Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn

Chương 20: Người Trung Thực Và Kẻ Xu Nịnh(I)


Bạn đang đọc Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn – Chương 20: Người Trung Thực Và Kẻ Xu Nịnh(I)

Sau khi tan triều ở Thái Hoà điện, hoàng đế cùng thái hoàng thái hậu, hoàng thái hậu nhận sự chúc mừng của phi tần hậu cung ở Từ Ninh cung. Buổi trưa lại ở Từ Ninh cung mở yến tiệc, yến tiệc ngày hôm nay ít nghi lễ rườm rà hơn so với đại yến ngày hôm qua. Vì vui vẻ náo nhiệt nên hoàng đế phá lệ lệnh cho hoàng tử và công chúa nhỏ tuổi đến bên bàn thái hoàng thái hậu để làm bạn với người. Thái hoàng thái hậu được nhiều con cháu vây quanh, vui mừng khôn xiết. Vài vị thái phi, phúc tấn từ đời trước cũng đang ngồi đó, hoàng đế lệnh cho thái tử cầm bình, hoàng tử cả dẫn đầu chư vị hoàng tử rót rượu. Bữa cơm này giống như bữa cơm gia đình hoà thuận vui vẻ. Đến tận lúc mặt trời lặn sau núi phía tây thì tiệc mới tàn.
Hoàng đế đi ra từ Từ Ninh cung rực rỡ, ồn ào tiếng nói cười. Về đến trước Càn Thanh cung thì mới xuống kiệu. Trước mặt là cung điện Càn Thanh yên tĩnh, âm u. Trên hành lang được treo đầy đèn lồng cỡ lớn, toả ra ánh sáng vàng lờ mờ ra chung quanh. Bốn phía im ắng, tĩnh mịch mà trang nghiêm. Vừa mới nghe tiếng nhạc ồn ã trong tai, bây giờ hưởng thụ một cơn gió đêm thổi qua, lại cảm thấy lòng bình lặng hẳn, thanh thản hơn nhiều. Thái giám Kính Sự phòng đang định vỗ tay, hoàng đế ra ý bảo hắn ngừng. Một đoàn người vây quanh hoàng đế đi đến cuối hành lang, hoàng đế thấy cửa sổ phòng trực đang mở, nhớ ra hôm nay chính là ngày Lâm Lang trực, thế là bước chân liền hướng đến gian phòng đó.
Ở trước cửa vốn là có thái giám. Một tiếng hô “Vạn tuế gia” còn chưa kịp khoát khỏi miệng thì đã bị chặn lại. Hắn hất tay, lệnh cho thái giám đứng đợi hết bên ngoài. Hắn đi đôi giày nhung hươu màu vàng nên chẳng phát ra tiếng động nào. Lâm Lang đang ngồi một mình cuốn chỉ bên cạnh lò sưởi, hắn nhìn thấy chiếc túi bằng lụa màu đen được thêu chỉ vàng, mặt mày liền sáng lên. Bên dưới túi có khâu tua rua màu vàng, biết ngay là nàng khâu cho hắn, làm hắn vui mừng vô cùng.
Lâu nay nàng sợ lạnh, tuy trong phòng trực có giường ấm, nhưng hiện giờ nàng lại đang ngồi quá gần với chậu than kia, hắn cười: “Cẩn thận tia lửa làm cháy y phục.”
Lâm Lang giật mình, quả nhiên nàng kéo vội vạt áo lên. Thấy tia lửa vẫn chưa xém vào y phục, lúc này nàng mới ngẩng đầu, vội vàng đứng lên hành lễ. Nàng cười nhẹ nhàng: “Vạn tuế gia đi vào yên lặng như vậy thật là đã doạ Lâm Lang sợ.”
Hoàng đế nói: “Nơi này lạnh lẽo thế thể nào nàng cứ ngồi sát chậu than. Cẩn thận khói than đấy, lát nữa cổ họng lại đau. Mau về noãn các với trẫm đi.”
