Tịch Mịch Thâm Cung Phi Đề

Chương 23: An Tư Lạc Đình (1)


Đọc truyện Tịch Mịch Thâm Cung Phi Đề – Chương 23: An Tư Lạc Đình (1)

Tống Ý Thiên nặng nề nâng mi mắt, không kìm được thở dài một hơi.

Vào cung mới có gần hai tháng trời, ấy vậy mà nửa thời gian của nàng đều là trên giường bệnh, số dịp tỉnh dậy trong hoàn cảnh thế này thực không biết đã là lần thứ bao nhiêu.

Chỉ là lần này, nàng có lẽ sẽ không thể nào quên. 

Tâm Liên cùng Linh Lung khẽ đẩy cửa đi vào, thấy Tống Ý Thiên đã tỉnh, lại thấy nàng thần sắc ngẩn ngơ như người mất hồn, bèn vội vã đặt âu nước ấm bên cạnh giường, lao vào lòng nàng nghẹn ngào: “Công chúa, người cuối cùng cũng tỉnh rồi”. Tống Ý Thiên cứng người, muốn đưa tay lên ôm lấy Tâm Liên mà an ủi, nhưng rốt cuộc trong đầu chỉ là một mảng kí ức chồng chéo hỗn độn, đành thẫn thờ thõng tay xuống, nhàn nhạt nói: “Cứ để ta một mình đi”. Tâm Liên vốn hiểu rõ nàng đang bị thế nào, làm sao chịu để nàng lại một mình, dùng sức lắc đầu nấc lên: “Không được, từ nhỏ nô tỳ đã… Công chúa đừng như thế này nữa được không, nô tỳ sợ lắm. Năm xưa chỉ có vương gia mới giúp được, nay người đã không còn bên cạnh, há công chúa lại tự mình làm khổ mình sao?”. 

Không còn sức, cũng không có hứng thú mở miệng, hơn nữa dù có nói thì Tâm Liên vốn luôn cứng đầu nào có chịu nghe, Tống Ý Thiên chỉ đành ngước mắt hướng về phía Linh Lung, khẽ lắc đầu. Linh Lung quả nhiên hiểu ý nàng, nhẹ kéo tay Tâm Liên cất giọng điềm đạm: “Để cho người nghỉ ngơi một chút”. Nói rồi cũng không nhiều lời, nhanh chóng đưa Tâm Liên ra ngoài, chỉ là ánh mắt để lộ ra vài tia lo lắng xót xa.

Tống Ý Thiên cứ một mình ngồi đó một lúc lâu không hề nhúc nhích, cả thân thể như hoá thành một bức tượng cẩm thạch trong suốt lạnh băng. Một cơn gió từ phía ngoài thổi vào tẩm điện khiến nàng bất thần run lên, tóc đen vốn đang búi lỏng trên đầu tuột xuống mà tuôn ra như thác, phất phơ trước mặt. Bỗng nhiên, Tống Ý Thiên cả ngươi nhào tới chiếc âu nước đầu giường, có chút do dự, rồi ghé mắt nhìn vào trong.

Làn nước trong veo không lẫn một chút tạp chất nào toả lên hơi nước ấm áp như vuốt ve da thịt trắng hồng, phản chiếu bóng hình nàng. Mà gương mặt nàng bây giờ…

Đầy máu!

Một tiếng kêu không kìm nén được bật ra khỏi miệng nàng. Ánh mắt nàng như ngây dại hẳn đi, hai tay cuống cuồng vớ lấy chiếc khăn mềm bên chậu nhúng vào nước rồi chà lên mặt thật mạnh. Chà một lần, hai lần, nàng thử nhìn vào trong làn nước, vẫn không sạch, lại tiếp tục lau thật mạnh khiến làn da trắng như tuyết trở nên rát bỏng.

