Bạn đang đọc Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn – Chương 25: Đời Đời Kiếp Kiếp (Ii)
Qua hoa viên rồi thẳng đến Thuận Trinh môn, đúng lúc Thuận Trinh môn đang khóa cửa. Binh sĩ túc trực bên trong nhìn thấy ba người từ xa, quát lớn: “Ai đó? Cửa cung đóng rồi, tạp vụ không được phép đi lại lung tung.”
Lương Cửu Công vội mắng lớn: “To gan, ngự giá ở đây.” Lúc này tên lính kia mới nhận ra là hoàng đế, hắn sợ hãi, vội vàng quỳ phịch xuống hành lễ, hoàng đế lại bình thản nói đúng hai chữ: “Mở cổng.” Tên lính trực đêm đáp vâng rồi lệnh ấy người hợp sức, đẩy cái cánh cổng nặng như chì ra.
Lương Cửu Công mơ hồ đoán ra được một nửa, biết rõ có khuyên cũng chẳng được, đành theo hoàng đế ra khỏi Thuận Trinh môn. Quan thống lĩnh trực đêm ở Thần Vũ môn nhìn thấy hoàng đế ra khỏi Thuận Trinh môn, gấp gáp dẫn theo thị vệ đang trực cùng chạy như bay đến nghênh đón, cả đoàn quỳ xuống từ xa xa, vạt áo còn bay phần phật. Vị thống lĩnh kia dập đầu sát đất, bẩm: “Nô tài to gan, xin hoàng đế khởi giá hồi cung.”
Hoàng đế đáp hờ hững: “Trẫm ra ngoài đi dạo rồi sẽ về, đừng làm lớn lên.” Vị thống lĩnh tuân lệnh, dẫn người vây quanh hoàng đế cùng bước lên thành lầu.
Tuy tuyết đã ngừng rơi nhưng trên thành lầu vẫn có gió bắc đang rít gào, thổi mạnh đến mức chiếc áo choàng trên người hoàng đế không ngừng tung bay. Triệu Xương chỉ cảm thấy gió thổi rét đến tận xương tủy, cả người run lên vì lạnh, hắn mở miệng khuyên: “Vạn tuế gia, đêm có tuyết thì gió cực kì lạnh, Vạn tuế gia thánh thể ngàn vàng, chỉ sợ lỡ như nhiễm gió lạnh… vẫn nên khởi giá hồi cung thôi ạ.”
Ánh mắt hoàng đế cứ nhìn về một mảng đen kịt xa xa bên ngoài tường thành, qua một lúc lâu mới nói: “Trẫm đi dạo một lát rồi sẽ về.”
Lương Cửu Công chẳng biết làm thế nào, chỉ đành nháy nháy mắt với Triệu Xương. Triệu Xương nói: “Vậy nô tài giúp Vạn tuế gia cầm đèn soi đường.” Hoàng đế chẳng đáp lời, chỉ giơ một tay ra, Triệu Xương miễn cưỡng đưa chiếc đèn lồng cho hoàng đế. Mắt thấy hoàng đế cầm đèn, chầm chậm đi vào màn đêm đen kịt, hắn dường như vẫn chưa từ bỏ ý định, chân vẫn đi theo vài bước.
Hoàng đế bất chợt quay đầu, ánh mắt sắc bén ấy cực kì lạnh lẽo, như ngang với gió tuyết trong đêm. Hắn rùng mình, đứng im ngay tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm vào ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn càng ngày càng xa.
Mọi người đứng lặng im trên thành lầu, gió lạnh thấu xương, lạnh đến mức cả người gần như mất hết cảm giác. Lương Cửu Công sốt ruột vô cùng, hai mắt cứ dán chặt vào ánh sáng le lói từ đằng xa. Triệu Xương cũng nhìn không chớp mắt. Chiếc đèn đó như ẩn như hiện trong gió đêm.
Chẳng ai dám thở mạnh, chỉ nghe tiếng gió bắc thổi như rít, thổi qua cái chuông đồng treo dưới mái hiên, khiến nó phát ra tiếng leng keng leng keng. Cuối cùng thì ánh đèn đã đứng im ở chỗ xa xa kia, im ắng chẳng động đậy cả hồi lâu.
Lương Cửu Công thấy toàn thân đều tê dại cả rồi, gió lạnh cứ như xộc thẳng vào trong lồng ngực. Ngay cả chớp mắt cũng phải cố hết sức mới chớp được một lần. Lúc trước còn thấy lạnh, giờ thì đến lạnh cũng chẳng cảm giác được nữa. Hình như não cũng đã đông lại, chỉ nghe được mỗi tiếng tim đập của chính mình, cứ đập đều đều thình thịch thình thịch. Dù vẫn đập mãi như thế, nhưng cũng không có lấy một chút ấm áp. Đúng lúc này, chiếc đèn lồng bỗng bay lên vào giữa màn đêm, giống như một ngôi sao băng vút qua. Chỉ trong chớp mắt nó đã rơi xuống theo tường thành. Lương Cửu Công sợ mất hồn vía, kêu lên thất thanh: “Vạn tuế gia!” rồi chạy vội vàng về phía trước.
Cá đám người mặt cắt không còn hột máu. Vị thống lĩnh kia dẫn theo thị vệ, gấp rút chạy về phía tường thành, chạy một hơi tới ngay bên cạnh mới thấy hoàng đế đang đứng trước bờ tường nhô lên trên thành, lúc này mới hết lo lắng. Áo trong của Lương Cửu Công đã ướt đẫm mồ hôi, hắn liên tục dập đầu: “Vạn tuế gia, người dọa chết nô tài rồi… Nô tài xin Vạn tuế gia bảo trọng thánh thể.”
Hoàng đế hơi cười cười. Bọn thị vệ cầm theo đèn lồng, đang vây quanh hắn, dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn lồng, vẻ mặt hoàng đế vẫn ung dung bình thản: “Không phải trẫm vẫn đứng ở đây sao?” Hắn dõi mắt nhìn ra xa, đêm đen nặng nề, tất cả dân chúng cửu thành đều nằm trong tầm mắt hắn. Hắn cười, cười vô cùng thoải mái: “Ngươi nhìn xem, thiên hạ này đều là của trẫm, vì sao trẫm không trân trọng bản thân chứ?”
Lương Cửu Công nghe giọng hắn không nhận ra là vui hay buồn, vì vậy vô cùng hoảng sợ mà không ngừng dập đầu. Lại nghe hoàng đế nói: “Khởi giá hồi cung.”
