Đọc truyện Tịch Mịch Thâm Cung Phi Đề – Chương 39: Thiên Nguyệt Sinh Tâm 1
Tống Ý Thiên dường như đã trải qua nhiều chuyện, tới độ những kí ức khi còn là Đoản Hoa công chúa trong thâm cung Trịnh quốc cơ hồ đã là thứ dĩ vãng xa xôi.
Nàng trở thành phi tần của Phán quốc Vũ Triều đế, nhưng lại vượt biển lớn cùng Hứa Dĩ Phàm dấn thân vào vòng mưu đồ vương nghiệp nước Nghi.
Nàng chật vật ở trong hậu cung, hết bệnh tật rồi đến người khác hãm hại, nhưng lại ở bên ngoài nhìn thấy Nghi nhị hoàng tử Phong Viên, ngũ hoàng tử Phong Hành, từng gặp qua truyền kì Trưởng Tôn tướng quân, còn có Thái công tử dẫn dắt nàng buôn bán…!
Chẳng hạn như lúc này đây, Tống Ý Thiên là lần đầu trải nhiệm qua thế nào là trục lợi theo ý tứ của Thái Tịnh Khanh.
“Từ trước tới nay cửa tiệm bọn ta nhập hàng từ Bích Giai phường của các người, gấm Lạc thêu đôi lô rẻ nhất nhập về cũng xấp xỉ hai mươi lăm lượng một thước.
Giờ thì hay rồi, các người vừa mới tới Tuyền Châu đạt được chút tiếng tăm đã không còn coi chúng ta ra gì” Bàn gỗ bị đập xuống hơi rung lên, khiến mấy tách trà còn đang hơi nóng chực trào ra ngoài.
“Tệ phụ đề nghị như vậy không hề có ý muốn hạ thấp các vị, mong các vị đừng hiểu lầm.
Ngược lại, đề nghị này chính là để biểu hiện ý tốt của bổn gia”
Nghe Tống Ý Thiên nói vậy, mấy chủ tiệm càng tỏ ra tức giận “Phu nhân, người mời cả ba cửa tiệm giao thương cùng Lãnh gia tới đây rồi đề nghị con số hai mươi hai lượng sáu.
Nói cho dễ nghe chính là được nước lấn át, ỷ thế Lục Nghênh các đang là tâm điểm nên thầu vải giá thấp.
Còn tính về lâu dài chính là thâu tóm độc quyền thị trường gấm Tuyền Châu.
Ý tốt? Đúng là trò cười!”
“Tệ phụ khuyên các vị hãy kiên nhẫn lắng nghe” Nàng thu lại nụ cười, tuy đôi mắt không hề sắc lạnh nhưng ánh nhìn lại khiến những kẻ đối diện không thể coi nhẹ.
“Đúng là tệ phụ muốn mua lại hàng với giá rẻ hơn.
Có điều, mục đích là muốn thúc đẩy chuyển dịch kinh doanh, mở ra một con đường hợp tác mới để Lục Nghênh quán chúng ta khiêm tốn có một chỗ đứng ở Nghi quốc Tuyền Châu, các vị thâm niên đây làm ăn lại càng thuận lợi”
Thấy mấy người chủ thương kia tỏ vẻ tò mò còn không có phản bác, Tống Ý Thiên hài lòng nói tiếp: “Lãnh gia mới tới Tuyền Châu đạt được thành quả hiện tại có quá nửa là nhờ may mắn, lại nương nhờ vận khí từ các lão bản đây.
Danh xưng Trịnh quốc kì tú của Lãnh gia kì thực chẳng có gì đáng kể, nhưng Lục Nghênh quán do vậy nổi bật trong giới hàng thượng lưu là tú phẩm đích danh nước Trịnh.
Mấy nhà chúng ta buôn bán giao hảo đã lâu, tệ phụ không ngại nói thẳng, mà các vị hẳn trong lòng cũng có tính toán.
Nếu sau này xảy ra cạnh tranh Lục Nghênh quán e là không cần sợ thiệt”
Ông chủ Lý nghe vậy lập tức cau mày nói lớn: “Chớ cho là vậy.
Chính miệng phu nhân đã nói, chúng ta dù sao cũng có gốc rễ thâm niên.
Đâu có thể trong sớm chiều bị coi như vô danh tiểu tốt được”.
Lời tuy nói vậy, nhưng trên mặt mọi người đều có chút do dự.
“Mong Lý lão bản suy xét, người ta tới Lục Nghênh quán không chỉ vì vải vóc mà còn do tay nghề những tú nương Lãnh gia làm ra được thứ trân phẩm ngàn vàng.
Tú phường của các vị không thạo những kĩ thuật thêu cầu kì thịnh hành của Trịnh quốc, mà dù cho muốn chiêu mộ tú nương từ nước Trịnh, hiện tại tình hình bế quan toả cảng các vị tất đã rõ.
Chỉ là mấy trăm lô trà ở Phán quốc mà không được xuất sang, thử hỏi đến khi nào năm mươi, một trăm người đặt chân nổi tới Nghi quốc.”
Trần lão bản suy nghĩ giây lát, nhìn qua hai người còn lại rồi lạnh nhạt nói: “Đề nghị của Lãnh gia là gì?”