Cánh cửa chạm khắc hoa văn tinh xảo đột nhiên mở ra rồi ngay lập tức đóng vào, tất cả chỉ trong một khoảnh khắc, nhanh chóng và nhẹ nhàng đến độ Tống Ý Thiên không hề phát hiện ra có tiếng bước chân về phía nàng. Chỉ thấy chiếc khăn trên tay nàng bị mạnh mẽ đoạt lấy, gương mặt lạnh nhạt của Hứa Dĩ Phàm hiện lên trong làn hơi nước mờ ảo càng khiến ánh mắt hắn trở nên thâm trầm như hồ nước nghìn trượng sâu. Hắn không chút kiêng dè ghì cổ tay nàng thật chặt, tay còn lại ném chiếc khăn xuống sàn, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi đang làm gì thế hả?” 


“Không có gì” Không, không thể để cho ai thấy bộ dạng ghê sợ này của nàng được. Bất kì ai cũng không được, chứ đừng nói là hắn. Tống Ý Thiên vội vã vùng ra khỏi vòng tay của hắn lùi ra xa, cuộn tròn lại mà vùi mái đầu vào hai gối giấu đi gương mặt mình. Ánh nắng chiều mùa hạ ấm áp xuyên qua tấm màn mỏng như cánh ve dát vàng cả căn noãn các, lại càng làm lộ rõ thân hình mong manh gầy yếu. Hứa Dĩ Phàm không khỏi hiếu kì, nữ nhân này vốn thường ngày luôn giữ vẻ bình thản, điềm nhiên mà không kém phần cao ngạo, sao giờ phút này lại lộ ra vẻ mềm yếu khiến người ta thương tâm như vậy? Lẽ nào vì ngày hôm qua đã bị doạ sợ rồi chăng? Sao có thể chứ, nữ nhân này rõ ràng là tự mình có thể vạch trần được Đề Khắc Trường Như và Nghi Cầm, lại chỉ vì chút biến cố kia mà thần trí hoảng loạn ư? Hắn lạnh lùng cười nhạt. Nói không chừng, đây lại là một mưu kế gì đó của nàng ta. Tranh sủng cũng được, vì Trịnh quốc cũng xong. Thời gian gần đây, ám vệ phía Trịnh quốc đang ẩn nấp trong thành vẫn án binh bất động, hắn đang chờ xem bọn chúng muốn làm gì.

Hứa Dĩ Phàm bắt lấy cánh tay của nàng khoanh trước mặt trong tư thế tự vệ, bất thần phát giác, thì ra nàng đang run rẩy không ngừng. Hắn không kiên nhẫn kéo cằm buộc nàng phải ngước lên, cau mày nhìn sâu vào đôi mắt dài tuyệt mĩ ánh lễ nhưng không một tia thần sắc: “Nói, có chuyện gì?”. 

Tống Ý Thiên lặng lẽ lắc đầu, một mực không cất tiếng. Nàng không muốn, cũng không định nói ra. Có nói thì liệu Vũ Triều đế ngang tàng lãnh cảm như hắn có thể giúp nàng thoải mái hơn sao? Bất quá, hắn căn bản cũng sẽ không tin nàng, trong mắt hắn, nàng dù sao cũng là một nữ nhân ham luyến địa vị vinh sủng, lại là một gian tế của Trịnh quốc cài vào hoàng cung mà thôi. 

Người nàng cần, sớm đã không thể ở bên nữa rồi.

Tống Ý Thiên vô thức xoay người lùi lại, hắn lại tiến tới gần thêm không cho nàng cơ hội tránh né. Rốt cuộc, lưng va vào thành giường gỗ thông cứng cáp lạnh băng, Hứa Dĩ Phàm một tay giữ cằm nàng, một tay đặt trên thành gỗ khoá nàng nằm trọn bên trong. Mái tóc nàng đổ xuống một màu đen tuyền, áo lụa mỏng trắng phau theo nàng run rẩy mà đung đưa tha thướt, khiến cho Tống Ý Thiên như một mỹ nhân được phác hoạ chỉ bằng những nét mực óng ả trên nền giấy trắng tinh khôi. Nàng đờ đẫn nhìn hắn, răng ngọc cắn chặt ngăn tiếng nức nở khiến cho vành môi nhợt nhạt tới độ không còn một chút huyết sắc. Bốn mắt nhìn nhau, người thẫn thờ, kẻ nghi hoặc, cuối cùng, Tống Ý Thiên cụp mắt: “Đừng chạm vào ta, ngươi đi đi”. Hứa Dĩ Phàm nào đã từng thấy ai cả gan nói những lời đó với hắn. Khoé miệng hắn dâng lên nụ cười đầy hứng thú nhưng đáy mắt lại mang nét mỉa mai rõ ràng, tay cũng hữu ý vô tình lướt nhẹ qua gò má láng mượt của nàng, hờ hững nói: “Không thể chạm vào ngươi ư? Đừng quên ngươi là phi tử của ta, đã được gả cho ta. Kẻ nào dám ngăn cản ta chạm vào phi tử của mình chứ? Đừng làm bộ nữa, nói mau, ngươi đang muốn làm gì!” 

