Thuyết Tiến Hóa Khi Bạn Gái Tôi Là Zoombie

Chương 37: Ai nói ta sẽ cứu các ngươi


Đọc truyện Thuyết Tiến Hóa Khi Bạn Gái Tôi Là Zoombie – Chương 37: Ai nói ta sẽ cứu các ngươi

Trong hành lang đột nhiên yên tĩnh lại, hồi lâu Túy Vô Dạ mới cười một tiếng nói, “Có phải là lão đại hay không.”

“Nhất định là ngài ấy. ” Tu Tề ngẩng đầu nhìn lên phía trên trần nhà, nghĩ đến Mặc Văn đang ở phía trên, bọn họ không nhịn được kéo ra một nụ cười quỷ dị.

“A, lần này có thể coi là tìm được lão đại rồi, nếu không tìm được hắn, chúng ta liền phải chìm ở trong thi triều mất. ” Túy Vô Dạ cảm thán than một tiếng, đem Triệu Di Ninh trong ngực đẩy qua một bên, đứng lên duỗi thẳng người.

Ôn nhu trên mặt trước đây không còn nữa, chỉ còn lại một nụ cười cổ quái.

“Thi triều? ” thi vệ nằm trên đất đang cố gắng bò dậy ngây ngẩn.

” Ừ… thời điếm chúng ta tới tiếp nhận thành đã biết vùng đất tử vong Lục khu có dấu hiệu Zombie tụ tập, chắc trong vòng ba tháng nửa sẽ có một lần thi triều. ” Túy Vô Dạ hướng về phía thủ vệ hảo tâm giải thích, sau đó thần sắc không đổi lấy dao găm trực tiếp đâm xuyên qua cổ hắn, “Ngươi đem điều này làm tin tức cuối cùng ngươi được biết, rất tốt a.”

Xoay người rút chủy thủ của mình về, đồng thời mang theo thật dài một đạo vết máu.

“Tu Tề, ngươi không giết người thì giao cho ta giết như thế nào? Vật tẫn kỳ dụng. ” xoa xoa máu bị văng ở trên mặt mình, Túy Vô Dạ cười híp mắt quay đầu nhìn về phía Tu Tề nói, “Dù sao ta cũng là tín ngưỡng của ngươi.”

Nghe vậy Tu Tề có chút ít nhướng mày, mới vừa muốn nói chuyện bỗng nhiên cảm thấy lông tơ dựng lên, nương theo tiếng súng, vai hắn liền truyền đến một trận đau nhói.

“A! ” Triệu Di Ninh che miệng kêu lên một tiếng sắc nhọn.


Tu Tề rũ mắt có thể rõ ràng nhìn thấy chỗ bả vai hắn máu đang bắn ra tung tóe, quay đầu liếc nhìn ngay đầu tên thủ vệ đang núp ở nơi góc tường, chỗ ống khóa trên cánh tay giống như rắn nhanh chóng rơi khỏi thân thể hắn, trong chớp mắt liền quấn ở trên người tên thủ vệ đánh lén kia, giật hai cái cắt đứt cổ của hắn.

“Nhìn, thời điểm nên giết người, ta sẽ tự giết. ” Tu Tề dường như cười, thanh tú trên mặt hắn thật nhanh xẹt qua một tia điên cuồng, đến Túy Vô Dạ cũng không thể thấy rõ.

Không để ý đến sự mạo hiểm của vết thương trên cánh tay, Tu Tề trước hết là lấy ra một tảng lớn áp súc bánh bích quy nhét vào trong miệng.

Khi sử dụng Dị năng đối với thân thể tiêu hao cực kỳ to lớn, nếu như sau khi sử dụng dị năng mức độ lớn mà không được ăn uống bổ sung năng lượng, cho dù là dị năng giả cường đại đi nữa thì dị năng cũng sẽ thành cực kỳ yếu ớt.

“Được rồi, nói thật ta thật sự không phát hiện nơi đó có một tên thủ vệ ẩn trốn. ” Túy Vô Dạ cười hì hì nói, nhìn qua căn bản khó mà phân biệt trong lời nói của hắn là thật hay giả.

Chú ý tới bả vai Tu Tề đã bị nhuộm đỏ, hắn tiến lên nâng cánh tay Tu Tề, không chút lưu tình hung hăng đè xuống miệng vết thương.

Tu Tề đau nhói một tiếng, nhưng hắn chỉ cau mày một cái không nói gì, một bàn tay vô tình bóp lấy mu bàn tay đầy sẹo bỏng của mình.

Một giây kế tiếp vết thương nơi bả vai hắn liền lấy tốc độ cực nhanh bắt đầu khép lại, rất nhanh thì khôi phục như lúc ban đầu.

Túy Vô Dạ cùng Tu Tề điều khiển dị năng khác nhau, dị năng của hắn phi thường thần thánh —— là chữa trị.


“Loại người như ngươi có loại năng lực này giống như là ác ma lại có đôi cánh của thiên sứ. ” Tu Tề ho khan một tiếng, hoạt động hai cánh tay.

“Chữa khỏi cho ngươi, ngươi lại còn giễu cợt ta, có tình thương hay không vậy? ” Túy Vô Dạ lấy ra thức ăn cắn một hớp lớn, mới nói, “Ngươi hẳn là phải bởi vì có ta là đồng bạn tốt như vậy mà cảm thấy thật hạnh phúc.”

“Hừ. ” Tu Tề lười để ý hắn.

Túy Vô Dạ liếc vết sẹo trên mu bàn tay Tu Tề một cái, tựa như cười mà không phải cười cong lên khóe môi, “Ta nói, có muốn hay không giúp ngươi đem vết thương trên mu bàn tay cũng chữa khỏi luôn?”

