Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn

Chương 5: Như Lần Gặp Đầu Tiên [Ii]


Bạn đang đọc Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn – Chương 5: Như Lần Gặp Đầu Tiên [Ii]

Hắn quay về đến ngự doanh, tiểu thái giám đứng bên ngoài cửa lều nhỏ giọng báo: “Lương công công về rồi sao? Vương gia và Nạp Lan đại nhân đang tiếp chuyện Hoàng thượng ở bên trong.” Lương Cửu Công gật đầu một cái, khẽ bước vào trong lều.
Cả một cái lều lớn đều lót da dê bên dưới, bước lên không một tiếng động. Hoàng đế ngồi ở giữa, thần sắc thảnh thơi. Dụ vương gia cười nói với Nạp Lan Tính Đức: “Dung Nhược, người thổi tiêu tối hôm trước quả thật là nữ nhân. Chúng ta đánh cuộc thua rồi, ngươi muốn tặng vật gì thì cứ nói ra.”
Nạp Lan cười mỉm bảo: “Dung Nhược không dám.”
Hoàng đế cười nói: “Hôm đó nghe thấy tiếng tiêu du dương, uyển chuyển, ngươi nói nhất định là nữ nhân, Trẫm cũng cho rằng như thế. Chỉ là Phúc Toàn không tin, cứ muốn đánh cược với ngươi, bây giờ thua đến tâm phục khẩu phục rồi.”
Phúc Toàn đáp: “Hoàng thượng anh minh.” Hướng Dung Nhược cười cười: “Ta nhận thua, tiễn Phật tiễn đến Tây phương (ý nói đã làm thì làm đến cùng, trọn vẹn), theo ta thấy tối đó ngươi rất thích người này, hay là ta thay ngươi cầu Hoàng thượng, xin Hoàng thượng ban nàng cho ngươi? Nhất cử lưỡng tiện, cũng coi như là giúp Hoàng thượng đi.”
Tình cảm giữa Hoàng đế và huynh trưởng xưa nay rất thân thiết, lúc này cười bảo: “Ngươi muốn hắn cảm kích ngươi thì nói thẳng ra, sao còn đẩy sang Trẫm?”
Phúc Toàn đáp: “Hoàng thượng chẳng phải hay bảo: Dung Nhược – Kiêm Điệp tình thâm, tiếc là không được dài lâu, thật khiến người ta thở dài buồn bã. Nữ tử kia tuy chỉ là cung nữ nhưng tài mạo có thể sánh đôi với Dung Nhược. Nô tài thay Hoàng thượng tác thành nên đoạn giai thoại này, hiển nhiên là vi quân phân ưu* rồi.”
* Lo nghĩ, suy nghĩ thay vua
Nạp Lan đáp: “Đã là người trong hậu cung thì thần không dám vượt quá bổn phận.”
Hoàng đế nói: “Bồng Sơn không xa, Lá đỏ đề thơ*… thời xưa đều là giai thoại, ngươi có thể so với Tống Tử Kinh, lẽ nào đến sự độ lượng của Triệu Trinh** Trẫm cũng không có?”
————
* Một nam tử thả chiếc lá đỏ có viết bài thơ bên trên bề mặt xuống sông, cung nữ ở trong cung lượm được, không biết thơ của ai nhưng cũng viết lại một bài trên chiếc lá đỏ khác, thả xuống mặt nước. Sau này hai người lấy nhau mới biết phu quân/ thê tử của mình giữ chiếc lá còn lại.
** Chỉ Tống Nhân Tông Triệu Trinh, hoàng đế đời thứ tư thời Tống
————

Phúc Toàn bật cười: “Hoàng thượng tấm lòng thuần hậu, tất nhiên là hơn xa Tống Nhân Tông. Tuy nhiên ngọn nguồn của mấy chuyện xưa này thần lại chẳng biết rõ.” Hắn thông thạo bắn cung cưỡi ngựa, đối với những chuyện thời cổ lại biết không nhiều. Hoàng đế hiểu rõ vị huynh trưởng này nên hướng đến Nạp Lan bảo: “Dung Nhược, Dụ thân vương đang kiểm tra ngươi đấy, ngươi giải thích cho vương gia nghe xem.”