“Bẩn! Đề Khắc Trường Như…” Tống Ý Thiên buột miệng đáp. Hiện giờ nàng đang rất bẩn, cả khuôn mặt lẫn khắp người đều là máu của Đề Khắc Trường Như, khẩn cầu hắn đừng ở đây. Nàng cũng là nữ nhân, đến chính mình còn thấy ghê tởm bản thân, sao có thể để hắn ở đây hả hê nhìn bộ dạng này của nàng chứ.

Sắc mặt Hứa Dĩ Phàm lập tức biến đổi. Bẩn? Nàng này là đang chê hắn bẩn? Vì cái gì? Chẳng lẽ…

Hắn lãnh khốc nhìn Tống Ý Thiên, ngạo nghễ gằn từng tiếng: “Ngươi là đang trách ta hại chết Đề Khắc Trường Như sao? Chẳng phải ta đã hành động theo lời của ngươi ư? Nhớ cho kĩ, chính ngươi mới là người bày ra mưu kế, dồn nàng ta vào chỗ chết. Ngươi lấy tư cách gì mà chê trách ta? Nữ nhân khốn kiếp!”

Từng lời của hắn khiến Tống Ý Thiên chợt ngây người. Là nàng hại chết Đề Khắc Trường Như sao? Là nàng bày mưu tính kế, dồn nàng ta vào chỗ chết sao? Nàng ngập ngừng đưa mắt xuống, chỉ thấy giữa lòng bàn tay, từng giọt máu tong tong nhỏ xuống từ mặt nàng “Là ta ư?” Tống Ý Thiên ngơ ngác hỏi.


“Không sai, chính là ngươi” Hứa Dĩ Phàm bật cười, tiếng cười của hắn đầy lạnh lẽo, đầy khinh thị, như trăm mũi dao nhỏ sắc lạnh găm vào da thịt nàng. 

Hứa Dĩ Phàm phất tay lật đổ cả chậu nước bên cạnh, đá tung cánh cửa noãn các bá đạo rời đi, khiến Linh Lung, Tâm Liên cùng Tiểu Liên Tử đang đứng hầu ở ngoài giật mình, vội vã quỳ sụp xuống thỉnh tội. Nữ nhân kia lại dám chê hắn bẩn? Hắn còn chưa chê nàng ta, đã là người của Trịnh quốc cài vào, lại còn khao khát vinh hoa quyền lực tới độ bất chấp thể diện nữ nhi mà cầu xin Trịnh vương cho xuất giá thay tỷ tỷ, làm đảo lộn kế hoạch của hắn. Nàng nghĩ nàng là ai chứ? Lại muốn lấy mận thay đào, giành lấy vị trí hoàng phi sao? Bất quá, dù có cố gắng đến đâu, Tống Ý Thiên vẫn không thể là Tống Hoài Ninh.

Không ai có thể thay thế được nữ tử ấy.

