Đọc truyện Tịch Mịch Thâm Cung Phi Đề – Chương 30: Bạch Vụ Khúc (1)
Sắp tới giờ khai yến, đứng từ xa cũng có thể nghe thấy tiếng cười nói xôn xao, náo nhiệt cả một vùng bình nguyên rộng lớn.
Tối nay chính là đại yến đầu tiên từ khi hoàng thất tới Lĩnh Nam, cũng là sau hai trăm năm kể từ khi thông lệ săn bắn mùa hạ của Phán quốc Cao Oa tộc bị huỷ bỏ. Không những tập trung vô số vương tôn đại quý tộc, nô tì tạp dịch, ca nương vũ cơ cũng đi lại hàng đoàn vô cùng tấp nập.
Tống Ý Thiên hôm nay ăn vận rất đơn giản. Nàng mặc một trường y suông xẻ tà màu xanh biển nhạt bằng vải trơn thêu chìm hình sóng nước, bên trong là lớp lụa đào xếp li thêu hoa hợp hoan. Sắc xanh chủ đạo phối với màu hồng biết bao nhu thuận, lại thêm mỗi khi bước đi tà váy rung động, để lộ ra những cánh hoa hợp hoan trắng vừa uyển chuyển lại tinh tế, nhìn thì giản dị nhưng không kém phần trang nhã, coi như không làm mất thể diện hoàng gia. Chỉ tiếc là với dung nhan như vậy, dù có thế nào cũng không thể gọi là mỹ lệ.
Cầm quạt tròn che mặt, Tống Ý Thiên cùng Tâm Liên đi vòng qua phía sau các lán trại để tránh người qua lại. Nàng tuy là Đoản Hoa quý tần nhưng lại là một công chúa hoà thân từ địch quốc, chưa nói tới dung mạo xấu xí cả kinh sư đều biết, thân phận như vậy vốn không thể phô trương. Hơn nữa tối nay đông người phức tạp, nàng vẫn là ít tiếp xúc với người khác thì hơn.
Dọc hai bên lều trại, thân cây nào cũng được treo đèn lồng đỏ rực thành đường đi. Dưới tán cây, người đến dự tiệc cũng bắt đầu kéo tới. Lần này đi ngoại trừ các quý phu nhân theo lời mời của thái hậu, còn lại đều là nam thanh nữ tú, hậu duệ của các thế gia trên khắp Phán quốc. Chỉ riêng màu sắc và phong vị của trang phục cũng đã thể hiện sự xa hoa của gấm vóc, trường thịnh của giang sơn.
Giống như Tống Ý Thiên, có những người vẫn mặc như thường thấy, áo lụa trường bào. Nhưng nhiều người lại mặc trang phục truyền thống của Phán quốc, mỗi lớp áo một màu, mỗi tầng y phục lại thêu một hoa văn khác nhau. Người của mỗi bộ tộc khi mặc đồ truyền thống sẽ dùng phấn màu vẽ lên mình đồ đằng dân tộc, biển người phút chốc bỗng biến thành dải cầu vồng đa sắc, giữa đại ngàn gió lộng trở nên thập phần rực rỡ mê hoặc chúng nhân.
Tâm Liên đi bên cạnh Tống Ý Thiên lần đầu tiên được thấy cảnh tượng này, hiếu kì đưa mắt khắp nơi hào hứng nói: “Công chúa người xem, lần đầu tiên nô tỳ nhìn thấy phục trang của người Phán trước khi nhập quan đó. Trước đây khi cùng người xem sách về Phán quốc, tuy là có hình vẽ, nô tỳ cũng không ngờ được dáng vẻ thật sự lại độc đáo đến như vậy”
Tống Ý Thiên mỉm cười: “Hiếm khi mới có dịp, trăm nghe không bằng được thấy một lần, thật sự là được mở mang tầm mắt”. Y phục truyền thống của nữ tử Phán quốc so với Trịnh quốc rất khác biệt. Trịnh quốc xưa nay là đất lạnh, lễ tiết lại cẩn mật trang trọng bậc nhất, tất nhiên nữ y đều phủ kín thân người, chỉ riêng nữ nhi của môn hộ bình bình cũng lên tới bốn lớp áo, mà địa vị càng cao lại càng nhiều. Trái lại, váy áo của Phán quốc nữ tử rất thoải mái, tuỳ kiểu dáng mà để lộ cả cánh tay hay bả vai. Giày thượng chi cũng không giống như loại dùng trong cung mà để hở mũi và gót, chỉ quấn lại bằng một dải băng dài thêu chỉ bạc lên tới bắp chân để trần.