Lò sưởi trong Tây Noãn Các cực kì ấm. Cả người Lâm Lang toát mồ hôi. Lâu nay hoàng đế không quen ngủ cùng với người khác nên luôn quay mặt người ra hướng ngoài. Đường nét tấm lưng kia rắn chắc, cổ áo ngủ màu vàng hơi trễ xuống vai làm lộ ra một vết thương phía dưới bả vai. Qua nhiều năm, tuy vết thương đã khép lại rồi thành sẹo, nhưng đến giờ độ dài vết thương vẫn còn khoảng một tấc (10cm), dễ dàng đoán được năm đó nó sâu đến thế nào. Nàng không cầm lòng được mà duỗi tay ra, nhẹ nhàng chạm vào vết thương đó. Không ngờ hoàng đế vẫn chưa ngủ say, nắm lấy tay nàng, mắt vẫn lim dim: “Không ngủ được sao?”
Nàng đáp khẽ: “Đã khiến Vạn tuế gia tỉnh rồi.”
Hoàng đế bất giác vươn tay sờ sờ vết thương cũ: “Đây là vết thương bị khi đi bình định vào năm Khang Hy thứ tám – Mậu Thân. May mà Tào Dần nhanh như cắt, vung tay đẩy trẫm ra nên mới không bị thương đến chỗ hiểm. Lúc đó mọi người ai cũng bị doạ đến hồn bay phách lạc.”
Hắn nói một cách bình tĩnh bâng quơ, lại khiến nàng hơi run rẩy. Hoàng đế cười nhẹ: “Nàng sợ à? Chẳng phải bây giờ trẫm vẫn sống sờ sờ ở đây thôi?”Trong lòng nàng là một mớ suy nghĩ hỗn độn, mất hồn một lúc mới trả lời: “Thể nào mà Vạn tuế gia đặc biệt quan tâm đến Tào đại nhân như vậy.”
Hoàng đế khẽ thở dài: “Cũng không phải chỉ vì công trạng đó… Từ nhỏ hắn đã đi theo Trẫm, tình cảm không thể so như bình thường.”
Nàng nói nhỏ: “Hôm qua Vạn tuế gia hỏi Lâm Lang là cuối năm muốn được thưởng gì, Lâm Lang vốn là không dám… Hoàng thượng luôn nhớ đến tình bạn lâu năm, là người niệm tình xưa nghĩa cũ, cho nên Lâm Lang có một mong muốn hơi quá này…” Nói đến đây thì không nói nữa.

Hoàng đế chỉ đáp: “Nàng cứ nói qua xem, dù có hơi quá thì cũng có lý do của nàng. Chỉ là… hậu cung không được tham dự vào chuyện triều chính.”
“Lâm Lang không dám.” Nàng đáp, rồi kể tóm tắt chuyện Ngọc Trợ: “Ngọc Trợ tuy có lén truyền đồ nhưng cũng chỉ là đem lương tháng và phần thưởng của chủ nhân ban cho, nhờ thị vệ chuyển về nhà để hiếu kính với mẫu thân mà thôi. Vạn tuế gia lấy trung thực, hiếu thuận trị thiên hạ… Cô cô phạm lỗi lần đầu, mà cũng đang dịp lễ năm mới…” Hoàng đế đã gần chìm vào giấc ngủ, nói: “Đây là việc của hậu cung, cứ theo sự xử lý của Đồng quý phi. Nàng đừng xen vào.” Nàng nghe thấy tiếng hắn nhỏ dần, sắp ngủ say. Nàng cũng không dám nói nữa, chỉ yên lặng thở dài rồi quay người vào trong.Vì mấy ngày nay các mệnh phụ phu nhân vào triều nên trong cung náo nhiệt hẳn lên. Ngày hôm nay là mùng năm. Đồng quý phi bận rộn việc tết nhất mấy ngày liên tục, đến hôm nay mới tạm rảnh rỗi một chút. Cung nữ đang hầu hạ nàng ăn cháo tổ yến, chợt thấy tên tiểu thái giám vui mừng hớn hở chạy vào bẩm báo: “Chủ nhân, Vạn tuế gia đến thăm chủ nhân ạ.”
