Tích Ý Kéo Dài

Chương 18


Đọc truyện Tích Ý Kéo Dài – Chương 18

Ánh mặt trời trong suốt chiếu thẳng xuống đầu, nàng mặt mũi đầm đìa mồ hôi, do vận động mạnh mà ngực phập phồng không ngừng, đứng trên thảm cỏ cách xa hơn trăm mét nhìn thân ảnh ở phía cửa tiểu lâu đằng xa. Gió khẽ lướt qua như chiếc khăn lụa trong hộp trang sức gỗ của tiểu thư chốn khuê phòng thời xưa, mềm mại mà trong lành, trong gió còn có hương bạc hà tự nhiên, đạm mạc không tiếng động mà lại làm lòng nàng xôn xao, cảm thấy dường như có một thứ gì đó tưởng chừng như kiên cố đang chậm rãi dập nát, theo gió bay đi.

Anh ngẩng đầu nhìn bảng hiệu từ đường, trầm tư suy nghĩ thật lâu không nhúc nhích, mãi sau mới chậm rãi quay người lại, nhìn thấy nàng cũng không kinh ngạc, chỉ mỉm cười. Trong nháy mắt nàng thấy hoảng hốt, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tươi cười xinh đẹp mà huyến lệ, hiếm có người đàn ông nào cười giống anh, trong suốt như đứa trẻ, trong suốt không mang theo một tia tạp niệm, ngay cả chính nàng khi cười cũng không giấu được tia lo lắng, năm tháng mài dũa đưa đẩy khéo léo nhưng lại quên mất gốc gác ban đầu. Nhưng nghĩ mãi lại đoán, có lẽ là do anh vốn mệnh thiếu gia, được nuôi dạy tốt, lại vì trong nhà bảo hộ thật tốt nên ngạo khí mới có cơ sở để nở rộ, không phải ai cũng có diễm phúc như vậy. Nàng tất nhiên không có, ngay cả Dương Miễn nàng cũng không nghĩ là có.

“Anh tới đây là sao?” Nàng đón nhận nụ cười tự nhiên vô hại của Lý Tịch.

“Mao gia gia nói, nông thôn là nơi đất trời rộng lớn thênh thang, có thể có nhiều đất dụng võ.” Trên người anh mặc một chiếc áo đơn giản màu xám cùng quần bò mài trắng bệch, rõ ràng trông giống như một người rảnh rỗi lang thang du lịch, mà miệng thì nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Nàng quan sát anh một hồi mới định thần, hít sâu một hơi, trầm ổn nói: “Anh tới nơi này làm cái gì?” Đây là điềm báo trước khi nàng phát giận, bình tĩnh lạ thường lại tiềm ẩn nguy cơ.

“Nghỉ phép.”

“Đừng có đùa! Tôi đưa anh ra ngoài bắt xe về N thị.” Nơi nàng không phải là chỗ du lịch, ngay cả nhà nghỉ bình dân cũng không có.

“Ai nói đùa với em làm gì? Tôi thực sự là khách du lịch, em xem xem nơi này non nước hữu tình, có lẽ sẽ nhào nặn tính tình con người a. Nhưng em làm cho người ta thật thất vọng, người sống trong này chắc không có nhiều người giống như em đâu….” Anh nhìn nhìn hệ thống định vị GPS trong tay, cúi đầu than thở một câu, “Là đi theo hướng này!” Chân dợm bước hướng về phía nhà nàng.

“Anh đi du lịch nên tìm đến nhà nghỉ, khách sạn chứ?” Sao lại hướng về phía nhà nàng để đi a?

“Thôn này có ngân hàng không? Hay là máy ATM cũng được?” Anh vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

“Thưa thiếu gia, nơi sơn cùng cốc tận này lấy đâu ra máy rút tiền hay ngân hàng chứ?” Thái dương vốn đang nóng bừng, lại nghe lời anh ta nói, thấy như có khói bốc lên khỏi đỉnh đầu.

Anh giơ hai tay đầu hàng, “Thực sự không có cách nào khác, tôi không có tiền.” Vẻ mặt hết sức thành khẩn, chân thành, tha thiết.

“Đừng ở đây mà nói đùa với tôi.” Anh ta mà thiếu tiền, nàng chỉ tin anh ta thiếu đạo đức, thiếu lương tâm mà thôi. Sức nhẫn nại có giới hạn, rõ ràng Dung Ý nàng sắp bị anh làm cho bùng nổ.


