Ti Mệnh

Chương 7: Thủ lĩnh Nam Cương


Đọc truyện Ti Mệnh – Chương 7: Thủ lĩnh Nam Cương

Đi sâu vào trong rừng cây, sắc trời đã tối, Nhĩ Sanh vội vàng giơ đuốc lên tìm bắt sâu cho Trường Uyên. Ai đưa đồ ăn đến Trường Uyên cũng từ chối, không ăn, chỉ chịu ăn thứ kinh khủng kia.

Thần Chử một tay đỡ Trường Uyên, một tay nắm lấy ngọn đuốc, ngồi bên cạnh cho nên thấy rõ Trường Uyên bỏ từng con sâu vào miệng. Từ dạ dày trào lên một cỗ ghê tởm, hắn thầm nghĩ, hai người này từ ngôn từ đến hành vi đều thập phần cổ quái, đầu óc chắc chắn có bệnh, hắn tốt nhất là không nên tiếp xúc nhiều với họ, tránh cho sau này cũng trở thành như vậy, thực kinh khủng !

Đại đội nhân mã đã tiến vào nơi sâu nhất trong rừng, các tiên nhân đưa thôn dân trấn trên tiếp tục đi theo hướng bắc, chỉ lưu lại một kết giới khác đề phòng lũ cương thi tiến vào rừng tìm được “Hồi Long cốc”.

Bởi vì dọc theo đường đi Nhĩ Sanh luôn chạy đông chạy tây bắt côn trùng cho Trường Uyên nên họ bị tụt lại phía sau. Ba người họ cứ đi một chút lại ngừng, dần dần trở thành nhóm người đi cuối cùng trong đoàn, lúc này mới đi đến một con đầm nhỏ.Thần Chử nóng vội nhưng không biểu hiện ra mặt, cắn răng nhịn xuống không thúc giục. Tâm trí Nhĩ Sanh thì đặt hết trên người Trường Uyên, nàng chỉ nghĩ làm sao để Trường Uyên được no bụng nên cũng chẳng quản đám người phía trước đã đi đến đâu. Trường Uyên lại càng không vội, thần sắc thản nhiên trầm mặc không nói gì.

“Trường Uyên, chàng muốn uống nước không ?” Nhĩ Sanh chỉ vào hồ nước trong suốt. “Nước nơi này rất ngọt, so với nước giếng trong thôn còn ngon hơn, chàng ăn nhiều thịt như vậy, uống chút nước cho đỡ ngấy !”

Thần Chử nhìn ánh đuốc của đại đội càng lúc càng xa mình, cuối cùng nhịn không được nói: “Đừng uống, thứ nước hoang dã thế này uống vào nhỡ đâu lại tiêu chảy thì sao !”

“Không đâu !” Nhĩ Sanh thấy Thần Chử nói vậy, trong lòng chợt xuất hiện một cỗ ác cảm, hơi ngển cổ bày ra bộ dáng chuẩn bị tranh luận. Ánh mắt Trường Uyên lại chỉ đặt tại hồ nước, thật lâu vẫn chưa dời đi. Lúc sau, hắn đột nhiên nói: “Nhĩ Sanh, đem nước trong đầm kia đến đây ta xem chút.”

Nhĩ Sanh nhỏ giọng mắng Thần Chử nhát gan, đối hắn le lưỡi sau đó ngoan ngoãn chạy đi múc nước.

Nhìn ánh lửa đang dần biến mất xa xa, lo lắng trong lòng Thần Chử mỗi lúc một lớn. Cùng lúc đó, một cỗ âm phong thổi đến, hắn xoay đầu lại nhìn thì chỉ nghe được tiếng lá cây xào xạc, còn lại cái gì cũng không thấy, nhưng cũng chính vì vậy hắn mới có cảm giác, tùy lúc sẽ có thứ gì đó đột nhiên nhảy ra.

“Nhóc ! Cô nhanh chân lên !”

“Biết rồi !”

Nhĩ Sanh dùng ống trúc đựng nước, chạy về đưa cho Trường Uyên.

Trường Uyên chăm chú ngắm nhìn nước trong ống một hồi, ánh lửa bập bùng ánh lên trong đôi mắt đen trầm tĩnh ấy những tia sáng lấp lánh. “Thật sự đúng là ở nơi này. Khó trách nơi đây linh khí lại nồng đượm như thế.” Hắn nhỏ giọng nỉ non: “Thế gian đổi thay, cũng không biết đã qua mấy lần thương hải, mấy lần tang điền[1]….”