“Không cần. ” Tu Tề nhàn nhạt rũ xuống mí mắt.

“Cầu xin các người cứu lấy chúng tôi với!”

Lúc này bên trong ngục giam các cô gái bỗng nhiên cùng kêu lên cầu cứu, từng cái tay một từ trong lan can ngục giam đưa ra cố gắng bắt lấy quần áo của Túy Vô Dạ cùng Tu Tề.

“Các ngươi không phải mới vừa còn rất an tĩnh sao. ” Túy Vô Dạ hài hước liếc nhìn nữ nhân đang nắm lấy ống quần của mình một cái, ngồi xổm xuống cười nói, “Làm sao lại bắt đầu lớn tiếng cầu cứu rồi?”

Cái nữ nhân đang cầu cứu kia ngậm lấy nước mắt lắc đầu một cái, ngược lại Triệu Di Linh một mực không nói gì lại nhỏ giọng mở miệng, “Trước mặt tên thủ vệ còn sống, các cô ấy hẳn là không có cách nào khẳng định được các người có phải là người tốt hay không.”


“Chúng ta giết thủ vệ, chúng ta liền biến thành người tốt rồi hả? ” Túy Vô Dạ nghe vậy không khỏi cười, nụ cười lần nữa treo lên bên miệng của hắn, “Ta thích loại định nghĩa người tốt này.”

“Các người đã cứu chúng tôi, các người liền là người tốt! ” nữ nhân mới vừa rồi kéo ống quần Túy Vô Dạ khàn giọng nói, thanh âm của cô giống như là Vu Nữ ở lâu trong thành bảo rất thấm lòng người.

“Nói như vậy, Sao lại khẳng định ta sẽ cứu các ngươi? ” trên mặt Túy Vô Dạ vẫn treo nụ cười, nhưng mà chân của hắn lại hung hăng giẫm ở trên bàn tay nữ nhân đang nắm chặt ống quần hắn.

Nữ nhân kia phát ra một tiếng thét chói tai, chỗ xương tay mơ hồ phát ra âm thanh vỡ vụng.

“Có phải các người hiểu lầm một chuyện hay không? ” Túy Vô Dạ trên chân dùng sức nghiền một cái, một tay sờ một cái lên cổ của mình cười nói, “Coi như là chúng ta giết thủ vệ, vậy cũng không nhất định là sẽ cứu các ngươi a.”

Nói xong Túy Vô Dạ giơ chân lên đi đến trước mặt Triệu Di Ninh, nhìn cô ta đang không dám tin nhìn chằm chằm hắn, đưa tay trực tiếp kéo lại tóc cho cô.

“Bây giờ ở trong mắt của ta, các ngươi chỉ bất quá vẫn là hàng hóa mà thôi.”

Trong hành lang truyền ra tiếng cười cởi mở như ánh mặt trời của Túy Vô Dạ, nương theo tiếng cười là tiếng khóc lóc thảm thiếc của các cô gái, chỉ làm cho cả người phát rét.

Những nữ nhân đáng thương này cho là họ được cứu rồi, nhưng chẳng qua chỉ là rơi vào một cái Địa Ngục khác thôi.

Tu Tề đã sớm hình thành thói quen nhìn Túy Vô Dạ nổi điên, hắn đi tới nơi tên thủ vệ mới đánh lén vừa rồi, nhìn chằm chằm nơi vách tường sau cau mày.

“Nơi này có phải là còn có đường đi? ” hắn quay đầu lại hỏi Triệu Di Linh đang giống như mảnh nhỏ lá khô trong tay Túy Vô Dạ.


Triệu Di Ninh hoảng sợ rụt lại, sau đó thanh âm run run nói, “Phía sau tường là cầu thang.”

“Nơi này nguyên lai còn có cầu thang? ” Tu Tề cau lại lông mày, trước đó hắn vẫn cho rằng nơi này chỉ có một cái thang máy.

Đưa tay ở trên vách tường sờ một cái, khi tìm được một nhóm gạch không nên nhô ra, hắn không chút do dự liền đè xuống.

Một giây kế tiếp bên trái vách tường kia liền mở ra một cánh cửa, bên trong cửa đen như mực, có một cái cầu thang đang nối liền trên dưới tầng.

“Tầng kế tiếp là cái gì? ” Tu Tề lại hỏi.

“Xuống dưới, tầng kế tiếp hẳn là nhốt trẻ em… Còn có chỗ thủ vệ dừng chân cũng ở gần tầng bốn. ” Triệu Di Ninh đã run không còn hình dáng gì, mặt sưng thành một đoàn cộng thêm cô ta đang sợ hãi nhìn qua có chút tức cười.

Trẻ em? Tu Tề nghe vậy trên mặt thoạt nhìn không có phản ứng gì, nhưng mà bàn tay có vết sẹo lại tùy ý hoạt động hai cái.

Rất hài lòng với Triệu Di Ninh thức thời như vậy, Túy Vô Dạ xách cô ta lên tùy tiện nhốt vào một gian phòng giam, đi tới bên người Tu Tề liền hướng bên trong nhìn một cái.

“Chúng ta đi lên tìm lão đại hay vẫn là đi đến tầng kế tiếp?”

“Tầng kế tiếp. ” Tu Tề nhàn nhạt nói, “Lão đại chung quy cũng sẽ xuống đây, chúng ta đi xuống trước.”

“Được, là ngươi muốn đi tiếp. ” Túy Vô Dạ ngoài miệng trêu đùa đôi câu, vỗ bả va Tu Tề không có dị nghị gì, “Vậy chúng ta sẽ xuống ngay.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.