Nạp Lan đáp một tiếng “vâng” rồi nói:
“Tống Kỳ tự Tử Kinh cùng huynh trưởng là Tống Tường đều có tên hiệu, người thời gọi là Đại Tống, Tiểu Tống. Một này nọ Tử Kinh đi trên phố phồn hoa vừa hay gặp ngự giá đi qua, trong đoàn xe có một cung nữ vén rèm nhìn trộm Tử Kinh bảo: Chắc đây là Tiểu Tống.
Sau khi Tử Kinh về đến nhà liền viết bài Giá cô thiên, lời là:
Gặp xe ngựa chạm trổ hoa văn trên đường
Có tiếng vén rèm đau thương
Chẳng là phượng để vỗ cánh bay
Hai trái tim đã đập chung một nhịp.
Trong cung dát vàng, trong lồng nạm ngọc
Xe như nước chảy, ngựa phi rồng bay
Chỉ hận Bồng Sơn xa ngút
Trùng trùng điệp điệp xa xách cõi tiên.
Lời viết xong, kinh thành lưu truyền, truyền đến tận trong cung. Sau khi Nhân Tông nghe được, biết những lời này có nguồn gốc của nó, liền hỏi cung nữ: Là ai gọi Tiểu Tống?

Người cung nữ nọ mới thuật lại cho Nhân Tông nghe. Nhân Tông lại triệu Tử Kinh vào hỏi, Tử Kinh liền bẩm báo sự tình. Nhân Tông nói: Bồng Sơn* không xa. Rồi ban cung nữ kia cho Tử Kinh lấy về làm thê tử.”
* Bồng Sơn ám chỉ tiên sơn, cõi tiên
Giọng kể của Dung Nhược trầm bổng du dương, Phúc Toàn nghe xong cảm thấy thật vui vẻ: “Câu chuyện này đúng là một đoạn giai thoại, đêm trước Hoàng thượng thổi kèn cũng vừa khéo tạo nên giai thoại.”
Hoàng đế cười bảo: “Đoạn giai thoại này của chúng ta suy cho cùng vẫn có điểm chưa hoàn mỹ lắm. Đêm đó đáng lẽ nên là Dung Nhược thổi mới coi là một câu chuyện đẹp.”
Giữa lúc quân thần đang nói cười, ngu thốt* chạy đến báo quân cánh giữa đã bao vây xong xuôi cả rồi, xin di giá đi xem.
* Ngu thốt: chỉ những binh sĩ đảm nhiệm việc siết vòng vây và dồn thú
Hoàng đế nghe bẩm xong liền đứng dậy thay y phục, Nạp Lan dẫn đầu đội thị vệ ngự tiền. Hoàng đế lệnh cho hắn phi ngựa đến xem tình hình trước.
Phúc Toàn đứng một bên, thấy thái giám giúp Hoàng đế khoác áo giáp, Hoàng đế quay đầu lại gặp Lương Cửu Công đang dâng chiếc mũ lên, tiện hỏi: “Tìm được chưa?” Lương Cửu Công đáp: “Bẩm Hoàng thượng, nô tài đã tìm thấy người vá y phục rồi, hóa ra là cung nữ ở phòng giặt đồ. Hoàng thượng không có sai bảo gì nên nô tài cũng không dám làm kinh động nàng ta, chỉ hỏi được họ nàng là Vệ.”
Hoàng đế bảo: “Trẫm thấy nàng rất khéo tay nên tiện hỏi một câu, sau này bảo nàng đến hầu hạ việc thêu thùa đi.”
Lương Cửu Công “vâng” một tiếng. Hoàng đế lại quay sang Phúc Toàn: “Cung nữ thổi tiêu kia Trẫm muốn tác thành cho Dung Nhược. Ngươi vừa bảo là làm việc ở cung nào?”
