Đọc truyện Tia Nắng Từ Anh – Chương 24: Thích?
Lại nói đến, trước khi Thư Giao xuất hiện tại quán trà Trúc Đào. Quán cà phê đối diện quán trà mang tên Thủy Viên cũng tiếp đón hai người khách. Một nam nho nhã lịch sự, một nữ dịu dàng xinh đẹp. Ánh mắt người nam mang nhàn nhạt nỗi buồn. Tuy vậy trên môi anh vẫn là nụ cười ôn hòa vô cùng. Mà cô gái lại nở nụ cười dịu dàng, khí chất cao quý vô cùng.
Lâm Tường nhìn người con gái trước mặt, có cảm giác quen thuộc mà cũng có cảm giác xa lạ vô cùng. Điều đó cũng chẳng có gì phải bàn cãi, họ đã xa nhau lâu như vậy ai cũng đã trưởng thành rồi. Thiệu My cũng đánh giá người trước mặt, anh đúng là vẫn phong thái hòa nhã như cũ nhưng chững chạc rồi.
– Em cùng anh ta vui vẻ chứ?
Thiệu My lại không nghĩ Lâm Tường sẽ hỏi cái loại vấn đề này. Cô hạnh phúc không? Dĩ nhiên không rồi, bởi vì cô đi theo Trí Hi cũng chỉ với tư cách một trợ lí theo ý định của ông nội mà thôi.
– Cũng khá vui vẻ. Còn anh, nghe nói công việc đã rất ổn định hơn nữa còn rất nổi tiếng.
Lâm Tường cười khẽ một tiếng:
– Em quá đề cao anh rồi, hơn nữa anh chỉ là một luật sư tầm thường không đáng nhắc đến.
– Em vẫn nghĩ anh là một người có tài cho nên mới được anh Trí Hi chú ý đến.
Lâm Tường nhướng mày tiếp nhận lời khen của Thiệu My. Không khí giữa hai người cũng đột nhiên tĩnh lặng hẳn đi.
– Em cũng vậy làm trợ lí của một người tài giỏi như anh Trí Hi cũng không tầm thường rồi.
Thiệu My cười gượng một tiếng. Lúc này, Thiệu My liếc mắt nhìn ra bên ngoài đột nhiên thấy bóng trắng thướt tha đang đạp xe rồi dừng trước một quán trà. Trong mắt Thiệu My lộ ra tia nhìn phức tạp. Là cô bé đó? Cô bé có thể làm cho Trí Hi lộ ra nụ cười dịu dàng. Thiệu My có cảm giác rất lạ đối với cô gái này. Lâm Tường nhìn sắc mặt Thiệu My khẽ biến thì lo lắng:
– Em sao vậy?
– Không có gì hình như thấy được người quen.
Lâm Tường cũng theo tầm mắt Thiệu My nhìn qua nhưng cô gái kia đã khuất trong quán trà, anh không nhìn rõ được là ai. Anh lại không tò mò cho nên không hỏi nữa.
——————————————-
Thư Giao bước vào quán trà Trúc Đào nhưng vẫn liếc nhìn quán cà phê đối diện. Cô không biết hai người kia là bạn bình thường hay có vấn đề gì mờ ám không? Dù sao cũng có liên quan đến tình cảm của Lan Thy cho nên cô không biết có nên nói cho Lan Thy biết hay không? Thư Giao vừa đi, vừa nghĩ xém chút đã đụng phải người khác. Cô giật mình tỉnh lại, tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống. Trúc Đào nhìn thấy Thư Giao đi vào cho nên trên môi nổi lên một nụ cười cũng tự thân đi ra tiếp chuyện.
– Sao hôm nay đến sớm thế, còn là vừa tan học nữa.
Thư Giao ngẩng đầu thấy Trúc Đào thì nở nụ cười:
– Em cảm thấy tâm trạng có chút uể oải nên muốn uống một ly trà thôi. Chị định đuổi em đi à?_Thư Giao lè lưỡi một cái.
Trúc Đào lại không khỏi cười càng thêm rạng rỡ:
– Cô nương à, dù em có ngồi một ngày chị cũng không có đuổi em đâu.
– Thế thì tốt, em sẽ ở đây dài dài.
Ánh mắt Thư Giao như có như không liếc sang quán cà phê đối diện. Trúc Đào nhìn thấy cô cứ hướng quán cà phê đối diện nhìn thì sinh ra hiếu kì.
