Đọc truyện Tia Sét Hoang (Savage Thunder) – Chương 3
Lãnh thổ Arizona, năm 1881.
Nó không phải là con đường, trông nó thậm chí cũng chẳng giống một con đường mòn nữa kìa, có nhiều chỗ quá hẹp đến nỗi cỗ xe ngựa dẫn đầu đã mấy lần bị kẹt lại không qua được, một lần là ở chỗ kẹt giữa chóp núi và những tảng đá cứng ngắc, không lay chuyển được, một lần khác thì ở giữa hai đường dốc cao, đá lởm chởm. Cứ mỗi lần như thế lại phải tốn vài giờ để nới rộng đường với xẻng và cuốc, thật may là mấy thứ này đã có sẵn trong đống đồ dự trữ. Sáng nay họ chẳng tiến thêm được bao nhiêu trong thời tiết nắng nóng giữa tháng Mười này..
Nóng bức. Thời tiết như vậy đấy, nhưng ở Mê-hi-cô còn tệ hơn, lại càng tệ hơn nhiều nhất là vào tháng Bảy, một thời điểm không may trong năm để đến đất nước đặc biệt đó. Một đoàn người ngựa với những cỗ xe đã băng qua biên giới Mê-hi-cô đêm qua, và đó cũng là lúc người dẫn đường của họ biến mất – nguyên nhân khiến họ giờ đang lạc vào con đường khúc khỉu giữa những dãy núi dường như dài vô tận, dù biết con đường mòn mà họ đang lần theo chắc chắn phải dẫn đến một nơi nào đó.
Họ đang trên đường đến Bisbee. Hay là Benson? Họ thật sự cần một người dẫn đường. Gã người Mê-hi-cô mà họ thuê cách đây vài tháng một cách đáng ngưỡng mộ đã đưa họ qua khỏi biên giới an toàn mà không gặp chút rắc rối nào. Nhưng rõ ràng là anh ta đã nói dối về sự hiểu biết của mình ở vùng Bắc Mỹ, nếu không anh ta đã chẳng bỏ chạy và để họ lại, không một lời cảnh báo.
Tất nhiên là họ cũng chẳng vội gì. Họ có đủ thức ăn để dùng trong một tháng, có đủ vàng để bổ sung thêm mọi thứ khi họ đến được Bisbee, hay Benson, cái đó còn tùy vào nơi nào mà họ đến trước. Thực ra thì bất kỳ thị trấn nào cũng được. Điều đó thực sự không quan trọng.
Gần đây họ phải tung xu rất nhiều lần để quyết định nơi nào sẽ là mục tiêu tiếp theo trong chuyến hành trình. Cách tung xu này là do Jocelyn nghĩ ra khi nàng không biết nên chọn nước nào kế tiếp. Lần này cuối cùng nàng có ý đinh sẽ đến California, và Jocel, con tàu của nàng, đã được gửi đến để đón nàng. Tất nhiên, nếu có chuyện gì đột xuất xảy ra làm nàng thay đổi quyết định thì nàng sẽ nhắn thuyền trưởng đến đón mình ở một nơi khác, giống như nàng đã từng làm việc này nhiều lần trước đây.
Nàng cân nhắc việc khám phá đất nước này trong vài tháng như họ đã từng khám phá Mê-hi-cô, hoặc sẽ đến Canada hay Nam Mỹ một khi nàng tới California. Vấn đế ở chỗ là nên ưu tiên cái nào, vì thật ra sự an toàn luôn đối lập với niềm vui thích. Nàng muốn tham quan thêm vùng lãnh thổ miền Tây, các tiểu bang và thành phố. Cho đến nay nàng chỉ mới đặt chân đến New York và New Orleans. Và nàng đặc biệt rất muốn đến thăm trang trại ngựa giống ở Kentucky mà nàng đã được nghe về nó, để xem loài ngựa thuần chủng của họ thế nào so với nàng, và nàng muốn mua một vài chú ngựa cái nếu họ có cho ngài George, chú ngựa giống vô địch của nàng.