Phúc Toàn nghe xong vài lời bẩm báo của Lương Cửu Công không khỏi suy nghĩ một lúc. Ngẩng đầu nhìn thấy cung nữ dâng y phục của Hoàng đế lên, nhanh trí đáp: “Cung nữ đó làm ở Tứ Chấp Khố.”
Hoàng đế sai bảo: “Vậy chuyện này giao cho ngươi đi. Đừng khiến Dung Nhược thiệt thòi.”

“Hoàng thượng yên tâm.”
Hoàng đế gật gật đầu, quay mặt ra ý, thái giám Kính Sự phòng liền cao giọng hô: “Khởi giá!”Tảng sáng đại thần phụ trách việc bao vây dẫn binh lính tinh nhuệ của Bát Kỳ*, Hổ Thương doanh (đội hỗ trợ vây săn), và các đội xạ thủ đến sau vòng vây khoảng 20 dặm, sau đó lúc xa lúc gần lùa lũ thú hoang dã chạy vào khu trung tâm vòng vây. Bắt đầu từ lớp thứ nhất phía ngoài vòng vây, phục sẵn bởi binh sĩ Hổ Thương và xạ thủ, lại phục thêm một tầng nữa, tầng này chuyên bắn những con thú chạy từ trong vòng vây ra. Những con thú đã bị vây bên trong thì không thể bắn.
* Bát Kỳ: một chế độ tổ chức quân sự thời cổ, đặc trưng của Bát Kỳ là mỗi đơn vị được phân biệt bằng một lá cờ khác nhau, tổng cộng có tám lá cờ cơ bản
Hoàng đế cưỡi ngựa từ ngự doanh tới, dẫn theo chư vị đại thần, thị vệ cùng xạ thủ tuỳ tùng và các doanh Hổ Thương. Nghìn người vạn ngựa, cờ lớn màu vàng ở phía trước, cận thần thị vệ hộ tống theo lệ đều mặc áo màu vàng nhạt. Dưới ánh nắng mặt trời, màu vàng óng ả sáng chói cả một vùng.
Đến trước đội quân cánh giữa tầm nửa dặm thì ngự giá dừng lại. Nạp Lan từ lúc cưỡi ngựa đến đây đều đi cạnh ngự giá, hiện giờ hắn đang nhìn về hướng bên trong vòng vây. Hoàng đế thấy hai cánh quân cờ trắng, cờ đỏ bao vây hai bên trái, phải của vòng vây siết chặt đến hai ba dặm liền ra lệnh: “Tản ra phía tây.”
Ngự tiền thị vệ cao giọng truyền chỉ: “Hoàng thượng có chỉ, tản ra phía tây.” Lại thêm một tiếng ngựa phi qua: “Có chỉ, tản ra phía tây…” Xa xa truyền tới những câu y hệt chỉ là thanh âm đã giảm dần, giống như âm thanh vọng lại vậy. Ý chỉ này của Hoàng đế chính là thánh ân đặc biệt cho phép mở ra một hướng của vòng vây. Nếu như dã thú chạy thoát ra từ hướng đó thì binh lính bao vây bên ngoài cũng không được bắn.
Trong vòng vây, sói hoang, lợn rừng chạy toán loạn, trốn chui trốn lủi. Hoàng đế cầm ngự cung lên, chiếc cung có nước sơn đỏ sẫm, dây cung màu vàng, lúc này có một mũi tên đuôi gắn lông vũ được đặt lên nó.
Dây cung phát ra một tiếng xoạt, một tiễn bắn ra trúng ngay chú hươu đang hoang mang tháo chạy, khiến nó chết ngay tại chỗ. Binh sĩ hô to ầm ĩ: “Vạn tuế!” Tiếng hô ầm ầm như sấm rền.
Lúc này cuộc săn bắn mới bắt đầu, nháy mắt đã thấy tên bay như châu chấu, lớp lớp đan xen dày đặc như mưa rào. Hoàng đế dừng ngựa tại chỗ xem các vương công đại thân và binh sĩ rượt đuổi dã thú. Đây cũng được coi là một cuộc thi bắn cung cho nên từ vương công đại thần trở xuống, ai ai cũng cố gắng anh dũng xông lên.
