Đọc truyện Tịch Mịch Thâm Cung Phi Đề – Chương 25: Lĩnh Nam du (1)
Mấy ngày sau, thái giám từ chấp vụ phủ tới Thiên Kiều điện truyền thánh chỉ. Nội dung rất ngắn gọn, những phi tần nào nhận được ý chỉ này sẽ phải nhanh chóng chuẩn bị hành trang, theo hoàng đế và thái hậu tới Lĩnh Nam tránh nóng cùng với một số vương tôn quý tộc thân thích. Được cùng hoàng đế xuất ngoại là một hiển hách rất lớn của tần phi trong cung, không phải ai cũng có bản lĩnh ấy, vì thế ngoài Tống Ý Thiên ra, chỉ có duy nhất Lệ phi và Diêu tần là nhận được vinh dự này. Nghe nói vì muốn bù đắp cho Mộ Nhược Chỉ sau sự việc trúng độc kia nên thái hậu có ý muốn đưa nàng đi cùng, nhưng ngặt nỗi bệnh tình vẫn chưa tiến triển nhiều, đành phải lưu lại trong cung tiếp tục điều dưỡng.
Vốn dĩ Tống Ý Thiên không ưa người đông náo nhiệt, nhất là lại đi cùng với Lệ phi, chắc chắn sẽ không tránh khỏi đôi bên va chạm. Chỉ là nàng không như Mộ Nhược Chỉ, khó có thể thoái thác ơn trên, lại thêm Hứa Lạc Đình mỗi lần ghé tới đều nói là vì sức khoẻ nên rốt cuộc, nàng cũng đành sai người thu xếp ổn thoả.
Không giống như Trịnh quốc cho xây cả Bạch Phong hành cung ở dưới chân núi Ngọc Sơn làm nơi tránh nắng mùa hè, Phán quốc từ khi còn là một bộ tộc du mục trên thảo nguyên rộng lớn đã có phong tục đi săn mùa hạ, bãi săn không cố định mà chỉ đơn giản dựng lán trướng để nghỉ ngơi. Tục lệ đã bị bãi bỏ từ lâu bỗng dưng được khôi phục lại, khiến từ thái giám tới cung nữ đều đầy niềm hứng khởi, cả hoàng thành cũng tất bật nhộn nhịp hẳn lên.
Tống Ý Thiên trong lòng thầm cảm thấy bất an. Tuy nói là du ngoạn dài ngày, nhưng chuyến đi đón tiếp Nghi quốc tứ hoàng tử này, e rằng không hề đơn giản. Ai ai cũng biết ý nghĩa của việc liên hôn là gì, bởi thế mà tứ hoàng tử Phong Dạ tới đây ngoài mặt là cầu thân nhưng thực chất lại đang ngầm thỉnh cầu sự giúp đỡ của Hứa Dĩ Phàm. Chỉ có điều tình hình Nghi quốc giờ đang rất phức tạp, cả năm vị hoàng tử thế lực đều không hề tầm thường. Nếu Phán quốc thực sự đồng ý mối hôn sự này mà ủng hộ Phong Dạ, ngộ nhỡ sau này một trong bốn hoàng tử kia ngồi lên vương vị, chắc chắn sẽ không phải là chuyện tốt. Hơn nữa còn Hứa Lạc Đình, Tống Ý Thiên thở dài.
Chẳng lẽ, Đình Đình cũng sẽ phải chịu cảnh ngộ như nàng ư?
