Đọc truyện Tia Sét Hoang (Savage Thunder) – Chương 13
Anh biết nàng ở đó. Anh nghe tiếng nàng tới gần, mặc dù nàng đã cố đi thật nhẹ. Và anh cũng không cần phải quay người lại để biết đó là nàng. Mùi hương của nàng bây giờ lại càng nồng hơn, nhưng trước khi anh ngửi được mùi nàng, thì anh đã linh tính được nàng đang ở gần, giống như động vật đánh hơi được mùi bạn tình của nó.
Nàng đứng đó ngay sau lưng anh, chờ anh nhận ra được sự hiện diện của mình. Anh không nên. Nói càng ít với nàng bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu. Nhưng anh không nghĩ nàng sẽ bỏ đi mà không nghe anh nói lời nào. Người đàn bà này, nàng ta quá cứng đầu. Mặc dù vậy, sự im lặng của nàng đã chứng tỏ nàng đang hồi hộp, nàng vẫn tiến lại gần anh, sự quyết tâm của nàng còn mạnh hơn cả sự hoang mang.
“Cô thật khôn ngoan khi giữ họ ở gần đấy.”
Phải mất một lúc Jocelyn mới hết giật mình bởi sự lên tiếng đột ngột của anh, và thêm một lúc nữa để hiểu lời anh nói. Nàng quay lại để nhìn người theo sau mình và thấy có ít nhất bốn người cận vệ đứng gần sát chỗ nàng, và thậm chí chẳng cố gắng kín đáo gì cả. Họ cho nàng một chút riêng tư bằng cách lùi ra sau, giữ một khoảng cách thích hợp, nhưng rõ ràng là họ hoàn toàn không yên tâm khi để nàng ở một mình cùng với người dẫn đường mới.
“Họ chưa biết anh thôi. Một khi mà họ biết rồi, thì họ sẽ bớt thận trọng hơn.”
“Cô cũng đâu biết gì về tôi chứ.”
Nàng rùng mình với cách anh nói câu đấy, y như thể nó ám chỉ một lời đe dọa. Có lẽ là thế và nàng nên thông minh mà bỏ chạy thật xa. Chẳng cần anh nói ra mấy câu như thế thì nàng cũng đủ hoảng sợ rồi. Nhưng nàng không muốn mình sợ anh. Và nàng càng không muốn anh cứ giữ thái độ tức giận với nàng mãi. Và nàng sẽ chẳng ở cùng anh được nếu nàng cứ để anh làm nàng hoảng sợ tránh xa.
“Chúng ta có thể thay đổi chuyện đó,” nàng chần chừ nói, hy vong anh sẽ quay người lại nhìn mình. “Tôi muốn biết về anh nhiều hơn.”
“Tại sao?”
“Bởi vì tôi thấy anh … hấp dẫn.” Và lý thú, và hết sức khêu gợi, và anh là đồ trời đánh, Colt, hãy quay lại và nhìn tôi này!
Anh không quay lại. Vẫn tiếp tục chải lông ngựa một cách chậm rãi và nhẹ nhàng như thể nàng không có mặt ở đấy. Nàng không quen với việc bị lờ đi một cách cố tình. Nó khiến người phụ nữ bớt tự tin, trong khi sự tự tin của nàng đã ở mức rất thấp rồi.
Trong một chốc, nàng đứng yên quan sát bàn tay anh di chuyển dọc bên hông nữa, và gần như bị thôi miên, tưởng tượng … ( haha ..bà này mê trai phát sợ)
Jocelyn lắc đầu để nhanh chóng xua đi những ý nghĩ đó và bước lên phía trước vuốt ve mõm ngựa, thán phục con vật một lúc thay vì người chủ của nó—kẻ vẫn không hề nhìn về hướng nàng.
Nàng thử lần nữa. “Chúng ta không thể nói chuyện với nhau sao?”
“Không.”
Vì lý do nào đó, sự từ chối thẳng thừng kia đã khiến nàng bực mình, đủ để phát cáu lên. Anh chàng đúng thật quá quắt, không thể chịu thêm được nữa.