“Thật sự tôi không lừa em mà.” Anh thành thực lấy ví mở ra cho nàng xem, ngoài giấy tờ ở bên ngoài ra thì chẳng còn gì khác. Anh vốn dĩ cũng không hay mang theo tiền mặt, lúc đó cũng không kịp nghĩ ngợi gì, tuỳ tiện đi một mạch đã tới nơi rồi.

“Không có tiền anh đến đây bằng cách nào?”

“Xuống máy bay liền ngồi xe đến đây.” Thật sự không nghĩ đường đi như vậy, hơn bốn tiếng đi xe, cứ 2 -3 phút lại dừng lại đón trả khách, trong xe còn đủ thứ mùi hỗn độn… Đây là lần đầu tiên trong đời anh ngồi xe như vậy.

“Taxi?” Nhìn anh gật đầu, nàng chỉ biết trợn mắt há mồm. N thị cách nơi này chắc cũng phải hơn 500km, 7 đồng một km, taxi lấy hơn 500, trừ khi anh ta bị điên.

“Đúng vậy, ban đầu tài xế còn không chịu đi đâu, nói rằng nơi này hẻo lánh…”

“Thôi không nói nữa, tôi vay tiền cho anh về, đi về rồi nói.” Nàng ra tối hậu thư.

“Dù sao giờ tôi muốn quay lại cũng không có khả năng.” Lúc anh quật cường cố gắng đi nhanh, giống như đứa trẻ hết sức để khẳng định mình.

Nàng nhìn đùi phải củ anh, nàng đã từng nghĩ anh là đồ biến thái, giày phủ kín bùn đất vàng vọt. Nơi này thật sự cũng cách nhà nàng không xa, vừa rồi theo như lời Cửu thúc nói, anh từ cổng thôn đi đến đây cũng mất hơn 2 tiếng… Suy nghĩ rất nhiều, bỗng nhiên cảm thấy lòng chua xót, xoay người hướng về phía nhà mình, vừa đi vừa nói, “Anh thích đến thì đừng cho trách tôi không cảnh cáo trước, nhà của tôi không có phòng trống cho anh ngủ đâu, anh muốn ngủ là ngủ ở đất đấy…”

Mái tóc của nàng buộc cao như đuôi ngựa, khẽ lắc lư theo động tác của nàng, anh lẳng lặng nhìn theo, nụ cười hoà vào trong gió.

Đầu chiều mùa hè, bất ngờ sấm chớp từ đâu ùn ùn kéo tới phá tan không khí khô nóng vùng núi. Nàng nhìn mây đen đang giăng kín bầu trời, thầm nghĩ gặp anh ta thật là xui xẻo, còn đang mang hết chăn gối trong nhà ra phơi. Nnàg càng chạy càng nhanh, đến chỗ đường hẹp lại bất ngờ dừng lại, quay đầu nhìn lại phía sau, người kia vẫn không nhanh không chậm bước đi, ánh mắt chợt nóng lên. Cuối cùng vẫn không dám quay đầu lại, không dám nhìn, không chỉ là ánh mắt mà còn ở trong lòng.

“Sao em lại dừng lại?” Lúc anh đi đến trước mặt nàng, trán đầy mồ hôi, nhe răng mở miệng hỏi.

“Anh… sao lại đi chậm như vậy chứ? Không nhanh lên thì mưa mất….” Lời định nói ra, rốt cuộc lại không thốt ra nổi.

“Tìm kiếm thiếu nữ thôi, kiên trì mới được việc.”


Không thèm để ý đến anh, nàng nhanh chân bước lên phía trước, người phía sau vẫn đứng yên không nhúc nhích, nhìn đoạn đường quanh co gấp khúc trước mặt mà sững sờ. Nàng nhìn trời càng ngày càng xám xịt, lại quay lại bên cạnh anh, “Nếu không đi là trời mưa thật đấy, thưa thiếu gia.” Sau cơn mưa đường núi lầy lội càng khó đi, nàng có phần lo lắng. Nhìn anh không có động tác gì, nàng nắm lấy tay phải của anh, kéo về phía trước.

Anh không ngờ nàng lại có động tác đó, sửng sốt rồi theo bản năng muốn giãy ra, lại bị bàn tay ấm áp của nàng trấn an cảm giác bất ổn trong lòng, cuối cùng cũng không phản ứng lại.

