Tia Sét Hoang (Savage Thunder)

Chương 25


Đọc truyện Tia Sét Hoang (Savage Thunder) – Chương 25

Đứng ở quầy bar, Colt nốc cạn ly rượu rồi chậm chạp dùng chai rượu mà anh giật lấy từ tay tên chủ quầy rót thêm vào. Đây là quán rượu thứ ba rồi, từ lúc anh rời khỏi khách sạn sáng nay. Lẽ ra thì anh phải say rồi. Nhưng không. Đầu óc anh tức giận đến nỗi anh cứ để cho whisky hành hạ mình.

Đánh nhau cũng có thể khiến một người đàn ông tỉnh rượu, và anh không phủ nhận là mình đang muốn gây sự. Khi mà hai quán rượu đầu tiên chẳng có gì ngoài vẻ ngoài bẩn thỉu, anh thử cái này … và ô hô, đây rồi. Chỉ có điều đó không phải là thứ mà anh cần. Anh cần có cái bao cát để xả tức, chứ không phải là cái bia hứng đạn. May mắn là tên duy nhất tỏ thái độ không vừa lòng với anh bằng những lời thô lỗ lại tự cho mình là tay súng nhanh. Có thế hay không thì Colt cũng khá chắc là hắn ta không làm gì được anh. Mấy gã thâm trầm mới đáng lo, chứ không phải mấy tên phô trương.

Mọi chuyện đã xong rồi nếu gã chủ quầy không lấy súng ra và khăng khăng bắt họ phải ra ngoài mà tính sổ với nhau. Colt đòi phải uống hết rượu trước đã. Gã Rileys, bạn gã kêu gã vậy, tỏ ra rộng lượng một khi Colt nhận sự thách thức, đã bước ra ngoài đợi anh.

Thằng nhóc cũng có thể gọi là chuyên nghiệp. Miệng vẫn còn hôi sữa nhưng đã là tay súng bắn thuê rồi. Gã làm việc cho một chủ mỏ địa phương vốn có vài chuyện rắc rối với mấy tên đào vàng. Chỉ trong vòng hai tháng sau khi đến thị trấn này, gã đã giết hai tên, quật nhau bằng súng vài lần và khiến mọi người tránh xa hắn ra. Người ta đồn rằng tay chủ mỏ không biết phải làm sao để đuổi hắn đi khi giờ đây không còn cần gã nữa.

Colt phỏng đoán nhiều là từ mấy câu chuyện lặt vặt người ta thì thầm sau lưng gã. Anh cũng nghe thấy không ít những lời gièm pha về bản thân mình nhưng không có gì là lạ với anh cả. Anh đã bị gọi bằng đủ thứ tên rác rưởi, bần tiện, cho nên anh cũng chẳng phải tức giận gì với mấy lời lăng mạ của bọn da trắng khi một người da đỏ ở quanh đó.

Đó là cái mà hôm nay anh đang tìm kiếm, mấy lời xỉ nhục. Tâm trạng anh đã tồi tệ lắm rồi. Nhưng bọn người ở vùng này không biết cái gì đã làm nên anh. Họ cho rằng anh là đồ con lai, nhưng họ cũng chưa bao giờ thấy gã con lai nào cao lớn thế này, dữ dằn thế này, và với một khẩu Colt giắt ngang lưng. Mấy cái đó khiến người ta nghĩ kĩ hơn trước khi mở miệng, trừ phi hắn ta là một thằng nhóc với ảo tưởng Chúa sẽ bằng cách nào đó làm viên đạn sượt qua đầu mình.

Colt đã để cho đối thủ của mình đợi mười phút rồi, đó cũng là lý do tại sao khách hàng trong quán rượu bớt dần sự cảnh giác đối với anh. Gã Riley hét lên “Mày đang làm gì đó, thằng con hoang kia? Hay là da mày vàng bệch ra rồi?” Vài tiếng cười rúc rích vang lên, nhưng bị lấn át bởi các tràng cười hô hố từ phía đồng bọn của thằng nhóc, mấy tên cao bồi đã xúi giục gã từ đầu và cả hai đều đã theo gã ra ngoài.