Xe ngựa thong thả lăn bánh, ngồi trên kiệu đã gần bốn ngày trời, Tâm Liên vừa mệt mỏi vừa lo lắng quay sang Tống Ý Thiên: “Công chúa, nếu người khó chịu có thể bảo người cho kiệu dừng lại một chút để nghỉ ngơi sau đó bắt kịp đoàn cũng chưa muộn mà”. Tống Ý Thiên ngồi trong xe nóng nực lại xóc nảy đến độ mặt mày tái nhợt, nhưng chỉ khẽ lắc đầu: “Sớm đến nơi lúc nào hay lúc ấy, không cần phiền phức như vậy làm gì”. Tâm Liên rút khăn tay ra lau những giọt mồ hôi vương trên trán nàng, thở dài nói: “Trong xe ngột ngạt như vậy, chi bằng để nô tỳ xuống đi cùng Linh Lung và Tiểu Liên Tử cho người thoải mái hơn, cũng đi giặt khăn tay nữa. Người xem đã ra bao nhiêu mồ hôi rồi này” “Được, ngươi đi đi”
Tâm Liên bước xuống kiệu, thuận tiện vén rèm che lên cho không khí lùa vào bên trong. Phố phường tấp nập người qua kẻ lại của Khiết Dương thành đã khuất đi xa, hai bên đường đồng cỏ xanh ngát trải dài tới tận chân trời, phía xa xa là những triền đồi nhấp nhô phủ bóng dưới ánh dương diễm lệ. Trời đã dần về chiều, Tống Ý Thiên dựa vào thành xe đón lấy làn gió lùa qua ô cửa, chợt cảm thấy mới lạ vô cùng.
Trước giờ cuộc đời nàng chính là gắn liền với bốn bức tường hoàng cung cao vời vợi, lần duy nhất xuất cung, lại là từ Trịnh quốc gả tới Phán quốc, chưa từng có một lần được tận hưởng chút niềm vui này, giản dị mà tự do. Nếu nàng không phải là Trịnh quốc tam công chúa mà chỉ là một dân nữ bình thường, có lẽ mọi sự đã khác đi rất nhiều.
Bỗng nhiên từ phía trước truyền đến một tiếng thút thít nho nhỏ kéo tâm trí Tống Ý Thiên trở lại, ban đầu chỉ là sụt sùi, rồi như không thể nén nhịn nổi nữa, cuối cùng vỡ oà lên. Nàng có chút hiếu kì nhìn ra, thấy cách đó không xa có một con tuấn mã đang ung dung gặm cỏ non, bên cạnh là Hứa Dĩ An đang ngồi xổm, một tay tì trên đầu gối chống cằm điềm đạm, tay còn lại đang lắc lắc tay một nam hài tử nhỏ bé tỏ ý an ủi. Hắn thấy có kiệu đi tới bèn ngước mắt lên, nhận ra Tống Ý Thiên thì mỉm cười đặt tay lên ngực: “Đoản Hoa quý tần. Đi đường lâu như vậy, e rằng nàng vất vả rồi”.
Tống Ý Thiên cho phu xe đỗ lại, cũng đưa tay lên đáp lễ, cười nhẹ nói: “Không có gì, tạ vương gia chiếu cố. Đây là?”. Hứa Dĩ An đặt cậu bé đang nức nở lên lưng ngựa rồi cũng tung mình ngồi lên, đáp: “Đây là nhi tử của Mục đô đốc và Thái Hoà trưởng công chúa, cô mẫu của ta. Cứ gọi nó là Liên Anh” Vì Tống Ý Thiên không tiện xuống xe, nên Hứa Dĩ An phải thúc ngựa đi nước kiệu song song với xe của nàng.