Anh tức giận cười lên tiếng, “Em chắc là cầm tinh con ngựa phải không?”

Nàng lại như bị sét đánh ngang tai, toàn bộ thân thể đều cứng ngắc, những lời này trước kia cũng có một người từng nói, chính là cái đêm lạnh lẽo kia, người đem lại cho nàng chút ấm áp, nay ở đâu? Bàn tay đang nắm chặt tay anh chậm rãi buông ra, vô lực thả xuống.

Anh lại không cho nàng cơ hội, nắm lấy tay nàng, tay anh lạnh lẽo làm xáo động lòng nàng, chỉ thấy một luồng hơi nóng như mưa tưới lên trái tim bất an khô cằn của nàng.

Dông tố tới đột ngột cọ rửa cả đất trời, mưa rơi mù mịt khắp nơi, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua vầng trán ướt đẫm của Lý Tịch, bật cười thành tiếng khiến anh thu hồi ánh mắt đang chăm chú nhìn mưa.

Gian nhà tranh đơn sơ chỉ có 4 cây cột chống chứa đầy cỏ khô cùng củi đốt, hai người chỉ có một khoảng nhỏ giữa đám củi để dung thân. Mà mái nhà lại bị dột, nước chảy xuống không ngừng, Dung Ý đành phải kiếm một phiến lá tiêu lớn để cùng anh che đầu. Nhưng anh lại không có chút lúng túng như nàng tưởng tượng mà lại có vẻ thoải mái không chút chật vật.

“Em cười gì vậy?”

“Trước đây tôi không thích mang ô. Mỗi lần đến trường dù nhìn thấy trời tối sầm sắp mưa đến nơi tôi cũng không mang, tình nguyện đội mưa đi, thường thường đến trường là ướt đẫm toàn thân, vô cùng chật vật.” Giọng nàng xa xôi mang theo kỉ niệm trong trí nhớ trở về, chỉ may mắn cơ thể khoẻ mạnh, cùng lắm là cảm thấy ngượng ngùng với bạn cùng bàn khi toàn thân ẩm ướt, chứ cũng chưa ốm bao giờ.

“Sao lại không thích mang ô?” Ánh mắt anh dừng ở trước một căn nhà nhỏ, một đoá cúc trắng nhỏ bé bị giọt mưa lớn rơi trúng uốn cong mình nhưng vẫn bướng bỉnh giãy dụa, im lặng mà cao ngạo nở rộ, không cần giúp đỡ vẫn đứng thẳng.

“Tại lười. Sau này đi học thì thông minh ra, cứ không mang theo ô, nếu tan học trời có mưa thì tìm chỗ trú tạm hoặc kiếm cái gì đó che lên đỉnh đầu. Bởi vì có 1 năm mùa mưa đặc biệt dài, tôi hái đến trụi lá cây tiêu nhà người ta, bị người ta đến tận nhà trách cứ.” Nàng nói thản nhiên, trong ánh mắt không có chút ấm áp. Từng có một đoạn thời gian, có một người mỗi khi trời mưa đều đến nhà chờ nàng cùng đi học, tan học cũng luôn đưa nàng trở về. Trong trí nhớ của nàng, ô của người đó rất rất to, 2 người cùng đi mà chưa bao giờ nàng bị ướt. Sau dần dần nàng mới phát hiện, anh vốn chỉ là một miền đất nhỏ mà nàng coi là cả đất trời, ở trong đó bị lạc, tìm kiếm, cuối cùng tự nhiên biến mất.

Anh không nói thêm gì, lẳng lặng nhìn cơn mưa bên ngoài, cuối cùng đến lúc thật yên tĩnh mới nói một câu, “Hết mưa rồi.” Nhấc chân bước qua Dung Ý vẫn còn đang ngây người đến không gian hẹp trước mắt. Lúc đi qua khóm Tiểu bạch cúc kia còn thật cẩn thận không giẫm lên, lại lơ đãng thoáng nhìn phát hiện thấy cơn mưa kinh diễm kia chỉ như ảo giác, mưa qua đi chỉ còn vương lại một mảnh tái nhợt.


Nàng vội vàng chạy theo, từ nơi này về nhà chỉ có một đoạn đường bằng đá tảng, sau cơn mưa, đường trơn vô cùng, sợ anh ngã sấp xuống, nàng chỉ có thể gắt gao dắt anh đi, lại không biết trong nháy mắt anh cảm thấy lạnh đến tột cùng.

