Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn

Chương 7: Biển Trời Xa Cách (Ii)


Bạn đang đọc Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn – Chương 7: Biển Trời Xa Cách (Ii)

Dung Nhược gặp Hoàng đế, người nói: “Ngươi đến thay Trẫm viết chỉ dụ để truyền cho Thượng Chi Tín.”
Hắn đáp “tuân mệnh”. Trên án đều là ngự bút (bút của vua), hắn không dám dùng nên nhờ Lương Cửu Công đem bút mực lên. Hoàng đế đứng dậy, đi thong dong trong trướng rồi trầm ngâm bảo: “Chuẩn theo sở tấu ngày hôm kia, lệnh Vương Quốc Đống đến Nghi Chương. Ngày nay sự vụ Quảng Tây gấp gáp, thiên thời địa lợi, tuyển chọn ngàn vạn tinh binh gấp rút tiếp viện Quảng Tây, lĩnh 20 vạn lạng bạc trắng quân hưởng (quân lương và lương thực của quân đội), hoá giải tình trạng khẩn cấp tại Quảng Tây cho triều đình.”
Dung Nhược theo ý Hoàng đế, viết lại theo ngôn ngữ chỉ dụ, xong lại trình Hoàng đế xem. Hoàng đế đọc xong, thấy đã ổn thỏa liền gật đầu: “Thay Trẫm viết tấu thỉnh an Hoàng thái hậu, đừng nhắc đến chuyện cánh tay của Trẫm.”
Dung Nhược cân nhắc một lát rồi chăm chú viết. Tuy Hoàng đế đi săn bên ngoài nhưng những công việc triều chính trong cung dù không tính những việc lớn thì những việc cỏn con cũng đã hơn mười sớ mỗi ngày. Hoàng đế bị thương, Dung Nhược viết hộ, cả hai bận đến hơn hai canh giờ.
Phúc Toàn đến thỉnh an Hoàng đế, biết Hoàng đế gọi Nap Lan tới giúp nên cũng không dám làm phiền. Hắn đợi Nạp Lan rời khỏi trướng rồi mới tiến tới thỉnh an Hoàng đế. Hoàng đế nhìn Phúc Toàn liền nhớ đến một chuyện, hỏi: “Trẫm bảo ngươi lưu ý Dung Nhược, ngươi đã làm xong xuôi chưa?”
Phúc Toàn nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Hoàng thượng nói tới chuyện…”
“Xem trí nhớ của ngươi kìa, Bồng Sơn không xa, chẳng lẽ ngươi quên rồi?”
Sau khi nhất thời hồ đồ, Phúc Toàn giờ mới nhớ ra, chỉ đành đáp: “Da mặt Dung Nhược mỏng, còn bảo triều ta chưa từng có tiền lệ, xin nô tài thay hắn trình Vạn Tuế Gia lời khước từ.”
Hoàng đế không nghĩ nhiều vậy, hắn nhớ lại tiếng tiêu hôm nọ, Nạp Lan lúc đó có chút mất tự chủ, hình như đang nhớ về quá khứ. Thật ra hắn chỉ muốn tác thành nên một giai thoại, liền nói: “Dung Nhược tài hoa hơn người, Trẫm phá lệ thì có làm sao? Ngươi báo danh tính cung nữ kia cho phủ Nội Vụ, rồi bảo phụ thân nàng dẫn đến cho Dung Nhược đưa vào cửa, thế mới là việc tốt.”
Phúc Toàn thấy Hoàng đế nói như vậy, “vâng” một tiếng, lại thỉnh an: “Phúc Toàn tạ thánh ân thay Dung Nhược.”
Hoàng đế chỉ cười bảo: “Ngươi bảo Dung Nhược cảm ơn bà mối là ngươi ấy.”
“Có câu bảo: Tân nương bước vào phòng, bà mối đứng ngoài tường. Lâu nay làm bà mối đều mất công tốn sức mà chẳng được gì tốt đẹp, nhưng lần này nô tài có chiếu chỉ của trời, làm bà mối cũng nở mày nở mặt, coi như hưởng sái ánh sáng của Vạn Tuế Gia.”