Đưa tay lên hơi chỉnh sa che mặt, Tống Ý Thiên dịu dàng đáp lời: “Nếu để Lãnh gia mua vải toàn bộ trả hết một lần, các vị từ nay không phải lo lắng về việc tú phẩm đắt bị tồn kho.
Số tiền đó trở thành thương quỹ, các lão bản đây nếu tập trung chuyển sang cung cấp những mặt hàng bình dân và trung lưu, phía cầu dồi dào, bên cung tất sẽ thuận lợi”
Tỉ mỉ giải thích thêm một nén hương, cả ba người họ cuối cùng nghe cũng xuôi tai, hẹn nàng nội trong hai ngày sẽ có câu trả lời cuối cùng.
Một ngọn gió mát thổi qua rèm treo bên khung cửa khẽ rung rinh, nàng kín đáo cười nhạt.
Vậy là sau ba ngày nữa, Lục Nghênh quán gần như sẽ giữ thế độc tôn về mặt hàng tú phẩm thượng lưu của Tuyền Châu thành.
Tới lúc đó mới thực sự thú vị.
Tâm trạng khẩn trương của nàng mới buông lỏng được một khắc ngắn ngủi, lại nghe tiếng họ Trần cất lên.”Vậy ý tứ của Lãnh đại gia là thế nào, tại sao không thấy tới thương thảo với chúng ta? Nghe nói phu nhân lần đầu tiếp quản việc buôn bán, huống hồ một phụ nhân vẫn là quen lo việc nhà hơn”
Trần lão bản hờ hững nói, ánh mắt đảo qua nữ nhân đối diện một chút rồi tiếp lời: “Người đứng đầu Lãnh thương quần không ra mặt, chúng ta không khỏi mơ hồ về thành ý mai sau”
Tuy vẫn duy trì biểu tình hoà hảo nhưng hai tay Tống Ý Thiên đặt dưới bàn nắm chặt.
Lời nói này, thứ nhất có thể hiểu là sự bất mãn đối với Lãnh gia phu nhân mới chân ướt chân ráo học kinh doanh bỗng thành bằng vai phải lứa với bọn họ.
Thứ hai là tỏ rõ lòng ngờ vực, rằng chủ ý của nữ nhân như nàng có trọng lượng bao nhiêu.
Mai sau nếu người khác tiếp quản việc hợp tác này, có phải hay không những quyết định bây giờ của nàng đều sẽ là mây khói.
Tống Ý Thiên mắt không tránh né những ánh nhìn đối diện, nói: “Phu thê đồng lòng, làm ăn chung chí.
Lời của tệ phụ đương nhiên cũng chính là ý của phu quân, cũng giống như tệ phụ cung kính tiếp đón các vị thế nào thì chính là thành ý của Lãnh gia dành cho các vị”.
Nàng tiêu diêu đứng dậy ôn tồn: “Hôm nay ba vị nể mặt, tệ phụ rất cảm kích.
Người đâu, giúp ta tiễn khách”
Tâm Liên sau khi đưa mấy người kia ra ngoài, quay lại chỉ thấy mặt mũi đầy bất mãn mà không tiện phát tác.
Tống Ý Thiên trầm ngâm nhìn Linh Lung thu dọn bàn trà, khi ngoảnh lại bắt gặp bèn hỏi: “Tâm Liên, sao vậy?”
Tâm Liên chầm chậm lại bên nàng, ghé mắt nhìn xuống qua cửa sổ đúng lúc ba hàng xe ngựa rời khỏi cửa Lục Nghênh quán, tức giận đáp “Nô tỳ lúc đó chỉ vừa mới quay người đi đã nghe thấy mấy lão già đó lẩm bẩm lời bất kính, mạo phạm người”
Nàng nhẹ nhàng hỏi: “Nói thế nào?”
“Nữ nhân không có bản lĩnh, Lãnh gia hồ đồ…” Nói tới mấy chữ cuối Tâm Liên không khỏi thấp giọng, rồi lập tức nhìn nàng khuyên.”Người tốt nhất đừng để tâm”
Tống Ý Thiên hít vào một hơi lạnh, tựa như là nói với chính mình: “Cũng phải, đây vốn đâu phải là việc của nữ nhân, lại càng không giống những việc thân phận như ta đáng lẽ sẽ làm”
“Tâm Liên nói đúng.
Lời càn rỡ vốn nên bỏ ngoài tai” Linh Lung chậm rãi cất tiếng, bộ dáng thản nhiên mà ý vị hất bỏ chút trà cặn trong ly sứ, hướng nàng mỉm cười: “Sắp tới giờ hẹn cùng tứ vương phủ đông viện, người cũng nên chuẩn bị xuất phát rồi”
Khi Tống Ý Thiên cùng Tâm Liên và Linh Lung được tỳ nữ dẫn vào trong noãn các, Vưu phi cũng vừa đặt chiếc khung thêu cảnh bướm vờn phù dung xuống bàn.
Ánh mắt nhu tĩnh hơi ngước lên để lộ nét mừng nhàn nhạt khi thấy nàng tới, tư thái khiến cho người nào gặp mặt đều dễ sinh hảo cảm vô cùng.
Không để Tống Ý Thiên kịp hành lễ vấn an, Vưu Minh đã đứng lên, tủm tỉm đỡ tay nàng nói: “Lãnh phu nhân đừng khách sáo, mau ngồi xuống đi”
Nàng mỉm cười tạ ơn Vưu phi, có điều chưa vội theo nàng ta tới bên đệm mềm, lễ độ chậm rãi cất lời: “Tuy tệ phụ không phải con dân Nghi quốc nhưng đối với Vưu phi và hoàng tộc Nghi quốc tất phải giữ lễ số.