“Này, tôi biết là anh vẫn còn tức giận tôi, nhưng—”
“Từ tức giận thậm chí còn chưa diễn tả gần đúng với những gì tôi cảm thấy nữa, thưa cô.”
Anh thẳng người lên và cuối cùng đã nhìn nàng, và bây giờ nàng lại ước anh không làm thế. Đôi mắt xanh biếc ấy đang biểu lộ những cảm xúc mãnh liệt khiến nàng như ngạt thở. Giận dữ à? Nàng hoàn toàn không chắc.
Colt cũng thế. Anh đã cố giữ cho mình điên tiết lên, nhưng có thứ khác cứ chập chờn trong tâm trí anh, mùi hương, giọng nói của nàng—những kí ức. Cứ mỗi lần anh tới gần phụ nữ da trắng thì anh hầu như chỉ cảm giác được cây roi da đó đang giật mạnh từng miếng thịt ra khỏi lưng mình. Đối với nàng thì thậm chí còn tệ hơn, bởi vì bất kể biết mình không thể có được nàng, anh vẫn thèm muốn nàng. Chuyện này không nên xảy ra tý nào. Nó đã không xảy ra trong ba năm rồi. Trong suốt thời gian đó, người da trắng đã biến anh thành kẻ khắc nghiệt bởi sự thay đổi đột ngột và ký ức về những gì mà anh đã chịu đựng chỉ bởi vì một cá nhân trong số họ. Anh là người chỉ phạm sai lầm một lần duy nhất. Vậy thì tại sao anh lại bị nàng đánh gục chứ? Tại sao cơ thể anh lại rực cháy với sự đòi hỏi muốn nắm lấy tay nàng và kéo nàng lại gần hơn nữa? Và chết tiệt thật, tại sao nàng ta không bỏ đi trước khi anh mất đi sự tự chủ ít ỏi còn sót lại chứ?
“Chuyện gì nữa?” anh hỏi với giọng điệu gay gắt rõ ràng. “Bộ chưa có người nào từng nói ‘không’ với cô trước đây sao?”
“Không—không một ai cả.”
“Vậy thì tại sao lại là tôi, thưa nữ Công tước?”
Sự khinh thường mà anh ám chỉ khi đề cập đến tước hiệu của nàng là giọt nước cuối cùng làm tràn ly. Sự đe dọa mà nàng đang cảm nhận đã bị thay thế bằng cơn phẫn nộ đang bùng phát.
“Tại sao không phải là anh chứ? Anh đã ra giá cho mình nếu không thì anh đâu có ở đây chứ.” Nàng biết mình đúng thật là ngu ngốc, nhưng lại muốn nói thêm trước khi anh quay lại nói điều đó với nàng. “Tôi sẽ không buông tha anh đâu, anh biết đấy, ngay cả khi anh cứ tiếp tục cáu kỉnh như thế này.”
“Này cô, nếu tôi biết có thứ gì khiến cho tôi bị đuổi việc, thì tôi sẽ làm đấy,” anh cam đoan với nàng cùng với sự khiêu khích khá hiệu quả. Nhưng sau đó mắt anh vô tình nhìn xuống đôi môi nàng và dừng lại ở đó, trong khoảnh khắc ấy tim anh như ngừng đập, và anh nói thêm, giọng dịu dàng hẳn, “Mà—có lẽ có cái gì đó…”
Nàng biết chuyện đó sẽ xảy ra thậm chí trước khi tay anh với tới nàng. Nàng thậm chí còn biết sẽ không dễ chịu gì, rằng chuyện anh định làm là xúc phạm nàng, hay làm đau nàng, hoặc việc gì đó tương tự như vậy để khiến anh bị đuổi việc. Nhưng anh đã cho nàng mọi cơ hội để ngăn anh lại. Anh chậm rãi giơ tay chạm vào cổ nàng. Và sự đụng chạm đầu tiên của những ngón tay anh áp vào gáy nàng thật nhẹ nhàng, không hề cưỡng ép.
Vào lúc đó, nàng vẫn có thể tránh kịp, nhưng sau một vài nhịp đập bức bối của con tim, mọi thứ đã quá trễ. Anh trượt tay lên, xiết lấy mớ tóc dày và kéo nàng về phía anh. Lúc này, anh di chuyển chậm đến nỗi nàng vẫn có thể làm điều gì đó, như bắt đầu vùng vẫy, rồi thét lên—nhưng nàng không làm gì cả.