Thấy Liên Anh cứ khóc không ngừng, nàng không kìm được đưa tay qua ô cửa xe, khẽ xoa xoa đầu cậu bé. Cậu nhóc thấy mái đầu được một bàn tay dịu dàng vuốt ve, từ trong lòng Hứa Dĩ An lén đưa đôi mắt to tròn long lanh ngập nước nhìn nàng, nhìn một chút, bỗng dưng lại mếu máo: “Hức… Oa oa oa”. Tống Ý Thiên cùng Hứa Dĩ An đưa mắt nhìn nhau ngẩn ra một lát, lắc đầu cười, nàng nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Liên Anh khó khăn lắm mới nín khóc được, lí nhí nói: “Đệ cưỡi ngựa mỏi lưng lắm, bèn xuống dắt bộ. Ai ngờ… Ai ngờ tuột tay, ngựa của đệ chạy đi mất rồi. Hoàng biểu ca dặn đệ phải theo sát huynh ấy, chút nữa không thấy đệ, lại biết được đệ làm mất con bảo mã Hãn Huyết này, nhất định sẽ trách phạt đệ cho coi. Liên Anh rất sợ nha, oa oa”
Hứa Dĩ An vỗ lưng cậu bé mỉm cười, nụ cười dưới ánh mặt trời ấy thật ấm áp, khiến lòng người trở nên an tâm: “Không sợ, chẳng phải có tam biểu ca ở đây rồi sao. Thật ra hoàng biểu ca rất thương đệ, chỉ là muốn rèn giũa đệ một chút thôi. Đệ cũng bảy tuổi rồi, huynh ấy đành phải nghiêm khắc một chút”. Hoàng biểu ca, chắc hẳn là đang nói tới Hứa Dĩ Phàm. Quả là tiếng lành đồn xa, ngay cả tiểu hài tử bảy tuổi cũng đã bị hắn doạ sợ.
Tống Ý Thiên thấy Liên Anh đang muốn chu môi cãi lại, bèn nựng nựng hai má bầu bĩnh đáng yêu của cậu cất lời: “Không sao đâu, hai bên đường đều có quân canh gác, chắc chắn sẽ tìm lại được Hãn Huyết thôi. Liên Anh bảy tuổi rồi, cũng không còn quá nhỏ mà lại khóc như vậy, tỷ tỷ thân là nữ nhi ngồi trên xe thực vất vả chán chường vô cùng còn không có khóc này. Đệ xem, nam tử hán đại trượng phu đâu thể dùng nước mắt mà hành sự được phải không?”. Liên Anh cau mày suy nghĩ một chút rồi quay sang nàng nghiêm túc gật đầu “Tỷ tỷ nói đúng” rồi nhanh chóng dụi dụi vào Hứa Dĩ An mà lau nước mắt, lau xong còn vô tội nói “Biểu ca, tỷ tỷ, đệ không khóc nữa này!”
Đi được một lát, Liên Anh hết nghịch y phục của Hứa Dĩ An lại tới giật giật dây cương phía trước, cuối cùng bắt đầu không an phận nhìn sang Tống Ý Thiên. Biết nàng rất thích mình, cậu nhóc cười hì hì, giơ hai tay về phía nàng ngọt ngào: “Tỷ tỷ, đệ muốn ngồi với tỷ a”. Hứa Dĩ An giả bộ nghiệm nghị, đánh yêu vào mông Liên Anh một cái: “Đệ bắt đầu học thói làm nũng rồi đó hả” “Đâu có, đệ muốn ngồi với tỷ tỷ cơ! Tỷ tỷ, tỷ tỷ!”.
Lời còn chưa dứt, đã thấy tiểu tử đó đứng lên từ lưng tuấn mã, bám vào thành xe tính chui qua cửa sổ mà vào trong xe với nàng. Chỉ có điều đôi chân ngắn mũm mĩm không tài nào đu lên được, đành để một bên Tống Ý Thiên phải kéo tay lên, một bên Hứa Dĩ An xoay sở bế đỡ, cảnh tượng tuyệt nhiên rất khôi hài.
“Náo loạn cái gì vậy?” Một giọng nói lãnh đạm phảng phất chút khó chịu vang lên. Liên Anh nghe thấy giật bắn lên, cả người lập tức chui tọt qua ô cửa sổ cuộn tròn trong lòng Tống Ý Thiên thì thào: “Hoàng… hoàng biểu ca tới rồi!”.
Hứa Dĩ Phàm mặc thường phục truyền thống ngồi trên lưng ngựa, cả thân thể đều toát lên cái mãnh lực bức người của vị đế vương quyền khuynh thiên hạ, lại mang vẻ phóng khoáng vô tư, tay dắt theo một chú ngựa còn nhỏ mang bộ lông đen tuyền.