– Em nhìn gì thế? Bên đấy có người em để ý à?
Thư Giao rùng mình một cái vì câu nói kia. Cô hướng Trúc Đào cười méo mó:
– Không phải người em để ý mà là người Lan Thy để ý. Em đang nghĩ có nên nói cho nó biết không?_Thư Giao nhướng mày về quán cà phê đối diện.
Trúc Đào theo tầm mắt của Thư Giao cũng ngồi xuống bắt đầu quan sát. Trúc Đào không thể thấy rõ mặt của một nam, một nữ kia. Trúc Đào cũng mới quen biết Thư Giao cùng Lan Thy vài năm gần đây cho nên cô cũng không rõ về Lâm Tường chỉ nghe qua lời kể của Thư Giao.
– Em nói là một nam, một nữ ngồi cạnh cửa sổ đấy à?
Thư Giao gật đầu:
– Đúng vậy.
– Mặc dù chị nhìn không rõ lắm nhưng xem ra người con trai kia rất đẹp trai cùng thành đạt. Mà người con gái kia xem ra bằng tuổi chị cũng không tầm thường chút nào._Trúc Đào đánh giá một phen.
Thư Giao gật đầu xem như xác nhận ý kiến của Trúc Đào. Cô cũng cảm thấy hai người này đẹp đôi. Cô có cảm giác Lan Thy làm người thứ ba như thế không tốt lắm. Dù hai người họ cũng có với nhau một đoạn tình yêu, biết đâu họ sau một thời gian xa cách lại nhận ra đối phương quan trọng với mình thì sao? Nghĩ đến đây, Thư Giao lại không khỏi ảm đạm đi một chút. Vậy cô cùng Đại Vũ quyết định không gặp mặt có thể nhận ra cái gì?
– Chị thấy em có nên khuyên Lan Thy rút lui không?
Trúc Đào kinh ngạc, cô không nghĩ Thư Giao lại nghĩ như thế. Tình yêu không phải tự mình giành lấy mà có sao, nếu dễ dàng bỏ cuộc như vậy khi nào hạnh phúc mới đến tay.
– Em tại sao lại có suy nghĩ đó, nếu yêu thì cứ thẳng thắn bày tỏ cũng chưa chắc Lan Thy đã thua cô gái kia.
Trúc Đào thoáng một tia kiên định trong đáy mắt. Cô cũng có quyết tâm giành lấy tình yêu, cô cũng không tin cô thua một cô bé.
– Có lẽ suy nghĩ của em quá lỗi thời rồi. Thôi chị pha một ly trà cho em đi, em ngồi một lát sẽ về chị có việc gì cứ làm đi.
Trúc Đào gật đầu cười dịu dàng đi vào trong. Thư Giao lại ngồi đó âm thầm quan sát về chỗ của Lâm Tường cùng Thiệu My đang ngồi. Không lâu sau cô thấy một chiếc xe Ferrari màu đỏ đậu trước quán cà phê. Một chàng trai đẹp như thiên thần, khí chất hơn người bước xuống. Một thân tây trang màu đen càng lộ ra vẻ chững chạc cùng thành đạt nhưng bóng lưng lại giống Đại Vũ vô cùng. Nhưng cô nhận ra đó là Trí Hi. Tinh thần Thư Giao thoáng cái sa sút vô cùng. Cô nhìn chằm chằm bóng lưng Trí Hi đang đi vào quán cà phê. Trí Hi lại rất ung dung đi vào quán cà phê đấy, ánh mắt thỉnh thoảng lại đảo một vòng giống như đang muốn biết ai đang nhìn anh. Thư Giao mỗi lần bắt gặp anh quay đầu đều đưa menu lên che mặt, nép vào cây cột. Thật ra là Thư Giao lo lắng quá đỗi, cho dù cô không nép anh cũng chẳng thấy. Vì phía trước quán trà cây Trúc Đào đã che khuất tầm mắt Trí Hi mất rồi, chỉ có cô mới thấy rõ anh như vậy thôi.
– Em làm sao thế?_Trúc Đào đưa trà đến vỗ vai Thư Giao một cái.
Thư Giao giật mình lại thở phào một cái, cười méo mó:
– Em…em sợ bọn họ nhìn thấy.
– Sợ gì chứ, nhưng cũng chưa chắc họ đã nhìn thấy em. Quang cảnh ở đây chị thiết kế chính là người bên trong quán trà có thể nhìn rõ người bên ngoài nhưng người bên ngoài cũng chưa chắc thấy rõ ràng.