Ánh mắt Colt chạm vào mắt gã chủ quầy. Hắn ta đang chậm rãi chùi ly bằng cái giẻ dơ dáy. Có sự khinh thường pha lẫn giễu cợt trong đôi mắt vằn đỏ đó, biểu lộ quá rõ chủ kiến. Hắn ta cho rằng mấy lời chế nhạo là thật, rằng Colt đang chuẩn bị van xin hắn chỉ cho cửa sau của tiệm mà chạy trốn. Hắn cũng nghĩ rằng một tên con lai sẽ không có gan đối đầu trực diện với một gã da trắng, rằng đó không phải là kiểu của người da đỏ. Phục kích và đâm sau lưng mới là kiểu của bọn mọi rợ.

Ừ thì cứ để hắn nghĩ thế. Cái quái gì mà phải quan tâm tới ý nghĩ của một tên chủ quầy, hoặc bất cứ ai. Bọn chúng chỉ đợi thấy anh gục gã, mong thế lắm. Gã Riley to mồm có lẽ bị căm ghét và sợ hãi trong thị trấn này, nhưng hôm nay gã sẽ nhận được những tràng pháo tay nếu hạ gục được tên con lai kiêu căng.

Colt cạn ly lần nữa, rồi ném nó cho tên chủ quầy. Bất ngờ nên tên này đánh rơi cả cái ly đang cầm để chụp lấy. Hài lòng khi thấy tiếng ly vỡ và tiếng tên kia càu nhàu, Colt xô người ra khỏi quầy và bước về phía cửa chính. Bàn ghế đổ nhào sau lưng khi khách uống rượu ào ra theo anh, nhưng chững lại lúc anh dừng lại bên lối vào định vị đối thủ.

Bóng Riley đổ dài bên kia phố, nơi hắn đang dựa vào mấy thanh buộc ngựa với hai thằng bạn. Đoạn đường được lót ván hai bên phố đông nghịt người hiếu kỳ bị thu hút bởi lời chế nhạo của Riley.

Thằng bạn phải thúc cùi chỏ để nhắc Riley rằng Colt đã ra, gã cười và thẳng người lên, nói mấy câu nhận xét khiến hai thằng bạn cười hích hích. Rồi gã bước xuống lòng đường với những bước tự tin chậm rãi.

Lúc này anh mặc kệ nhưng cũng không có ý định giết chết thằng nhỏ vì đây không phải là loại đối đầu mà anh mong chờ. Ai đó khác mới là mục tiêu. Dĩ nhiên, tên to mồm kia sẽ chẳng may chết nếu tự đâm đầu vào đường đạn của anh.


Colt hất mũ ra sau. Anh có lần đã bị gió thổi mũ sập xuống che mắt vào ngay lúc quan trọng. Anh đã chết rồi nếu đối thủ ngày hôm đó không bắn tệ vậy.

“Mày còn đợi gì nữa?” Riley thiếu kiên nhẫn hét lên.

“Mày háo hức được chết thế hả?”

Riley thấy buồn cười. Bạn gã cũng vậy. Một số lớn khán giả cũng thế.

“Thằng mọi rợ kia, mày không có cung và tên đâu, hay mày không biết?”

Lần này thì hắn cong gập người lại, cười to với câu nói đùa của mình. Khán giả hai bên đường cũng cười đến chảy nước mắt với khiếu hài hước của gã, trừ anh chàng Tây Ban Nha.

Colt để ý thấy Alonzo và anh chàng người Scotland khi anh bước xuống lòng đường. Thế là có vài người của nàng ở đây. Cũng chẳng có gì khác biệt. Họ cũng chỉ là khán giả. Và rồi mắt anh chợt lướt qua đám đông … và thấy nàng đang chạy về phía Alonzo. Cái mái tóc đỏ rực đó chẳng trộn lẫn đi đâu được.

Chết tiệt! Giờ thì đáng đời anh! Anh tự hỏi không biết mình phải cám ơn ai cho sự có mặt của nàng, và khi nàng dừng lại bên anh chàng Tây Ban Nha thì anh biết. Anh nhìn anh chàng ngăm ngăm đó bằng ánh mắt hãy đợi đấy, nhưng Alonzo chỉ nhún vai.