Thấy Hứa Dĩ Phàm đã rời đi, đám cung nhân đang quỳ mới dám đứng dậy. Tâm Liên hoảng hốt chạy tới bên Tống Ý Thiên: “Công chúa, đã xảy ra chuyện gì vậy? Hoàng thượng có làm gì thương tổn người không?” Tiểu Liên Tử nghe vậy lập tức sợ hãi hỏi: “Tâm tính hoàng thượng luôn nóng giận vô thường, chuyện lần trước ở Thính Phong uyển đã làm người bị thương như vậy, lần này người có sao không?”. Tống Ý Thiên nhắm chặt mắt lắc đầu. Linh Lung dọn dẹp chỗ nước lênh láng trên sàn xong, khẽ kêu Tiểu Liên Tử đem âu lui xuống, cẩn thận đóng cửa lại. Nàng cất tiếng hỏi Tâm Liên: “Chủ nhân bị thế này từ khi nào?” Tâm Liên vẫn một mực ôm chặt Tống Ý Thiên không buông thổn thức: “Công chúa ngay từ nhỏ đã bị thế rồi, mỗi lần nhìn thấy máu đều hoảng sợ mất mấy ngày, huống chi biến cố hôm qua xảy ra đột ngột, không biết người đã kinh sợ tới mức nào nữa. Không ngờ đã thành ra bộ dạng này rồi mà hoàng thượng vẫn…” “Hoàng thượng là hoàng thượng, không được hồ đồ nghị luận” Linh Lung kín đáo thở dài một tiếng “Vậy làm thế nào người mới bình tĩnh lại được?” 

“Người mỗi khi như vậy đều bị phát sinh ảo giác, không cho bất cứ ai tới gần. Duy chỉ có biểu vương gia là Tĩnh thân vương vốn thân thiết nhất với công chúa luôn ở bên cạnh chăm sóc tới khi bình phục, nô tỳ cũng không biết làm sao” Linh Lung gật đầu vẻ đã biết, lại đột nhiên quỳ xuống trước mắt Tống Ý Thiên hành đại lễ: “Nô tỳ thỉnh an Đoản Hoa quý tần, quý tần nương nương vạn phúc kim an. Chúc mừng nương nương được thái hậu thương yêu, tấn phong vượt cấp trở thành quý tần nhị phẩm”. Tống Ý Thiên vẫn như hoá đá, ánh mắt không có một chút thần thái nào, nhàn nhạt mở miệng: “Các ngươi lui xuống cả đi, hiện giờ ta đáng kinh tởm thế này, không muốn gặp mặt ai cả”. Linh Lung không hề để tâm, chậm rãi đến bên nàng ôn tồn: “Nếu nương nương khổ tâm sợ hãi như vậy thì cứ khóc ra cũng tốt, đừng lẳng lặng đè nén trong lòng. Người sợ máu cũng được, ai chẳng sợ thứ gì đó. Nhưng chẳng lẽ, người như nương nương lại sợ tới đánh mất bản thân mình sao? Trước đây, nương nương cũng đã từng vì thấy máu mà hoảng sợ, nhưng vẫn có người có thể làm cho nương nương được bình tâm. Người đó làm được, vậy nô tỳ và Tâm Liên nếu biết cách cũng có thể làm được, mà bản thân nương nương lại càng làm được. Chính mình hiểu mình hơn ai hết, nương nương chắc chắn có thể tự cho mình một lối đi, tự vực dậy chính mình”. Tâm Liên nghe vậy cũng gật đầu oà khóc: “Công chúa, người hà tất phải tự làm khổ mình”. Linh Lung khẽ đặt tay lên vai Tống Ý Thiên, như muốn qua đó mà truyền hơi ấm và sức mạnh: “Nô tỳ tin vào bản lĩnh của nương nương” 

Tống Ý Thiên cổ họng nghẹn ứ lại, đắng ngắt lại mặn chát, khiến nàng cảm thấy nôn nao, vạn vật chao đảo. Tưởng như không thể thở nổi, rốt cuộc, nàng khẽ cất tiếng: “Là ta hại chết Đề Khắc Trường Như”. 

Bởi vì nàng biết, Đề Khắc Trường Như một lòng một dạ hướng tới Hứa Dĩ Phàm nên mới nảy ra chủ ý lợi dụng điểm yếu đó, từng bước đưa nàng ta sa lưới. Cũng bởi vì chủ ý đó, vì nghĩa nặng tình sâu, vì bị nam nhân trong lòng tính kế, nàng ta mới phải uống thuốc độc tự vẫn, trước khi chết, vẫn chỉ một lòng một dạ nhớ đến giây phút ấm áp ngắn ngủi mà giả dối kia. Phải đau đớn lắm, mới tự đánh lừa bản thân như thế. Mà chính Tống Ý Thiên nàng đã khiến cho Đề Khắc Trường Như phải như vậy.

