Bạn đang đọc Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn – Chương 28: Khi Đó Chỉ Biết (I)
Vì lo liệu chuyện hỷ nên Minh Châu phủ vô cùng náo nhiệt. Minh Châu vốn là Thủ phụ (đại thần đứng đầu việc quân cơ), lại được hoàng đế trọng dụng nên khách khứa tới phủ người ra vào nườm nượp. Đến Sách Ngạch Đồ cũng tự mình đến cửa chúc mừng. Tuy Minh Châu tránh tiếp khách nhưng cũng không thể tránh được người này, hắn tự mình ra mái hiên nghênh đón. Chủ và khách cùng ngồi xuống nói chuyện phiếm đôi ba câu.
Sách Ngạch Đồ khen ngợi Dung Nhược một hồi, hắn nói: “Công tử văn võ song toàn, hơn nữa còn được hoàng thượng coi trọng, tương lai nhất định vô cùng xán lạn.”
Xưa nay Minh Châu không ưa người này lắm, lúc này chỉ cười ha ha rồi nói vài câu khiêm tốn, xong bảo: “Lúc này phu thê nhi tử đã tiến cung tạ ơn rồi, nếu không thì nhất định sẽ lệnh nhi tử tới đây dập đầu trước Sách tướng quân, tạ ơn sự quan tâm của Sách tướng quân từ trước đến giờ.”
Nạp Lan cùng tân nương Vân Sơ vào cung tạ ơn. Đến cửa cung thì Nạp Lan nhận chỉ đi gặp hoàng đế, còn Vân Sơ thì vào hậu cung gặp Đồng quý phi.
Hôn lễ do hoàng đế ban cho, đồng thời Minh Châu cũng là trọng thần trong chiều nên Đồng quý phi vô cùng khách sáo, nàng đặc biệt lệnh cho Huệ tần cùng Lâm Lang tới gặp. Vân Sơ biết Lâm Lang mới được sắc phong lên Lương quý nhân nên vừa gặp đã quỳ xuống vái lạy: “Vân Sơ thỉnh an Huệ chủ nhân, Lương chủ nhân.”
Đồng quý phi vội nói: “Mau đứng lên đi.” Trên mặt Huệ tần đầy vui mừng, tự mình đỡ Vân Sơ đứng dậy, cầm chặt tay nàng rồi nói: “Bây giờ muội cũng trở thành cáo mệnh phu nhân của triều đình rồi. À còn nữa, chúng ta đến nay đã là người một nhà.”
Đồng quý phi cười: “Ở đây không có người ngoài, ta đã đặc biệt gọi bọn họ đến nói chuyện cùng ngươi là vì ba người là họ hàng thân thích, là người một nhà. Không cần phải phân trên dưới.” Tiếp đó lại ban cho ngồi, Vân Sơ từ chối ba lần bảy lượt, cuối cùng mới chịu nghiêng người ngồi xuống.
Đồng quý phi hỏi: “Lão thái thái, thái thái nhà ngươi đều khỏe chứ?”
Vân Sơ vội đứng dậy, cúi đầu đáp: “Tạ ơn chủ nhân hỏi thăm. Lão thái thái, thái thái đều khỏe ạ. Hôm nay nô tì vào cung còn đặc biệt dặn dò nô tì rằng, nhất định phải thay người thỉnh an Đồng quý phi và chư vị chủ nhân trong cung.”
Đồng quý phi gật đầu: “Phiền tới Lão thái thái lo lắng. Mùa xuân năm nay ta có gặp Lão thái thái lúc mệnh phụ vào cung. Thân thể, xương cốt của người còn khỏe lắm.”
Vân Sơ lại cúi đầu đáp: “Đều nhờ vào phúc lớn của chủ nhân.”
Đồng quý phi cười nói: “Thái thái nhà ngươi lại rất hay vào cung, chúng ta cũng gặp nhau thường xuyên. Sau này ngươi cũng phải hay tới đây, ngươi là người nhà của Huệ tần, cũng là người nhà của Lương quý nhân nữa.”
