Thuyết Tiến Hóa Khi Bạn Gái Tôi Là Zoombie

Chương 18: Mặc Văn là người điên nhưng hắn vẫn có nhược điểm


Đọc truyện Thuyết Tiến Hóa Khi Bạn Gái Tôi Là Zoombie – Chương 18: Mặc Văn là người điên nhưng hắn vẫn có nhược điểm

Beta: Lan Chi

“Đúng là xảy ra chút vấn đề. ” thấy Mặc Văn căn bản không thèm để ý việc hắn bị ghi lại sự tình ở tiếp nhận thành, Trương Hâm che ngực lần nữa dạy dỗ chính mình một câu “không xen vào việc của người khác “.

“Gần vùng đất tử vong Zombie rải rác có chút thay đổi, xin ngài chú ý tới sự an toàn. ” cho dù trong lòng đối với Mặc Văn có rất nhiều bất mãn, nhưng mà trên mặt Trương Hâm vẫn là hết sức cố gắng nói rõ chuyện mà Mặc Văn muốn biết.

“Zombie rải rác ở khu vực nào có thay đổi? ” Mặc Văn nhíu mày, dường như có chút hứng thú.

“Mấy tháng nay từ tầng bên trong vùng đất tử vong, Zombie bắt đầu có dấu hiệu dời tầng đi ra bên ngoài, tình huống ở Nhất khu là nghiêm trọng nhất, bây giờ đã tràn ra không ít Zombie level 2.” Trương Hâm nhận ra được sát ý trên người Mặc Văn giảm bớt một chút sau mới tiếp tục nói, “Khi tôi tới khu bốn phía bắc phòng tuyến vòng ngoài đã bị công phá tin tức đã truyền ra, thủ lĩnh khu hai đã dẫn người cưỡng ép đuổi giết Zombie.”

“Khó trách…”

Thời điểm nghe được bốn chữ thủ lĩnh khu hai đáy mắt Mặc Văn thâm trầm thêm chút, hắn nhắm mắt lại, một hồi lâu mới ép xuống con tim hung ác.

Nguyên bản là còn kỳ quái tại sao Tam khu lại xuất hiện Zombie mạnh mẽ như vậy, bây giờ nhìn lại quả nhiên là bên trong vùng đất tử vong xảy ra vấn đề.

Lúc tận thế mới bùng nổ Zombie cùng nhân loại cũng không giống như bây giờ bị tách ra rõ ràng, trong thành phố có Zombie cũng có nhân loại, địa phương hoang vu có thi thể của con người cũng có thi thể của Zombie.

Cho đến ba tháng sau tận thế nam bộ của Hoa Quốc mới dùng đầu thành làm trung tâm từ bên trong ra ngoài phân chia đầu khu, bên trong khu cùng bên ngoài khu phân ra bốn khu, ngay sau đó từng tầng từng tầng bắt đầu đuổi giết Zombie.

Cùng tháng phía bắc cũng nôi theo nam bộ từ bên trong ra ngoài cũng phân làm khu một, khu hai, khu ba cùng với khu bốn, cũng giống nam bộ bắt đầu đuổi giết Zombie.


Nửa năm sau tận thế Zombie cơ bản bị các khu của nhân loại đuổi hết ra ngoài, người nước Hoa Hạ bọn họ không cách nào chạm đến được địa vực, mà khu địa vực kia thì bây giờ bị nhân loại gọi là vùng đất tử vong.

Cấp bậc Zombie càng cao thì sẽ tiến vào vùng đất tử vong càng sâu, quy luật này trong hai năm qua chưa bao giờ phát sinh thay đổi.

Có thể bây giờ loại quy tắc này tính chất tự nhiên đã bị đánh vỡ.

“Ngao ô. ” thanh âm bất mãn của Vu Lam khiến Mặc Văn tỉnh hồn, hắn cười xoa xoa tóc Vu Lam, một hồi lâu mới nhìn hướng Trương Hân làm bộ ngây thơ hỏi “Tổng cộng cần bao nhiêu tinh hạch.”