Những lời này hắn nói rất nhỏ, nhỏ đến mức ngay cả Thần Chử đứng bên cạnh cũng không nghe thấy.

Thần Chử luôn miệng thúc giục: “Uống nhanh đi, còn nhìn gì nữa, nhìn thế là đủ rồi đấy ! Nhìn nữa khéo nó mọc hoa ra luôn !”

“Không được lớn tiếng với Trường Uyên !” Nhĩ Sanh xắn tay áo lên tựa hồ muốn bổ nhào vào đánh nhau với Thần Chử.

Cơn gió lạnh trong rừng vừa dứt, ba người đột nhiên ngửi thấy một cỗ khí tanh hôi ập đến, ngửi vào ghê tởm chỉ muốn ói.


Thần Chử lập tức cảnh giác, đảo mắt nhìn chăm chăm về phía trong khu rừng đen kịt. Trường Uyên ghé vào bên tai hắn nói nhỏ: “Hướng đông nam.” Ánh mắt Thần Chử vừa mới xoay chuyển chợt thấy khuỷu tay bị người ta đấm mạnh một cái, cây đuốc rơi khỏi tay, tõm luôn xuống đầm nước, tắt ngủm. Tiếp theo bụng hắn bị người ta hung hăng thụi một quyền, chưởng lực mạnh mẽ đánh văng hắn bay xa ba trượng, đụng gãy cả một thân cây, chật vật rơi vào trong bụi cỏ. Trường Uyên đương nhiên là cũng không tránh khỏi liên lụy, cùng Thần Chử ngã xuống một bụi cỏ ngay gần chỗ cây mộc tùng.

Tất cả các sự việc diễn ra gần như cùng một lúc, nhanh đến mức Nhĩ Sanh không kịp nhìn thấy cái gì, chỉ thấy Thần Chử cùng Trường Uyên đột ngột bay ra ngoài. Nàng nắm chặt cây đuốc, đứng ngơ ngẩn trong chốc lát, kinh hãi quay đầu, chậm rãi đem kẻ tập kích hai người họ hiện rõ trong ánh đuốc.

Đó là một khối cương thi rất lớn. Khối cương thi này rất khác với những cương thi nàng gặp lúc trước. Da nó chưa bị thối rữa, nhìn qua chẳng khác gì người bình thường, chỉ là giữa phần ngực bụng nó bị khoét một lỗ hổng cực lớn.

Trong ánh đuốc sáng rực, Nhĩ Sanh có thể thấy rõ, trong bụng hắn lúc nhúc những con sâu đen, không ngừng ngoe ngẩy chui ra chui vào.

Con sâu trong lòng bàn tay nàng bắt đầu xao động, không ngừng ngọ nguậy như muốn phá da chui ra.

“Quy tôn tử ….” Nhĩ Sanh thất thần nỉ non, “Loại côn trùng lớn như vậy, may mà Tễ Linh cô cô đã ngăn không cho ta ăn. Nếu không ăn nó vào rồi lúc ngủ cùng Trường Uyên, chàng nhất định sẽ bị nó đè chết.”

“Nga ?” Sau lưng cương thi bỗng truyền đến thanh âm trầm khàn của nam tử, “Chuyện lạ đó nha, thân trúng cổ trùng thế nhưng vẫn giữ được thần trí tỉnh táo.”

Nhĩ Sanh thận trọng nhìn về phía phát ra tiếng nói. Từ sau khối cương thi bự con, một nam tử ước chừng trên dưới bốn mươi chậm rãi bước ra. Khí độ ung dung tựa như vương công quý tộc nhưng ánh mắt lại quá đỗi hung hiểm.

“Ngươi là ai ?”

“Bổn vương chính là Thủ lĩnh Nam Cương, Việt Vương.” Hắn nhìn chằm chằm vào Nhĩ Sanh, cười mà nói: “Tiểu nha đầu, ngươi đích thực là có chỗ thiên phú dị bẩm, đợi bổn vương nếm thử liền biết ngay thôi.”

Nếm thử …..

“Là muốn ăn thịt ta sao ?”

Đối phương cười cười, gật đầu. Nhĩ Sanh thầm nhớ lại mấy câu khẩu quyết phòng thân trước đây Trường Uyên từng dạy.

Việt Vương thấy Nhĩ Sanh đứng yên bất động, tưởng nàng sợ đến ngây người, vỗ vỗ lưng khối cương thi bự con, ý bảo nó bắt lấy Nhĩ Sanh.