Hắn rời ngự doanh liền đi tới chỗ Nạp Lan. Nạp Lan đang đứng ở sâu trong trướng, thất thần nhìn vào vải lều, hình như có chút tâm tư. Trên án có đặt một tờ giấy. Hắn tò mò đến gần cầm lên xem, trên mặt giấy lại là một đoạn “Họa đường xuân”:
Một đời một kiếp hai con người, chẳng thể ở bên nhau.
Tương tư tương vọng bất tương thân, hỏi xuân còn vì ai?
Tưởng hướng lam kiều dịch khất, dược thành bích hải nan bôn.
Nhược dung tương phóng ẩm ngưu tân, tương đối vong bần.
Phúc Toàn thấp giọng than một tiếng: “Dung Nhược, trên giấy thấm đẫm nước mắt, thật khiến người khác đau buồn thay ngươi.”
Nạp Lan giật mình, quay đầu ngước nhìn thấy là Phúc Toàn, hắn tiến tới hành lễ theo quy củ. Phúc Toàn cười nói: “Hoàng thượng nhắc đến chuyện của ngươi, đã truyền ý chỉ bảo ta nói danh tính cung nữ nhà Pha Nhĩ Bồn kia cho phủ Nội Vụ, chỉ hôn cho ngươi.”

Nạp Lan chỉ thấy ù ù trong tai, tựa như bầu trời đã đen hơn phân nửa. Vừa nãy ở trong ngự trướng, mọi sự còn bình thường mà giờ đây, chỉ trong nháy mắt những việc đã qua như có hàng ngàn nút thắt quấn lấy, không thể cởi bỏ được. Trong lòng hắn chết lặng, tựa như cuộc đời hắn đã kết thúc, trái tim như ngừng đập, hoá thành tro tàn cháy lụi, hắn im lặng không nói được lời nào.
Phúc Toàn đâu biết tâm sự của hắn, cực kì hưng phấn sắp xếp thay: “Chờ đại giá hồi kinh ta sẽ sai người chọn ngày tốt rồi tới phủ Nội Vụ truyền chỉ cho tổng quản.”
Sau một hồi lâu hắn mới mở miệng hỏi: “Hoàng thượng định khi nào hồi kinh?”
“Cũng chỉ mấy ngày nữa thôi, chờ cánh tay Hoàng thượng bình thường lại rồi sẽ hồi cung. Hoàng thượng lo Hoàng thái hậu và Thái hậu lo lắng nên vẫn giấu không cho truyền về.”
Đại giá hồi cung vào ngày Kỷ Dậu. Lâm Lang mới vào cung Càn Thanh, nàng dọn dẹp chỗ ở một chút. Vân Sơ đã sắp xếp để hai người ở chung một phòng, nàng cũng chẳng có đồ gì nhiều, cuộn gọn gẽ một chiếc chăn là có thể ngủ được.
Cung nữ hầu hạ trên ngự tiền đều được người ta nể nang hơn. Vốn là Phương Cảnh cùng Vân Sơ ở chung, cô cô hầu hạ ngự tiền nhiều năm như vậy, việc gì cũng chu đáo, lại phúc hậu, cô cô thấy Lâm Lang sắp xếp chăn đệm gọn gàng thì nói: “Ngươi mới đến, tạm thời hơi đông người. Lương Am Đạt nói qua vài ngày nữa rồi sẽ xếp phòng sau.”
“Thêm nô tì khiến các vị cô cô bất tiện rồi.” Lâm Lang nói.
“Có gì bất tiện đâu, ngươi cùng Vân Sơ lại quen biết, chúng ta cũng chẳng có nhiều bạn.” Còn nói thêm: “Lương Am Đạt bảo muốn ngươi đi hầu hạ trà nước, ngươi làm lại một lần cho ta xem.”
Lâm Lang lên tiếng: “Xin cô cô chỉ dạy.” Nói xong nàng đặt chén trà vào khay trà, lùi ra ngoài phòng rồi chậm rãi tiến vào. Phương Cảnh thấy nàng dáng đi nhẹ nhàng thanh thoát, nhìn đến không chớp mắt. Chén trà trong khay nằm yên không xê dịch, cô cô hài lòng gật gật đầu. Lâm Lang đem chén trà đặt ở trên chiếc bàn nhỏ, lui sang một bên rồi dần dần lui về phía sau.