Tâm Liên miệng cảm thán không ngớt, cười tới nỗi đuôi mắt cong cong: “Không khí này xem chừng còn náo nhiệt hơn cả những đại yến trong Trịnh quốc cung, lại còn tổ chức ngoài trời nữa. Khi còn nhỏ mỗi lần có yến tiệc, vương gia tham dự xong đều tới Thanh Hi các, thuật lại cho người nghe. Bây giờ mà thấy quang cảnh trước mắt, chắc chắn cũng sẽ…” Nha đầu cao hứng một hồi bỗng chợt ngưng bặt quay sang Tống Ý Thiên, đã thấy thần sắc nàng có chút lơ đãng.
Trước đây, giữa Dương Triệt và nàng còn có lời hẹn, đợi sau này nếu có dịp sẽ đi xem hội yến.
Trong Thanh Hi các, hai đứa trẻ cùng nhau ngoắc tay.
“Sau này có cơ hội, ta nhất định dẫn muội ra biển lớn, trèo núi cao, đi chơi hội, những nơi mà sư phụ từng kể. Tốt nhất nên tới nơi đông người một chút, như vậy muội sẽ không thấy cô đơn”
Nếu có chàng ở đây, chắc chắn chàng sẽ rất vui.
“Chủ tử” Tâm Liên khẽ gọi nàng, cũng kéo nàng về hiện thực: “Nô tỳ bất cẩn, đáng lẽ không được nhắc lại chuyện cũ khiến người trong lòng không vui”.
Tống Ý Thiên khẽ lắc đầu, nắm lấy tay Tâm Liên: “Không sao, là tự ta nghĩ nhiều rồi”. Nhưng Tâm Liên chợt dừng bước, chăm chú làm bộ lắng nghe một hồi rồi hạ giọng: “Nô tỳ nghe thấy có tiếng người nói chuyện phía trước”
Đằng sau khu trại là một khoảng đất trồng rất nhiều cây, bảo đảm sự riêng tư kín đáo của chủ tử. Lúc này nếu nàng từ bên trong tối bước ra lối đi dành cho khách nhân, dù gì cũng là tần phi, có phần không phù hợp. Muốn tránh cũng khó, nàng đành cùng Tâm Liên lánh tạm sau một thân cây.
Chỉ thấy cách đó hơn chục bước chân, Diêu tần đang vùi mặt trong khăn tay, thị nữ tuỳ thân đứng bên cạnh mặt mày lo lắng nhẹ giọng an ủi: “Nương nương người đừng gấp, chuyện cũng chưa thành mà”
Diêu Linh Miêu giọng nói cơ hồ như sắp vỡ ra, khó khăn lắm mới mở miệng: “Việc Mẫn Bình trưởng công chúa thuận mắt ca ca đã tới tận chỗ thái hậu. Nếu thực sự thành, e rằng Diêu thị chúng ta khó tránh khỏi phiền phức”
Tống Ý Thiên thầm suy nghĩ. Diêu tần là đang nói tới chuyện thái hậu và Mẫn Bình trưởng công chúa có ý tác thành cho trưởng tử của Diêu ngự thừa và Uyển Vi quận chúa trong buổi thi bắn cung hai ngày trước. Theo lẽ thường mà nói, trở thành mạc phò, nhận tông thất với hoàng tộc là vinh hiển cầu còn không được. Nhưng những lời này của Diêu tần lại là một chút cũng không đồng ý.