Hắn cực kì thính tai nghe thấy, cao giọng nói với Liên Anh đang nấp bên trong: “Phải, ta tới rồi. Đột nhiên bắt gặp một con Hãn Huyết bảo mã chạy rông, mà Mục Liên Anh đệ vài ngày trước còn rất muốn có, liên tục xin ta ban cho, muốn mang qua cho đệ chơi một chút”. Lời nói của hắn tuy mang chút châm chọc hờ hững nhưng lại khiến người ta không rét mà run, huống chi là một đứa bé mới lên bảy. Liên Anh trề môi, yếu ớt trả lời: “Đệ không cố ý mà, là nó giằng cương ra khỏi tay đệ rồi chạy mất”.”Thế nên đệ bỏ mặc nó như vậy, còn mình thì thoải mái làm nũng tam biểu ca và người ngồi trong xe kia sao?” Hắn châm chọc đảo mắt qua Tống Ý Thiên đang ôm Liên Anh vỗ về.
Người ngồi trong xe? Thì ra giờ với hắn, nàng cũng chỉ là người ngồi trong xe.
Phán quốc xuất thân bộ tộc du mục, đương nhiên con người cũng từ trên lưng ngựa mà trưởng thành, vì vậy mà ngựa như những người bạn đồng hành, vô cùng coi trọng. Liên Anh để mất ngựa, lại còn mất Hãn Huyết bảo mã cực kỳ trân quý mà không đi tìm là một lỗi lầm không nhỏ, vì thế nên không thể biện bạch được gì. Hứa Dĩ Phàm nhướn mày mất kiên nhẫn, giọng nói cũng đanh lại: “Còn không mau ra đây?” Liên Anh sợ hãi ngước mắt lên nhìn Tống Ý Thiên, nàng thầm thở dài, nhẹ nhàng nâng cậu dậy rồi gật đầu cười khích lệ. Vén rèm xe lên, Liên Anh ngập ngừng quay đầu lại, mắt rưng rưng “Tỷ tỷ…” Cứu đệ a, hoàng biểu ca đáng sợ lắm nha!
Không để thằng bé chần chừ, Hứa Dĩ Phàm từ trên lưng ngựa lập tức cúi người bế thốc thân hình bé nhỏ ấy lên, bóng lưng hắn lướt qua trước mặt nàng rất gần, cơ hồ có thể nhìn rõ từng hình xăm tinh tế uốn lượn trên những bắp tay rắn rỏi kia. Bị nhấc bổng lên, Liên Anh hoảng loạn thực sự, tức thì khóc lớn, nước mắt lã chã rơi cuống quít: “Hoàng biểu ca! Đệ thật sự biết lỗi rồi, biết lỗi rồi mà! Oa oa oa, xin huynh đó, đệ biết lỗi rồi mà”. Hứa Dĩ Phàm nhìn cậu bé nức nở hồi lâu, dường như trong đáy mắt hắn vừa ánh lên một tia kì lạ. Tống Ý Thiên ngẩn ngơ chớp mắt, lại thấy dáng vẻ của hắn vẫn duy trì trạng thái dửng dưng lạnh lùng bất biến. Đột nhiên, hắn đẩy Liên Anh qua chỗ Hứa Dĩ An, lạnh nhạt mở miệng “Đệ chăm sóc nó đi. Phiền phức”.
Rõ ràng vừa này còn mang bộ dạng hầm hầm muốn nặng nề giáo huấn, sao cư nhiên hắn lại bỏ đi, Tống Ý Thiên không khỏi có phần khó hiểu. Biểu tình của nàng đều được Hứa Dĩ An thu vào tầm mắt, hắn chậm rãi cất lời, giọng nói êm đềm nghe có chút xa xôi: “Nàng nhận ra rồi sao? Thực ra Phàm ca rất yêu quý trẻ con, chỉ là không thể và không biết xử sự thế nào với chúng mà thôi”.