Phương Cảnh nói: “Rất tốt. Lúc đặt chén trà lên ngự án, phải cách một mép bàn một thước bốn tấc, cách mép kia hai thước. Vạn Tuế Gia chỉ cần nhấc tay liền có thể cầm đến, đặt xa quá không được, đặt gần quá càng không hay. Đặt gần sẽ trở ngại Vạn Tuế Gia phê tấu.” Lại dạy bảo nàng: “Phải hiểu sắc mặt của Vạn Tuế Gia, việc này phải chăm chú học. Vạn Tuế Gia vừa liếc mắt ngươi phải biết có phải người muốn uống trà hay không. Trà và sữa mà phòng ngự trà chuẩn bị đều nóng hổi. Thời tiết như ngày hôm nay chắc là gọi trà, ngươi đi dâng trà lên, không được để Hoàng thượng uống ngay, xin người đợi một lát hãy dùng. Cũng không thể để nó quá nguội, hương trà bay hết thì uống không ngon. Buối tối xem tấu sớ thì thường dâng lên cốc sữa, sữa ở đây là sữa bò hoặc trà sữa làm từ bơ và lá trà sao khô, cũng không được uống lúc nguội.”Lâm Lang đứng một bên chăm chú nghe, Phương Cảnh cười bảo: “Ngươi đừng sợ, qua một thời gian ngươi sẽ hiểu được ánh mắt của Vạn Tuế Gia. Vạn Tuế Gia một ngày bận bịu cả ngàn việc, chúng ta thân là nô tài lo lắng chu toàn mọi chuyện để đỡ cho người phải bận tâm, cũng coi như là bổn phận.” Nói xong liền tự mình làm mẫu một lần bảo Lâm Lang nhìn mà học theo.
Đến buổi chiều, Lương Cửu Công đi đến, thấy động tác, cử chỉ của Lâm Lang lưu loát liền gật đầu khen: “Cuối cùng vẫn là danh sư xuất cao đồ!” (thầy giỏi dạy nên trò giỏi)
Phương Cảnh nói: “Am Đạt còn lấy ta ra làm trò cười, đứa nhỏ này tư chất thông minh, ta cũng chỉ chỉ bảo một chút mà nàng ta đã hiểu cả rồi.”
“Năm tới ngươi xuất cung rồi, việc trà nước không có ai làm sao được. Ta thấy đứa nhỏ này rất thích hợp, tối nay thử đi dâng một lần xem sao. Thực hành sớm một chút cũng tốt.”
Lâm Lang “vâng”, Lương Cửu Công bận rộn nhiều việc, không nói nhiều nữa, hắn đứng lên rời đi. Phương Cảnh an ủi Lâm Lang vài câu: “Không phải sợ, mấy ngày trước ngươi thay thuốc cho Hoàng thượng cũng gặp Vạn Tuế Gia hàng ngày rồi, lần này cũng giống hệt thôi.”
Vì việc chiến sự tại Hồ Nam đang căng thẳng, Cam, Thiểm, Vân, Quý… các nơi đều đang tôi luyện binh lính nên tấu sớ liên tiếp bay đến như tuyết lở. Mọi việc dù lớn hay nhỏ Hoàng đế đều phải tự mình quyết định. Từ tháng Giêng năm nay, sau khi triều đình bình định đại quân, giành lại được Nhạc Châu thì coi như chiến thắng đã nắm trong lòng bàn tay, so với lúc đầu dùng binh mấy năm trước, tình thế nguy hiểm như bước đi trên băng mỏng, không thể so sánh với nhau được.
