Đọc truyện Tịch Mịch – Chương 35: Lãnh cung lạnh lẽo
Vì thời tiết ấm áp nên hoa hải đường trước điện nở rộ, đỏ như chu sa, như ráng chiều, đỏ như
lửa… Cành hoa khẽ lay động trong làn gió nhẹ. Nó ngả bóng lên lớp giấy
trắng dán trên cửa sổ, bóng hoa như một bức tranh thêu tuyệt đẹp.
Lý Đức Toàn khẽ ho một tiếng. “Hoàng thượng đã có ý chỉ như vậy thì ngày
mai chủ nhân hồi cung thôi. Người mới khỏe lại, về dưỡng bệnh cũng tốt.”
Lâm Lang nhìn bóng hoa hải đường in trên giấy, chậm rãi hỏi: “Hoàng thượng còn nói gì nữa?”
Lý Đức Toàn đáp: “Hoàng thượng không nói gì thêm.” Nghĩ ngợi một chút hắn
lại nói: “Theo lý thì phận nô tài như tiểu nhân không nên lắm lời, nhưng lần Hoàng thượng đi thăm chủ nhân đó…” Hắn lại khẽ ho một tiếng, không
biết nên nói như thế nào.
Lâm Lang khẽ hất đầu, Cẩm Thu nhún gối hành lễ rồi lui xuống.
Trong lòng Lâm Lang có chút buồn rầu, nàng nói: “Lý công công, lần trước
Hoàng thượng đến thăm ta đúng lúc ta vừa uống thuốc rồi ngủ, thật sự
thất lễ. Lúc dậy thì Hoàng thượng đã đi mất rồi. Ta đã hỏi Cẩm Thu, Cẩm
Thu nói là do Hoàng thượng không cho đánh thức dậy. Không biết có phải
do ta trong lúc nằm mơ đã thất lễ trước Hoàng thượng hay không?”
Ban đầu Lý Đức Toàn lo rằng vì quá đau đớn khi mất con mà nàng đã nói lời
đoạn tuyệt với Hoàng đế, mới tạo thành kết cục như hiện tại, giờ nghe
nàng nói vậy thì hắn thở phào nhẹ nhõm. “Chủ nhân nghĩ kĩ lại việc hôm
đó xem, nô tài cũng chỉ có thể nói như vậy thôi.”
Lâm Lang đáp: “Công công vẫn luôn chiếu cố, trong lòng ta luôn biết, nhưng mà việc lần này đúng là ta không biết ngọn nguồn.”
Lý Đức Toàn là ai chứ, nhưng vì liên quan đến nhiều người nên hắn có chút
chần chừ. Lâm Lang đã đứng dậy khỏi tràng kỷ, nhìn hắn rồi chậm rãi nói: “Toàn bộ câu chuyện công công đều biết cả. Công công vẫn luôn toàn tâm
toàn ý đối với Hoàng thượng, Hoàng thượng đã phái công công đến bảo ta
hồi cung thì chắc chắn là có ý bên trong. Lâm Lang vốn không nên hỏi
nhưng thật sự là ta không biết nên mới xin công công chỉ bảo.”
Lý Đức Toàn nghe nàng nói xuôi tai, giọng nói rất chân thành, trong lòng
hắn cũng biết rõ tuy hôm nay Hoàng đế giận nàng nhưng tận sâu nơi đáy
lòng thì vẫn rất coi trọng nàng. Chuyện trong tương lai hắn cũng không
nói được chính xác, lúc này bèn nói: “Tính tình của Hoàng thượng, chủ
nhân còn không rõ hay sao? Nô tài là kẻ thấp hèn, không dám đoán bừa tâm tư của Hoàng thượng.” Hắn ngừng một lát rồi nói tiếp: “Từ ngày Hoàng
thượng đi thăm chủ nhân thì vẫn không nói gì cả. Hôm nay đúng là có một
việc, không biết có liên quan gì không… Hoàng thượng đột nhiên hỏi về
thanh ngọc như ý của Nạp Lan đại nhân.”