Nhìn nữ Công tước cũng không giải quyết được gì. Colt dồn sự chú ý lại vào Riley, nhưng anh không còn lạnh nhạt được nữa, cơn tức giận như chực chờ bùng nổ. Nếu cô ta cố xen vào …

Jocelyn định làm thế thật. Nàng liếc qua cũng hiểu rằng hai người đàn ông đang đứng giữa lòng đường đó sẽ bắn nhau bất cứ lúc nào, và nàng không thể để nó xảy ra được. Nàng biết là Colt rất điệu nghệ với khẩu súng lục đó, nhưng nếu đối thủ của anh cũng ngang anh thì sao? Nàng không thể mạo hiểm được.

Nhưng khi nàng nhấc váy lên định bước xuống phố thì Alonzo giữ tay nàng lại và thầm thì, “Nếu bà làm anh ấy phân tâm thì anh ấy sẽ chết. Khoảnh khắc anh ấy quanh sang nhìn bà, và chắc chắn là vậy, tên nhóc Riley sẽ chớp lấy thời cơ và rút súng. Nếu bà đến sớm hơn thì còn ngăn được, nhưng giờ thì muộn rồi.”

“Nhưng …” Nàng cắn môi do dự, nhìn lên Colt. Làm thế nào nàng cứ đứng nhìn mà không làm gì cả, khi anh có thể bị thương hoặc tệ hơn …

Nhưng giờ đã quá trễ để xen vào. Khi nàng nhìn về phía đối thủ của Colt, tên nhóc cũng đang với tới súng.


Mọi thứ diễn ra rất nhanh, chẳng trách gì nhiều khán giả đều hụt hơi kinh hoàng. Súng của Colt đã ở trên tay anh và nhắm vào đối thủ. Người thanh niên trẻ tuổi, tay nắm lấy súng, vẫn đang ở trong bao, trừng trừng nhìn một cách không tin nổi và không thể nhúc nhích tí nào. Trông anh chàng như sắp ốm đến nơi. Hắn ta rõ ràng là không biết nên làm gì bây giờ, nhận thua hay vẫn rút súng ra. Sự im lặng của Colt càng khiến hắn băn khoăn.

Colt không đợi cho hắn đưa ra quyết định. Với những bước chậm rãi, dứt khoát, anh thu ngắn khoảng cách giữa họ cho đến khi nòng súng của khẩu Peacemaker chạm vào bụng Riley. Hắn ta vã mồ hôi như tắm, không dám nhìn xuống sợ thấy ngón tay kia siết cò, sợ không dám nhìn đi đâu khác ngoài đôi mắt xanh lơ lạnh lẽo kia.

Colt ngửi được mùi sợ hãi, chứng kiến nó, nhưng anh chẳng có cảm giác gì là thương xót cả. “Chúng ta thử cách của mày đấy, thằng con hoang to mồm à,” anh rít nhỏ, vừa đủ để chỉ Riley nghe thấy. “Giờ thì thôi nhé.”

Rồi anh bỏ súng ra khỏi bụng hắn, lật trái và quật vào mặt hắn ta. Tên nhóc ngã nhào sang bên, khi hắn đưa tay lên sờ mặt, máu ướt cả tay. Hắn không hiểu. Hắn vẫn không hiểu ngay cả khi Colt đút súng vào bao và đứng đó đợi, ngón tay co duỗi.

Mấy thằng bạn của Riley cũng chẳng hiểu gì, nhưng chúng không băn khoăn nên làm cái gì. Một tên sờ đến súng, ngay lập tức, Alonzo với con dao, còn Robbie bước lên trước. Tuy nhiên sự trợ giúp của cả hai chẳng cần thiết, mà cũng chẳng được Colt biết đến. Anh đã để mắt đến mấy gã này mà súng lại ra khỏi vỏ lần nữa, lần này là để bắn.

Viên đạn ghim vào thanh sắt. Tên cao bồi đánh rơi súng và hét lên, ngón tay tê đi. Gã kia giơ tay lên và lùi lại.

Một lần nữa anh cất súng đi và nhìn Riley. Hắn không dám nhúc nhích cả khi Colt tập trung sang nơi khác. “Thôi nào, nhóc, tao không rảnh cả ngày đâu.”

“Thôi … thôi nào cái gì?”