Trong điện yên tĩnh im ắng, chỉ nghe thấy tiếng phát ra từ chiếc đồng hồ phương Tây. Tiểu thái giám khẽ đến hớt sáp nến trên giá cắm và dưới đất. Lâm Lang thấy trà đã nguội lạnh, nàng nhẹ tiến lên định đem đổi chén trà khác, đúng lúc ánh mắt Hoàng đế hơi loé lên, người vẫn đang nhìn chằm chằm tấu sớ nhưng tay đã vươn ra lấy chén trà. Lâm Lang không kịp rụt tay về, cổ tay cảm thấy ấm áp. Còn Hoàng đế tự nhiên thấy tay mình chạm vào một thứ gì đó mềm mại, mượt mà… Ngẩng đầu lên nhìn thấy Lâm Lang, nàng đỏ mặt tới mang tai, nhỏ giọng nói: “Vạn Tuế Gia, trà đã nguội, nô tì đi đổi chén khác.”
Hoàng đế “ừ” một tiếng rồi lại cúi đầu xem sớ. Lâm Lang lùi ra ngoài. Đống tấu chương chồng chất như núi đã xem xong được một nửa. Đồng hồ phương Tây báo đã qua chín giờ tối. Lương Cửu Công thấy Hoàng đế có chút mệt mỏi liền tự mình đem một chiếc khăn nóng tới.
Lâm Lang dâng trà lên, Hoàng đế buông khăn rồi cầm chén trà nhấp một ngụm. Ánh mắt vẫn dừng ở tấu sớ, bỗng nhiên đặt mạnh chiếc chén cộp xuống bàn. Lâm Lang chỉ sợ mới lần đầu dâng trà đã làm hỏng việc, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng. Hoàng đế đọc lại tấu sớ kia một lần xong đứng dậy, chậm rãi đi vài bước rồi dừng lại. Cầm lên bản tấu chương kia, giao cho Lương Cửu Công: “Ngày mai ngươi sai người đưa cho Minh Châu.” Dừng một lát nói tiếp: “Không được cho người ngoài biết.”
Tấu sớ được công bố hay không đều có quy tắc nhất định. Lần này thật khác thường, Lương Cửu Công vội vàng tuân chỉ, trong lòng buồn bực không thôi. Đợi Hoàng đế phê xong tấu sớ đã là canh ba giờ hợi. Sau khi Hoàng đế nghỉ ngơi, Lâm Lang bàn giao công việc rồi lui về.

Trong phòng Lâm Lang có bốn người, buổi tối đều đã bàn giao xong xuôi nên rảnh rỗi. Phương Cảnh thấy Cẩm Thu đang gần ngủ ở trên giường, trong tay còn cầm một chiếc gương, cô cô nói: “Cũng chỉ có muội hâm hâm, giờ này rồi còn cầm gương soi trái soi phải.”
Cẩm Thu đáp: “Muội thấy trên trán mọc lên một cái mụn.”
“Một cái mụn cũng không hủy được nhan sắc xinh đẹp của muội.”
“Tỷ ít cãi vã với muội thôi, tỷ tưởng là mình sắp được xuất cung chắc? Cẩn thận ngày mai công công đến cõng tỷ lên lưng đi mất!”
Phương Cảnh ngồi hẳn dậy: “Để ta kéo rách cái miệng của muội, xem muội còn dám nói linh tinh hay không!” Nói xong liền đè Cẩm Thu xuống, Cẩm Thu cười đến mức hô hấp khó khăn, chỉ đành xin tha. Vân Sơ ngồi ở một bên che miệng cười. Phương Cảnh quay đầu lại nhìn thấy Lâm Lang: “Còn nghe được mấy lời thế này thì không được tha cho Cẩm Thu.” Lâm Lang cười đáp: “Cô cô nói gì nô tì không hiểu.”
Cẩm Thu nhanh mồm nhanh miệng, nhíu nhíu mắt nói: “Nói hay lắm.”
Vân Sơ vội bảo: “Đừng tưởng Lâm Lang không biết.”
Đến lúc này Lâm Lang mới hiểu được một phần, trên mặt hơi hơi đỏ. Quả nhiên Cẩm Thu nói: “Thôi đi, nói cho ngươi biết sau này tránh việc người khác làm khó ngươi.” rồi che miệng cười cười: “Ngươi có biết Bối Cung không?”