Lâm Lang thấy Lý Đức Toàn nhắc đến Dung Nhược thì giật mình, suy nghĩ trở nên hỗn loạn. Nàng biết từ trước tới nay Hoàng đế không mấy chú ý đến châu ngọc, trong lòng suy nghĩ, chỉ là nghĩ mãi mà không biết nguyên do. Sau khi Lý Đức Toàn đi,
nàng ngẩn người một lát rồi gọi Cẩm Thu đến, hỏi: “Hôm đó, Đoan chủ nhân sai người mang thanh ngọc như ý màu tím đó tới, còn nói thêm gì không?”
Cẩm Thu không ngờ nàng lại hỏi chuyện này, đáp: “Đoan chủ nhân chỉ nói tặng cho chủ nhân để dễ ngủ, cũng không nói thêm gì nữa.”
Lâm Lang nghĩ ngợi một lát lại hỏi: “Ngày Hoàng thượng đến thăm ta đã nói những gì?”
Hôm đó Cẩm Thu đã từng trả lời nàng một lần, giờ thấy nàng hỏi lại, đành kể lại từ đầu: “Hôm đó Hoàng thượng đi vào thì thấy chủ nhân đang ngủ. Nô
tỳ định gọi chủ nhân dậy nhưng Hoàng thượng bảo không cần nên nô tỳ mới
lui xuống. Sau đó không lâu thì Hoàng thượng cũng ra ngoài, không nói
lời nào.”
Lâm Lang hỏi: “Lúc Hoàng thượng đến thì thanh như ý được đặt ở bên gối?”
Trong lòng Cẩm Thu cũng loạn lên. “Vẫn luôn đặt ở bên gối của chủ nhân.”
Trong lòng dần cảm thấy lạnh lẽo, nàng khẽ rùng mình. Cẩm Thu thấy khóe môi
nàng dần hiện lên một nụ cười, nhưng nụ cười mang theo sự buồn bã bi
thương. Cẩm Thu có chút sợ hãi, khẽ hỏi: “Chủ nhân, người sao vậy?”
Lâm Lang khẽ lắc đầu. “Ta không sao, bỗng dưng thấy cái lạnh thấm vào người.”
Cẩm Thu vội nói: “Tuy trời nắng to nhưng vẫn có gió thổi vào qua tấm bình
phong đó. Chủ nhân mới khỏe lại, nên mặc thêm y phục.” Rồi nàng ta đi
lấy thêm một chiếc áo đến cho nàng mặc. Lâm Lang ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta
tới chính điện.”
Cẩm Thu nghe nàng nói vậy thì đành theo nàng đi
thẳng tới chính điện. Lúc đi qua dãy nhà chính điện thì thấy ở phía xa
xa, ngựa đang tung vó bụi mù mịt, nàng bèn dừng bước. Tưởng là có tấu
khẩn, lúc đến gần hơn mới thấy mấy con ngựa cao lớn bị ghìm cương dừng
lại ngay trước cửa thùy hoa. Con ngựa dẫn đầu có lông màu đỏ thẫm, vừa
phi như bay nên còn đang hăng, hí vang liên hồi. Lúc này nàng mới nhìn
rõ người cưỡi ngựa, áo choàng màu đỏ sẫm tung bay, vén chiếc mũ tránh
gió ra, hóa ra là một nữ tử còn trẻ tuổi, vô cùng thanh tú. Tiểu thái
giám vội tiến đến kéo con ngựa, cung kính hành lễ. “Thỉnh an Nghi chủ
nhân!”
Nghi Tần xuống ngựa, vừa đi vừa tháo hai dải lụa thêu mây
màu vàng kim buộc ở cổ, nói: “Đứng dậy hết đi!” Nàng ta cởi xong áo
choàng thì tiện tay quăng về phía sau, có một cung nữ khom người đỡ lấy
rồi lui xuống.
Lâm Lang đi dưới mái hiên, hỏi Cẩm Thu: “Vị đó có phải là Nghi chủ nhân không?”