Nhưng nếu nàng làm những điều nàng muốn thì John Mũi Dài rất có thể đã tóm được họ. Hắn là gã đàn ông đuổi theo họ khắp nơi suốt từ khi họ rời khỏi nước Anh cách đây 3 năm, hắn thuê những băng nhóm ở các nước khác nhau khi cần để họ không bao giờ thật sự biết được kẻ nào đáng nghi ngờ hay phải canh chừng ai. Họ chưa bao giờ nhìn thấy và cũng chẳng biết tên thật của hắn là gì. John Mũi Dài đơn giản chỉ là một cái tên họ đặt cho hắn vì hắn thường là chủ đề cho cuộc đối thoại và họ cần một cái tên để gọi hắn.
Việc an toàn họ có thể làm là lại một lần nữa dùng đường biển một khi họ đến được California. Đây là cơ hội tốt khiến John Mũi Dài lạc mất dấu vết của họ, ít nhất trong một thời gian. Trừ phi, hắn ta đã theo vết con tàu của nàng đến bờ biển phía Tây, và đang chờ nàng ở đấy. Mặc kệ mọi thứ, nàng đã quá mệt mỏi về việc phải trốn tránh để được an toàn, quả thật như thế. Đó là tất cả những gì nàng đã làm kể từ khi cuộc phiêu lưu điên rồ này bắt đầu, hay phải rời khỏi một nơi mới đến trước khi nàng kịp sẵn sàng, thường xuyên chuyển khách sạn, thậm chí phải đổi tên rất nhiều lần.
“Oh, em thân yêu, chị thấy em lại đang bực bội,” Vanessa nhận xét, cố ý nhìn vào chiếc quạt mà Jocelyn đang vẫy ngày càng nhanh hơn. Cái cau mày khi Jocelyn trả lời càng khẳng định phán đoán của Vanessa, “Tất nhiên, thời tiết nóng kinh khủng, phải không?”
“Chúng ta đã từng đi qua những nước có khí hậu nóng hơn, bao gồm cả nơi chúng ta vừa rời khỏi.”
“Quả thật là vậy.”
Vanessa không nói nữa. Cô ta quay ra nhìn bên ngoài cửa sổ như thể câu chuyện đã kết thúc. Jocelyn hiểu hành động của Vanessa. Đó là điệu bộ khi Nữ bá tước muốn gây ấn tượng rút lui khỏi câu chuyện, mà thật ra,đó hiếm khi là ý định thật sự của cô ta. Đấy là một thói quen khó chịu, cho dù Jocelyn hầu như đã quen với nó, thậm chí hầu như còn lờ đi. Kể cho Vanessa nghe điều cô ta muốn biết lại dễ dàng hơn là cố tình lảng tránh cô ấy.
Mọi người thường cho rằng hai người phụ nữ sẽ mẫu thuẫn gay gắt với nhau sau khi họ ở với nhau trong thời gian quá lâu, nhưng điều đó không bao giờ xảy ra. Tình bạn bắt đầu từ nước Anh của họ đã phát triển đến mức không có gì mà họ không biết về nhau, không có chuyện gì mà họ lại không tâm sự được.
Họ tạo thành một cặp đôi kỳ quặc, Jocelyn rực rỡ, còn Vanessa giản dị với mái tóc vàng và đôi mắt nâu nhạt. Nữ bá tước giờ đây đã 35 tuổi, nhưng lại trông trẻ hơn đến mười tuổi, với thân hình đầy đặn khiến đàn ông phải ngoái nhìn. Jocelyn vẫn gầy, các món ăn ngon lành và bổ dưỡng ở các vùng đất nàng từng viếng thăm cũng chẳng thể giúp nàng đầy đặn hơn. Khi họ đứng cùng nhau, chiều cao khiêm tốn của Vanessa làm Jocelyn trông cao và gầy hơn, tuy nàng chỉ cao có 1m65. Nhìn vẻ bề ngoài thông thường, Vanessa không có chút gì đáng sợ mà trông còn thấy dễ tiếp xúc, gần gũi trong khi Jocelyn lại trái ngược hoàn toàn, đơn giản chỉ vì diện mạo của nàng quá bất thường.