Lâm Lang nhẹ nhàng lắc đầu. Phương Cảnh bảo: “Miệng chó không phun nổi ngà voi! Rảnh việc lại đi nói vớ vẩn.”
“Đây là quy tắc từ thới Thái Tông hoàng đế, kể một chút thì có làm sao?” Cẩm Thu cãi lại.
“Lại còn đem cả Thái Tông hoàng đế ra nữa.” Phương Cảnh quát.
Cẩm Thu cười hì hì, kể tiếp: “Ta biết cũng là do các vị cô cô tiền bối kể lại mà thôi, quy định này là do Hiếu Đoan hoàng hậu lập ra. Chuyện là Thần Phi được sủng nhất hậu cung, Hiếu Đoan hoàng hậu không cam lòng nên mới lập ra quy định, phàm là triệu phi tần nào thì người đó phải trần truồng, người được bọc bởi một chiếc áo khoác, do công công cõng đến rồi cõng đi, không được phép ngủ tại ngự tẩm (phòng ngủ của vua).”
Phương Cảnh mặt đỏ ửng, vừa cười vừa mắng Cẩm Thu: “Ngươi suốt ngày nghĩ về cái gì không biết.”
Cẩm Thu rời tràng kỉ, định cãi lại Phương Cảnh vài câu thì nghe Phương Cảnh nói tiếp: “Không còn sớm nữa, còn không mau ngủ đi. Ồn ào làm bề trên nghe thấy chắc chắn bị phạt đấy.”
Cẩm Thu nào chịu, Phương Cảnh liền nguýt một cái rồi thổi tắt đèn. Cả phòng bị bao trùm bở bóng tối. Cẩm Thu loạt xoạt một hồi rồi cũng nằm xuống ngủ.
Thời tiết nắng đẹp, trời xanh trong không một gợn mây. Cách một lớp mành, ánh nắng chói chang chiếu xuống, khắp nơi yên tĩnh không một tiếng động. Hoàng đế đang ngủ trưa, những người chưa đến phiên hầu hạ thì lui về phòng nghỉ ngơi.
Vì Vân Sơ đã đi Tứ Chấp Khố nên Lâm Lang ngồi trong phòng chăm chú thêu chiếc khăn. Phương Cảnh bị Lương Cửu Công gọi đi, lúc quay về phòng nhìn thấy Lâm Lang đang thêu thùa liền đi đến xem. Trên chiếc khăn màu xanh ngọc bích của hồ nước thấy hiện lên lưa thưa vài cành liễu rủ xuống, liễu được thêu bằng chỉ xanh như lá sen. Phương Cảnh khen: “Rất đẹp, toát lên sự thuần khiết trong đó.”

Lâm Lang mỉm cười: “Cô cô xin đừng cười chê, nô tì chỉ thêu linh tinh thôi.” Phương Cảnh ho một tiếng rồi bảo nàng: “Từ sáng ta đã thấy không được khỏe lắm, lơ mơ cả nửa ngày trời rồi, bây giờ không cố được nữa nên ta bẩm với Lương Am Đạt. Công công bảo mấy ngày nay ngươi hầu hạ rất ổn, hiện tại Vạn Tuế Gia đang ngủ trưa, ngươi đi đến trực đi, lo chuyện trà nước.”
Nàng nghe cô cô nói vậy liền vội bỏ kim chỉ xuống, đi vào trong điện. Hoàng đế ngủ trưa ở Tây Noãn Các, trong đại điện sâu lắng chẳng có lấy một âm thanh nào. Khói trắng bốc ra từ hai chiếc lư vàng lớn từng đợt từng đợt bay lên hòa lẫn vào bầu không khí yên tĩnh đó. Thái giám đứng đầu ca trực này đúng là Lương Cửu Công, hắn thấy nàng vào liền đưa mắt ra hiệu. Nàng khẽ đi vào trong noãn các (buồng có lò sưởi ấm). Lương Cửu Công yên lặng tới cạnh nàng, nhỏ giọng nói: “Vạn Tuế Gia có việc cần ta đi làm, ta đi một lát sẽ quay lại, ngươi ở đây chú ý lắng nghe.”