Vưu phi trọng hậu miễn đi thỉnh an, tệ phụ chỉ e người ngoài nhìn vào không hợp quy tắc”.
Vưu Minh nghe thế kéo nàng ngồi xuống, giọng nói đầy vẻ thân mật khẳng định: “Hai ta vừa gặp phu nhân đã giúp đỡ ta mấy lần, khiến ta vừa ngưỡng mộ lại cảm thấy như thể hữu duyên thân thiết.
Phu nhân mà đối với ta xa lạ chẳng há khiến ta bất an sao? Huống hồ ta đã nói…” Nàng hơi dừng lại, như sương như mai thấp giọng tiếp tục.
“Ta có điều cần thỉnh giáo phu nhân”
Tống Ý Thiên hơi tựa vào bàn gỗ, gương mặt tuy có chút ưu tư nhưng cũng phảng phất sự khích lệ: “Thục Âm nếu có thể giúp người phân ưu tất sẽ hết lòng”.
Vưu Minh tay nắm chiếc khăn lụa vẻ lưỡng lự không biết nên mở lời thế nào.
Tống Ý Thiên hiểu ý, gật đầu cho Tâm Liên và Linh Lung cùng người hầu của Vưu phi ra ngoài.
Trầm ngâm một lát, rốt cuộc nàng ấy quyết tâm hít vào một hơi, nói: “Ta muốn trở nên giống như phu nhân, được cùng phu quân hoà hợp, mẫn tiệp đoan trang xứng đáng với uy vọng của vương phủ.”
Tống Ý Thiên chớp đôi mắt nhìn Vưu Minh.
Nàng đưa tay lên gỡ tấm sa để lộ gương mặt nàng, tuy có vết sẹo đáng sợ nhưng cánh môi lại vẽ nên một nụ cười tuyệt đẹp.
“Vưu phi thì ra đã mở lòng mình rồi”
Nàng nhìn nữ tử đang đỏ mặt ngượng ngùng nhưng cũng không kém kiên định, thong thả lên tiếng: “Người đã quản lí nội sự của vương phủ nhiều năm, so với tệ phụ còn xứng với bốn chữ thông minh mẫn tiệp hơn nhiều.
Bất quá, tệ phụ tuy đã trải qua tự ti đau khổ về khiếm khuyết của bản thân mà xa lánh phu quân, cũng trải qua quãng thời gian vực dậy, điều giúp được người vẫn là có hạn.
Việc giữa người và tứ điện hạ tệ phụ vốn không tường tận, vậy nên không dám bừa bãi phán đoán”
Vưu phi từ tốn gật đầu, đưa mắt nhìn chiếc gương đồng như mảnh trăng treo bên bàn trang điểm rồi hơi ngẩn người, nói: “Ta tất nhiên hiểu điều này.
Có phu nhân bên cạnh bầu bạn lại giúp đỡ ta lấy lại dáng vẻ vốn nên có của một kẻ làm phi, ta mới nhận ra vạn sự không phải cứ nhẫn nhịn là thượng sách, mọi sự là ở ta mà thành bại.
Nay lòng Vưu Minh ta đã quyết, thỉnh cầu phu nhân lắng nghe, chỉ dẫn ta ra khỏi bến mê”.
“Tệ phụ xin lắng nghe”
Trong phòng hương hoa thược dược thoảng thoảng, hơi nóng toả ra từ tách trà lan toả khiến thời gian như trôi chậm lại.
Phản chiếu trong gương đồng, bóng dáng hai người bên bàn trà lại càng mờ ảo.
“Phu nhân có tin câu nhất kiến chung tình không?” Thanh âm Vưu Minh nhẹ bẫng như cánh hoa rơi vào mặt nước.
Hoàng hoa khuê nữ, hiếm có ai chưa từng nghe tới nhất kiến chung tình.
Nhưng bản thân nàng đối với Dương Triệt trước đây cảm tình không phải một ngày mà có, nàng cũng chỉ biết ví như nhị hoàng huynh cùng hoàng tẩu cũng là lâu ngày quen biết mà nên duyên.
Trong cung cấm chân tình hiếm có, càng không thiếu giả ý mưu toan, hình như Tống Ý Thiên chưa thấy qua thế nào là uống một ánh mắt say gửi cả đời.
Thế nhưng nàng biết có một người, thậm chí cơ hội gặp qua có lẽ cũng không thể.
Vậy mà trong lòng người đó luôn có một vị công chúa tôn quý mãi nơi nước Trịnh.
Đã có chuyện như vậy, bảo nàng không tin vào nhất kiến chung tình cũng khó.
Nàng khẽ gật đầu.
Vưu phi nở nụ cười: “Ngay lúc ta thấy tứ gia, ta đã biết đời này sẽ là như vậy.
Nhưng tứ gia đối với ta lại không phải thế.
Có lẽ vì bản thân ta không xuất sắc, mà cũng có thể vì trong lòng chàng tràn ngập vướng bận khi hoàng thượng ban xuống hôn sự này.”