Vân Sơ cũng cười: “Chủ nhân ban ân điển cho nô tì được vào cung thường xuyên để thỉnh an chư vị chủ nhân các cung, đây là phúc của nô tì ạ.”
Lại ngồi thêm một lúc, Đồng quý phi nói: “Ngươi đến hai cung của bọn họ một lát, nói dăm ba câu chuyện riêng đi.”
Vân Sơ biết Đồng quý phi quản lý hậu cung, công việc rất nhiều nên cũng không dám ở lại lâu. Nàng dập đầu tạ ơn rồi lui xuống, theo Huệ tần về cung của nàng trước.
Huệ tần đối đãi với nàng vô cùng thân thiết. Ngồi nói chuyện một lúc lâu xong ban cho trà bánh, cuối cùng lúc Vân Sơ cáo từ lại thưởng thêm đủ loại quà. Vân Sơ đi ra từ cung của nàng thì hướng đến Trữ Tú cung gặp Lâm Lang.Vào tới Trữ Tú cung, Cẩm Thu vui mừng ra nghênh đón, nàng cúi đầu thỉnh an. Vân Sơ vốn làm việc trong Càn Thanh cung, từng quen biết Cẩm Thu, nay Cẩm Thu lại là cung nữ bên cạnh Lâm Lang nên nàng cũng không dám thất lễ, vội vàng đỡ dậy, không cho nàng kịp hành lễ. Đến khi vào trong phòng rồi, chỉ thấy Lâm Lang đã thay bộ áo bình thường hàng ngày, trên đầu chỉ cài một chiếc trâm bạch ngọc, không có mấy châu ngọc.
Lâm Lang thấy Vân Sơ khấu đầu thì vội đỡ dậy, một mực kéo tay nàng để nàng đến ngồi trên tràng kỉ. Vân Sơ hoảng sợ nói: “Nô tì không dám.”
Lòng Lâm Lang thấy chua xót, nàng cố gắng nở nụ cười: “Ngày trước chúng ta thân thiết làm sao, bây giờ khó khăn lắm tỷ mới đến thăm muội, chúng ta đừng bị gò bó bởi mấy lễ nghi đó nữa, ngồi xuống đây nói chuyện đi.”
Vân Sơ thấy nàng cứ khăng khăng như vậy thì đành tạ ơn rồi cùng nàng ngồi xuống. Bích Lạc dâng trà lên. Nàng từng là người hầu hạ nên chỉ nhấp một ngụm liền biết là trà xanh Long Tỉnh mà Hàng Châu mới tiến cống đầu xuân năm nay. Số lượng ít nên rất quý, mỗi năm chỉ tiến cống được không quá mười cân. Ngoài thái hoàng thái hậu, thái hậu, hoàng đế ra thì trong hậu cung rất hiếm khi được thưởng cho thứ này.
Lâm Lang nói: “Hôm nay là ngày đại hỷ của tỷ tỷ. Lúc tỷ xuất cung thì muội đang bị ốm, không tiễn được tỷ. Hôm nay có thể gặp nhau cũng thật đáng mừng.” Vân Sơ nghe nàng nói như vậy thì cực kì cảm động, gắng cười: “Ngày đó chủ nhân đối với Vân Sơ rất tốt, bây giờ…” còn chưa nói xong thì Lâm Lang đã nắm lấy tay nàng: “Muội đã nói rồi, đừng câu nệ lễ nghi.”
Vân Sơ cảm nhận được đầu ngón tay nàng lạnh lạnh, đang nắm chặt lấy tay mình. Trên mặt là nụ cười nhưng trong ánh mắt lại có chút gì đó mà nàng không thể hiểu được. Tuy có nhiều lời muốn nói nhưng bản thân lại không biết bắt đầu từ đâu.
