Thuyền Tới Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng

Chương 55


Đọc truyện Thuyền Tới Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng – Chương 55

Sau khi trời tối đen, thời tiết rồi đột nhiên chuyển sang mát mẻ hơn, chẳng bao lâu mưa đã trút xuống tầm tã, mùa hè đã sắp qua, trời mưa xuống đã bắt đầu chuyển lạnh, không mở cửa sổ, gian phòng cũng rất oi bức, sấm rền vang bên ngoài cửa sổ, Diệp Khinh Chu không dám mở điều hòa, chỉ có thể đợi mưa xuống một lúc mới dám mở cửa sổ, tiếng mưa rơi rào rào, càng làm cho nàng khó ngủ.

Đến nửa đêm, cũng không biết đã lăn lộn bao nhiêu lần, đột nhiên điện thoại reo vang, nàng lập tức xoay người, nàng luôn luôn tắt máy trước khi ngủ, nhưng hôm nay không hiểu sao lại mở điện thoại, tựa hồ là đang chờ đợi việc gì.

Điện thoại vừa rung, nàng lập tức đã xoay người ngồi dậy, cầm lấy, màn hình sáng lóe lên hai chữ “Kiều Lạc”, tim nàng lập tức nhảy tới cổ họng, vội vàng bấm nghe: “A lô……”

Phía bên kia điện thoạt tiên im lặng, rồi giọng Kiều Đại thần không thay đổi truyền đến,”Em không tắt máy à?”

“Dạ ……”Diệp Khinh Chu sững sờ, chẳng lẽ là anh cố tình đợi muộn thế này rồi mới gọi hay sao? Hơn nữa nghe giọng của anh, dường như không hy vọng nghe nàng trả lời.

“Em đang chờ điện thoại của anh sao?”Câu tiếp theo của Kiều Lạc lập tức trở lại phong cách đại thần, tự tin đến tự kỷ.

Diệp Khinh Chu ngồi thẳng người, tay vò một góc chăn, thì thào một câu,”Tin nhắn cuối cùng của anh, không phải là bảo em đợi sao …… nên em đợi ……”

Kiều Lạc im một lúc, lại nói,”Hôm nay tại sao Âu Dương gọi điện thoại tìm em?”

“……”Diệp Khinh Chu nhỏ giọng nói,”Em đã gặp Mai Oánh Oánh……”

Điện thoại im lặng một lúc, tiếp theo là một tiếng,”Và…?”Diệp Khinh Chu cảm giác mình lỗ tai nhất định có vấn đề, nàng lại cảm thấy giọng Kiều Lạc lộ ra một chút do dự, chẳng lẽ anh đang sợ cái gì?

“Sau đó……”Giọng của nàng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng như muỗi vo ve,”Cô ấy đã nói hết cho em biết ……”

“Nói cho em biết về việc của anh với cô ta sao?”Kiều Lạc hỏi lại.


“Vâng……”Diệp Khinh Chu lên tiếng,”Cô ấy nói, cô ấy vốn không có hứng thú với anh, nhưng bởi vì em …… nên muốn đoạt với em……”

“Cho nên em bị dọa đến phải bỏ chạy?”Kiều Lạc cao giọng, Diệp Khinh Chu thoáng sửng sốt, giải thích,”Không có……”

“Không có tại sao người khác phải tìm em khắp nơi?”Kiều Lạc không chút khách khí.

“……Ơ là vì……”Diệp Khinh Chu thoáng cà lăm, chạy trốn đã là sự thật, không thể bào chữa cho quá khứ, chỉ có thể kiên quyết bảo vệ tương lai, vì vậy cố lấy dũng khí nói,”Em sẽ không cho cô ấy đoạt.”

“A?”Đầu dây bên kia Kiều Lạc giật mình.

Diệp Khinh Chu xoắn tay lại nói,”Đúng vậy, bởi vì…… Bởi vì……”Nàng nói lắp cả nửa ngày,”…… Em chẳng thừa cái gì cả.”

“Cho nên anh là canh thừa của em hả?”Kiều Lạc lập tức tiếp lời.

“……”Đại thần ơi, sao anh lại nghĩ thế? Anh sao lại là canh thừa được, dù có là canh thừa đi nữa, cũng là canh tổ yến bào ngư đông trùng hạ thảo nha!

Kiều Lạc cũng không tiếp tục trêu chọc nàng, chỉ cười khẽ một tiếng, sau đó nghiêm trang nói,”Tiểu Chu……”

“Dạ ……”

“Tin tưởng anh.”