Về đến Càn Thanh cung, Lương Cửu Công sợ hoàng đế bị nhiễm gió lạnh nên vội sai người đi chuẩn bị nước nóng, tự mình giúp hoàng đế tắm rửa. Hoàng đế thay y phục, trên người chỉ mặc một chiếc áo dài lụa có hoa văn chữ thọ. Lương Cửu Công cười nói: “Tuy trong noãn các không lạnh nhưng Vạn tuế gia mới tắm xong nên tóc dựng hết cả lên rồi. Đêm cũng đã khuya, nếu như Vạn tuế gia vẫn xem tấu sớ thì mặc thêm áo lông vào đi ạ.”
Hoàng đế không muốn nói chuyện, chỉ vẫy vẫy tay. Lương Cửu Công liền gọi Họa Châu đi lấy áo lông cáo đen đến, hầu hạ hoàng đế mặc vào. Hoàng đế thuận miệng hỏi: “Có gì ăn được không?” Hắn vẫn chưa ăn cơm tối, lúc này chắc đã đói rồi.
Lương Cửu Công bất giác cảm thấy nhẹ nhõm hẳn: “Bẩm Vạn tuế gia, có đồ ăn lợi cho tiêu hóa, có sữa, chè, có cháo từ gạo tẻ mới nhập từ phía nam.”
Hoàng đế đáp: “Vậy ăn điểm tâm và chè đi.”
“Vâng.” Lương Cửu Công hỏi thêm: “Vạn tuế gia vẫn ăn chè hạnh nhân chứ?”
“Trẫm ăn nó phát ngấy rồi, đổi loại khác.”
Lương Cửu Công lại đáp một tiếng vâng, hắn lui ra ngoài đi bảo thái giám Ngự Thiện phòng chuẩn bị. Một lúc sau thì có bốn món điểm tâm được dọn lên, vẫn là thịt ngan tẩm rán xốp giòn, bánh ngọt, bơ bọc khoai môn, bánh rán giòn rắc vừng và một bát chè ngọt bát bảo đang bốc khói nghi ngút.
Hoàng đế cầm thìa bạc thử một ít chè rồi đẩy luôn chiếc bát. Lương Cửu Công cười lấy lòng: “Có phải Vạn tuế gia thấy không ngọt phải không? Nô tài sẽ cho thêm ít đường.” Hắn mở cái khay màu đỏ thẫm chạm trổ hoa văn, lấy ra lọ đường nho nhỏ bằng bạc, thêm một nửa thìa đường mịn vào.Hoàng đế ngẩng đầu, thấy Họa Châu đang đứng góc kia, liền vẫy vẫy tay gọi tới. Họa Châu đến, hoàng đế chỉ vào món thịt ngan rán giòn trước mặt nói: “Thưởng cho ngươi.”
Họa Châu vừa vui vừa sợ, mỉm cười vái lạy: “Tạ Vạn tuế gia.”
Hoàng đế thấy nàng rất vui vẻ, hai má thì ửng hồng. Hắn hỏi: “Ngươi vào cung mấy năm rồi?”
“Nô tì vào được ba năm rồi.”
Hắn ừ một tiếng, lại hỏi: “Ở trong cung có tốt không?”
“Ở trong cung đương nhiên tốt.”
Hắn cười, cười rất vui vẻ, thế nhưng ánh mắt lại cứ nhìn chằm chằm vào ngọn nến đằng xa: “Ngươi nói xem, ở trong cung thì có gì tốt?”
Nàng đáp: “Ở trong cung được hầu hạ Vạn tuế gia, đương nhiên là tốt.”
Hắn “ừ” một tiếng, như tự nói với chính mình: “Ở trong cung được hầu hạ trẫm, thì ra là tốt.”
“Có thể được hầu hạ Vạn tuế gia chính là phúc phận cả mấy đời của nô tì.” Họa Châu đáp. Dưới ánh đèn, chiếc áo xanh của nàng sáng lên, dáng người xinh đẹp. Hoàng đế chợt nói: “Chiếc khăn dắt trên khuy áo ngươi, tháo xuống cho trẫm xem chút.”
Họa Châu giật mình, vội lấy khăn xuống dâng lên hoàng đế. Hoàng đế thấy chiếc khăn trắng bằng lụa, bốn góc đều thêu hoa văn tứ hợp như ý, người như toát mồ hôi, hắn không kìm lòng được mà siết chặt lấy. Một lúc lâu sau mới hỏi: “Chiếc khăn này là ngươi thêu?”
Họa Châu đáp: “Bẩm Vạn tuế gia, chiếc khăn vốn là của Vệ chủ nhân. Lúc Vệ chủ nhân còn làm việc ở Càn Thanh cung thì nô tì và chủ nhân có quan hệ rất tốt, cho nên mới tặng nô tì chiếc khăn.”
Vẻ mặt hoàng đế lúc này hoảng hốt vô cùng, rất lâu sau đó mới vươn tay về phía nàng. Nàng được yêu thương nên đâm ra lo sợ. Nàng chần chờ một giây, cuối cùng vẫn tiến tới. Hoàng đế nắm tay nàng, lòng bàn tay hắn rất nóng, đầu ngón tay lại hơi lạnh. Hắn cũng không nắm chặt lấy nàng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể buông tay. Nàng vừa lo vừa sợ, ánh nến từ giá cắm nến bên người cứ lập lòe, nhảy lên liên tục, giống như đang ở trong mơ vậy.
Giọng hoàng đế nghe rất xa xôi: “Trẫm sắc phong nàng làm quý nhân nhé.”
Nàng sợ mất hồn, đáp ngay: “Nô tì không dám.” Nói rồi muốn quỳ xuống. Hoàng đế nắm chặt hơn, nàng không biết nên giãy ra hay không giãy ra thì được. Đúng lúc đang do dự thì đã bị hoàng đế ôm vào lòng. Mùi hương Long Tiên tỏa ra từ tay áo hắn lẫn với hương thanh khiết từ xà bông phương tây, cộng thêm mùi nam tính xa lạ tỏa ra từ người hoàng đế làm nàng hoa mắt chóng mặt, theo bản năng thì định giãy ra, thế nhưng hơi thở của hoàng đế ấm áp phả vào mặt nàng: “Đừng nhúc nhích.”
Nàng vừa định xoay thì lúc này chẳng còn chút sức lực nào nữa. Giọng hoàng đế trên đỉnh đầu nàng, vừa lạ, vừa quen, giọng rất nhỏ, lộn xộn và không rõ ràng: “Cứ như thế………. Đừng cựa.”
Xưa nay nàng to gan, lúc này lại bủn rủn chân tay. Trong đầu là một mảng trống rỗng. Sức lực cả người như bị hút đi hết, đến động đậy đầu ngón tay cũng chẳng có sức nữa.