Hoàng đế mặc y phục ngày tết, sau hắn có thái giám đi theo hầu hạ. Hắn đi vào trong noãn các, Đồng quý phi định bước xuống tràng kỉ hành lễ, hắn liền nói: “Trẫm qua thăm nàng một lát thôi, nàng cứ ngồi đó, mấy ngày nay nàng mệt mỏi rồi.”
Cuối cùng Đồng quý phi vẫn để cung nữ đỡ nàng, đứng dậy khỏi tràng kỉ rồi thỉnh an một cái, lúc này nàng mới cười nói: “Tạ Vạn tuế gia lo lắng, thân thể thần thiếp đã khoẻ lên nhiều rồi.”Hoàng đế ngồi xuống tràng kỉ, lại lệnh cho nàng ngồi xuống. Vì thấy trên tường quanh tràng kỉ được dán tranh xua khí lạnh nên nói: “Đợi qua mùng chín, thời tiết ấm áp thì quá tốt rồi.”
Đồng quý phi đáp: “Vạn tuế gia lời vàng ý ngọc đầy may mắn, thần thiếp…” Nói đến đây thì vội quay người đi ho nhẹ. Cung nữ đứng bên liền đưa cái tráp nhổ nước bọt lên, nhẹ vỗ vào lưng nàng.
Hoàng đế nghe tiếng ho của nàng thì cảm thấy thương tiếc. Hắn nói: “Nàng nên nghỉ ngơi cho tốt mới được. Chuyện lục cung có thể gọi Huệ tần, Đức tần đến giúp một chút.”
Đồng quý phi thuận tay cầm lấy tách trà cung nữ dâng lên, nhấp một ngụm nhỏ, bây giờ tiếng ho mới dần dãn ra. Hoàng đế bảo: “Trẫm nghĩ rồi, cung nữ thái giám đang bị giam ở Thận Hình Ti cũng nên thả ra trong đợt này đi. Đang là tết, tuy bọn họ phạm tội nhưng chỉ cần không phải là đại nghịch bất đạo thì phạt họ tiền lương mấy tháng là được rồi. Coi như tích phúc cho thái hoàng thái hậu, hoàng thái hậu và cả nàng nữa.”
Đồng quý phi vội đáp: “Tạ Vạn tuế gia.” Nàng ngập ngừng rồi nói tiếp: “Có một việc này, vốn định qua năm mới mới bẩm Vạn tuế gia, giờ đã nói đến chuyện thả cung nữ thái giám phạm tội… Một cung nữ ở phòng Giặt Đồ lén truyền đồ ột thị vệ Thần Vũ môn. Cũng không phải là việc gì to tát, nhưng liên quan tới người của ngự tiền nên thần thiếp không dám tự ý xử lý.”
Hoàng đế hỏi: “Liên quan tới ai của ngự tiền?”
Đồng quý phi đáp: “Cung nữ kia được nhờ gửi đồ ột vị nhị đằng hà.” Nhị đẳng hà chính là thị vệ nhị đẳng. Xưa nay hoàng đế đã ghét việc lén truyền đồ, hắn nói: “Đã là thị vệ nhị đẳng còn lộn xộn như vậy, uổng công ngày thường trẫm coi trọng bọn họ như vậy. Là ai hồ đồ đến vậy?”
Đồng quý phi hơi sợ hãi, đáp nhỏ: “Là nhi tử con cả của Minh Châu đại nhân – Nạp Lan đại nhân.”
Hoàng đế lại không ngờ là Nạp Lan Dung Nhược. Trong lòng buồn bã, cảm thấy Nạp Lan đã uổng công hắn đối xử tốt lâu nay, không khỏi vô cùng thất vọng.

“Thần thiếp nghe nói Nạp Lan đại nhân có phong thái tài hoa, là thiếu niên anh tài, cho nên chắc được nhiều cung nữ hậu cung mến mộ, mới xảy ra việc thế này.”
Hoàng đế nhớ đến đợt xuất cung đi săn vào mùa xuân năm ngoái. Vào đêm nghe thấy tiếng tiêu đó, tuy Nạp Lan cố kiềm chế nhưng sắc mặt hắn vẫn lộ ra một vẻ chờ mong nào đó. Xem ra tuy là học rộng, nhưng tình cũng rộng nốt. Hắn nói một cách bình thản: “Trẫm nghe Vinh tần nói, vị cung nữ kia là đưa bạc ra khỏi cung, không ngờ lại có tư tình ở đây.”