“Nương nương, hay lát nữa đợi khai tiệc, chúng ta đem chuyện này hỏi ý tiểu Diêu đại nhân” Thị nữ của Diêu Linh Miêu khẽ vỗ về bả vai run rẩy của chủ tử “Lỡ như có Uyển Vi quận chúa, tộc chúng ta sẽ không phải kiêng dè thế lực của Chuẩn Hữu thị nữa thì sao”
Diêu tần lau nước mắt lắc đầu, sụt sùi nói: “Nhà chúng ta sao có thể không kiêng dè Chuẩn Hữu thị? Mấy năm nay Diêu thị lập được nhiều công trạng, dần có tín nhiệm của hoàng thượng, đã sớm là cái gai trong mắt bọn họ. Chỉ cần huynh trưởng biểu hiện là một mối đe doạ tới quyền thế của Chuẩn Hữu thị, bọn họ nhất định sẽ không để yên. Giữa khi thiết yến huynh muội ta lại vắng mặt sẽ gây chú ý, không thể được”
Khẽ hắng một tiếng ra hiệu, Tống Ý Thiên chậm rãi bước ra. Nghe tới nước này, nếu nàng cứ im lặng sẽ chẳng khác nào do thám người khác, hơn nữa chỉ có một đường, không sớm thì muộn nàng cũng phải đi ra để tới yến tiệc, chẳng bằng lộ diện ngay lúc này, cũng để Diêu tần hiểu, nàng không có làm gì khuất tất. “Diêu tần hảo”
Thấy Tống Ý Thiên xuất hiện, Diêu Linh Miêu cùng tỳ nữ vội vàng nhún gối: “Thần thiếp thỉnh an Đoản Hoa quý tần”.
“Không cần đa lễ” Nàng vội đưa tay đỡ Diêu tần dậy, nhìn gương mặt hoa lê đái vũ giây lát rồi cũng lặp lại hành lễ “Vừa rồi ta tình cờ nghe Diêu tần nói chuyện, quả thật thất lễ. Đoản Hoa không có ý xấu, cũng sẽ không truyền ra ngoài, mong Diêu tần lượng thứ”
Diêu Linh Miêu thấy Tống Ý Thiên hành lễ với nàng lập tức hốt hoảng cất tiếng: “Thần thiếp ở tần vị, không thể nhận lễ của quý tần, thỉnh quý tần an hảo. Còn về chuyện huynh trưởng ta…” Nói đến đây, giọng nàng run run, khẽ đưa khăn tay lên che miệng: “Quý tần cũng đã nghe chuyện của gia. Diêu thị trước nay luôn dưới Chuẩn Hữu thị một bậc, mỗi bước đi đều phải cẩn thận từng chút, lại thêm Lệ phi ở hậu cung địa vị tôn quý. Thần thiếp thụ phong tam phẩm tần, Chuẩn Hữu thị đã tận lực áp chế, nay huynh trưởng nếu lại được ân điển, chỉ e mẫu tộc thần thiếp ắt sẽ khó khăn”
Tống Ý Thiên đương nhiên hiểu Diêu Linh Miêu là đang sợ điều gì. Ai cũng biết Chuẩn Hữu thị đời đời công thần, quyền thế khuynh đảo, là một trong tam đại gia tộc của Phán quốc. Mà phàm là đại phú, đại quyền, tuyệt đối sẽ không để kẻ nào uy hiếp địa vị đó. Nàng ra hiệu cho cung nữ bên cạnh Diêu tần đỡ nàng ấy đứng vững, khuyên: “Thái hậu đã nói chuyện này không vội, Diêu tần chắc chắn sẽ có cơ hội bàn bạc lại với huynh trưởng để tìm đối sách. Chỉ là những lời vừa rồi của người không tiện truyền ra, trong cung nhiều tai mắt, tâm tư nên để trong lòng thì hơn”
Diêu Linh Miêu nghe nàng nói vậy, đưa khăn tay lau nước mắt khẽ gật đầu: “Nương nương dạy phải, thần thiếp lỗ mãng rồi”
Nở nụ cười trấn an, Tống Ý Thiên ôn hoà nói: “Khi ta ở Vĩnh Thọ cung, là do Diêu tần giúp đỡ. Đều là tỷ muội, mong người đừng khách sáo” lại quay sang tỳ nữ của Diêu Linh Miêu: “Mau đưa chủ tử ngươi về sửa soạn cho tốt. Đoản Hoa đi trước một bước”
“Thần thiếp tiễn nương nương” Diêu tần nhìn Tống Ý Thiên cảm kích, hành lễ rồi theo cung nữ về trướng chuẩn bị. Đợi đã rời đi xa, Tâm Liên mới hỏi nàng: “Trước đây công chúa không hay nhiều lời với người ngoài, vừa rồi lại nhắc nhở như vậy, Diêu tần đã từng giúp đỡ người ư?”