Hoàng đế cứ lẳng lặng ôm nàng như thế. Tiếng gió thổi ngoài cửa sổ xào xạc tiêu điều, thổi vào giấy dán trên song cửa sổ khiến nó hơi lay động. Cánh tay của nàng dần tê dại, cái tê dần lan theo khuỷu tay lên. Hoàng đế vẫn bất động như cũ, một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói của hắn, như chứa đựng sự mệt mỏi vô hạn: “Đã lâu đến thế rồi, trẫm cứ tưởng nàng hiểu…”
Hơi thở của hắn phả vào cổ nàng. Nàng ngẩng đầu lên, môi hơi hấp háy, giống như không biết nên nói sao mới được. Hoàng đế hơi chần chừ, cuối cùng vẫn hôn lên môi nàng. Môi hắn lạnh lẽo như chẳng có một chút ấm áp nào. Mặt nàng nóng bừng, cả người nóng như lửa đốt. Nàng dần duỗi tay ra, ôm trọn lấy thân hoàng đế.
Lâm Lang dưỡng bệnh cả tháng mới dần dần khỏe lại. Cuối cùng thì hôm nay đã có thể rời giường đi lại rồi. Nàng đang uống thuốc thì thấy Bích Lạc đi vào, sắc mặt không giống ngày thường nên hỏi: “Sao thế?”
Bích Lạc cứ định nói lại thôi, nhưng theo quy định thì khi chủ nhân hỏi không thể không trả lời, nàng nghĩ nghĩ xong nói: “Nô tì về từ Từ Ninh cung, nghe Thôi am đạt nói hoàng thượng…………..” Nàng cứ ấp a ấp úng.
Lâm Lang hỏi: “Hoàng thượng làm sao?”
“Nói là hoàng thượng không khỏe.” Bích Lạc đáp.
Lâm Lang ngẩn ra, một lúc sau mới hỏi: “Không khỏe… Vậy thái y nói thế nào?”
Hoàng thượng không khỏe đã chẳng phải ngày một ngày hai. Theo kết luận sau khi bắt mạch của ngự y Lưu Thắng Phương thuộc thái y viện thì mới đầu chỉ là mạch đập nhanh, là bị nhiễm gió lạnh. Uống hai thang thuốc đã thấy ra một đợt mồ hôi. Hoàng đế lại xuất cung đi Nam Uyển, trên đường không ngồi kiệu mà cưỡi ngựa, đến Nam Uyển thì bệnh cảm lại tái phát. Hoàng đế vẫn không nghe lời khuyên can của ngự y, ngày Bính Tử ôm bệnh nhẹ đi duyệt binh. Cuối cùng kiệt sức, đến tối sốt cao, mấy ngày rồi không giảm. Nghiêm trọng đến mức thái hoàng thái hậu phái cả hai vị Lý Dĩnh Tư, Tôn Chi Đỉnh vội vàng đến Nam Uyển. Ba vị ngự y thái y viện cùng bàn bạc đơn thuốc. Theo quy định, ngoài thái hoàng thái hậu, thái hậu ra thì kết luận bắt mạch chỉ phải thông báo cho đại thần các bộ là thánh thể không khỏe. Ngoài việc mạch vẫn đập nhanh và người lạnh không ra được mồ hôi thì còn xuất hiện thêm ho khan đến đau rát, thở là liền ho, đờm ít nhưng rất đặc, mặt đỏ, cổ họng khô, lưỡi vàng, ít nước bọt.
Bích Lạc truyền những lời từ miệng Thôi Bang Cát ra, vốn hiểu câu được câu chăng, Lâm Lang lại nghe nàng kể lại nên chỉ biết sơ sơ là bị cảm mà không chịu dưỡng bệnh cho tốt. Bệnh đã đến mức này có thể là nhẹ cũng có thể nặng. Nhưng đã thông báo quần thần thì chắc chắn đã ốm đến mức không thể quản lý chính sự. Nàng ngồi lặng lẽ ở đó, trong lòng rối như tơ vò, hàng ngàn suy nghĩ mà nàng chẳng thể nắm lấy một ý nghĩ nào.
Bích Lạc chỉ đành khuyên: “Thân thể chủ nhân cũng mới khỏe lên được một chút, tuyết đối không thể quá lo lắng. Vạn tuế gia là cửu ngũ chí tôn, tự nhiên được trăm thần bảo vệ. Huống hồ mấy ngự y của thái y viện túc trực tại Nam Uyển không rời một tấc, nhất định sẽ không sao.” Thấy Lâm Lang vẫn có vẻ sốt ruột bất an nên nàng chỉ có thể nói vài lời an ủi để bớt lo.
Lâm Lang ngồi đó, sau một hồi mất hồn thì nói: “Ta đi thỉnh an thái hoàng thái hậu.”
Bích Lạc đáp: “Tuy thời tiết ấm áp nhưng chủ nhân mới dưỡng bệnh khỏe được chút, vài ngày nữa đi cũng không sao.” Lâm Lang nhẹ nhàng lắc đầu: “Cầm áo choàng đến đi.”
Thân thể nàng dường như vẫn còn yếu, đến ngoài Từ Ninh cung thì cả người ướt mồ hôi. Sau khi chỉnh lại y phục thì nàng bước vào hành lễ thỉnh an. Thái hoàng thái hậu đang ngồi ngay ngắn ở tràng kỉ, vẫn từ ái hòa nhã như xưa, người sai bảo: “Mau đỡ dậy.” Lại nói: “Đã khỏe hắn rồi? Vẫn nên dưỡng bệnh thêm vài ngày mới đúng. Lúc con nói chuyện, hơi thở vẫn chưa đều đâu.”
Lâm Lang tạ ơn, thái hoàng thái hậu ban cho ngồi. Lúc này nàng mới thấy Đồng quý phi đang ngồi ở đầu phía tây tràng kỉ, mắt đỏ hồng như vừa mới khóc xong.
Thái hoàng thái hậu đặt tách trà xuống rồi nói với Lâm Lang: “Thấy con khỏe thật là yên tâm.” Chợt nghe thái giám bẩm báo: “Khởi bẩm thái hoàng thái hậu, thái tử gia đến.”
Thái tử năm nay mới bảy tuổi, trông chín chắn hơn những đứa trẻ khác. Hắn kính cẩn hành lễ với thái hoàng thái hậu, rồi lại đến Đồng quý phi. Nhìn thấy Lâm Lang thì hơi chần chừ. Đôi mắt đen láy sáng ngời hiện lên một chút nghi ngờ. Thái hoàng thái hậu duỗi tay ra: “Bảo Thành, đến đây ngồi với ta.”