Sau một lúc lâu, Lâm Lang nói: “Đại ca ca là người có tình có nghĩa, nhất định sẽ đối xử tốt với tỷ.” Vân Sơ nghe nàng nhắc đến phu quân thì mặt hơi ửng đỏ, Lâm Lang nói tiếp: “Ngày xưa chúng ta thường hay trêu chọc nhau, bây giờ lại trở thành người một nhà rồi……..” Nói đến đây thì bật cười: “Đúng là hiếm khi tỷ mới đến đây một lần, muội chẳng biết nên nói gì mới được.”
Lòng Vân Sơ buồn bã, Lâm Lang lại chuyển chủ đề, hỏi sức khỏe người nhà, rồi lại nói chuyện phiếm thêm một lúc. Trời đã tối, sợ cửa cung đóng nên Lâm Lang cười nói: “Cũng may là sau này còn có cơ hội vào cung, hôm nay là ngày đại hỷ, muội không giữ tỷ nữa.” Vừa nói vừa tháo chiếc trâm bạch ngọc trên đầu xuống. Chiếc trâm đó trơn bóng nhẵn mịn, sáng trong, hoàn toàn không có chút tì vết.
Vân Sơ vội vàng hành lễ: “Nô tì không dám nhận phần thưởng của chủ nhân.” Lâm Lang vẫn cứ tự tay nhét chiếc trâm vào tay Vân Sơ: “Muội cũng chẳng có gì đẹp tặng tỷ cả. Chiếc trâm này vốn là ngày xưa Lão thái thái uội, đã theo muội mười mấy năm rồi. Tuy muội cực kì không nỡ xa nó, nhưng tỷ đã tặng muội cây trâm của tỷ, cây trâm này của muội tặng tỷ vậy, cũng coi như vật về với chủ cũ.”
Vân Sơ nhớ lại lúc nàng xuất cung từng đem cây trâm cài tóc cũ bằng bạc của mình tặng cho Lâm Lang giữ làm kỷ niệm. Đến nay thời thế thay đổi, trong lòng bùi ngùi xúc động, chỉ đành tạ ơn nàng. Lúc cáo từ ra về, Lâm Lang còn ban thưởng nhiều đồ cho nữ quyến trong nhà, đều là gấm vóc lụa là, trang sức tuyệt đẹp, đến dấu vàng cũng chưa bóc ra. Một cung nữ nhỏ tuổi bê đồ thưởng đi theo sau Vân Sơ, đến cửa cung mới giao lại cho a hoàn đi cùng Vân Sơ là Tuệ Nhi.
Nạp Lan tuy đi triệu kiến hoàng đế, nhưng quần thần lễ nghi cực kì đơn giản, tạ ơn xong thì lui xuống luôn. Lúc này đang đứng ngoài cửa cung đợi thê tử. Vân Sơ ra rồi thì Nạp Lan vẫn cưỡi ngựa như lúc đi, còn Vân Sơ và a hoàn ngồi trong một chiếc xe có nắp đỏ thẫm cùng đi về phủ.
Minh Châu phủ ở duyên bờ bắc Hậu Hải, cả một đường chỉ nghe tiếng xe chạy lộc cộc. Vân Sơ không ngủ từ tối qua đến giờ, hiện tại đã được hơn mười mấy canh giờ không được nhắm mắt, lại cộng thêm lúc vào cung lúc nào cũng phải tỉnh táo để hành lễ, cho nên bây giờ tâm trạng lo lắng mới được giải tỏa.
Tuệ Nhi vốn là a hoàn trong phòng của Nạp Lan phu nhân. Vì nàng rất nhanh nhẹn nên từ khi Vân Sơ bước vào phủ, Nạp Lan phu nhân đã đặc biệt phái nàng sang hầu hạ tân nương. Hôm nay vào cung tạ ơn tất nhiên sẽ có nàng đi theo. Tuệ Nhi thấy Vân Sơ mệt mỏi thì liền lấy chiếc lược nhỏ từ trong hộp trang sức mang theo đặt trong xe rồi chải đầu cho Vân Sơ. Miệng khen: “Chiếc trâm này của mợ chủ thật là đẹp.”