Tống Ý Thiên thong thả mỉm cười đáp: “Phải, khi ta bị giáng xuống làm quý nhân, ở Vĩnh Thọ cung bị đám người Lệ phi làm khó không nhận lễ thỉnh an. Chỉ có mình Diêu tần lên tiếng giúp ta đứng dậy, lần này coi như chúng ta chưa nghe thấy gì hết, bớt đi chút chuyện giúp nàng ấy”. Ngẫm nghĩ một lát, Tâm Liên quay sang nàng vui vẻ: “Nói không chừng nếu sau này có khó khăn, chúng ta cũng có thể nhờ cậy Diêu tần một chút”
Nghĩ đến những lời Diêu tần vừa nói, nàng vô thức hít vào một hơi, nhàn nhạt cất lời: “Chỉ sợ rằng nàng ấy cũng không dễ sống. Đấu đá tiền triều lợi hại không kém, lại liên hệ trực tiếp với hậu cung. Vậy mới nói trong cung, trên vai nữ nhân chính là gia tộc”
Tâm Liên nhìn nàng một chút, giọng không giấu nổi chùng xuống: “Nói vậy, chẳng phải trên vai người còn cả an nguy của Trịnh quốc sao?”. Nàng bật cười quay sang gương mặt đang ủ rũ, cào cào mũi tiểu nha đầu một cái: “Ngốc, quốc sự từ khi nào lại là chuyện của ta chứ?”
Vừa đi vừa trò chuyện, chủ tớ hai người rất nhanh đã tới nơi. Yến tiệc được tổ chức ngoài trời ngay dưới chân đồi Quan Lạc, vừa hoa lệ tôn quý vừa độc đáo, đậm chất phong vân.
Hàng trăm ngọn đuốc chiếu sáng cả quảng trường thập phần rực rỡ. Ở chính giữa là một diễn đài lớn màu đỏ tượng trưng cho tâm, xung quanh, những hàng ghế ngồi đều được bố trí theo hình mẫu đơn trăm cánh. Nửa bên phía Đông là của nam nhân, bàn và đệm lót lông chồn trắng, ngồi đầu là những vương tôn hoàng thân quốc thích, sau đó tuân theo phẩm cấp mà sắp xếp. Còn phía Tây, vị trí ghế trên dành cho Thái hậu, phi tần và các vị trưởng công chúa, phía sau là các mệnh phụ và tiểu thư, bày đủ loại đệm gấm các màu tao nhã.
Tuy chỗ ngồi của hoàng đế và Nghi quốc ngũ hoàng tử ở chính diện diễn đài vẫn còn trống nhưng người đến đã gần như đông đủ, thái hậu đã có mặt, nàng cũng tính là tới trễ một chút.
Tống Ý Thiên vịn tay Tâm Liên đi tới bên cạnh thái hậu nhu thuận hành lễ: “Thái hậu vạn phúc kim an”. “Miễn lễ” Thái hậu thấy nàng lập tức mỉm cười, cầm tay nàng nói nhỏ: “Ta đã nghe rồi, một a đầu tới chỗ con gây rắc rối, cũng may là con chu toàn, nếu không ắt có chuyện lớn. Hôm nay hoàng đế đã lệnh cho Trưởng Tôn Dư Huyền quản giáo, cuối cùng cũng bớt đi một chuyện phiền não”
Nàng nghe thái hậu nói vậy không khỏi cười thầm. Hứa Lạc Đình đó không sợ trời không sợ đất, cuối cùng cũng chỉ có Hứa Dĩ Phàm là trị được, mà còn là thẳng tay sát phạt, bắt nhốt lại mới xong.
Thái hậu nhìn qua Tống Ý Thiên một lượt, lại thấy quạt tròn uyển nghi trên tay nàng bèn không khỏi thở dài: “Đoản Hoa con dù gì cũng là nhị phẩm quý tần, nên tự quan tâm bản thân mình một chút, không cần quá thận trọng như vậy”
Nàng cũng hiểu thái hậu là đang muốn khích lệ nàng, không muốn nàng tự ti về thân phận cũng như dung nhan của mình, liền thấy ấm áp. Nàng vội thưa: “Thần thiếp tự mình không muốn quá nổi bật, xin người đừng lo lắng”. Thái hậu từ tốn gật đầu nói: “Được rồi, mau ngồi xuống đi”
Tạ ơn thái hậu, Tống Ý Thiên lui xuống, cùng Tâm Liên theo cung nữ dẫn đường tới vị trí của mình. Đưa mắt nhìn xung quanh, bạt ngàn giai lệ áo gấm quần hồng xúng xính. Những tiểu thư khuê tú kia, có người thì dịu dàng thướt tha, người lại như ánh dương rạng rỡ.