“Ta tuy xuất thân cũng tính là danh môn, nhưng so với nhị vương phi cùng đại vương phi tất không thể sánh bằng, tới trắc phi của nhị điện hạ còn là Trịnh quốc công chúa tôn quý.
Kì thực, ta đã biết mình sau lưng không có thế lực để hậu thuẫn tứ gia trên triều đường, khó xứng thành chính phi kết tóc với chàng.
Có lẽ mối hôn sự không tương xứng này là cố ý, bằng không Thục mẫu phi cũng không…” Lời đột ngột dừng lại, lòng Tống Ý Thiên cũng máy động.
Vưu phi vội đưa khăn tay lên che đi khoé môi anh đào, gượng gạo thở dài: “Tóm lại, ta chỉ còn cách dốc sức quản việc của vương phủ.
Chỉ mong bản thân không quá vô dụng, giúp tứ gia bớt đi mấy phần phiền não là được rồi”
Vốn nhìn bề ngoài Vưu Minh khiến người khác cảm thấy nhu thuận lại có chút đơn thuần, không ngờ nàng lại nói ra được tường tận những uẩn khúc này đến thế.
Cũng tốt, có một số chuyện Tống Ý Thiên không tiện nói thẳng, Vưu Minh nhạy bén hiểu rõ lại càng khiến nàng ấy bớt đi chút thua thiệt về sau.
Chỉ là nàng ấy quá tự ti.
Nghĩ tới đây Tống Ý Thiên không khỏi mơ hồ, không hiểu tại sao chợt nghĩ nàng có tư cách gì đánh giá Vưu Minh?
Chẳng qua nàng vốn thông minh nhưng cũng không biết, những người thiếu thốn tình cảm thường hay bám vứu lấy chút nhiệt tình của người khác mà hà khắc với chính mình.
Khi nàng nhận ra điểm này thì đã là chuyện của mai sau.
Tống Ý Thiên cũng không nghĩ nhiều, làm như không để ý tới chút lỡ lời vừa qua của Vưu Minh, gạt nhẹ nắp chén trà rồi nói: “Tệ phụ cũng xem là đã thấy vài sự tình nội phủ.
Dù có vài người dưới đôi lúc kém bề lễ nghĩa, nhưng Vưu phi đây vẫn nắm thực quyền cai quản nội sự, còn ba tiểu phòng kia, nếu có huênh hoang cũng chỉ là hư danh mà thôi”.
Nàng nâng ly lên, phản chiếu qua làn nước trà mái tóc đen như lấp lánh.
“Chỉ cần điện hạ biết được Vưu phi không chỉ dung nhan thanh lệ mà còn thục đức tài giỏi, tâm tư gần kề, nhất định tình cảm sẽ ngày một gắn kết”
Nghe vậy, Vưu Minh có phần khó xử, tuy ngượng ngùng nhưng phong tục Nghi quốc chân chất nên cũng không e ngại nói: “Ta không được sủng ái, hàng tháng theo lệ chỉ được tiếp tứ gia vào một ngày ba mươi.
Nhưng khoảng thời gian gần đây chàng bận rộn, thời gian dành trong phủ không nhiều, hôm qua tuy trở về nghỉ ngơi một ngày cũng không gặp ta.
Nói tâm tư gần kề cũng thật khó”
Mặt Tống Ý Thiên cơ hồ có chút nóng lên, dù sao nàng cũng chưa trải qua mấy chuyện phu thê ân ái, chỉ đành giấu đi xấu hổ, khẽ cười rồi nhẹ giọng cất lời: “Thường xuyên nghĩ tới, dù cho không phải ngày nào cũng ở cạnh bên cũng chính là như gần như xa mà tâm tư gần kề.”
Vưu Minh tất nhiên hiểu được thâm ý trong lời nói của Tống Ý Thiên, vẻ mặt lộ nét trầm ngâm hỏi: “Phu nhân hẳn muốn nói, hằng ngày để cho tứ gia hữu ý hoặc vô tình nghe được tin tức về ta.
Nói là như vậy, nhưng tứ gia sự vụ vô bờ, những chuyện vặt vãnh về tiểu nữ tử sao có thể quan tâm?”
“Bởi thế chúng ta nên làm một việc, vốn là đức lương của nữ tử nhưng không vặt vãnh.
Mà việc đó phải để cả Tuyền Châu biết được, như vậy tứ điện hạ tất không thể không lưu tâm”.
Nói xong, Tống Ý Thiên vui vẻ nhìn Vưu Minh hiếu kì lắng nghe tới không dám thở mạnh, cảm thấy cùng nàng ta hảo cảm thật tốt.
Nàng hơi nghiêng người ghé vào tai Vưu Minh thì thầm.
Vừa dứt lời, Vưu Minh bật cười gật đầu không ngớt mà tán thành: “Thực vậy! Chúng ta giúp được họ chính là một việc tốt vô cùng, hơn nữa vừa hay cũng có thể giúp ta được như ý của phu nhân đã nói”.
Nàng ánh mắt cảm kích, cầm tay Tống Ý Thiên dịu dàng mở miệng: “Ta sẽ an bài thoả đáng về phần các phủ, nội trong hai ngày tới sẽ gửi thiếp báo tin cho phu nhân.
Sau đó về phần tài vật chỉ đành nhờ phu nhân chiếu cố.”
“Việc này chuẩn bị gấp gáp như vậy, vất vả cho Vưu phi rồi,” Tống Ý Thiên gật đầu bình thản.