Còn khoảng hai ba bước …. Nhĩ Sanh đột nhiên ngẩng đầu, nói: “Ta thích ăn sâu nhưng không thích bị sâu ăn.” Nàng vung tay đến trước lồng ngực cương thi, miệng khẽ niệm, kim quang trong lòng bàn tay bắn ra xuyên qua lồng ngực nó, cảnh tượng giống hệt với lúc nàng nổ rớt đầu khối cương thi lúc trước. Cương thi bự con khàn giọng rống to mấy tiếng, đầu Nhĩ Sanh bị tiếng gào thét của nó làm cho choáng váng. Mấy con sâu trong lồng ngực nó mấp máy di chuyển càng lúc càng nhanh, Nhĩ Sanh chỉ cảm thấy lòng bàn tay nhói đau, thu tay về nhìn lại, chỉ thấy con trùng trong lòng bàn tay đang ngọ ngoạy chui ra.

Nàng thừa dịp cương thi còn đang hỗn loạn, ném cây đuốc trong tay đi, xoay người chạy nhanh về phía cây mộc tùng Thần Chử ngã xuống.

“Tiểu nha đầu có điểm gan dạ, sáng suốt đấy !” Việt Vương cười lạnh một tiếng, thân hình chợt lóe, nhảy tới trước mặt Nhĩ Sanh, quàng tay ôm lấy nàng.


Cây đuốc rơi lại phía sau còn dư lại đốm lửa le lói, trong đầu Nhĩ Sanh xuất hiện rất nhiều chủ ý, cuối cùng nàng quyết đoán quỳ sụp xuống, đầu chôn giữa chân, ngoan ngoãn dập đầu ba cái, ôm đầu khóc rống: “Đại vương tha mạng ! Đại vương tha mạng ! Nhĩ Sanh từ nhỏ đã bơ vơ, trên người không được mấy lạng thịt, không bõ dính răng ngài ! Hơn nữa …. Hơn nữa mấy ngày nay ta cũng chưa tắm giặt gì, lại bị thêm táo bón, trọng bụng toàn là thứ dơ bẩn, không thể ăn được đâu.”

Trên mặt Việt Vương vẫn nhàn nhạt ý cười không rõ cảm xúc: “Không sao, ta có chút dở hơi, thích những gì bẩn bẩn một chút.”

Nhĩ Sanh cả người run lên, nước mắt nước mũi tèm lem trơ mắt nhìn Việt Vương vươn tay đặt trên đỉnh đầu mình.

“Ánh mắt ngươi như vậy khiến bổn vương thấy rất thư thái.” Lòng bàn tay hắn phút chốc trở nên nóng rực như muốn thiêu cháy tóc Nhĩ Sanh: “Điều bổn vương thấy khoái trá nhất chính là trông thấy ánh mắt tuyệt vọng của kẻ khác.”

Hắn siết chặt ngón tay, trong nháy mắt, Nhĩ Sanh thầm cảm thấy, bản thân cứ vậy mà chết trong đau đớn.

Cùng lúc ấy trên không trung xẹt qua một đạo quang ảnh bạch sắc. Đau đớn trên đỉnh đầu bỗng chợt rời đi, Nhĩ Sanh vẫn chưa thoát khỏi tình trạng hoảng loạn.

“A, đám tiểu đồ Vô Phương ! Càng lúc càng không biết tự lượng sức mình, với chút bản lĩnh nho nhỏ mà dám phá quấy đại sự của bổn vương ?”

Việt Vương dễ dàng né được một kích này, lạnh lùng quét mắt nhìn đám người Tễ Linh đang từ xa đi tới.

Thì ra đám người Tễ Linh phát hiện đằng sau xảy ra chuyện không bình thường, quay người trở lại mới có thể đem cái mạng nhỏ của Nhĩ Sanh cứu lại. Một vị tiên trưởng mau chóng đỡ Nhĩ Sanh tới bên người. Tễ Linh hét lớn một tiếng “Dàn trận”, vị tiên trưởng kia nhanh chóng xoay người trở lại gia nhập cuộc chiến.

“Ha ha ! Thú vị, thú vị ! Chẳng lẽ trên núi Vô Phương chẳng còn kẻ nào nữa sao, lại để mấy đứa nhóc miệng còn hôi sữa ra đối phó bổn vương !” Việt Vương vỗ vỗ tay, đáy mắt thoáng cái chuyển sang màu huyết tinh. “Kia Bổn vương sẽ cầm mấy mảnh tàn thi về cho Vô Phương sư tôn đáng kính của các ngươi khóc thương một hồi.”