Thái tử theo cánh tay đến ngồi dưới gối. Thái hoàng thái hậu mở lời: “Nghe nói thái tử muốn đến Nam Uyển? Thái tử có hiếu như vậy thật hiếm có. Hoàng a mã của con không khỏe, ở bên Nam Uyển vốn không đầy đủ như trong cung được.”
Thái tử đáp: “Thái hoàng thái hậu, người cho phép con đi đi. Con đi hầu hạ hoàng a mã uống thuốc, đảm bảo sẽ không gây phiền hà gì cho hoàng a mã.” Thái hoàng thái hậu không nhịn được cười: “Con ngoan, thật hiếm có một tấm lòng như thế. Hoàng a mã của thái tử biết nhất định sẽ rất vui.” Thái tử nghe thấy ẩn ý cho phép trong lời của thái hoàng thái hậu nên vô cùng vui mừng mà đứng dậy vái lạy: “Tạ thái hoàng thái hậu.”
Thái hoàng thái hậu dặn dò Tô Mạt Nhĩ: “Nói với người đi theo thái tử là phải hầu hạ cho tốt. Còn nữa, xe kiệu của thái tử phải kín vào. Tuy thời tiết ấm áp nhưng trên đường sẽ có gió mạnh. Nói với bọn chúng, phòng vệ phải cẩn thận kỹ càng, nếu có chuyện gì xảy ra thì người đầu tiên ta không tha chính là chúng!”
Tô Mạt Nhĩ vâng vâng, thái hoàng thái hậu lại hỏi thái tử: “Bảo Thành, một mình con đi cả quãng đường xa như vậy có sợ không?”
Thái tử lắc đầu, đáp: “Không sợ, có am đạt, ma ma đi cùng, còn có các thầy nữa mà.” Thái hoàng thái hậu gật gật đầu: “Thật là một đứa bé ngoan.” Rồi hướng Lâm Lang nói: “Thật ra chỗ Nam Uyển rất yên tĩnh, tự do tự tại hơn trong cung, là nơi tốt để dưỡng bệnh. Thân thể con mới khỏe lại, qua đó nghỉ ngơi hai ngày. Vậy lát nữa đi cùng với thái tử luôn đi, trên đường cũng tiện chăm sóc nhau.”
Lâm Lang đứng dậy, đáp một tiếng “vâng”.
Lại nói đến Đồng quý phi về đến cung của mình, vừa vặn gặp Huệ tần đến nói chuyện. Huệ tần thấy nàng hơi buồn rầu, chỉ nói: “Cũng không biết hiện giờ hoàng thượng thế nào rồi. Thư từ Nam Uyển truyền tới, lúc thì nói thế này, lúc nói thế kia, loạn tới mức muội ở đây cũng thấy bất an.”
Đồng quý phi đáp:”Hôm nay thấy thái hoàng thái hậu đồng ý với thái tử, cho phép người đi thỉnh an hoàng thượng.”
Huệ tần nói: “Thật làm khó cho thái tử. Tuy tuổi còn nhỏ mà hiểu chuyện đến vậy.” Ngừng một chút rồi nói: “Sao tỷ tỷ không xin thái hoàng thái hậu truyền chỉ cho phép đi thăm hoàng thượng? Cũng tiện chăm sóc thái tử luôn, dù gì người cũng chỉ là một đứa trẻ. Nam Uyển tuy gần nhưng đi đường cũng chẳng an tâm được.”
Đồng quý phi khẽ thở dài, nàng nói: “Ý của thái hoàng thái hậu tất nhiên là chu đáo.” Huệ tần nghe lời nàng nói, ý ẩn trong ý, nhưng biết xưa nay vị quý phi này rất thận trọng nên không dám hỏi thêm. Về đến cung của mình sai người đi nghe ngóng mới biết thái hoàng thái hậu lệnh cho Lâm Lang đi Nam Uyển.
Huệ tần đứng ngồi không yên. Thừa Hương thấy nàng như vậy thì dâng lên một tách trà cho Huệ tần rồi lặng lẽ bảo bọn người hầu lui cả xuống, lúc này mới nói nhỏ: “Chủ nhân đừng quá lo lắng.”
Huệ tần đáp: “Ngươi bảo ta không lo sao được?” Ngừng một chút nói tiếp: “Xem tình hình ngày đó chúng ta đến Trữ Tú cung đấy, Vạn tuế gia lại ở trong đó… đến cả quy củ kiêng kị cũng chẳng thèm để ý nữa rồi, đứa Lâm Lang này…” Nhắc đến cái tên thì răng lại nghiến vào nhau: “Hiện giờ hoàng thượng ốm như thế còn không phải là vì…” Nói tới đây thì kìm được lời nói, chỉ tiếp tục: “Đến giờ lại tới thái hoàng thái hậu đứng ra lo liệu ở giữa.”
Thừa Hương khuyên nàng: “Chủ nhân hãy bớt buồn, dù nàng ta có thế nào cũng không thể vượt chủ nhân được. Huồng hồ tình hình hiện tại, không phải là Vạn tuế gia cuối cùng đã tức giận với nàng ta rồi hay sao?”
Huệ tần đáp: “Cứ coi như lần này giận nó thật đi, chỉ sợ lỡ như… chỉ sợ lỡ như… Nếu nó biết chuyện ngày đó Vệ gia làm sao mà tan cửa nát nhà, nhất định sẽ sinh ác cảm, lỡ như nó có được cơ hội rồi nói hai ba câu gây họa trước mặt hoàng thượng, vậy ngày tháng sau này của chúng ta khổ sở ngay.”
“Không phải chủ nhân thường nói, xưa nay Vạn tuế gia luôn phân rõ chuyện triều chính và chuyện hậu cung, sẽ không thiên về tình hay sao? ” Thừa Hương hỏi.
Huệ tần đáp: “Làm sao mà biết chắc được. Cứ coi như chỗ hoàng thượng nó không làm được gì. Nhưng người hầu kẻ hạ thì muốn nịnh nọt nó, dù trước mặt hay sau lưng thì người chịu thiệt vẫn là chúng ta mà thôi. Ngươi xem tình hình hôm nay đi, đến thái hoàng thái hậu cũng ở cạnh bảo vệ, còn không phải là vì trong lòng hoàng thượng có nó hay sao? Ý của phụ thân ngày xưa, chỉ là đem nó đi ứng tuyển, cứ tưởng nó nhất định được tuyển, rồi lúc xuất cung cũng đã trở thành một nữ tử quá lứa, hơn 20 tuổi rồi thì chẳng gả được vào nhà nào tốt. Ai ngờ lại là lợn lành chữa thành lợn què.”