Tâm Liên tay vẫn nắm chặt tay nàng, vội vã đáp: “Sao có thể chứ! Nàng ta một lòng muốn hãm hại người, tội trạng rành rành không thể chối cãi, đành lấy cái chết để giải thoát. Người đừng nghĩ quá nhiều”

“Lưu thuỷ hạ than phi hữu ý, cho dù không có lòng như vậy, kết cục vẫn rõ ràng. Dòng máu độc trên mặt ta, trên tay ta là thật, dùng tình cảm của hoàng đế thu thập chứng cứ, ép Đề Khắc Trường Như tới bước đường cùng, cũng là ta” Tống Ý Thiên cười nhạt bâng quơ nói, đôi mắt dần phủ một màn sương mỏng nhưng vẫn không chịu ngưng tụ lại thành những giọt nước long lanh. Linh Lung chăm chú nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: “Thứ cho nô tỳ cuồng ngôn, ăn nói không đúng thân phận, nhưng có lẽ người đã bị một màn khi đó doạ sợ, tới nỗi trước mắt chỉ thấy màu đỏ, chẳng còn trắng đen gì nữa rồi. Nương nương vốn trưởng thành nơi thâm cung, chắc chắn còn tỏ tường đạo lý “Nhân tình tự chỉ trương trương bạc(*)” hơn cả nô tỳ. Trong chốn hiểm độc này nếu không tự bảo vệ mình thì chẳng khác nào phó mặc cho đám người rắn rết kia thừa cơ hãm hại. Khi đó nếu nương nương không nghĩ ra kế đó để bảo toàn cho mình cũng như cho trên dưới Khâm Nhân cung, chẳng lẽ lại phải chịu cảnh người ta là dao thớt còn ta là cá thịt, để mặc cho Nghi thị và Đề Khắc thị kia làm loạn sao? Ác giả ác báo, tuy nương nương lương thiện thương cảm cho nàng ta, nhưng cũng không thể dày vò bản thân vì thế được”


(*): Tình người tựa giấy tờ tờ mỏng.

“Phải đó, Đoản Hoa quý tần đừng nên tự trách bản thân” Một giọng nói ngọt ngào lại trong trẻo vô cùng cất lên, khiến cả căn phòng như sáng bừng chứa đầy xuân sắc, tuy vậy lại không tìm được chủ nhân của giọng nói đó đâu. Chỉ thấy giây lát sau, một mái tóc dài như mây rủ xuống, tiếp theo là đôi mắt long lanh như làn thu thuỷ lại không kém phần hoạt bát uyển chuyển lộ ra, rồi dần dần là chiếc mũi nhỏ hơi chun chun yêu kiều vô cùng và đôi môi đỏ mọng tươi tắn tựa đôi cánh hoa mai đỏ rơi trên nền cát trắng mịn màng. Cả thân thể nàng đang treo ngược, nửa lộ diện, nửa mắc trên vòm mái cong cong hoa lệ của Thiên Kiều điện, uyển chuyển như nhành liễu vừa mạnh mẽ như bông hồng nở rộ trên đại ngàn rộng lớn. Khẽ tung mình một cái, nữ tử kia đã đứng vững trên mặt đất: “Ta đột ngột xuất hiện thật mất mặt quá, mong không mạo phạm quý tần”. 

Linh Lung thấy vậy lập tức kéo theo Tâm Liên hành lễ: “Công chúa cát tường”. Tống Ý Thiên nhanh chóng vỡ lẽ ra, đưa tay lên ngực tỏ ý chào: “An Tư công chúa”. 

Nữ tử như vầng ánh dương rạng rỡ trước mắt kia chính là An Tư công chúa Hứa Lạc Đình, nữ nhi duy nhất của Long Tự đế, cùng với Hứa Dĩ An là nhi tử thân sinh của Võ Đức phi, cũng chính là đương kim thái hậu.