“Bẩm vương gia, quý tần, đã sắp đến nơi hạ trại rồi”. Tiếng phu xe bên trên nói vọng lại. Trước mắt nhìn ra, lán trại san sát tiếp nối nhau, cờ lọng ngũ sắc bay phấp phới trong rừng cây bạt ngàn rực rỡ cả một vùng trời. Vùng đất Lĩnh Nam này, vạn vật trù phú, sơn thuỷ hữu tình, vừa mộc mạc nét phong vân lại rất phồn hoa, khiến thế nhân choáng ngợp.
Hứa Dĩ An gật đầu tỏ ý đã biết, đem Liên Anh còn đang chưa hoàn hồn đặt lên lưng Hãn Huyết rồi hướng Tống Ý Thiên ôn nhu nói: “Sắp tới nơi hạ trại rồi, ta cùng tiểu tử này phải tới đó sắp xếp ổn định đội ngũ. Lát nữa tới nơi cũng đã khá muộn, xuống xe sẽ không có thời gian nghỉ ngơi mà lập tức dùng bữa luôn. Nàng khi nãy đến kéo Liên Anh lên xe còn không đủ sức, chợp mắt một chút cũng tốt”. Tống Ý Thiên hơi bất ngờ, không ngờ hắn lại lưu tâm như vậy. Nàng thật sự cảm kích mỉm cười: “Đa tạ hảo ý của người” Liên Anh hẳn là vẫn chưa muốn rời đi, không tình nguyện xụ mặt rầu rĩ: “Tạm biệt Đoản Hoa tỷ tỷ” rồi thúc ngựa theo sau Hứa Dĩ An tiến về phía trước.
Tống Ý Thiên thật sự nghe lời Hứa Dĩ An, ngả người vào đệm mềm ngủ một giấc. Ngồi một lúc cuối cùng cũng tới chỗ hạ trại nghỉ ngơi, những vương tôn quý tộc lần lượt xuống xe thu xếp hành trang vào nơi ở, Tống Ý Thiên cũng được Tâm Liên đỡ xuống.
Từ xe ngựa hoa lệ phía trước, một thân ảnh diễm lệ tột cùng xuất hiện giữa đám cung nhân, được hai thị nữ dìu tay, một cung nữ đỡ gấu y phục, ung dung bước xuống kiệu. Cho tới khi nàng ta đặt chân an nhàn xuống mặt đất đứng giữa ánh tà dương đỏ rực tựa lưu ly, đám thị vệ xung quanh không ai dám ngước mắt liếc nhìn dù chỉ một lần.
Nước da mật ong không tì vết như bông lúa đã đến thì, cặp mắt hạnh dài ngập sóng nước đa tình lay động dưới làn mi dài rợp bóng. Giữa đôi mày cong vút cánh chim bay vẽ một bông hoa đào hồng nhuận đầy tinh tế, khiến mỗi cái chớp mắt khoan thai, nhướn mi nhàn nhã đều khắc sâu tới tận tâm can những kẻ may mắn được chiêm ngưỡng. Dưới cánh mũi nhỏ đầy ngạo khí là đôi môi đỏ căng mọng đến mê người, như đôi cánh hoa hồng e ấp hé mở để lộ răng ngọc trắng muốt tựa bông tuyết mùa đông. Mái tóc đen dày bới lỏng cố định bằng hai cây thoa vàng lớn, vùi hờ bên trong là những cây trâm có gắn hồng ngọc được tạc thành hình cánh hoa, phía trên đỉnh búi tóc cài một đoá mẫu đơn Lạc Dương nở rộ, tuy chẳng cần trang sức kỳ công nặng nề, chỉ cần có “hoa vương” tuyệt mỹ kia đã đủ thể hiện rõ sự tôn quý của nữ tử ấy.
Chuẩn Hữu My Hinh, kiều nhan tuy phong lưu mà không hề dung tục, quyến rũ mà thanh cao, uyển chuyển mà mạnh mẽ ngợp trời. Chỉ cần một cái nhìn thoáng qua, không ai là có thể kìm lòng được trước vẻ đẹp ấy, chỉ có bốn chữ “khuynh đảo thế gian” mới có thể miễn cưỡng miêu tả được mỹ mạo xuất chúng của nàng ta.