Jocelyn sẽ không biết làm gì nếu không có Nữ bá tước. Nàng thường lấy làm lạ về việc người phụ nữ này đã không bỏ rơi nàng lúc trước, hoặc ít nhất là khi ở New York, lúc gã đàn ông truy đuổi nàng hung hãn hơn trong hành động, ra tay giết chết cố vấn pháp luật ở Mỹ của nàng. Nhưng Vanessa dường như trở nên mạnh mẽ hơn nhờ cuộc phiêu lưu. Và không giống như Jocelyn, cô ấy đã luôn muốn được nhìn thấy thế giới, vì vậy cô ấy tận hưởng từng giây phút một của chuyến đi. Hiếm khi cô ấy phàn nàn, thậm chí khi nhu cầu tiện nghi của họ thấp hơn tiêu chuẩn, hoặc khi thời tiết trở nên tồi tệ nhất.
Không phải chỉ mỗi Vanessa còn trung thành sau khi trải qua tất cả mọi việc. Họ còn có Babette và Jane, các cô hầu riêng của họ lúc còn ở Fleming Hall. Còn thêm những người mà Edward đã chọn cho Jocelyn, gồm có ba người hầu trông coi ngựa, và Sidney với Pearson, hai anh đầy tớ rất tháo vát mỗi khi họ cắm trại ngoài trời. Họ đã để mất người đầu bếp đầu tiên và hai người phụ bếp, nhưng Phippie Marivaux, bếp trưởng người Pháp với tính khí thất thường, mà họ đã kiếm được ở Italia để thế chỗ thì vẫn ở với họ, mấy người Tây Ban Nha và Ả Rập được thuê sau này để phụ giúp ông ấy cũng vậy, họ kiêm luôn việc đánh xe ngựa khi cần thiết. Và chỉ có bốn trong đội hộ tống gồm mười sáu người đã bỏ đi. Không dễ gì tìm được người thay thế, bởi vì không có nhiều người có khả năng sử dụng vũ khí tốt như vậy, lại sẵn sàng rời khỏi mái ấm và đất nước của mình cho một chuyến đi dường như dài bất tận.
Nhiều nhất, năm phút đã trôi qua khi Vanessa lại bắt đầu “ Em không phải đang lo lắng về con đường nhỏ xíu mà ta đang đi, đúng không?”
“Em tin đây chỉ là con đường mòn thôi, và không đâu, bây giờ chúng ta hình như đang đi xuống, vì vậy tình trạng này sẽ không kéo dài lâu đâu.”
“Nhưng em lại đang bực bội,” Vansessa nói bằng giọng điệu tự mãn tôi–thừa–biết–điều–đó của mình. “Chị hy vọng không phải em đang nghĩ về cái gã mà em đã bỏ lại phía sau khi ở New York. Chị nghĩ em đã kết luận rằng mình không thể kết hôn với anh ta cho đến khi em giải quyết xong chuyện trinh tiết của em?
Jocelyn đã không đỏ mặt như lần đầu tiên khi tình trạng bất thường của nàng trở thành chủ đề của cuộc nói chuyện. Họ đã nói về điều này nhiều lần từ đó đến nay, nên không còn gì phải đỏ mặt nữa.
“Em không đổi ý đâu,” Jocelyn đáp lại. “Charles biết Edward, thậm chí đã gặp anh ấy trong chuyến du lịch Châu u. Dù sao đi nữa, em cũng không để Charles biết được “nỗi khổ” của Edward. Em không thể để những ký ức về Edward bị bôi nhọ như thế. Và dù thế nào đi nữa Charles cũng sẽ biết nếu em lấy anh ấy – trừ phi anh ấy cũng có “nỗi khổ” như Edward, điều gần như là vô lý đối với một người trẻ tuổi như anh ta”
“Và như việc xâm phạm tình dục. Em nói hắn dồn em vào góc phòng ngủ và gần như … ”
“ Đúng vậy, thì, cả em và chị đều đồng ý, hắn có nhiều khả năng đòi hỏi tất cả quyền lợi khi kết hôn.”