“Láo xược !” Tễ Linh quát một tiếng chói tai, thập phần tức giận, một kiếm hướng hắn đâm tới.

Việt Vương dễ dàng né được, thuận tay vung tới, đầu ngón tay kẹp lấy kiếm của Tễ Linh, chặn lại đường kiếm. Thân kiếm nhất thời rung mạnh, Tễ Linh thiếu chút không cầm nổi chính cây kiếm của mình. Việt Vương thét lớn một tiếng, Nhĩ Sanh bị chấn động tỉnh lại, chẳng hiểu thế nào lại đứng ngốc bên cạnh khối cương thi to con. Chúng tiên chưa kịp chuẩn bị, quyền cước vung loạn xạ, có hai người bị cương thi đánh trúng, trận hình cứ thế bị phá vỡ.

Việt Vương cuồng vọng cười, cả người tà khí lay động, mấy vị tiên nhân đều bị tiếng cười đó làm cho chấn động không đứng được dậy. Hắn cúi đầu nhìn xuống chân Tễ Linh toan chặt bỏ. Lưng bị trúng một chưởng, Tễ Linh phun ra một ngụm máu lớn sau đó gục xuống, hôn mê.

Nhĩ Sanh cuối cùng cũng khôi phục lại được thần trí, thấy biến lập tức bê một tảng đá dưới đất dốc hết sức ném về phía Việt Vương: “Quy Tôn Tử hỗn đản ! Dám bắt nạt kẻ khác này ! Ngươi đi chết đi !”

Chỉ là tảng đá đó làm sao có thể tạo thành thương tổn gì lớn cho hắn, chỉ là trúng một đòn này, huyết sắc trong mắt hắn lại tăng thêm một tầng.

“Chờ bổn vương tìm được trường sinh thảo trong Hồi Long cốc, lúc ấy ta sẽ thọ ngang trời đất, sánh cùng nhật nguyệt ! Nhóc con, chớ loạn ngôn !”


“Đến lúc ấy ngươi sẽ sống lâu thật lâu giống như Ô Quy vương bát đản ! Giống hố phân bị phân mài đến sáng bóng, giống như tảng đá để lại tiếng xấu muôn đời.”

Những lời này thật sự chọc giận Việt Vương, hắn ngoắc ngoắc tay, Nhĩ Sanh chỉ thấy cổ đột nhiên bị bóp nghẹt, tiếp đó thân hình không tự chủ được mà đi về phía Việt Vương. Mặc cho nàng giãy dụa thế nào đôi chân vẫn không dừng lại, chưa được một lúc,cổ nàng bị siết chặt đến nghẹt thở, trước mắt dần trở nên tối đen.

Trong giờ phút nước sôi lửa bỏng ấy, nàng bỗng cảm thấy từ trong hồ nước ập tới từng trận hàn khí, đầu óc thoáng chốc thanh tỉnh trở lại.

Chỗ đoạn cây mộc tùng Thần Chử và Trường Uyên ngã xuống bỗng phát ra những quầng sáng bạc chói mắt, nhưng cũng khiến người khác cảm thấy an toàn mà ấm áp.

Đương nhiên đây chỉ là cảm giác của Nhĩ Sanh, đối với những vị tiên nhân đang nằm bất động trên mặt đất mà nói, cỗ áp lực này càng khiến họ thêm thống khổ, giống như ở trên thần điện trang nghiêm, bị một vị thần tiên uy phong lãnh mạc nhìn chăm chú vào …

“Quấy nhiễu nơi long tộc an giấc ngàn thu, giết không tha !”

Nơi long tộc an giấc ngàn thu ….

Việt Vuông buông lỏng tay, cỗ áp lực vô hình thoáng chốc biến mất, Nhĩ Sanh xụi lơ trên mặt đất, tay ôm lấy cổ ho khù khụ.

“Rồng ?” Việt Vương nhìn theo bóng dáng nam tử bước ra từ bụi cỏ, cười nhạt. “Bổn vương đến quấy nhiễu đấy, thì sao ? Dù sao cũng chỉ là một lũ sinh vật cổ sinh.”