Kỳ thực vụ án cẩm tú cầu hạ độc Mộ Nhược Chỉ, nhìn vào biểu hiện khi đó ở Thanh Vân điện của nàng ta, Tống Ý Thiên cũng có thể chắc chắn được bảy tám phần rằng, Chuẩn Hữu My Hinh có can dự. Đề Khắc Trường Như và Nghi Cầm đều là tâm phúc dưới trướng của nàng ta, hơn nữa có thể thấy, tâm cơ của Nghi Cầm không hề tầm thường. Nay một người đã chết, kẻ trí dũng nhất thì bị biếm làm canh y đày trong lãnh cung, vậy mà Lệ phi nàng ta vẫn có thể nhàn nhã hưởng lạc thế này, không biết là do che giấu giỏi hay là thực sự không để vấn đề cỏn con ấy vào mắt.
Lệ phi thấy Tống Ý Thiên ở phía sau, chỉ dừng lại không bước tiếp, khoé môi yêu kiều lộ ra nụ cười nửa miệng như có như không. Tống Ý Thiên sao có thể không thức thời, Chuẩn Hữu My Hinh chính là đang chờ nàng bước tới đó thỉnh an. Nàng ta là Lệ phi tòng nhất phẩm, nữ tử có thân phận cao quý nhất trong hậu cung này, nàng là quý tần nhị phẩm vừa mới được tấn phong, đôi bên lâu ngày gặp mặt phải quỳ gối thỉnh an là hiển nhiên. Lệ phi muốn thấy trò vui, nàng cũng không ngại thuận nước dong thuyền mà diễn kịch. An phận để cho nàng ta yên lòng, như vậy Khâm Nhân cung mới có thể tránh được sóng gió, sự việc vừa rồi cũng sẽ không xảy ra.
Một lần tới thăm nàng, Hứa Lạc Đình thắc mắc hỏi: “Trước đây tỷ luôn giữ mình, vô hình không tranh không đoạt mà những nữ nhân đó vẫn chẳng buông tha. Chẳng bằng tỷ thật sự trở mặt, công khai dung mạo mà đấu với đám người đó một phen, như vậy cũng coi như không phải e dè Lệ phi nữa rồi”.
Lúc đó Tống Ý Thiên chỉ lắc đầu cười nhạt. Một lúc sau Hứa Lạc Đình không kiên nhẫn giục giã, nàng mới cất lời: “Lão hổ đi săn, sáng tối gặp người qua lại. Lão hổ ẩn mình, mười năm mới gặp khách lạc đường”
Nghe xong, Hứa Lạc Đình quả nhiên không hỏi nàng vấn đề này nữa.
Trực tiếp đối đầu, nhất định nàng sẽ biến thành mục tiêu cần triệt hạ, mà nếu an phận thủ thường, tuy vẫn không thể tránh khỏi những ám toán mưu toan, nhưng bớt đi một số chuyện cũng là tốt lắm rồi.
Tống Ý Thiên nhẹ nhàng bước tới chỗ Chuẩn Hữu My Hinh, khom một gối quỳ xuống hành đại lễ: “Thần thiếp Đoản Hoa quý tần thỉnh an Lệ phi nương nương. Nguyện nương nương vạn phúc kim an”. “Đoản Hoa quý tần? Xem kìa, đã là nhị phẩm quý tần rồi mà trông còn thê thảm thế này sao? Ngươi còn muốn bày ra dáng vẻ đáng thương đó cho ai xem nữa chứ” Chuẩn Hữu My Hinh không nhìn nàng, khịt mũi chán ghét nói.