Cẩm Thu cười, đáp: “Còn không phải sao, ngoài vị ấy ra thì trong hậu cung
còn ai có thể cưỡi ngựa? Hoàng thượng từng nói, chỉ có Nghi chủ nhân mới là Mãn Châu cách cách thật sự. Mấy năm trước, Hoàng thượng còn đích
thân đến Tây Uyển dạy Nghi chủ nhân cưỡi ngựa, bắn cung nữa.” Nói đến
đây, nàng ta tự biết mình lỡ lời nên lén nhìn sắc mặt Lâm Lang, thấy
không có gì khác thường mới thầm tự trách mình. Tới trước chính điện,
tiểu thái giám đã đi vào bẩm báo. Đúng lúc này lại nghe thấy tiếng bước
chân lộn xộn, một đoàn mấy người cùng đi tới, người đi đầu chính là vị
Nghi Tần vừa gặp. Nàng ta đã thay y phục, là một bộ y phục gọn gàng màu
đỏ tươi. Tuy là nữ tử nhưng lại rất có khí khái anh hùng, nhìn thấy Lâm
Lang thì nàng ta hơi hất cằm, sai tên tiểu thái giám: “Vào bẩm với Hoàng thượng rằng Thái hậu phái ta đến thỉnh an Hoàng thượng.”
Tiểu
thái giám vâng lời rồi rời đi. Nghi Tần vốn đứng ở nơi cuối gió nhưng
vẫn ngửi thấy một mùi hương xa thẳm, không phải hương hoa lan cũng chẳng phải xạ hương, càng không phải mùi son phấn tầm thường, không kìm được
mà xoay người nhìn, chỉ thấy ánh mắt Lâm Lang đang nhìn chăm chú vào cây bích đào trước điện. Đúng độ hoa nở rộ, màu đậm tươi đẹp, đỏ như ánh
hoàng hôn xán lạn, làm cho hành lang được phủ một lớp hoa màu đỏ. Cả
khuôn mặt nàng giống như bạch ngọc, không hồng hào nhưng lại khiến người ta xúc động, khiến hoa đào rơi sau lưng nàng cũng nhạt màu, ảm đạm.
Lý Đức Toàn đích thân ra đón, hắn phủi phủi hai tay áo rồi quỳ xuống trước Nghi Tần. “Hoàng thượng cho gọi chủ nhân vào.”
Nghi Tần đáp một tiếng. Đã có người vén rèm lên, nàng ta đã đi đến bên cửa,
không kìm được mà quay đầu nhìn lại lần nữa. Lâm Lang vẫn đứng ở chỗ cũ, ánh mắt vẫn nhìn vào cây hoa đào không chớp lấy một lần. Gió thổi qua
những bông hoa rực rỡ trên nền đất làm chúng bay tán loạn. Một vài bông
rơi vào tay áo nàng, rơi trên búi tóc đen nhánh, mượt mà của nàng, chúng khẽ lay động rồi cuối cùng vẫn rơi hết xuống.
Nghi Tần đi vào
trong điện. Lý Đức Toàn lại không theo vào. Hắn quay đầu, thấy Lâm Lang
đang từ từ phủi đi những bông hoa rơi trên y phục. Lại một trận gió nữa
thổi đến khiến thêm nhiều bông hoa đỏ tươi rơi xuống. Nàng bèn buông
thõng tay không phủi nữa, mặc kệ trận mưa hoa rơi hết lên người. Lý Đức
Toàn muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng mở miệng: “Chủ nhân vẫn nên hồi
cung đi thôi!”
Lâm Lang gật gật đầu, bước đi được vài bước bỗng
dừng chân. Nàng lấy ra một miếng ngọc bội buộc ở đai lưng. “Lý công
công, phiền ngươi đưa thứ này cho Hoàng thượng.”
Lý Đức Toàn đành nhận lấy bằng hai tay, là một miếng ngọc như ý hoa văn rồng trong suốt, chạm vào có cảm giác ấm áp. Trên bề mặt có khảm bốn hàng chữ vàng là:
“Tình sâu đậm không dài lâu, tính cách quá mạnh mẽ sẽ rước nhục, quân tử nên khiêm tốn, ôn hòa như ngọc”, ở phía dưới kết tua rua màu vàng, biết ngay là đồ vật của Hoàng đế. Cầm thứ này trên tay thật khiến hắn tiến
thoái lưỡng nan, đành cười cười. “Chủ nhân, ngày tháng vẫn còn dài, đợi
mấy ngày sau Hoàng thượng khỏe hẳn, người hãy đích thân đến gặp rồi giao lại cho Hoàng thượng.”