Trường Uyên chậm rãi bước ra khỏi những mảnh gỗ vỡ vụn, toàn thân phủ trong ánh hào quang, thần sắc lãnh mạc, trong đôi mắt đen kim quang lưu chuyển, thoáng trong chốc lát lại hoàn toàn không có một tia cảm xúc.

Việt Vương mặc dù không biết thân phận của Trường Uyên nhưng hắn cũng biết Trường Uyên là một nhân vật khó đối phó, vẻ tươi cười trên mặt dần thu lại, phất tay hướng khối cương thi bự con kia, bàn tay nhẹ lay chuyển. Cương thi giống như rối gỗ bình thường, phiêu đãng bước đi, động tác linh hoạt trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ nặng nề, khôi vĩ bên ngoài.

Trường Uyên vung tay phải đỡ được đường quyền cương thi đấm tới, đụng chạm mạnh mẽ như vậy thế nhưng lại không phát ra nửa điểm âm thanh.

Hơi thở Nhĩ Sanh thoáng dịu lại, có chút lo lắng nhìn theo bóng dáng Trường Uyên, chỉ thấy đầu ngón tay Trường Uyên ngưng tụ một vầng hào quang, chỉ trong chốc lát, cánh tay cương thi bị gỡ xuống. Giống như một món đồ chơi dễ dàng bị người ta phá hoại. Cương thi ngửa mặt lên trời rú lên những tiếng dài, thanh âm ghê rợn dọa người.

Trường Uyên mặt không đổi sắc vung tay lên chụp lấy cổ họng cương thi, tiếng kêu thảm thiết dừng lại. Hắn thu tay về, cương thi yếu ớt sụp xuống. Trường Uyên chậm rãi bước lên phía trước, mâu quang lạnh lùng, mỗi bước đi nhẹ nhàng không chút tiếng động nhưng khí thể lại áp đảo kinh người.

Việt Vương có chút sợ hãi, hơi lui về phía sau mấy bước, cắn chặt răng rít lên: “Kế hoạch của bổn vương đã tiến hành được đến bước này, quyết không thể mạc danh kỳ diệu mà bại trong tay ngươi.”

Trường Uyên không để những lời vô nghĩa này vào tai. Chỉ cần một thành pháp lực bình thường cũng có thể dễ dàng lấy đi mạng tên kia, nhưng hiện tại hắn thân mang trọng thương, dựa vào mấy con sâu Nhĩ Sanh bắt cho mà thần lực khôi phục lại được chút ít. Mà chút thần lực ít ỏi này cũng chỉ đủ cho hắn chống đỡ trong một khắc, nếu trong một khắc này không giải quyết được hết đám trước mắt, chưa nói đến chuyện mạng sống của tất cả mọi người đều không giữ được, ngay đến Hồi Long cốc cũng bị tên kia vấy bẩn.

Hắn sao có thể cho phép….

Trường Uyên lấy tay làm trảo, nhắm thẳng cổ họng Việt Vương lao đến. Việt Vương lắc mình tránh thoát, Trường Uyên từng bước ép sát, ra chiêu trí mạng, Việt Vương đề khí chống đỡ, dần dần cũng không địch lại được.

Đôi mắt Việt Vương đỏ rực như máu, thầm nhủ, bản thân hắn tuyệt không thể bại ở đây, một bên kéo một cương thi đến chắn trước thân, tránh thoát được một chưởng của Trường Uyên.


Lúc này từ trong đám cỏ chỗ gốc cây mộc tùng, Thần Chử từ trong đả kịch dần dần tỉnh lại. Vừa mở mắt ra đã trông thấy các vị sư phụ, sư huynh đệ ngã gục trên mặt đất, cùng địch nhân triền đấu không ngờ lại là kẻ cả quãng đường không đi lại được, Trường Uyên, nhất thời tròn mắt ngạc nhiên. Song khi nhìn đến cảnh tiếp theo, ba tháng sau kể từ bấy giờ, mọi thứ hắn ăn vào miệng đều không có chút mùi vị nào.

Việt Vương thế nhưng lại trốn đến bên cạnh một khối cương thi, bàn tay nhanh nhẹn móc ra một tảng thịt trước ngực, đem toàn bộ côn trùng đen đen bên trong cơ thể cương thi bỏ hết vào miệng.

“ Thần a! Thần a! Ông trời a! Hắn cũng ăn sâu ! Nôn …. Thế giới này bị sao vậy …. Nôn …. Làm sao vậy !”