Thế nhưng, chỉ cần một cái chau mày, bách hoa đằng sau như bị lu mờ trong một khoảnh khắc.
Tới ráng chiều nhuộm tím bầu trời, ánh trăng dát bạc đồng xanh cũng không đẹp bằng một phần tư thái của nàng ta lúc này.
Đẹp tới bức người, đẹp tới kinh tâm động phách như vậy.
Khắp Tứ quốc này chỉ có mình Chuẩn Hữu My Hinh.
Tống Ý Thiên tiến lại cung kính hướng nàng ta thỉnh an: “Lệ phi kim an”. Mắt phượng dài ngậm nước mơ màng quét qua nàng một cái, giọng điệu ngọt ngào tựa hương mật pha lẫn nét uể oải mị hoặc cất lên: “Đoản Hoa quý tần thật thong thả, cũng không để ý tới thái hậu và các vị trưởng bối đều đã tới cả rồi”
Không so đo với Lệ phi, nàng hơi cúi đầu nhàn nhạt: “Thần thiếp tới trễ…” rồi quay sang Mẫn Bình trưởng công chúa và Thái Hoà trưởng công chúa cách đó hai bàn mà nở nụ cười ưu nhã: “Mong hai vị trưởng công chúa không trách tội”.
Thái Hoà trưởng công chúa vội xua tay cản nàng: “Quý tần không cần đa lễ, mau ngồi xuống đi”. Tống Ý Thiên nhẹ nhàng tạ ơn, vừa mới kịp an toạ đã nghe thấy tiếng nói trong veo tinh nghịch vọng tới: “Mẫu thân!”
Nàng vì nghe có cảm giác quen thuộc, không kìm được quay lại, đã thấy một bóng dáng bé nhỏ nhanh thoăn thoắt nhào tới. Bên cạnh, Mẫn Bình trưởng công chúa cũng cười thành tiếng: “Thái Hoà, là Liên Anh tới kìa. Tiểu tử này đúng là còn chưa thấy người đã nghe được tiếng mà”
“Mẫu thân, cô mẫu” Mục Liên Anh vì chạy mà gò má ửng hồng thở phì phì đáng yêu vô cùng. Tiểu hài tử nhìn thấy nàng, miệng nhỏ dâng lên vội vã kêu: “Đoản Hoa tỷ tỷ”. Thái Hoà trưởng công chúa vốn cưng nhi tử này hơn vàng, vừa lấy khăn tay lau mồ hôi cho Liên Anh, vừa quay qua Tống Ý Thiên cao hứng hỏi: “Thì ra mới có mấy ngày mà Liên Anh nhà ta đã kịp quấy rầy quý tần rồi”
Liên Anh nghe thấy vậy không đồng tình lập tức phụng phịu: “Nào có, Đoản Hoa tỷ tỷ chắc chắn cực kì quý Liên Anh” rồi giằng ra khỏi mẫu thân mà nắm lấy tay nàng. Tống Ý Thiên dịu dàng nựng nựng hai má bầu bĩnh của thằng bé cất lời: “Thần thiếp thấy Mục tiểu công tử rất đáng yêu, thật sự ngưỡng mộ các vị trưởng công chúa không thôi”
“Hoàng thượng cùng quý tần tình nồng ý đậm, không sợ không có cơ hội về sau” Mẫn Bình trưởng công chúa đầy khích lệ nói, lại hỏi cậu nhóc đang ngọt ngào cười trong lòng nàng mà uống nước mơ lạnh “Liên Anh, sắp tới lúc khai tiệc rồi. Mau trở về chỗ của cháu đi thôi”
Tống Ý Thiên vốn định đón lấy ly nước trong tay Liên Anh, không ngờ thằng bé lại chần chừ, sau cùng mới khó chịu nói một câu: “Ở bên đó không có trà nước bình thường, chỉ có rượu thôi” Tay nhỏ thuận tiện chỉ qua chỗ của nam tử phía đối diện “Chỗ của đệ ở bên kia, ngay dưới đại biểu ca và tam biểu ca đó”.
