèn nắm chặt lại, không đọc tiếp, không biết vì sao mà lòng chua xót, ánh mắt giống như bị cát bay vào, đỏ lên.

Trong tờ giấy đó viết, “Ta muốn lấy Dương Miễn, haha, về sau tiểu cừu sẽ biến thành nồi cơm của đại sói xám ta.”

Nàng đem toàn bộ giấy để trong lòng bàn tay, là một xấp giấy lớn, nàng cũng không cầm lấy, để mặc chúng phiêu tán trong gió, để gió thổi đi. “Anh nói đúng, kỳ thật những gì đã qua đều trở thành vô nghĩa. Có cố gắng níu kéo cũng không ích gì, chỉ làm cho mình vĩnh viễn không thoát ra được.” Nàng cho tới bây giờ vẫn không biết là anh rẽ trái hay rẽ phải, nàng vốn định hướng không tốt, luôn đi nhầm hướng, đến ngõ cụt, không đụng vào tường còn chưa biết quay về.

Nàng ngồi xuống đất, dùng cành cây đào một cái hố, lấy từ trong túi ra cái hộp nhạc kia, mở ra, nắm chặt đôi khuyên tai kia ở trong lòng bàn tay, cuối cùng đem ảnh chụp đặt vào trong hộp nhạc, khúc nhạc du dương theo gió bay khắp không gian, giống như an hồn khúc tiễn biệt chút quyến luyến cuối cùng của nàng.

Nàng quay lưng về phía anh, ngẩng đầu nhìn cây đại dong thụ nói, “Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ đem người đó xoá đi từng chút một . Về sau, tôi nhất định sẽ sống cho chính bản thân mình.” Mũi nàng còn chưa kịp cay nồng, nước mắt đã từng giọt từng giọt rơi xuống để lại dấu vết trên gò má.

“Cứ khóc đi!” Anh nhìn bóng dáng quật cường của nàng, chỉ nhẹ nhàng thốt ra ba chữ.

“Ai nói tôi khóc?” Nàng không quay đầu, tiếp tục bước về phía trước.

Cây dong cổ thụ khẽ xạc xào trong gió, cánh đồng bát ngát mang hơi thở tươi mát thẩm thấu nội tâm, chỉ để lại Lý Tịch đang mỉm cười nhìn bóng dáng nàng rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.