Thừa Hương nghĩ nghĩ rồi nói: “Ngày nọ không phải Lão thái thái cũng vào cung sao… Thật tiếc là Tứ thái thái không tới, không thì cũng có thể bàn bạc được chút.”
Huệ tần thất thần một hồi lâu, cuối cùng mới nói: “Lão thái thái tuổi đã cao lắm rồi. Những chuyện như thế này tốt nhất không nên để người biết.” Duỗi tay cầm lấy tách trà, thổi nhẹ một hơi: “Đi một bước rồi tính một bước vậy. Nếu như Vạn tuế gia trước sau vẫn không bỏ được thì chúng ta cũng hết cách. Nhưng nếu Vạn tuế gia đã coi trọng nó như vậy, tất sẽ có người hận đến nghiến răng nghiến lợi. Sau này chúng ta chỉ cần cẩn thận nhìn trước sau, đến lúc lấy bốn lạng bạt ngàn cân, càng đỡ tốn công tốn sức.”
Thời tiết ấm áp, liễu rủ phất phơ hai bên đường, bay nhẹ trong gió. Gió thổi mang theo mùi hương thơm ngát của hoa cỏ dại, khiến tâm tình người ta vui vẻ. Thái tử chỉ dùng nửa phần lễ nghi thông thường, cũng là ý muốn đơn giản hóa đi. Kiệu của Lâm Lang theo đằng sau, chỉ nghe thấy tiếng xe ngựa lăn lộc cộc trên đường, trong lòng cũng quay vòng liên hồi, chẳng có một chút yên tâm.
Cẩm Thu đã mấy năm rồi không ra khỏi cung nên chuyến đi này rất vui vẻ. Tuy ngại quy củ nên không dám nói cười, nhưng thi thoảng sẽ bắt gặp sự vui mừng trong ánh mắt mỗi khi nàng liếc nhìn cảnh vật bên ngoài qua cửa sổ, khi thấy những mái nhà trên đường đi, thấy ruộng lúa nương dâu. Lâm Lang nhìn Cẩm Thu như vậy thì lòng lại thấy hơi buồn, nàng hỏi nhẹ nhàng: “Cẩm Thu, ngươi sắp xuất cung rồi đúng không?”
Cẩm Thu đáp: “Bẩm chủ nhân, năm nay nô tì sẽ được xuất cung.”
Lâm Lang khẽ thở dài một hơi, nhỏ giọng nói: “Năm nay được xuất cung rồi… có thể được gả rồi.” Nàng nhìn qua khung cửa sổ. Gió thổi vào tấm vải mành khiến nó hơi bay lên. Bầu trời xanh thẳm không có lấy một gợn mây. Ngắm thật lâu, lâu đến mức chỉ muốn có cánh để bay lẫn vào bầu trời quang đãng đó.
Thời tiết nắng đẹp, đường rộng, không quanh co. Những người đi đường cùng xe ngựa đã bị phong tỏa cách vài dặm từ lâu. Vì thế nên tốc độ đi rất nhanh, chưa đến buổi trưa đã đến Nam Uyển.
Lâm Lang vừa khỏi mới khỏe lại sau đợt ốm nặng, lại vất vả đi xe kiệu cả nửa ngày nên nàng khó tránh có chút mệt nhọc. Tổng quản Nam Điện đã sai người dọn dẹp quét tước Thiên điện sạch sẽ, thái tử đi vào điện liền thay y phục. Lâm Lang cũng đi tới chỗ nghỉ để thay đồ, tất nhiên đã có người đi báo Lương Cửu Công để hắn bẩm lên hoàng đế.
Hoàng đế đã sốt ấy ngày, ngày đó mới hơi khỏe hơn một chút, hắn cố gắng ngồi dậy, thấy Sách Ngạch Đồ cùng Minh Châu thì hỏi việc chiến sự Tứ Xuyên. Từ Trị Đô đánh bại phản tướng Dương Lai Gia. Vu Sơn được thu hồi, thừa thắng xông lên giành được Quỳ Châu, Dương Mậu Huân thu được hai huyện Đại Xương, Đại Ninh. Hoàng đế nghe xong, lòng thoải mái hơn. Minh Châu lại trình lên tấu báo tin thắng trận của đề đốc thủy quân Phúc Kiến – Vạn Chính Sắc đánh bại bọn xâm lược trên biển. Lúc này hoàng đế mới nói: “Tên Vạn Chính Sắc này cuối cùng đã không phụ lòng mong đợi của trẫm.”
Minh Châu đáp: “Hoàng thượng dùng người như thần. Ngày đó Vạn Chính Sắc được thả đi, hoàng thượng từng nói người này có tài dụng binh tuyệt vời, tính tình cương quyết, có thể dùng để phòng hoạn phía Trịnh. Bây giờ xem ra, hoàng thượng thật có mắt nhìn xa trông rộng, ánh mắt tinh tường cao siêu.”
Hoàng đế đang muốn nói thì ho sặc sụa. Lương Cửu Công vội chạy lên hầu hạ, hoàng đế ho khan dữ dội. Minh Châu cùng Sách Ngạch Đồ vốn đã được ban cho ngồi, lúc này không kìm nổi lòng mà đứng bật dậy từ ghế. Cung nữ đứng bên vội vội vàng vàng dâng lên sữa nóng. Hoàng đế lại giãy dụa, ra ý không cần. Qua một lúc mới dần bình phục lại, hắn cật lực đè nén cơn ho: “Trẫm biết rồi, các khanh lui xuống làm việc đi.”
Minh Châu cùng Sách Ngạch Đồ quỳ gối dập đầu sát đất, cả hai cùng nói: “Xin hoàng thượng bảo trọng thánh thể.” rồi đi lùi ra sau. Hoàng đế chợt gọi: “Minh Châu, khanh ở lại.” Minh Châu vội đáp “vâng” một tiếng rồi đứng lại.
Rất lâu sau hoàng đế không mở lời, thái giám cung nữ đi lại nhẹ nhàng, trong điện chỉ nghe thấy tiếng hoàng đế ho vài lần. Trong lòng Minh Châu buồn bực. Hoàng đế cầm lấy thanh bạch ngọc như ý ở bên gối ngắm nghía rồi nói: “Hôm qua khanh dâng lên thanh như ý này trẫm vừa nhìn đã thấy rất thích.” Lại ho vài tiếng, xong tiếp tục nói: “Trẫm nhớ là từng nhìn thấy thanh tử ngọc như ý rồi (“tử” là màu tím), có phải Dung Nhược từng tặng cho ai không?”
Minh Châu không biết rõ đầu đuôi, chỉ đáp: “Lần này về thần sẽ hỏi… chắc là tặng cho bằng hữu.”
