Đọc truyện Tịch Thiếu Phúc Hắc Bá Sủng Vợ – Chương 10: Sóng gió pha trà
“Dì Lâm giúp con đổi nước này đi.”
“Tại sao muốn đổi nước này? Không phải đều là nước sao, chẳng lẽ còn
có chỗ nào khác?” Bà Trương nhịn không được hỏi, có phải cô gái này giả bộ hiểu biết, làm bộ làm tịch ở chỗ này, vị kia trong nhà bà pha trà,
nhưng tới bây giờ đều không chú ý đến vấn đề về nước.
Tiêu Tiệp
cười nói: “ Thiết Quan Âm là một trong mười loại trà nổi tiếng, đương
nhiên trà ngon phải sử dụng nước tốt mới có thể cho ra mùi vị tốt hơn.
Cho nên từ xưa đến nay khi pha trà người Trung Quốc đặc biệt chú trọng
nước dùng trà. Từ xưa người pha trà giỏi đều nhấn mạnh: Nước trà là
chính, bình trà là phụ.”
Bà Trương cứng họng, cảm thấy ngay tức
khắc giọng điệu muốn gây chuyện, vốn là muốn cố ý làm khó, nào biết
ngược lại đem nhất quân(một câu nói của người TQ, ý nói người có vị trí
cao hơn, có ưu thế hơn, bị người khác làm cho chuyển biến, đảo ngược),
dường như bà đều thua kém cô bé lọ lem này.
Những người khác cũng dùng ánh mắt đánh giá nhìn Tiêu Tiệp, không hiểu cô đây thật là có hiểu biết hay là làm ra vẻ.
“Theo cô nói như thế, nước như thế nào mới là nước tốt để dùng trà?” Lâm phu nhân cũng nhịn không được hỏi, bà cũng không tin cô gái này biết! Bà
sống hơn 40 năm, nhưng cho tới bây giờ chưa nghe nói qua pha trà gì đó,
còn phải để ý đến nước.
Tiêu tiệp nói: “ Thời nhà Minh, người pha trà có hàng loạt tiêu chuẩn: Thanh, nhẹ, ngọt, hoạt, lạnh. Tuy những
thứ này là lời kinh nghiệm cùng tự cảm nhận, nhưng là chính xác, toàn
diện.”
Động tác trên tay Tiêu Tiệp không ngừng, thấy ánh mắt mơ
màng của các bà, tiếp tục nói:“ Hiện nay dùng nước pha trà, có nước suối ngọt là tốt nhất, không có thì dùng nước giếng sạch cũng không tồi, chỉ cần điều kiện xung quanh sạch sẽ hợp vệ sinh, cũng có thể dùng. Hệ
thống cung cấp nước uống là thường được dùng nhất, bởi vì thuận tiện.”
“Hôm nay các thím đến nhà làm khách, tất nhiên cháu muốn dùng nước tốt nhất, ngâm ra trà tốt nhất, đây chính là cách tiếp đãi khách.”
Chậm rãi nói chuyện, Tiêu Tiệp đã pha xong trà.
“ Dì Lâm, mang trà cho các thím dùng.”
Bốn người nghi hoặc nhận lấy ly trà, Bà Ngô phát hiện cái ly vậy mà đặc
biệt, không nén nổi hỏi:“ Cái Ly này của cô không giống với người khác,
là vì nguyên nhân gì?”
Tiểu Tiệp tao nhã: “ Đặt Thiết Quan Âm vào năm ly tròn. Theo tâm tư của Quan Âm Bồ Tát, vận may thường đến với mọi người.”
“Tốt! Bàn về trà đạo khá lắm! Lần đầu tiên tôi nghe được một người có cách nhìn trà đạo như vậy.”
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói của người lạ, tất cả mọi người quay đầu lại.
Lại phát hiện Tịch Âu Minh đã đến từ khi nào, đi theo bên cạnh anh còn có
Tả đại thiếu gia Tả Huyền Dạ, nói chuyện là Tả Huyền Dạ.
Tả Huyền Dạ cảm thấy hứng thú đối với trà đạo, với người tinh thông trà đạo cũng hết sức tôn trọng. Ở trong mắt anh, cô gái hiểu trà đạo chính là cô gái dịu dàng hiền lành.
Nhưng vị kia trong nhà anh cũng là dịu dàng
hiền lành, thế nhưng riêng trà nghệ cũng không biết! Thực ra anh cảm
thấy hứng thú với trà đạo do một người bạn cũ, chỉ là sau khi kết hôn đã không còn liên lạc, đây là điều duy nhất anh nhớ lại.
Vừa rồi
Tiêu Tiệp còn tỉnh táo giống như trên tòa án, thế nhưng bây giờ không
hiểu sao lại đỏ mặt. Cô không biết Tịch Âu Minh đi vào lúc nào, anh nghe được bao nhiêu.
Đối với trà đạo, cô cũng chỉ hiểu sơ một ít,
cũng không muốn anh chê cười. Bây giờ cô không chú ý tới, mình đã bắt
đầu không tự chủ được để ý đến cảm nhận của Tịch Âu Minh.
Khi thấy ánh mắt Âu Minh giống như tán thưởng thì mặt cô càng đỏ hơn.
Không nhịn được oán giận với Tả Huyền Dạ:“ Tả đại thiếu gia cũng đừng cười
nhạo tôi, điểm này tôi đơn thuần là múa rìu qua mắt thợ, anh cũng đừng
cười nhạo tôi!
“ Có phải múa rìu qua mắt thợ hay không, tôi thử qua cũng biết.” Nói xong tự mình rót một ly nhâm nhi tưởng thức.
Tịch Âu Minh cũng ngồi xuống, Tiêu Tiệp thức thời rót cho anh một ly đầy.