“Mày muốn thịt tao mà. Cứ ra tay xem.”

Riley lùi lại một bước, đôi mắt đầy cảnh giác. “Ý anh là đánh nhau? Nhưng anh to con hơn tôi mà!”

“Kích cỡ người tao cũng không ngăn được mày ném lời xỉ nhục vào tao cơ mà, phải không?”

“Tôi có lỗi rồi, thưa ngài. Hãy bỏ qua chuyện này, nhé?”


Colt chậm rãi lắc đầu. “Tao thà đánh mày cho vọt xxx ra.”

Riley lùi thêm bước nữa, mắt hắn dẹt ra. “Anh có bắn sau lưng tôi không?”

Colt điên tiết với câu hỏi đần độn đó. “Không.”

“Rất hay,” Riley xoay người chạy trối chết.

Trong giây lát, Colt nhìn sau lưng hắn, kinh ngạc và bực tức trộn lẫn. Có nhiều người đã từng rút lui trước khi anh rút súng nhưng chưa có ai quay người bỏ chạy lúc anh đề nghị một cuộc đánh nhau để giữ thể diện cho họ, nhất là với số khán giả đông thế này. Đám đông thường ảnh hưởng đến hành động của người đàn ông, biến tên nhút nhát thành người dũng cảm, ngay cả khi họ biết mình sẽ kết thúc bởi cái chết.

Anh cũng có thể bắn vài viên vào đám bụi dưới đôi chân đang tháo chạy kia, nhưng vì biết rằng nó cũng chẳng làm Riley quay lại đối mặt với mình nên anh mặc kệ. Anh quay đi ghê tởm, không để ý tới tiếng xì xào của đám đông xung quanh. Họ đã trải qua một loạt phản ứng, từ sửng sốt kinh hoàng đến thất vọng cay đắng, rồi khinh bỉ nhạo báng sự đớn hèn của Riley. Nhưng hầu hết họ đều xôn xao lên không biết Colt là ai.

Đó sẽ là sự thất vọng đối với các nguồn tin đồn trong thị trấn vì chẳng bao giờ có ai biết được tên anh. Cũng như chẳng người nào có lý trí mà lại dám đến hỏi anh ngay sau những gì đã được chứng kiến, và cũng không ai đưa ra câu trả lời cả. Jocelyn thì chắc chắn không rồi, cho dù nàng vài lần nghe câu hỏi đó trên đường về khách sạn. Người của nàng cũng chẳng xì tên anh ra, vì họ quá quen với giữ bí mật rồi.

Nhưng khi thoáng nghe một câu nói đầy sự khinh bỉ “Hắn ta là tên mọi rợ. Có gì mà phải hỏi?” trả lời cho câu hỏi trên thì Jocelyn điên lên.

Đã hoảng sợ với nỗi kinh hoàng vừa trải qua, lại điên tiết vì Colt biến mất trong đám đông trước khi nàng kịp nói gì với anh, nàng quay sang chàng thanh niên ăn mặc lịch sự, kẻ đang xát muối vào vết thương trong lòng nàng.

“Sao ngài dám, thưa ngài!” nàng đột ngột sấn vào trong sự kinh ngạc của cả người đàn ông và đám bạn, cũng như của Robbie và Alonzo, đang ở ngay sau nàng. “Họ bước ra phố để giết nhau. Thế mà không có ai chết là biểu hiện của người đàn ông văn minh, chứ không phải mọi rợ.” (Hura Jocelyn)

Cảm thấy thoải mái hơn sau khi xả được chút tức trong lòng vào gã lạ mặt xui xẻo, cho dù Colt mới là người nàng muốn mắng vì tội coi nhẹ mạng sống, nàng bỏ đi mà không thèm để ý đến sự ngượng ngùng mình bỏ lại sau lưng.

“Được đó, Miles, hay là anh chưa nhận ra nàng bởi giọng Anh? Tôi cá là anh vừa mới chọc tức Quý bà Fleming đó.”

Lời mỉa mai cay độc khiến Miles Dryden phải phân bua. “Ôi, làm sao tôi biết được? Theo cách nói của nữ Bá tước, tôi cứ tưởng cô ấy xinh đẹp lộng lẫy.” Rồi anh ta rên lên. “Tóc đỏ, và thon thả vậy! Tôi tiêu rồi.”