“Tệ phụ quay trở về sẽ lập tức viết ra một phương án rõ ràng gửi tới người và bắt tay vào lo liệu.
Có điều này tệ phụ muốn khuyên Vưu phi, y trang của người vốn đã thập phần thanh nhã, nhưng khoản thời gian sắp tới hãy phục sức đơn bạc.
Càng không phô trương, kẻ khác càng ít để tâm tới cũng bớt đi thị phi” “Ta ghi nhớ lời của phu nhân”
Vưu Minh tiễn nàng tới tận ngoại viên của Đông viện, lại cẩn thận phái hạ nhân hộ tống xe ngựa của nàng trở về dịch quán mới yên tâm.
Xe ngựa Lãnh gia không nhỏ, lại đi giữa phố xá người qua kẻ lại nên di chuyển không hề suôn sẻ, hại nàng cả người đều nôn nao.
Nhìn thấy mặt mày Tống Ý Thiên tái nhợt, Tâm Liên vội vã đưa túi thơm thanh nhạt mùi cửu lý hương vào tay nàng, khẽ giọng hỏi: “Chủ tử có phải khó chịu lắm không? Dù sao cũng sắp tới ngày đó, mấy gói thuốc chúng ta mang theo đã không còn nhiều”
“Ừm, ta tự có tính toán.
Sau khi về dịch quán rồi chuẩn bị cũng không muộn”.
Tống Ý Thiên hai tay nắm chặt hương bao kề sát mũi, hít một hơi thật dài để át đi cảm giác mệt mỏi như thiêu đốt rồi tựa mình vào bên ô cửa, nhắm mắt lại dưỡng nhan.
Cả đêm hôm qua Hứa Dĩ Phàm không trở về, nàng chưa gặp được hắn, cũng chưa hỏi ý hắn về chủ ý của nàng.
Ngày ba mươi…chỉ có bảy ngày, liệu việc này có thành không? Tuy bản thân đã cố gắng hành sự thận trọng, nhưng Tống Ý Thiên nàng không thể phủ nhận, đối với tất thảy biến thiên của thời cuộc, nàng chưa từng trải qua.
Ví như khi ở Địch Hoá nàng để lộ sơ hở trong việc an bài gia nhân để nhị hoàng tử Phong Viên nổi lòng nghi kị, lại như mấy lão thương nhân Tuyền Châu nhìn nàng với ánh mắt không chút xem trọng.
Nàng non nớt như vậy, giờ lại hấp tấp quyết định cùng Vưu phi mở lương, phát áo cứu tế nạn dân, không biết Hứa Dĩ Phàm sẽ nghĩ thế nào.
Tống Ý Thiên nhớ rất rõ, cũng là trong chiếc xe ngựa tương tự lúc này, nàng cùng Hứa Dĩ Phàm ngồi đối diện từ Địch Hoá về Tuyền Châu.
Nàng tỉnh dậy từ giấc ngủ không sâu vì tiếng xôn xao bên ngoài, thấy nam tử trước mặt lẳng lặng tựa mình bên cửa sổ, không chăm chú không lạnh nhạt hướng mắt về phía xa.
Ánh dương đổ trên bóng lưng, từ đầu đến cuối hắn không quay đầu lại, thật khó biết đang suy nghĩ điều gì mà hơi thở hắn lại xa cách không gian này đến vậy.
Mắt nàng rốt cục cũng quen với ánh sáng, nhận ra khung cảnh đằng sau tấm rèm đang được Hứa Dĩ Phàm nhấc lên.
Đi hơn nửa dặm trước cổng thành Tuyền Châu, la liệt những người chân tay lấm đất, quần áo rách rưới ngồi kín bên đường.
Đâu đó có tiếng khóc, có tiếng kêu than, có đứa trẻ hai má vàng vọt nép vào cánh tay khẳng khiu của mẫu thân nó.
“Linh Lung” Tống Ý Thiên khẽ gọi, chậm rãi mở hé rèm mi.
“Vưu phi sẽ đứng ra giao hảo cùng các quý phủ trong thành để bàn chuyện quyên góp tài lực cứu tế nạn dân.
Mấy ngày tới ngươi hãy ở Lục Nghênh quán đưa lời với các phu nhân, tiểu thư.
Còn có, nếu ngày mai ba người chỗ Trần lão bản vẫn chưa có quyết định, đem tin tức rằng số áo quần cứu tế có thể sẽ phải thu mua bên phía đối thủ cho họ biết”.
“Nô tỳ đã rõ”
Nàng hướng Linh Lung mỉm cười, thời gian này quả thực đã dựa dẫm vào Linh Lung rất nhiều.
“Tâm Liên, việc truyền thông tin phía dịch quán nhờ ngươi”.
Cả Tâm Liên cũng vậy, cả hai đều là chỗ dựa của nàng.
Dịch quán tụ tập đủ những người từ tứ phương tới đây, vì vậy mà vô cùng đông đúc hỗn tạp.
Bất quá Lãnh gia tiền tài chi trả rộng rãi, bao trọn khu biệt viện cho trên dưới bốn mươi người của thương quần, vậy nên dịch chủ đặc biệt bố trí cửa ngách làm lối ra vào riêng.