Lâm Lang thấy hắn không nhận thì khẽ mỉm
cười. “Cũng được.” Nàng cầm lấy miếng ngọc rồi quay lại nói với Cẩm Thu: “Chúng ta về thôi!”
Nghi Tần đi vào trong điện, bên trong rộng
rãi, sáng sủa vô cùng. Rèm cửa sổ mới thay sáng trong hiện lên bóng hoa
bích đào dưới mái hiên. Gió thổi làm rèm cửa lay động, mang đến một
hương thơm như có như không. Nghi Tần đi đôi giày nhỏ bằng da hoẵng,
bước đi rất nhẹ. Hoàng đế đang tựa vào một chiếc gối lớn, trong tay có
cầm một bản tấu, ánh mắt dường như nhìn xuyên qua bản tấu tới một nơi
nào đó không xa trước mặt. Nàng ta thấy trên tràng kỷ cũng đang chất
đống tấu chương của mấy ngày tích lại, đoán là Hoàng đế lại lo lắng
chuyện chính sự, liền nhẹ nhàng thỉnh an, mỉm cười rồi gọi một tiếng:
“Hoàng thượng!”
Lúc này Hoàng đế như mới lấy lại tinh thần, nhổm
người dậy. Trên mặt y là nụ cười có chút hoảng hốt. “Nàng tới rồi?” Y
ngừng một lát rồi hỏi tiếp: “Sao nàng lại tới?”
Nghi Tần đáp: “Thái hậu phái thần thiếp đến.”
Vẻ mặt Hoàng đế bình thản, sắc mặt đã dần hồi phục bình thường nhưng một
lúc sau lại bắt đầu ho, Nghi Tần vội vàng bước lên, vỗ nhẹ vào lưng y.
Bàn tay y lành lạnh đặt lên mu bàn tay nàng. Trong lòng nàng chợt dâng
lên một nỗi lo lắng, lại gọi một tiếng: “Hoàng thượng!”
Hoàng đế
có vẻ rất mệt mỏi, nói: “Trẫm vẫn còn vài bản tấu, nàng ngồi đây với
trẫm… Bảo bọn họ thay hương đi! Loại hương này không tốt, mùi hắc cả
người.”
Trong cái đỉnh lớn trên nền đang đốt long diên hương.
Nghi Tần đích thân đi lấy hương Tô Hợp vốn dùng để an thần đến thắp.
Hoàng đế tập trung xem tấu sớ, thi thoảng ho một, hai tiếng. Gió thổi
qua, hoa đào ngoài hiên rụng đầy trên đất, lại bị gió cuốn một vòng rồi
dán lên cửa sổ, bay bay rồi nhẹ nhàng rơi xuống…
Nghi Tần nhớ lại ngày xưa Hoàng đế từng dạy nàng một câu thơ: “Một cánh hoa rơi giảm sắc xuân, gió thổi cánh rụng khiến người sầu.” Lúc đó là ở Tây Uyển, đúng
mùa hoa đào nở rộ. Nàng cưỡi ngựa giữa rừng hoa đào đỏ rực rỡ như ráng
chiều, Hoàng đế mỉm cười từ phía xa, đợi nàng thở hổn hển, xoay người
xuống ngựa liền đọc câu thơ này cho nàng nghe. Nàng cười rạng rỡ. “Thần
thiếp không hiểu.”
Hoàng đế cười, nói: “Trẫm biết nàng không hiểu, trẫm cũng không hy vọng nàng hiểu. Hiểu rồi lại sinh buồn phiền.”
Nhưng hôm nay, lúc nàng đứng dưới mái hiên, nhìn nữ tử được cả hậu cung bàn
tán đó, lại vô tình nhớ tới câu thơ kia. Không biết trong lòng có cảm
xúc gì, chỉ thấy buồn bã đến khó chịu. Nàng ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, ngẩng mặt lên, Hoàng đế hình như vừa quay mặt đi trong vô thức, nhìn
lên cây bích đào ở ngoài hiên rồi lại lập tức cúi đầu xem tấu sớ. Trong
điện chỉ có mùi hương Tô Hợp vây quanh, lặng lẽ tỏa ra bốn phía.