Hoàng đế nói: “Trẫm chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi. Lần này về khanh đề cập đến, nếu như người khác biết chẳng phải sẽ tưởng trẫm muốn đồ vật này nọ của quần thần hay sao?”
Minh Châu sợ hãi toát mồ hôi, lặp đi lặp lại: “Vâng, là thần ngu dốt.” Hoàng đế lại ho, gắng gượng vẫy tay, Minh Châu vội dập đầu lui xuống.
Lương Cửu Công giúp hắn nửa nằm nửa ngồi xuống, lén nhìn trộm sắc mặt hoàng đế, thấy ổn ổn mới bẩm: “Thái tử gia đã xin ý chỉ của thái hoàng thái hậu đến thỉnh an Vạn tuế gia.” Quả nhiên hoàng đế vui vẻ hơn: “Thật làm khó nó… nó… mấy vị sự phụ đã dạy dỗ rất tốt.” Lại ho liên tục, xong nói tiếp: “Nó đã đến rồi thì bảo vào đây đi.”
Hoàng đế gặp thái tử thì hỏi tình hình thái hoàng thái hậu và thái hậu trước rồi mới đến việc học tập. Thái tử trả lời từng câu. Hoàng đế vốn đang ốm, chỉ thấy cả người cứ đau đớn, tứ chi, xương cốt đều như bị nung lên vậy, bản thân biết là lại sốt, hắn gắng gượng hỏi thêm vài câu rồi bảo thái tử lui xuống.
Thái giám tiến tới hầu hạ hoàng đế uống thuốc. Lương Cửu Công suy nghĩ đắn đo, cuối cùng vẫn nói: “Vạn tuế gia, Vệ chủ nhân cũng đến.” Hoàng đế uống một hơi hết sạch chén thuốc. Có lẽ do quá đắng nên hắn hơi nhíu mày. Súc miệng xong lại bắt đầu ho liên tục, ho đến mức như muốn ho đến rách phổi, cả người run lên liên hồi. Nửa người nằm trên tràng kỉ, Lương Cửu Công vội giúp hắn vỗ nhẹ vào lưng, cuối cùng thì hoàng đế bớt ho dần, chỉ nói: “Bảo nàng về đi, trẫm………” lại ho vài tiếng: “Trẫm không gặp nàng.”
Lương Cửu Công đành cười cười: “Vệ chủ nhân chắc là đã khỏe rồi nên mới xin ý chỉ đến thỉnh an Vạn tuế gia. Vạn tuế gia hãy nể chủ nhân xa xôi như thế đến đây….” lời chưa nói xong thì hoàng đế đã cầm thanh ngọc như ý bên gối lên. Sau đó là một tiếng “choang”, thanh như ý bị hoàng đế đập vào tràng kỉ, mảnh vỡ văng ra bốn phía, khắp mặt đất là những mảnh ngọc vỡ vụn.
Thái giám cung nữ sợ quá đều quỳ hết xuống, cả người Lương Cửu Công run rẩy cũng quỳ luôn xuống, hoàng đế nói: “Trẫm bảo không gặp…” Lời chưa nói hết đã gập cả người mà ho, ho mãi đến mức không thở nổi.
Vì thời tiết ấm áp nên hoa hải đường trước điện nở hoa, đỏ như lửa, như ráng chiều. Cành hoa chĩa ngang nghiêng nghiêng, khe khẽ lay động trong gió nhẹ. Nó ngả bóng lên lớp giấy trắng tinh dán trên cửa sổ, trông như một bức tranh thêu tuyệt đẹp.
Lương Cửu Công khẽ ho một tiếng: “Vạn tuế gia đã có ý chỉ như vậy thì ngày mai chủ nhân hồi cung thôi. Thân thể người mới khỏe lại, về yên tĩnh dưỡng bệnh cũng tốt.”
Lâm Lang nhìn bóng hoa hải đường trên giấy kia, chầm chậm hỏi lại: “Vạn tuế gia còn nói gì nữa?”
Lương Cửu Công đáp: “Vạn tuế gia hoàn toàn không nói gì khác.” Nghĩ nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Theo lý thì phận nô tài như tiểu nhân không nên lắm lời, nhưng mà lần Vạn tuế gia đi thăm chủ nhân đó……..” lại ngừng một chút, không biết nên dùng từ gì để nói. Lâm Lang hơi hất đầu, Cẩm Thu quỳ gối hành lễ rồi lui xuống.
Lâm Lang bắt đầu thấy hơi buồn trong lòng, nàng nói: “Lương am đạt, lần trước hoàng thượng đến thăm ta đúng lúc ta vừa uống thuốc ngủ, thật sự thất lễ. Lúc dậy thì hoàng thượng đã đi mất rồi. Ta đã hỏi Cẩm Thu, Cẩm Thu nói là do Vạn tuế gia không cho đánh thức dậy. Không biết có phải do ta trong lúc nằm mơ đã thất lễ trước ngự tiền hay không.”
Lương Cửu Công vốn lo rằng nàng trước việc mất con mà đau lòng quá nên nói lời đoạn tuyệt với hoàng đế rồi tạo thành kết cuộc như hiện tại, giờ nghe nàng nói vậy hắn nhẹ giọng hẳn mà đáp: “Chủ nhân nghĩ kỹ lại việc hôm đó xem, có phải đã vô ý làm hoàng thượng bực mình hay không? Nô tài cũng chỉ có thể nói nhiều thế này thôi.”
“Am đạt vẫn luôn chiếu cố, trong lòng ta luôn biết. Nhưng mà việc lần này đúng là ta không biết ngọn ngành.”
Lương Cửu Công là người nào chứ, cũng chỉ là người liên quan ở giữa mà thôi, hắn hơi chần chừ. Lâm Lang đã đứng dậy khỏi tràng kỉ, nhìn hắn mà nói: “Toàn bộ câu chuyện am đạt đều tận mắt thấy. Am đạt vẫn luôn toàn tâm toàn ý đối với hoàng thượng, hoàng thượng đã phái am đạt đến bảo ta hồi cung chắc chắn có ý bên trong. Lâm Lang vốn không nên hỏi nhưng thật sự là ta không biết cho nên mới xin am đạt chỉ bảo cho.”