Đây là muốn đưa tiền?

Trương Hâm ngẩn ra, hai mắt vui vẻ thành một kẽ hở. Nói thật hắn bây giờ đột nhiên cảm giác được có thể từ trong tay Mặc Văn đòi lại được một mạng còn có thể lấy được tiền, hắn thật sự là quá hạnh phúc.

“Tổng cộng… Ba trăm viên tinh hạch.” Trương Hâm liền đo đếm, nịnh hót trong lòng kém chút muốn quỳ xuống cảm tạ ân đức của Mặc Văn.

“Ngươi đến trên đất nhặt đi. ” Mặc Văn gật đầu, thiện ý ôn tồn nói, “Nhặt xong rồi ta sẽ cho ngươi đi.”

“…”

Vẻ mặt hắn mông lung bức bói nhìn những viên tinh hạch bị Vu Lam ném đầy đất, Trương Hâm chỉ cảm thấy gân xanh trên trán giống như giật một cái. Lần đầu tiên giao dịch hắn là ở trong bầy tang thi tự nhặt tinh hạch, lần thứ hai giao dịch đổi một địa điểm khác, hắn vẫn phải tự nhặt tinh hạch?

Trương Hâm một lần nữa cảm thấy Mặc Văn người này, đã không thể dùng từ người điên để hình dung, cái từ này để trên người hắn quả thật giống như là được ca ngợi.


Hắn bây giờ chỉ muốn bóp chết Mặc Văn.

Lần này Mặc Văn dĩ nhiên là sẽ không giúp Trương Hâm, hắn lấy một cái khăn lông sạch sẽ giúp Vu Lam lau mặt, quý trọng mê luyến hôn lên trán cô.

Vu Lam cũng không bài xích động tác này của hắn, toàn bộ hành trình cũng không nhúc nhích tùy hắn loay hoay, thậm chí mắt còn lim dim gương mặt tràn đầy hưởng thụ.

Chờ Trương Hâm cầm đủ ba trăm viên tinh hạch thời gian đã trôi qua hơn một tiếng, hắn đau khổ mặt âm thầm thở dài, phát hiện Mặc Văn đang dùng một loại ánh mắt chán ghét chê dõi hắn.

“Làm sao lại chậm như vậy. ” trong giọng nói của hắn cũng tràn đầy chê trách.

“…”

Răng Trương Hâm thiếu chút nữa cắn nát bấy môi hắn, hắn tức giận phát run, cảm giác mơ hồ muốn mất lý trí.

Cũng may cuối cùng giữa tính mạng cùng tôn nghiêm hắn quả quyết lựa chọn tính mạng.

Giương mắt muốn nói cái gì, nhưng mà vừa thấy Mặc Văn mặt mũi đang tái nhợt, lời của hắn liền nuốt xuống bụng.

Thật ra thì Mặc Văn thoạt nhìn cũng không cường đại bao nhiêu, thậm chí có thể cho người khác một loại cảm giác có chút yếu đuối, nhưng mà khí tức quanh người hắn lại tràn đầy điên cuồng cùng tàn bạo. Cho dù loại khí tức này bình thường sẽ ẩn nấp đi, nhưng mà với giác quan bén nhạy của Trương Hâm, hắn vẫn phát giác rõ ràng.


Mặc Văn nguy hiểm một điểm cũng không thể nghi ngờ, nhưng mà hắn đồng dạng cũng rất thần bí.

Khí chất đặc biệt, hình tượng ôn nhu, lại có thể đang mỉm cười từ bên trong tùy ý cướp lấy sinh mạng của người khác, mâu thuẫn đến không tưởng tượng nổi.

“Tôi có thể hỏi ngài một chuyện không? ” nhìn thấy đôi con ngươi Mặc Văn gần như đen nhánh, Trương Hâm bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Đại đa số mọi người chung quy là không thể hiểu được người biến thái vì sao lại đem việc giết người làm thú vui, loại biến thái không thể hiểu được này khiến cho bọn hắn tràn ngập tò mò, cái này khiến cho bọn hắn đối với sự tích biến thái, sinh ra nồng nặc ý tưởng muốn nghiên cứu.