Xe ngựa dừng lại, Linh Lung cẩn thận giúp Tống Ý Thiên xuống xe rồi nhanh chóng rời đi tìm quản sự sắp xếp sự vụ nàng nhắc tới.
Sắc trời còn sớm, có lẽ vẫn còn hơn một canh giờ trước khi hoàng hôn.
Nàng dặn dò Tâm Liên một chút, sau đó vào trở vào sương phòng đóng cửa hoán y.
Biệt viện này nhìn bề ngoài chỉ có gia nhân và thuyền phu hầu việc tạp vụ, thực chất họ đều là hộ vệ được huấn luyện cực kì nghiêm ngặt dưới quyền Giả Luân Hàm Siêu.
Chỉ có, dù danh tính được giữ kín nhưng trên dưới thủ hạ đều đoán biết nàng nhất định thân phận có điểm hơn người, nên cũng không dám ngang nhiên canh gác ngay trước phòng riêng của phu nhân.
Vì thế khi Tống Ý Thiên mặc trang phục của tú nương, mặt mũi đã hoá trang đen đúa thô thiển, trong thân áo giấu một chiếc áo chùng màu đen phình to từ biệt viện tới chính gian tấp nập của dịch quán, ai nhìn cũng nghĩ là một thiếu phụ xấu xí vừa đi qua.
Nàng thầm thở ra một hơi thật dài, có cả Linh Lung và Tâm Liên ở đây, sẽ không có ai nghi ngờ rằng nàng là một mình ra ngoài.
Chỉ là nàng không cho Linh Lung biết, lại không nói với Tâm Liên chính xác nàng muốn đi đâu, vẫn phải nhanh trở về nếu không bọn họ sẽ lo lắng.
Tống Ý Thiên đi tới chuồng ngựa vốn khuất tầm mắt, trùm lên áo choàng đen thùng thình che kín từ đầu tới chân.
Vẫy một người coi ngựa, nàng lấy ra một đồng tiền giơ lên trước mặt hắn.
Người này đương nhiên đã quen với việc khách khứa đến dịch quán muốn nghe ngóng thông tin, thản nhiên cười hỏi: “Khách quan có gì cứ nói”
Tống Ý Thiên trầm giọng: “Dẫn đường tới phố Sầm Ung.”
Hai tay vừa cầm lấy đồng tiền của người coi ngựa lập tức dừng lại giữa không trung, hắn cau mày ngạc nhiên bảo: “Khách quan không biết đường tới phố Sầm Ung? Vậy đừng nên tới đó thì hơn”
“Tại sao?” Tống Ý Thiên khó hiểu.
“Hắc đạo quen thuộc lưu tới địa phương đó” Tên coi ngựa đảo mắt xung quanh xem xét, nói giọng thật nhỏ.
Hắc đạo? Nếu là sư phụ nàng, vậy việc có giao du với hắc đạo cũng không tính là bất khả thi.
Hồi nhỏ những khi Hình Di Quả nhập cung, nàng hay ngồi nghe người kể chuyện, thường hỏi mấy thứ cổ quái, dị thảo huyễn thạch người sưu tầm được tìm ở đâu.
Câu trả lời có nhiều, hầu hết đều nghe thấy sư phụ nửa đùa nửa thật nhắc tới những nơi người tứ quốc không ai dám nói còn tồn tại, nhưng cũng có lúc hiếm hoi kể tới vài địa phương sư phụ thân thuộc.
Trong đó cái tên phố Sầm Ung được nhắc lại vài lần.
“Lần này đi Nghi quốc ta cũng sẽ qua đó kiếm mấy thứ thú vị về cho con chơi nhé”
Đây là lời sư phụ nói với nàng khi rời Trịnh quốc cung gấp gáp đi Nghi quốc.
Không biết là đã tìm được thứ trân bảo nào mà đi tới bốn năm, cũng chưa hề quay lại.
Tống Ý Thiên trong đầu cấp tốc suy xét sự tình một lượt.
Mấy ngày trước nàng đã phải tính tới chuyện điều chế thêm thuốc cư kinh, cũng dự định mỗi ngày cho Tâm Liên đi lấy một thang thuốc khác nhau để tích trữ những vị thuốc cần dùng.
Nhưng thường xuyên ra vào tiệm thuốc như vậy hiển nhiên sẽ đánh động người của Hứa Dĩ Phàm, sự tình bại lộ chính là tội khi quân.
Hơn nữa nếu đột nhiên sinh lòng chú ý, thầy lang am hiểu y thuật tất không khó nhìn ra điểm bất thường.
Vì vậy nàng muốn đích thân đi một chuyến, tránh đêm dài lắm mộng.
Lại nói, vốn dĩ việc nàng có mặt ở Nghi quốc là chuyện hoang đường, Tống Ý Thiên hiện tại cũng chưa quyết định để lại dấu vết tung tích cho người nào biết.
Chỉ là nàng từ đáy lòng có thứ hi vọng mong manh rằng có thể nghe ngóng chút tin tức về sư phụ, trong lúc vạn bất đắc dĩ không còn đường lùi cũng đỡ bất an.
“Đi” Tống Ý Thiên nói.
Tên coi ngựa nhét đồng tiền vào vạt áo, gật đầu đi trước dẫn đường.
Phố Sầm Ung nằm về phía nam, cách xa vị trí của dịch quán, cũng tức là cách xa phần hào nhoáng sang trọng của kinh Tuyền Châu.