Nàng thấy hắn muốn nàng ở đây một mình khó tránh được lo lắng thấp thỏm trong lòng. Lương Cửu Công nói: “Bọn họ đều ở bên ngoài noãn các, Vạn Tuế Gia tỉnh dậy thì ngươi biết gọi bọn họ thế nào không?”
Nàng biết ám hiệu, nhẹ nhàng gật đầu. Lương Cửu Công cũng không dám nói nhiều sợ kinh động Hoàng đế, bước chân yên lặng lui ra ngoài.
Lâm Lang chỉ cảm thấy trong điện vô cùng yên tĩnh, dường như có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình. Nàng nín thở, cố thở ra nhẹ nhàng, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc mành trên giường màu vàng, nghe ngóng động tĩnh phía bên trong. Tuy cách xa nhưng trong noãn các quá yên tĩnh nên ngay cả tiếng hít thở đều đều của Hoàng đế cũng nghe thấy được, tiếng thở cực kì nhẹ nhàng ôn hòa.
Ánh nắng mặt trời soi qua lớp mành lụa mỏng của cửa sổ khắc hoa văn, chiếu vào trong điện chỉ còn một cái bóng màu trắng nhạt. Từng chiếc bóng mảnh của song cửa sổ ngả xuống nền cung dát vàng, bằng phẳng như gương.
Nàng nhớ lại lúc nàng ở trong phủ khi còn nhỏ, cũng là giờ ngủ trưa trong căn phòng nửa sáng nửa tối. Dưới cửa sổ hướng nam là gốc cây chuối lớn và hoa lê. Trong ánh nắng tươi đẹp vào giờ ngọ, tơ liễu bay qua lại trong vườn, vô thanh vô tức, gần như không có bóng dáng. Trong căn phòng yên ắng, mành trắng đơn giản, chăn gối có thêu hình hoa sen, Lão thái thái từng bảo: “Tiểu cô nương thật là mộc mạc thuần khiết, thể nào mà không thích son phấn màu mè.”
Ngày đó nàng đang ngủ, a hoàn lại ở bên ngoài nhỏ giọng nói: “Thiếu gia đã tới, cô nương vừa mới ngủ rồi.”
Giọng nói quen thuộc đó đáp lại: “Vậy ta về trước, sau này lại đến.”
Mơ hồ nghe thấy tiếng mành cửa được vén lên, nàng không chịu được vội kéo chiếc mành trên giường, cất tiếng gọi: “Đông Lang!”
Đột nhiên nghe thấy tiếng chăn sột soạt trong noãn các, nàng giật mình, kéo suy nghĩ quay về hiện thực. Hoàng đế vừa xoay người, sau đó lại là một mảng yên tĩnh như cũ. Sau giờ ngọ mùa xuân, người ta rất dễ có ý nghĩ lười nhác. Nàng đứng được một lúc lâu rồi, sự yên tĩnh như thế khiến nàng cứ muốn mãi mãi đứng yên im lặng thế này. Bỗng nàng hoang mang nhớ đến, Lương Am Đạt đi lâu như vậy sao vẫn chưa về?
Ngoài cửa sổ hình như đang có gió nhẹ, thổi vào mành lụa mỏng trên cửa khiến nó hơi hơi bay lên, giống như là có đứa trẻ đang phồng miệng thổi khí bên ngoài. Nàng thấy ánh nắng dần dần chiếu vào trong liền yên lặng đi về phía cửa sổ, định kéo nó xuống đóng lại.
Chợt nghe một âm thanh trầm phía sau lưng: “Không được đóng lại.” Nàng giật mình quay đầu, hóa ra Hoàng đế đã tỉnh từ lúc nào. Hoàng đế vén mành giường rồi ngồi dậy. Nàng vội vàng quỳ xuống giúp hắn đi giày, trong lúc hoảng loạn đã quên khuấy mất việc phải gọi người bên ngoài vào. Hoàng đế dường như vẫn còn một chút ngái ngủ, thần sắc không còn vẻ sắc sảo thường ngày mà có phần lười biếng như người thường, hắn hỏi: “Bây giờ là mấy giờ?”