Ý cười nơi đáy mắt Trường Uyên càng lúc càng đậm, sát ý lại quá nặng, đang định liều mạng đánh cuộc chợt thấy, Việt Vương đào ra một con sâu to gấp ba lần bình thường từ trong ngực cương thi, vui sướng nuốt vào bụng. Hắn đem cương thi vương quăng tới chắn đi tầm nhìn của Trường Uyên, chờ lúc Trường Uyên đem cương thi kia luyện hóa thành tro bụi, trên đỉnh đầu Việt Vương bỗng xuất hiện một đường kinh mạch đen hẹp dài, thoạt nhìn thập phần ghê tởm.

Hắn cuồng vọng ngửa mặt lên trời thét lớn: “Không còn kẻ nào có thể ngáng đường bổn vương được nữa ! Bổn Vương sẽ thọ cùng trời đất !” Giọng nói chứa đựng đầy tà khí.

Trường Uyên thầm nghĩ không ổn, chỉ thấy Việt Vương như điên như dại phóng tới, bàn tay thò ra gướng tâm mạch của Trường Uyên đánh tới.

Thần Chử kêu to: “Cẩn thận !”

Nhĩ Sanh kinh hãi: “Trường Uyên !”

Trường Uyên nhướn mày, lắc người tránh đi. Việt Vương sống chết tấn công không ngơi nghỉ, liên tục vung quyền về phía Trường Uyên. Trường Uyên vừa chống đỡ vừa lui lại phía sau, đến khi dẫm phải cánh tay Tễ Linh, hắn thầm tính toán, nếu cứ tiếp tục dùng cách đánh liều mạng này chống đỡ, đám người Vô Phương cùng Nhĩ Sanh chỉ e sẽ không xong.

Đôi mắt đen sẫm lại, ở nơi sâu nhất trong đồng tử, kim quang một lần nữa lóe lên. Trường Uyên định trụ lại thân mình, tiếp Việt Vương hai chiêu, chuyển thủ thành công, ép Việt Vương phải lui về phía sau ba bước.

Trường Uyên còn muốn thừa thắng xông lên chợt cảm thấy thân mình không ổn, vết thương trên người chợt đau đến tê tâm liệt phế.

Trường Uyên thầm nghĩ không xong, thần lực mà đám sâu truyền cho đã hoàn toàn dùng hết …

Chưa đợi hắn nghĩ ra kế sách ứng chiến, đối phương tranh thủ cơ hội tung ra sát chiêu, bổ thẳng đến trước mặt Trường Uyên. Biết không thể tránh thoát, Trường Uyên chỉ đành hơi nghiêng người, tránh đi đòn công kích nhằm thẳng vào tim của Việt Vương.

Đầu ngón tay đối phương xuyên qua xương bả vai Trường Uyên, Việt Vương đắc ý cười lớn, sau đó hung hăng quăng Trường Uyên đi. Lưng Trường Uyên xẹt qua tảng đá nhọn ven hồ, thân người trượt đi một quãng dài, sau đó dừng lại ngay cạnh rìa đầm nước.

Trường Uyên xụi lơ trên mặt đất, gân cốt trên người giống như bị xẻ thành vạn mảnh, chỉ hơi động đậy thôi cũng đau thấu xương.

Việt Vương ngạo nghễ bước tới trước mặt Trường Uyên, giống như khoe ra thành quả chiến đấu mà liếm liếm máu Trường Uyên trên đầu ngón tay hắn: “Thần lực trong ngươi khá cường đại, cũng để bổn vương nếm thử đi.”

Thần Chử ở phía sau nghe được những lời này, cả người run rẩy, nửa là vì tức giận, nửa còn lại là sợ hãi. Hắn tức giận đấm mạnh hai quyền vào chân mình. Không đứng dậy được, dưới tà khí cường đại của tên yêu quái kia, hắn không đứng dậy được ! Ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt đại bộ phận chúng tiên ở đó cũng cùng là một biểu tình phẫn hận như hắn.

Phẫn hận vì bản thân vô dụng.

Cùng lúc đó, một đạo thân ảnh vọt tới. Cô gái nhỏ xinh dùng đôi vai gầy yếu của mình chắn trước mặt Trường Uyên, giận dữ trừng mắt nhìn Việt Vương, hai mắt đỏ rực. Nàng hét lớn: “Ta cho ngươi ăn ! Ăn thế nào cũng được ! Nhưng ta không cho phép ngươi bắt nạt Trường Uyên !”[1] Biển cả hóa nương dâu, ý chỉ sự biến đổi của vạn vật theo thời gian.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.