Có thể anh nghĩ mình đang dọa nàng sợ phát khiếp đến nỗi nàng không thể nào nói hay cử động được, nhưng sự thật đơn giản là nàng không muốn ngăn anh lại. Nàng muốn cái hôn của anh đến nỗi nàng sẵn sàng chấp nhận đau đớn. Nàng biết điều đó, ngay cả khi Vanessa đã cảnh báo nàng rằng anh sẽ không nhẹ nhàng đâu. Nếu nàng sợ cái gì đó bây giờ, thì đó là chuyện anh sẽ không hôn nàng.
Nhưng anh hung hãn hơn là nàng nghĩ. Anh thật lòng muốn đánh bại nàng, thậm chí còn muốn làm nàng ghét anh, ít nhất cũng khiến nàng buông tha anh. Cái anh không biết là nụ hôn chỉ nói lên một nửa những gì nàng đang cảm nhận. Nửa còn lại là sự phấn kích lạ thường bao phủ cả cơ thể nàng, tiếp sức và cho phép nàng chấp nhận những gì mình được cho mà không hề kháng cự.
“Cô sẵn sàng đuổi việc tôi rồi chứ?”
Anh rít lên khi xiết chặt tóc nàng hơn khiến nàng đau. Nhưng nàng lại không nghĩ anh nhận ra hành động đó làm đau nàng. Đôi môi nàng mất cảm giác và sưng lên, hơi thở không đều, đầu gối nàng quá yếu đến nỗi khiến nàng hầu như không thể đứng vững được, trong lúc toàn bộ sự tập trung của anh dường như chỉ nhắm vào đôi môi nàng, chờ đợi câu trả lời của nàng, như thể chỉ mình nó sẽ quyết định bước tiếp theo anh sẽ làm gì.
“Không,” nàng hổn hển đáp, khiến anh thật kinh ngạc giống như chính nàng vậy. Nàng không muốn bị anh làm đau thêm chút nào nữa, nhưng nàng cũng chưa muốn từ bỏ anh.
Mắt anh tìm đến mắt nàng, có thể đang cố hiểu xem nàng chỉ ngoan cố, hay là điên khùng thật sự. Và sau đó người anh căng ra khi hiện thực chen vào, và anh nói với giọng nhỏ nhẹ đáng ngại, “Bảo hắn bỏ tay ra khỏi người tôi. Nếu tôi xử lý nó, thì hắn sẽ không làm được nhiều việc cho cô trong một khoảng thời gian đâu đấy.”
Nàng chớp mắt thấy Robbie đang đứng ngay sau anh, bàn tay to lớn của anh ta đang đặt trên vai Colt. Colt không nhìn anh ta, mà vẫn nhìn vào nàng, nhưng nàng chắc rằng cơ thể to lớn của Robbie chẳng khiến anh thay đổi chút nào lời mình nói. Hơn nữa, anh lại đang quá khích, cố ý muốn dùng bạo lực. Và nàng biết điều đó ngay cả khi gã Ê_cốt to con không biết gì cả.
“Không sao đâu, Robbie. Ông Thunder chỉ … đang chứng minh một vấn đề cho tôi thấy thôi. Anh không việc gì phải lo.”
Gã người Ái Nhĩ Lan rắn chắc do dự. Tuy nhiên, càng chứng kiến nụ hôn trừng phạt đó trong ánh sáng lờ mờ hắt ra từ mấy đống lửa trại đằng sau họ, càng khiến anh ta đoán chắc nàng cần được bảo vệ. Làm sao nàng lại có thể quên rằng người của nàng đang ở gần chứ? Tất nhiên rồi, nàng không phải thanh minh với họ, nhưng …
Và rồi nàng nhận ra rằng ngón tay Colt vẫn còn xoắn vào tóc mình, giữ chặt nàng lại, và đó có thể là lý do tại sao Robbie vẫn lo lắng. Nàng chẳng hề để ý đến nó, và có thể Colt cũng thế, khi Robbie xuất hiện chen ngang vào. Nhưng khi nàng huých huých vai, chỗ mà cổ tay Colt đang chạm vào, để nhắc khéo Colt, thì anh vẫn không buông tay. Và cái nhìn của Colt chứng tỏ là anh không quên mình đang ôm nàng. Anh sẽ không bỏ cuộc, không vì bất cứ lý do nào cả.