Jocelyn bây giờ lại đỏ mặt. Nàng không cố ý giãi bày tâm sự với Vanessa, nhưng người chị lớn tuổi hơn này thường biết cách khơi gợi chuyện khiến nàng phải nói ra. Chẳng phải nàng thấy xấu hổ về chuyện đã xảy ra. Charles đã cầu hôn với nàng. Và nếu nàng uống nhiều hơn một chút ở bữa tiệc, và để Charles cám dỗ nàng vì điều đó, xét cho cùng chẳng có gì sai về việc họ cảm nhận như thế nào về nhau. Nhưng đêm đó, nàng đã quên bẵng đi tình trạng gay go của mình, và nếu Vanessa không đến tìm nàng, chấm dứt cái ôm nồng nhiệt của Charles thì đã không xảy ra chuyện. Charles hẳn sẽ phát hiện ra chuyện nàng quả phụ của ngài Công tước dòng họ Eaton vẫn còn trong trắng.
“Nếu em buông thả ở Ma-rốc,” Vanessa nhắc lại chuyện cho nàng, “thì hẳn em đã có được một cuộc phiêu lưu nho nhỏ với anh chàng bảnh trai tên-gì-ấy luôn theo đuổi em thôi. Anh ta đâu biết Edward, thậm chí không ngờ em là goá phụ, lại rõ ràng không nói được tiếng Anh, nên nó sẽ chẳng quan trọng mấy. Và chỉ là một người tình, em yêu àh, thế là giải quyết xong rắc rối.”
“Vẫn còn quá sớm, Vanessa à. Em vẫn còn đang để tang, nếu chị nhớ ra.”
“Chị không thấy việc để tang liên quan gì với chuyện này cả. Chị hy vọng em không nghĩ rằng chị đã chờ đợi một năm trời sau khi ngài bá tước qua đời mới kiếm người yêu. Ôi trời, không! Phụ nữ đều có những nhu cầu mạnh mẽ như đàn ông vậy.”
“Em không hề biết.”
Vanessa cười trêu giọng điệu đứng đắn đó của nàng. “Không, em không biết – nhưng em sẽ biết thôi. Hay em lại trở nên hồi hộp rồi?”
“Không có gì mà,” Jocelyn nói, và ý của cô thật sự là vậy, tuy nhiên nó là thứ để họ đề cập tới và quả thật thì còn vài thứ khác nữa. “Đây là lúc để tìm hiểu hết mọi chuyện. Chỉ biết nó được tiến hành như thế nào không đủ thoả mãn được tính hiếu kỳ của em. Nhưng không phải với bất kỳ người đàn ông nào.”
“Không, tất nhiên là không rồi. Sự thu hút nhẹ nhàng thì không đủ trong lần đầu tiên. Ít nhất em cũng phải say đắm đến mức chẳng đứng vững. “
“Em vẫn đang tìm kiếm đây,” Jocelyn nói một cách lãng tránh
“Chị biết em có mà, em thân yêu. Rõ ràng những gã đàn ông Mê-hi-cô đen đúa,ngu dốt kia không phải là mẫu người của em rồi. Giá mà em có quyết định này sớm hơn, trước khi gặp người mà em có ý định nghiêm túc muốn kết hôn như Charles.”
“Nhưng làm cách nào mà em biết được mình sẽ muốn kết hôn một lần nữa?”
“Chị đã cảnh báo em là những chuyện này xảy ra rất tình cờ mà. Không có kế hoạch cho chuyện yêu đương đâu.”
“Thành thật mà nói, em vẫn cứ nghĩ em sẽ không kết hôn. Kết cục em sẽ phải từ bỏ rất nhiều tự do mà em bắt đầu thích thú với nó nếu em kết hôn.”