“Dạ?”

Đầu kia Kiều Lạc nói tiếp,”Anh sẽ giải quyết.”

Tay cầm điện thoại của Diệp Khinh Chu khẽ run lên, cổ họng có phần nghẹn ngào, nói không ra lời, chỉ có thể cắn môi gật mạnh đầu.

Xưa nay nàng vẫn luôn tin tưởng anh.

Trừ anh ra, nàng còn có thể tin tưởng ai?

Sáng ngày thứ hai, Diệp Khinh Chu tinh thần sảng khoái rời khỏi giường, mặc dù nghĩ tới việc đi làm có chút hồi hộp, nhưng vẫn quyết định đi. Đến cửa phòng làm việc, nàng đi vòng vo vài bận, mới lấm lét đi vào, nàng lập tức rơi vào trong những ánh mắt tẩy lễ như dự liệu: “Xin chào buổi sáng tốt lành……”

Nàng rụt rè nhìn quanh thăm dò, tuy Dương Dương và Lệ Na có đáp lễ, nhưng mặt hai người đều tỏ vẻ kỳ lạ, Âu Dương đến gần hạ giọng nói,”Từ sau cái tát kia, bọn họ đều cảm thấy phải thay đổi cách đối xử với cậu.”

Diệp Khinh Chu khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ tất cả mọi người cho là mình là người phụ nữ đanh đá ghê gớm hay sao? Kỳ thật từ nhỏ tới lớn, đó mới là lần đầu tiên tát người khác, đúng là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Âu Dương nói tiếp,”Bất quá cũng không sao, con thỏ bị đuổi đến cùng đường còn biết cắn người, lẽ ra cậu nên độc ác sớm hơn, khỏi bị người khác nghĩ rằng cậu dễ bị bắt nạt ……”

“Mình không hề ác độc mà……”Diệp Khinh Chu hai mắt đẫm lệ nhìn trời.

Đột nhiên Tiêu Hà từ bên ngoài chạy xộc vào, một tay cầm bánh mì, một tay cầm một xấp báo, hô lớn,”không xong rồi, chuyện hôm qua đã lên báo rồi!”Nàng vừa nói xong, tất cả mọi người lập tức đều đổ dồn tới, trên tờ báo in hàng tựa cực lớn đập ngay vào mắt:


“Tiểu tiên cốc”biến thành Tiểu Tam “Thô Tục”?

——— Hôm qua Tử Dương Đình viện bắt đầu khai trương bán nhà, lại gặp quảng cáo mỉa mai nữ chủ tịch

Diệp Khinh Chu sững sờ, Âu Dương lập tức kêu lên,”Tin tức hôm qua không phải đã bị phong tỏa rồi sao? Sao bây giờ lại đưa tin là thế nào?”

Dương Dương tiếp,”Đúng vậy, tổng giám đốc mình và bà Triệu kia không phải đã lên tiếng ngăn tất cả phóng viên được mời hay sao?”

“Sao lại như vậy được!”Lệ Na rên rỉ thê lương,”Tôi tiêu rồi, tôi tiêu rồi, đưa tin thế này, sẽ lại càng thêm lớn chuyện!”

Diệp Khinh Chu lập tức nghĩ đến một người, nếu như hắn ngay từ đầu có dã tâm bóp méo mục quảng cáo, thì hôm nay để cho ký giả đăng ra tin tức này lại càng không khó, chỉ là…… Nàng liếc Âu Dương đang kích động, quyết định im lặng.

Tất cả đã xảy ra rồi, nhiều lời cũng không có ý nghĩa.

Diệp Khinh Chu chỉ nhìn Lệ Na áy náy khẽ nói,”Không sao đâu, hôm nay mình đến đây để xin thôi việc.”Đêm qua nàng đã viết xong thư xin thôi việc cất trong giỏ, lúc này không phải là sợ đối mặt ai đó nữa, mà là gánh một ít trách nhiệm.

Không khí đang sôi động bỗng đông cứng lại, tất cả mọi người đều nói không nên lời, bỗng vang lên giọng nói Ôn Nhược Hà,”Không ai được phép nghỉ việc cả.”

Mọi người quay đầu nhìn lại, anh vẫn mang dáng vẻ tươi cười như mọi khi, lập tức khiến cho mọi người an tâm,”Việc này tổng công ty đã tham gia xử lý, các bạn đừng lo lắng, không ai phải chịu trách nhiệm.”