Vân Sơ bất giác sờ sờ lên chiếc trâm, cười nói: “Là Lương quý nhân vừa thưởng cho đấy.” Tuệ Nhi cười đáp: “Chúng nô tì ngồi rảnh rỗi ở phòng trà tám chuyện, mấy vị công công đều nói, phủ chúng ta có hai vị chủ nhân đều là người có phúc lớn. Huệ chủ nhân thì không cần phải nói nữa, đến Lương chủ nhân cũng được sủng ái đến vậy.”
Vân Sơ nhớ lại tất cả những gì mình nhìn thấy hôm nay, bất giác gật gật đầu, còn cảm thấy sự sủng ái dành cho Lâm Lang có khi còn nhiều hơn cả Huệ tần – mẫu thân của hoàng tử cả nữa.
Đợi đến lúc về đến phủ, nàng lên phòng khách chính gặp Lão thái thái, Nạp Lan phu nhân cùng mấy vị thái thái, đem những đồ vật được ban thưởng lúc trong cung trình lên. Lão thái thái sai a hoàn cầm chiếc mắt kính thủy tinh của phương tây lên ngắm nghía. Vừa mở mấy cuộn gấm vóc lụa là rồi đồ trang điểm ra thì từng sợi tơ vàng óng tỏa sáng lấp lánh, vô cùng rực rỡ.
Lão thái thái vừa cười vừa gật gù: “Vật từ trong cung suy cho cùng vẫn hơn thường”. Lại nhìn tỉ mỉ vào đồ may mặc: “Cuộn này chắc là loại hoa văn mới Giang Ninh vừa làm năm nay, Huệ chủ nhân thật là hiếm có, quan tâm đến ta như vậy.”
Vân Sơ cười đáp: “Bẩm Lão thái thái, mấy mẫu này là Lương chủ nhân thưởng ạ. Còn mấy cuộn gấm kia mới là Huệ chủ nhân thưởng.”
Lão thái thái “ừ” một tiếng, Nạp Lan phu nhân cười nói: “Là ai thưởng cũng được, đều là nương nương nhà chúng ta cả, đều là tấm lòng hiếu kính Lão thái thái.”
Lão thái thái vừa cầm kính vừa cười nói: “Ta cũng không sợ các con bảo ta thiên vị. Tuy đứa nhỏ Lâm Lang này chỉ là ngoại tôn nữ (con của con gái), từ nhỏ đã lớn lên trong phủ chúng ta, ta coi nó như tôn nữ (con của con trai) vậy. Các con cũng thấy đấy, ít hay nhiều thì cũng là tấm lòng của nó cả.”
Mọi người lại ngồi nói thêm một lúc thì đến lúc lên đèn. Hỷ tiệc bên ngoài vẫn chưa tàn, Lão thái thái giữ Vân Sơ lại ăn bữa tối, người nói: “Thật khổ cho con, từ hôm qua vừa vào phủ, hôm nay vừa ngủ dậy đã chuẩn bị nhập cung, đến đây ăn cùng ta một bữa nào.”
Nạp Lan phu nhân cười cười: “Chúng con đều phải ra ngoài tiếp khách khứa. Lão thái thái đã lo lắng cho nó như vậy thì để nó ở lại hầu hạ Lão thái thái cũng là việc nên làm.” Rồi dặn dò Vân Sơ: “Vậy con ở đây dùng bữa cùng Lão thái thái đi.” Vân Sơ đáp một tiếng vâng.