Tống Ý Thiên vì vừa mới nằm bệnh dậy, mấy ngày gần đây lại vất vả trên xe không muốn cầu kỳ phức tạp, thứ nữa cũng vì bản thân trước nay chưa từng coi trọng chuyện phục sức xa hoa nên ăn vận vô cùng đơn giản. Nàng mặc trên người một chiếc váy lụa màu lam nhạt chảy dài chấm gót chân, bên trên thêu một cành bạch môn(*) chạy từ ngực tới tận chân váy đậm nét tinh khôi. Trang sức trên đầu cũng chẳng có gì, chỉ vấn qua loa bằng duy nhất một cây trâm gỗ tạc hình áng mây, mộc mạc mà rất đỗi gọn gàng. Người không biết nhìn vào chắc chắn sẽ cho rằng, phân vị của nàng cùng lắm chỉ ở mức thường tại chứ không hề giống một quý tần, địa vị chỉ dưới Lệ phi trong chốn hậu cung.
(*): hoa lan ý – loài hoa màu trắng có một cánh duy nhất, cành dài lá xanh thường mang ý phúc lộc dài lâu.
Tâm Liên bên cạnh nghe nàng ta khích bác, không kìm được thở hắt ra một tiếng, cắn chặt môi. Nàng vẫn quỳ gối, lạnh nhạt ngước mắt nhìn Lệ phi: “Do biếng nhác nên tuỳ tiện ăn mặc, khiến Lệ phi nương nương nhọc lòng dạy bảo quả thật là lỗi của thần thiếp. Chỉ là thần thiếp không hiểu ý tứ của nương nương, thần thiếp đâu có tỏ vẻ đáng thương?”.
Lệ phi nhướn mày, giọng nói uể oải kiều mị mang đầy tia sắc lạnh: “Còn nói ngươi không phải. Tống Ý Thiên ngươi vừa mới vào cung đã được ngồi trên tước phi, phong hiệu cũng lấy hai chữ, trước giờ tiền lệ chưa từng có. Vào cung chọc cho hoàng thượng thịnh nộ đến thất sủng, lại lập tức nói rằng mình mắc bệnh kín không thể hoài thai khiến thái hậu thương xót chở che. Vụ án hạ độc vừa rồi, ngươi chỉ bày ra cái vẻ mặt vô tội ngây thơ nói “cây ngay không sợ chết đứng”, hoàng thượng lại cho ngươi ba ngày minh oan, cuối cùng làm bộ sợ hãi về cái chết của Đề Khắc thị mà được tấn phong vượt cấp thành nhị phẩm quý tần. Ngươi đừng quên, ngươi có ngày hôm nay cũng chỉ là nhờ thân phận Trịnh quốc công chúa mà thôi. Chẳng phải chỉ là một nữ nhân dung mạo thô thiển xấu xí sao? Chẳng phải chỉ là một công chúa chẳng ai thèm ngó ngàng tới sao? Chẳng phải ngươi cũng chỉ là kẻ thế thân thôi sao” Giọng nàng ta càng trở nên gay gắt, lại càng phảng phất chút gì đó kì lạ không nói lên lời.
Vào cung chọc giận Hứa Dĩ Phàm, nàng trả giá bằng đau đớn của Tiểu Liên Tử.
Để giả vờ mắc chứng vô sinh, nàng trả giá bằng những đêm mất ngủ, lục phủ ngũ tạng cùng mạch tượng đều đảo lộn.
Vụ án hạ độc vừa rồi tự mình minh oan, nàng trả giá bằng đau đớn của Ngọc Xuyến và nỗi ám ảnh đáng sợ về cái chết của Đề Khắc Trường Như.
Gả tới đây làm thê tử của Hứa Dĩ Phàm, nàng trả giá bằng tình yêu, bằng hạnh phúc, bằng tự do của nàng.
“Ngươi nghĩ ta muốn như vậy sao?” Thanh âm băng lãnh đến tột cùng, lời này cất lên, khiến Chuẩn Hữu My Hinh cũng bất ngờ không sao tiếp lời được. “Đã tới giờ dùng thiện tối, thần thiếp cáo lui” Nói xong không đợi nàng ta phản ứng, Tống Ý Thiên lạnh lùng đứng dậy bước về phía thiện trướng đang đỏ hồng ánh lửa phía xa.