“Thật ra trong thôn phần lớn là người già và trẻ nhỏ, những người trẻ tuổi đều đi ra ngoài làm công hoặc là lên thị trấn kiếm sống, không ai muốn ở lại trong này.” Trên đường đi qua mấy căn nhà, cả khoảng sân to mà yen tĩnh, chỉ thấy có bà lão ngồi ngoài hiên, bầu trời như bị cơn mưa tẩy trắng, yên tĩnh vô cùng. “Không muốn ở lại trongnày, vì cảm thấy thế giới bên ngoài thật là sôi động, khiến người ta say mê.” Người già là vì cả đời chưa thấy qua những xa hoa truỵ lạc, không bị ngợp trong thế giới vàng son như bọn họ, chỉ quan tâm đến hạt giống rau mình gieo mọc được đến đâu. Kỳ thật, ai biết được như thế lại không phải là hạnh phúc?

“Vậy còn em?” Tiếng gậy chống dừng ở thềm đá, anh hỏi một câu sâu xa, trong giọng nói vừa chân thành vừa cẩn thận tỉ mỉ.

Nàng cười khẽ, “Tôi cũng giống những người khác, ngay từ đầu đã nghĩ phải đi, tìm tìm kiếm kiếm, cuối cùng phát hiện thế giới bên ngoài không thuộc về mình.” Sau khi tìm kiếm thất bại, nàng cũng giống những người khác bắt đầu nhớ về mảnh đất mình từng coi thường này. Lúc mưa gió lạnh lùng ào tới, lúc người vốn vì nàng che mưa che gió lặng yên rời đi, tất cả những điều tốt đẹp nàng có đều chấm dứt ở đây.

“Không tìm được thì lại tìm tiếp. Cứ như vậy buông tay không phải là đáng tiếc sao?” Giọng nói dày mà kiên định, anh quay đầu nhìn nàng.

“Sợ nhất là rốt cuộc không tìm thấy đường về.” Này là những kỉ niệm đẹp đẽ, này là tình yêu nồng cháy mà say đắm, này là những hành động điên cuồng, tất cả đã qua nhưng suốt đời không phai, không thể xoá nhoà, thương đau làm nàng cả đời sợ hãi rụt rè, không dám bước về phía trước.

“Nếu không thể thành, sao không buông tay để đi tìm cơ hội mới?” Anh nhướng mày, lựa chọn của con người cũng giống như từng nước đi khi đánh cờ, không tới cuối cùng không có kết quả.

“Thôi đi, như vậy sắp thành biện luận rồi. Nói cho anh biết, tôi đã từng là vô địch hùng biện ở học viện F đấy.” Nàng cười xuyên qua vườn bưởi, lá cây xanh mướt toả ra hương thơm đặc trưng, đang là mùa quả, cành cây trĩu xuống vì nặng. Nàng hứng trí đưa tay hái, đưa cho anh cầm.

Anh định nói gì lại thôi, cười hỏi: “Đây là của nhà em à?”

“Không phải.” Nàng lời ít mà ý nhiều.

“Vậy… Như thế này không phải ăn trộm sao?” Miệng anh cong lên, trong giọng nói đã có điểm nhảy nhót.

“Sao lại là trộm được? Con cái nhà này trước đây lấy đá ném tôi tôi còn chưa tính sổ, hiện tại coi như cơ hội để hắn bồi thường.” Nàng vô lại trả lời, động tác trong tay còn rất thành thục.

“Em để cho hắn coi thường sao?” Trong lòng vụng trộm cười, thấy nàng thế nào cũng không giống nữ nhân rộng lượng, dù là bên trong hay bề ngoài.

“Tất nhiên là không, một lần ở trường học, tôi nhân cơ hội hắn đến muộn, ở trước mặt giáo viên thêm mắm thêm muối để chỉnh hắn một chút.” Nàng cao hứng kể chuyện, không nghĩ vẫn nhớ đến những chuyện như thế, mà có những thứ có cố gắng tìm kiếm trong hoài niệm cũng không thấy được.


Anh nhìn thấy từ xa có một chú chó vàng to lớn đang đi tới, sửng sốt vội giục nàng đi mau.

Ra khỏi vườn bưởi, nàng cười đến quỷ dị, “Anh lớn như vậy mà còn sợ chó sao?” Cuối cùng nàng đã tóm được điểm yếu của anh, không khỏi có chút đắc ý vênh váo.