Nạp Lan phu nhân cùng mấy chị em dâu đều lui hết xuống. Vừa đến hành lang, Tứ thái thái liền cười lạnh lùng: “Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là tay, sao lại thiên vị đến thế chứ. Chỉ là thưởng mấy cuộn gấm thôi mà khen nó lên tận trời. Lại nói đến việc ban thưởng, chẳng lẽ mấy năm nay Huệ chủ nhân thưởng còn ít sao?”
Nạp Lan phu nhân cười đáp: “Lão thái thái chỉ khen đôi ba câu thôi mà, còn nữa, mấy năm nay Lão thái thái khen Huệ chủ nhân còn ít sao?”
Đại thái thái cũng cười: “Tỷ thấy Lão thái thái không phải là thiên vị. Dù là vị chủ nhân nào được sủng ái thì nhà chúng ta cũng được vẻ vang như nhau cả. Đến lần trước tỷ vào cung thỉnh an, bọn công công trong cung vừa nghe thấy là người nhà của Lương chủ nhân thì đều chạy tới hết lòng nịnh bợ.” Vừa nói xong câu này quả nhiên như đổ dầu vào lửa. Tứ thái thái “hừ” một tiếng rồi không thèm nói nữa. Nạp Lan phu nhân biết Đại thái thái xưa nay có ác cảm với Tứ thái thái, mấy năm nay vì Huệ chủ nhân nên chịu ấm ức không ít, đến nay thấy người ta gặp họa thì mới hả hê như vậy. Nạp Lan phu nhân vội ngăn nói tiếp, cuối cùng vấn đề cũng không đề cập tới nữa.
Vân Sơ xuất giá hôm kia, tuy là đêm động phòng hoa chúc nhưng gần như cả đêm không ngủ, chỉ chợp mắt được khoảng một canh giờ. Hôm nay mãi gần giờ hợi mới về đến phòng, còn Nạp Lan Dung Nhược thì qua giờ tý mới bước vào. Hà Bảo thấy hai má hắn ửng hồng, mặt mày uể oải, hỏi ra mới biết vừa rồi bị ép uống không chối được, phải uống rất nhiều. Nàng vội cùng Tuệ Nhi hầu hạ hắn thay y phục. Tuệ Nhi thấy phòng đã được dọn dẹp đâu vào đó cả rồi thì khẽ bẩm: “Đại gia cùng tân mợ chủ nghỉ ngơi sớm đi ạ, ngày mai còn phải dậy sớm.” Nói rồi cùng Hà Bảo dẫn theo đám người hầu ra ngoài.
Sau khi uống rượu thì hắn khát nước, thấy trên bàn có trà thì tự rót ình một chén rồi uống. Đêm khuya yên tĩnh, Vân Sơ một mình ở cùng hắn, không khỏi có chút mất tự nhiên. Vì thấy hắn uống trà nên nàng nói: “Trà đã nguội rồi, đại gia cẩn thận kẻo hại tới dạ dày.” Rồi đi tới rót một cốc trà nóng cho hắn.
Dung Nhược cầm lấy chén trà, chợt thấy trên tóc nàng có cài chiếc trâm bạch ngọc, hắn bỗng giật mình, như hồn bay phách lạc, cứ thần người ra nhìn nàng. Vân Sơ bị hắn nhìn chằm chằm tới mức ngượng ngùng, nàng từ từ cúi đầu, hỏi khe khẽ: “Đại gia nhìn gì vậy?”
Lúc này Dung Nhược mới hoàn hồn, lại qua một lúc lâu mới đáp: “Chiếc trâm bạch ngọc trên tóc nàng lấy từ đâu thế?”
Bấy giờ Vân Sơ mới ngẩng đầu lên, nàng nói: “Hôm nay vào cung được Lương chủ nhân tặng cho.”
Nạp Lan lại ngừng một lúc lâu mới hỏi tiếp: “Lương chủ nhân còn tặng nàng những gì?” Vân Sơ cười dịu dàng: “Ngoài chiếc trâm thì còn thưởng gấm vóc, tơ lụa mới nhất. Ngoài ra còn thưởng cho Lão thái thái và các vị thái thái rất nhiều quà nữa.”