Mắt Thư Giao chợt sáng lên:
– À,thế mà em cứ tưởng…
– Oa, bên kia có một chiếc xe Ferrari vừa đậu kìa, không biết chủ nhân của nó hình dạng thế nào nhỉ?
Trúc Đào ngoác miệng khen một tiếng. Thư Giao nuốt khan một cái. Cô là đang trốn chủ nhân của chiếc xe đó đấy. Mặc dù anh không làm gì cô cả nhưng đối mặt với anh, cô có cảm giác vừa quen vừa lạ. Vả lại cô không có hứng thú làm bạn cùng những gia tộc lớn như nhà họ Vũ. Nếu không phải vì Thiệu Dương, có lẽ cô cũng không cần phải quen biết cùng Trí Hi. Đối với Khương Hàn cũng thế, cô vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Cô chỉ xem Khương Hàn như một người thầy dạy võ mà thôi.
Trúc Đào nhíu mày nhìn Thư Giao đang không tập trung:
– Em lại có tâm sự à?
– Đúng là có nhưng em tự giải quyết được.
– Tình cảm à?
– Cứ cho là như vậy.
Thư Giao buồn rầu, uống một ngụm trà, đôi mắt lơ đãng lại liếc nhìn về phía quán cà phê đối diện. Cô kinh ngạc, Trí Hi cũng ngồi cùng một bàn với hai người kia. Đây là chuyện gì vậy? Chuyện tình tay ba à?
– Sao lại cứ cho là vậy? Phải thì phải, không phải thì là không phải.
– Thì…em và người đó chưa có gì cả nhưng lại cảm thấy không yên lòng khi không gặp mặt. Chị nói xem đó là cảm giác gì?
Trong mắt Trúc Đào thoáng kinh ngạc rồi ảm đạm ngay sau đó:
– Có thể em đã thích người đó rồi.
– Thích?
Ánh mắt Thư Giao càng thêm mờ mịt, trong phút chốc cả hai đều im lặng theo đuổi suy nghĩ của riêng mình. Cả hai đều đang nghĩ về người mình thích. Gió bên ngoài thổi rì rào bên ngọn trúc đào nhưng chẳng thể đánh thức hai cô gái này.
———————————
Trí Hi bước vào Thủy Viên đã thấy Lâm Tường cùng Thiệu My. Anh không lộ ra bất kì cảm xúc khác thường nào. Ánh mắt anh đạm mạc vô cùng. Lâm Tường lộ ra một nụ cười khi thấy Trí Hi.
– Cậu là luật sư Lâm Tường?_Trí Hi lên tiếng chào hỏi.
– Chào anh, em là Lâm Tường. Anh Trí Hi đã lâu không gặp.
Hai chàng trai đều tươi cười khách khí, bắt tay chào hỏi. Vì Trí Hi rất bận rộn cho nên khi Lâm Tường cùng Khương Hàn còn là bạn học đại học thì cũng không gặp được mấy lần. Dù đã biết nhau nhưng họ không hiểu đối phương là người thế nào cho nên hình thành một khoảng cách.
– Đúng vậy đã lâu không gặp.
Thiệu My có chút cứng ngắc thân người. Cô có cảm giác không được tự nhiên cho lắm. Cô chính là trợ lí của Trí Hi cho nên được giao việc hẹn gặp mặt luật sư để làm cố vấn pháp luật riêng cho Trí Hi. Cô lại không nghĩ Trí Hi lại chọn Lâm Tường. Lúc đầu khi nhìn thấy cái tên Lâm Tường cô có chút ngỡ ngàng, cô không nghĩ cô và anh lại chạm mắt sớm đến thế. Nhưng cô nghĩ sớm muộn gì cũng gặp cho nên đến gặp Lâm Tường trước một chút rồi nhanh chóng rời đi. Cô không ngờ Trí Hi lại đến sớm hơn cô nghĩ. Hơn nữa hiện tại giống như cô đang bị kẹp chính giữa rất khó chịu.
Thiệu My lại không biết, khi chưa về nước Trí Hi đã liên lạc với Lâm Tường rồi. Cho nên mới có việc Lâm Tường chuyển công tác đúng lúc hai người về nước. Có lẽ ngay cả Khương Hàn cũng không biết việc này.