Phúc Toàn từ bảy, tám tuổi đã theo hoàng đế Thuận Trị xuất cung đi săn, thành thạo bắn cung cưỡi ngựa, ở giữa khu săn tất nhiên giống như cá gặp nước. Hắn cưỡi trên con ngựa hảo hạng phi như bay, không ngừng hò hét. Không lâu sau, tên thị vệ theo sát hắn đã chở đầy những con thú trên lưng ngựa. Lúc này Phúc Toàn mới quay lại, nhíu mày nói: “Phiền phức, giữ lại tai thôi.” Thị vệ vâng lời, cắt tai của mấy con thú kia xuống, kiểm tra số lượng thú đã săn được.
Nạp Lan là ngự tiền thị vệ, ghìm ngựa đi sau ngự giá, bên hông gắn cờ vàng thêu hình rồng phần phật đón gió. Trong bãi săn người hét ngựa hí, cờ bay phấp phới, tiếng hò, tiếng ngựa phi qua lại. Tay hắn cầm chắc roi ngựa. Bởi vì ngự tiền thị vệ không được đeo đao kiếm, nên ở hông hắn chỉ dắt một bó tiễn, khoảng hơn mười chiếc có gắn lông trắng ở đuôi.
Hoàng đế nói: “Dung Nhược, ngươi cũng lên đi.”
Nạp Lan lập tức khom mình hành lễ: “Nô tài tuân chỉ.”
Hắn phi ngựa vào vòng vây xuyên qua đội xạ thủ, đội kỵ mã, rút tiễn rồi giương cung lên, bắn liên tục ba phát đều trúng đích, không phí phạm một chiếc tiễn nào. Hoàng đế từ xa xa quan sát cũng không thể không khen một tiếng “Hay!”. Theo đó, các thị vệ cũng không ngừng hô “hay, hay”, tiếng hô hào vang dội tứ phía. Nạp Lan ghìm ngựa quay lại, nhảy xuống ngựa rồi hành lễ, đem con mồi vừa săn được dâng lên ngự tiền, lại lui về sau làm ngự tiền thị vệ như cũ.
Sau một ngày bao vây khắp nơi, hoàng hôn đã nhuộm đỏ khung cảnh. Nạp Lan phi ngựa về đại doanh, Phúc Toàn thúc ngựa đến bên trái hắn, nhỏ giọng cười bảo: “Dung Nhược, lần này Hoàng thượng làm thật đó, đã phân phó ta tác thành ngươi và người cung nữ kia.”

Dung Nhược bất ngờ buông lỏng dây cương, tay run run. Tâm trạng phiền loạn không không chế nổi, hắn cực lực cố bình tĩnh lại, trên mặt không hiện ra cảm xúc gì. May mà Phúc Toàn không để ý đến, vẫn cười cười: “Hoàng thượng đã coi trọng ngươi như vậy, ta đây cũng phải làm tốt vai trò bà mối thôi.”
Dung Nhược đáp: “Thánh ân mênh mông, thẹn không dám nhận. Vương gia lại vất vả vì Dung Nhược như vậy, Dung Nhược thật sự không dám nhận.”
“Chẳng qua ta chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi, Hoàng thượng có bảo không được để ngươi chịu thiệt, tất nhiên ta sẽ thành thật không khách khí nữa.” Phúc Toàn ngừng một lát lại nói: “Ta đã sai người đi điều tra cả rồi, cung nữ thổi tiêu kia là nữ nhân nhà Pha Nhĩ Bồn, gia môn hóa ra lại không thấp bé chút nào. Nói ra không chừng ngươi lại biết, nàng ấy là họ hàng của Vinh Tần. Ta nghe nói nàng ấy có dung mạo xinh đẹp, phong thái tao nhã, còn là do Hoàng thượng ban thưởng nữa, lệnh tôn đại nhân chắc hẳn là cực kì vừa ý.”