Nàng không hiểu động cơ nào đã khiến anh làm thế bây giờ. Có phải anh muốn gây chiến với người của nàng, hy vọng chuyện đó sẽ khiến anh bị sa thải? Hay cố ý muốn làm nàng hoảng sợ, để cho nàng thấy rằng người của nàng chẳng bảo vệ nàng được, nhất là đối với anh? Cho dù với bất cứ lý do gì đi nữa, nàng cũng không thích thú gì.
Nếu nàng phản kháng và anh vẫn phớt lờ, thì sẽ gây ra một cuộc ẩu đả. Nếu nàng buộc Robbie rời đi trong lúc Colt vẫn còn ôm chặt nàng trong tay, thì nàng lại để anh tự do bắt đầu lại lần nữa ở chỗ anh ngừng lại. Nhưng nếu nàng chẳng làm gì, thì Colt sẽ hành động, và Vanessa sẽ không đời nào tha thứ cho nàng nếu nàng để anh làm người cận vệ ưa thích của cô ta bị thương. Và nàng cũng không chắc là ai sẽ bị thương. Robbie có thể là kẻ rắn chắc, to con trong đội cận vệ hoàng gia của Đức Bà, nhưng anh ta lại chẳng có gì là tàn nhẫn, lạnh lùng cả, trái lại tất cả mọi thứ về Colt đều tỏa ra sự nguy hiểm.
Chẳng có cách nào cả. “Tôi rất cảm kích sự quan tâm của anh, Robbie, nhưng tôi tuyệt đối an toàn khi ở cùng ông Thunder. Giờ thì anh có thể đi được rồi—và kéo mấy người kia đi luôn. Chút nữa tôi sẽ trở vào.”
Mệnh lệnh được ban ra, tuy nhiên, anh ta không còn cách nào khác ngoài việc tuân theo một cách miễn cưỡng. “Vâng, thưa quý bà.”
Ngay lúc Robbie bỏ tay khỏi Colt và quay lưng đi, thì Colt cũng thả nàng ra. Thì ra đó là tất cả những gì anh ta muốn. Đúng là đồ đáng ghét chết được, làm nàng cứ lo lắng về những ý định của anh.
“Anh đúng là đồ đê tiện,” nàng nói rít lên khi với tay ra sau, xoa chỗ da đầu bị đau. “Và ý tôi không phải nói về chuyện anh đã làm với tôi, tuy nó cũng thật đáng khinh. Tôi chẳng nghi ngờ gì việc anh có thể đánh người cận vệ của tôi nhừ tử, nhưng việc cố ý làm tôi tức điên lên để sa thải anh thì đúng là hèn nhát, và bất cứ thứ gì tôi nghĩ về anh, thưa anh, thì cũng không có hai từ hèn nhát.”
“Vậy giờ cô đang nghĩ gì về tôi?” Anh hỏi với giọng trầm và cứng rắn.
Nàng lùi ra sau một bước, nhận thức rõ là anh đang ám chỉ đến việc mình vừa làm với nàng. Nàng nghĩ gì ư, ngoài việc anh có thể trở nên tàn nhẫn để đạt được thứ mình muốn?
“Tôi nghĩ anh là người rất kiên quyết, Colt Thunder, nhưng rồi chính tôi cũng đã nhận ra đức tính đó. Và tôi ghét phải làm anh thất vọng, cuộc trình diễn nhỏ của anh chẳng có tác dụng gì cả. Tôi vẫn cần anh.”
Sau đó nàng bỏ đi, nhưng những lời cuối cùng là để trả thù anh về nụ hôn đó. Câu nói cần anh của nàng và cái cần mà cơ thể anh lên tiếng không giống nhau, nhưng nó đã khiến anh phải trằn trọc cả đêm, phần lớn thời gian là đau đớn bức bối.