“Chủ nhân đối đãi với nàng thật tốt.” Dung Nhược nói.
Vân Sơ đáp: “Ngày xưa lúc thiếp còn ở trong cung, thiếp và chủ nhân rất thân. Bây giờ Lương chủ nhân còn nói đùa, bảo là chúng ta không phải người một nhà, không vào cùng một cổng.” (ý là đã thành người một nhà, ám chỉ qua hình ảnh người ngoài). Nạp Lan nghe thấy mười chữ ” không phải người một nhà, không vào cùng một cổng” thì tim như bị dao cắt, đau đớn khôn cùng. Cứ tưởng cuộc đời này tình cảm đã định, ai ngờ tạo hóa trêu ngươi, duyên hết từ đây. Tâm trạng rối bời, hỏi tiếp: “Lúc nàng ở trong cung thì thân với chủ nhân sao?”
Vân Sơ đáp: “Vốn dĩ là thiếp cùng chủ nhân tiến cung cùng năm, lúc ở Nội Vụ phủ lại được phân chung phòng cho nên mới cực kì thân thiết. Đến nay tuy người là chủ nhân nhưng hôm nay gặp thiếp vẫn rất gần gũi.” Thấy Dung Nhược cứ nhìn mình đăm đăm, mặt nàng lại đỏ lên.
Dung Nhược cố gắng kiềm chế, cuối cùng vẫn không kìm nén được mà hỏi: “Hiện giờ chủ nhân có khỏe không?”
Vân Sơ đáp: “Thiếp thấy dường như có gầy hơn so với trước một chút. Trong cung đều nói Lương chủ nhân được hoàng thượng sủng ái nhất, theo như hôm nay thấy thì đồ ăn, cái mặc, đồ dùng đều tốt nhất thiên hạ. Đúng là không ai so được.”
Dung Nhược nghe nàng nói vậy thì chậm chậm uống một ngụm trà. Trà kia chỉ ấm nóng nhưng lại vừa đắng vừa chát, hắn từ từ nuốt xuống.
Một lúc lâu sau mới nói: “Nghỉ thôi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.”
Ngày thứ ba là ngày tân nương về nhà cha mẹ đẻ nên hai người đã dậy từ sớm, chuẩn bị về nhà cha mẹ. Trang điểm xong xuôi thì đến phòng khách chính thỉnh an Lão thái thái. Lão thái thái vừa dậy, a hoàn đang hầu hạ người rửa mặt chải đầu. Thấy Vân Sơ vào thì cười nói: “Hôm nay về nhà chắc là vui mừng lắm đây.”
Vân Sơ cũng cười, đáp: “Lão thái thái cũng các thái thái đều đối tốt với con như vậy, mỗi ngày con đều vui mừng ạ.”
Đang lúc nói cười lại có một a hoàn luống cuống chạy tới bẩm: “Lão thái thái, cổng trong vừa báo, bảo là trong cung phái người tới, nói rằng nương nương nhà chúng ta không ổn rồi.”
Lão thái thái tuổi tác đã cao, nghe thấy mấy lời này thì thấy như sét đánh giữa trời quang, sợ đến cả hồi lâu không nói nên lời. Hứa ma ma từng trải đứng cạnh vội trách đứa a hoàn kia: “Cuối cùng là có chuyện gì? Đừng kích động, từ từ nói xem nào. Đừng làm Lão thái thái lo lắng.”
A hoàn đáp: “Cổng trong chỉ nói, công công đến từ trong cung đang đợi ở ngoài cửa, bảo là nương nương nhà chúng ta bị ốm rồi.”
Lão thái thái vội hỏi: “Hai vị chủ nhân nhà chúng ta, cuối cùng là vị nương nương nào bị ốm?”