Nàng đang định đi xem đồng hồ nước (một loại đồng hồ thời cổ) thì hắn chỉ lên trên bàn, trên đó có đặt một chiếc đồng hồ quả quýt phương Tây mạ vàng tráng men, nàng vội nhìn rồi đáp: “Bẩm Vạn Tuế Gia, là giờ mùi canh ba.”
“Ngươi biết xem cái này?” Hắn hỏi.
Nàng vẫn đang hoảng hốt, không kịp suy nghĩ gì nhiều. Lúc này Hoàng đế hỏi nàng mà nàng không biết nên đáp lại ra sao, chỉ đành nói: “Ngày trước có người từng dạy nô tì xem cho nên mới biết.”
Hoàng đế “ừ” một tiếng rồi nói: “Ngươi nhìn giờ phương Tây có thể tính ngay ra canh giờ của chúng ta, rất nhanh trí.”
Nàng không biết nói thế nào, thế nhưng cô cô từng dặn đi dặn lại với nàng quy tắc này nhiều lần, đó là khi nói chuyện với Hoàng đế không thể không đáp lời. Nàng đành nhẹ đáp “vâng”.
Trong điện lại yên lặng như cũ. Qua một hồi Hoàng đế mới bảo: “Gọi người vào đây.”
Quả nhiên nàng giật mình sợ hãi, lúc này mới biết mình đã phạm lỗi lớn, hấp tấp nói: “Nô tì đi ngay.”
Nàng đi đến bên noãn các hô một tiếng với người bên ngoài. Các thái giám lo việc mặc quần áo cho Hoàng đế nối đuôi nhau đi vào, giúp hắn rửa mặt chải đầu, thay áo. Nàng đang định rời đi thì nghe hắn gọi lại hỏi: “Lương Cửu Công đâu?”
Nàng kính cẩn đáp: “Lương Am Đạt công công đi làm việc Vạn Tuế Gia sai bảo rồi ạ.”

Hoàng đế lại có vẻ kinh ngạc: “Trẫm sai bảo việc gì?”
Đúng lúc này thì Lương Cửu Công về tới, thỉnh an Hoàng đế. Hoàng đế xưa nay nghiêm khắc với nội quan (cận thần của vua), người ở cạnh mình càng không cho phép thiếu trung thực. Hoàng đế hỏi: “Đang giờ trực ngươi lại tự ý rời vị trí đi đâu?”
“Vạn Tuế Gia bớt giận, người vừa mới ngủ thì Thái hậu phái người tới cho gọi người chăm sóc Vạn Tuế Gia tới đó một chuyến. Nô tài nghĩ không biết Thái hậu có gì phân phó, sợ người khác không nắm rõ đầu đuôi nên tự mình đi đến chỗ Thái hậu. Không kịp xin phép Vạn Tuế Gia, xin Vạn Tuế Gia trách phạt.”
Hoàng đế nghe thấy là do Thái hậu gọi đi nên cũng không truy cứu, chỉ hỏi: “Thái hậu có gì sai bảo?”
Lương Cửu Công đáp: “Thái hậu hỏi việc ăn uống mấy ngày nay của Hoàng thượng, nói rằng thời tiết không tốt, bảo nô tài cẩn thận hầu hạ.” Ngừng một lát rồi nói tiếp: “Thái hậu còn nói hôm qua người mơ một giấc mơ không lành, hôm nay vừa tỉnh lại thấy sợ hãi vô cùng nên mới nhiều lần nhắc nhở nô tài cẩn thận hầu hạ Vạn Tuế Gia.”
Hoàng đế không nén nổi cười nhẹ: “Hoàng ngạch nương luôn luôn lo lắng cho Trẫm, thế nên ban ngày thì đăm chiêu, tối lại nằm mộng. Lão nhân gia cứ hay tin vào điềm mộng.”
“Nô tài cũng bẩm với Thái hậu như vậy, Vạn Tuế Gia tôn quý, tự có hàng vạn thần linh che chở, mấy thứ như yêu mà tà chướng chẳng thể làm gì được người. Nhưng mà Thái hậu cứ lo lắng không thôi, mãi dặn dò nô tài rằng phải bẩm lại với người mấy ngày tới Vạn Tuế Gia không thể xuất cung.”