Lương Cửu Công nghe nàng nói xuôi tai, giọng nói vô cùng chân thành. Trong lòng hắn cũng biết rõ tuy hôm nay hoàng đế giận nàng nhưng sâu tận đáy lòng thì vẫn cực kì coi trọng nàng. Vị trí của vị chủ nhân này về sau là gì, bản thân hắn cũng không nói được chính xác. Trước mắt thì dù gì chăng nữa hắn cũng chẳng dám không vì bản thân mà lưu lại một đường sống, thế là hắn cười lấy lòng nói: “Tính tình Vạn tuế gia chủ nhân còn không rõ hay sao? Nô tài là kẻ thấp hèn, không dám đoán tâm tư tình cảm của người, nô tài tuyệt đối không dám đoán bừa.” Ngừng một lát rồi tiếp: “Từ ngày Vạn tuế gia đi thăm chủ nhân đó thì vẫn không nói gì cả. Hôm nay đúng là có xảy ra một việc, không biết có liên quan gì không… Vạn tuế gia đột nhiên hỏi tới một thanh ngọc như ý màu tím của Nạp Lan đại nhân.”
Lâm Lang nghe đến Dung Nhược thì giật mình, suy nghĩ hỗn loạn. Nàng biết từ trước tới nay hoàng đế không để ý mấy đến châu ngọc, trong lòng thầm suy nghĩ, chỉ là nghĩ mãi không ra nguyên do. Đợi Lương Cửu Công đi rồi, nàng suy nghĩ đến mất hồn một hồi, rồi gọi Cẩm Thu đến hỏi: “Ngày đó thanh tử ngọc như ý mà Đoan chủ nhân sai người tới đó còn nói thêm gì không?”
Cẩm Thu không nghĩ đến nàng nhớ lại mà hỏi chuyện này, đáp rằng: “Đoan chủ nhân chỉ nói tặng cho chủ nhân để dễ ngủ, cũng không nói gì nữa.”
Lâm Lang nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Ngày Vạn tuế gia đến thăm ta đã nói những gì?”
Hôm đấy Cẩm Thu đã từng trả lời nàng một lần, giờ nàng lại hỏi, Cẩm Thu đành kể lại từ đầu: “Hôm đó Vạn tuế gia đi vào thì thấy chủ nhân đang ngủ. Nô tì định gọi chủ nhân dậy nhưng Vạn tuế gia bảo không cần nên nô tì mới lui xuống. Sau đó không lâu thì Vạn tuế gia cũng ra ngoài, hoàn toàn không nói lời nào.”
Lâm Lang hỏi: “Lúc hoàng đế đến thì thanh như ý đặt ở bên gối à?”
Trong lòng Cẩm Thu cũng loạn cả lên: “Vẫn luôn đặt ở bên gối của chủ nhân.”
Lòng nàng dần dâng lên một chút lạnh lẽo, nàng khẽ rùng mình. Cẩm Thu thấy khóe môi Lâm Lang dần hiện lên một nụ cười, nụ cười mang theo sự buồn bã cùng bi thương. Cẩm Thu sợ hãi, khe khẽ hỏi: “Chủ nhân, người sao vậy?”
Lâm Lang khẽ lắc đầu: “Ta không sao, tự dưng thấy cái lạnh ngấm vào, lạnh hẳn lên.” Cẩm Thu vội nói: “Tuy là trời nắng to nhưng vẫn có gió thổi vào qua tấm bình phong đó.” Lấy thêm một chiếc áo đến cho nàng mặc vào. Lâm Lang nghĩ nghĩ rồi nói: “Ta đi chính điện.”
Cẩm Thu nghe nàng nói vậy, đành theo nàng đi thẳng tới chính điện. Lúc đi qua dãy nhà hai bên chính điện thì thấy một đợt vó ngựa bụi tung mù mịt phía xa xa khiến nàng dừng bước. Cứ tưởng là có tấu khẩn. Lúc tới gần mới thấy là vài con ngựa cao lớn, chúng đều bị ghìm cương bắt dừng lại ngay trước cửa thùy hoa. Con ngựa dẫn đầu có lông màu đỏ thẫm, vừa phi như bay nên đang còn hăng, hí vang liên hồi. Lúc này nàng mới nhìn rõ người cưỡi ngựa. Áo choàng lớn đỏ sẫm tung bay một cái, vén chiếc mũ tránh gió ra, hóa ra là một vị nữ tử vô cùng thanh tú.
Tiểu thái giám vội tiến đến kéo con ngựa lại, cung kính hành lễ: “Thỉnh an Nghi chủ nhân.”
Vị Nghi tần kia xuống ngựa, vừa đi vừa tháo hai dải lụa buộc nơi cổ xuống, nàng nói: “Đứng dậy hết đi.” Cởi xong áo choàng thì tiện tay quăng một cái về phía sau, có một cung nữ nhún gối đỡ lấy rồi lui xuống.
Lâm Lang đi dưới mái hiên, hỏi Cẩm Thu: “Vị đó có phải là Nghi chủ nhân không?” Cẩm Thu cười đáp: “Còn không phải sao, ngoài vị ấy ra thì hậu cung còn ai có thể cưỡi ngựa? Vạn tuế gia từng nói, chỉ có Nghi chủ nhân mới là Mãn Châu cách cách thật sự. Ở Tây Uyển mấy năm trước, Vạn tuế gia còn tự mình dạy Nghi chủ nhân cưỡi ngựa bắn cung nữa.” Nói đến đây tự biết mình lỡ lời nên lén nhìn sắc mặt của Lâm Lang. Không có gì khác lạ, chỉ đành thầm trách trong lòng.
Đã tới trước chính điện, lại nghe tiếng bước chân lộn xộn, một đoàn mấy người cùng đi tới. Người đi đầu chính là vị Nghi tần vừa mới gặp. Nàng ta đã thay xiêm y, lại là một thân áo gấm đỏ tươi. Tuy là nữ tử nhưng lại cực kì có khí khái anh hùng. Nhìn thấy Lâm Lang thì hơi hất cằm, sai người: “Vào bẩm với hoàng thượng, nói là thái hậu phái ta đến thỉnh an hoàng thượng.”
Tiểu thái giám vâng lời đi, Nghi tần vốn đứng ở nơi có gió thổi qua, chợt ngửi thấy một hương thơm xa xôi, không phải hương hoa lan cũng chẳng phải xạ hương, càng không phải mùi son phấn tầm thường. Không kìm được mà xoay người nhìn, chỉ thấy ánh mắt Lâm Lang đang nhìn chăm chú vào cây bích đào trước điện. Đúng độ hoa nở rộ, màu đậm tươi đẹp, đỏ như hoàng hôn xán lạn, làm cho hành lang phủ một lớp hoa màu đỏ. Cả khuôn mặt nàng giống hệt như bạch ngọc vậy, không có lấy chút máu, trông đau khổ cảm động lòng người. Hoa đào rơi sau lưng nàng cũng biến màu ảm đạm.
Là Lương Cửu Công tự mình ra đón, hắn hướng Nghi tần phủi phủi hai tay áo rồi quỳ xuống: “Vạn tuế gia cho gọi chủ nhân vào.”