Ở phía bên kia diễn đài nơi hàng ghế đầu tiên, hai nam tử khí thế bất phàm đang nghiêm túc đàm đạo.
Thái Nhiên thân vương Hứa Dĩ An phong thái đẹp tựa tiên nhân, ngũ quan như hoạ, quả không hổ là mỹ nam tái thế, là nam tử mà nữ nhân trong thiên hạ ngày đêm ngưỡng mộ. Hắn hơi nghiêng người nói gì đó với người bên cạnh.
Thì ra đó chính là Kỳ Sơn thân vương Hứa Dĩ Hiên, trưởng tử của Long Tự hoàng đế.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
So với Hứa Dĩ Phàm và Hứa Dĩ An, Kỳ Sơn vương mang đến cho người ta cảm nhận đặc biệt khác lạ. Giống Hứa Dĩ An nhưng lại càng thêm trầm ổn. Giống Hứa Dĩ Phàm nhưng lại thêm phần trưởng thành, không có nét tà mị, bá đạo phong lưu.
Hai vị vương gia ngồi đó, cứ một lát lại có cung nhân tới bẩm báo sự vụ, dường như cực kì bận rộn. Lại có rất nhiều người tới kính rượu, chưa khai tiệc nhưng cả hai cũng đã uống không ít.
Thấy Liên Anh bắt đầu giở tính trẻ con, Thái Hoà trưởng công chúa dở khóc dở cười đỡ trán: “Hài tử ngốc, con sai người đổi một cái chẳng phải được rồi sao?”
“Tiểu hài tử hảo ngọt, hơn nữa trời nóng, chi bằng để thần thiếp cho người mang nước mơ qua chỗ Liên Anh” Tống Ý Thiên nhẹ nhàng mở lời thay đứa nhóc vẫn đang lưu luyến ôm ly nước không rời kia, gật đầu ra hiệu cho Tâm Liên đứng bên cạnh: “Tâm Liên”. Đột nhiên nhớ ra một chuyện, nàng hơi ngừng một lát rồi nói tiếp: “Mang qua đó nhiều nhiều một chút” “Nô tỳ lập tức đi ngay”
Nàng nói nhỏ với Liên Anh: “Tam biểu ca của đệ nhiều công vụ, cho huynh ấy uống nước mơ cũng đỡ hơi rượu đôi ba phần” Hứa Dĩ An trước giờ đã giúp đỡ nàng rất nhiều, Lệ phi hôm đó cố ý dùng lời giá hoạ, nếu không phải có hắn phối hợp cùng mà nghĩ ra một cái cớ hợp lí, chưa chắc nàng đã yên ổn qua ải. Vốn không có gì để đáp lễ lại, chỉ đành lấy bát nước mơ này coi như là chút tâm ý vậy.
“Hảo, đa tạ tỷ tỷ” Mục Liên Anh chỉ chờ tới lúc đó, lập tức đuôi mắt thích chí nhảy lên ôm chầm nàng một cái, sau đó hành lễ với Thái Hoà trưởng công chúa và Mẫn Bình trưởng công chúa rồi ríu rít rời đi.
“Hoàng thượng, Nghi hoàng tử tới”. Tiếng Trình Thọ cất lên vang khắp quảng trường, khiến tiếng chuyện trò tức thì ngưng bặt. Tất cả mọi người đồng loạt đứng lên nghênh giá, nhất thời chỉ nghe thấy tiếng hàng trăm ngọn đuốc cháy lên, hoa lửa nổ lách tách như những đốm pháo nhỏ theo bóng Vũ Triều đế.
Hứa Dĩ Phàm xuất hiện, đêm đen như càng thêm huyền hoặc, mà ánh lửa càng trở nên rực rỡ.
Mà theo sau hắn, Phong Hành mái tóc cột lại bằng một dải lụa bảy màu, dáng đi phong tình như lướt, trường y màu đỏ thêu ánh ngũ sắc khoác hờ hững trên vai, để lộ cả lớp áo trong trắng muốt như ẩn như hiện.
Dạ yến chính thức bắt đầu.