Hứa Lạc Đình cũng đưa tay lên đáp lễ, tươi cười nói: “Gặp mặt Đoản Hoa quý tần tỷ tỷ” Nói rồi lại tiến tới chỗ Tống Ý Thiên, vừa xua tay: “Lâu rồi không gặp ngươi Linh Lung. Ấy, đã nói là không có mấy lão thần thì không cần hành đại lễ cơ mà, đứng lên đứng lên”. Linh Lung nhẹ nhàng đứng dậy, cũng mỉm cười: “Không thể bỏ qua quy củ được”. Hứa Lạc Đình khẽ phỉ phui, quay sang nàng: “Khi xưa mỗi lần ta tới chỗ Kỳ Sơn ca và Chung Uy mẫu phi ngao du, đều là nàng ấy chăm sóc ta cả” Ngưng một lát, nàng khẽ lướt qua sắc mặt Tống Ý Thiên, chợt kéo tay nàng nắm lấy nói: “Ta vào cung muốn tìm hoàng đế ca, lại nghe nói huynh ấy đến Khâm Nhân cung nên mới không thông báo gì mà tới đây, đã thất lễ với Đoản Hoa quý tần rồi. Việc trong Thanh Vân điện ta đã được nói qua, vừa rồi bên ngoài nghe, căn bản cũng đã hiểu ra rồi. Kỳ thực quý tần đừng nên trách bản thân mình như vậy, là người kia tự làm tự chịu, nếu quý tần không hành động để bảo vệ mình, nói không chừng đã bị hoàng huynh đem đi hành quyết, sao có thể nói là người hại nàng ta được chứ. Quý tần vừa rồi đúng là chịu kinh sợ cùng ấm ức như thế, lại không chịu nói rõ với huynh ấy, thế nên mới phong ba một trận. Tính tình Phàm ca cũng thật là, nói tức giận là tức giận được luôn, chẳng thèm nghe người ta giải thích gì cả. Thật giống ta quá, thi thoảng cũng bị giáo huấn một trận, lại không nghe ta biện bạch, có muốn nói cũng cứ bị chặn họng, khiến ta đành phải ngậm cục tức mà nuốt xuống a”. 

Tống Ý Thiên nghe nàng nói tràng giang đại hải một hồi cũng phải bật cười. Vị công chúa này quả là hoạt bát tinh nghịch lại rất cởi mở, nhả chữ như ngọc ngọt ngào vô cùng, thật giống như ngũ muội muội Tống Hoài Ngọc của nàng. Thấy Tống Ý Thiên trầm ngâm hồi lâu, Hứa Lạc Đình khẽ lắc lắc tay nàng tò mò hỏi: “Quý tần sao thế? Ta nói sai gì sao?”. Linh Lung vốn thân quen với Hứa Lạc Đình vội nhẹ nhàng ngăn nàng lại: “Quý tần nương nương hiện giờ vừa mới chịu kinh sợ xong, công chúa cứ luôn hồ hởi như vậy chỉ e nương nương sẽ hơi mệt”

Tống Ý Thiên khẽ xua tay, tâm trạng đã khá hơn nhiều, trong lòng cũng không còn hỗn loạn như trước nữa, chậm rãi mở miệng: “Không sao, lời của công chúa và các ngươi nói phải, cũng đã làm ta thông tỏ ra nhiều điều” lại quay sang Hứa Lạc Đình: “Vừa nãy ta có luống cuống một chút, chỉ là công chúa rất giống với muội muội của ta ở Trịnh quốc, khiến ta không khỏi hoài niệm”

Hứa Lạc Đình lập tức vui vẻ: “Quý tần cũng có thể coi là tẩu tẩu của muội, mà muội luôn mong ước có một người tỷ tỷ tốt bên cạnh, chỉ là lão thiên không chiều người, bên cạnh chỉ có mấy tên ca ca chán ngắt. Chi bằng quý tần cứ coi như có thêm một người muội muội này, còn Lạc Đình cuối cùng cũng thoả lòng bấy lâu”. Tống Ý Thiên khẽ mỉm cười “Sao có thể coi công chúa như là muội muội chứ” “Sao lại không thể? Ở Trịnh quốc, chẳng phải muội muội của tỷ cũng là công chúa sao? Tỷ gọi nàng là gì?”. 