Nghi tần đáp một tiếng. Đã có người vén cao chiếc mành lên từ lâu, Nghi tần đã đi đến bên cửa, không nhịn được mà quay đầu lại. Lâm Lang vẫn đứng ở chỗ cũ, người như chưa động đậy một chút nào. Ánh mắt vẫn nhìn vào cây hoa đào không chớp lấy một lần. Gió thổi qua, thổi vào những bông hoa rực rỡ rụng trên nền đất làm nó bay loạn lên như một trận mưa hoa đỏ. Một vài bông rơi vào trong tay áo nàng, vài bông rơi lên búi tóc dày đen nhánh, chúng hơi run run, cuối cùng vẫn rơi hết xuống.
Nghi tần đi vào trong điện. Lương Cửu Công lại không theo vào. Hắn quay đầu thấy Lâm Lang đang từ từ phủi đi những bông hoa rơi trên áo. Lại một trận gió nữa khiến càng nhiều bông hoa đỏ tươi rơi xuống lộn xộn. Nàng cũng chẳng buồn phủi đi nữa, mặc kệ trận mưa hoa rơi hết lên người. Lương Cửu Công cứ muốn nói lại thôi, cuối cùng mở miệng: “Chủ nhân vẫn nên hồi cung đi thôi.”
Lâm Lang gật gật đầu, đi ra vài bước thì bỗng dừng chân. Nàng lấy ra một miếng ngọc bội trong tay áo: “Lương am đạt, phiền ngươi đưa thứ này cho hoàng thượng.”
Lương Cửu Công đành nhận lấy, là một miếng như ý đường viền là hoa văn rồng, ngọc trong suốt, chạm vào thấy ấm áp. Trên bề mặt có khắc chữ mảnh bằng những sợi tơ vàng, là “Tình thâm bất thọ, cường cực tắc nhục. Khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc.” Ở phía dưới có kết tua rua màu vàng, biết ngay là vật dụng của hoàng đế. Cầm thứ nóng bỏng này trên tay thật khiến hắn tiến thoái lưỡng nan.
Hắn đành cười cười: “Chủ nhân, ngày tháng vẫn còn dài. Đợi qua mấy ngày nữa Vạn tuế gia khỏe hẳn, người tự mình đến gặp rồi giao lại Vạn tuế gia là được.”
Lâm Lang thấy hắn không nhận thì hơi mỉm cười: “Cũng tốt.” Nàng cầm lấy miếng ngọc trong tay rồi quay lại nói với Cẩm Thu: “Chúng ta quay về thôi.”
Nghi tần tiến vào trong điện. Trong điện rộng rãi sáng sủa vô cùng. Vải thưa trên song mới được thay, sáng trong như tuyết, hiện lên bóng hoa bích đào trên đó. Gió thổi nó lay động, mang đến một hương thơm như có như không.
Nàng đi đôi giày da hoẵng, bước đi cực nhẹ. Hoàng đế đang dựa người vào một chiếc gối lớn, trong tay có cầm một bản tấu. Ánh mắt hình như nhìn xuyên qua bản tấu mà thẳng tới một nơi nào đó trên tràng kỉ không xa trước mặt. Nàng thấy trên tràng kỉ cũng đang chất đống tấu chương mấy ngày tích lại, đoán là hoàng đế lại đang lo lắng chuyện chính sự. Nàng lặng lẽ khéo léo thỉnh an, cười nhẹ rồi gọi một tiếng: “Hoàng thượng.”
Hoàng đế như mới bất chợt lấy lại tinh thần, kiễng người dậy. Trên mặt là nụ cười hơi ngẩn ngơ: “Nàng tới rồi.” Ngừng một lúc rồi hỏi tiếp: “Sao nàng lại tới?”
“Thái hậu phái thần thiếp đến.” Nghi tần đáp.
Thấy vẻ mặt bình thản của hoàng đế, sắc mặt đã dần hồi phục như bình thường. Hoàng đế lại bắt đầu ho, nàng vội vàng bước lên vỗ nhẹ vào lưng hắn. Bàn tay hắn lạnh lẽo đẩy nàng. Trong lòng nàng không hiểu sao dâng lên một nỗi lo lắng, lại gọi một tiếng: “Hoàng thượng.” Hoàng đế như cực kì mệt mỏi, nói: “Trẫm vẫn còn vài bản tấu, nàng lặng lẽ ngồi đây với trẫm… bảo bọn họ thay hương đi. Loại hương này không tốt, mùi hắc cả người.”
Trong cái đỉnh lớn trên nền đang đốt hương Long Tiên. Nghi tần tự mình đi lấy hương Tô Hợp đến thắp. Hương này vốn dùng để làm tâm thần ổn định. Hoàng đế tập trung xem tấu sớ, thi thoảng ho lên một hai tiếng. Gió thổi qua, hoa đào ngoài hiên vốn rụng đầy trên đất, gió cuốn hết lên, hoa rơi vào trên giấy dán. Bay bay rồi lại rơi xuống nhẹ nhàng, không thấy nữa.
Nghi tần nhớ lại ngày xưa hoàng đế từng dạy nàng một câu thơ: “Nhất phiến hoa phi giảm khước xuân, phong phiêu vạn điểm chính sầu nhân.”* Lúc đó là ở Tây Uyển, đúng lúc hoa đào nở rộ. Nàng cưỡi ngựa giữa rừng hoa đảo đỏ rực rỡ như mây ngũ sắc, hoàng đế mỉm cười từ xa xa, đợi nàng thở hổn hển xoay người xuống ngựa, hắn liền đọc câu thơ này cho nàng nghe. Nàng cười rạng rỡ: “Thần thiếp không hiểu.” Hoàng đế cười nói: “Trẫm biết nàng không hiểu, trẫm cũng không hy vọng nàng hiểu. Hiều rồi lại sinh buồn phiền.”
(* Trích “Khúc Giang nhị thủ” của Đỗ Phủ
Gió thổi khiến từng cánh hoa rơi xuống làm nhà thơ buồn bã trước dấu hiệu mùa xuân đang dần trôi đi.)
Nhưng hôm nay lúc nàng đứng dưới mái hiên, nhìn nữ tử gây xôn xao cả hậu cung đó, lại vô tình nhớ tới câu thơ kia. Trong lòng không hiểu có cảm xúc gì, chỉ thấy khó chịu đến rầu rĩ. Nàng vốn ngồi trên một chiếc ghế nho nhỏ, ngẩng mặt lên, hoàng đế hình như vừa quay mặt trong vô thức, nhìn lên cây bích đào, rồi lại cúi đầu xem tấu sớ. Trong điện chỉ có mùi hương Tô Hợp vây quanh, tỏa ra bốn phía.