Tất cả mọi người nghe xong, đều cười rạng rỡ, chỉ có Diệp Khinh Chu ngược lại cảm thấy áp lực, Ôn Nhược Hà nói tiếp,”Khinh Chu, cô đi với tôi một lát.”

Ôn Nhược Hà gọi Diệp Khinh Chu đi tới Tả Tự Lâu thuộc tầng trên nhà hàng Dương Quang, không ai tỏ thái độ gì, dù sao ngày hôm qua trước mặt bá quan văn võ anh đã nói thẳng mình đang theo đuổi Diệp Khinh Chu.

Đến nhà hàng, uống hai chén trà, Diệp Khinh Chu căng thẳng xoay chén trà trong tay,”Tổng giám đốc, việc này lớn như vậy, thật sự là……”

Ôn Nhược Hà khoát tay,”Không nói chuyện công, chỉ nói việc tư. Ngày hôm qua cô không có sao chứ?”


Vừa nói bàn việc tư, Diệp Khinh Chu đã thở phào nhẹ nhõm, không còn thấy người đối diện là thủ trưởng nữa,”Không có việc gì, tôi được biết việc của Kiều Lạc và Mai Oánh Oánh.”Để bảo vệ danh tiếng của Kiều gia, nàng không nói là chuyện gì, anh hẳn cũng có thể đoán vì sao, việc này Mai gia giữ bí mật đối với người ngoài, càng ít người biết, đối với gia đình anh lại càng có lợi.

“Rồi sao nữa?”Ôn Nhược Hà hỏi.

“Tổng giám đốc, lúc trước anh nói đúng.”Diệp Khinh Chu cúi đầu nhìn vỏ quýt chầm chậm xoay tròn dưới đáy tách trà, tiếp tục nói,”Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc.”

Ôn Nhược Hà nhìn nàng, nàng cúi đầu, hàng mi rũ xuống che khuất đôi mắt tròn, Ôn Nhược Hà không nhìn được vẻ kiên quyết trong đôi mắt tròn kia,”Cô hiểu rõ ràng?”

“Vâng.”Diệp Khinh Chu mở to mắt,”Bởi vì, không muốn hối hận.”

Ôn Nhược Hà khẽ giật mình, rồi mỉm cười, trong nụ cười có chút bất đắc dĩ,”Như vậy…… tôi bị vất bỏ rồi?”

“Ủa?”Diệp Khinh Chu vội vã giải thích,”Không có nha, bị bỏ rơi tức là phải có được rồi mới có thể bỏ, nhưng tổng giám đốc tôi với anh chưa từng bắt đầu …… Cho nên, anh không có bị ném bỏ, không! Tổng giám đốc, sao lại bị bỏ rơi được chứ?! Tôi mà dám vất bỏ anh sao, anh là tổng giám đốc nha……”

Ôn Nhược Hà nhìn dáng vẻ sốt ruột của nàng, bật cười, bỗng xòe tay,”Đơn xin thôi việc đâu?”

“Gì cơ?”Diệp Khinh Chu sững sờ, tay vô ý thức lấy phong thư trong giỏ đưa ra, anh tiếp nhận, thản nhiên xé làm hai, đón ánh mắt kinh ngạc của nàng, trả lời,”Tôi vẫn muốn nhìn thấy một Diệp Khinh Chu vì sợ bị khai trừ mà tích cực làm việc.”

Diệp Khinh Chu trong lòng ấm áp, đột nhiên nhớ lại lời anh lúc trước, anh từng nói,”Diệp Khinh Chu, cô có điểm nào đáng thương hại?”Đúng vậy, nàng hạnh phúc vô cùng, không cần ai thương hại, cũng không hẳn là tự ti, nàng có một chỗ tựa rất đáng tin tưởng, có một người bạn thân rất tốt, có một thủ trưởng nhân hậu, … tất cả đều là hạnh phúc của nàng.

Tới gần lúc tan sở, Diệp Khinh Chu đang chuẩn bị cùng Âu Dương đi mua sắm vật dụng hàng ngày, đột nhiên điện thoại reo vang, nàng lấy ra xem, một dãy số lạ, nàng do dự một chút, đón nghe, một giọng nói trầm trầm từ đầu bên kia vẳng tới,”Tiểu Chu, là ba đây.”

“Ba Kiều?”Diệp Khinh Chu sợ hãi kêu lên.

Ông Kiều im lặng một chút rồi mới nói,”Cha đang thành phố S, chúng ta có thể gặp mặt không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.