Tống Ý Thiên vừa tức cười vừa khó hiểu, đành nói: “Ta gọi Hoài Ngọc là A Ngọc”. Hứa Lạc Đình hào hứng vỗ tay “Vậy tỷ cũng gọi ta là A Lạc hay A Đình đi”. Tâm Liên lúc này phì cười, Linh Lung thấy vậy, ngẫm nghĩ giây lát rồi cũng không kìm được mà lắc đầu nói: “Tâm Liên nói xem”. 

Nha đầu Tâm Liên không nhịn được nữa, vừa cười vừa thưa: “Hồi công chúa, người bị nương nương lừa rồi. Ở Trịnh quốc, chỉ có tên của nam tử thì mới là A Lạc và A Đình thôi”. Hứa Lạc Đình nghe vậy lập phồng má, cong cong vành môi yêu kiều đáng yêu hậm hực: “Thì ra Đoản Hoa tỷ tỷ không ưa muội như vậy, không muốn nhận người muội muội này, lại còn trêu trọc ta nữa”

Lâu lắm rồi, Tống Ý Thiên mới cảm thấy vui vẻ thoải mái tới vậy. Cứ như là những sóng gió chưa bao giờ tới, vẫn là Đoản Hoa tam công chúa thuở nào cùng trò chuyện chơi đùa với muội muội nhỏ năm xưa. Sự bình yên giản đơn ấy, khó khăn lắm mới tìm lại được. 


“Thôi được, vậy ta đành nhận Đình Đình làm muội muội vậy” Quả nhiên, Hứa Lạc Đình mở to mắt, đắc chí cao giọng: “Tỷ tỷ!” Linh Lung thấy vậy chỉ biết cười khổ: “Đã lâu không gặp, công phu làm nũng của công chúa ngày càng tiến bộ rồi”.

Suy nghĩ một lát, Tống Ý Thiên hỏi: “Sao hôm nay muội muốn tìm hoàng thượng lại tới tận đây vậy, không chờ được ở Diễm Linh điện sao?” “Đâu có, hoàng cung này có chỗ nào mà muội không dám vào chứ, huynh ấy có giận cũng chỉ nỡ trách mắng vài câu thôi. Huống gì, muội là được phó thác đến đây” Tống Ý Thiên khó hiểu lặp lại: “Phó thác ư?”. Hứa Lạc Đình cố ý kéo dài giọng ra: “Phải a, là có người nhờ muội, nếu tiện thì có thể tới xem tình hình tỷ thế nào. Chính là An ca”

Tâm Liên bên cạnh hơi ngờ ngợ hỏi: “Thái Nhiên thân vương sao?”. “Chính là huynh ấy. Vừa rồi An ca và muội tới tộc Thiết Nga Trưởng ngao du, tình hình ở Khiết Dương thành cũng chỉ nghe được loáng thoáng. Ai ngờ hôm qua về tới nơi đã nghe được chuyện hạ độc Mộ thường tại, lại liên quan đến tỷ, khiến An ca còn suýt nữa định tới Thanh Vân điện ngay để xem xét tình hình. Nhưng hôm nay huynh ấy có chút chuyện cần xử lý nên nói muội ghé qua” Hứa Lạc Đình tinh nghịch đảo mắt tiếp lời: “Tỷ không biết đâu, muội chưa từng thấy An ca ngưỡng mộ một nữ tử nào như tỷ cả, nói nào là tinh thông thi sử, chủ kiến cao minh, ưu liệt yếu phân biệt(*), đến huynh ấy cũng phải tự hổ thẹn không bằng. An ca như thế nào sao muội còn không rõ, đủ để thấy rằng nếu không gặp được tỷ một lần, muội sẽ tò mò đến chết mất”. 

(*): trắng đen tình lý rõ ràng.