Trương Hâm lúc này chính là loại cảm giác này.

“Có thể. ” Mặc Văn cười một tiếng nhìn như rất dễ chung sống.

Nhịn xuống nội tâm run sợ, Trương Hâm nắm chặt quả đấm một cái mới nói, “Tại sao… Ngài mạnh mẽ như vậy lại chọn tới cái nơi tràn đầy nguy hiểm như vùng đất tử vong này sinh hoạt?”

Vùng đất tử vong, trình độ nguy hiểm hoàn toàn không có cách nào lường được, bình thường bình tĩnh còn dễ nói, nhưng mà một khi gặp thi triều, cho dù là dị nặng giả cường đại đi nữa cũng tuyệt đối không có cách nào một người độc thân có thể thoát khỏi từ bên trong thi triều.

Cái này khiến cho nhân loại không thể không đoàn kết lại với nhau, đoàn kết lại ngăn cản Zombie.

Cái vấn đề này dường như đang hỏi Mặc Văn, nét mặt ôn hòa của hắn hở ra một vết nứt, thay vào đó là một loại âm lãnh cười đến điên cuồng.

“Bởi vì ta cho tới bây giờ không có tính toán muốn sống nửa.” hắn cười nói.

Thời điểm ban đầu khi nhìn thấy Vu Lam đã biến thành Zombie trong lòng của hắn liền không còn dục vọng muốn sống tiếp, mà bây giờ hắn có thể ngồi ở chỗ này hô hấp bình thường, là bởi vì Lam Lam của hắn vẫn còn sống, hắn vẫn phải tiếp tục bảo vệ cô.


Đối với câu trả lời của Mặc Văn, Trương Hâm có chút giật mình, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy đây là câu trả lời trong dự liệu.

Hắn nhìn chằm chằm Mặc Văn, nhìn hắn hôn xuống trán con Zombie ở trong ngực hắn, vẻ mặt kia tràn đầy yêu thương, Trương Hâm quỷ thần xui khiến lại hỏi một câu nửa, “Cô ấy là… vợ của ngài sao?”

Lần này Mặc Văn rất lâu không có lên tiếng.

Trương Hâm trong lòng hơi chậm lại, cảm giác mình thật giống như hỏi vấn đề không nên hỏi, hắn thận trọng giương mắt muốn giải thích, còn chưa kịp mở miệng cả người giống như là bị sét đánh trúng ngốc tại chổ luôn.

Hắn hắn hắn… Hắn nhìn thấy gì, cái người điên này hắn mới vừa rồi… Đỏ mặt?

Cái người điên này lại đỏ mặt!!!

” Ừ. ” không biết qua bao lâu Mặc Văn đáp một tiếng, chẳng qua là cái gương mặt trắng nõn đến mức không có chút huyết sắc kia hiện lên một rạng mây đỏ ửng nhưng lại càng thêm đẹp mắt, nụ cười cũng ôn nhu không thể tưởng tượng nổi.

“Lam Lam cô ấy… Là vợ của ta.” âm thanh cũng thay đổi rất nhiều, lúc này Mặc Văn quả thật là mắc cở, không còn giống như bình thường nửa.

Mà Trương Hâm lại chỉ hận không thể tự đâm hai mắt mình, hắn cảm thấy hắn biết quá nhiều.

Có lẽ nguyên nhân là tâm tình Mặc Văn tốt, tiếp theo Trương Hâm không có bị làm khó cái gì liền được thả đi.

Đóng cửa lại, vẻ mặt Trương Hâm phức tạp đứng ở cửa, trong con ngươi khôn khéo dường như rõ ràng lóe lên cái gì.

Mặc Văn là người điên không sai, nhưng mà hắn vẫn có nhược điểm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.