Hoàng đế mặt hơi biến sắc: “Trẫm định ngày kia lập đàn cầu mưa, là kẻ nào nhiều lời nói với Thái hậu?”
Lương Cửu Công biết rõ không thể gạt được Hoàng đế nên vội quỳ xuống dập đầu: “Nô tài thật sự không biết là ai bẩm với Thái hậu, xin Vạn Tuế Gia minh dám.” Hoàng đế nghiến răng nói: “Trẫm thật không hiểu nổi, vì sao mà nhất cử nhất động của Trẫm đều bị theo dõi, đến cả một câu nói trong Càn Thanh cung cũng có thể truyền tới tai Thái hậu chỉ không quá một ngày sau.”
Lương Cửu Công vẫn liên tục dập đầu: “Vạn Tuế Gia minh dám, nô tài trăm ngàn lần không dám, ngay cả kẻ dưới nô tài… nô tài cũng xin cam đoan là không có kẻ nào…”
Khóe miệng Hoàng đế hơi giương lên, nhưng nụ cười lạnh đó rất nhanh đã biến mất, người thản nhiên nói: “Ngươi cam đoan thay bọn hắn, cũng thật can đảm.”
Lương Cửu Công nghe thấy ngữ khí ác liệt của Hoàng đế, không dám đáp lời mà chỉ không ngừng dập đầu. Hoàng đế lại nói: “Trẫm thấy ngươi quá hồ đồ rồi, đầu rơi lúc nào cũng chưa chắc đã biết.”
Lương Cửu Công bị dọa đến giọng nói cũng lạnh run, hắn chỉ kêu được một tiếng: “Vạn Tuế Gia…”
“Từ nay về sau, nếu còn xảy ra loại chuyện như thế này thì kẻ rơi đầu đầu tiên chính là ngươi – tổng quản thái giám cung Càn Thanh. Nhìn thấy đồ vô dụng nhà ngươi chỉ khiến Trẫm tức thêm, cút mau!”
Lương Cửu Công sợ hãi tột độ, mồ hôi vã ra đã thấm ướt sũng áo, hắn nghe Hoàng đế nói vậy liền hiểu người đã bỏ qua cho hắn lần này, vội cảm tạ long ân rồi lui nhanh ra ngoài.
Trong điện lại im lặng không tiếng động, tất cả kẻ hầu người hạ chẳng ai dám thở mạnh, chỉ chuyên tâm hầu Hoàng đế rửa mặt. Thường ngày đều là do Lương Cửu Công tự mình chải đầu thay Hoàng đế, hôm nay người quát hắn “cút”, thái giám rửa mặt sắp đem khăn đến đặt lên tà áo Hoàng đế thì thấy người nhăn mặt chau mày.
Đại thái giám Lưu Tiến Trung đứng gần đó là một người cực kì thông minh, nhìn thấy thần sắc Hoàng đế không vui vẻ gì liền sai bảo: “Đi gọi Lương Am Đạt đến hầu hạ Vạn Tuế Gia.”
Cơn giận của Hoàng đế vẫn chưa hết, người lãnh đạm nói: “Thiếu đi một tên nô tài thì tóc Trẫm rối tung chắc?” Xoay đầu nhìn thấy chỉ có một cung nữ đang đứng, nhân tiện sai: “Ngươi qua đây.”
Lâm Lang chỉ đành vâng mệnh đi tới, cầm lấy chiếc lược làm từ sừng tê giác. Đầu tiên nàng nhẹ nhàng gỡ dây tua màu vàng buộc bím tóc ra, rồi lại cẩn thận chải đầu, kết bím tóc đuôi sam xong xuôi lại cột dây tua lại. Thái giám lo rửa mặt cầm chiếc gương tới, Hoàng đế cũng không nhìn vào gương một cái, chỉ nói: “Khởi giá, Trẫm đi thỉnh an Thái hậu.”
Lưu Tiến Trung bước vài bước ra cửa điện, hô: “Vạn Tuế Gia khởi giá!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.