Hứa Dĩ An là nhân vật như thế nào đúng là không ai không rõ. Con người này đã từng khiến tiên Vệ vương phải thở dài rằng: “Quả là viên ngọc quý, bễ nghễ nhìn văn nhân học sĩ thiên hạ không ai sánh bằng”. Ấy vậy mà lại xem trọng Tống Ý Thiên nàng đến như vậy. Nàng cười nhẹ, nhàn nhạt nói: “Chỉ là một chút tài mọn, vương gia đề cao ta quá rồi, muội đừng cho là đúng”. Hứa Lạc Đình nháy mắt trêu trọc: “Phải, muội nghe tỷ. Chỉ là An ca đúng là chìm đắm trong văn từ thơ phú quá rồi nên hồ đồ, chứ như muội cái gì cũng không cần biết, vừa nhìn thấy mà đã lặng đi vì nhan sắc của tỷ rồi. Cái này mới gọi là tự thẹn không bằng”

Tống Ý Thiên, Tâm Liên cùng Linh Lung đều ngây người một khắc. Phải rồi, nàng vừa mới hôn mê tỉnh dậy, chưa kịp bôi trát hoá trang, Hứa Dĩ Phàm thì không nói, nhưng đã để cho Hứa Lạc Đình thấy được dung mạo thật của nàng. Tống Ý Thiên khẽ phất tay ra hiệu, Tâm Liên và Linh Lung hiểu ý, nhanh chóng chuẩn bị đồ dùng để hoá trang: “Đình Đình, từ khi vào cung tới giờ, ta vẫn luôn hoá trang để che dấu đi bộ dạng thật sự, nên chuyện này mong muội đừng tiết lộ cho ai hết”. Hứa Lạc Đình nhìn nàng với vẻ khó hiểu: “Với dung mạo thế này, chỉ e Tứ quốc này trừ Lệ phi ra thì không ai có thể sánh bằng tỷ. Các nữ nhân kia làm đủ mọi cách để tranh sủng, dù chỉ được một phần của tỷ thôi cũng tốt, coi như đã có chú vốn liếng mỹ lệ, thế mà tỷ còn một mực giấu đi”. 

Tống Ý Thiên nhàn nhạt cười “Chính vì hậu cung là nơi lấy sắc khoe tài hơn người, vậy nên không sắc không tài mới có thể mong trọn đời bình an. Ta tới đây kì thực là không tình nguyện, cũng không muốn tranh sủng mà đấu đá với những nữ nhân khác. Vậy mà đã như thế rồi vẫn có người muốn hại ta, đủ thấy rằng nếu ta thực sự công khai dung mạo ngay từ đầu, sợ rằng chuyện vừa rồi vẫn chỉ là nhỏ nhặt thôi”. Hứa Lạc Đình thở dài nhìn nàng: “Như vậy cũng tốt, chỉ là muội nghe nói Phàm ca đã có ý với tỷ từ lâu, thái độ bây giờ của huynh ấy có vẻ như…”. 

Có ý ư? Thì ra hắn không chỉ vì Tống Hoài Ninh là đích công chúa của Trịnh quốc có thể sử dụng như một quân cờ uy hiếp, mà còn là vì có tình cảm sao? Tống Ý Thiên hờ hững ngồi vào bàn trang điểm, bắt đầu tự mình vấn tóc, tựa tiếu phi tiếu nói: “Người hoàng đế muốn đón về vốn là Trịnh quốc đích công chúa Tống Hoài Ninh. Nhưng phụ hoàng và hoàng hậu đâu dám đẩy đích ái nữ đi vào gian lộ, đành để ta xuất giá thế thân thôi”

Chỉ là một thế thân, sao nàng dám mong hắn đối xử tốt với mình chứ. Hắn vô tình, còn nàng kể từ buổi tối trong cánh rừng nơi biên giới Trịnh Phán kia, đã mất đi chữ tình từ đó.

Hứa Lạc Đình thấy biểu tình của Tống Ý Thiên, bèn giậm chân đứng dậy nói: “Chuyện của quá khứ thì cứ cho qua đi, cũng sắp đến thiện tối rồi, tỷ qua Vĩnh Thọ cung cùng muội dùng bữa với mẫu hậu nhé. Sáng nay muội cùng Phàm ca tới thỉnh an, người còn nhắc tỷ mãi. Đồ ăn chỗ mẫu hậu là ngon nhất đấy!”. Thấy Hứa Lạc Đình có ý giúp nàng khuây khoả, Tống Ý Thiên cũng gật đầu: “Ta cũng phải qua đó tạ ơn thái hậu, chờ ta chuẩn bị một chút rồi cùng muội đi”

(An Tư công chúa Hứa Lạc Đình)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.