Giữa nơi đường ngang ngõ dọc chồng chéo, không hiểu tại sao rõ ràng sắc trời còn sớm mà bầu không khí lại ẩm thấp âm u.
Đi trên phố không thiếu người trùm một thân hắc y như nàng, người đội mũ kín không thấy mặt, tựu chung đều là giới giang hồ lãng khách.
Tống Ý Thiên quan sát xung quanh, rõ ràng hầu hết đều là khách điếm, tửu lâu, quán ăn ồn ào, chẳng có lấy nơi nào trông giống một y quán.
Nàng hắng giọng hỏi tên dân đường, hắn cũng không biết.
Nàng suy nghĩ một chút, lấy ra một đồng tiền khẽ nói hai từ độc dược, hắn bèn kín đáo chỉ tay vào một cửa hiệu trông như đã xây từ lâu.
Nàng không khỏi có phần bồn chồn, căn dặn người kia chờ nàng rồi mới bước vào bên trong.
Nơi này nói ra cũng giống tửu lâu bình thường, khách uống rượu ngồi tụm từng bàn, gác chân thưởng thức rượu thịt đầy mùi dầu mỡ.
Chỉ có quầy chính ở trong cùng là ẩn hiện trong ánh sáng mờ mờ.
“Chào mừng quan khách” Đằng sau quầy vang lên tiếng nói, nàng nhận ra gương mặt của người này thật bình thường, tới nỗi đường nét như hoà vào nhau không hề nổi bật, gặp rồi cũng dễ quên ngay.
“Ta muốn bốc dược đơn”.
Tống Ý Thiên nhàn nhạt nói.
“Chỗ này là tửu lâu, không bốc dược đơn.
Quan khách đến nhầm chỗ rồi”
“Hình Di Quả bảo ta đến”
Người trong quầy nhướn mày tỏ vẻ khó hiểu, “Thần y Hình Di Quả? Tìm nhầm chỗ rồi, cả dãy phố Sầm Ung này không có y quán, càng không có thần y”.
Nói xong, hắn nhếch miệng cười đầy chế nhạo như thể nàng là kẻ ngốc.
Xem ra những người này hành sự cẩn mật, không dễ gì buông lỏng đề phòng.
Rất có thể sư phụ nàng khi đến đây cũng giấu danh tính, vậy nên họ thực sự không biết.
Sóng mắt nàng lay động, Tống Ý Thiên ném lên quầy một đĩnh bạc trắng rồi nói tên dịch chủ, đoạn lạnh lùng: “Đều trong giang hồ giao hảo nghe được danh tiếng các người, là dịch chủ không đáng tin hay các ngươi muốn đuổi khách?”
Người đứng quầy nhún vai ý bảo không phải, trong nháy mắt một tay cầm đĩnh bạc, tay còn lại giơ về phía nàng bảo: “Đơn?”
Nàng lấy ra một mảnh giấy được gập thật nhỏ vốn buộc ở cổ tay đưa đến.
Hắn ta liếc qua đơn thuốc, ánh mắt quét qua phía nàng đều đều xác nhận: “Sử dụng dài lâu sẽ có hại cho việc sinh dục?”.
“Phải”
Nàng gả tới Phán quốc căn bản không định có con.
Giữa nàng và Hứa Dĩ Phàm quan hệ là thế này cũng sẽ không có con, vậy nên lợi hay hại không quan trọng.
“Mời ra bàn chờ, chuẩn bị xong sẽ mang đến cho quan khách”.
Người nọ vừa nói vừa dí mảnh giấy ghi các vị thuốc nàng đưa hắn vào ngọn nến bên cạnh cho cháy hết, chỉ vào một góc trống gần đó rồi quay người lách mình vào cánh cửa đằng sau rèm che.
Tống Ý Thiên ngồi xuống chiếc bàn gỗ đã bong tróc lộ ra từng tước gỗ nhọn hoắt.
Tuy mấy bàn ở trong này đều sát nhau nhưng chỗ của nàng vừa hay rất tối.
Nàng hai tay đan vào nhau, bồn chồn thu mình lại, loáng thoáng bên tai lọt vào câu chuyện trong bữa tiệc rượu của các bàn bên.
“Ngươi nói xem, trong lúc những kẻ tự xưng phong nhã, ăn không ngồi rồi đó vơ vét của cải, đám thảo dân ngày ngày mặt ở đất lưng đối trời, chỉ có chúng ta hiểu thế nào là càn khôn vận chuyển…!E rằng phen này nhất điểm hai hoạ, đầu rơi máu chảy rồi đây”
Cùng lúc hai hoạ, không biết đang ám chỉ điều gì?
“Cục diện ngũ vương hiện giờ sớm muộn cũng loạn, quan trường thanh tẩy thế nào thì giang hồ cũng dậy sóng thế ấy.
Vừa lúc Thiên Nguyệt Yến lại xuất hiện ở Nghi quốc, lão tử ta nghe đồn giá trị liên thành ai cũng muốn đoạt, như sợ chưa đủ rối thêm”
“Ấy, cái này có khi chỉ đồn bậy bạ, miếng ngọc của Vệ quốc thái tử đã biến mất mấy trăm năm từ thời Thất quốc kia mà”
Có người bàn bên cạnh nghe được câu chuyện, với người sang nói: “Lần này dám là thật.