Maura đang níu tay anh ta một cách đầy sở hữu thì lại thấy nhẹ lòng khi nghe câu đó. Theo ý kiến cá nhân thì cô ta cho rằng nữ Công tước rất đẹp, nhưng trong lúc này cô ta quên mất rằng Miles không nghĩ vậy. Cô ta biết là anh ta thích đàn bà đầy đặn, tóc vàng như cô ta hơn. Bà bá tước có lẽ là đáng lo ngại hơn với cô ta.


“Anh làm hay lắm, anh yêu, vì có vẻ như đây là cái mà chúng ta hằng mơ tưởng. Một cô công tước người Anh, du ngoạn chỉ vì thích và với phong cách xa xỉ đó. Cô ta phải giàu nứt đố đổ vách.”

“Em cũng nói thế khi nãy rồi,” Miles lẩm bẩm.

Maura không để ý đến lời nhắc nhở đó. “Bà quả phụ Ames không nói dối rằng các con bà đã chết hết. Bà ta chỉ không nói đến việc còn có mười bảy đứa cháu đang chực chờ xâu xé điền trang của mình. Cho nên chúng mới đẩy chúng ta đến cái chỗ đào vàng khỉ ho cò gáy này. Ít nhất chúng không hề hỏi về cái chết của bà già.”

“Nhưng bà ta già. Còn cô ta trẻ.”

“Chúng ta không dùng thuốc độc để biến anh thành chàng góa vợ lần nữa. Một tai nạn sẽ hay đây.”

“Và chắc là anh phải xem nó đúng không?”

Cô ta cảm thấy mệt mỏi với sự thiếu hào hứng của anh chàng. “Em đã giải quyết hai bà vợ trước của anh, anh yêu. Bây giờ đến lượt anh. Dĩ nhiên nếu anh kiếm được cho em một ông chồng thì …”

“Đồ lẵng lơ,” anh ta càu nhàu ghen tuông, và cô ta biết anh ta sẽ thế. “Nếu cô nhìn gã con trai nào khác thì tôi sẽ bẻ cái cổ xinh xinh kia đấy.”

“Thôi nào, anh, em chỉ đùa thôi mà.” Cô ta cười với anh chàng. “Anh biết là em trung thành với anh từ ngày chúng ta gặp nhau mà. Hơn nữa, em sẽ không bao giờ làm cái việc mà anh giỏi hơn em. Chỉ giả làm em gái anh thôi cũng đủ phiền phức rồi.”

“Đó là ý của cô, không phải của tôi. Toàn bộ cái kế hoạch hổ lốn này cũng là ý cô. ‘Cưới một bà góa giàu sụ, anh yêu, và rồi anh không cần cờ bạc nữa,’ ” anh ta giả giọng eo éo.

Mắt Maura nheo lại tức giận. “Đồ lừa đảo, đồ ích kỉ, chính anh đã bắt tôi phải bỏ chạy từ nơi này sang nơi khác. Và nếu tôi nhớ không lầm thì anh đã vồ ngay lấy ý tưởng đó.”

“Đó là trước lúc bà vợ đầu tiên không đủ giàu như ý cô và cô quyết cho bà ta chết để chúng ta có thể thử lần nữa … nữa … và nữa.”

“Được rồi!” Cô ta cắt ngang. “Cứ xem như bốn bà kia là sai lầm đi. Nhưng lần này thì khác, tôi biết thế.”

“Nó đã khác rồi, Maura, hay là cô quên rằng cô ta trẻ thế nào? Tôi sẽ phải cố gắng gấp đôi để lừa được cô ta, và ngay cả thế đi nữa thì cũng không đảm bảo được gì. Cái này hoàn toàn là tốn thời gian và công sức.”

“Không đâu, anh yêu. Chúng ta vẫn có lối khác để chuồn nếu cô ta không đầu hàng trước sức hấp dẫn chết người của anh. Nhưng tiền của em đều ở anh cả. Hơn nữa, em biết anh quyến rũ thế nào nếu thực sự cố gắng. Anh có được cả trái tim và tâm hồn em đấy thôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.