Đồng quý phi có chút kinh ngạc: “Cung nữ kia…” Muốn nói lại thôi, hoàng đế bảo: “Lẽ nào còn có gì nữa? Cứ nói ra đi.”
“Vâng, cung nữ kia khai rằng không phải nàng ta, mà là có người nhờ vả nàng lén truyền tư tình. Còn về phần lại là người nhờ thì vẫn cắn răng không chịu nói. Ngày tết không tiện dùng cực hình, thần thiếp định thẩm vấn mấy ngày cho ra rồi mới bẩm lên Vạn tuế gia.”
Hoàng đế nghe nàng nói ấp a ấp úng, trong lòng hồ nghi vô cùng. Hắn hỏi: “Nàng ta nhận sự nhờ vả của người khác truyền thứ gì ra ngoài cung?”
Đồng quý phi thấy hắn cuối cùng cũng hỏi đến, đành đáp: “Ai nhờ vả nàng ta, thần thiếp vẫn chưa hỏi ra được. Còn về thứ truyền đi… Vạn tuế gia nhìn thấy sẽ biết ngay.” Nàng hỏi cung nữ bên người, sai bảo cung nữ đi lấy đến.
Lại là một chiếc khăn và một đôi bạch ngọc lồng vào nhau. Đôi bạch ngọc kia thì rất tầm thường, không nhìn ra được manh mối nào. Còn chiếc khăn, màu trắng tinh khiết, tuy là lụa trắng thông thường, nhưng được vắt chỉ bằng màu vàng trắng ở viền, đường may cẩn thận tỉ mỉ, những sợi chỉ màu vàng nhạt thêu lên hoa văn tứ hợp như ý.
Đồng quý phi thấy trên mặt hoàng đế không có bất kỳ biểu hiện gì, cũng chẳng nói lời nào. Đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào chiếc khăn… Khoảng cách giữa nàng và hoàng đế rất gần, có thể nhìn thấy gân xanh chỗ thái dương của hắn cứ co giật liên hồi. Nàng sợ hãi, gọi: “Vạn tuế gia!”
Hoàng đế liếc mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt đó lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm, lạnh lùng sắc nhọn. Lòng nàng bỗng chốc cũng lạnh theo, miễn cưỡng cười nói: “Xin Vạn tuế gia chỉ bảo.”
Một lúc lâu không có tiếng trả lời, Đồng quý phi khó xử quẫn bách, ngập ngừng mở miệng: “Thần thiếp…”
Cuối cùng thì hắn cũng nói, giọng nói vẫn ấm áp như thường lệ: “Hai thứ này cứ giao cho trẫm. Việc này trẫm sẽ tự mình giải quyết. Tinh thần nàng không tốt lắm, đi nghỉ ngơi đi.” Nói xong đứng dậy, Đồng quý phi vội vàng hành lễ tiễn hắn.
Hoàng đế về tới Càn Thanh cung. Hoạ Châu bước đến hầu hạ việc thay y phục. Thấy bàn tay hắn lạnh lẽo, nàng nói: “Có phải Vạn tuế gia thấy lạnh không? Hay là mặc bộ lông chồn tía kia?” Hắn lắc đầu nhẹ, hỏi nàng: “Lâm Lang đâu?”

Lương Cửu Công lo lắng cả một hồi, tới lúc này lại càng lo sợ hãi hùng, vội nói: “Nô tài bảo người đi gọi!”
Hoá ra Lâm Lang đã tới rồi, nàng dâng trà lên. Sắc mặt hắn lạnh lùng, không vui. Vẫy vẫy tay, ý lệnh ọi người lui hết xuống. Lương Cửu Công nháy mắt với nàng cực nhanh, nàng lại không hiểu ý hắn muốn gì. Nàng hơi chần chừ, quả nhiên nghe hoàng đế nói: “Nàng ở lại.”