Ngươi không biết, trước khi lão hoàng thượng kia bệnh đã cho người bí mật xới tung Nghi quốc này lên, sau rồi lại đến các hoàng tử tiếp tục.
Mẹ nó, khi ấy còn chẳng hiểu sao, nhưng rồi tin Thiên Nguyệt Yến xuất hiện lan rộng, đến Bách Độc phái cũng truy tìm ráo riết.
Loạn, loạn tới rồi”
“Đừng nói ngươi sợ chuyện muốn bỏ lại huynh đệ đây đi khỏi Nghi quốc đấy nhé! Không khéo chưa tránh được loạn lạc đã bị bọn buôn người bán đi rồi!” Một người khà khà húp chén rượu nói đùa, làm cả đám bật cười ha ha.
Trong góc tối, Tống Ý Thiên trầm ngâm nín thở, hay nói đúng hơn là đã không ý thức nổi hơi thở của bản thân.
Nàng mang máng hình dung lại hình ảnh từ xa, miếng ngọc sáng trong như nước đưa đến làm phần thưởng cho cuộc thi tiễn pháp ngày đó.
Thiên Nguyệt Yến, thì ra tất cả những nhân vật kia đều săn lùng Thiên Nguyệt Yến.
Vậy nên Hứa Dĩ Phàm đã dùng nửa miếng ngọc của Minh hậu để dụ Phong Hành lộ diện, còn một nửa của Vệ quốc thái tử…!Vậy là nàng đến Nghi quốc bề ngoài buôn bán nhưng thực chất là gián điệp thâu tóm tin tức hậu cung, còn Hứa Dĩ Phàm đến Nghi quốc không chỉ để điều tiết thế cục Tứ quốc mà còn để tìm Thiên Nguyệt Yến, hợp lại báu vật có một không hai?
Dù thế, chẳng phải đó chỉ là một thứ ngọc thôi sao? Phán vương, Nghi vương, Nghi quốc hoàng tử,…!rốt cuộc còn bao nhiêu người vì nó tranh giành.
Nghi quốc rối ren vì hoàng vị và một miếng ngọc, không biết lãnh tụ liệu có còn nghĩ tới cứu rỗi lê dân đang chịu cảnh tan hoang.
Tống Ý Thiên bất giác chợt thấy ớn lạnh, bản thân tự nhủ, kinh luân tế thế không phải việc nàng nên bận tâm, không được nghĩ tới, không thể nghĩ tới.
(*) kinh luân tế thế: trị nước yên ổn, cứu giúp thế dân (Tam Quốc Diễn Nghĩa)
Khi quầy phụ mang tới cho nàng hai gói giấy buộc chặt, Tống Ý Thiên chỉ chờ có vậy vội vàng ra khỏi chỗ sặc mùi rượu thịt này.
Còn chừng nửa canh giờ đến khi vãn chiều.
Nàng gọi người coi ngựa lúc trước dẫn đường chờ bên ngoài, hai người cùng trở về dịch quán.
Chuyến này nàng đánh liều tới phố Sầm Ung không hỏi được hành tung của sư phụ, nhưng lấy được các vị thuốc giả cư kinh cũng coi như bớt đi một mối lo không đáng có.
Đường về không biết vì sao lại đông đúc hơn hẳn khi đi.
Nàng phải nghiêng người lách mình mới theo kịp người coi ngựa đi dẫn trước, thuận miệng hỏi: “Sao lại đông người vậy?”
Người kia vui vẻ ám muội cười, hất hàm về phía dòng người đang hướng về phía trước đèn hoa chăng đầy, nói: “Chắc hôm nay Mãn Hương thanh lâu tổ chức hội rước hoa khôi nào đó rồi.
Mỗi tháng một lần, náo nhiệt lắm.
Khách quan đi cẩn thận bằng không…”
Nửa câu sau Tống Ý Thiên không nghe được gì nữa, nàng bị một đám người chen ngang đẩy tụt lại phía sau.
Vốn còn muốn nhấc chân lên tìm người, nàng lại tiếp tục bị từng hàng dân chúng hiếu kì đụng phải, khó giữ thăng bằng bị hoà trong biển người nô nức tụ tập xem vị nhất bảng hoa tháng này của Mãn Hương lâu nổi tiếng.
====================================
Chào các nàng! Vậy là đến năm 2021 Hân mỗ mới ra được một chương sau khoảng thời gian rất dài ở ẩn…!Trước tiên, Hân mỗ phải gửi lời cảm ơn sâu sắc tới tất cả những độc giả đã, đang và vẫn luôn theo dõi Tịch Mịch, cho dù ra chương lâu, có thể còn điều thiếu sót.
Ta cũng muốn thẳng thắn với các nàng, đó là Hân mỗ đã đứng trước suy nghĩ có nên dừng lại hay không.
Cứ đắn đo vậy vài lần rồi lại viết thêm vài chữ vào chương mới, vì ta không muốn phụ sự chờ đợi và ủng hộ của các nàng.
Bởi vậy chương này dù ra lâu, nhưng cũng đại biểu cho quyết tâm bé nhỏ của ta là cố gắng không drop truyện, mong các nàng đón nhận và cũng thông cảm về việc ta bỏ bê Tịch Mịch lâu đến thế!
Ta sẽ tiếp tục phấn đấu, cảm ơn các nàng nhiều!