“Với một ông chồng tốt thì chuyện đó không thành vấn đề”.
Họ đã đi đến một sự thống nhất, trên chuyến hải trình dài từ New York đến Mê-hi-cô, rằng bây giờ hôn nhân là chuyện có khả năng xảy ra trong tương lai, Jocelyn phải từ bỏ sự trong trắng của mình. Đó là cách duy nhất nàng có thể giữ cho tên Edward không bị bôi nhọ bởi những lời đồn thổi xấu xa. Và sau tất cả, một bà quả phụ thì chẳng có lí do gì để còn trinh. Và sự thật rằng nàng vẫn còn trinh ở tuổi hai mươi hai chẳng có gì đáng tự hào, khi nó không phải là điều mà bất kỳ ai sẽ mong đợi từ nàng.
Sự trong trắng của nàng cuối cùng lại trở thành chướng ngại vật, như Vanessa đã nói, lẽ ra nàng nên nhận ra điều này từ lâu rồi mới phải. Những bây giờ nàng không có nhiều sự lựa chọn. Nàng đã nghĩ đến việc nhờ vả một tay bác sĩ nào đó. Nhưng nghĩ đến việc các dụng cụ được đưa vào bên trong mình để cắt màng trinh khiến nàng rùng mình vì ghê sợ. Chỉ còn một cách khác là tìm người tình, một người không có địa vị xã hội, một người chưa từng nghe đến tên Edward, và đặc biệt là nàng sẽ không bao giờ gặp lại người đó trong đời khi chuyện đó kết thúc. Cho dù sau đó nàng có trở về New York với Charles Abigton đời thứ Ba hay không, hay nàng gặp được bất cứ người nào phù hợp với địa vị và sở thích của nàng, nàng có thể kết hôn mà không cần lo lắng. “Nỗi khổ” của Edward sẽ không bao giờ bị phơi bày.
Jocelyn đã sẵn sàng suốt từ khi họ cập bến ở Mê-hi-cô. Và Vanessa đã sai. Nàng thấy nhiều anh chàng Mê-hi-cô khá hấp dẫn. Thật không may, sự hứng thú của nàng không được đáp lại. Hoặc nếu có đi chăng nữa thì nàng lại quá thiếu kinh nghiệm để nhận biết được những biểu hiện tế nhị. Nàng không có tý thành thạo nào trong việc ve vãn đàn ông cả.
Việc tìm kiếm một người tình sẽ không dễ dàng gì. Ngoài việc thiếu kinh nghiệm yêu đương trầm trọng ra thì nàng đã có quý ông Mũi Dài để lo lắng, vả lại nàng cũng không thể ở lại bất cứ nơi nào đủ lâu để phát triển tình cảm đến mức nàng có thể dụ dỗ người ta lên giường với mình được. Nàng cho là mình nên hy vọng lại được đeo đuổi lần nữa, như cái lần nàng ở miền Trung Đông và bờ biển phía Đông của Mỹ. Ở một số nước, đàn ông dũng mãnh trong chuyện đó hơn các nước khác, hay tối thiểu họ cũng thể hiện ham muốn táo bạo hơn. Giờ đây nàng có thể sử dụng một chút tính táo bạo mà trước đây mình cho là hoàn toàn kiêu ngạo và trơ tráo.
Khi nhớ đến tên mật thám vẫn còn bám sát theo dấu vết của họ, Jocelyn nói, “Em không phải suy nghĩ về Charles, chị biết mà. Thực ra cũng đã khá lâu em đã không còn nghĩ về anh ấy nữa. Chị có nghĩ là em không thích anh ấy nhiều như em vẫn tưởng không?”