Còn chưa nói hết đã thấy chiếc roi ngựa tết từ lụa hồng trong tay Nạp Lan rơi phịch xuống đất. Nạp Lan định thần, thúc ngựa quay lại, khom người nhặt lên chiếc roi.
Phúc Toàn cười trêu: “Bằng nấy tuổi rồi, nghe đến việc cưới vợ còn bối rối đến thế này sao?”
“Vương gia nói đùa rồi. Long ân này của Hoàng thượng hạ thấp cung nữ hậu cung, triều ta vốn chưa từng có tiền lệ. Dung Nhược quả thật không dám nhận, xin Vương gia ở trước mặt Hoàng thượng chối từ giúp nô tài.”
Phúc Toàn nghe hắn tuy ban đầu có ý khước từ, nhưng đến giờ ngữ khí đã kiên định, biểu lộ sự từ chối hoàn toàn. Trong lòng cảm thấy kì lạ, chỉ là không thể hiểu nổi. Hắn cùng Nạp Lan thân thiết nên hắn mới toàn tâm toàn ý giúp Nạp Lan tính toán. Trước đó vì nghe được mấy lời bẩm báo của Lương Cửu Công nên biết Lâm Lang đã không thể lấy được. Hai ngày nay hắn đặc biệt phái người lặng lẽ đi thăm dò, nghe nói nữ nhi của đại thần Pha Nhĩ Bồn đang làm ở Tứ Chấp Khố. Pha Nhĩ Bồn là cháu đích tôn của Phí Anh Lạc, kế thừa tước vị nhất đẳng, tuy ở trong triều không có nhiều quyền thế nhưng tước vị hiển hách. Không ngờ hắn một lòng lo liệu, Nạp Lan lại kiên quyết từ chối không nhận.
Phúc Toàn đang muốn khuyên bảo, thấy Nạp Lan chỉ nhìn về phía núi xa, ánh tà dương trùm xuống từ phía tây, màu vàng kim chiếu lên mặt hắn. Tướng mạo hắn vốn thanh tú, ánh mắt, lông mày hiện lên vẻ lãnh đạm. Phúc Toàn không nhịn được bảo: “Dung Nhược, sao ta thấy ngươi sống không vui vẻ gì?”
Nạp Lan sợ hãi, phục hồi tinh thần đáp: “Vương gia vì sao lại nói như vậy?”
Phúc Toàn thở dài: “Ai da, chắc hẳn là ngươi nhớ đến phu nhân, ngươi là người nặng tình cho nên ngay cả Hoàng thượng cũng phải than thở thay ngươi.” Lại ngừng một lát rồi tiếp: “Tối nay tìm việc gì vui vui thôi, ta đi thúc giục Hoàng thượng, chúng ta thi cưỡi ngựa, thế nào?”
Quả nhiên Dung Nhược tươi cười: “Lẽ nào Vương gia thua vẫn chưa phục sao?”
Phúc Toàn cầm chắc roi mây, cười lớn: “Ai bảo lần trước ta thua chứ? Chỉ là ta không thắng thôi, lần này chúng ta thi tiếp.”
Dung Nhược giơ tay lên che ánh sáng cho đỡ chói, nhíu mắt nhìn những lá cờ vàng phấp phới phía xa, bảo: “Chúng ta đã lùi xa đến vậy.”
“Vừa hay lần này nên thi một chút, hai ta bắt đầu từ đây, ai đến ngự giá trước coi như người đó thắng.” Phúc Toàn nói xong không đợi Dung Nhược đáp, hai đùi đã húc mạnh vào bụng ngựa, hô lên một tiếng. Con ngựa liền phi bốn vó như bay. Dung Nhược cũng vội vàng vung roi phi ngựa đuổi theo. Thị vệ của Phúc Toàn cùng thân binh tùy tùng ầm ĩ hò hét rồi lao theo sát cạnh. Tiếng vó hơn chục con ngựa dồn dập, bụi cuộn mù mịt trên con đường nhỏ vừa bị chúng dày xéo phi qua.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.