Nàng đứng tĩnh lặng, hoàng đế ngồi ngay ngắn ở sau bàn, nhìn chằm chằm vào nàng. Không hiểu sao nàng cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, hỏi nhỏ: “Vạn tuế gia đi gặp Đồng chủ nhân, Đồng chủ nhân có khoẻ không ạ?”
Hắn hoàn toàn không đáp lời, Lâm Lang chỉ thấy giữa trán hắn là một sự cô đơn buồn bã vô tận. Trong lòng hơi sợ hãi. Hoàng đế bình thản nói: “Trẫm buồn chán, nàng thổi tiêu cho trẫm nghe.”
Nàng đoán không ra ngọn nguồn của chuyện này, chỉ biết hoàng đế đang vô cùng không vui. Có lẽ do hắn mới về từ chỗ của Đồng quý phi, chắc chắn là sức khoẻ của Đồng quý phi rất kém. Nàng về phòng lấy chiếc tiêu tới ngự tiền, hoàng đế vẫn ngồi lặng lẽ ngay ngắn ở chỗ cũ, không xê dịch một góc áo. Thấy nàng đến, hắn cười với nàng. Nàng cười hỏi: “Vạn tuế gia muốn nghe gì?”
Hắn suy nghĩ một chút, chợt nói: “Tiểu trùng sơn.”
Nàng vốn nghĩ đây là đợt tết cuối năm, bài này không may mắn, nhưng sắc mặt hắn đông lại như vậy khiến nàng không dám nói nhiều, chỉ cố cầm tiêu lên, nhẹ nhàng thổi một đoạn “Tiểu trùng sơn”
Xuân đáo trường môn xuân thảo thanh, giang mai ta tử phá, vị khai quân.
Bích vân lung niễn ngọc thành trần, lưu hiểu mộng, kinh phá nhất âu xuân.
Hoa ảnh áp trọng môn, sơ liêm phô đạm nguyệt, hảo hoàng hôn.
Nhị niên tam độ phụ đông quân, quy lai dã, trứ ý quá kim xuân.
(Ba câu đầu là cảnh mùa xuân mới đến, hoa mai chớm nở. Mới tỉnh dậy, cảnh đẹp như mơ đó vẫn còn vương vấn đâu đây. Uống một âu trà xuân mới tỉnh táo cả người, xua tan giấc mộng…)
Đây là một bài nhớ người lúc tiết xuân, mong chờ người đi xa trở về nhà. Điều khác biệt dễ nhận ra giữa tác phẩm này và những tác phẩm khác cũng đề tài đó là nó không miêu tả nỗi khổ của một người cô đơn lẻ loi, cũng không viết lời oán hận người đi xa không trở về, mà là lời gọi người chồng rất nhiệt tình, nên về nhà sớm thôi, bây giờ đang là thời điểm mùa xuân đẹp nhất.
Tỉnh bừng giấc mộng… tỉnh bừng giấc mộng**…

** Nguyên là “Kinh phá nhất âu xuân”, trích trong “Tiểu trùng sơn” đã giải thích phía trên. Mình dựa theo nghĩa của câu thơ mà chuyển thành “Tỉnh bừng giấc mộng”.
Lòng hắn có đủ loại cung bậc cảm xúc. Vốn còn chút nghi hoặc cuối cùng, bây giờ đã tan biến hết gần như không còn. Trong đầu cứ nhắc đi nhắc lại một câu nói: hoá ra là thế, hoá ra là thế. Bốn chữ này cứ đảo qua đảo lại trước mắt, nặng như ngàn cân đè lên tim hắn. Ánh mắt hắn đảo qua ngự án trước mặt, trên án có bày bút mực giấy viết, đầy đủ các màu. Trên giá bút treo từng chiếc bút lông nhỏ, cán bút được tráng men, phần đuôi thì nạm vàng, khắc chữ từ vàng ròng. Tráp đựng mực tàu đen nhánh bọc bởi vải gấm vàng. Trên xếp giấy có đặt cái chặn giấy làm từ bạch ngọc, làm bởi Lục Tử Cang, nhà làm ngọc nổi tiếng từ triều trước. Nghiên mực từ gỗ trác nạm vàng… Là ngôi cửu ngũ chí tôn trên muôn người, trong lòng lại chỉ nghĩ mỗi được một câu: hoá ra là thế, hoá ra là thế…
Lâm Lang thổi xong khúc này thì ngừng lại, cầm tiêu nhìn hoàng đế. Hắn lại cũng đang nhìn nàng, ánh mắt trống rỗng, dường như nhìn xuyên qua nàng mà rơi ở một nơi nào đó. Nàng chưa từng thấy hoàng đế có vẻ mặt này bao giờ, lòng chợt thấy bất an. Hoàng đế đột ngột lên tiếng: “Đem chiếc tiêu của nàng đến đây cho trẫm xem chút.”