“Em gái yêu của tôi ơi, thực ra em đâu có nhiều thời gian để tìm hiểu anh ta chứ. Người ta nói có những người yêu nhau gần như ngay lập tức, mặc dù chính bản thân chị chưa từng trải qua chuyện đó với một trong số những người chị yêu. Đa số tình cảm đều cần thời gian để phát triển em à. Chúng ta đã sống ở New York nhiều tháng, nhưng em thậm chí không gặp gỡ anh ta cho đến ba tuần trước khi mình buộc phải rời khỏi. Chị thấy việc em bị thấy thích thú là dấu hiệu tốt vì em thường có xu hướng gần như phớt lờ đàn ông trong mấy năm qua. Nào bây giờ … nói chị biết tại sao người bạn cố chấp của chúng ta, Mũi Dài, lại gây phiền toái cho em? Em không thể nghiêm túc cho rằng hắn đã phát hiện được nơi ở của chúng ta sớm như vậy, không phải sau khi mình đã cố ý đi vòng vèo xuyên qua Mê-hi-cô.”
Jocelyn mỉm cười khi Vanessa cứ cho rằng chỉ có hai điều hiện giờ khiến nàng nghĩ ngợi về nó. “Không, em không cho là hắn biết được tụi mình đi tàu đến phía nam, khi mà mình cũng có thể đã trở về Châu u.”
“Nhưng mình cũng đâu biết hắn lại tìm thấy chúng ta ở New York bằng cách nào chứ, nhưng hắn đã tìm được đấy thôi. Chị bắt đầu tự hỏi liệu hắn có trả tiền cho một trong số người của mình để lấy thông tin.’’
Đôi mắt xanh của Jocelyn rực sáng với sự cảnh báo, vì nếu nàng không thể tin tưởng những người nàng trông cậy, thì nàng sẽ bị rắc rối to. “Không! Em không tin điều đó!”
“Ý chị không phải nói về những người bảo vệ em, em yêu. Nhưng em biết là thuỷ thủ được thay đổi thường xuyên trên tàu Jocel. Ở mỗi bến cảng, thuyền trưởng sẽ cho đi một số người đàn ông mà ông ta cần thay thế trong mỗi lần. Có sáu người lạ trên chuyến đi từ New Orleans đến New York, và mười người khác khi mình đi tàu đến Mê-hi-cô. Và với đường dây điện tín kết nối nhiều quốc gia, nếu Longnose muốn cập nhật thông tin và nơi đến gần nhất của ta, hắn sẽ không mất nhiều thời gian để biết được.”
Thật ngạc nhiên, tất cả những suy luận cho lý do đó không tạo ra sự sợ hãi nhiều hơn là giận dữ. Đúng là đồ trời đánh! Nàng chỉ lo ngại rằng hắn ta đã xác định được con tàu ở California trước khi họ tới đó. Giờ có thể hiểu là hắn có lẽ đã biết được họ đang ở đâu sớm thôi, hoặc ít nhất là họ đang tiến về đâu. Điều duy nhất giúp họ lúc này là hắn ta không có riêng một con tàu để theo sau họ dễ dàng.
“Thôi nào, giải quyết vấn đề về nơi mà chị em mình sẽ đến”, Jocelyn nói bằng giọng dứt khoát. “Không thể là California nữa”.
Vanessa nhướn mày. “Chị chỉ suy đoán thôi mà em”.
“Em biết, nhưng nếu nó là sự thật thì chắc chắn sẽ giải thích được tại sao hắn luôn có thể tìm ra chúng ta, ngay cả khi chúng ta đã rời tàu để đi đường bộ, và điều đó chỉ đánh lạc hướng hắn. Em thề đấy, chị Vanessa, em gần như quá mức chịu đựng của mình rồi. Viêc gã Mũi Dài chỉ muốn bắt cóc em, đưa em trở về nước Anh thôi đã đủ tồi tệ lắm rồi. Nhưng kể từ khi em bước sang tuổi hai mươi mốt, hắn ta đã hai lần cố giết em. Có lẽ đã đến lúc em phải chấp nhận thách thức thôi.”
“Chị do dự muốn hỏi ý em nói vậy là sao.”
“Em cũng không biết ý em muốn gì nữa, nhưng em sẽ nghĩ về nó,” Jocelyn quả quyết với Vanessa.