– Em có việc bận về trước, hai người từ từ nói chuyện._Thiệu My cầm lấy túi xách, xin phép rời đi.
Lâm Tường thoáng cái nhíu mày nhưng không nói bởi vì hiện tại người quyết định là Trí Hi. Trí Hi cũng không có ngăn cô lại.
– Nếu có việc em cứ về trước. Anh cùng Tường bàn bạc là được rồi.
– Gặp lại em sau._Lâm Tường mỉm cười.
Thiệu My cười gượng một tiếng rồi đi về. Cô cảm giác bản thân rất lúng túng trong tình cảnh hiện tại.
Mà bên quán Trúc Đào, Thư Giao đang theo dõi cuộc tình tay ba lại sửng sốt khi thấy Thiệu My rời đi.
– Chậc…chậc không còn tình tay ba để xem rồi.
– Tình tay ba gì?
Trúc Đào lại giật mình có chút chột dạ. Cô cho rằng Thư Giao đang đề cập đến chuyện của cô cùng Trác Quang và Thư Giao.
Thư Giao hất mặt về phía quán cà phê đối diện, bộ dạng rất nghiêm túc:
– Thì đó, chị nhìn xem bên đó xuất hiện thêm một nam không phải tình tay ba thì là gì?
Trúc Đào lại thở nhẹ một cái. Trúc Đào cũng theo tầm nhìn của Thư Giao quan sát, lúc này cô gái đã rời đi. Thư Giao cũng không để ý đến Trúc Đào đang nghĩ cái gì.
Trí Hi cùng Lâm Tường cũng chỉ nhìn theo hướng Thiệu My rời đi một lúc lại thu hồi tầm mắt. Nhẹ khuấy ly nước uống trên bàn.
– Về đề nghị của tôi cậu thấy như thế nào?_Trí Hi khẽ hỏi.
Lâm Tường tươi cười:
– Đối với em làm việc ở đâu cũng thế, huống hồ điều kiện anh đưa ra tốt như thế em cũng không thể từ chối.
Lâm Tường nhớ đến cách đây không lâu anh nhận được điện thoại của Trí Hi. Trí Hi muốn anh làm luật sư riêng khi anh ta về nước. Mức thù lao trả gấp ba lần nơi công tác hiện tại. Anh cũng không rõ tại sao Trí Hi lại đề cao anh đến thế, tuy nhiên anh cũng không có cự tuyệt. Dù sao người này cũng là anh trai của Khương Hàn cho nên anh thẳng thắn đáp ứng.
Trí Hi lại lộ ra nụ cười hài lòng, anh cũng rất vừa lòng tính thẳng thắn của Lâm Tường. Anh không thích một người quá mức bí ẩn. Chính bản thân anh là một người như thế cho nên không đáng tin. Chỉ cần việc kia làm xong, anh sẽ sống đúng với chính mình.
– Tốt, vậy cứ quyết định như vậy đi. Sắp tới có một dự án lớn, tôi cần cậu hỗ trợ một chút.
– Được, khi nào cần anh cứ gọi em sẽ giúp anh tư vấn.
Trí Hi gật đầu, thoáng cái trầm ngâm cũng không biết là anh đang nghĩ gì. Tầm mắt anh lướt qua người đi đường, rồi nhìn mấy cái cây trúc đào ở quán đối diện. Ánh mắt chợt lóe sáng khi thấy chiếc xe đạp của người nào đó. Lâm Tường cũng nhìn theo hướng của Trí Hi nhưng không để ý kĩ càng như Trí Hi.
– Tại sao cậu lại chọn chỗ này để hẹn tôi đến, có gì đặc biệt à?_Trí Hi nhìn quanh Thủy Viên.
Đây là một quán cà phê nhưng ở giữa lại có một bể cá lớn, bàn cà phê được bố trí xung quanh nhìn giống như bản thân đang ở thủy cung vậy, có cảm giác mát mẻ lại rất thú vị.
– Không phải, em sẵn tiện ở đây đợi người thôi. Có hai cô gái rất thường đến quán trà đối diện, hôm nay cho đến giờ em vẫn chưa thấy._Lâm Tường nói thật, lộ ra một nụ cười.
Trí Hi nhướng mày tỏ vẻ rất hứng thú khi biết tin này. Có thể gặp hay không gặp cũng là do anh quyết định mà thôi. Một nụ cười giảo hoạt trên môi Trí Hi nở rộ.