Nàng đành tiến tới trước ngự án, dâng chiếc tiêu lên cho hắn. Chỉ là một chiếc tiêu bình thường nhưng hắn lại nắm chặt trong tay, ngây người mất hồn. Qua một lúc lâu mới hỏi: “Lần trước nàng nói phụ thân nàng là A Bố Nãi?” Thấy nàng đáp vâng, lại hỏi: “Nếu trẫm không nhớ nhầm thì nàng và Minh Châu phủ là thân thích?”
Lâm Lang không hiểu tại sao hắn hỏi những việc này, lòng cảm thấy kì lạ, nàng đáp: “Mẫu thân nô tì là muội muội của Minh Châu đại nhân.”
Hoàng đế ừ một tiếng rồi nói: “Vậy nàng từng nói nàng ở nhờ nhà người khác từ bé, chính là ở trong Minh Châu phủ?”
Lâm Lang càng ngày càng thấy ngờ vực, chỉ đáp: “Đúng là nô tì lớn lên tại phủ ngoại tổ (nhà ông bà ngoại).”
Trong lòng hắn giờ là một mảng băng lạnh lẽo, câu cuối cùng thật ra cũng chẳng cần thiết phải hỏi nữa. Loại cảm giác hối hận thống khổ đó như hàng vạn mũi tên cùng đâm vào, xoay mình vặn vẹo ở lục phủ ngũ tạng của hắn. Qua một lúc lâu hắn mới cất giọng lạnh lùng: “Chuyện nàng cầu xin trẫm hôm trước, nếu như trẫm không đồng ý với nàng thì nàng dự tính làm gì?”
Lâm Lang lòng rối như tơ vò, không nắm được đầu mối gì. Hoàng đế mấy ngày nay không nhắc đến, nàng vốn đã từ bỏ ý nghĩ trong đầu. Bây giờ hắn hỏi tới, chẳng biết ý hắn thế nào, thế nhưng việc này liên quan tới Ngọc Trợ, nàng thay đổi suy nghĩ, to gan đáp: “Y bất như tân, nhân bất như cố*. Nô tì đã cố hết sức rồi, nếu cầu không được thánh ân bao la thì cũng đành chịu.”
* Quần áo thì đồ mới là tốt, nhưng tình nhân/ tình người thì người cũ mới tốt
Hoàng đế lại trầm mặc hồi lâu, bất chợt bật cười: “Y bất như tân, nhân bất như cố. Câu nói này rất hay!”
Lâm Lang thấy hắn tuy cười nhưng trong mắt không hề có chút vui vẻ nào, nàng chột dạ. Đúng lúc này, Phùng Tứ Kinh dập đầu ở bên ngoài, hô một câu: “Xin Vạn tuế gia sai bảo.” Hoàng đế ừ một tiếng, Phùng Tứ Kinh đem một chiếc khay bạc tiến vào. Hắn quay đầu qua, ngón tay chạm vào những dải lụa xanh nơi đầu chiếc thẻ, mỗi một thẻ tên đều có màu xanh ngọc bích trong vắt, dường như được làm từ ngọc bích thượng hạng, rồi dùng mực viết lên tên hiệu của toàn bộ phi tần các cung, xếp ngay ngắn kín đặc cả một chiếc khay to. Dãy nến nạm vàng ròng bên người hắn đang cháy sáng rực, bỗng có một cây toé ra tia lửa nhỏ, “tách” một tiếng nho nhỏ nhưng lại nghe được vô cùng rõ ràng trong cung điện tĩnh mịch này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.