“Ai bảo tôi sợ chó nào?” Một tay cầm hai quả bưởi, lúc đi đường khó cân bằng, nàng nhanh nhẹn đỡ lấy giúp anh.

“Đúng là con vịt chết to mồm.” Rõ ràng nàng thấy ánh mắt anh khi nhìn con chó kia có phần run rẩy, sắc mặt còn hơi hơi thay đổi. “Tôi hỏi anh, không phải mấy người đều thích nuôi thú cưng sao?”

“Nhà tôi chưa bao giờ nuôi thú cưng.” Nghe được nàng hỏi “mấy người” ngữ khí đùa cợt, anh trả lời có phần là lạ.

“Vì sao a?”

“Trong nhà không cho nuôi.” Thực hiển nhiên, anh không nghĩ sẽ tiếp tục đề tài này.

Gia đình kiểu gì vậy, lại còn có quy định vậy nữa sao? Nhà nàng là không có điều kiện để nuôi, còn nhà anh ta thì sao lại không thể nuôi a? Nàng quay đầu lại hỏi, “Vậy anh đã sờ qua con chó nhỏ mới sinh bao giờ chưa? Lông mềm mượt rất đáng yêu.” Cũng thực hiển nhiên không muốn buông tha đề tài mà Lý Tịch kia có vẻ muốn trốn tránh.

“Cho tới bây giờ không sờ qua.” Ngữ khí bắt đầu cứng ngắc, mặt mũi có điểm không kiên nhẫn.

“Thật đáng tiếc. Trước kia tôi luôn mong được nuôi chó, nhưng mà ba không cho…” Giọng nói thấp xuống, tỏ ý tiếc nuối, ba nói nuôi 1 con chó cũng giống như nuôi thêm 1 người, dẫu cho nàng xin xỏ thế nào cũng không cho. Cuối cùng không hiểu sao lại bảo cho nàng biết tin nhà kia có con chó nhỏ mới sinh, nàng liền đi sờ thử con chó nhỏ đáng yêu đó. “Tôi còn thầm nghĩ sẽ đặt tên cho chó nhà mình một cái tên rất hay. Tôi gọi nó là “Dung nhất”, sau này nuôi thêm sẽ lần lượt gọi là “Dung nhị”, “Dung tam”… Ba tôi còn cười nói, vậy không phải con giống với con chó sao? Cẩu lão đại… haha…” Nàng cười thật vui vẻ, vẻ say sưa như ẩn như hiện, đôi mắt to ánh lên sáng bừng.

Anh nhìn biểu tình say mê kể chuyện trước đây của nàng, chỉ cảm thấy mọi cứng rắn trong lòng đều bị tiếng cười của nàng phá vỡ, từng giọt từng giọt trôi đi.

Nàng thấy anh không nói chuyện, còn hỏi: “Hay là tôi cũng đặt tên cho chó nhà anh nhé! Ân…” Suy nghĩ một hồi lâu, “ “Lợi tức”, tên này hơi tiền quá nặng, sửa lại thành cái tên nho nhã hơn đi. Lý Bạch? Lý Hạ? Không được, gọi là tiểu Bạch, tiểu Hạ, khác gì đại thi nhân đâu?” Kỳ thật đôi với tên người ta bình phẩm từ đầu đến chân thật là vô duyên, nhưng không biết từ khi nào, nàng cùng anh lại giống như bạn bè, không yêu đương, không lợi dụng, quan hệ này từ trong lòng mà nói, có thể thổ lộ tình cảm bằng hữu sẽ làm nàng cảm thấy uất ức bằng hữu.

Anh thế nhưng lại không tức giận, vẻ mặt ý tứ hàm xúc nhìn ánh mắt nàng hỏi, “Vậy thế chó nhà hai ta nuôi về sau có nên gọi là “Thằn lằn” hay không?”

“Không được, thằn lằn khó nghe quá, bộ dáng lại xấu, sửa lại tên khác cho dễ nghe hơn đi!”

Anh cười tiếp tục đi về phía trước, chỉ để lại nàng đang đứng một chỗ băn khoăn, làm sao có thể có “hai ta” ở đây? Anh và nàng làm sao thành nhà được? Bát gậy tre còn đánh nữa thôi rất! (Câu này mình không hiểu là gì?)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.